Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 137 - Hai Loly

/272


Tôn Vũ mang Hạ Hầu Đôn trở về thành Từ Châu, lần này lại đánh bại Tào quân, kéo dài thêm một ngày nữa, còn bắt được đại tướng Tào quân về, Đào Khiêm quả thật vui sướng vô cùng.

Tôn Vũ vừa mới trở về thành, Đào Khiêm đã chào đón: - Nhờ Tôn tướng quân, cuối cùng cũng cầm cự được qua ngày hôm nay.

Bà cố nội nhìn thoáng qua tiểu loly ngồi trên tay Tôn Vũ, nhịn không được mà kêu lên: - Có ai không, dọn tiệc, chuẩn bị phòng ở tốt nhất cho Hạ Hầu tướng quân Nói cho cùng Từ Châu vẫn muốn có quan hệ tốt với Tào gia, chỉ cần hiểu lầm về Trương Khải kia được cởi bỏ sẽ bình an vô sự, vì vậy vội lấy lòng Hạ Hầu Đôn.

Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn, liếc bà cố nội Đào Khiêm một cái, bàn tay nhỏ vươn ra kéo áo Tôn Vũ nói: - Ta không tới chỗ ngươi, ta muốn đi tới chỗ Tôn tướng quân.

Khụ, tiểu loly có vẻ sợ người lạ đây? Tôn Vũ toát mồ hôi, có điều chăm sóc loly là trách nhiệm ông chú xấu xa nên làm, hắn nói với Đào Khiêm: - Để nàng tới Mi phủ ở đi, nàng chưa quen Từ Châu này, ta sẽ trông nom nàng.

Đào Khiêm đành phải đồng ý.

Ngay sau đó bọn binh sĩ tướng quân Từ Châu đều tự trở về doanh nghỉ ngơi, Tôn Vũ mang theo Hạ Hầu Đôn từ từ trở về Mi phủ. Người Mi phủ thật ra đều theo dõi cuộc chiến ở đầu thành, lúc này tất nhiên cùng theo hắn về.

Thái Sử Từ đi ở bên cạnh Tôn Vũ, nhìn thoáng qua Hạ Hầu Đôn trong tay Tôn Vũ, nói nghiêm túc: - Tầm Chân tiên sinh, ngươi quả nhiên là kẻ buôn người, không ngờ dám xách một đứa nhỏ về trước mặt mấy vạn người.

Ngất, chúng ta có thể không nói về vấn đề kẻ buôn người không? Tôn Vũ đổ mồ hôi.

Hạ Hầu Đôn tức giận liếc Thái Sử Từ một cái: - Ta là tới ăn gà ngũ vị, ơ? Ngươi nói Tôn tướng quân là kẻ buôn người, hắn định bán ta hả? A! Ta không muốn đâu!

Đổ mồ hôi, chớ hạ thấp trình độ của ngươi bằng với trình độ Thái Sử Từ chứ. Tôn Vũ dẫn mọi người tới lầu Phách Vương trước, đặt một bàn tiệc sa hoa nhất bảo bọn họ đưa tới Mi phủ, trong đó tất nhiên bao gồm cả gà ngũ vị.

Mọi người vừa trở lại Mi phủ ngồi một lát, tiệc rượu lầu Phách Vương đã đưa tới, hai loly cùng cả đám người lớn đều đói bụng, ăn như sói nuốt hổ vồ, Hạ Hầu Đôn cầm một con gà ngũ vị vừa kêu oa oa, vừa nhét vào mồm, qua nửa ngày mới thỏa mãn kêu lên: - Ăn ngon quá, ha ha ha, lần này không bị bắt uổng vào Từ Châu.

- Bị bắt còn vui như thế, đợi lúc ngươi bị bán cho Sơn Việt mới biết khóc Thái Sử Từ uống một ngụm súp, tức giận mà phun cho Hạ Hầu Đôn một câu.

