Phong Dự Thần ôm Hạ Hành đến ghế sô pha. Bây giờ người này đang ngoan ngoãn trong ngực hắn, đối với hắn, người này mỏng manh hơn bất luận người nào, làm cho hắn kích động không thôi, nhưng không thể nào phát tiết. Phong Dự Thần không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể hôn mấy cái.
Hạ Hành nhảy xuống ghế sô pha. Đi tới cửa, bộp một tiếng nhấn tắt hết đèn. Trong phòng chỉ còn lại một màu đen.
Ánh đèn từ bên ngoài tấm thuỷ tinh hắt vào, chiếu lên gương mặt mơ hồ của Hạ Hành. Trẻ tuổi, rất dễ nhìn, còn có chút nhu hòa. Phong Dự Thần nhịn không được vươn tay sờ mặt cậu. Hạ Hành lại cúi người xuống, đôi môi chạm vào người Phong Dự Thần.
Sau đó, cả người Hạ Hành kiệt sức nằm nhoài trên người Phong Dự Thần. Đầu ngón tay vẫn từng chút lướt qua thân thể Phong Dự Thần.
Vừa nãy cậu đã xác nhận, Phong Dự Thần có tám khối cơ bụng. Đồng thời bởi vì động tác của cậu mà toàn thân căng thẳng, mỗi múi cơ lại càng thêm rõ ràng, rất rắn chắc.
"Đang nghĩ gì vậy?" Phong Dự Thần ôm cậu, nhẹ nhàng hỏi.
Nghĩ gì? Đang nghĩ bây giờ làm sao có thể tiếp tục?
Nhưng những lời này, Hạ Hành không thể nói ra.
Cậu nghe Phong Dự Thần an ủi nói, "Đừng nóng vội. Chúng ta từ từ đi."
"Ai nóng vội? Anh mới gấp." Hạ Hành nâng người lên, tức giận nói.
"Được. Là tôi gấp." Phong Dự Thần nở nụ cười, đem Hạ Hành một lần nữa ôm lại trong ngực.
Đối với tình cảnh trước mắt, kỳ thực hắn đã thập phần thỏa mãn.
"Ngày mai tôi sẽ báo cho Lư Phỉ, nói Cốc Sinh dẫn cậu đến công ty. Nếu cậu có nhân lực thì có thể tiếp nhận thêm mấy hạng mục nữa."
Nhiều hạng mục, đương nhiên là cậu muốn. Hạ Hành rất có lòng tin đối với thực lực của bản thân, Trần Cửu cũng một nhà biên kịch có tố chất.
"Không cần anh ra mặt, anh nhờ Cốc Sinh nói một tiếng là được, tôi tự mình đi." Hạ Hành nói.
"Tại sao?" Phong Dự Thần ngạc nhiên nói. Hắn gọi điện thoại với Cốc Sinh gọi điện thoại khác nhau ở chỗ nào.
"Tôi không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta." Hạ Hành nói.
Phong Dự Thần vừa tức vừa buồn cười, "Sau này tôi còn muốn dẫn cậu tham gia một ít hoạt động, chẳng lẽ cậu muốn giấu ở trong phòng cả đời?"
"Không giống nhau." Hạ Hành nói. Một là việc công, một là việc tư.
Phong Dự Thần hiểu rõ lo lắng của Hạ Hành, "Ấu trĩ. Cậu có thể được tôi đề bạt, phần lớn là thực lực của cậu. Tôi là người của cậu. Cậu không cần, còn muốn cần người khác?"
"Không được!" Hạ Hành cả giận nói. Đạo lý này đương nhiên cậu hiểu, nhưng không thể thực hiện được.
Phong Dự Thần thở dài, Hạ Hành vẫn còn quá trẻ. Hắn hôn Hạ Hành một cái, "Tất cả đều theo ý cậu."
Phong Dự Thần đợi Hạ Hành khôi phục lại mới từ trên ghế sô pha ngồi dậy, về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hành mở wechat ra, trong nhóm tất cả đều là tin tức về cậu. Nhóm biên kịch chúc mừng, còn có lời mời từ các công ty Điện ảnh và Truyền hình khác gửi đến. Trong giới biên kịch đều biết Thập Hành chính là bút danh của Hạ Hành.
