Tờ mờ sáng hôm sau, vợ chồng nhà họ Phong và nhà họ Giang chuẩn bị lên chuyến bay số 15 đi du lịch châu Âu.
7 giờ 30, con trai lớn của nhà họ Giang- Giang Hàn- lái xe chở 2 đôi vợ chồng đi sân bay Tân Bạch Vân, tuy là đi du lịch theo đoàn nhưng- so với dùng xe cơ quan đến sân bay- ngồi xe nhà vẫn thoải mái hơn.
Trong xe, lần thứ n+1, bà Phong lại “khen Hàn chế Mạn”……
“Ai, A Hàn thật là hiếu thảo, mấy đứa trẻ bây giờ hiếm có đứa nào chịu dậy sớm như nó, như Tiểu Mạn nhà tôi ấy, đã dặn phải theo tiễn chúng ta ra sân bay, kết quả sáng nay dùng xẻng cũng nạy không nổi nó rời khỏi giường! Ai!”
7 giờ 45, con gái một của Phong gia- Phong Mạn Mạn, đột nhiên hắt xì một cái, giật mình bừng tỉnh giữa mộng đẹp.
Phong Mạn Mạn cầm di động lên xem thời gian, còn sớm, ngạch…… ngủ tiếp đi thôi!
11 giờ, khi Giang Hàn đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng ở công ty, Phong tiểu thư chỉ vừa rời giường, ách…… Cô là bị tiếng chuông di động đánh thức.
” Alô……” Phong Mạn Mạn mơ mơ màng màng bắt máy.
” Mạn Mạn à, tối nay có họp lớp ở nhà hàng A lúc 5 giờ đó! Nhớ đến đấy!” Bên Mộng Toàn có vẻ hơi ồn.
Phong Mạn Mạn nghĩ nghĩ… Họp? Không phải cuối tuần sau mới đến sao……
“Ok, tui biết rồi.”
” Cứ vậy đi, tạm biệt.”
” Bye……”
Phong Mạn Mạn vỗ vỗ 2 má, rời giường rửa mặt.
Sau đó lại mở máy tính, login.
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Chị Mạn Mạn sao giờ mới lên…… Không có việc gì đó chứ?
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Không việc gì~
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Vậy.. từ sau lúc Tâm Tâm logout tối qua đến giờ vẫn chưa lên, cả qq cũng giải tán.
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Có chuyện gì sao?
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Tối qua, Đa Đa chém Tâm Tâm tỷ rớt hơn 20 cấp……
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Cái gì?!
Phong Mạn Mạn vội vàng xem thông tin bang hội, thấy Thu Nhật Vọng Hương Tâm chỉ còn cấp 63.
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Khinh người quá đáng! Chúng ta có thù với cổ hay sao ấy? Hại ta rớt 10 cấp thì thôi không nói, giờ còn chém cả Tâm Tâm!
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Anh bang chủ hỏi chị có tìm được chị ấy không
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Để thử xem đã
Phong Mạn Mạn thấy Thu Nhật Vọng Hương Tâm không online liền để lại tin nhắn.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Tâm, có chuyện nhớ nói mình nha. Điện thoại mình:13xxxxxxxxx.
Phong Mạn Mạn trở lại màn hình game……
Cô thấy Bình Hải Tịch Mạn Mạn ngồi cạnh Bắc Phong Giang Thượng Hàn, mà anh thì đang “xoa đầu” cô.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mình tìm chỗ an toàn ngồi để anh trang bị đã.
Với cấp bậc của họ giờ chỉ có thể chém thỏ, mà đảo thỏ cũng không phải chỗ an toàn, bởi chỗ này còn BOSS vua thỏ có thể tự động công kích (công kích khi người chơi đến gần).
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy em đi với anh.
