Thương thế Trần Lăng nghiêm trọng hơn rất nhiều so với Trần Lạc, nhất là những miệng vết thương thật sâu trên trên lưng do bị mảnh nhỏ xe ngựa cắt làm hắn bắt đầu sốt cao. Ông cháu hai người cứu bọn họ cũng không có tiền mua thảo dược, bởi vậy cho dù linh lực đã từ từ khôi phục, vết thương trên người Trần Lăng lại tiếp tục chuyển biến xấu. Việc đơn giản này đối với phàm nhân mà nói thì chỉ cần chút đan dược, điều dưỡng mấy ngày liền khỏe.
Trước khi đi Trần Hâm từng cho bọn họ một cái nhẫn trữ vật trân quý, bên trong có thư giới thiệu của Thần Nguyệt tông cùng một chút linh thạch. Chính là hai túi trữ vật đựng hành trang đã trôi đi đâu chẳng biết, Trần Lạc dựa theo chỉ thị của tiểu cô nương Thúy nhi, dùng linh thạch đổi thành tiền, mua đồ dùng mấy ngày nay, thảo dược cùng đan lò, đợi Trần Lăng được bôi thuốc xong, liền khai lò luyện đan.
Thời gian Thần Nguyệt tông chiêu sinh là tháng bảy tháng tám, bọn họ vì bắt kịp thời gian mà đặc biệt xuất môn sớm mấy tháng, cũng không biết trôi trên sông mấy ngày, hiện tại đang ở địa phương nào, thân thể Trần Lăng hiển nhiên không thể chống đỡ hành trình kế tiếp, cậu phải nghĩ chút biện pháp.
Ngày ấy, lúc Trần Lăng đem cậu bảo hộ trong ngực, cơ hồ cậu liền nhớ lại sự kiện Cầm Oánh bảy năm trước, nhưng may mà Trần Lăng không như Cầm Oánh, cũng không bị vết thương trí mệnh. Nhưng lại một lần nữa được người khác bảo hộ là điều cậu không thể tiếp thu, bởi vậy mới đem Trần Lăng ném ngược ra ngoài. Đến nay cậu vẫn vì hành động khi đó của mình mà may mắn, nếu ngươi ở trong huyết trận kia là a Lăng, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại.
Ngón tay không tự giác sờ lên chiếc nhẫn bạc, Trần Lạc thì thào:
“Ngươi rốt cuộc có bí mật gì?”
Chính là nó cung cấp linh lực cho cậu bên trong huyết trận, khi cậu tỉnh lại không có cảm giác choáng váng cùng mơ màng cũng là công lao của nó, càng miễn bàn thời điểm luyện đan. Bàn tay vàng của nhân vật chính thực sự là càng ngày càng lớn mạnh, mà Trần Lạc cũng ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Tuy rằng thứ này vốn chính là của cậu, nhưng nội dung vở kịch sẽ không lần nữa tìm tới cửa, đem thứ này đòi lại cho nhân vật chính sao?
Cậu lắc đầu, để cho chính mình không cần nghĩ nhiều, vừa lúc đan dược cũng vừa xong, liền vội đưa tới phòng Trần Lăng.
Cho Trần Lăng uống dược, cảm giác hô hấp đối phương vững vàng một chút, lúc này Trần Lạc mới thoáng an tâm, ngồi ở một bên. Lần cúi đầu này lại thấy được nhẫn bạc, mím môi, cậu nghĩ đến, nếu nhân vật chính có thể dựa vào hấp thu linh lực từ nhẫn này thăng cấp, đã nói lên ngoại nhân cũng có thể lấy được chỗ tốt, như vậy đối với a Lăng cũng hữu hiệu không ít đâu.
Nghĩ vậy, Trần Lạc liền tháo nhẫn ra, kéo tay Trần Lăng qua, đeo lên.