Hạ Hành mở tin nhắn của Trần Cửu ra trước: Hạ Hành, tôi thấy chúng ta có thể tự mình mở văn phòng rồi.
Hạ Hành trả lời: Đã có văn phòng rồi, cậu chọn thêm cho tôi mấy người đi.
Trần Cửu không nhắn chữ nào, thay vào đó là gửi qua vô số sticker nhảy múa.
Buổi chiều, một mình Hạ Hành đi tới Phong Hoa. Một toà nhà chỉ có một cánh cổng duy nhất, bề ngoài không có gì đáng chú ý, đi vào lại giống như một thế giới biệt lập, cây cối sâu thẳm, hoa cỏ tươi thắm.
Vừa bước vào, cậu tình cờ gặp một người rất quen mắt, Hạ Hành nghĩ một hồi lâu mới nhớ, là minh tinh nào đó. Rất khó gọi tên, nhưng thường xuất hiện trên TV. Điều này làm cho Hạ Hành có cảm giác thực sự đã đi vào công ty truyền thông.
Đại sảnh được lát đá hoa cương, đến quầy lễ tân nhờ liên hệ với giám đốc kế hoạch Trần Giang, Hạ Hành được báo giám đốc đang ở trên tầng năm chờ cậu.
Hạ Hành vào thang máy đi đến tầng năm. Khu làm việc ở tầng năm vô cùng trống trải, đông một chút, tây một chút, không giống nơi làm việc nơi căng thẳng gò bó, ngược lại thoạt nhìn có phần thong dong.
Hạ Hành đi vào trong, mấy nhân viên liền chú ý đến, nhưng cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn cậu vài lần.
Lúc này, một nữ nhân mặc áo choàng đỏ đi đến. Đầu ngẩng cao, ưỡn ngực ra, dáng vẻ rất thư thả. Phía sau còn có hai người, che trái chắn phải cho nàng. Xem ra vị nữ nhân này là một người có địa vị ở đây, Hạ Hành tự giác tránh sang bên cạnh.
Nữ nhân đi thoáng qua cậu nhưng đột nhiên dừng bước. Quay đầu lại, đánh giá cậu trên xuống dưới.
"Cậu là Hạ Hành?" Nữ nhân hỏi.
Hạ Hành suy đoán: "Trần tổng giám?"
Trợ lý đi theo phía sau nàng, chỉ tay nói, "Đây là tổng tài Lư Phỉ - Lư tổng."
Hạ Hành gật đầu chào hỏi: "Chào Lư tổng. Tôi hẹn gặp Trần tổng giám."
Lư Phỉ nhìn Hạ Hành vài giây, "Đi vào đây với tôi." Nói xong xoay người về phòng.
Hạ Hành như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Tiểu trợ lý chạy theo phía sau Lư Phỉ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lư tổng, hội nghị sáng nay..."
Lư Phỉ cũng không quay đầu lại: "Để lão Lý thay tôi đi."
Lư Phỉ dẫn Hạ Hành tới phòng làm việc của mình.
Sáng sớm, Trần Giang liền báo cáo cho nàng việc Cốc Sinh giao. Hạ Hành là biên kịch của kịch bản "Cấm", đương nhiên Lư Phỉ đã nghe qua cái tên này. Hơn nữa Phó Nhất Bác trong lúc họp, không chỉ một lần nhắc tên Hạ Hành.
Lại còn có Cốc Sinh tự mình mở lời giao dự án cho Hạ Hành, Lư Phỉ cũng không có ý kiến.
Nhưng vừa nhìn thấy Hạ Hành, Lư Phỉ bị tuổi trẻ và vẻ đẹp trai của Hạ Hành làm khiếp sợ, chợt phát hiện hình như mình bỏ lỡ tin tức trọng yếu nào đó.
Nàng nhớ biên kịch đầu tiên của "Cấm" là Đinh Kiệt. Nhưng chỉ sau buổi tối liền đổi thành Hạ Hành.
Phó Nhất Bác còn nói, lần trước lúc casting diễn viễn phụ, Phong Dự Thần đột nhiên xuất hiện.
Có lẽ, người này không phải là người bên Cốc Sinh, mà thật ra là...
Lư Phỉ dẫn Hạ Hành tới văn phòng, "Ngồi đi, đừng khách khí. Để tôi nói lão Trần đem tư liệu tới."