Cho nên, chúng ta có thể thấy cảnh nam pháp sư hùng hùng hổ hổ đốt thỏ, nữ dược sư theo sau tung ta tung tẩy nhặt đồ.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Mụi đi nấu ăn xíu nha……
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ừ, cứ treo acc đó nhận kinh nghiệm đi muội.
Phong Mạn Mạn nấu món gì? Cô thì biết nấu món quái gì chứ?! Từ từ! Cô loay hoay trong bếp nấu mì, rất “khó” nấu đó! Mà cô còn biết nấu món yêu thích của mình, mì ăn liền vị dầu vừng nữa cơ!
Nấu rất nhanh, ăn cũng rất nhanh, dọn dẹp lại càng nhanh, chỉ cần quăng chén bát vào bồn, rửa tay, cô lại ngồi vào máy.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Tiểu Mạn, ta có việc xuống trước, muội login acc ta luôn mà đánh.
Acc của Hàn đại thần? Hì hì, có cô nào đó thấy ngứa ngáy cả tay chân vì sốt ruột.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Nhưng là…… Acc của anh chắc có nhiều trang bị tốt lắm phải không?
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Để công bình mụi cho huynh mật mã acc đi.
Acc cô thì có gì đáng giá đâu, Giang Hàn thật ngốc!
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Không thành vấn đề!
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ta để lại tin nhắn trên qq, xuống trước đây, có việc nhắn qq cho ta.
[ nêu lên] hội viên Bắc Phong Giang Thượng Hàn logout
Phong Mạn Mạn login acc Giang Hàn, ừm, chỉ có 1 nhân vật (1 acc có tối đa 3 nhân vật)– Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Xem trang bị nào, oa! Bộ trang bị Mộ Khả? Bộ này cả trong thương thành cũng không bán, chỉ có thể đánh 8 BOSS cuối mới có, nhưng đánh xong BOSS cũng chưa chắc nhận được nha.
Rốt cuộc bộ này bao nhiêu tiền ha?! Trước mắt chắc chưa ai có đủ bộ nhĩ? Thỉnh thoảng cũng có người bán 1 2 phần, nhưng cũng toàn treo giá rmb, chỉ cần “trộm” bộ này xong cũng không lo thiếu học phí! Ha ha ha ha~ ách…… Cô đang nghĩ linh tinh gì vầy nè!
Phong Mạn Mạn lắc đầu, bình tĩnh lại…… Ngạch…… Tuy vẫn thèm nhỏ dãi trang bị của Hàn đại thần…… Được rồi, bắt đầu luyện cấp thôi!
Login xong, Phong Mạn Mạn lại sa vào luyện cấp, thời gian qua nhanh…… Sau nhiều cố gắng của cô, Bắc Phong Giang Thượng Hàn lên cấp 36, Bình Hải Tịch Mạn Mạn 35, ngạch, thăng cấp không dễ dàng a!
May mà cô còn nhớ buổi họp lớp, nếu không lại bị Linh Như và Mộng Toàn cằn nhằn!
Chìa khóa, di động, ví tiền, khăn tay, dù, mp4, chocolate…… ách, bvs, ok~ chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi!
Lúc Phong Mạn Mạn đến nơi đã vừa đúng 5 giờ.
Ai, năm tháng thoi đưa, mới đó mà lại qua 3 năm.
Chỗ cửa vào, Mộng Toàn thấy Mạn Mạn, “Mạn Mạn! Chỗ này, chỗ này!”
Bọn họ có hơn 20 người, bao trọn 1 phòng vip, Mạn Mạn hưng phấn làm người đầu tiên vào phòng, không vì giành hát mà lập tức quăng túi xách chạy tới khu tiệc búp-phê.
Cô mang về một đống đồ ăn, xếp thành nhiều tầng, tầng 1 có 10 ly trà sữa, tầng 2 có pizza, hotdog, mì xào, thịt bò xiên……
Sau đó liền trốn vào góc phòng ăn, ăn, ăn……
Mọi người có giành hát cũng có giành đồ ăn, thế nên chúng ta thường xuyên nghe được Mạn Mạn làu bàu, “Đây là của tui, muốn ăn tự đi mà lấy. Đây là của tui, kia cũng của tui, trà sữa của tui nốt!”
