Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 3: Lưu manh trốn đầy trong trường học

/38


Có một mỹ từ là “tình yêu tốc độ”, từ này dùng cho trường hợp của Đan Dương và Lão Tiền là vô cùng phù hợp.

Ngày hôm sau Đan Dương đã xuất hiện, đầu tiên gọi Tô Ái Ái xuống trước, rồi Tô Ái Ái lại gọi cả lão Tiền xuống nữa, sau một hồi, hai người quyết định đi vào vườn hoa nhỏ trò chuyện, sau một hồi nữa, hai người đã tay trong tay đi thẳng ra ngoài trường ăn cơm.

Tô Ái Ái đột nhiên cảm thấy bản thân không đi làm bà mối đúng thật là quá phí.

Cuối tuần, Tô Dương gọi điện thoại tới.

Mỗi lần Tôn Tiểu Mỹ đều là người tích cực bắt điện thoại nhất, bởi vì cô là người duy nhất yêu đương theo kiểu gửi tin nhắn và nói chuyện điện thoại. Ngày nào cũng có thể ôm điện thoại nói chuyện đến hai ba tiếng đồng hồ, ngay cả rửa chân cũng là Tô Ái Ái phải đi lấy nước giúp cô, thậm chí, cô nàng còn có thể vừa rửa chân vừa nói chuyện điện thoại.Đôi khi, ngay cả Tô Ái Ái cũng không hiểu Tôn Tiểu Mỹ này rốt cuộc là đang nói chuyện yêu đương với một người hay là nói chuyện yêu đương với cái điện thoại nữa.

Tôn Tiểu Mỹ nhấc máy, gọi: “Ái Ái, điện thoại!”

Tô Ái Ái đang cùng Đường Đường thưởng thức bánh bích quy ngon tuyệt, có chút không tình nguyện, lớn tiếng hỏi: “Ai thế?”

Dường như nhớ đến điều gì đó, lại chạy tới nhỏ giọng nói: “Nếu là cầu bập bênh thì bảo tớ không ở nhà!”

Cầu bập bênh chính là nam sinh trong lớp của Tô Ái Ái luôn hẹn cô đi chơi bập bênh.

Tôn Tiểu Mỹ che điện thoại, nói: “Người họ Tô!” Thuận miệng hỏi “Anh cậu à?”

Tô Ái Ái nhận điện thoại, nhéo Tôn Tiểu Mỹ một cái, cô còn quen người đàn ông họ Tô nào nữa ngoài cha già của cô thì chính là Tô Dương.

Quả nhiên, giọng nói của Tô Dương ở bên đầu kia truyền tới: “Nè, người ta nói tớ là anh cậu!”

Tô Ái Ái nói luôn “Nằm mơ đi!” Mắng xong thì chính cô cũng mỉm cười, nếu như Tô Dương là anh trai của cô thật thì nhất định cậu ấy sẽ bị mệt chết mất, nhưng nói đi nói lại, cũng chỉ bởi vì hai người cùng họ với nhau cho nên mới quen nhau trong lớp học thêm.

Tôn Tiểu Mỹ vẫn không chịu đi, tiến gần lại áp sát tai vào ống nghe, Tô Ái Ái vô cùng bất đắc dĩ đêm ống nghe đổi sang tai bên kia, nào biết Đường Đường đang gặm bánh quy đứng ở một bên nhìn chằm chằm không hề trìu mến.

Tô Dương ở đầu bên kia hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Tay Tô Ái Ái lao về phía bánh quy trong lòng Đường Đường, bị Đường Đường tránh đi, có chút buồn bực nói: “Đang cướp bánh quy!”

Tô Dương cười nhạo cô: “Cậu chỉ biết ăn thôi!” Lại hỏi: “Bánh quy vị gì thế?”

Tô Ái Ái nhìn vỏ túi: “Vị ô mai!”

Vẫy vẫy tay đem hai con nhỏ lắm chuyện Tôn Tiểu Mỹ và Đường Đường đuổi đi chỗ khác.

Có lúc Tô Ái Ái cảm thấy cậu nhóc Tô Dương này còn trẻ con hơn cả mình, lúc nào cũng thích hỏi: “Ái Ái, cậu đang làm gì?” “Ái Ái, cậu đang ăn cái gì?” “Bánh quy có vị gì vậy?” “Hôm nay cậu có vui không?” Khiến cô uất ức dở khóc dở cười.

Hai người nói chuyện một lúc, Tô Dương kể chuyện trong trường, chuyện trong lớp, Tô Ái Ái nghe rõ từng câu, có chút chán nản. Cô không hiểu, mỗi câu nói của Phương Ca, cô đều có thể nhớ kỹ, sau khi nhớ lại còn vụng trộm mỉm cười, vì sao đổi lại là Tô Dương cô lại trở nên rất lười, Tô Dương vẫn nói rồi lại nói rồi lại hỏi: “Tô Ái Ái, tâm hồn cậu lại bay đến chốn thần tiên nào rồi?”

Thì ra, “Thích” là câu thần chú lợi hại nhất trên đời. Khi đã thích một người, mỗi câu người đó nói bạn đều tự nhiên mà ghi nhớ, mỗi động tác người đó làm bạn đều hết sức chăm chú. Nghe những bài hát người đó giới thiệu, đọc những cuốn sách người đó từng đọc, xem những trận bóng người đó thích xem… Những chuyện khô khan hơn nữa khó hiểu hơn nữa vẫn tình nguyện làm, vui vẻ chịu đựng…

Tô dương gào lên: “Ái Ái, cậu lại đang nghĩ gì thế?”

Tô Ái Ái hoàn hồn nói: “Không!” Lại cảm thấy có lỗi với Tô Dương, thuận miệng hỏi: “ờ, Nam Kinh lạnh không?”

Tô Dương nói: “Vào thu rồi, buổi tối cũng lạnh, chỗ các cậu cũng lạnh mà, mười tám độ!”

Tô Ái Ái hỏi: “Ha, cậu làm chuyện gia dự báo thời tiết sao? Sao lại nhớ rõ vậy?”

Tô dương rất nghiêm túc nói: “Trên màn hình máy tính của tớ cài đặt phần mềm dự báo thời tiết, cài đặt ngẫu nhiên là thời tiết ở thành phố S, ngày hôm nay là 18 đến 21 độ, tớ nhìn lại một chút…” Bên kia truyền đến tiếng di chuyển của chiếc ghế, Tô Dương nói tiếp: “Hai ngày tới nhiệt độ còn giảm nữa! Nhớ mặc nhiều một chút!”

Tô ÁI Ái đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, cô không dám nghĩ xa về nguyên nhân Tô Dương lại cài đặt phần mềm dự báo thời tiết nơi cô ở, cô nghĩ đến chàng trai ngồi trong cửa hàng KFC dạy cô vật lý, gọi cho cô một ly kem Sundae (kem Sundae là là 1 loại kem tráng miệng. Nó thường bao gồm 1 muỗng kem được phủ trên bằng nước sốt hoặc si-rô, có thể bao gồm những hạt băm nhỏ, kem tươi hoặc anh đào ngâm rượu), bỗng chốc đã biết đời này cô không thể làm ra những chuyện làm tổn thương chàng trai này được!

Tô Ái Ái có chút hoảng loạn, vội vã cúp điện thoại của Tô Dương.

Trong đại học, chuyện tình cảm có thể thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt!

Rõ ràng hai ngày trước, A vẫn còn nói với B rằng đang yêu thầm C, vậy mà chỉ một khoảng thời gian sau, A đã vui vẻ nắm tay D, cũng có thể C đã qua lại với B rồi…

Sau khi lão Tiền và A Đan chia tay, đương sự đều bình tĩnh lạ thường, ngược lại, tâm tình của quần chúng lại dâng lên rất cao, nữ sinh ở phòng bên cạnh lén lút hỏi bọn cô: “Ai? Rốt cuộc là ai chia tay với ai chứ?” “Tớ nghe nói tên sinh viên năm hai kia đá lão Tiền của các cậu phải không?” “Không phải, tớ nghe nói là lão Tiền đá cậu sinh viên kia!”

Phòng 513 lần này vô cùng đoàn kết, cùng nhau giữ im lặng, ngay cả Đường Đường nhiều chuyện nhất cũng không hỏi lão Tiền nguyên nhân. Người bên ngoài hỏi han làm phiền Tô Ái Ái, Tô Ái Ái nói thẳng: “Không biết, là ai đá ai đâu có liên quan tới tôi, lại càng chẳng liên quan đến cậu!”