Hạ Hành ngồi xuống. Mặc dù có chút thay đổi nhưng chỉ cần đạt được mục đích của mình đến đây là được.
Cùng ai bàn luận cũng giống nhau. Lư tổng thoạt nhìn thuộc tuýp người già giặn nhưng lại vô cùng trẻ tuổi.
Đôi mắt Lư Phỉ không thể rời khỏi người Hạ Hành. Nàng đã thấy nhiều suất ca mỹ nữ, cơ bản đã miễn dịch với sắc đẹp, nhưng Hạ Hành vẫn khiến cho mắt nàng sáng lên.
Hơn nữa dung mạo của cậu cực kỳ xuất chúng, người trẻ tuổi này lại không có ý thức chăm sóc vẻ đẹp thiên bẩm của bản thân, quần áo tùy ý mộc mạc. Áo khoác đen cùng quần kaki bình thường.
Phong Dự Thần thích mẫu người như này?
"Hạ biên kịch thoạt nhìn còn rất trẻ, bao nhiêu tuổi rồi?" Lư Phỉ hỏi.
"Hai mươi ba." Hạ Hành trả lời.
Kỳ thực còn một tuần nữa mới được hai mươi ba. Hi vọng lúc đó Phong Dự Thần đừng tiếp tục tặng thêm thứ gì cho cậu.
"Mới tốt nghiệp đại học?" Lư Phỉ đang điều tra tư lịch của Hạ Hành.
"Tôi trong lúc học đại học đã bắt đầu viết kịch bản." Hạ Hành đáp.
Đồng thời nói rõ kịch bản mà bản thân viết trong lúc học đại học, cùng hợp tác với công ty nào.
Trong đó có rất nhiều công ty lớn.
Trợ lý đi vào bưng cho Hạ Hành một ly nước, Lư Phỉ một ly cà phê.
Một lát sau Trần Giang tiến vào, đem một bộ tài liệu giao cho Lư Phỉ, anh cũng đang buồn bực. Hôm nay không phải Lư Phỉ có một cuộc họp quan trọng phải tham dự sao?
Lư Phỉ đem tài liệu giao lại cho Hạ Hành, "Đây là dự án nửa cuối năm nay và đầu năm sau của công ty. Cậu xem mình hợp cái nào thì chọn mấy cái đi."
Hạ Hành xem sơ qua một lần, hơn hai mươi cái. Có thanh xuân đô thị chi phí thấp, cũng có khoa học viễn tưởng huyền huyễn chi phí đầu tư cao hơn.
"Tôi có thể chọn mấy cái?" Hạ Hành nói.
Lư Phỉ đặt ly cà phê xuống, "Vậy phải xem cậu am hiểu được bao nhiêu thể loại."
"Chỉ cần chị để tôi làm, thể loại nào tôi cũng đều am hiểu." Hạ Hành thả tài liệu trong tay xuống, "Hơn nữa, tôi đang lập văn phòng riêng, còn có đội ngũ biên kịch nữa."
Dừng một chút, "Một trong số đó có cả biên kịch Trần Cửu, người đã nhận giải nhìn trong đợt tuyển chọn của công ty chị. Đội ngũ biên kịch rất trẻ trung, nhưng mỗi người đều có ba đến năm năm kinh nghiệm làm việc, kịch bản không chỉ thích hợp với thị trường hiện nay mà còn có những màu rất riêng biệt."
Nếu như chỉ có cậu thì hai, ba bộ là đủ. Thế nhưng trong văn phòng còn có mười mấy miệng ăn phải nuôi sống.
Lư Phỉ bắt đầu nhìn kỹ Hạ Hành một lần nữa.
Người nọ thật tốt tính, nhưng lại đặc biệt cá tính, tràn ngập tham vọng. Phong Dự Thần tại sao có thể để cho người như thế ở bên cạnh mình?
Lư Phỉ một hơi uống hết nửa ly cà phê.
Nàng ngồi bên cạnh Hạ Hành, trên người Hạ Hành cũng không có bất kỳ mùi nước hoa nào.
Lư Phỉ từng chút chỉ vào từng hạng mục: "Đây là năm hạng mục quan trọng của dự án trong năm nay, cậu lấy trước đi. Còn lại cậu cho tôi xem trước đại cương và nhân vật phác thảo."
Ý là nếu các tác phẩm này đạt yêu cầu, nàng có thể cân nhắc giao tất cả cho Hạ Hành.