- A, Tôn tướng quân, ngươi định bán ta cho Sơn Việt thật hả? Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn, nhìn Tôn Vũ rất đáng thương.

- Đừng nghe lời con bé ngốc nghếch kia Tôn Vũ nhíu mày nói: - Nàng ta có chứng hoang tưởng buôn lậu với buôn người, ngoại trừ mẹ nàng, trong mắt nàng tất cả người trong thiên hạ đều là kẻ buôn lậu. Khụ, có điều bỏ qua điểm này thì nàng cũng không tệ lắm, các người có thể làm bạn tốt, cùng nhau chơi đùa!

- Hả? Hạ Hầu Đôn nhìn thoáng qua Thái Sử Từ, hỏi nghiêm túc: - Ngươi biết chơi trò gì?

Thái Sử Từ là con nhà nghèo, sống từ nhỏ tới lớn ở trong thành Bắc Hải, biết cũng không ít trò chơi, nàng suy nghĩ một lát, đếm ngón tay nói: - Ta biết leo cây, khều trứng chim, bắt rắn, đấu dế, thả diều ... Ai nha ai nha, chỉ một lúc kể không hết được.

Hai mắt Hạ Hầu Đôn sáng ngời, xuất thân nàng khác Thái Sử Từ cực lớn. Nàng là con gái nhà có tiền, thuộc về thân thích của Tào thị, gia cảnh rất tốt, tiếp nhận đủ loại giáo dục tinh anh từ nhỏ, chưa hề biết đến mấy trò này, mà mười hai mười ba tuổi chính là tuổi con người tò mò rất mạnh, không chơi đùa sao được? Vừa nghe nói Thái Sử Từ biết đủ trò, Hạ Hầu Đôn lập tức kêu lên: - Thích nhỉ, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau chơi, ngươi dạy ta mấy trò ngươi biết đi ...

- Thế ngươi biết gì? Thái Sử Từ hỏi ngược lại, trong nội tâm nàng dâng lên cảm giác lo lắng.

- Ta biết ...

Hạ Hầu Đôn nghiêm túc nghĩ nửa ngày, mới bực mình nói: - Đọc sách, viết chữ, thương pháp ... còn lại thì không biết.

- Ha ha ha, thế tí nữa ngươi đi theo ta đi! - Thái Sử Từ vỗ ngực bình bình.

Ặc, đây chính là thế giới của bọn nhỏ sao, thật đơn giản nha, Tôn Vũ nhịn không được nghĩ: Sau này cũng dẫn Triệu Vân tới đây, như vậy chắc náo nhiệt lắm, Triệu Vân cũng là con nhà nghèo, hẳn là cũng biết rất nhiều trò chơi. Đáng tiếc nàng bị mình buộc luyện thương, thời thiếu niên hoàng kim quý giá ... cứ bị phí như vậy, ta có phải là quá nghiêm khắc với nàng không?

Sau khi cơm nước xong, Thái Sử Từ quả nhiên bắt đầu chơi đùa với Hạ Hầu Đôn. Những người khác còn có việc, Tôn Vũ sải bước về phía hậu viện. Vừa rồi mặc dù không đánh nhau thật, nhưng đấu võ một trận, cả người mặc giáp cũng chảy không ít mồ hôi, tắm rửa một lượt mới là vương đạo.

Mi phủ có nhiều hạ nhân, Tôn Vũ tùy tiện gọi hai câu, đã có hai nô bộc chuẩn bị xong nước ấm chứa ở trong thùng gỗ to vô cùng rộng, bỏ vào sương phòng chuyên dùng để tắm rửa, Tôn Vũ cởi áo giáp, bùm một tiếng nhảy vào trong ngâm người, quả thật rất thoải mái.