Cô thực sự không hiểu, ai bỏ ai quan trọng như vậy sao? Quan trọng là họ đã chia tay rồi, không phải sao?

Ai bỏ ai, ai bị tổn thương, ai muốn chết muốn sống, dường như không nên phân chia một rõ hai ràng mới bằng lòng!

Tình yêu đâu phải là một trận đấu chứ!

Lão Tiền dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn dùng gương của Tô Ái Ái trang điểm mỗi buổi sáng, vẫn cùng mọi người trong phòng đi ăn khuya như thường lệ.

Cánh gà nướng, mực nướng, canh vịt cay, đậu phụ ở chợ sau, cả phòng cô mỗi đêm đều phải đi càn quét một trận, nếu lười ra ngoài, thì lại càng đơn giản, vừa đến 8 giờ sẽ có một xe đẩy nhỏ của canteen dưới lầu kí túc xá của nam sinh đi bán cháo và dưa muối, cả phòng sẽ chơi trò đoán số, ai thua thì phải xuống dưới mua cháo.

Hôm đó, người không may mắn lại là Tô Ái Ái. Cô xách cặp lồng, đứng đó xếp hàng, thoáng cái đã bị A Đan vồ lấy.

Kéo đuôi ngựa của Tô Ái Ái, hỏi: “Làm gì thế?”

Tô Ái Ái chỉ vào hàng người bên trên, buột miệng hỏi: “Anh thế nào rồi?”

A Đan không hiểu gì, đôi lông mày rậm nhíu lại, hỏi: “Anh á? Anh cái gì thế nào rồi?”

Tô Ái Ái lườm anh ta một cái, nói : “Anh không phải đã chia tay với lão Tiền của bọn em rồi sao?”

A Đan lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khoát khoát tay, nói: “À, chuyện này, không sao đâu! Không sao từ lâu rồi!”

Tô Ái Ái nghĩ đúng là hoàng thượng chưa vội thái giám đã gấp, chết tiệt!

A Đan dường như nhớ ra điều gì đó, kéo Tô Ái Ái, nói: “Đi, còn thiếu em một bữa cơm, mời em đi ăn khuya!”

Tô Ái Ái tay cầm hai chiếc cặp lồng lớn bị anh ta kéo đi.

Hai người ngồi trong quán canh vịt cay ở chợ sau, Tô Ái Ái lườm A Đan: “Em ăn no rồi anh lại bảo em đi ăn cái này!” Mệt thật đấy!

A Đan cười mỉm nói: “Chính là thế này anh mới có lãi chứ!”

Kỳ thực cửa hàng này là quán canh vịt cay đắt nhất ở chợ sau, nói đến tính tiền, một cây rau cải, vài miếng lá rau cũng mất đến 1 đồng, vì nó rất sạch!

Thực ra, A Đan ăn không nhiều, hầu hết con trai đều thích ăn thịt động vật, thịt viên, thịt thái mỏng các loại, Tô Ái Ái vừa ăn vừa hỏi: “Hai người vì sao lại chia tay?”

A Đan lau lau miệng, nói: “Không hợp!”

Tô Ái Ái bĩu môi: “Có vẻ người lớn!”

A Đan cười to nói: “Ha, vậy em nghĩ là nguyên nhân gì? Anh phát hiện suy nghĩ của cô ấy và anh không giống nhau, cô ấy cũng phát hiện ra nhận thức của cô ấy và anh rất bất đồng, đương nhiên là nên chia tay sớm một chút! Không nên lãng phí thời gian.”

Tô Ái Ái lắc đầu, cô không hiểu, vì sao lại dễ dàng chia tay như vậy, nếu đã không thích hợp vậy tại sao lúc đầu lại nhất thiết muốn ở bên nhau? Tình yêu, đó không phải là một chuyện rất cần sự cẩn trọng sao?

Hai người ăn xong, A Đan trả tiền sau đó họ cùng đi về trường, đi ngang qua công viên Lam Điểu, Tô Ái Ái nhìn đồng hồ gần tới 10 giờ rồi, đây là lần đầu tiên cô về muộn như thế này, không khéo mấy cô nàng trong phòng đã chết đói rồi cũng nên.

Đều là tại tên A Đan này, còn tưởng anh ta bị tình cảm làm tổn thương, hóa ra người này lại còn thoải mái hơn cả cô!

Tô Ái Ái không thể nói xấu người ta sau lưng như vậy được, mỗi lần làm như vậy đều chắc chắn không gặp chuyện tốt đẹp gì!

Công viên Lam ĐIểu ở ngay sát cạnh quảng trường thành phố, để quay về trường học nhất định phải đi qua một con đường nhỏ, cô và A Đan đang cười nói chuyện, cái tay Đan Dương vốn đang định xoa lên đầu Tô Ái Ái, thoắt cái đã thu lại nụ cười, túm lấy Tô Ái Ái giấu về đằng sau, vẻ mặt rất nghiêm trọng, vụng trộm nói: “Lúc nào anh bảo em chạy thì hãy chạy nhanh lên nhé!”

Tô Ái Ái cảm thấy lời thoại đó thật quen thuộc, A Đan tự nhiên không có chuyện gì lại muốn cùng cô đóng Cổ Hoặc Tử, vừa ngẩng đầu lên, trước mắt liền xuất hiện nam tên con trai dáng vẻ lưu manh đang đi tới.

(Cổ Hoặc Tử: Người trong giang hồ, tên tiếng anh Young And Dangerous: là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện, Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư,Nhậm Đạt Hoa… Khi công chiếu, bộ phim đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt và các nhà sản xuất đã quyết định cho ra đời tiếp phần thứ 2 của bộ phim là Cổ hoặc tử 2: Mãnh long quá giang.

Người trong giang hồ sau đó đã trở thành một loạt phim ăn khách với 6 phần xoay quanh nhân vật Trần Hạo Nam và nhiều phần khác nói về những nhân vật phụ của bộ phim gốc.)

Xong đời, đêm tối gió mạnh, gặp phải lưu manh rồi.

Tô Ái Ái đã từng nghe có một đôi yêu nhau gặp phải lưu manh lúc nửa đêm ở công viên Lam Điểu, nhưng đánh chết cô cũng không ngờ tới, khó khăn lắm mới có một lần về kí túc muộn, việc này đổi lại rơi xuống trúng đầu mình.

Công viên Lam Điểu, mười giờ đêm, trong một con ngõ nhỏ, cô và A Đan, cộng thêm một đống lưu manh, và không có thêm một bóng người nào nữa, còn thiếu vài bước nữa là ra khỏi con ngõ nhỏ này rồi, đối diện chính là một khu phố đông đúc.. Gió thổi, lá cây khẽ lay động, trên cánh tay trần da gà nổi lên.

Đám người đó bắt đầu tiến đến, Tô Ái Ái trốn sau lưng A Đan khẽ liếc mắt, nhìn khuôn mặt chúng cô biết đám người này còn khá trẻ, có lẽ không lớn hơn bọn cô mấy tuổi, cô sợ bị người ta giết người diệt khẩu, cũng chẳng dám đi nghiên cứu xem đối phương có phải dạng thô tục hay không, rất nhanh lại cúi đầu xuống. Chỉ hy vọng được nhanh chóng rời khỏi đây dù chỉ là một phút một giây. Cô lớn đến bằng này vẫn luôn là học trường tốt, học sinh ngoan, không ngờ vừa mới lên năm nhất, khai giảng cũng chưa được mấy tháng, đã gặp phải lưu manh đầu đường xó chợ trong xã hội rồi.

A Đan hỏi: “Các người muốn thế nào?” Giọng nói ngược lại rất bình tĩnh, Tô Ái Ái không khỏi có thêm vài phần kính trọng đối với ngài phó chủ tịch đại nhân này.

Đối phương đột nhiên im lặng, một lúc sau mới có một tên con trai đi tới, vỗ vỗ vai A Đan, trong miệng nồng nặc mùi rượu, nói: “Người anh em, đừng sợ, có điện thoại di động không, tôi gọi cho bạn tôi một chút!”

Gần nửa đêm rồi, cản đường mượn điện thoại di động, cô đánh chết cũng không tin.

Tô Ái Ái nghe thấy giọng nói của A Đan “Không có!” Giọng nói rất kiên định, còn nói tiếp: “Để tôi ở lại, thả cho cô ấy đi trước!”

Tô Ái ÁI vẫn luôn có thành kiến với những nam sinh này, nhưng cũng không thể không thừa nhận A Đan thực sự là một hảo hán!

