MÃNG HOANG KỶ

Chương 311: Đi từ nơi nào về tới nơi đó

/1827



Đêm khuya giữa trời đông giá rét, cái rét như thấu tim gan.

Nhưng trong Diên vương phủ, Tích Nguyệt quận chúa lại ôm đầy một bụng lửa giận. Nàng tức giận đập bàn nói: "Thiếu Viêm tộc kia thật đáng chết, dám tiến hành ám sát ở giữa vương đô Đại Hạ. Đáng chết, đáng chết, thật đáng chết!"

"Biểu tỷ, tuy rằng Thiếu Viêm tộc kia có phái ra Tán tiên tử sĩ nhưng rồi vẫn chết dưới tay ta cơ mà." Kỷ Ninh nói. "Biểu tỷ không phải tức giận thế."

"Làm sao mà không tức được đây?" Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh. "Hiện giờ tỷ tỷ vẫn còn toáy cả mồ hôi đây này. May là đệ có thực lực mạnh cản được Bạch Cốt Diệt Tiên Châm, lại một đối một được với Phù Vân tiên nhân kia. Chứ nếu không...Đệ đệ, ngoại trừ ông ngoại ra thì đệ chính là người thân duy nhất của ta."

Nếu đệ đệ duy nhất chết đi...Tích Nguyệt quận chúa thật sự không biết nên làm cái gì.

"Thiếu Viêm tộc kia thật đáng chết." Tích Nguyệt quận chúa tức giận chửi bới.

"Lần này bọn chúng đã phái ra cả Tán tiên mà còn thất bại, chắc là tạm thời cũng không còn cách gì nữa. Chỉ cần ta còn ở trong vương đô Đại Hạ thì Thiếu Viêm tộc sẽ không làm gì được đâu." Kỷ Ninh an ủi biểu tỷ.

Uất Trì Tích Nguyệt hít sâu một hơi rồi mới gật gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ bọn chúng không còn cách gì để giải quyết nữa rồi. E là chúng sẽ đợi tới đại hội Tiên Duyên một năm sau, lợi dụng quy tắc của đại hội Tiên Duyên để giải quyết đệ đấy."

"Đều là Vạn Tượng viên mãn cả thôi. Đệ không dám nói là vô dịch nhưng nếu giữ mạng thì vẫn còn nắm chắc." Đôi mắt của Kỷ Ninh sáng lên. "Biểu tỷ, Nguyên Thần thứ hai của đệ vừa mới luyện hóa được pháp bảo trữ vật mà Phù Vân tiên nhân để lại."

"Sao?" Uất Trì Tích Nguyệt sáng mắt lên. "Nhìn thử xem Phù Vân tiên nhân có để lại bảo bối gì. Có điều, hắn tới ám sát, lại còn mang theo Bạch Cốt Diện Tiên Châm, Huyết Bàn Phong Thiên đại trận thì e là cũng không mang theo bảo vật gì khác đâu."

"Ta cứ cẩn thận xem chút." Kỷ Ninh gật đầu.

Lúc này, trong Thủy phủ, Nguyên Thần thứ hai cẩn thận điều tra từng bảo vật một. Bỗng nhiên Kỷ Ninh lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Làm sao vậy?" Uất Trì Tích Nguyệt hỏi.

"Những bảo vật khác đều trong dự tính của ta. Có điều ta phát hiện ra một quyển trục." Kỷ Ninh lật tay lên, trong tay lập tức xuất hiện một quyển trục màu vàng. Quyển trục cổ xưa này tỏa ra dao động kỳ dị.

"Quyển trục này ư?" Uất Trì Tích Nguyệt tò mò nhìn.

Kỷ Ninh mở quyển trục ra. Trên quyển trục chỉ có một hàng chữ đơn giản có ký tên.

"Đi từ nơi nào về tới nơi đó. Hạ Mang Vẫn."

Một nét chữ đơn giản nhưng uy thế lại như đập vào mắt.

Kỷ Ninh, Uất Trì Tích Nguyệt đều cảm thấy run sợ, giống như đang ngẩng đầu nhìn lên trời. Cho dù khi trước đã từng gặp phải Thần Ma cổ xưa ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch thì Kỷ Ninh cũng chưa từng cảm thấy tim đập nhanh tới vậy.

"Vù." Kỷ Ninh lập tức cuộn quyển trục lại. Theo đó uy thế đáng sợ kia mới thu vào.

"Đây là cái gì vậy?" Uất Trì Tích Nguyệt cực kỳ kinh ngạc.

"Ta cũng không biết." Kỷ Ninh lắc đầu.

"Chỉ có một hàng chữ: Đi từ nơi nào về tới nơi đó. Phần ký tên có một chữ Hạ Mang Vẫn. Rốt cuộc Hạ Mang Vẫn là ai đây? Chẳng lẽ là tồn tại từ xa xưa của hoàng tộc Đại Hạ - Hạ Mang tộc?" Uất Trì Tích Nguyệt cực kỳ nghi hoặc. "Làm sao mà ta lại chưa từng nghe tới cái tên này vậy."