Hôm nay lại dùng quỷ kế với Tào quân, kéo dài khiến bọn họ không thể dựng doanh trại, ngày mai nghĩ thêm trò gì để kéo dài thêm một ngày nữa đây? Dù sao kéo dài được ngày nào hay ngày đó, kéo dài tới ngày Lưu Bị chạy đến tiếp viện thì mọi sự đại cát. Với sức chiến đầu của ba chị em vườn đào, hoàn toàn không sợ nhóm đại tướng trong nhà Tào Tháo, khi đó liền có thể đàm phán với Tào Tháo, mời Tào Tháo lui binh. Lại nói tiếp, Tào Tháo ở thế giới kia của mình hình như cũng lui binh, sao lại lui nhỉ? Trong chốc lát nghĩ không ra. Cứ bảo NMO1 báo cáo đoạn lịch sử này cho rồi, dù sao khi tắm cũng không có chuyện gì làm.

Tôn Vũ đang định ra lệnh cho NM01, đột nhiên sau lưng có một đôi tay mềm mại nhỏ bé ấn xuống vai Tôn Vũ, một giọng nữ cố ý học giọng Đài Loan dẻo quẹo đến chua của tiểu Hạnh tử nói: - Em rể, có cần người đấm bóp lưng không?

Ta ngất! Tôn Vũ quay phắt lại, chỉ thấy Mi Phương chỉ mặc một bộ đồ lót màu xanh nhạt, lộ ra cánh tay như ngó sen, đang đứng ở sau lưng hắn, đôi bàn tay bé nhỏ đặt trên vai hắn, đang dùng kỹ xảo vụng về bóp vai hộ hắn.

- Ta không cần đấm bóp lưng! Mặc dù đang ở trong nước, nhưng nước này rất trong, Tôn Vũ sợ mình lộ xuân sắc ra ngoài, vội che bộ phận quan trọng, rống lớn nói:

- Ngươi làm gì vậy? Nam nhân tắm rửa ngươi cũng có thể tùy tiện chạy vào à?

Mi Phương hừ hừ một tiếng nói: - Nam nhân tắm rửa không phải là rất cần người đấm bóp lưng sao?

Ặc ... đổi thành tiểu nha hoàn đấm bóp lưng cho ta, còn đỡ hơn ma nữ ngươi đó, Tôn Vũ dở khóc dở cười nói: - Ngươi mau đi ra đi, lỡ Mi Trúc cùng Mi Trinh tới đây mà thấy được, chúng ta nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

- Sao phải rửa sạch? Mi Phương trừng mắt nói: - Hai người chúng ta đã sớm rửa không sạch rồi, huống chi đại tỷ với tam muội đang nghiên cứu chuyện thêu thùa, trong chốc lát sẽ không tới đâu.

Ta muốn tẩy sạch chính là ngươi đó, Tôn Vũ nhìn nước tắm trong veo, cả người mình giống như bị Mi Phương nhìn thấy hết, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, hắn vội dùng một miếng chà đen (có tác dụng như xà phòng hiện nay), dùng sức chà mạnh, chà ra một thùng bọt lớn, hô, vậy Mi Phương sẽ nhìn không thấy đáy.

Nhưng Tôn Vũ vẫn cảm giác lo lắng, giống như nam nhân mặc quần áo vào thì chắc ăn hơn nam nhân trần truồng, hắn kêu lên: - Mau ra ngoài, nếu không ta bảo lão đại đánh ngươi đó.

Mi Phương chép miệng nói: - Không muốn đấm bóp lưng thì thôi, cần gì phải đánh người? Nàng xoay người, vừa định đi ra khỏi sương phòng, đột nhiên nghe được giọng Mi Trinh truyền từ ngoài vào: - Tướng công, ngươi tắm rửa cần ... cần thiếp thân đấm bóp lưng không?

Thảm rồi!

Bà xã chính quy chặn cửa rồi ... Tôn Vũ thầm toát mồ hôi, lỡ Mi Phương đi ra, vậy phải giải thích sao đây?

- Phu nhân ... ta không cần người đấm bóp lưng! - Tôn Vũ thở hổn hển mà hét lớn.

