Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 133: đại kết cục 3

/134


“Tại sao không giết hắn?” Thương Lang nghi hoặc mở miệng hỏi.

"Giữ lại mạng sống của hắn đối với Nhậm Khải sẽ như một trái boom hẹn giờ. Bên Liêu Tuấn Vĩnh sẽ hiểu nên xử lý hắn như thế nào." Giày cao gót phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc trong màn đêm tĩnh lặng, hai người nhanh chóng ngồi vào trong xe, chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời đi.

"Bị thương nặng dẫn đến sinh non, toàn thân đều bị tổn thương, tử cung bị thương nghiêm trọng, tỷ lệ mang thai như trở về con số 0. Đây là bệnh án được đã được ghi lại. Lúc ấy đưa cô ấy đến, cô ấy đã hôn mê bất tỉnh, cho thấy rõ ràng cô ấy bị đánh đập tàn bạo, cụ thể là do ai làm thì tôi cũng không rõ lắm."

Lúc Phạm Húc Diệc mang tin tức đến lúc đó đã làm ban đêm, anh ta nói, ở Đàm Thành anh ta có một người bạn đã giải phẫu cho Hạ Tử Ca, bởi vì lúc đó bị Sở Luật bắt phải giải phẫu ngay lập tức, cho nên người bạn đó có ấn tượng cực kì sâu sắc.

Mộ Diễn vặn mi, tính nhẩm khoảng thời gian về trước, đứa bé kia dĩ nhiên là con của anh. Mặt anh như bị mây đen phủ kín, hoá ra, trước kia cô tìm mọi cách để rời đi cũng là vì nguyên nhân này.

"Cậu có biết là do ai làm không?" Phạm Húc Diệc tiếp tục hỏi.

Mộ Diễn kết tắt điếu thuốc trong tay, toàn thân anh dâng lên cảm giác lạnh lẽo, "Nếu nói trước kia tôi không biết thì hiện tại tôi cũng biết đó là ai rồi. Tuấn Vĩnh mang tin tức đến cho tôi, Tiền Sâm đã bị bắt. Nhưng điều tôi không từng nghĩ tới, người hắn vẫn luôn liên lạc là Tình Nhi."

"Trời ơi!" Phạm Húc Diệc đang ngồi trên ghế sofa đột nhiên đứng lên, đêm đã tối, hai người đàn ông đứng trong phòng khách, ánh sáng bao trùm lên họ nhưng không hề nhìn thấy bất kì một tia sáng nào trên mặt hai người.

Mộ Diễn nhớ tới đêm đó, toàn thân Tử Ca giật giật vì đau, "Sinh non có để lại di chứng gì sao? Có bị đau bụng hay không?"

"Không hẳn, tuỳ từng tình huống." Cúi đầu xuống, Phạm Húc Diệc lại ngẩng đầu lên, giống như phát hiện ra điều gì đó, "Cô ấy rất hay đau bụng, vì bị tổn thương nghiêm trọng nên hay sinh ra ảo giác. Không phải bệnh, mà vì những chuyện xảy ra khó có thể chấp nhận được nên mới bị như vậy."

Mộ Diễn trầm mặc, anh nghiêng người đứng thẳng, hai tròng mắt yên tĩnh phủ một lớp sương mỏng, rốt cục anh đã hiểu rõ câu nói ngày hôm đó của cô, nếu có cơ hội anh sẽ không bao giờ buông tay để cô ra đi.

Anh đã từng cho rằng cô cố tình gây sự, hoá ra không phải như vậy.

Nếu sự tình phát sinh trên người anh, anh không thể tin được, chính mình có thể làm ra những chuyện kinh khủng gì. Không ngờ một con người đơn thuần như Tình Nhi lại có tâm địa rắn rết như vậy. Trong lòng anh cảm thấy rầu rĩ, giống như có ai đó đấm từng phát từng phát một vào lồng ngực mình .

"Thương Lang, dừng xe ở chỗ này, anh về đi." Tử Ca mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, trong giọng nói của cô có chút mỏi mệt, nhưng vẫn phải dặn dò Thương Lang, "Chuyện này anh đừng nhúng tay vào, tôi tự có biện pháp riêng của mình."

Cổ tay căng thẳng, Tử Ca ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một bàn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, "Tử Ca, tâm của cô thật độc ác, dù chỉ một cơ hội thôi cũng không thể cho tôi sao?"