"Được." Hạ Hành nhanh chóng đồng ý. Chỉ cần để cho cậu làm, cậu có tự tin nhận lấy tất cả.
Đạt được thứ mình mong muốn, Hạ Hành đứng lên muốn rời đi.
Cậu phải về sắp xếp những hạng mục này, hơn nữa nữ tổng tài hình như cũng rất bận.
Đột nhiên Lư Phỉ nói. "Cậu chờ một chút."
Hạ Hành không biết làm sao, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha.
Lư Phỉ gọi điện thoại. Chỉ một phút sau, một nam thanh niên đẩy cửa vào. Nơi này ai cũng trẻ tuổi mỹ mạo, Hạ Hành nhớ không ra, chỉ có cảm giác như đã từng quen biết. Chắc chắn cũng là nghệ sĩ có tên tuổi."
"Làm quen đi. Lâm Nam." Lư Phỉ chỉ vào Lâm Nam nói.
Hạ Hành chợt nhận ra. Một trong bốn gương mặt mới được đánh giá cao trong tạp chí lớn gần đây: Lâm Nam. Trước đây thường đóng phim thần tượng thanh xuân vườn trường. Hai năm gần đây hình như đổi mới hình tượng, tham gia một bộ phim điện ảnh, mặc dù chưa chiếu nhưng đã có được giải thưởng gương mặt mới. Hạ Hành còn định đợi phim ra tạp, đi xem thế nào.
Lư Phỉ chỉ vào một hạng mục trong đó: "Bộ này là đầu tư riêng cho cậu ấy. Cho nên, thiết lập tạo hình nhân vật này, cậu có thể tham khảo con người của Lâm Nam trước."
Hạ Hành gật đầu. Xem ra, Lâm Nam là đối tượng được Phong Hoa nâng đỡ.
"Lâm Nam, đây là biên kịch hợp tác cùng công ty chúng ta. Sau này sẽ hợp tác lâu dài." Lư Phỉ nói.
"Thật trẻ nha. Em vừa đến sảnh, còn đang nghĩ có phải công ty vừa nhận tiểu sư đệ không." Lâm Nam bắt tay Hạ Hành, rất ôn nhu.
Nói thật, Hạ Hành thầm nghĩ, Lâm Nam còn đẹp hơn so với trên ti vi. Ngũ quan hài hoà, đôi mắt trong suốt.
Hạ Hành tỉ mỉ quan sát. Bởi vì làm riêng cho anh ta, không chỉ thiết lập tính cách nhân vật mà tướng mạo cũng ăn khớp, Hạ Hành định tìm một ít tư liệu về người này để tham khảo một chút.
"Hai cậu có thể trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Hạ biên kịch nếu có vấn đề gì thì trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lâm Nam." Lư Phỉ nói.
Sự nghiệp của Lâm Nam đang đi lên, một mặt gió xuân lấy điện thoại di động ra, "Hạ biên kịch, sau này có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn một bữa. Nếu không em làm sao hiểu được anh?"
"Được." Hạ Hành cũng nhanh chóng đồng ý.
Lúc này, Lư Phỉ lấy điện thoại di động ra."Phong tổng." Lư Phỉ thấp giọng đáp.
Lỗ tai Hạ Hành lập tức bị thu hút, Lâm Nam cũng nhìn về phía Lư Phỉ.
Liền nghe Lư Phỉ nói, "Hôm nay Tiểu Nam bay về. Tối nay công ty chuẩn bị chút tiệc cho cậu ấy. Cũng không có người khác, chỉ là người trong công ty mình với vài bên đầu tư, ngài cũng biết, ngài cũng đến tham gia?"
Bên kia nói cái gì, Hạ Hành đương nhiên không biết.
Lại nghe Lư Phỉ nói, "Phong tổng, lúc thường ngài không phải chăm sóc tiểu Nam nhất sao? Tiểu Nam cũng đang bên cạnh tôi, hai mắt sáng rực ngóng trông ngài đây."
Tâm tình Hạ Hành chìm xuống. Vốn không muốn nhìn Lâm Nam, rồi lại không nhịn được liếc nhìn một chút. Rõ ràng là gương mặt của nam nhân, lại chỉ lớn bằng bàn tay.
Ai không có quá khứ? Cậu cũng từng có bạn trai cũ. Hạ Hành nghĩ.