Bất quá, mang ở ngón tay út có phải không ổn không?( Ở TQ quan niệm ngón tay út là ngón để buộc dây tơ hồng se duyên nha, cho nên đeo nhẫn ngón này đc nhiều người cho là tương đương với đính ước đó :3 – theo bạn 笑顔Egao cung cấp) Kệ, hiện tại đều là dị thế, nói quy củ cái gì. Trần Lạc thanh tỉnh lại đầu óc của mình, quyết định trước khi a Lăng còn chưa tỉnh lại, nhanh làm rõ con đường đến Thần Nguyệt tông. Tuy nói trong tay cậu có thư tín, nhưng để lại một hình tượng phá hư đối với tông môn vẫn là không tốt.
Tiểu làng chài này hiển nhiên thực hẻo lánh, Trần Lạc đi theo Thúy nhi hỏi rất nhiều người trong thôn, thậm chí không có một ai nghe qua danh hào Thần Nguyệt tông làm cậu cực kì nghi hoặc. Thần Nguyệt tông chính là tông môn đệ nhất nước, dù là dân chúng không tu tiên cũng từng nghe qua tên này, vì sao hỏi cả làng chài nhưng không ai biết đến Thần Nguyệt tông?
Chẳng lẽ cậu lại xuyên đến thế giới mới?
Việc này không có khả năng, Trần Lạc âm thầm suy tư, hoặc có lẽ người nơi này đích xác chưa từng tiếp xúc qua Tu Chân thế giới, mới có thể vô phương cung cấp tình báo. Đang nghĩ nghĩ, Thúy nhi một bên đột nhiên mở miệng:
“Trần Lạc ca ca, ngươi muốn đi tìm tiên nhân bái sư sao?”
Trần Lạc cười ôn nhu, đáp:
“Đúng. Chỉ tiếc trên đường gặp nạn, hiện tại tìm không được phương hướng.”
“Ta biết đường! Ta biết đường!” Thúy nhi cười đắc ý, lôi kéo Trần Lạc chạy đến sau phòng ở nhà mình, loạn thất bát tao vẽ bản đồ trên đất. Trần Lạc nhìn hồi lâu cũng không tìm ra địa phương tương tự trong trí nhớ, rơi vào đường cùng trực tiếp hỏi thẳng tiểu cô nương:
“Thúy nhi, ngươi vẫn là trực tiếp nói ta biết đường đi đi.”
Thúy nhi ném nhánh cây, nâng đầu nhỏ đáp:
“Ân, chính là luôn đi về hướng Đông, trước đây không lâu cũng có người đi cầu tiên vấn đạo, ta nghe hắn nhắc qua, các tiên nhân ở phía Đông.”
Trần Lạc tưởng đây có lẽ là đường đi Thần Nguyệt tông, cười sờ sờ đầu tiểu cô nương:
“Thúy nhi đúng là giúp ca ca một việc lớn.”
Chờ trở về phòng, vừa nhấc mắt liền đối diện một đôi mắt ngâm đen thâm trầm, nguyên lai Trần Lăng đã tỉnh, một tay còn bắt ống tay áo lão nhân gia, xem bộ dáng hẳn là đang hỏi thăm về cậu.
“A Lăng! Ngươi rốt cuộc tỉnh!” Trần Lạc kinh hỉ nhào tới, Trần Lăng thấy được người mình tâm tâm niệm niệm, nhất thời buông ống tay áo lão nhân ra, đem đệ đệ ôm vào trong ngực, từ trên xuống dưới kiểm tra nhiều lần, xác định đối phương hoàn hảo không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta đang ở chỗ nào?” Nếu Trần Lạc không có việc gì, Trần Lăng liền hỏi về tình trạng hiện tại.
Trần Lạc kiên nhẫn giải thích cho hắn:
“Sau khi rơi xuống nước, chúng ta liền mất đi ý thức, cũng không biết xuôi dòng trôi bao lâu. Được Bảo lão cùng cháu gái lão cứu lên.” Cậu chỉ vào lão nhân cùng tiểu cô nương, “Đây là Bảo lão, này là cháu gái lão nhân gia, đại danh Bảo Uyển Uyển, nhũ danh Thúy nhi, chúng ta hiện tại đại khái ở phía Tây Thần Nguyệt tông.”