Buông ánh mắt xuống che đi nỗi chua xót trong lòng, "Thương Lang, tôi dù có muốn thì tim tôi cũng không có cách nào tiếp nhận anh. . . . . ."

"Cho nên, cô cảm thấy tôi làm cái gì cho cô thì cô sẽ thiếu nợ tôi cái ấy, có đúng không?"

Tử Ca không nói, cô trầm mặc đại biểu cho sự im lặng, Thương Lang cảm thấy một cỗ khí đang xoay chuyển trong lòng mình, anh muốn biết vì sao cô có thể nhận sự giúp đỡ của Sở Luật, còn anh thì không. Hoá ra nguyên nhân nằm ở đó.

Tay buông ra, trong anh mắt Thương Lang tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, dù cô có như vậy, anh vẫn sẽ trả bất cứ giá nào để che chở cho cô.

Thương Lang đi xuống xe, anh đứng trước mặt Tử Ca, thân hình cao to chiếu xuống mặt đường, đột nhiên anh mở hai tay ôm cô một cái rồi nhanh chóng bỏ ra, "Được, làm theo ý cô đi."

Tử Ca đứng tại chỗ, nhìn thân xe của Thương Lang thay đổi phương hướng, trên xe là một người đàn ông kiên cường, khi yêu được một người đàn ông như vậy, Tử Ca biết, người nào có thể được anh yêu sẽ hạnh phúc một đời một kiếp, nhưng mà cô cũng không hi vọng người Thương Lang yêu là mình.

Người có thể làm anh hạnh phúc không phải là cô.

Ven đường là những bãi cỏ xanh ngát, một chiếc xe màu đen có rèm che, nhìn vào phía bên trong cửa kính, hai tròng mắt của người đàn ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt đặt ở trên người Hạ Tử Ca, chiếc áo dài màu xám tối vẽ nên bề ngoài ảm đạm của cô.

Quả thật cô gầy đi rất nhiều, bộ dáng của cô bây giờ trông rất yếu đuối, cô lẳng lặng đứng đó giống như một bức họa. Nhìn người đàn ông cẩn thận ôm lấy cô, đáy lòng Mộ Diễn dâng lên cảm giác ghen tỵ.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, chính mình đành phải độc chiếm lấy nó. Sau khi biết toàn bộ những việc Tử Ca từng trải qua, anh muốn giả vờ ngu ngốc một chút cũng không được, hiện tại anh chỉ muốn đến nhìn cô một chút, vẫn chưa ôm hi vọng gì khác.

Mà lúc này, cô đứng ở đó, đang đứng ở trước mắt anh, nhưng lại đứng cùng một người đàn ông khác. Động tác của bọn họ xảy ra rất anh khiến Mộ Diễn an tâm phần nào, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng lúc cô ru rú ở trong lòng Sở Luật, ánh mắt anh lại lạnh thêm một phần, chuyện cho tới bây giờ, anh càng không thể buông tha cho cô.

Cái loại cảm giác hư vô trống rỗng, trừ cô ra còn ai có thể bù đắp? !

Tử Ca xoay người xe của Thương Lang cũng đã rời đi, cô từ từ đi ở ven đường, nơi này rất hẻo lánh nhưng yên tĩnh vô cùng, buổi tối cô hay bị mất ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cô cũng không ngủ được nên Sở Luật cố ý chọn cho cô ở chỗ này. Từ khi mất đi đứa bé, một đêm cô có thể ngủ ngon nhất là khi ở cạnh Mộ Diễn, nhưng đáng tiếc hai người ở hai thế giới khác nhau.

Đột nhiên bên kia đường phát ra một chùm tia sáng, đèn xe tải sáng rực trong đêm tối, Tử Ca giơ tay cản ánh sáng, phút chốc ngọn đèn biến mất! Chỉ còn lại tiếng xe chạy cấp tốc.

Bầu trời đen kịt như sắp mưa, mây đen kéo đến sau lưng, trong không gian u tối của đất trời, đột nhiên Tử Ca cảm thấy nguy hiểm muốn chạy về phía trước, tiếng xa chạy ở phía sau càng lúc càng gần. Nơi này rất trống trải nhà ở đây cũng ít, hai bên đường là hai hàng cỏ xanh ngát trống trải khiến Tử Ca không dám thở mạnh, tiếng phanh xe ở phía sau “Két” một cái, Tử Ca liền ngã nhào trên đất.

Mộ diễn đang chuẩn bị rời đi, quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này.