Nhưng một giây sau, cậu đột nhiên đứng lên, lục phủ ngũ tạng giống như bị người lật ngược.
Hạ Hành nhảy xuống ghế sô pha. Đi tới cửa, bộp một tiếng nhấn tắt hết đèn. Trong phòng chỉ còn lại một màu đen.
Ánh đèn từ bên ngoài tấm thuỷ tinh hắt vào, chiếu lên gương mặt mơ hồ của Hạ Hành. Trẻ tuổi, rất dễ nhìn, còn có chút nhu hòa. Phong Dự Thần nhịn không được vươn tay sờ mặt cậu. Hạ Hành lại cúi người xuống, đôi môi chạm vào người Phong Dự Thần.
Sau đó, cả người Hạ Hành kiệt sức nằm nhoài trên người Phong Dự Thần. Đầu ngón tay vẫn từng chút lướt qua thân thể Phong Dự Thần.
Vừa nãy cậu đã xác nhận, Phong Dự Thần có tám khối cơ bụng. Đồng thời bởi vì động tác của cậu mà toàn thân căng thẳng, mỗi múi cơ lại càng thêm rõ ràng, rất rắn chắc.
"Đang nghĩ gì vậy?" Phong Dự Thần ôm cậu, nhẹ nhàng hỏi.
Nghĩ gì? Đang nghĩ bây giờ làm sao có thể tiếp tục?
Nhưng những lời này, Hạ Hành không thể nói ra.
Cậu nghe Phong Dự Thần an ủi nói, "Đừng nóng vội. Chúng ta từ từ đi."
"Ai nóng vội? Anh mới gấp." Hạ Hành nâng người lên, tức giận nói.
"Được. Là tôi gấp." Phong Dự Thần nở nụ cười, đem Hạ Hành một lần nữa ôm lại trong ngực.
Đối với tình cảnh trước mắt, kỳ thực hắn đã thập phần thỏa mãn.
"Ngày mai tôi sẽ báo cho Lư Phỉ, nói Cốc Sinh dẫn cậu đến công ty. Nếu cậu có nhân lực thì có thể tiếp nhận thêm mấy hạng mục nữa."
Nhiều hạng mục, đương nhiên là cậu muốn. Hạ Hành rất có lòng tin đối với thực lực của bản thân, Trần Cửu cũng một nhà biên kịch có tố chất.
"Không cần anh ra mặt, anh nhờ Cốc Sinh nói một tiếng là được, tôi tự mình đi." Hạ Hành nói.
"Tại sao?" Phong Dự Thần ngạc nhiên nói. Hắn gọi điện thoại với Cốc Sinh gọi điện thoại khác nhau ở chỗ nào.
"Tôi không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta." Hạ Hành nói.
Phong Dự Thần vừa tức vừa buồn cười, "Sau này tôi còn muốn dẫn cậu tham gia một ít hoạt động, chẳng lẽ cậu muốn giấu ở trong phòng cả đời?"
"Không giống nhau." Hạ Hành nói. Một là việc công, một là việc tư.
Phong Dự Thần hiểu rõ lo lắng của Hạ Hành, "Ấu trĩ. Cậu có thể được tôi đề bạt, phần lớn là thực lực của cậu. Tôi là người của cậu. Cậu không cần, còn muốn cần người khác?"
"Không được!" Hạ Hành cả giận nói. Đạo lý này đương nhiên cậu hiểu, nhưng không thể thực hiện được.
Phong Dự Thần thở dài, Hạ Hành vẫn còn quá trẻ. Hắn hôn Hạ Hành một cái, "Tất cả đều theo ý cậu."
Phong Dự Thần đợi Hạ Hành khôi phục lại mới từ trên ghế sô pha ngồi dậy, về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hành mở wechat ra, trong nhóm tất cả đều là tin tức về cậu. Nhóm biên kịch chúc mừng, còn có lời mời từ các công ty Điện ảnh và Truyền hình khác gửi đến. Trong giới biên kịch đều biết Thập Hành chính là bút danh của Hạ Hành.
Hạ Hành mở tin nhắn của Trần Cửu ra trước: Hạ Hành, tôi thấy chúng ta có thể tự mình mở văn phòng rồi.
Hạ Hành trả lời: Đã có văn phòng rồi, cậu chọn thêm cho tôi mấy người đi.