Mộng Toàn hát không tệ lắm nên thường thường lại bị đẩy lên hát.
Mộng Toàn hát say sưa, Mạn Mạn ăn say sưa, các cô như quên hết những người khác.
Chờ khi các cô ăn uống no nê, hội buôn dưa lê năm nay bắt đầu.
” Phong Mạn Mạn. Bạn với Giang Triệt thế nào rồi?”—bạn học A.
” Tui với Giang Triệt vốn không có gì mà.” Mạn Mạn tiếp tục gặm đùi gà.
” Vậy Lí Phong có gặp bạn nữa không?”—bạn học B cười mập mờ nhìn Lí Phong ngồi cách đó không xa.
” Không có đâu, Lí Phong gặp tui làm chi chớ?”– lại cắn gà.
” Ơ hay~ Phong Mạn Mạn, bạn thiệt chậm tiêu quá đó!”—bạn học C.
Lúc Phong Mạn Mạn mở miệng định phản bác thì cửa mở, giọng Linh Như run run: “Xin lỗi, tui đến trễ.”
” Linh Như, ở đây.” Phong Mạn Mạn vẫy vẫy tay.
Linh Như chậm rãi đến chỗ Phong Mạn Mạn, ôm chầm lấy cô khóc thút thít.
” Làm sao vậy?”
” Mạn Mạn……”
” Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc mà.”
Vì phòng rất ầm ĩ nên Phong Mạn Mạn không nghe được Linh Như nói gì, cô kéo tay Linh Như, nói với Mộng Toàn ra ngoài một lúc rồi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, trăng sáng, hàng cây trải dài theo bờ đê Châu Giang. Phong Mạn Mạn và Linh Như ngồi cạnh nhau trên bờ đá, gió trên sông phất nhẹ mái tóc các cô. Khác hẳn với trong nhà hàng, nơi này yên tĩnh và khiến người ta thấy thư thái.
” Như à, xảy ra chuyện gì?”
” Mạn Mạn ơi, anh Hạo đi gặp người khác rồi!”
” Cái gì? Cậu hỏi lại ảnh chưa?”
” Trưa hôm mình với ba mẹ đi ăn ở ngoài thì thấy ảnh, ảnh đang ăn cơm cùng 1 cô gái lạ, mẹ ảnh ngồi cạnh đó.”
” Có hiểu lầm gì không? 2 người thường xuyên cãi nhau mà sau lại cũng làm hòa thôi mà?”
” Ô~ oa~ không phải…… Lần này là thật rồi!! Mình…… mình…… Buổi chiều mình vẫn gọi cho ảnh, anh ấy…… cũng không bắt máy…… Ô~ Mạn Mạn ơi! Ô~ oa~”
” Thôi thôi nào, đừng khóc, là anh ta không tốt, đừng khóc.”
Linh Như lôi mấy lon bia từ trong ba lô ra, “Mạn Mạn, vốn…… Ô~ mình định uống 1 mình, người ta nói~ ô~ say cho quên đời đau khổ~ ô~ giờ mình phân cho cậu một nửa! Uống! Uống nào! Chúng ta cụng ly!”
Mạn Mạn định từ chối vì trước giờ cô không biết uống, nhưng thấy Linh Như đau lòng như vậy, nói gì cũng không an ủi được nên đành nghe lời để bạn mau bình tĩnh lại. Được rồi, cụng ly đi!
Bia lạnh lạnh, đắng đắng, chảy hết vào bụng, cồn làm cả người các cô lâng lâng.
Khi 2 người uống hết một giọt không dư thừa xong cũng là lúc Mộng Toàn xách túi của Mạn Mạn đi ra.