- Nhưng mà ... ta muốn kì cọ cho ngươi! Giọng Mi Trinh càng ngày càng gần, tựa như sẽ đẩy cửa vào.

Mi Phương cô nàng không sợ trời không sợ đất này, không ngờ mặc cũng đỏ lên, mặc dù nàng hơi Hỗn Thế Ma Vương, nhưng dù gì cũng là nữ nhân, tình huống như vậy quả thật không tiện giải thích, hơn nữa bên ngoài lại là em gái mình, lỡ làm ầm ĩ mà truyền vào tai đại tỷ ... trong lòng nàng hơi sợ. Nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có chỗ núp, Mi Phương nhìn thoáng qua thùng gỗ Tôn Vũ đang ngâm, phía trên nổi một lớp bọt dày, nhìn không thấy gì bên trong nước cả.

Nàng cười hắc hắc, chạy đến cạnh thùng gỗ, cũng không thèm để ý Tôn Vũ có đồng ý không, xoẹt một tiếng nhảy vào thùng gỗ, hít sâu một hơi, sau đó xoẹt một tiếng lặn xuống nước.

Ta thắt cổ đây, tình huống như vậy ta cũng từng thấy nhiều ở trong phim truyền hình rồi, Tôn Vũ buồn bực thầm nghĩ: Nhưng tình tiết này trên TV đều là một cặp tình chàng ý thiếp mới núp trong thùng nước, hơn nữa còn là nam nhân trốn trong thùng tắm của nữ nhân, sao tới phiên ta, lại biến thành ta tắm rửa, nữ nhân trốn vào trong thùng của ta? Ta cũng muốn trốn vào thùng nước nữ nhân một lần! Em gái ngoan ta nhớ ngươi, trở về Bắc Bình ngươi tắm rửa để ta trốn trong thùng một lần được không?

Mi Phương ở trong nước cũng không cố gắng né cơ thể Tôn Vũ, ngược lại còn cố ý dán chặt vào hắn, loại đụng chạm trắng trợn này, khiêu khích vô cùng! Tôn Vũ cảm giác khí huyết lập tức dâng lên não ... cơ thể không ngờ lại có phản ứng.

Một tiếng két vang lên, cửa sương phòng mở ra, Mi Trinh đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng đi tới, vừa đi vừa nói khẽ: - Tướng công ... chúng ta là vợ chồng ... ngươi không cần xấu hổ!

Khụ, ngươi đã vào rồi còn hỏi cái rắm gì nữa? Cả Mi gia các người đều tính cách như vậy, ca coi như hiểu rồi, Tôn Vũ hít sâu một hơi nói: - Khụ, ta không cần đấm bóp lưng mà ... ta rất xấu hổ ... không quen có nữ nhân nhìn khi tắm.

Vừa dứt lời, Tôn Vũ cảm giác được Mi Phương ở trong nước duỗi một ngón tay ra, sờ lên ngực hắn, sau đó dùng đầu ngón tay mảnh khảnh vẽ một vòng tròn trên ngực hắn, khiến cả người hắn tê dại. Ta thắt cổ đây, đã ở trong nước mà còn quấy rối, trời ạ.

Mi Trinh thấy vẻ mặt Tôn Vũ kỳ lạ, nhịn không được hỏi: - Tướng công, hình như ngươi đang bứt rứt gì hả? Nước rất nóng hả? Có cần ta gọi hạ nhân thêm nước lạnh vào không?

- Khụ, khụ, không cần! Ta tự tắm một mình được rồi, ngươi ... đi ra ngoài trước đi Tôn Vũ méo miệng, nghĩ thầm: Bà cô à, ngươi mau đi đi, nếu kéo dài thêm tí nữa, Mi Phương trong nước sẽ tắt thở đó.

Mi Trinh đỏ mặt khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Hô, rốt cuộc cũng qua chuyện.

/272

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status