Chương 8: Xuất Viện
"Xoảng... " Tiếng ly thủy tinh bị đập vỡ, từng giọt rượu vang đỏ thẫm chảy xuống nền nhà. Trên chiếc ghế sô pha sang trọng, một người đàn ông trung niên vì giận dữ mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Dù trên mặt có vài nếp nhăn, nhưng điều đó càng tôn thêm nét thành thục của người đàn ông này. Có thể thấy, lúc còn trẻ người đàn ông trung niên đó phong độ như thế nào. Cách không xa lại có một người đàn ông áo đen đứng cúi đầu, chứng kiến người đàn ông trung niên này tức giận cũng không có nhiều phản ứng, trên khuôn mặt vẫn là sự vô cảm.
"Chết tiệt, không ngờ thằng nhóc đó lại có thể thoát chết được. Không những vậy mà còn tiêu diệt Huyết Ưng. Lúc đầu, là ta đã quá coi thường nó rồi." Giọng nói không kiềm chế được giận dữ của người đàn ông kia vang lên, trong đó còn mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi. Đứng bên cạnh người áo đen liền nhỏ giọng dò hỏi, "Chủ nhân, vậy chúng ta....."
"Tạm thời dừng mọi kế hoạch lại, không được manh động."
"Vâng, chủ nhân." Nói rồi người đàn ông áo đen bước ra ngoài, để lại một mình người đàn ông trung niên ở lại trong phòng.
************
Vì bị thương nên cả Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt đều ở lại bệnh viện. Mẫn Nguyệt sau khi bị mất trí nhớ thì luôn dính lấy Nam Cung Âu Thần như một cái đuôi nhỏ, còn bản thân Nam Cung Âu Thần cũng không chán ghét cái đuôi nhỏ này. Để tránh phiền phức, Nam Cung Âu Thần cho người sắp xếp giường bệnh của mình chung phòng với Mẫn Nguyệt. Do là phòng bệnh vip nên rất rộng rãi, đặt cả hai chiếc giường cũng không vấn đề gì, mọi thứ trong đó đều đầy đủ như trong khách sạn năm sao. Những ngày trong bệnh viện, Mẫn Nguyệt luôn được Nam Cung Âu Thần chăm sóc tận tình, nhiều lúc Mẫn Nguyệt làm nũng Nam Cung Âu Thần cũng chiều cô. Mẫn Nguyệt vì cứu Nam Cung Âu Thần mà bị mất trí nhớ, đừng nói là làm nũng, cho dù cô muốn sao trên trời, anh cũng nhất định sẽ mang cả bầu trời xuống cho cô. Tốc độ hồi phục vết thương của Nam Cung Âu Thần rất nhanh, chỉ hơn nửa tháng đã hồi phục hoàn toàn nhưng anh vẫn ở lại bệnh viện với Mẫn Nguyệt. Đang ngồi ăn bánh ngọt trong phòng bệnh, đột nhiên Mẫn Nguyệt hỏi, "Thần ca ca, khi nào Mẫn Nguyệt mới có thể xuất viện?" Kể từ sau ngày tỉnh lại đó, Thần ca ca đã nói với cô mọi chuyện rằng cô chỉ là một cô nhi, là cô vì cứu anh ấy nên mới bị mất trí nhớ. Hơn nữa từ nay về sau tên của cô là Nam Cung Mẫn Nguyệt, là em gái trên danh nghĩa của anh ấy, tam tiểu thư của Nam Cung gia. Đôi khi cô cảm thấy Thần ca ca đối tốt với cô như vậy chỉ là để trả ơn, lỡ như một ngày nào đó anh ấy cảm thấy đã trả đủ rồi hay cô nhớ lại mọi chuyện thì có khi nào sẽ vứt cô đi không? Đến lúc đó cô phải làm sao đây, thế giới của cô chỉ là một mảnh trắng tinh, ký ức của cô chỉ có Thần ca ca. Không