Đối phương quan sát Đan Dương từ trên xuống dưới, đoán chừng chỉ nhìn nửa cái đầu phía trên của A Đan, thấy dạng lông mày rậm, ánh mắt sắc bén, là người khó đối phó… Bốn tên lôi Đan Dương đến một góc tối, để lại một tên trông chừng Ái Ái.

Tô Ái Ái đứng dưới ngọn đèn đường,, tiếng bánh xe ô tô đi trên đường ngay sát bên tai, có một tên con trai đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn đông nhìn tây cũng không nhìn cô. Cô có chút sốt ruột, nghĩ đều là do bản thân cô cho nên A Đan mới không thể động thủ.

Trong đường Tiểu Hà, cơn gió nhẹ thổi phất qua gáy cô, Tô Ái Ái cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều, đột nhiên nhìn thấy tên vừa lên tiếng đứng ở bên ngoài vòng tròn, A Đan cũng không nói gì, hai bên cứ giằng co như vậy.

Tô Ái Ái cũng không biết lấy đâu ra can đảm, không nói năng gì, đi qua đó, nhìn thẳng vào tên có vẻ trẻ nhất, một tiếng trống làm tinh thần cô hăng hái hơn, nói: “Này! Vừa nãy không phải cậu bảo muốn gọi điện thoại sao? Đường đối diện có buồng điện thoại công cộng, tôi đi cùng cậu qua đó gọi.”

Cô nói xong tay còn chỉ vào đầu phố đối diện, vẻ mặt rất nghiêm túc, người kia sửng sốt, A Đan cũng sửng sốt, tất cả mọi người đều sửng sốt, gió lạnh thổi qua lá cây, cực kì quỷ dị…

Tên kia nghiêng đầu chăm chú nhìn Tô Ái Ái, bước mấy bước đến gần lại nhìn lần nữa, mồ hôi lạnh của Tô Ái Ái hung hăng chảy ra, trái tim cũng đập liên hồi, nhưng lúc này suy nghĩ lại vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi trừng mắt mặc cho hắn nhìn.

Tô Ái Ái cảm thấy lâu như cách nửa thế kỷ, từ nơi nào đó nghe thấy tên kia nói: “Đi thôi.”

Phất tay một cái, cả đám người đi cũng vội vàng như lúc đến.

A Đan đi theo Tô Ái Ái về kí túc, dọc đường đi không ai nói gì, tới dưới lầu rồi, không nhịn được mới hỏi Tô Ái Ái: “Em không sợ sao?”

Tô Ái Ái lúc này mới thở hắt ra, gương mặt căng thẳng đến phát khóc: “Em…Em sợ chết được!”

A Đan nghiêng nghiêng đầu, phụt cười, nói: “Haha, anh còn tưởng em dũng cảm lắm chứ, nhanh lên phòng nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, đều qua rồi!”

Tô Ái Ái cứ thế đi một đường về phòng, “uỳnh” đẩy cửa ra, Tiểu Mỹ đang ngồi trên ghế lau chân, thấy Tô Ái Ái về quát to: “A, cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ còn tưởng cậu đi mua cháo ở tận trung tâm thành phố cơ!”

Tô Ái Ái nhào lên giường Đường Đường, Đường Đường đang xem tranh biếm họa, bị cô dọa đến nhảy dựng lên, tránh sang nửa giường bên kia, Tô Ái Ái ôm lấy con gấu bông cực lớn của Đường Đường,miệng thì rất muốn nói gì đó nhưng lại còn đang nghẹn ngào, mọi người liền cảm thấy không đúng, lão Tiền vốn đang nằm trên giường cũng đứng lên, lấy một tập khăn giấy, nói: “Cậu nói chầm chậm cho mọi người xem chuyện gì xảy ra nào?”

Tô Ái Ái một lúc sau đã cảm thấy khá hơn, mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tớ…Tớ vừa… gặp phải người xấu trên đường!”

Như thế như thế, đem tình cảnh lúc đó nói ra, nói xong mới cảm thấy thật đáng sợ.

Đường Đường ôm cổ Tô Ái Ái nói: “Ái Ái, cậu đúng là thần tượng của tớ, thật dũng cảm!”

Tô Ái Ái đau khổ không nói lên lời, cô nào biết bản thân sẽ làm ra chuyện như vậy, bây giờ nghĩ đến lúc đó mình đã quá kích động, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Lão Tiền nghe xong, nghiêm túc phân tích: “Tớ đoán đám người các cậu gặp đó không phải là lưu manh trong xã hội, có thể là học sinh trong trường, có tư tưởng muốn cướp bóc mà thôi!”

Tô Ái Ái không thể tin nổi, nói: “Trong trường còn có những học sinh như vậy sao? Không thể nào!”

Lão Tiền hừ một tiếng: “làm sao mà không thể? A Đan đó quần áo trên người cũng là nhãn hiệu nổi tiếng,vừa nhìn đã biết là dê béo, hơn nữa bên cạnh còn có một con cừu nhỏ là cậu!: Vuốt vuốt tóc nói tiếp: “A Đan này đúng là không phải đàn ông, bảo tớ đưa di động cho chúng á? Quên đi!” Haiz, người này nhất định là có thành kiến với A Đan.

Tiểu Mỹ nói: “Không đưa là đúng, dựa vào phần tích của cậu, họ không có kinh nghiệm, còn tưởng rằng A Đan là một món hời, lấy điện thoại rồi lại đòi lấy tiền, lấy tiền rồi còn không biết muốn làm gì nữa!”

Tô Ái Ái gật đầu thật mạnh.

Tiểu Mỹ cười phá lên, chỉ vào trán Tô Ái Ái: “Có lẽ người ta cũng không ngờ được đồng chí Tô Ái Ái của chúng ta lại đột nhiên bạo phát như thế!”

Tô Ái Ái vuốt tay Tiểu Mỹ, tức giận lẩm bẩm: “Tớ cũng không ngờ!” Xem ra con người ta thực sự sẽ bạo phát bất thường dưới những tình huống bất thường, thật là đáng sợ!

Cô rũ rũ tóc, giẫm lên giường Đường Đường, bò sang bên giường mình, cô muốn đi ngủ, quên hết tất cả đi.

Đường Đường nói: “Haha, các cậu đoán xem có phải trong phòng Đan Dương lúc này cũng đang bàn luận chuyện này không?”

Tô Ái Ái suýt nữa trượt chân, bò thêm bước nữa, trùm chăn kín người, trái tim vẫn còn đập rất mạnh.

Đến giờ, kí túc xá trở nên tối om, giọng nói của lão Tiền truyền tới “Ái Ái, không sao đâu!”

Tiểu Mỹ nói “Đều đã qua rồi!”

Đường Đường nói: “Haha, ngày mai lại là một ngày mới!”

Tô Ái Ái mỉm cười, ngủ mất…

Mấy ngày sau, lúc tan học, a Đan lại tới nữa, tặng một chiếc lục lạc nhỏ kiểu Tây Tạng cho Tô Ái Ái,, nói là của một người bạn mang theo bên mình để cầu bình an, trông thì to như vậy nhưng khi đeo lên tay lại rất nhỏ, tuy Tô Ái Ái rất thích, nhưng không chịu nhận, Đan Dương đeo thẳng lên tay Tô Ái Ái, ngang ngược nói: “Đừng lôi thôi nữa, từ nay về sau em chính là em gái anh, đây là quà gặp mặt! Tối nay anh mời cơm, năm giờ, phòng ăn thứ 3!”

Tôn Tiểu Mỹ ở bên cạnh đang cầm sách hộ Tô Ái Ái, nhêhcs miệng cười không ngừng, Tô Ái Ái chép miệng nói: “Có thể không đi sao!”

Haiz, sau khi quen biết đám người này thật chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp!

Sau đó, Tô Ái Ái mới nghe nói đám lưu manh đó quả nhiên có vài người học ở trường bọn cô, còn những người khác chính là côn đồ ngoài xã hội, người trong phòng A Đan đã tìm ra mấy người kia, đi thẳng đến kí túc xá của người ta đập phá một trận.

Haiz, cô cũng không biết gặp phải đám lưu manh hồ đồ đó là bản thân cô xui xẻo hay chính đám người đó mới là xui xẻo nữa!

Đường Đường biết chuyện A Đan muốn nhận Tô Ái Ái làm em gái, vui hơn bất cứ ai, làm như người ta nhận mình làm em gái không bằng. Sống chết bắt Tô Ái Ái đi ăn.