Kỷ Ninh nhíu mày nói: "Người viết quyển trục này hắn có tên là Hạ Mang Vẫn. Từ uy thế mà quyển trục phát ra thì hẳn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ."

"Ta đi hỏi ông ngoại một chút." Uất Trì Tích Nguyệt nói. "Đệ chờ ta chút."

"Hiện giờ đã đêm hôm khuya khoắt rồi mà còn hỏi sao?" Kỷ Ninh kinh ngạc.

"Không việc gì đâu, ông ngoại ta đã là Thiên Tiên lão tổ, nên ban ngày hay đêm tối với ông cũng chẳng khác gì nhau. Hơn nữa ông một thân một mình ở đó, thậm chí cả hầu gái, tôi tớ còn không được tới gần. Nên đêm khuya tới tìm ông ngoại cũng không việc gì đâu. Hơn nữa ta cũng cảm thấy quyển trục này không hề tầm thường chút nào. Đệ chờ ta ở đây chút, ta sẽ trở lại ngay." Uất Trì Tích Nguyệt nhanh chóng rời đi.

Chỉ qua thời gian uống cạn chun trà.

Uất Trì Tích Nguyệt đã bay trở về với vẻ mặt hưng phấn.

"Thế nào rồi biểu tỷ?" Kỷ Ninh vô cùng tò mò. Rốt cuộc quyển trục này là cái gì.

"Ngươi có biết Hạ Mang Vẫn là ai không?" Uất Trì Tích Nguyệt mang vẻ mặt thần bí.

"Ai vậy?" Kỷ Ninh hỏi.

Hắn thật sự chưa bao giờ nghe nói tới cái tên này.

"Chính là hoàng đế bệ hạ của vương triều Đại Hạ!" Uất Trì Tích Nguyệt nói khẽ. "Đó cũng là người lập nên vương triều Đại Hạ, là hoàng đế của một thế giới lớn."

"Đó là hoàng đế bệ hạ ư?" Kỷ Ninh sửng sốt.

Hoàng đế Đại Hạ cao cao tại thượng chính là hoàng đế có được quyền thế ngập trời của cả thế giới này. Thậm chí, hoàng đế Đại Hạ có thể nói chuyện ngang hàng với Thiên đế ở Thiên giới. Một bên là hoàng đế của thế giới lớn, một bên là hoàng đế của Thiên giới.

Từ thời đại Thần Ma đến giờ.

Chức hoàng đế Đại Hạ chưa từng thay đổi. Ở tiệc vua của Đại Hạ cũng rất ít khi thấy măt. Dù sao vương triều cũng đã tồn tại tới trăm triệu năm năm nên đã sớm hình thành những quy tắc, thông thường những việc vặt đều được các đại thần giải quyết.

Hắn mạnh mẽ. Vì cả thời đại Thần Ma đã bị tiêu diệt dưới tay hắn, rồi mở ra một vương triều mới cho thiên hạ khổng lồ này.

Hắn thần bí. Vì chưa từng hiện thân trong vô số năm tháng.

Hắn cao quý. Cả vương triều Đại Hạ không ai dám đối chọi với hắn.

Từ thời đại Thần Ma cho tới giờ, hắn vẫn đứng ở ngôi vị hoàng đế cao nhất của thế giới này. Đó chính là tồn tại mà Địa tiên, Tán tiên không thể nào tới gần. Thậm chí rất ít người biết hắn.

"Đúng vậy, đó là hoàng đế bệ hạ, đây chính là tên của hoàng đế bệ hạ." Uất Trì Tích Nguyệt cực kỳ kích động. "Hạ Mang Vẫn...chính là tên của hoàng đế bệ hạ đó."

"Hạ Mang Vẫn, hoàng đế bệ hạ." Bỗng nhiên Kỷ Ninh cảm thấy hơi rùng mình.

Ở nơi sâu xa.

Dường như cót một đôi mắt đang nhìn hắn.

Khi không biết tên của hoàng đế bệ hạ Đại Hạ, Kỷ Ninh cũng không có cảm giác này. Nhưng sau khi biết thì liền có cảm giác trong sâu thẳm thấy đôi mắt đang nhìn về phía này.

"Ngươi có biết quyển trục này là cái gì không?" Uất Trì Tích Nguyệt cũng không phát hiện ra điều gì, vẫn hưng phấn kích động. "Đây là pháp chỉ chuyển thế! Chính là một phần pháp chủ do hoàng đế Đại Hạ ta tự mình viết. Chỉ cần mang một phần pháp chỉ chuyển thế này theo, một khi chết đi, phần pháp chỉ chuyển thế này sẽ hộ tống hồn phách tiến về Địa phủ Minh giới. Thập Điện Diêm Vương thấy phần pháp chỉ này là sẽ nể mặt hoàng đế Đại Hạ. Cái viết là 'Đi từ nơi nào về tới nơi đó' chính là ngươi vốn là người ở bộ tộc thuộc thế giới lớn nào thì sẽ đầu thai quay về bộ tộc trong thế giới đó."