Thúy nhi tránh ở phía sau Bảo lão, nghe Trần Lạc giới thiệu chính mình, liền ló ra khuôn mặt đỏ bừng, hướng về phía Trần Lăng nộn nộn chào:
“Ca ca hảo.”
“Đa tạ hai vị cứu giúp.” Trần Lăng trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Nhẫn mang trên tay Trần Lăng quả nhiên có công hiệu, tuy không rõ ràng như Trần Lạc, nhưng không hề nghi ngờ, thân thể hắn có chuyển biến tốt đẹp, qua hai ba ngày, liền khôi phục. Sau đó muốn đem nhẫn trả lại Trần Lạc cũng bị đối phương lấy vấn đề thân thể hắn còn có cái gì tật xấu mà cự tuyệt. Ngây người vài ngày dưỡng tốt thân thể, hai người tính toán cáo biệt, tiếp tục đi tới.
Không khỏi thương cảm, Trần Lạc để lại một túi linh thạch cùng không ít tiền, nương bóng đêm cùng Trần Lăng lặng yên không một tiếng động rời đi làng chài.
“Trên tay ngươi có bản đồ không?” Trần Lăng cầm bản đồ cũ của bọn họ, lăn qua lộn lại cũng không tìm được đường, đơn giản trực tiếp ném.
Trần Lạc sờ sờ đầu:
“Không có, trừ bỏ người cầu tiên trong miệng Thúy nhi, cũng không có tin tức gì về tu chân.”
Trần Lăng trầm tư một chút, đáp:
“Nếu như phương hướng này chính xác, liền có thể gặp được người cùng đi bái sư, trước cứ đi theo hướng Đông thôi.”
Do không xác định được lộ tuyến, lần đi này cũng tốn của bọn họ nửa tháng thời gian. Bọn họ đi qua mấy ngọn núi, chờ đến khi băng tuyết tan rã vạn vật sinh trưởng, đã là tháng năm tháng sáu, mùa hè đến.
Bất quá trên đường lúc này cũng từ từ xuất hiện người cùng đi bái sư.
Trên đường dừng chân, khách điếm lão bản từng nói cho bọn hắn biết, Tu chân môn phái đều tiến hành lựa chọn tại phía Đông Diệp Hiền thành, Mộc Đức đảo, thời gian là ở giữa tháng bảy, đến lúc đó mọi tông môn đều phái ra trưởng lão tiến hành khảo nghiệm, thông qua khảo nghiệm liền được thu làm nội môn đệ tử. Nhưng khi lần thứ hai bọn họ hỏi trong các tông môn đó có Thần Nguyệt tông hay không, thì lão bản lại thề son thề sắt nói tuyệt đối không có.
Nơi này đúng là thế giới nguyên bản, nhưng vì cái gì không có người nghe nói đến Thần Nguyệt tông? Rốt cuộc con sông đưa bọn họ đi theo phương hướng nào, lại trôi thật xa, con đường hiện tại lại thông đến chỗ nào? Hết thảy bọn họ hoàn toàn không biết.
Trần Lăng mặc dù an ủi cậu, chỉ cần có thể bái nhập tu tiên môn phái, liền có ngày trở về, vậy cũng không cần chấp nhất với Thần Nguyệt tông. Nhưng trong lòng Trần Lạc vẫn như cũ đè nặng một tảng đá, rầu rĩ. Rõ ràng cậu tính toán bái nhập tông môn, tu luyện đắc đạo, học được thật nhiều đan dược, khi nhân vật chính lấy được công pháp tu ma, lại lấy được công pháp tu tiên, trị liệu tốt cho Trần Lăng, lại cùng nhau quay về Ly thành. Nhưng ngay bước đầu tiên lại xảy ra sai lầm lớn như vậy, liền cảm thấy có chút bất an.