” 2 người đó, ngồi đây làm chi? A? Uống rượu rồi?”
” Mộng~ Toàn~ ha! Chúng ta uống rượu nào~” Phong Mạn Mạn đưa cho Mộng Toàn một lon bia rỗng.
Ai~ người muốn quên đời đau khổ thì không say, người uống chung thì xỉn quên trời đất.
” Mộng Toàn, tui thất tình!” Linh Như ôm eo Mộng Toàn.
” Bà thất tình liền chuốc bia cho Mạn Mạn?”
” Tui…… lần này tui thất tình thật rồi! Ô~ Mộng Toàn~”
” Mộng Toàn, đêm nay tui qua ký túc xá bà ngủ, chứ giờ về có mà bị mẹ lải nhải.”
” Vậy bả làm sao giờ? Tui phải đón xe về nếu không trễ chuyến cuối mất!”
” Ô~ oa~ anh Hạo không cần tui nữa!”
” Nè~ tiểu thư, đêm nay tui với bà thức trắng cũng được nhưng Mạn Mạn thì sao đây? Ba mẹ bả đi du lịch rồi phải không?”
Mộng Toàn lục kiếm di động của Mạn Mạn, thử tìm xem có ai thu lưu cô không.
Giang gia? Đúng rồi! Tìm Giang Triệt không phải được rồi sao, hơn nữa cũng giúp Giang Triệt chế tạo cơ hội, sau đó…… Oa ha ha ha!
Mộng Toàn gọi đi, “Alô, xin hỏi Giang Triệt có ở nhà không?”
“Nó không ở nhà.”
Giang Triệt ơi là Giang Triệt! Sao trễ thế này còn chưa về nhà?
” Ách…… Xin hỏi anh là Giang…… Giang gì…… ách, Giang…… anh Giang Triệt sao?”
” Vâng, xin hỏi có việc gì sao?”
” Kia, anh có quen Mạn Mạn phải không? Tạm thời nó không được tỉnh táo cho lắm…… Anh chở nó về được không?”
Giang Hàn kinh ngạc, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
“Được, cho tôi biết địa chỉ.”
Mộng Toàn nói địa chỉ, một lúc sau, Giang Hàn chạy vội đến.
” Ngạch…… Anh là anh Giang Triệt ạ?” Mộng Toàn nhỏ giọng hỏi. Oa! Nếu chấm Giang Triệt tốt thì anh của Giang Triệt chính là xuất sắc rồi!
” Vâng, tiểu Mạn? Em đứng dậy được không?”
” A? Anh Hàn?” Tiểu Mạn nào đó cười ngây ngô.
Đã lâu cô không gọi anh như vậy! Trong trò chơi, cô chỉ gọi anh là Hàn đại thần, ngoài đời, cô lại gọi thẳng tên anh- Giang Hàn.
Thật lâu trước kia a! Anh có chút nhớ mong cô gọi anh như vậy.
“Kia, đây là túi Mạn Mạn, tụi em đi trước! Chào anh~” Mộng Toàn nói xong lập tức kéo Linh Như chạy tới nhà ga.
” Đừng chạy nhanh như vậy! Tui chóng mặt!”
” Hết xe về bây giờ~ bà định ngủ ngoài đường à?”
Giang Hàn nhẹ nhàng cõng Mạn Mạn trên lưng, dưới ánh trăng, hai cái bóng hòa làm một.
Phong Mạn Mạn ôm lấy vai Giang Hàn, đột nhiên nói:” Hi…… anh Hàn.”
Về lại nhà cô, Giang Hàn tìm chìa khóa trong túi Mạn Mạn, kết quả, anh đụng đến 1 gói to……… ách…… 1 gói……bvs.
Mà lúc này, Phong Mạn Mạn vẫn ngơ ngác cười ngây ngô, thỉnh thoảng lại nói: “Hi…… anh Hàn.”