Kỷ Ninh giật mình.

Thập Điện Diêm Vương, Thôi Phủ Quân đều là những người tối cao ở Địa phủ. Việc để một vài tiên nhân chuyển thế quay về bộ tộc thế giới vốn có cũng chỉ là việc rất nhỏ. Làm vậy cũng coi là thân thiện với những người bản lĩnh lớn viết ra 'pháp chỉ chuyển thế'.

"Đúng rồi, ông ngoại ta dặn, đệ đừng có truyền tên hoàng đế Đại Hạ ra ngoài." Uất Trì Tích Nguyệt nói. "Dựa theo lời của ông ngoại nói. Đọc tên hoàng đế bệ hạ lên là hoàng đế bệ hạ sẽ cảm ứng được ngay. Có điều, chúng ta đang ở trong Diên vương phủ nên hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không quá để ý tới."

"Đệ biết, đệ sẽ không nói ra ngoài đâu." Kỷ Ninh nói ngay nhưng cũng thầm hãi. Đôi mắt mà hắn vừa cảm giác được từ sâu xa kia hẳn là của hoàng đế Đại Hạ.

Thời gian trôi qua, tin tức Nguyên Thần thứ hai giết chết Phù Vân tiên nhân truyền đi, tên tuổi của Kỷ Ninh cũng càng ngày càng lớn lên. Gần như ai ở vương đô Đại Hạ cũng đều công nhận rằng. "Kỷ Ninh hiểu 'Đạo' cực cao, thậm chí còn cao hơn cả Phù Vân tiên nhân. Nếu không làm sao có thể giải quyết được Phù Vân tiên nhân?"

Trong một gian tĩnh phòng ở Hắc Bạch Học cung quận An Thiền.

Người đứng đầu đệ tử đời thứ ba 'Lạp Tháp chân nhân' mặc quần cởi trần đang khoanh chân ngồi. Trên làn da của hắn bắt đầu xuất hiện từng đường vân như mai rùa. Từng luồng hơi thở cổ xưa cuồn cuộn trào ra.

"Vù."

Bỗng nhiên giữa gian tĩnh phòng xuất hiện một cái bóng Quy Xà. Cái bóng Quy Xà kia chiếm diện tích gần như là toàn bộ gian phòng. Lạp Tháp chân nhân lọt thỏm ở chỗ lưng con Quy Xà. Cả cái bóng con Quy Xà bắt đầu chuyển động. Đầu rùa, đầu rắn bắt đầu gào rú lên.

Toàn thân Lạp Tháp chân nhân bắt đầu hiện ra một tầng mai rùa. Ánh mắt của hắn như mắt rắn làm cho người khác phải kinh hãi.

Hơi thở vô cùng cổ xưa.

"Sao?" Bỗng nhiên Lạp Tháp chân nhân nhíu mày. Hắn có cảm giác sâu xa rằng có thứ gì đó đang hấp dẫn chính mình phải...

"Đại hội Tiên Duyên?" Lạp Tháp chân nhân thì thào tự nói. "Sao lại như thế này. Tại sao khi ta tu luyện 'Huyền Vũ đại thần thông' thì trong sâu xa lại phát hiện ra đại hội Tiên Duyên kia dường như rất quan trọng với ta. Gần như là một kỳ ngộ lớn với ta."

Thậm chí Lạp Tháp chân nhân còn không nén nổi trước sức hấp dẫn mãnh liệt kia.

Đây là một cảm ứng sâu thẳm, Lạp Tháp chân nhân rõ ràng không hề nghi ngờ nó. Nếu đã cảm ứng được nó là kỳ ngộ lớn thì hắn nên đi.

"Ta không thích chiến đấu tranh đấu, chỉ muốn bình yên nhàn nhã tu luyện, thật không ngờ là bản thân mình lại muốn đi tới đại hội Tiên Duyên." Lạp Tháp chân nhân gật đầu nhẹ. "Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cái gì của ta phải thuộc về ta, không phải của ta thì đứng có cố. Ta sẽ tới đại hội Tiên Duyên kia, xông lên một lần xem thiên tài anh hào ở thế giới này thế nào."

"Ta mới tu luyện được chuyển thứ hai của Huyền Vũ đại thần thông. Vốn sắp đột phá tới cấp độ Nguyên Thần. Nhưng hiên giờ xem ra cũng không cần phải vội. Đợi tới lúc đại hội Tiên Duyên kết thúc rồi đột phát Nguyên Thần sau vậy!" Lúc này Lạp Tháp chân nhân không hề nghĩ nhiều, lại tiếp tục tu luyện.

/1827

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status