biết từ bao giờ cô đã hoàn toàn dựa dẫm vào người con trai cô nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy này. Cô rất sợ sẽ mất đi trụ cột tinh thần này, rất sợ. Có phải tốt nhất nên có khoảng cách không, không nên lún sâu vào, như vậy sau này có bị bỏ rơi cũng sẽ không đau khổ nhiều. Trong lòng hạ quyết tâm, Mẫn Nguyệt quyết định sau này sẽ giữ khoảng cách với Nam Cung Âu Thần. Một khuôn mặt thiếu niên hoàn mỹ đang tiến lại gần Mẫn Nguyệt, nhưng cô bé này vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình nên không hề chú ý tới. Ngón tay thon dài khẽ lau đi vụn bánh dính ở khóe môi Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần lại đem ngón tay đó lên miệng liếm một chút, ừm, ngọt lắm. Xúc cảm từ trên mặt truyền tới khiến Mẫn Nguyệt lấy lại tinh thần, nhưng lại chứng kiến hành động đó của Nam Cung Âu Thần, làm cho cả khuôn mặt Mẫn Nguyệt 'bùm' một cái, trở nên đỏ ửng, bối rối cúi đầu. Nam Cung Âu Thần liền cảm thấy thích thú trước bộ dạng đó của Mẫn Nguyệt, không ngờ cô bé này cũng có lúc đáng yêu như vậy. Trước câu hỏi của Mẫn Nguyệt khi nãy Nam Cung Âu Thần chỉ hỏi lại, "Ở nơi này không tốt sao?" Giọng nói vừa như dụ hoặc, lại như hỏi thăm thông thường nhưng lại khiến tâm tình của Mẫn Nguyệt trở nên khẩn trương.
"Không có, mọi thứ đều rất tốt. Nhưng mà em đã ở đây một tháng rồi, vết thương cũng khỏi rồi, nên có chút nhàm chán." Về sau tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nghe được nữa. Nam Cung Âu Thần lại làm bộ dáng như đang suy nghĩ "Để anh xem đã..." Thấy Nam Cung Âu Thần đã có chút lung lay, Mẫn Nguyệt không biết lấy dũng khí từ đâu ra, liền chạy đến bên Nam Cung Âu Thần, hai tay nắm chặt tay anh. Đôi mắt lại long lanh nước như một chú cún bị bỏ rơi, cả giọng điệu cũng mười phần làm nũng "Thần ca ca, cho em xuất viện đi được không? Em muốn xuất viện! Đi mà..." Đây là biện pháp cuối cùng của cô, cô biết mỗi lần cô làm nũng Thần ca ca đều sẽ không từ chối yêu cầu của cô, điều này là cô rút ra được trong suốt một tháng nay ở cùng anh ấy. Không chịu nổi trước vẻ mặt đó của Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần chỉ đành thỏa hiệp "Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất viện."
"Thật tốt quá!" Lấy được điều mình muốn Mẫn Nguyệt nở nụ cười như ánh mặt trời, chồm người lên hôn một tiếng 'chụt' lên má Nam Cung Âu Thần. Cái này là do cô thấy được trên ti vi, khi nam chính trong phim làm cho nữ chính vui, nữ chính lại hôn một cái lên má nam chính để cảm ơn. Nên Mẫn Nguyệt nhà ta lại nghĩ đó đơn giản là hành động để tỏ lòng biết ơn mà thôi, mà người nào đó lại không nghĩ đơn giản như vậy. Sau đó lại bắt đầu vui vẻ chạy nhảy khắp phòng, Nam Cung Âu Thần lấy tay sờ nhẹ lên chỗ Mẫn Nguyệt hôn vừa rồi, cười khẽ, xem ra quyết định đem cô nhóc này về là đúng đắn.