Tô Ái Ái vốn rất lười, cô thật không hiểu, thế nào mà mới lên đại học có vài ngày mà cô đã như nhân sĩ ngoài xã hội, ngày nào cũng được mời cơm ( nhân sĩ: người có ảnh hưởng hoặc địa vị nhất định trong xã hội)

Nào biết, thời gian vừa đến, A Đan đã chạy đến dưới lầu kí túc xá bắt người, khuôn mặt nổi tiếng như thế,vừa đứng dưới lầu một lúc sau đã có người thông báo cho Tô Ái Ái: “Phó chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ của các cậu tìm cậu!”

Tô Ái Ái đi giày, mặc áo khoác, không tình nguyện đi ra ngoài.

A Đan đứng ở dưới lầu, bên cạnh còn có một bạn nam sinh nữa, không cao bằng Tô Dương, da ngăm đen, khuôn mặt còn đáng yêu hơn cả con gái, ôm một quả bóng rổ, mặc một chiếc áo khoác bóng rổ bán thân, bên trong có một chữ T màu trắng, hỏi thầm A Đan: “Là cô ấy sao?”

A Đan gật đầu, cậu bạn đó ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tô Ái Ái, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhất thời cô nghĩ đến bắp ngô.

Đan Dương giới thiệu: “Đây là anh bạn nhỏ, cậu bé Tây Tạng, bọn anh ở cùng phòng, gọi cậu ta là anh bạn nhỏ là được rồi.”

Anh bạn nhỏ đổi quả bóng rổ sang tay khác, vẫy vẫy tay, nói với Tô Ái Ái: “Đi thôi, đi thôi, đi ăn nào!”

Vừa ngẩng đầu mới phát hiện tóc cậu ta rất xoăn, còn xoăn hơn cả mái tóc xoăn tự nhiên của Liệt Tình, phía sau còn để một cái đuôi chuột nữa.

Phòng ăn thứ ba là phòng ăn tốt nhất trong trường, đều là gọi món, buổi trưa phụ trách cơm cho giáo viên, buổi tối mới cho sinh viên vào.

Tô Ái Ái bước vào một căn phòng nhỏ, tuy thua quán cơm nhưng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, một chiếc bàn lớn có rất nhiều nam sinh vừa đến, có người quen mặt, có người không quen.

Tô Ái Ái không giỏi giao tiếp với nam sinh, thấy nhiều động vật giống đực như vậy, hận không thể quay đầu chạy mất, Đan Dương kéo cô ngồi xuống, vừa giới thiệu.

“Đây là trưởng thôn!” Tô Ái Ái ngẩng đầu lên nhìn, nam sinh này không cao, dáng vẻ tháo vát, trông khá giống Chân Tử Đan, cô không biết mình nên phản ứng thế nào, không thể làm gì khác ngoài gật đầu, nam sinh đó cũng gật đầu, khí phách giang hồ, không chừng cũng biết đánh đấm như Chân đại hiệp.

“Đây là bàn tay nhỏ lạnh buốt, gọi bàn tay nhrỏ được rồi!” Một nam sinh mập mạp, cười phá lên vẻ mặt dữ dằn, Tô Ái Ái lại gật đầu, thực sự không hiểu bàn tay nào của anh ta nhỏ bé? Lẽ nào đám con trai đều có biệt hiệu như thế?

“Đây là bỉ ổi!” Tô Ái Ái nhìn thấy một nam sinh da trắng đeo kính trắng, cô không biết nên gọi thế nào, nam sinh này đã đứng lên đấm cho Đan Dương một cái: “Cậu xéo đi, A Đan, cậu mới bỉ ổi.” Đan Dương lúc này mới cười chỉ chỉ nói: “Gọi cậu ta là củ cải!”



Người tiếp theo, ấn tượng của Tô Ái Ái không sâu sắc lắm, ăn được bữa cơm này cũng là đứng trên đống lửa ngồi trên đống than!

A Đan cầm chén rượu đứng lên, lớn tiếng nói: “Các vị phụ lão hương thân,, tôi Đan Dương hôm nay chính thức tuyên bố, sau này Tô Ái Ái chính là em gái tôi, cũng chính là em gái của mọi người, từ nay về sau chia ngọt sẻ bùi, khoan dung một chút! Cảm ơn!” Nói xong, ngửa đầu, một ngụm cho hết chỗ rượu xuống bụng.

Tô Ái Ái choáng váng, thì ra Đan Dương nói muốn nhận cô làm em gái không phải chỉ là nói bừa.

A Đan quay mặt, lại rót thêm một chén rượu nữa, hướng về phía Tô Ái Ái muốn nâng cốc, khiến Tô Ái Ái càng sợ, nhanh chóng đứng lên.

A Đan nói: “Tô Ái Ái từ nay về sau em chính là em gái anh, giống như những anh em khác gọi anh một tiếng A Đan, có chuyện thì cứ nói thẳng ra, khỏi cần khách sáo với anh!”

Một ngụm uống sạch, trừng mắt nhìn Tô Ái Ái, trên tay cầm lon bia, mẹ ơi, đời này cô vẫn chưa từng uống một ngụm hết sạch như thế bao giờ, hít một hơi thật sâu, cũng uống một ngụm hết sạch!

Trong phòng bỗng chốc có tiếng vỗ tay ầm ĩ, Tô Ái Ái ngồi xuống, vụng trộm đưa tay lau miệng, chát quá đi mất!

Tô Ái Ái vùi đầu ăn, nghe thấy chuyện gì buồn cười thì cũng mỉm cười, đa phần cô cứ ngồi im không chen miệng vào. Anh bạn nhỏ Tây Tạng kia uống nước trái cây với cô, hai người nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn toàn món cay.

Mấy người đang nói đến một câu chuyện rất thú vị, có một nam sinh nói: “Ha ha, ông già Mao Khái đó hôm nay suýt nữa tức chết!”

Một người khác đáp: “Ừ, cả lớp chúng ta cũng thật đoàn kết nha, người đứng đầu danh sách chính là A Đan, kết quả trưởng thôn đứng hàng thứ 2 điểm danh hộ, sau đó tớ lại điểm danh hộ trưởng thôn.”

A Đan nhai đậu phộng hỏi: “Ha, vậy Âu Dương cuối danh sách thì sao?”

Tô Ái Ái lúc này mới nhớ tới nam sinh tên Âu Dương kia, chàng trai hát ngày hôm đó.

Một nam sinh trong số đó khoát khoát tay: ‘Còn có thể làm sao nữa? ĐIểm danh hộ người phía trước hết rồi, lần nào cũng cái trò đó, ông già kia liếc mắt một cái là đã nhớ rồi, nói: “Cậu là *** sao? Cậu không phải, điểm danh hộ bạn, hai người đều bị trừ điểm!”

Mọi người đều cười ầm lên,, anh bạn nhỏ hỏi: “Sao Âu Dương hôm nay không tới?”

Bàn tay nhỏ gắp rau nói: “từ lúc ra khỏi cửa vẫn chưa thấy mặt đâu! Chắc là đi với bạn gái rồi!”

Tô Ái Ái nghe xong liền tổng kết lại, mấy người này là cùng ở một dãy nhà kí túc, Âu Dương kia, A Đan, bàn tay nhỏ, anh bạn nhỏ có lẽ là cùng một phòng.

Đồ ăn cay trong miệng cơ hồ cay đến bốc hỏa, nước trái cây cũng uống hết rồi, cô trừng mắt nhìn chén bia tươi giống hệt như nước đái ngựa, có chết cũng không động vào nó, chớp mắt một cái bình nước trái cây đầy ắp đã tới trước mặt cô, cũng không biết là ai xoay bàn, Tô Ái Ái muốn cười lại nhìn không ra đám nam sinh này cũng không đến mức quá dã man.

A Đan nói: “Haiz, tên Âu Dương này, em gái, nói cho em biết một đạo lý…”

Cái miệng người này đúng là nhanh quen quá, nói nhận cô là em gái là gọi cô là em gái luôn, Tô Ái Ái thở dài trong lòng. A Đan tiếp tục: “Cuộc sống đại học giảm dần theo cấp số, nam thứ nhất làm chuyện gì cũng là bốn người cùng nhau, đi cùng nhau, ăn cùng nhau, tới năm thứ hai là hai người cùng đi cùng ăn, tới năm thứ ba biến thành một mình đi, một mình ăn…Đây chính là cuộc sống!” Cảm thán xong còn ra vẻ thở dài một cái.

Tô Ái Ái cũng ăn xong rồi, cô chỉ có thể ngồi cắn cắn đũa, vừa cắn vừa nghĩ đúng thật có đạo lý.

Đang nghĩ ngợi cửa bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt đầy oai phong, hét lên : “Đến muộn, đến muộn!” Người đó cởi áo khoác, kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh A Đan.