Bất quá trừ việc đi tới cũng không còn biệt pháp nào khác, dù sao người nơi này cũng chưa từng nghe qua Thần Nguyệt tông, cũng không thể nào đi bái sư.
Lần nữa mua bản đồ, hai người mướn xe ngựa, ngày đêm vội chạy, cuối cùng đến tháng bảy mới tới cửa Diệp Hiền thành. Bất quá lúc này linh thạch Trần Hâm chuẩn bị cho bọn hắn đã gần như hết, giao phía vào thành cùng với tiền ở trọ, cũng chỉ còn lại hơn mười miếng linh thạch loại xấu.
“Ai, không biết báo danh khảo hạch tông môn có cần giao tiền hay không.” Trần Lạc buồn rầu nhíu mày, ghé vào trên bàn chờ thức ăn, đem linh thạch trong giới chỉ không ngừng lấy ra lại bỏ vào. “Căn cứ kinh nghiệm đọc bao nhiêu sách của ta, mỗi người đều phải giao phí báo danh mười mấy linh thạch! Chúng ta là có hai người đó!”
“Ai nói với ngươi là phải giao tiền?” Một người đi đường bên cạnh dừng lại cước bộ, ngạc nhiên nhìn hai thiếu nhiên. “Những cái tông môn đó đều không thiếu mấy cái linh thạch, tiêu chuẩn báo danh khảo hạch là xem ngươi có tư chất, linh căn hay không.”
“A!” Trần Lạc nhất thời lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn người tới. Tay cầm chiết phiến, tóc dài màu đen cột cao sau đầu, vài lọn tóc mỏng dừng ở trên trán, khuôn mặt tuấn mỹ, mắt hoa đào nửa khép nửa mở, gian tình bắn ra bốn phía, vừa thấy liền biết không phải người phàm. “Vị huynh đài này chắc cũng muốn tham gia khảo hạch?”
Người tới đơn giản dừng bước lại, kéo chiếc ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, tinh tế giảng cho hai người về chuyện khảo hạch nhập tông.
Hai người Trần Lạc thế mới biết, người này tên Trì Thiên Thạch, là trưởng tử một tiểu gia tộc tu chân, lần này tới là muốn bái nhập làm môn hạ Thanh Miểu tông. Mà khảo hạch tông môn này dùng tư chất tự thân làm vé vào cửa, chờ đến ngày mười tháng bảy trưởng lão các phái tề tụ tại Mộc Đức đảo, liền ở trên đảo lập nhiều ngọc bích vỡ lòng, người có tư chất có thể vào tham gia khảo hạch.
Nói đến chỗ này, y cười nói với hai huynh đệ:
“Ta xem hai vị đã sớm tu luyện, một cửa này là trăm triệu không cần lo lắng.”
Trì Thiên Thạch nhìn qua có chút phong lưu, làm người lại rất hào phóng, sau khi biết khốn cảnh trước mắt của hai người Trần Lạc, thật nhanh quyết định đến ngày khảo hạch liền cùng bọn họ đi chung đến Mộc Đức đảo. Song phương thông báo tính danh địa chỉ, cùng dùng cơm chiều, lúc này mới về phòng mỗi người.
Thanh Miểu tông… Thanh Miểu tông… Trần Lạc âm thầm niệm, cứ cảm thấy tên này quen tai, rốt cuộc nghe qua ở đâu? Cậu không nghĩ tới, Trần Lăng đang ngủ bên cạnh, bàn tay to bỗng duỗi ra, ôm cậu vào lòng, thanh âm ôn nhu nói:
“Đừng nhắc tới nữa, mau ngủ đi.”
“Ân.” Trần Lạc hàm hồ lên tiếng, đem đầu vùi vào ngực đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ, chậm rãi ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trần Lạc mãnh liệt ngồi dậy, cậu nhớ tới đã gặp Thanh Miểu tông ở nơi nào rồi! Đây không phải tông môn của nhân vật chính trong đoạn trước nội dung vở kịch sao! Hơn nửa sau khi nhập ma nhân vật chính còn diệt môn Thanh Miểu tông!