Trần Cửu không nhắn chữ nào, thay vào đó là gửi qua vô số sticker nhảy múa.
Buổi chiều, một mình Hạ Hành đi tới Phong Hoa. Một toà nhà chỉ có một cánh cổng duy nhất, bề ngoài không có gì đáng chú ý, đi vào lại giống như một thế giới biệt lập, cây cối sâu thẳm, hoa cỏ tươi thắm.
Vừa bước vào, cậu tình cờ gặp một người rất quen mắt, Hạ Hành nghĩ một hồi lâu mới nhớ, là minh tinh nào đó. Rất khó gọi tên, nhưng thường xuất hiện trên TV. Điều này làm cho Hạ Hành có cảm giác thực sự đã đi vào công ty truyền thông.
Đại sảnh được lát đá hoa cương, đến quầy lễ tân nhờ liên hệ với giám đốc kế hoạch Trần Giang, Hạ Hành được báo giám đốc đang ở trên tầng năm chờ cậu.
Hạ Hành vào thang máy đi đến tầng năm. Khu làm việc ở tầng năm vô cùng trống trải, đông một chút, tây một chút, không giống nơi làm việc nơi căng thẳng gò bó, ngược lại thoạt nhìn có phần thong dong.
Hạ Hành đi vào trong, mấy nhân viên liền chú ý đến, nhưng cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn cậu vài lần.
Lúc này, một nữ nhân mặc áo choàng đỏ đi đến. Đầu ngẩng cao, ưỡn ngực ra, dáng vẻ rất thư thả. Phía sau còn có hai người, che trái chắn phải cho nàng. Xem ra vị nữ nhân này là một người có địa vị ở đây, Hạ Hành tự giác tránh sang bên cạnh.
Nữ nhân đi thoáng qua cậu nhưng đột nhiên dừng bước. Quay đầu lại, đánh giá cậu trên xuống dưới.
"Cậu là Hạ Hành?" Nữ nhân hỏi.
Hạ Hành suy đoán: "Trần tổng giám?"
Trợ lý đi theo phía sau nàng, chỉ tay nói, "Đây là tổng tài Lư Phỉ - Lư tổng."
Hạ Hành gật đầu chào hỏi: "Chào Lư tổng. Tôi hẹn gặp Trần tổng giám."
Lư Phỉ nhìn Hạ Hành vài giây, "Đi vào đây với tôi." Nói xong xoay người về phòng.
Hạ Hành như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Tiểu trợ lý chạy theo phía sau Lư Phỉ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lư tổng, hội nghị sáng nay..."
Lư Phỉ cũng không quay đầu lại: "Để lão Lý thay tôi đi."
Lư Phỉ dẫn Hạ Hành tới phòng làm việc của mình.
Sáng sớm, Trần Giang liền báo cáo cho nàng việc Cốc Sinh giao. Hạ Hành là biên kịch của kịch bản "Cấm", đương nhiên Lư Phỉ đã nghe qua cái tên này. Hơn nữa Phó Nhất Bác trong lúc họp, không chỉ một lần nhắc tên Hạ Hành.
Lại còn có Cốc Sinh tự mình mở lời giao dự án cho Hạ Hành, Lư Phỉ cũng không có ý kiến.
Nhưng vừa nhìn thấy Hạ Hành, Lư Phỉ bị tuổi trẻ và vẻ đẹp trai của Hạ Hành làm khiếp sợ, chợt phát hiện hình như mình bỏ lỡ tin tức trọng yếu nào đó.
Nàng nhớ biên kịch đầu tiên của "Cấm" là Đinh Kiệt. Nhưng chỉ sau buổi tối liền đổi thành Hạ Hành.
Phó Nhất Bác còn nói, lần trước lúc casting diễn viễn phụ, Phong Dự Thần đột nhiên xuất hiện.
Có lẽ, người này không phải là người bên Cốc Sinh, mà thật ra là...
Lư Phỉ dẫn Hạ Hành tới văn phòng, "Ngồi đi, đừng khách khí. Để tôi nói lão Trần đem tư liệu tới."
Hạ Hành ngồi xuống. Mặc dù có chút thay đổi nhưng chỉ cần đạt được mục đích của mình đến đây là được.
Cùng ai bàn luận cũng giống nhau. Lư tổng thoạt nhìn thuộc tuýp người già giặn nhưng lại vô cùng trẻ tuổi.