Nam Cung Âu Thần nói là giữ lời, chưa đến ba ngày đã đem Mẫn Nguyệt đi kiểm tra lại toàn thân một lần nữa. Xác định không có vấn đề gì mới làm thủ tục xuất viện. Vào một ngày nắng đẹp trời, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần xuất viện. Trước cửa bệnh viện, một chiếc xe Cadillac sang trọng đang đỗ ở đó, đứng bên cạnh là Vũ Hiên. Thấy Nam Cung Âu Thần đi tới thì cong người, sau đó cung kính mở cửa xe. Nam Cung Âu Thần nhẹ nhàng ngồi vào trong, thấy người đằng sau không có nhúc nhích liền nhíu mày hỏi "Tại sao không vào?" Mẫn Nguyệt lúc này đang ngơ ngác nhìn chiếc xe, thật bất ngờ nha, những thứ này cô chỉ có thể thấy trên ti vi không ngờ bây giờ lại có thể thấy tận mắt. Vừa rồi chứng kiến cảnh Vũ Hiên mở cửa xe cho Thần ca ca làm cho cô cảm thấy Thần ca ca giống như một vương tử thật sự. Nghe Nam Cung Âu Thần hỏi tới, Mẫn Nguyệt vội đáp lời "À em biết rồi" Sau đó lại ngồi đàng hoàng trong xe nhưng lại không bám lấy Nam Cung Âu Thần như mấy ngày đầu trong bệnh viện mà lại cách một khoảng trống. Cô cũng không quên quyết định mấy ngày trước của mình đâu! Nam Cung Âu Thần cảm thấy có chút mất mát, sao con nhóc này dạo gần đây không bám anh nữa. Dù vậy Nam Cung Âu Thần cũng không nói ra nghi vấn trong lòng. Vũ Hiên cũng ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, chiếc xe bắt đầu khởi động chạy đi. Trong xe không ai mở miệng nói chuyện, Mẫn Nguyệt đang nghiêng đầu quan sát cảnh vật bên ngoài, Nam Cung Âu Thần thì nhắm mắt nghỉ ngơi, Vũ Hiên thì đang cúi đầu xem xét tài liệu gì đó.
"Xoảng... " Tiếng ly thủy tinh bị đập vỡ, từng giọt rượu vang đỏ thẫm chảy xuống nền nhà. Trên chiếc ghế sô pha sang trọng, một người đàn ông trung niên vì giận dữ mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Dù trên mặt có vài nếp nhăn, nhưng điều đó càng tôn thêm nét thành thục của người đàn ông này. Có thể thấy, lúc còn trẻ người đàn ông trung niên đó phong độ như thế nào. Cách không xa lại có một người đàn ông áo đen đứng cúi đầu, chứng kiến người đàn ông trung niên này tức giận cũng không có nhiều phản ứng, trên khuôn mặt vẫn là sự vô cảm.
"Chết tiệt, không ngờ thằng nhóc đó lại có thể thoát chết được. Không những vậy mà còn tiêu diệt Huyết Ưng. Lúc đầu, là ta đã quá coi thường nó rồi." Giọng nói không kiềm chế được giận dữ của người đàn ông kia vang lên, trong đó còn mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi. Đứng bên cạnh người áo đen liền nhỏ giọng dò hỏi, "Chủ nhân, vậy chúng ta....."
"Tạm thời dừng mọi kế hoạch lại, không được manh động."
"Vâng, chủ nhân." Nói rồi người đàn ông áo đen bước ra ngoài, để lại một mình người đàn ông trung niên ở lại trong phòng.