Tất cả mọi người ồn ào đòi phạt rượu, A Đan nói: “Âu Dương huynh, anh đang vui vẻ bên tình yêu phải không? Tự phạt ba chén!”

Âu Dương ngược lại rất sảng khoái, hi hi nhận rượu, ba chén uống xong, nhận lấy đôi đũa, gạt gạt đĩa thức ăn cũng chẳng thèm để ý là canh thừa thịt nguội, ăn rất ngon

Anh bạn nhỏ hỏi: “Không phải cậu vừa đi ăn cùng người đẹp khoa kinh doanh trong nước à?”

Âu dương gắp một miếng thịt luộc, nhai xong mới nói: “Đừng nói nữa, bây giờ con gái ai cũng phải giảm béo, tớ mới ăn được vài miếng cháo thì đã phải ngừng lại rồi!”

Bàn tay nhỏ cười ầm lên: “Đáng đời cậu, tốt xấu gì cũng là hẹn hò với người đẹp!”

Âu Dương ăn no rồi, buông đũa cười hi hi không phản bác.

Quay mặt lúc đó mới thấy Tô Ái Ái, mỉm cười: “A ha, đây không phải nữ anh hùng sao?”

Duỗi tay ra, định xoa đầu Ái Ái.

Tô Ái Ái sợ đến mức rụt đầu lại, A Đan ngồi ở giữa đập lên tay Âu dương một cái: “Mau thu cái nanh vuốt ma quỷ của cậu lại đi, đây là em gái tớ, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ!”

Âu Dương ngại ngùng thu tay lại, giả bộ tức giận: “Em gái cậu chứ đâu phải em gái tớ!”

A Đan quay đầu nói với Ái Ái: “Người hôm trước nói rất đúng, sau này thấy người này nhất định phải đi đường vòng!” Một loại ngữ khí ghét bỏ nhưng thực ra cũng chỉ là nói vui.

Ái Ái gật đầu rất ngoan, Âu Dương cũng không giận, hai tay cầm đũa gõ gõ vào bát, lớn tiếng thở dài: “Haiz, người gặp người ghét, phật gặp phật hận!” Cau mày dáng vẻ đáng thương, cả bàn đều cười ầm lên. A Đan cũng cười giơ tay bóp cổ Âu Dương.

Âu dương bị kẹp trong hai khuỷu tay A Đan, nghiêng đầu,cong môi lên, mỉm cười với Ái Ái, sóng mắt chuyển động dưới ánh đèn, ba phần bướng bỉnh bảy phần quyến rũ, đồng tử như nhiễm điện.

Người này quá có khí chất của playboy rồi, Tô Ái Ái nghĩ…

Chương 4: Đại học chính là tổ chức kiếm lời nhiều nhất

Tổ chức kiếm lời nhiều nhất chắc chắn là trường đại học, người giỏi giả vờ nhất không nhất định phải là chính khách (chính khách: những người làm chính trị (thường đã đạt đến chức vụ quan trọng của đất nước)) nhưng nhất định là lãnh đạo của trường học.

Gần đây trường đại học S bắt đầu đón nhận một đoàn thẩm định giáo dục, khiến toàn bộ trên dưới cả trường đều rơi vào tình cảnh thiết chặt quân luật, lãnh đạo ra lệnh cho người hướng dẫn.

Người hướng dẫn chỉ có thể ra lệnh cho sinh viên mà thôi.

Quán bì lạnh, quán bánh trứng ở chợ sau đã bị càn quét hết, như thế đã đủ đáng ghét lắm rồi, khóa học sinh mới các cô vì hưởng ứng lời kêu gọi, không ngờ lại bị bắt ép phải tham gia lớp tự học cả sáng và tối, trường học còn đặc biệt sắp xếp cả một phòng để học sinh tự học vào buổi tối, ngày nào cũng có người hướng dẫn tới điểm danh, ai cũng phải đến lớp. Cái này không tính cũng được nhưng sáng sớm còn phải đến khuôn viên trường học tiếng Anh nữa chứ.

Tự học buổi tối tất cả mọi người đều phải chịu đựng, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn đến lớp, cho dù là đến đọc báo cũng bắt buộc phải có mặt. Còn việc học buổi sáng sớm căn bản là chẳng ai để tâm, khuôn viên trường rộng như vậy chẳng lẽ còn có một vài vị lãnh đạo trường thỉnh thoảng đến kiểm tra sao?

Lần nào đám học sinh cũng đánh giá thấp sức mạnh của trường học, cũng không biết là vị lãnh đạo nào nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc đó, chẳng ngờ lại phân chia khuôn viên trường thành các khu vực nhỏ hơn, bên hồ nước, bên hòn non bộ, trong đình nghỉ… Mỗi cán bộ lớp phụ trách một khu vực, mỗi khoa chịu trách nhiệm một ngày. Lấy một ví dụ cho dễ hiểu, tuần đầu tiên là khoa kế toán, cán bộ lớp 1 phụ trách đám người bên hòn non bộ A và đám người bên hồ nước, cán bộ lớp 2 lại phân công một đội đi vào trong đình nghỉ, một đội khác đi đến bên hòn non bộ B… Tuần thứ hai đến khoa kiến trúc, phân chia hệt như vậy, đem theo sách Tiếng Anh đến làm diễn viên (ý là giả vờ học ấy mà)

Vì vậy, “vận động vòng tròn” tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử trường đại học S cứ như vậy mà diễn ra lặp đi lặp lại.

(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

Lão Tiền ngồi bên hòn non bộ, lật giở quyển sách tiếng Anh tạo nên thứ âm thanh “loạt soạt”, vừa vặn mình vừa mắng: “Mẹ nó, còn có kiểu này nữa sao, trường chúng ta ra vẻ quá mức rồi, ngày nào cũng phải đến phòng tự học lúc 9h tối, 6h sáng đã phải thức dậy để đọc sách, sớm cũng học, muộn cũng học, còn coi chúng ta là người nữa không?”

Tiểu Mỹ cười mắng “Ha, nói chuyện văn hóa chút đi!”

Đường Đường nói: “Đúng lắm, đúng là điên rồi, tớ lúc thi vào đại học cũng chẳng học nhiều đến thế!”

Mùa thu, sáng tối đều rất lạnh, Tô Ái Ái trợn mắt nhìn những con chữ Latin rắc rối trong quyển sách Tiếng Anh, ép chặt áo lông vào người nói: “Tớ chỉ muốn biết lúc nào mới được ăn, càng lạnh càng đói!”

Tiểu Mỹ nhìn đồng hồ, nói: “Còn mười phút nữa mới tới 7h, chịu đựng một chút.”

Tô Ái Ái buổi sáng thường bị hạ đường huyết, đầu lúc nào cũng váng vất, cũng chẳng có sức lực mà mắng chửi nữa, ấn chặt dạ dày tựa người vào núi giả.

Cúi đầu, sắp ngủ gật, lại bị một tiếng gọi làm thức giấc: “Ha, em gái!”

Hồn phách Tô Ái Ái đã đi mất 7 phần rồi, nhìn qua nhìn lại, còn ai có thể gọi như thế, quả nhiên là A Đan, bên cạnh anh ta còn có Âu Dương và anh bạn nhỏ.

A Đan ôm bóng rổ đi tới,, xoa xoa đầu Tô Ái Ái, hỏi: “Làm gì thế? Vẫn còn sớm lắm mà!”

Tô Ái Ái tức giận, lắc lắc quyển sách tiếng Anh trong tay: “Học bài buổi sáng!”

Âu Dương trừng to mắt: “ĐÚng là nhìn không ra!”

Tô Ái Ái chỉ chỉ xung quanh. Chỉ thấy trong bụi hoa, cạnh bồn cây, trong đình nghỉ đều rải rác thân ảnh của con gái trong khoa kế toán các cô, mai phục bốn hướng, rất hùng vĩ.

Anh bạn nhỏ thốt lên: “Ờ, lúc chúng tôi năm nhất cũng bị bắt ép làm như vậy đấy!” Anh ta rõ ràng người không to nhưng lại thích mặc một chiếc áo bóng rổ rất rộng, cười phá lên, môi hồng răng trắng, rất đáng yêu.

Sau này, thời đại hủ nữ lên ngôi, Tô Ái Ái mới hiểu từ nào là phù hợp nhất với anh bạn nhỏ – “Tiểu chính thái” ( Tiểu chính thái: từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ. Nguồn : trích chú thích trong cuốn “Chết, sập bẫy rồi” do Lục Hoa dịch. Cái này chắc bạn nào đọc đam mỹ nhiều thì hiểu)

Tô Ái Ái nghĩ thì ra cũng có người từng bị hành hạ như mình, bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên, hỏi: “Các anh cũng phải dậy sớm như vậy sao?”