Chúc ngủ ngon, tiểu ma men.
7 giờ 30, con trai lớn của nhà họ Giang- Giang Hàn- lái xe chở 2 đôi vợ chồng đi sân bay Tân Bạch Vân, tuy là đi du lịch theo đoàn nhưng- so với dùng xe cơ quan đến sân bay- ngồi xe nhà vẫn thoải mái hơn.
Trong xe, lần thứ n+1, bà Phong lại “khen Hàn chế Mạn”……
“Ai, A Hàn thật là hiếu thảo, mấy đứa trẻ bây giờ hiếm có đứa nào chịu dậy sớm như nó, như Tiểu Mạn nhà tôi ấy, đã dặn phải theo tiễn chúng ta ra sân bay, kết quả sáng nay dùng xẻng cũng nạy không nổi nó rời khỏi giường! Ai!”
7 giờ 45, con gái một của Phong gia- Phong Mạn Mạn, đột nhiên hắt xì một cái, giật mình bừng tỉnh giữa mộng đẹp.
Phong Mạn Mạn cầm di động lên xem thời gian, còn sớm, ngạch…… ngủ tiếp đi thôi!
11 giờ, khi Giang Hàn đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng ở công ty, Phong tiểu thư chỉ vừa rời giường, ách…… Cô là bị tiếng chuông di động đánh thức.
” Alô……” Phong Mạn Mạn mơ mơ màng màng bắt máy.
” Mạn Mạn à, tối nay có họp lớp ở nhà hàng A lúc 5 giờ đó! Nhớ đến đấy!” Bên Mộng Toàn có vẻ hơi ồn.
Phong Mạn Mạn nghĩ nghĩ… Họp? Không phải cuối tuần sau mới đến sao……
“Ok, tui biết rồi.”
” Cứ vậy đi, tạm biệt.”
” Bye……”
Phong Mạn Mạn vỗ vỗ 2 má, rời giường rửa mặt.
Sau đó lại mở máy tính, login.
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Chị Mạn Mạn sao giờ mới lên…… Không có việc gì đó chứ?
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Không việc gì~
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Vậy.. từ sau lúc Tâm Tâm logout tối qua đến giờ vẫn chưa lên, cả qq cũng giải tán.
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Có chuyện gì sao?
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Tối qua, Đa Đa chém Tâm Tâm tỷ rớt hơn 20 cấp……
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Cái gì?!
Phong Mạn Mạn vội vàng xem thông tin bang hội, thấy Thu Nhật Vọng Hương Tâm chỉ còn cấp 63.
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Khinh người quá đáng! Chúng ta có thù với cổ hay sao ấy? Hại ta rớt 10 cấp thì thôi không nói, giờ còn chém cả Tâm Tâm!
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Anh bang chủ hỏi chị có tìm được chị ấy không
[ bang hội] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Để thử xem đã
Phong Mạn Mạn thấy Thu Nhật Vọng Hương Tâm không online liền để lại tin nhắn.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Tâm, có chuyện nhớ nói mình nha. Điện thoại mình:13xxxxxxxxx.
Phong Mạn Mạn trở lại màn hình game……
Cô thấy Bình Hải Tịch Mạn Mạn ngồi cạnh Bắc Phong Giang Thượng Hàn, mà anh thì đang “xoa đầu” cô.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mình tìm chỗ an toàn ngồi để anh trang bị đã.
Với cấp bậc của họ giờ chỉ có thể chém thỏ, mà đảo thỏ cũng không phải chỗ an toàn, bởi chỗ này còn BOSS vua thỏ có thể tự động công kích (công kích khi người chơi đến gần).
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy em đi với anh.
Cho nên, chúng ta có thể thấy cảnh nam pháp sư hùng hùng hổ hổ đốt thỏ, nữ dược sư theo sau tung ta tung tẩy nhặt đồ.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Mụi đi nấu ăn xíu nha……
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ừ, cứ treo acc đó nhận kinh nghiệm đi muội.