************
Vì bị thương nên cả Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt đều ở lại bệnh viện. Mẫn Nguyệt sau khi bị mất trí nhớ thì luôn dính lấy Nam Cung Âu Thần như một cái đuôi nhỏ, còn bản thân Nam Cung Âu Thần cũng không chán ghét cái đuôi nhỏ này. Để tránh phiền phức, Nam Cung Âu Thần cho người sắp xếp giường bệnh của mình chung phòng với Mẫn Nguyệt. Do là phòng bệnh vip nên rất rộng rãi, đặt cả hai chiếc giường cũng không vấn đề gì, mọi thứ trong đó đều đầy đủ như trong khách sạn năm sao. Những ngày trong bệnh viện, Mẫn Nguyệt luôn được Nam Cung Âu Thần chăm sóc tận tình, nhiều lúc Mẫn Nguyệt làm nũng Nam Cung Âu Thần cũng chiều cô. Mẫn Nguyệt vì cứu Nam Cung Âu Thần mà bị mất trí nhớ, đừng nói là làm nũng, cho dù cô muốn sao trên trời, anh cũng nhất định sẽ mang cả bầu trời xuống cho cô. Tốc độ hồi phục vết thương của Nam Cung Âu Thần rất nhanh, chỉ hơn nửa tháng đã hồi phục hoàn toàn nhưng anh vẫn ở lại bệnh viện với Mẫn Nguyệt. Đang ngồi ăn bánh ngọt trong phòng bệnh, đột nhiên Mẫn Nguyệt hỏi, "Thần ca ca, khi nào Mẫn Nguyệt mới có thể xuất viện?" Kể từ sau ngày tỉnh lại đó, Thần ca ca đã nói với cô mọi chuyện rằng cô chỉ là một cô nhi, là cô vì cứu anh ấy nên mới bị mất trí nhớ. Hơn nữa từ nay về sau tên của cô là Nam Cung Mẫn Nguyệt, là em gái trên danh nghĩa của anh ấy, tam tiểu thư của Nam Cung gia. Đôi khi cô cảm thấy Thần ca ca đối tốt với cô như vậy chỉ là để trả ơn, lỡ như một ngày nào đó anh ấy cảm thấy đã trả đủ rồi hay cô nhớ lại mọi chuyện thì có khi nào sẽ vứt cô đi không? Đến lúc đó cô phải làm sao đây, thế giới của cô chỉ là một mảnh trắng tinh, ký ức của cô chỉ có Thần ca ca. Không biết từ bao giờ cô đã hoàn toàn dựa dẫm vào người con trai cô nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy này. Cô rất sợ sẽ mất đi trụ cột tinh thần này, rất sợ. Có phải tốt nhất nên có khoảng cách không, không nên lún sâu vào, như vậy sau này có bị bỏ rơi cũng sẽ không đau khổ nhiều. Trong lòng hạ quyết tâm, Mẫn Nguyệt quyết định sau này sẽ giữ khoảng cách với Nam Cung Âu Thần. Một khuôn mặt thiếu niên hoàn mỹ đang tiến lại gần Mẫn Nguyệt, nhưng cô bé này vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình nên không hề chú ý tới. Ngón tay thon dài khẽ lau đi vụn bánh dính ở khóe môi Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần lại đem ngón tay đó lên miệng liếm một chút, ừm, ngọt lắm. Xúc cảm từ trên mặt truyền tới khiến Mẫn Nguyệt lấy lại tinh thần, nhưng lại chứng kiến hành động đó của Nam Cung Âu Thần, làm cho cả khuôn mặt Mẫn Nguyệt 'bùm' một cái, trở nên đỏ ửng, bối rối cúi đầu. Nam Cung Âu Thần liền cảm thấy thích thú trước bộ dạng đó của Mẫn Nguyệt, không ngờ cô bé này cũng có lúc đáng yêu như vậy. Trước câu hỏi của Mẫn Nguyệt khi nãy Nam Cung Âu Thần chỉ hỏi lại, "Ở nơi này không tốt sao?" Giọng nói vừa như dụ hoặc, lại như hỏi thăm thông thường nhưng lại khiến tâm tình của Mẫn Nguyệt trở nên khẩn trương.