A Đan nói: “Khó lắm mới có hứng thú chơi bóng. Khi đó bọn anh phải học buổi sáng sớm, nếu không dậy, người phụ trách sẽ lên phòng kéo chăn ra, khi đó là một người phụ trách nữ, làm cho bọn anh chẳng ai dám trần truồng đi ngủ nữa…” Lại chỉ chỉ Âu Dương “Này, người này là người không thích dậy sớm nhất, người bị kéo chăn nhiều nhất cũng là cậu ta.”

Sáng sớm hình như Âu Dương kia không hề hoạt bát sôi nổi, cúi người xuống, tay cắm vào trong túi quần, trông có vẻ rất buồn ngủ. Nhưng dù là như vậy, vẫn nghe thấy A Đan nói mình, híp mắt, nhấc chân cho A Đan một đạp.

Ba tên nam sinh cao lớn, bắt đầu đứng ở bên cạnh hòn non bộ trêu đùa nhau.,

Tô Ái Ái dám cam đoan Đường Đường lúc này vô cùng kích động, bởi vì các anh chàng soái ca đang cùng tập trung một chỗ!

A Đan hỏi: “Lúc nào xong, đi ăn bữa sáng cùng bọn anh nhé?”

Tô Ái Ái lắc đầu, cô vẫn cúi đầu thấp, nói: “Còn phải một lúc nữa, em và các bạn cùng phòng là được rồi.” Vừa buồn cười: “Các anh dậy sớm để đi ăn sáng sao?”

Anh bạn nhỏ nói: “Không phải thế, không phải thế, Âu Dương bảo bọn anh gọi cậu ta dậy, cậu ta phải đi ăn cơm với người đẹp!”

Anh ta nói như vậy cũng bị Âu Dương giơ chân dài của mình lên, đạp một cái, anh bạn nhỏ sờ sờ cái mông vô tội của mình, nấp sang bên cạnh A Đan.

A Đan cũng không miễn cưỡng, khoát khoát tay, nói: “Bọn anh đi đây!”

Tô Ái Ái gật đầu, Âu Dương kia mơ mơ màng màng dời người đi theo A Đan, không còn vẻ sắc bén của thường ngày, rụt cổ lại, giống như một cậu bé, biểu cảm trên mặt đều là mệt mỏi, thật không ngờ được dáng vẻ khí khái của người này lúc bình thường, Tô Ái Ái cười khẽ một chút.

Anh ta vốn đã đi rồi, nhưng hình như nghe thấy, dừng bước, xoay người lại, ném một thứ gì đó tới, một đường vòng cung màu lam xuất hiện, tay Tô Ái Ái vô thức giơ lên, nắm được vật đó trong lòng, mời phát hiện đó là một cái kẹo bạc hà, có vỏ rất đẹp.

Cô ngầng đầu, ba người đó đã đi xa rồi, Âu Dương vươn tay, che miệng ngáp một cái, cả người giống như một con tôm khổng lồ, trông trẻ con đi không ít.

Tô Ái Ái bất đắc dĩ, bàn tay không còn ôm dạ dày nữa, bóc viên kẹo ra, là chiếc kẹo hình vuông trong suốt, kẹp nó vào đầu ngón tay, cho vào miệng…

Ồ, tên Âu Dương này chắc chắn là thiên địch của cô!

Chà~, mát thật đấy nhưng cay chết được!

Ăn xong bữa sáng, Tô Ái Ái lại gặp Âu Dương, muốn đến trả kẹo cho anh ta, đang định bước lên thì lại thấy một cô gái cầm cặp lồng và thìa đi tới bên cạnh Âu Dương, vỗ lên vai anh một cái. Hai người mỉm cười cùng đi tới vòi nước, Âu Dương rất tự nhiên cầm lấy hai cái thìa rồi xắn tay áo, đặt dưới vòi nước rửa.

Tô Ái Ái vốn là muốn chạy tới đó, thấy vậy ngược lại cảm thấy hơi ngại, không biết có nên đi qua đó hay không.

Đường Đường đứng bên cạnh cô, cảm thán: “haiz, tớ vẫn luôn tưởng rằng chủ tịch Âu Dương của các cậu là một tên playboy chính hiệu, không ngờ anh ta cũng là một người đàn ông tốt của thời đại mới, ăn cơm xong còn chủ động giúp bạn gái rửa thìa, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!”

Đường Đường nói: “Chờ một chút, tớ đi mua bánh mi lát nữa lên lớp ăn!” Lại nhảy vào trong canteen đông đúc.

Tô Ái Ái xoay người, nghĩ thôi để lần sau vậy. Nào biết đúng lúc Âu Dương ngẩng đầu lên thấy Tô Ái Ái ngốc nghếch đang đứng ở kia chờ người, giơ tay, vẫy vẫy chiếc thìa màu bạc trong tay, chiếc thìa kim loại ánh lên trong ánh nắng khiến đôi mắt Tô Ái Ái nhất thời hoa lên.

Tô Ái Ái giơ tay đi tới đó, lúc bỏ tay xuống, Âu Dương không tiếp tục bước xuống bậc thang nữa, đứng ở trước mặt cô, cười gọi cô: “Em gái, ăn xong rồi à?”

Không còn thấy dáng vẻ giống con tôm khổng lồ lúc ban nãy nữa, khuôn mặt đang mỉm cười trước mắt còn trong sáng hơn cả tia nắng ban ngày.

Tô Ái Ái thở dài, người này tại sao một chút cũng không tự giác vậy.

Nam sinh bị bạn nữ bắt gặp trong lúc hẹn hò không phải đa số đều có chút xấu hổ sao?

Nhưng tên Âu dương này dường như chẳng có chuyện gì, vẫn tiếp tục giúp bạn gái rửa thìa!

Tô Ái Ái chẳng nói năng gì, lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra: “Nè, trả cho anh!”

Âu Dương tay cầm thìa, vẩy vẩy tay, giọt nước trong suốt vẽ ra một đường cong rồi rơi xuống bậc thang xi măng, chiếc thìa kim loại ánh lên nét mặt của Tô Ái Ái với đôi đồng tử đang lay động. Anh nói: “Ờ, cái này, em cầm lấy đi, anh vẫn còn…”

Đang nói thì có một giọng nữ gọi: “Âu Dương.”

Là cô gái vừa mới cầm cặp lồng, trông có vẻ rất dịu dàng, xinh đẹp, có đúng hơn thì là tràn đầy sức sống, đi tới, vòng tay ôm lấy cánh tay Âu Dương, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vẫn chưa đi thế? Có chuyện gì rồi?”

Âu Dương chỉ chỉ Tô Ái Ái, nói: “Gặp em gái, đây là Tô Ái Ái, đây là Tống Giai Ngữ, khoa kinh doanh trong nước!”

Tô Ái Ái đoán đây chính là người đẹp khoa kinh doanh trong nước kia, gật đầu mỉm cười.

Đối phương cũng gật đầu, mái tóc dài dịu dàng lắc lư tạo nên từng đợt sóng, có vài sợi còn bay bay trong gió, bàn tay mảnh dài đưa tay vuốt vuốt chúng lại, rồi nói: “Chào bạn!”

Tô Ái Ái đang suy tư, không biết nên nói gì, Đường Đường cầm bánh mì chen ra ngoài, Tô Ái Ái nói: “Tôi đi học đây, bye!” Nhanh nhanh túm lấy Đường Đường đang ôm sách đi trước, đằng sau vẫn còn truyền đến tiếng nói của Âu Dương và Tống Giai Ngữ.

“Đưa thìa cho em nào, anh không phải cũng bị muộn rồi sao? Nào, buổi trưa ăn gì?” Cô nàng nói

“Tùy em.” Anh nói

“Vậy, đi chợ sau ăn hoành thánh bọc yến nhé? Mấy hôm trước không phải anh bảo muốn ăn sao?”



Haiz, đến cuối vẫn là anh chàng đẹp trai lại khiến mỹ nhân cười rồi!

Mã kinh, hoàn toàn xứng với môn Kinh tế chính trị Mác (bên trung quốc người ta chỉ công nhận chủ nghĩa Mác chứ không phải chủ nghĩa Mác-Lênin như bên mình) (mã kinh: sách xem tường ngựa và chữa ngựa – ý là rất khó hiểu)

Trong giờ học Mã kinh, gặp lại người điểm danh ban sáng: “Vấn đề này chúng ta tìm tạm một bạn trả lời!”