Phong Mạn Mạn nấu món gì? Cô thì biết nấu món quái gì chứ?! Từ từ! Cô loay hoay trong bếp nấu mì, rất “khó” nấu đó! Mà cô còn biết nấu món yêu thích của mình, mì ăn liền vị dầu vừng nữa cơ!
Nấu rất nhanh, ăn cũng rất nhanh, dọn dẹp lại càng nhanh, chỉ cần quăng chén bát vào bồn, rửa tay, cô lại ngồi vào máy.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Tiểu Mạn, ta có việc xuống trước, muội login acc ta luôn mà đánh.
Acc của Hàn đại thần? Hì hì, có cô nào đó thấy ngứa ngáy cả tay chân vì sốt ruột.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Nhưng là…… Acc của anh chắc có nhiều trang bị tốt lắm phải không?
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Để công bình mụi cho huynh mật mã acc đi.
Acc cô thì có gì đáng giá đâu, Giang Hàn thật ngốc!
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Không thành vấn đề!
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ta để lại tin nhắn trên qq, xuống trước đây, có việc nhắn qq cho ta.
[ nêu lên] hội viên Bắc Phong Giang Thượng Hàn logout
Phong Mạn Mạn login acc Giang Hàn, ừm, chỉ có 1 nhân vật (1 acc có tối đa 3 nhân vật)– Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Xem trang bị nào, oa! Bộ trang bị Mộ Khả? Bộ này cả trong thương thành cũng không bán, chỉ có thể đánh 8 BOSS cuối mới có, nhưng đánh xong BOSS cũng chưa chắc nhận được nha.
Rốt cuộc bộ này bao nhiêu tiền ha?! Trước mắt chắc chưa ai có đủ bộ nhĩ? Thỉnh thoảng cũng có người bán 1 2 phần, nhưng cũng toàn treo giá rmb, chỉ cần “trộm” bộ này xong cũng không lo thiếu học phí! Ha ha ha ha~ ách…… Cô đang nghĩ linh tinh gì vầy nè!
Phong Mạn Mạn lắc đầu, bình tĩnh lại…… Ngạch…… Tuy vẫn thèm nhỏ dãi trang bị của Hàn đại thần…… Được rồi, bắt đầu luyện cấp thôi!
Login xong, Phong Mạn Mạn lại sa vào luyện cấp, thời gian qua nhanh…… Sau nhiều cố gắng của cô, Bắc Phong Giang Thượng Hàn lên cấp 36, Bình Hải Tịch Mạn Mạn 35, ngạch, thăng cấp không dễ dàng a!
May mà cô còn nhớ buổi họp lớp, nếu không lại bị Linh Như và Mộng Toàn cằn nhằn!
Chìa khóa, di động, ví tiền, khăn tay, dù, mp4, chocolate…… ách, bvs, ok~ chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi!
Lúc Phong Mạn Mạn đến nơi đã vừa đúng 5 giờ.
Ai, năm tháng thoi đưa, mới đó mà lại qua 3 năm.
Chỗ cửa vào, Mộng Toàn thấy Mạn Mạn, “Mạn Mạn! Chỗ này, chỗ này!”
Bọn họ có hơn 20 người, bao trọn 1 phòng vip, Mạn Mạn hưng phấn làm người đầu tiên vào phòng, không vì giành hát mà lập tức quăng túi xách chạy tới khu tiệc búp-phê.
Cô mang về một đống đồ ăn, xếp thành nhiều tầng, tầng 1 có 10 ly trà sữa, tầng 2 có pizza, hotdog, mì xào, thịt bò xiên……
Sau đó liền trốn vào góc phòng ăn, ăn, ăn……
Mọi người có giành hát cũng có giành đồ ăn, thế nên chúng ta thường xuyên nghe được Mạn Mạn làu bàu, “Đây là của tui, muốn ăn tự đi mà lấy. Đây là của tui, kia cũng của tui, trà sữa của tui nốt!”