Nội dung vở kịch như thế nào lại âm hồn bất tán tìm đến nữa!
Trước khi đi Trần Hâm từng cho bọn họ một cái nhẫn trữ vật trân quý, bên trong có thư giới thiệu của Thần Nguyệt tông cùng một chút linh thạch. Chính là hai túi trữ vật đựng hành trang đã trôi đi đâu chẳng biết, Trần Lạc dựa theo chỉ thị của tiểu cô nương Thúy nhi, dùng linh thạch đổi thành tiền, mua đồ dùng mấy ngày nay, thảo dược cùng đan lò, đợi Trần Lăng được bôi thuốc xong, liền khai lò luyện đan.
Thời gian Thần Nguyệt tông chiêu sinh là tháng bảy tháng tám, bọn họ vì bắt kịp thời gian mà đặc biệt xuất môn sớm mấy tháng, cũng không biết trôi trên sông mấy ngày, hiện tại đang ở địa phương nào, thân thể Trần Lăng hiển nhiên không thể chống đỡ hành trình kế tiếp, cậu phải nghĩ chút biện pháp.
Ngày ấy, lúc Trần Lăng đem cậu bảo hộ trong ngực, cơ hồ cậu liền nhớ lại sự kiện Cầm Oánh bảy năm trước, nhưng may mà Trần Lăng không như Cầm Oánh, cũng không bị vết thương trí mệnh. Nhưng lại một lần nữa được người khác bảo hộ là điều cậu không thể tiếp thu, bởi vậy mới đem Trần Lăng ném ngược ra ngoài. Đến nay cậu vẫn vì hành động khi đó của mình mà may mắn, nếu ngươi ở trong huyết trận kia là a Lăng, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại.
Ngón tay không tự giác sờ lên chiếc nhẫn bạc, Trần Lạc thì thào:
“Ngươi rốt cuộc có bí mật gì?”
Chính là nó cung cấp linh lực cho cậu bên trong huyết trận, khi cậu tỉnh lại không có cảm giác choáng váng cùng mơ màng cũng là công lao của nó, càng miễn bàn thời điểm luyện đan. Bàn tay vàng của nhân vật chính thực sự là càng ngày càng lớn mạnh, mà Trần Lạc cũng ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Tuy rằng thứ này vốn chính là của cậu, nhưng nội dung vở kịch sẽ không lần nữa tìm tới cửa, đem thứ này đòi lại cho nhân vật chính sao?
Cậu lắc đầu, để cho chính mình không cần nghĩ nhiều, vừa lúc đan dược cũng vừa xong, liền vội đưa tới phòng Trần Lăng.
Cho Trần Lăng uống dược, cảm giác hô hấp đối phương vững vàng một chút, lúc này Trần Lạc mới thoáng an tâm, ngồi ở một bên. Lần cúi đầu này lại thấy được nhẫn bạc, mím môi, cậu nghĩ đến, nếu nhân vật chính có thể dựa vào hấp thu linh lực từ nhẫn này thăng cấp, đã nói lên ngoại nhân cũng có thể lấy được chỗ tốt, như vậy đối với a Lăng cũng hữu hiệu không ít đâu.
Nghĩ vậy, Trần Lạc liền tháo nhẫn ra, kéo tay Trần Lăng qua, đeo lên.
Bất quá, mang ở ngón tay út có phải không ổn không?( Ở TQ quan niệm ngón tay út là ngón để buộc dây tơ hồng se duyên nha, cho nên đeo nhẫn ngón này đc nhiều người cho là tương đương với đính ước đó :3 – theo bạn 笑顔Egao cung cấp) Kệ, hiện tại đều là dị thế, nói quy củ cái gì. Trần Lạc thanh tỉnh lại đầu óc của mình, quyết định trước khi a Lăng còn chưa tỉnh lại, nhanh làm rõ con đường đến Thần Nguyệt tông. Tuy nói trong tay cậu có thư tín, nhưng để lại một hình tượng phá hư đối với tông môn vẫn là không tốt.