"A ——"

Chiếc xe xa hoa chuyển hướng, lấy sức đạp chân ga, đèn xe bắn về phía chiếc xe tải đang truy ép Tử Ca.

"Ầm ——"

Tử Ca còn chưa phản ứng kịp, liền nghe thấy tiếng xe đụng vang bên tai, cô ngã ngồi trên mặt đất, cuống quít đứng lên, không hề muốn biết người đó là ai, muốn gì, bất chấp mọi thứ nhanh chân bỏ chạy, trái tim đập “thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài.

Chiếc xe màu đen ép chiếc xe tải giống như đứa nhỏ đánh cờ cùng bề trên, hai xe va chạm vào nhau, hoàn toàn mất khống chế, Mộ Diễn cấp tốc đạp phanh, chiếc xe vĩ đại mất quán tính đảo quanh liên tục trên mặt đường, đụng tới vật trở ngại trước mắt, Mộ Diễn gắt gao cầm chặt tay lái, đầu xe đã bị biến dạng nghiêm trọng.

Từ đầu đến cuối chiếc xe tải kia không hề để anh ở trong mắt, đạp chân ga một lần nữa tiến thẳng về phía Tử Ca, Mộ Diễn khẩn trương đến nỗi trái tim muốn nổ tung ra, không dám trì trệ, anh đạp chân ga ở mức lớn nhất, đột nhiên nhả phanh xe ra, mượn sức đâm vào chiếc xe tải kia.

"Ầm ——" Đầu xe đánh lên thân xe tải, lực rất lớn cả người Mộ Diễn ngã về phía trước, đầu và tay cầm lái đều đã dính máu, dọc theo đôi mắt từ từ chảy xuống, chất lỏng ấm áp che mất tầm nhìn, Mộ Diễn nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, bất chấp vết thương trên người, thừa dịp chiếc xe tải bị anh đâm phải đang cố ổn định phương hướng, anh vội vàng xuống xe chạy đến chỗ Tử Ca.

"Có thể đứng lên được không?" Bàn tay to bắt lấy cổ tay cô, dùng lực lôi cô đứng dậy.

Tử Ca cảm thấy hai chân mình không có thực, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy máu tươi trên trán Mộ Diễn qua ánh mắt đang nhỏ giọt xuống, "Có thể, anh bị làm sao?"

"Chút lòng thành, nhanh lên." Mộ Diễn lôi Tử Ca dậy, sau đó kéo cô chạy về phía trước, anh quay người lại, liền thấy chiếc xe tải không có ý định buông tha cho mình, lái xe xông về phía bọn họ.

"Đáng chết!" Sắc mặt Mộ Diễn cực kì trầm, một tay giữ lấy đặt trên hông, Tử Ca chỉ cảm thấy có vầng sáng chớp nhoáng xẹt qua mắt, trong tay của anh đang cầm một khẩu súng lục, "Cô chạy bên trái, đừng quay đầu lại, nhanh lên."

Mộ Diễn đẩy Tử Ca đi, anh cầm súng lục chạy về phía trước, phịch một tiếng, bánh xe nổ lốp, chiếc xe mất thăng bằng đảo quanh mấy vòng nhưng vẫn cố gắng phóng về phía họ, Mộ Diễn xoay đầu, khuôn mặt tái mét, "Nhanh lên!"

"A, không được ——" Tử Ca ngồi chồm hổm trên mặt đất bàn tay đè lên cổ chân, mặt cô trắng bệch, cả người muốn động cũng không động được, "Chân của tôi đau quá."

Mộ Diễn đặt cô lên trên vai, gần đây có quá nhiều việc đã xảy ra, Ám Ảnh không ở bên cạnh anh mỗi ngày được, tiếng động lớn như vậy ở khu đất này lại không hề có phản ứng gì, một ngọn đèn cũng chưa chiếu tới.

"Mẹ kiếp, cô ở chỗ nào đây, động tĩnh lớn như vậy mà không có một ai xuất hiện."

Tử Ca không nói gì, nơi này là vùng ngoại thành, đại bộ phận người ta mua đất ở đây là để thư giãn vào những ngày cuối tuần, mà ở đây đường còn chưa được hoàn thiện xong, các hộ gia đình đến đây ở rất ít, động tĩnh lớn như vậy, dù có người ở đây, cô dám chắc họ cũng sẽ không xuất hiện.

Nhưng mà . . . . .

“Tại sao anh lại đến đây?"