Mộng Toàn hát không tệ lắm nên thường thường lại bị đẩy lên hát.
Mộng Toàn hát say sưa, Mạn Mạn ăn say sưa, các cô như quên hết những người khác.
Chờ khi các cô ăn uống no nê, hội buôn dưa lê năm nay bắt đầu.
” Phong Mạn Mạn. Bạn với Giang Triệt thế nào rồi?”—bạn học A.
” Tui với Giang Triệt vốn không có gì mà.” Mạn Mạn tiếp tục gặm đùi gà.
” Vậy Lí Phong có gặp bạn nữa không?”—bạn học B cười mập mờ nhìn Lí Phong ngồi cách đó không xa.
” Không có đâu, Lí Phong gặp tui làm chi chớ?”– lại cắn gà.
” Ơ hay~ Phong Mạn Mạn, bạn thiệt chậm tiêu quá đó!”—bạn học C.
Lúc Phong Mạn Mạn mở miệng định phản bác thì cửa mở, giọng Linh Như run run: “Xin lỗi, tui đến trễ.”
” Linh Như, ở đây.” Phong Mạn Mạn vẫy vẫy tay.
Linh Như chậm rãi đến chỗ Phong Mạn Mạn, ôm chầm lấy cô khóc thút thít.
” Làm sao vậy?”
” Mạn Mạn……”
” Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc mà.”
Vì phòng rất ầm ĩ nên Phong Mạn Mạn không nghe được Linh Như nói gì, cô kéo tay Linh Như, nói với Mộng Toàn ra ngoài một lúc rồi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, trăng sáng, hàng cây trải dài theo bờ đê Châu Giang. Phong Mạn Mạn và Linh Như ngồi cạnh nhau trên bờ đá, gió trên sông phất nhẹ mái tóc các cô. Khác hẳn với trong nhà hàng, nơi này yên tĩnh và khiến người ta thấy thư thái.
” Như à, xảy ra chuyện gì?”
” Mạn Mạn ơi, anh Hạo đi gặp người khác rồi!”
” Cái gì? Cậu hỏi lại ảnh chưa?”
” Trưa hôm mình với ba mẹ đi ăn ở ngoài thì thấy ảnh, ảnh đang ăn cơm cùng 1 cô gái lạ, mẹ ảnh ngồi cạnh đó.”
” Có hiểu lầm gì không? 2 người thường xuyên cãi nhau mà sau lại cũng làm hòa thôi mà?”
” Ô~ oa~ không phải…… Lần này là thật rồi!! Mình…… mình…… Buổi chiều mình vẫn gọi cho ảnh, anh ấy…… cũng không bắt máy…… Ô~ Mạn Mạn ơi! Ô~ oa~”
” Thôi thôi nào, đừng khóc, là anh ta không tốt, đừng khóc.”
Linh Như lôi mấy lon bia từ trong ba lô ra, “Mạn Mạn, vốn…… Ô~ mình định uống 1 mình, người ta nói~ ô~ say cho quên đời đau khổ~ ô~ giờ mình phân cho cậu một nửa! Uống! Uống nào! Chúng ta cụng ly!”
Mạn Mạn định từ chối vì trước giờ cô không biết uống, nhưng thấy Linh Như đau lòng như vậy, nói gì cũng không an ủi được nên đành nghe lời để bạn mau bình tĩnh lại. Được rồi, cụng ly đi!
Bia lạnh lạnh, đắng đắng, chảy hết vào bụng, cồn làm cả người các cô lâng lâng.
Khi 2 người uống hết một giọt không dư thừa xong cũng là lúc Mộng Toàn xách túi của Mạn Mạn đi ra.
” 2 người đó, ngồi đây làm chi? A? Uống rượu rồi?”