Ông lão nâng gọng kính lên một chút, cúi đầu bắt đầu tìm tòi trong tờ danh sách lớp.

Tô Ái Ái nhanh chóng vồ lấy Tiểu Mỹ: “Nhanh lên, đáp án ở trang nào?”

Lão Tiền nằm úp mặt xuống xem tạp chí nói: “Cậu đừng vội vàng như thế, lại không chắc chắn sẽ là cậu!”

Tô Ái Ái càu nhàu: “Sao cậu biết sẽ không phải là tớ?”

Bạn học Tô Ái Ái trên đời này sợ nhất câu nói “Tìm tạm một bạn học sinh trả lời!” của thầy giáo, tám chín phần ngẫu nhiên sẽ chọn cô, trăm phát trăm trúng. Thứ nhất, “Tô Ái Ái” cái tên này rất dễ nhận ra, hơn nữa là theo như kiểu sắp xếp alphabet trong sổ điểm danh thì cái tên này luôn đứng đầu danh sách. (Tô Ái Ái theo như phiên âm là Su Ai Ai giống như tên Anh bên mình ấy)

Quả nhiên, ông lão ấy không nhanh không chậm nói: “Tô Ái Ái, khoa kế toán!”

Tô Ái Ái nhận lấy quyển sách Tôn Tiểu Mỹ đưa tới, đối diện với đáp án viết trên sách, rất chính xác đọc lên.

Lúc cô ngồi xuống, lão Tiền vỗ lưng cô một cái: “Ha, phục cậu thật đấy!”

Tô Ái Ái nghĩ đó đều gọi là phản xạ mang tính tư duy, hễ gọi theo danh sách với cô đều không phải là chuyện tốt.

Thầy giáo nói: “Tìm tạm một bạn học sinh trả lời câu hỏi!” chứ không phải “Tìm một bạn học sinh trả lời tạm câu hỏi!” nếu có thể trả lời tạm thì tốt rồi!

Lúc trước đã nói rồi, Tô Ái Ái không hề thích cái tên của mình một chút nào. Lớn rồi còn bị người ta gọi là “Ái Ái”, “Ái Ái” giống như đang gọi tên tục vậy. Bạn học Tô Ái Ái là một người thật thà, vừa nghe người ta gọi như thế là sẽ vô thức muốn móc tim móc gan ra cho người ta. Vậy tên nào mới là hay? Vì dụ là, Phương Ca, chí ít cũng có chữ “Ca” làm đệm, cho nên Hạo Tử chưa bao giờ gọi thẳng là Phương Ca, không muốn gọi chữ Ca (anh trai) kia mà thường gọi là Tiểu Phương. Lại ví dụ như, Âu Dương Diệp Bách cô gặp hôm nay, còn ghê gớm hơn, dùng cả chữ “Bách” làm tên đệm.

Tô Ái Ái càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, che miệng nằm lên bàn cười vui vẻ, Đường Đường đá vào chân cô: “Cười cái gì? Vui đến vậy sao?”

Tô Ái Ái đang định trả lời, điện thoại trên bàn đã “ù ù” rung lên,, lớp học lúc này đang vô cùng yên lặng, tiếng rung to như thế, hiệu quả tiếng động còn hơn cả nhà sư đánh rắm – không giống bình thường, cả lớp đều cười ồ lên.

Tô Ái Ái đỏ mặt, lao lên cầm lấy điện thoại, chuẩn bị mắng người nào gửi tin nhắn đến 100 lần, căm giận mở ra nhìn, là thông báo của A Đan: “Tối nay 6h liên hoan, không gặp không về!”

Tô Ái Ái thở thật dài, lúc nằm úp mặt xuống còn “Ai da” lên một tiếng – cằm đập thẳng xuống mặt bàn, răng cắn vào môi…

Tô Ái Ái cũng có lúc không hiểu đây là tình huống gì.

Vài đĩa lạc, khoai tây chiên làm đồ nhắm, một bàn đầy chai Budweiser, một đám con trai: “Cậu cạn, tớ cạn, mọi người cùng cạn”, cộng thêm con chó lông vàng của chủ quán đứng ngoài cửa.

Sau đó, con trai và chó, đều thích hét rất to.

Haiz, tại sao lại biến thành cái dạng này chứ? Lẽ nào tinh thần của Liệt Tình không chuyển được lên người cô sao? Hay là ông trời thấy Tô Ái Ái cô vận khí với con trai trước lúc 19 quá kém, cho nên để cô năm 19 tuổi này tiêu xài tấm thẻ tín dụng của mình trước?

Tô Ái Ái chạm cốc với anh bạn nhỏ ngồi bên cạnh, ở đây cũng chỉ có hai người họ là ôm lon coca-cola uống, cầm khoai tây chiên ăn thôi.

Bên kia, A Đan vụng trộm nói với Tô Ái Ái: “Sáng nay, hai cô gái ngồi bên cạnh em hình như anh gặp ở đâu rồi nhỉ?”

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi hỏi “Tóc dài hay tóc ngắn?”

A Đan nói: “Tóc dài!”

Tô Ái Ái nói: “A, là Tiểu Mỹ!” rồi lại bổ sung ngay một câu sau đó: “Cô ấy có bạn trai rồi, ở Bắc Kinh!”

A Đan nhìn Tô Ái Ái một cách kì quái: “Anh nói em gái à, anh lại chẳng muốn làm gì hết, anh trai trong mắt em là người không có nhân phẩm vậy sao? Anh chỉ là muốn nói cô nữ sinh đó thoạt nhìn khí chất không tệ!”

Tô Ái Ái bĩu môi: “Thôi đi! Anh vừa nói trong phòng em có ai khí chất không tệ là em lại run lên bần bật!” cô vẫn còn để tâm chuyện A Đan và lão Tiền chia tay quá nhanh kia.

A Đan cười phá lên, đôi lông mày rậm giãn ra nhiều, xoa xoa đầu Tô Ái Ái: “Run bần bật cơ à?”

Buổi liên hoan hôm đó là tổ chức vì Bàn tay nhỏ, nguyên nhân: thất tình, nguyên nhân sâu hơn nữa là bạn gái anh ta ở bên người khác.

Cách an ủi người khác của con trai và con gái không giống nhau, cách duy nhất chính là cùng đánh nhau, cùng uống rượu.

Trong phòng, tất cả mọi người đều sợ không khí quá tẻ nhạt nên mỗi người tụ tập thành đám cười nói vui vẻ. Bàn tay nhỏ tháo kính xuống, uống hết một chén, trên khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu ửng đỏ, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, tại sao con gái cũng có thể phong lưu như vậy?”

Bất chợt trong phòng im bặt.

Tô Ái Ái nuốt một ngụm Coca-cola xuống, hơi ga làm lưỡi cô cay sè, cô nói: “Con trai cũng phong lưu mà!”

A Đan nghiêng đầu đi, bịt miệng cô lại. ÂU Dương ngồi cạnh A Đan, quay đầu nhìn Tô Ái Ái, trong mắt có vẻ đầy hứng thú.

Một lát sau, anh bạn nhỏ rung đùi đắc ý, đuôi chuột sau gáy lắc lư lắc lư, kết thúc đề tài bằng một câu: “Cả con trai và con gái đều phong lưu!”

Lúc này trong cửa hàng có một đám người bước vào, Tô Ái Ái bị người ta vỗ nhẹ lên vai: “Ăn cơm à?”

Quay đầu nhìn lại, lại là cậu bạn “Cầu bập bênh” đã rủ cô đến công viên Lam Điểu chơi bập bênh, nhóm người kia hình như là bạn cùng phòng kí túc của cậu ta, cũng là sinh viên trong lớp cô.

Tô Ái Ái đang nghĩ ngợi, không ngờ lại bị một ai đó đánh nhẹ vào vai, nhìn trên bàn một đống lon bia hỗn loạn, gật đầu: “Ừm, ăn cơm.” Nếu cô là Đường Đường, nhất định sống chết gì cũng phải hỏi thêm một câu: “Cậu thì sao? Cũng tới ăn cơm à?”

Đáng tiếc cô lại là Tô Ái Ái, đến đây không phải để ăn cơm chẳng lẽ lại để đánh nhau? Câu hỏi đó không phải là vô ích sao?

Tô Ái Ái không mở miệng, cầu bập bênh cúi đầu, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho đúng.