Đôi mắt Lư Phỉ không thể rời khỏi người Hạ Hành. Nàng đã thấy nhiều suất ca mỹ nữ, cơ bản đã miễn dịch với sắc đẹp, nhưng Hạ Hành vẫn khiến cho mắt nàng sáng lên.
Hơn nữa dung mạo của cậu cực kỳ xuất chúng, người trẻ tuổi này lại không có ý thức chăm sóc vẻ đẹp thiên bẩm của bản thân, quần áo tùy ý mộc mạc. Áo khoác đen cùng quần kaki bình thường.
Phong Dự Thần thích mẫu người như này?
"Hạ biên kịch thoạt nhìn còn rất trẻ, bao nhiêu tuổi rồi?" Lư Phỉ hỏi.
"Hai mươi ba." Hạ Hành trả lời.
Kỳ thực còn một tuần nữa mới được hai mươi ba. Hi vọng lúc đó Phong Dự Thần đừng tiếp tục tặng thêm thứ gì cho cậu.
"Mới tốt nghiệp đại học?" Lư Phỉ đang điều tra tư lịch của Hạ Hành.
"Tôi trong lúc học đại học đã bắt đầu viết kịch bản." Hạ Hành đáp.
Đồng thời nói rõ kịch bản mà bản thân viết trong lúc học đại học, cùng hợp tác với công ty nào.
Trong đó có rất nhiều công ty lớn.
Trợ lý đi vào bưng cho Hạ Hành một ly nước, Lư Phỉ một ly cà phê.
Một lát sau Trần Giang tiến vào, đem một bộ tài liệu giao cho Lư Phỉ, anh cũng đang buồn bực. Hôm nay không phải Lư Phỉ có một cuộc họp quan trọng phải tham dự sao?
Lư Phỉ đem tài liệu giao lại cho Hạ Hành, "Đây là dự án nửa cuối năm nay và đầu năm sau của công ty. Cậu xem mình hợp cái nào thì chọn mấy cái đi."
Hạ Hành xem sơ qua một lần, hơn hai mươi cái. Có thanh xuân đô thị chi phí thấp, cũng có khoa học viễn tưởng huyền huyễn chi phí đầu tư cao hơn.
"Tôi có thể chọn mấy cái?" Hạ Hành nói.
Lư Phỉ đặt ly cà phê xuống, "Vậy phải xem cậu am hiểu được bao nhiêu thể loại."
"Chỉ cần chị để tôi làm, thể loại nào tôi cũng đều am hiểu." Hạ Hành thả tài liệu trong tay xuống, "Hơn nữa, tôi đang lập văn phòng riêng, còn có đội ngũ biên kịch nữa."
Dừng một chút, "Một trong số đó có cả biên kịch Trần Cửu, người đã nhận giải nhìn trong đợt tuyển chọn của công ty chị. Đội ngũ biên kịch rất trẻ trung, nhưng mỗi người đều có ba đến năm năm kinh nghiệm làm việc, kịch bản không chỉ thích hợp với thị trường hiện nay mà còn có những màu rất riêng biệt."
Nếu như chỉ có cậu thì hai, ba bộ là đủ. Thế nhưng trong văn phòng còn có mười mấy miệng ăn phải nuôi sống.
Lư Phỉ bắt đầu nhìn kỹ Hạ Hành một lần nữa.
Người nọ thật tốt tính, nhưng lại đặc biệt cá tính, tràn ngập tham vọng. Phong Dự Thần tại sao có thể để cho người như thế ở bên cạnh mình?
Lư Phỉ một hơi uống hết nửa ly cà phê.
Nàng ngồi bên cạnh Hạ Hành, trên người Hạ Hành cũng không có bất kỳ mùi nước hoa nào.
Lư Phỉ từng chút chỉ vào từng hạng mục: "Đây là năm hạng mục quan trọng của dự án trong năm nay, cậu lấy trước đi. Còn lại cậu cho tôi xem trước đại cương và nhân vật phác thảo."
Ý là nếu các tác phẩm này đạt yêu cầu, nàng có thể cân nhắc giao tất cả cho Hạ Hành.
"Được." Hạ Hành nhanh chóng đồng ý. Chỉ cần để cho cậu làm, cậu có tự tin nhận lấy tất cả.