Mộ Diễn không có thời gian để trả lời cô, Tử Ca chỉ nghe thấy anh kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã về phía trước. Chiếc xe tải bị nổ lốp do chạy quá nhanh nên thân xe nghiêng về một bên, tiếng va chạm khiến chiếc xe bị biến hình, cửa xe mở ra, có người cầm súng từ trên xe bước xuống.

Tử Ca ngã ngồi trên mặt đất, một tay cô nâng Mộ Diễn lên, sờ soạng lại thấy bàn tay mình nhuốm đầy máu tươi.

"Mộ Diễn, bị thương chỗ nào rồi?"

Súng lục có gắn ống hãm thanh, thanh âm này, Tử Ca có biết qua, tự nhiên hiểu rõ, ánh mắt cô trở nên mơ hồ, quay đầu nhìn thấy bọn họ đang tiến về phía mình, Tử Ca muốn đứng lên nhưng thử vài lần đều không thành công, mắt cá chân cô bị sưng to.

Cô cắn răng, trừng mắt nhìn Mộ Diễn, đạn xuyên vào vai của anh, cả ngực anh đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi. Cho tới bây giờ Tử Ca chưa bao giờ thấy qua bộ dáng khổ sở như vậy của Mộ Diễn, từ trước đến nay anh luôn lãnh ngạo cao quý, dù một phút thôi cô cũng chưa từng thấy anh chật vật như vậy.

Cô họng Tử Ca giống như bị ép chặt, nước mắt chảy rào rào xuống dưới, muốn dừng cũng không được. Một tay Mộ diễn xoa khóe mắt của cô lau đi những giọt lệ không ngừng chảy xuống.

"Đừng sợ, chút nữa thôi cảnh sát sẽ đến, sống qua thời khắc này là chúng ta sẽ được an toàn rồi."

Mộ Diễn an ủi cô, kỳ thật anh cũng không dám xác định, lúc phát hiện chiếc xe cố ý hướng về phía Tử Ca, căn bản anh không kịp làm những chuyện khác, liền chạy vọt xe tới, lúc này chiếc điện thoại không ở trên người anh, Ảnh Nhi sẽ không phát hiện ra anh đang ở đâu.

Mặc dù không có ai trong các hộ gia đình dám đi ra đây cứu giúp nhưng có thể họ sẽ báo cảnh sát hộ hai người. Nhưng mãi cho đến bây giờ vẫn không nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên. Nơi xa có tiếng giày da dẫm nát thảm cỏ, bọn họ không chút che giấu, mặc sức để người khác xâu xé.

Đột nhiên phía xa có một bóng xe lao tới, Tử Ca ngẩng đầu lên nhìn, mãi cho đến khi đèn xe chiếu về phía họ cô mới nhìn rõ biển số xe, ánh mắt lộ ra vẻ vui.mừng, "Thương Lang?"

Chiếc xe tải mất hướng do va chạm, người và xe ngã về hai bên, thuật bắn súng của Thương Lang cực kì chuẩn, lúc xe dừng lại, Thương Lang đã sớm giải quyết xong hai người, "Lên xe."

Mộ Diễn đứng lên, một tay anh dùng lực kéo Tử Ca dậy, một bóng người chiếu xuống mặt đường, đột nhiên Tử Ca nghiêng đầu nhìn thấy một người đang nhắm về phía Mộ Diễn, cô mạnh mẽ lật người, cả người đổ về phía sau lưng Mộ Diễn, "Đừng mà ——"

Phịch một tiếng.

Không có cảm giác đau như đã dự liệu, Tử Ca chỉ cảm một dòng máu đỏ tươi chảy xuống mặt, xe đi ngang đường đến ngăn bọn người kia lại, ngực Thương Lang nhuốm đầy máu giống như một đóa hoa đang nở rộ.

"A ——" .

Tiếng kêu thê lương, vang vọng bầu trời.

Mộ Diễn ngồi vào buồng điều khiển, anh phát động xe.

Buồng sau, Tử Ca leo lên, cô để đầu Thương Lang gối lên đùi mình, hai mắt cô đẫm lệ, sương mù phủ kín đôi mắt, một đôi tay giữ thật chặt lấy Thương Lang, "Thương Lang, anh không được xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì."

Người đàn ông mang khuôn mặt lạnh lùng hơi hơi nâng môi, "Tử Ca, đừng khóc , cô cười lên mới đẹp."