Đám người A Đan và Âu Dương ung dung đắc ý ngồi bắt chéo chân xem trò hay, Tô Ái Ái có chút buồn bực, mặt đột nhiên đỏ lựng.

Anh bạn nhỏ uống một ngụm Coca to, thấy đáy rồi vẫn tiếp tục hút, phát ra những tiếng “Rột rột”, tay Âu Dương đè lên đầu anh bạn nhỏ, ngăn tạp âm lại.

Cầu bập bênh có vẻ vẫn do dự, nói: “Cậu ăn đi, quán này full rồi, chúng tớ đi quán khác, bye bye!”

Tô Ái Ái gật đầu nói: “Được!”

Cầu bập bênh và mấy nam sinh kia đi ra cửa, vào một quán ăn khác.

A Đan đứng dậy cầm lấy lon coca của anh bạn nhỏ, quay đầu trêu Tô Ái Ái: “Còn nói không phong lưu, cậu nam sinh vừa rồi trước khi đi vẫn nhìn em lưu luyến không rời! Chập chậc, thương quá!”

Tô Ái Ái thực ra vẫn đang che giấu nét mặt mình bằng cách uống coca, nghe câu nói đó của anh ta lập tức ho sặc, Âu Dương đưa giấy ăn đến, Tô Ái Ái lau lau miệng, lườm A Đan: “Anh sai rồi, cậu ấy nhìn anh đấy!”

Câu nói đó vừa ra khỏi miệng, anh bạn nhỏ và Âu Dương vui vẻ đập bàn.

A Đan chỉ chỉ vào mũi mình, lèm bèm: “Anh lại chẳng có khuynh hướng giới tính kia!” Hình như rất bất bình, nói tiếp: “Thiếu gia anh đây vẫn luôn có bạn gái đấy!”

Anh bạn nhỏ cầm một chiếc chân gà, bổ sung: “Vẫn luôn có những cô bạn gái khác nhau!”

Tô Ái Ái vươn tay đến, vốn là định bắt tay với anh bạn nhỏ, thấy anh ta một tay cầm chiếc chân gà gặm đến mức chân gà chỉ còn lại ngón giữa, vậy nên vẫn là thôi đi, gật đầu nói: “Đó đó, vậy mà nói là không phong lưu!”

A Đan há miệng: “Anh mà phong lưu thì tên Âu Dương kia tính là gì? Đồng chí Tô Ái Ái, em có thấy Âu Dương kia phong lưu không?”

Tô Ái Ái nhai miếng khoai tây chiên, ngẩng đầu nhìn Âu Dương, người đó một tay chống lên má, một tay quay lon bia, nuốt nốt nửa ngụm bia trong miệng, đồng tử sáng ngời, thấy Tô Ái Ái nhìn mình bèn mỉm cười, nhất định chính là một bước phóng điện một bước.

Tô Ái Ái không nói nhiều, gật đầu kiên định trả lời: “Phong lưu!”

A Đan cười, đi đến đập vào người Âu Dương, Âu Dương đấm cho anh ta một cái: “Lại kéo tôi vào trò!”

A Đan chỉ chỉ Âu Dương, nói: “Thực ra em cũng có đôi chút thành kiến quá, tên nhóc Âu Dương này từ nhỏ đã hấp dẫn con gái rồi, đó là một chuyện bất đắc dĩ mà, cho dù cậu ấy không đi tìm người ta thì người ta cũng đến tìm cậu ấy, nhưng thực sự cậu ấy chưa bao giờ bắt cá hai tay! Thực ra, anh cảm thấy thế này, chuyện tình cảm bây giờ, mỗi người sẽ lại thay đổi thôi, mỗi thời kì đều sẽ có những tâm trạng khác nhau, phát hiện đối phương không thích hợp thì không nên miễn cưỡng, chia tay sớm một chút đối với cả hai đều là một loại giải thoát. Đàn ông và đàn bà ở bên nhau chẳng phải là vì mọi người đều muốn thoải mái sao?”

Âu Dương và A Đan dường như đã thống nhất ý kiến, vui vẻ cụng ly.

Tô Ái Ái cãi lại: “Đó là ý kiến của con trai thôi, đại đa số con gái dưới tình huống này, dù cảm thấy không thích hợp vẫn phải cố gắng tiếp tục, đi tìm lối thoát cho chính mình là hành vi rất vô trách nhiệm!”

A Đan giơ tay: “Đấy đấy, đấy chính là điểm khác biệt giữa con trai và con gái, nếu một cô gái muốn chia tay thì hầu hết đều không chia tay được, lại nghĩ cố lên một chút là được rồi. Nhưng nếu một người con trai muốn chia tay thì tuyệt đối là đã suy nghĩ rất rõ ràng. Tình yêu không phải là tha thứ, cũng không phải là thói quen. Cô gái à, anh vẫn đang yêu đương, em có thấy anh khoan dung không?”

Tô Ái Ái nha miếng khoai tây đến mức nếu phát ra tiếng “rồn rột”, nói: “Đàn ông con trai ấy à, ăn chơi đàng điếm, gặp dịp thì chơi!”

Âu Dương cầm một chiếc đũa, chấm vào bia, vẽ lên mặt bàn lưu lại vết nước lờ mờ, anh nói: “Tôi cũng có cố gắng, cũng có một tình yêu đích thực, nhưng yêu là có thể giả vờ sao? Nếu như tình yêu đã qua rồi, giả vờ yêu người khác mới là gặp dịp thì chơi.”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại, bỗng chốc trở nên chân thực: “Bất kể là ai sống trên đời này đều mong muốn có một người đối tốt với mình thực sự, con trai hay con gái đều muốn tiếp nhận sự ấm áp của nhau.” Rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thản như thường lệ, trừng mắt nhìn: “Cái gọi là con trai và con gái hiểu rõ về nhau chính là em biết anh dài hay ngắn, anh biết em nông hay sâu.” (kinh, câu nói quá hiểm)

A Đan ở chỗ kia cười đến đập bàn đá ghế, anh bạn nhỏ cũng cười ha ha, Tô Ái Ái uống một ngụm coca mới hiểu ra lời người kia vừa nói có chút kì lạ, ngoài miệng lại không thể nói gì, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

A Đan nói: “Haiz, em gái, anh nói thật. Em đi hỏi mà xem, có người đàn ông nào cả đời chỉ yêu một người phụ nữ không? Hơn nữa một người đàn ông cả đời chỉ có một người phụ nữ, con gái các em nghĩ người đàn ông đó tồn tại trên đời này sao?”

Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều phải trải qua năm lần bảy lượt chia tay, đề cao năng lực kéo dài, năng lực chống đả kích, như vậy mới có sức quyến rũ nha!”

Anh bạn nhỏ kết thúc đề tài bằng một câu tổng kết: “Được rồi, đã hiểu rõ, bất kể là nam hay nữ đều phải yêu đương nhiều một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”

Tô Ái Ái gõ gõ vài cái chén, lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng em vẫn nghĩ rằng, một người phụ nữ cả đời chỉ yêu một người đàn ông cũng chẳng phải là một chuyện đáng xấu hổ!”

Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô dưới ánh đèn có vẻ mơ hồ, con ngươi đen bóng cũng có vẻ không vui, trong phút chốc lại khiến mọi người không biết nói gì.

Đột nhiên, bàn tay nhỏ đã say đến mức không biết trời đất gì nữa đứng lên, nâng lon bia đã cạn trong tay, hô to : “Cạn ly”

Nói xong không ngờ anh ta lại gục luôn mặt xuống bàn, tất cả mọi người cười ầm lên.

Trong phòng tiếp tục ăn uống bét nhè, con chó màu vàng chán nản đứng lên, vẫy vẫy đuôi, lắc lư đi ra chỗ khác.

Những tên nam sinh này tuy rằng mồm miệng chẳng sạch sẽ gì nhưng đều sống rất thật, ung dung tự tại. Tô Ái Ái cầm theo đĩa lạc, nghiêng đầu nghe A Đan, Âu dương và anh bạn nhỏ nói chuyện, lúc nhập thần sẽ theo thói quen cắn đũa, lúc nghe thấy gì đó buồn cười sẽ nhếch miệng cười nhẹ, đầu đũa trượt ra chọc vào lợi cô, cô buông chiếc đũa xuống che miệng.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Âu Dương nghiêng đầu vừa cừoi vừa nhìn cô, có lẽ hành động đáng buồn cười kia của cô đều bị anh ta thấy hết, Tô Ái Ái lập tức đỏ mặt, vùi đầu vào đám lạc trên bàn, chẳng có dũng khí ngẩng đầu lên lần nữa…


/38

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status