Đạt được thứ mình mong muốn, Hạ Hành đứng lên muốn rời đi.
Cậu phải về sắp xếp những hạng mục này, hơn nữa nữ tổng tài hình như cũng rất bận.
Đột nhiên Lư Phỉ nói. "Cậu chờ một chút."
Hạ Hành không biết làm sao, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha.
Lư Phỉ gọi điện thoại. Chỉ một phút sau, một nam thanh niên đẩy cửa vào. Nơi này ai cũng trẻ tuổi mỹ mạo, Hạ Hành nhớ không ra, chỉ có cảm giác như đã từng quen biết. Chắc chắn cũng là nghệ sĩ có tên tuổi."
"Làm quen đi. Lâm Nam." Lư Phỉ chỉ vào Lâm Nam nói.
Hạ Hành chợt nhận ra. Một trong bốn gương mặt mới được đánh giá cao trong tạp chí lớn gần đây: Lâm Nam. Trước đây thường đóng phim thần tượng thanh xuân vườn trường. Hai năm gần đây hình như đổi mới hình tượng, tham gia một bộ phim điện ảnh, mặc dù chưa chiếu nhưng đã có được giải thưởng gương mặt mới. Hạ Hành còn định đợi phim ra tạp, đi xem thế nào.
Lư Phỉ chỉ vào một hạng mục trong đó: "Bộ này là đầu tư riêng cho cậu ấy. Cho nên, thiết lập tạo hình nhân vật này, cậu có thể tham khảo con người của Lâm Nam trước."
Hạ Hành gật đầu. Xem ra, Lâm Nam là đối tượng được Phong Hoa nâng đỡ.
"Lâm Nam, đây là biên kịch hợp tác cùng công ty chúng ta. Sau này sẽ hợp tác lâu dài." Lư Phỉ nói.
"Thật trẻ nha. Em vừa đến sảnh, còn đang nghĩ có phải công ty vừa nhận tiểu sư đệ không." Lâm Nam bắt tay Hạ Hành, rất ôn nhu.
Nói thật, Hạ Hành thầm nghĩ, Lâm Nam còn đẹp hơn so với trên ti vi. Ngũ quan hài hoà, đôi mắt trong suốt.
Hạ Hành tỉ mỉ quan sát. Bởi vì làm riêng cho anh ta, không chỉ thiết lập tính cách nhân vật mà tướng mạo cũng ăn khớp, Hạ Hành định tìm một ít tư liệu về người này để tham khảo một chút.
"Hai cậu có thể trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Hạ biên kịch nếu có vấn đề gì thì trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lâm Nam." Lư Phỉ nói.
Sự nghiệp của Lâm Nam đang đi lên, một mặt gió xuân lấy điện thoại di động ra, "Hạ biên kịch, sau này có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn một bữa. Nếu không em làm sao hiểu được anh?"
"Được." Hạ Hành cũng nhanh chóng đồng ý.
Lúc này, Lư Phỉ lấy điện thoại di động ra."Phong tổng." Lư Phỉ thấp giọng đáp.
Lỗ tai Hạ Hành lập tức bị thu hút, Lâm Nam cũng nhìn về phía Lư Phỉ.
Liền nghe Lư Phỉ nói, "Hôm nay Tiểu Nam bay về. Tối nay công ty chuẩn bị chút tiệc cho cậu ấy. Cũng không có người khác, chỉ là người trong công ty mình với vài bên đầu tư, ngài cũng biết, ngài cũng đến tham gia?"
Bên kia nói cái gì, Hạ Hành đương nhiên không biết.
Lại nghe Lư Phỉ nói, "Phong tổng, lúc thường ngài không phải chăm sóc tiểu Nam nhất sao? Tiểu Nam cũng đang bên cạnh tôi, hai mắt sáng rực ngóng trông ngài đây."
Tâm tình Hạ Hành chìm xuống. Vốn không muốn nhìn Lâm Nam, rồi lại không nhịn được liếc nhìn một chút. Rõ ràng là gương mặt của nam nhân, lại chỉ lớn bằng bàn tay.
Ai không có quá khứ? Cậu cũng từng có bạn trai cũ. Hạ Hành nghĩ.
Nhưng một giây sau, cậu đột nhiên đứng lên, lục phủ ngũ tạng giống như bị người lật ngược.
/44
|