"Không có, mọi thứ đều rất tốt. Nhưng mà em đã ở đây một tháng rồi, vết thương cũng khỏi rồi, nên có chút nhàm chán." Về sau tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nghe được nữa. Nam Cung Âu Thần lại làm bộ dáng như đang suy nghĩ "Để anh xem đã..." Thấy Nam Cung Âu Thần đã có chút lung lay, Mẫn Nguyệt không biết lấy dũng khí từ đâu ra, liền chạy đến bên Nam Cung Âu Thần, hai tay nắm chặt tay anh. Đôi mắt lại long lanh nước như một chú cún bị bỏ rơi, cả giọng điệu cũng mười phần làm nũng "Thần ca ca, cho em xuất viện đi được không? Em muốn xuất viện! Đi mà..." Đây là biện pháp cuối cùng của cô, cô biết mỗi lần cô làm nũng Thần ca ca đều sẽ không từ chối yêu cầu của cô, điều này là cô rút ra được trong suốt một tháng nay ở cùng anh ấy. Không chịu nổi trước vẻ mặt đó của Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần chỉ đành thỏa hiệp "Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất viện."
"Thật tốt quá!" Lấy được điều mình muốn Mẫn Nguyệt nở nụ cười như ánh mặt trời, chồm người lên hôn một tiếng 'chụt' lên má Nam Cung Âu Thần. Cái này là do cô thấy được trên ti vi, khi nam chính trong phim làm cho nữ chính vui, nữ chính lại hôn một cái lên má nam chính để cảm ơn. Nên Mẫn Nguyệt nhà ta lại nghĩ đó đơn giản là hành động để tỏ lòng biết ơn mà thôi, mà người nào đó lại không nghĩ đơn giản như vậy. Sau đó lại bắt đầu vui vẻ chạy nhảy khắp phòng, Nam Cung Âu Thần lấy tay sờ nhẹ lên chỗ Mẫn Nguyệt hôn vừa rồi, cười khẽ, xem ra quyết định đem cô nhóc này về là đúng đắn.
Nam Cung Âu Thần nói là giữ lời, chưa đến ba ngày đã đem Mẫn Nguyệt đi kiểm tra lại toàn thân một lần nữa. Xác định không có vấn đề gì mới làm thủ tục xuất viện. Vào một ngày nắng đẹp trời, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần xuất viện. Trước cửa bệnh viện, một chiếc xe Cadillac sang trọng đang đỗ ở đó, đứng bên cạnh là Vũ Hiên. Thấy Nam Cung Âu Thần đi tới thì cong người, sau đó cung kính mở cửa xe. Nam Cung Âu Thần nhẹ nhàng ngồi vào trong, thấy người đằng sau không có nhúc nhích liền nhíu mày hỏi "Tại sao không vào?" Mẫn Nguyệt lúc này đang ngơ ngác nhìn chiếc xe, thật bất ngờ nha, những thứ này cô chỉ có thể thấy trên ti vi không ngờ bây giờ lại có thể thấy tận mắt. Vừa rồi chứng kiến cảnh Vũ Hiên mở cửa xe cho Thần ca ca làm cho cô cảm thấy Thần ca ca giống như một vương tử thật sự. Nghe Nam Cung Âu Thần hỏi tới, Mẫn Nguyệt vội đáp lời "À em biết rồi" Sau đó lại ngồi đàng hoàng trong xe nhưng lại không bám lấy Nam Cung Âu Thần như mấy ngày đầu trong bệnh viện mà lại cách một khoảng trống. Cô cũng không quên quyết định mấy ngày trước của mình đâu! Nam Cung Âu Thần cảm thấy có chút mất mát, sao con nhóc này dạo gần đây không bám anh nữa. Dù vậy Nam Cung Âu Thần cũng không nói ra nghi vấn trong lòng. Vũ Hiên cũng ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, chiếc xe bắt đầu khởi động chạy đi. Trong xe không ai mở miệng nói chuyện, Mẫn Nguyệt đang nghiêng đầu quan sát cảnh vật bên ngoài, Nam Cung Âu Thần thì nhắm mắt nghỉ ngơi, Vũ Hiên thì đang cúi đầu xem xét tài liệu gì đó.
/141
|