” Mộng~ Toàn~ ha! Chúng ta uống rượu nào~” Phong Mạn Mạn đưa cho Mộng Toàn một lon bia rỗng.
Ai~ người muốn quên đời đau khổ thì không say, người uống chung thì xỉn quên trời đất.
” Mộng Toàn, tui thất tình!” Linh Như ôm eo Mộng Toàn.
” Bà thất tình liền chuốc bia cho Mạn Mạn?”
” Tui…… lần này tui thất tình thật rồi! Ô~ Mộng Toàn~”
” Mộng Toàn, đêm nay tui qua ký túc xá bà ngủ, chứ giờ về có mà bị mẹ lải nhải.”
” Vậy bả làm sao giờ? Tui phải đón xe về nếu không trễ chuyến cuối mất!”
” Ô~ oa~ anh Hạo không cần tui nữa!”
” Nè~ tiểu thư, đêm nay tui với bà thức trắng cũng được nhưng Mạn Mạn thì sao đây? Ba mẹ bả đi du lịch rồi phải không?”
Mộng Toàn lục kiếm di động của Mạn Mạn, thử tìm xem có ai thu lưu cô không.
Giang gia? Đúng rồi! Tìm Giang Triệt không phải được rồi sao, hơn nữa cũng giúp Giang Triệt chế tạo cơ hội, sau đó…… Oa ha ha ha!
Mộng Toàn gọi đi, “Alô, xin hỏi Giang Triệt có ở nhà không?”
“Nó không ở nhà.”
Giang Triệt ơi là Giang Triệt! Sao trễ thế này còn chưa về nhà?
” Ách…… Xin hỏi anh là Giang…… Giang gì…… ách, Giang…… anh Giang Triệt sao?”
” Vâng, xin hỏi có việc gì sao?”
” Kia, anh có quen Mạn Mạn phải không? Tạm thời nó không được tỉnh táo cho lắm…… Anh chở nó về được không?”
Giang Hàn kinh ngạc, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
“Được, cho tôi biết địa chỉ.”
Mộng Toàn nói địa chỉ, một lúc sau, Giang Hàn chạy vội đến.
” Ngạch…… Anh là anh Giang Triệt ạ?” Mộng Toàn nhỏ giọng hỏi. Oa! Nếu chấm Giang Triệt tốt thì anh của Giang Triệt chính là xuất sắc rồi!
” Vâng, tiểu Mạn? Em đứng dậy được không?”
” A? Anh Hàn?” Tiểu Mạn nào đó cười ngây ngô.
Đã lâu cô không gọi anh như vậy! Trong trò chơi, cô chỉ gọi anh là Hàn đại thần, ngoài đời, cô lại gọi thẳng tên anh- Giang Hàn.
Thật lâu trước kia a! Anh có chút nhớ mong cô gọi anh như vậy.
“Kia, đây là túi Mạn Mạn, tụi em đi trước! Chào anh~” Mộng Toàn nói xong lập tức kéo Linh Như chạy tới nhà ga.
” Đừng chạy nhanh như vậy! Tui chóng mặt!”
” Hết xe về bây giờ~ bà định ngủ ngoài đường à?”
Giang Hàn nhẹ nhàng cõng Mạn Mạn trên lưng, dưới ánh trăng, hai cái bóng hòa làm một.
Phong Mạn Mạn ôm lấy vai Giang Hàn, đột nhiên nói:” Hi…… anh Hàn.”
Về lại nhà cô, Giang Hàn tìm chìa khóa trong túi Mạn Mạn, kết quả, anh đụng đến 1 gói to……… ách…… 1 gói……bvs.
Mà lúc này, Phong Mạn Mạn vẫn ngơ ngác cười ngây ngô, thỉnh thoảng lại nói: “Hi…… anh Hàn.”
Chúc ngủ ngon, tiểu ma men.
/57
|