Chương 2: Sau Tường Ngăn Có Nam Thần
Lời nói của hắn giống như một chậu nước lạnh chứa băng sơn địa tuyết* trong đó, không chút lưu tình tạt về phía Tần Chỉ Ái.
*băng sơn địa tuyết: tuyết phủ đầy trời đất, cực kỳ lạnh, rét như cắt
Thân thể của cô run rẩy, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Cô cho rằng, lần gặp mặt hai năm trước, hắn nhìn cô mà hỏi người khác rằng "Cô ấy là ai?" đã đủ khiến cô tan nát cõi lòng rồi, không ngờ rằng hai năm sau gặp lại, lại càng vụn vỡ.
Tần Chỉ Ái đứng sau lan can lầu hai, vẫn luôn nhìn rõ bóng lưng của Cố Dư Sinh, nhưng căn bản lại không thể nhớ hắn bước ra khỏi cửa từ lúc nào.
Cô cảm giác được lồng ngực mình có chút khó chịu, trong tim cực kỳ nặng nề, mỗi một nhịp đập thình thịch đều khiến cho người cô động một cái liền phát đau.
Lúc Tần Chỉ Ái lấy lại tinh thần, ngoài phòng có thể nghe được tiếng động cơ xe của Cố Dư Sinh khởi động, cô sợ quản gia trở về nhìn thấy tình cảnh chật vật của chính mình lúc này, liền vội vàng quay trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, Tần Chỉ Ái mới nhận ra, mắt mình không biết từ lúc nào đã phủ một tầng sương.
Tần Chỉ Ái đợi nước mắt khô, tâm trạng cũng ổn định lại, mới giả vờ như mình mới tỉnh ngủ, xuống lầu một lần nữa.
Quản gia nhìn thấy cô mới dừng tay nói: "Tiểu thư, cô dậy rồi sao?"
Đúng ra quản gia nên gọi cô là "Thái thái", nhưng Cố Dư Sinh không cho, vậy nên chỉ có thể gọi cô là "Tiểu thư".
Tần Chỉ Ái không so đo, sắc mặt bình thản "Ừ" một tiếng, đi vào phòng ăn.
Trước đây, khi ăn cơm, Quản gia bưng món ăn lên sau đó liền rời đi, nhưng mà hôm nay, quản gia dọn thức ăn lên liền đứng bên cạnh bàn ăn, một tấc cũng không rời.
Tần Chỉ Ái tỏ vẻ hoàn toàn không nhận thấy được sự bất thường, bình tĩnh thong thả ăn sáng.
Quản gia đứng cách cô không xa, thấy cô ăn hết cháo, ông bắt đầu do dự bất an, nhiều lần muốn nói gì đó với Tần Chỉ Ái, môi giật giật, nhưng mở miệng lại không nói nên lời.
Mãi đến khi Tần Chỉ Ái buông đũa, quản gia cuối cùng cũng nhắm mắt gọi: "Tiểu thư..."
"Trong nhà có thuốc tránh thai không?" Tần Chỉ Ái không đợi quản gia nói hết đã chen ngang lời bà.
Cô biết quản gia sẽ nói gì, tuy chỉ có vài lời, nhưng từ miệng của quản gia nói ra sẽ khiến cô không còn chút tôn nghiêm. Trong lòng cô biết rõ, quản gia biết trong lòng Cố Dư Sinh ghét cô thế nào, cô sẽ không biến mình thành trò cười cho người khác.
Tần Chỉ Ái liếc quản gia một cái, nhàn nhạt bổ sung: "Nếu có thì lấy giúp tôi"
Quản gia nghe cô nói như vậy liền ngẩng người, sau đó không nói gì chỉ làm theo lời Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái bình tĩnh nuốt viên thuốc xuống trước mặt quản gia, sau đó không hề hoang mang lấy giấy ăn lau khô vệt nước bên khóe môi, tao nhã thong thả đứng lên, ra khỏi phòng ăn.
Cô đi chưa được hai bước, quản gia bỗng nhiên lên tiếng: "Tiểu thư..."
Tần Chỉ Ái dừng bước, quay đầu lại.
"Tiểu thư, Cố tiên sinh nói, Cố lão tiên sinh tối nay sẽ điNamHải..." Quản gia do dự mấy giây, mới tiếp tục nói: "Cố tiên sinh còn nói, chỗ dựa của tiểu thư không còn, có chuyện gì cũng đừng làm phiền ngài ấy."
Cô vốn cho rằng mình chủ động hỏi thuốc sẽ cứu được một ít tôn nghiêm của bản thân, lại không nghĩ rằng hắn còn nói với quản gia những lời này... Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run lên một cái, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh không để lộ chút khó chịu nào, giống như quản gia không phải đang nói chuyện với cô, cô nhàn nhạt hỏi một câu: "Còn chuyện gì nữa không?"
/1076
|