"Anh không cần nói những thứ này, Thương Lang, hãy chịu đựng, anh không thể xảy ra chuyện gì." Cô khóc, hai mắt đẫm lệ, hai tay che miệng vết thương trên ngực Thương Lang, máu ồ ồ chảy ra như dòng nước, hai tay cô dính đầy máu tươi, dù như thế nào cũng không khống chế nổi.

"Thương Lang, đừng làm tôi sợ, " Tử Ca giương giọng thét chói tai, "Anh trò chuyện với tôi đi, đừng nhắm mắt lại. Tại sao anh lại quay lại đây?"

Tử Ca, bởi vì tôi không muốn họng súng kia nhắm ngay vào người em. Em không chút do dự đi bảo vệ người đàn ông kia, có bao giờ em từng nghĩ, cũng sẽ có một người không chút do dự đi bảo vệ em!

Người đàn ông há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói được nên lời, anh thở dồn dập thở, cả khuôn mặt chuyển màu xanh tím.

Nước mắt từng giọt nhỏ trên mặt người đàn ông kia, anh cố gắng nâng tay, Tử Ca vội vàng cầm lấy tay của anh đặt trên má mình, giọt nước mắt ấm áp rơi vào lòng bàn tay của Thương Lang, trong ánh mắt Thương Lang quét qua cảm giác thoải mái.

Trong cuộc sống của anh, chưa bao giờ anh cảm thấy ấm áp, cô là ánh mặt trời của anh, vì cô thói quen sinh hoạt đen tối của anh bị xé ra một vết rách, để cho anh cảm nhận được nhiệt độ của ánh mặt trời chói chang. Đáng tiếc, ánh sáng đó không thể ôm lấy anh, quanh quẩn ở bên anh được.

Nhưng mà, dù vậy, trong mắt anh luôn chỉ có cô, nếu có một người có thể khiến anh giao sinh mệnh của mình ra, thì người đó chỉ có thể là cô.

Thương Lang đã từng hỏi, "Nếu có một ngày người đứng giữa cánh cửa của sự sống và cái chết là tôi, thì cô sẽ thay tôi cầu xin họ chứ ?"

Lần đó, cô không đáp lại anh. Nhưng mà, hiện tại, ông trời, tôi van cầu ông, nhất định đừng để anh ấy xảy ra chuyện gì.

Tử Ca ngẩng đầu, trên mặt toàn nước mắt. Nước mắt ngập tràn trong ánh mắt khiến cô không nhìn thấy rõ người ở phía trước, "Mộ Diễn, anh nhanh lên, anh ấy sắp không chịu được nữa rồi."

Khí lực trên người Thương Lang dần dần yếu đi, tay cô phủ trên ánh mắt của anh, Tử Ca nức nở khóc thành tiếng, tiếng khóc lượn lờ trong bóng đêm, "Thương Lang, hiện tại tôi nói cho anh biết, tôi sẽ, tôi thật sự sẽ làm."

Khi đèn phòng giải phẫu tắt, Phạm Húc Diệc đi từ trong phòng giải phẫu ra, sắc mặt của anh ta ngưng đọng, Tử Ca không còn dũng khí để đứng lên hỏi anh ta xem mọi chuyện như thế nào rồi. Sở Luật đứng ở một bên, thân hình cao lớn lặng im đứng thẳng.

"Đạn trực tiếp bắn trúng tim, không cứu được ."

Phịch một tiếng, Sở Luật đánh quyền lên trên mặt tường, hắn trầm trầm đứng thẳng, khuôn mặt cương nghị hiện lên nỗi đau đớn kịch liệt, đây là người huynh đệ từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn, hai người đã vượt qua bao nhiêu khó khăn mới tới được ngày hôm nay.

Toàn thân Tử Ca giống như bị rút hết khí lực, cô ngồi trên ghế tựa, căn bản không thể đứng thẳng, sắc mặt trắng bệch dọa người. Phạm Húc Diệc đi đến trước mặt cô, đôi mắt của cô đã đẫm lệ, cô mím môi chống đỡ chính mình.

"Mộ Diễn mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."

Tử Ca nghe xong, cả người đông cứng lại đập vào tấm ngăn sau ghế.

# Mn hnay hoàn trn, đây là chương cuối r đấy, cũg sắp hết r. Ai đã theo bộ trn này từ đầu ắt hẳn sẽ có 1 suy nghĩ riêg khi đọc trn. V mìh muốn bik suy nghĩ của các bạn về nhân vật trog trn và ai là ng khiến các bn ấn tượng nhất

/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status