Tiểu làng chài này hiển nhiên thực hẻo lánh, Trần Lạc đi theo Thúy nhi hỏi rất nhiều người trong thôn, thậm chí không có một ai nghe qua danh hào Thần Nguyệt tông làm cậu cực kì nghi hoặc. Thần Nguyệt tông chính là tông môn đệ nhất nước, dù là dân chúng không tu tiên cũng từng nghe qua tên này, vì sao hỏi cả làng chài nhưng không ai biết đến Thần Nguyệt tông?
Chẳng lẽ cậu lại xuyên đến thế giới mới?
Việc này không có khả năng, Trần Lạc âm thầm suy tư, hoặc có lẽ người nơi này đích xác chưa từng tiếp xúc qua Tu Chân thế giới, mới có thể vô phương cung cấp tình báo. Đang nghĩ nghĩ, Thúy nhi một bên đột nhiên mở miệng:
“Trần Lạc ca ca, ngươi muốn đi tìm tiên nhân bái sư sao?”
Trần Lạc cười ôn nhu, đáp:
“Đúng. Chỉ tiếc trên đường gặp nạn, hiện tại tìm không được phương hướng.”
“Ta biết đường! Ta biết đường!” Thúy nhi cười đắc ý, lôi kéo Trần Lạc chạy đến sau phòng ở nhà mình, loạn thất bát tao vẽ bản đồ trên đất. Trần Lạc nhìn hồi lâu cũng không tìm ra địa phương tương tự trong trí nhớ, rơi vào đường cùng trực tiếp hỏi thẳng tiểu cô nương:
“Thúy nhi, ngươi vẫn là trực tiếp nói ta biết đường đi đi.”
Thúy nhi ném nhánh cây, nâng đầu nhỏ đáp:
“Ân, chính là luôn đi về hướng Đông, trước đây không lâu cũng có người đi cầu tiên vấn đạo, ta nghe hắn nhắc qua, các tiên nhân ở phía Đông.”
Trần Lạc tưởng đây có lẽ là đường đi Thần Nguyệt tông, cười sờ sờ đầu tiểu cô nương:
“Thúy nhi đúng là giúp ca ca một việc lớn.”
Chờ trở về phòng, vừa nhấc mắt liền đối diện một đôi mắt ngâm đen thâm trầm, nguyên lai Trần Lăng đã tỉnh, một tay còn bắt ống tay áo lão nhân gia, xem bộ dáng hẳn là đang hỏi thăm về cậu.
“A Lăng! Ngươi rốt cuộc tỉnh!” Trần Lạc kinh hỉ nhào tới, Trần Lăng thấy được người mình tâm tâm niệm niệm, nhất thời buông ống tay áo lão nhân ra, đem đệ đệ ôm vào trong ngực, từ trên xuống dưới kiểm tra nhiều lần, xác định đối phương hoàn hảo không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta đang ở chỗ nào?” Nếu Trần Lạc không có việc gì, Trần Lăng liền hỏi về tình trạng hiện tại.
Trần Lạc kiên nhẫn giải thích cho hắn:
“Sau khi rơi xuống nước, chúng ta liền mất đi ý thức, cũng không biết xuôi dòng trôi bao lâu. Được Bảo lão cùng cháu gái lão cứu lên.” Cậu chỉ vào lão nhân cùng tiểu cô nương, “Đây là Bảo lão, này là cháu gái lão nhân gia, đại danh Bảo Uyển Uyển, nhũ danh Thúy nhi, chúng ta hiện tại đại khái ở phía Tây Thần Nguyệt tông.”
Thúy nhi tránh ở phía sau Bảo lão, nghe Trần Lạc giới thiệu chính mình, liền ló ra khuôn mặt đỏ bừng, hướng về phía Trần Lăng nộn nộn chào:
“Ca ca hảo.”
“Đa tạ hai vị cứu giúp.” Trần Lăng trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Nhẫn mang trên tay Trần Lăng quả nhiên có công hiệu, tuy không rõ ràng như Trần Lạc, nhưng không hề nghi ngờ, thân thể hắn có chuyển biến tốt đẹp, qua hai ba ngày, liền khôi phục. Sau đó muốn đem nhẫn trả lại Trần Lạc cũng bị đối phương lấy vấn đề thân thể hắn còn có cái gì tật xấu mà cự tuyệt. Ngây người vài ngày dưỡng tốt thân thể, hai người tính toán cáo biệt, tiếp tục đi tới.
Không khỏi thương cảm, Trần Lạc để lại một túi linh thạch cùng không ít tiền, nương bóng đêm cùng Trần Lăng lặng yên không một tiếng động rời đi làng chài.
“Trên tay ngươi có bản đồ không?” Trần Lăng cầm bản đồ cũ của bọn họ, lăn qua lộn lại cũng không tìm được đường, đơn giản trực tiếp ném.
Trần Lạc sờ sờ đầu:
“Không có, trừ bỏ người cầu tiên trong miệng Thúy nhi, cũng không có tin tức gì về tu chân.”
Trần Lăng trầm tư một chút, đáp:
“Nếu như phương hướng này chính xác, liền có thể gặp được người cùng đi bái sư, trước cứ đi theo hướng Đông thôi.”
Do không xác định được lộ tuyến, lần đi này cũng tốn của bọn họ nửa tháng thời gian. Bọn họ đi qua mấy ngọn núi, chờ đến khi băng tuyết tan rã vạn vật sinh trưởng, đã là tháng năm tháng sáu, mùa hè đến.
Bất quá trên đường lúc này cũng từ từ xuất hiện người cùng đi bái sư.
Trên đường dừng chân, khách điếm lão bản từng nói cho bọn hắn biết, Tu chân môn phái đều tiến hành lựa chọn tại phía Đông Diệp Hiền thành, Mộc Đức đảo, thời gian là ở giữa tháng bảy, đến lúc đó mọi tông môn đều phái ra trưởng lão tiến hành khảo nghiệm, thông qua khảo nghiệm liền được thu làm nội môn đệ tử. Nhưng khi lần thứ hai bọn họ hỏi trong các tông môn đó có Thần Nguyệt tông hay không, thì lão bản lại thề son thề sắt nói tuyệt đối không có.
Nơi này đúng là thế giới nguyên bản, nhưng vì cái gì không có người nghe nói đến Thần Nguyệt tông? Rốt cuộc con sông đưa bọn họ đi theo phương hướng nào, lại trôi thật xa, con đường hiện tại lại thông đến chỗ nào? Hết thảy bọn họ hoàn toàn không biết.
Trần Lăng mặc dù an ủi cậu, chỉ cần có thể bái nhập tu tiên môn phái, liền có ngày trở về, vậy cũng không cần chấp nhất với Thần Nguyệt tông. Nhưng trong lòng Trần Lạc vẫn như cũ đè nặng một tảng đá, rầu rĩ. Rõ ràng cậu tính toán bái nhập tông môn, tu luyện đắc đạo, học được thật nhiều đan dược, khi nhân vật chính lấy được công pháp tu ma, lại lấy được công pháp tu tiên, trị liệu tốt cho Trần Lăng, lại cùng nhau quay về Ly thành. Nhưng ngay bước đầu tiên lại xảy ra sai lầm lớn như vậy, liền cảm thấy có chút bất an.
Bất quá trừ việc đi tới cũng không còn biệt pháp nào khác, dù sao người nơi này cũng chưa từng nghe qua Thần Nguyệt tông, cũng không thể nào đi bái sư.
Lần nữa mua bản đồ, hai người mướn xe ngựa, ngày đêm vội chạy, cuối cùng đến tháng bảy mới tới cửa Diệp Hiền thành. Bất quá lúc này linh thạch Trần Hâm chuẩn bị cho bọn hắn đã gần như hết, giao phía vào thành cùng với tiền ở trọ, cũng chỉ còn lại hơn mười miếng linh thạch loại xấu.
“Ai, không biết báo danh khảo hạch tông môn có cần giao tiền hay không.” Trần Lạc buồn rầu nhíu mày, ghé vào trên bàn chờ thức ăn, đem linh thạch trong giới chỉ không ngừng lấy ra lại bỏ vào. “Căn cứ kinh nghiệm đọc bao nhiêu sách của ta, mỗi người đều phải giao phí báo danh mười mấy linh thạch! Chúng ta là có hai người đó!”
“Ai nói với ngươi là phải giao tiền?” Một người đi đường bên cạnh dừng lại cước bộ, ngạc nhiên nhìn hai thiếu nhiên. “Những cái tông môn đó đều không thiếu mấy cái linh thạch, tiêu chuẩn báo danh khảo hạch là xem ngươi có tư chất, linh căn hay không.”
“A!” Trần Lạc nhất thời lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn người tới. Tay cầm chiết phiến, tóc dài màu đen cột cao sau đầu, vài lọn tóc mỏng dừng ở trên trán, khuôn mặt tuấn mỹ, mắt hoa đào nửa khép nửa mở, gian tình bắn ra bốn phía, vừa thấy liền biết không phải người phàm. “Vị huynh đài này chắc cũng muốn tham gia khảo hạch?”
Người tới đơn giản dừng bước lại, kéo chiếc ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, tinh tế giảng cho hai người về chuyện khảo hạch nhập tông.
Hai người Trần Lạc thế mới biết, người này tên Trì Thiên Thạch, là trưởng tử một tiểu gia tộc tu chân, lần này tới là muốn bái nhập làm môn hạ Thanh Miểu tông. Mà khảo hạch tông môn này dùng tư chất tự thân làm vé vào cửa, chờ đến ngày mười tháng bảy trưởng lão các phái tề tụ tại Mộc Đức đảo, liền ở trên đảo lập nhiều ngọc bích vỡ lòng, người có tư chất có thể vào tham gia khảo hạch.
Nói đến chỗ này, y cười nói với hai huynh đệ:
“Ta xem hai vị đã sớm tu luyện, một cửa này là trăm triệu không cần lo lắng.”
Trì Thiên Thạch nhìn qua có chút phong lưu, làm người lại rất hào phóng, sau khi biết khốn cảnh trước mắt của hai người Trần Lạc, thật nhanh quyết định đến ngày khảo hạch liền cùng bọn họ đi chung đến Mộc Đức đảo. Song phương thông báo tính danh địa chỉ, cùng dùng cơm chiều, lúc này mới về phòng mỗi người.
Thanh Miểu tông… Thanh Miểu tông… Trần Lạc âm thầm niệm, cứ cảm thấy tên này quen tai, rốt cuộc nghe qua ở đâu? Cậu không nghĩ tới, Trần Lăng đang ngủ bên cạnh, bàn tay to bỗng duỗi ra, ôm cậu vào lòng, thanh âm ôn nhu nói:
“Đừng nhắc tới nữa, mau ngủ đi.”
“Ân.” Trần Lạc hàm hồ lên tiếng, đem đầu vùi vào ngực đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ, chậm rãi ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trần Lạc mãnh liệt ngồi dậy, cậu nhớ tới đã gặp Thanh Miểu tông ở nơi nào rồi! Đây không phải tông môn của nhân vật chính trong đoạn trước nội dung vở kịch sao! Hơn nửa sau khi nhập ma nhân vật chính còn diệt môn Thanh Miểu tông!
Nội dung vở kịch như thế nào lại âm hồn bất tán tìm đến nữa!
/125
|