Cuộc gặp gỡ ngày hôm đó khiến Nguyễn Vũ Kỳ phải suy ngẫm rất nhiều thứ, hắn cứ đinh ninh mọi chuyện mình làm là muốn tốt cho Tiểu Minh Ngốc, nhưng liệu đó có phải điều y đang cần?
“Thư Thư, ta không muốn uống thuốc đâu.” Phu quân lại tìm hắn làm nũng, mỗi ngày đều mè nheo một chuyện duy nhất: “Thuốc đắng lắm.”
Lữ Phiến Vân cầm bát thuốc đi vào, sắc mặt không đổi, chuyện này diễn ra như cơm bữa ấy mà. Nhưng lần này trái với những lần khác, Tàn Thư vậy mà trực tiếp đáp ứng, không nghĩ ngợi gì.
“Tàn Thư, hôm nay ngươi làm sao vậy?” Lữ Phiến Vân cau mày khó hiểu.
Đối diện với ánh mắt đối phương, Nguyễn Vũ Kỳ lãnh đạm trả lời: “Ta nghĩ kỹ rồi, như hiện tại cũng rất tốt.”
“Tốt?” Lữ Phiến Vân nở nụ cười nhạt: “Ý ngươi là bộ dạng ngốc nghếch này?”
Nguyễn Vũ Kỳ: “…”
“Cầu xin ta chữa trị cho hắn cũng là ngươi, muốn dừng lại cũng là ngươi.” Phiến Vân châm biếm: “Tàn Thư, ngươi đang sợ hãi điều gì? Hay ngươi sợ một ngày nào đó y trở lại bình thường sẽ vứt bỏ ngươi?”
“Đúng vậy thì sao?” Hắn nói: “Tất cả các người đoán đúng rồi đó, ta là một kẻ hèn nhát, muốn bám víu vào chức vị phu nhân tướng quân để an nhàn hưởng lạc, thế nên chuyện của Minh Minh không cần các người nhọc lòng thêm nữa.”
Dứt lời, Nguyễn Vũ Kỳ nắm tay Tiểu Minh Ngốc rời khỏi phòng, bỏ lại Lữ Phiến Vân ngơ ngác tại chỗ. Không biết đi bao lâu, băng qua bao dãy hành lang, cả hai mới dừng lại ở một khu vườn đầy hoa.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
“Thư Thư.” Dường như cảm nhận được cục bột mềm không vui, y lo lắng gọi tên.
“Minh Ngốc, chàng ghét ta không?” Hắn cúi đầu hỏi y.
Dĩ nhiên Triệu Thiên Minh chưa từng ghét hắn, y lắc đầu: “Không ghét, ta thích Thư Thư nhất.”
Từ trước tới nay, Nguyễn Vũ Kỳ luôn là người lạc quan yêu đời trong mọi hoàn cảnh, không biết tự bao giờ… hay đúng hơn từ lúc xuyên đến triều đại này, hắn đã không còn làm chủ được bản thân. Mỗi bước đi, hắn đều chậm rãi suy tính, chỉ sợ bước nhầm sẽ dẫn tới tai họa cho cả hai, thậm chí khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, hắn cũng sẽ sợ hãi, sợ mình không tỉnh lại nữa, ai sẽ chăm sóc cho phu quân ngốc.
Cuộc sống này quá khắc nghiệt, hắn không thở nổi!
Triệu Thiên Minh vô thức ôm lấy cục bột mềm, giống như cả hai lần đầu gặp nhau, thê tử cũng làm vậy với y, cảm giác đó khiến y bình tâm đến lạ: “Thư Thư ngoan, không khóc nha.”
Nhận được sự an ủi ấm áp từ y, Nguyễn Vũ Kỳ dần dần bình ổn cảm xúc, hắn ngẩng đầu hỏi: “Tướng công, chúng ta rời đi có được không?”
“Đi đâu?” Triệu Thiên Minh mơ hồ hỏi lại.
“Đâu cũng được, chỉ cần tránh xa lão hoàng đế, tránh xa Tàn gia, tránh xa mọi quyền lực.” Hắn cảm thấy giọng mình đã hơi nghẹn ngào: “Làm một đôi phu phu bình thường như bao người khác.”
Đôi mắt cục bột mềm thật sáng, tại khóe mắt còn có chút sương đọng lại, óng a óng ánh, y nhìn đến ngây người, vô thanh vô thức gật đầu: “Thư Thư đi đâu, Minh Minh theo đó.”
Cùng lúc, có hai cái bóng đen đang đứng trong góc khuất dõi theo bọn họ, vụt một cái liền biến mất.
Tuy miệng luyên thuyên sẽ rời đi, nhưng Nguyễn Vũ Kỳ hiểu rõ, khó mà thoát khỏi tay mắt của hoàng đế. Hầu như mỗi lần bước chân ra khỏi phủ tướng quân, y như rằng sẽ có người ở sau bám theo, hắn cũng muốn làm ngơ, nhưng trực giác không cho phép a.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tìm đến cửa, thì ra là hầu cận của Tàn Thừa đến truyền tin. Nhận lấy bức thư, Nguyễn Vũ Kỳ mở ra đọc sơ qua một lượt, đại khái hiểu rõ.
Trong chiếu chỉ ban xuống cho Tàn gia, Lữ Đồng Thiên ban lệnh cả đời Tàn Ngọc chỉ được thú một thê tử là lão bà 70 tuổi kia, nếu dám nạp thêm thiếp thất hay nam sủng đều là làm trái thiên mệnh. Đêm động phòng, Tàn Ngọc đột ngột phát điên, qua một đêm liền biến thành bộ dạng khùng khùng điên điên, hễ gặp người là cắn, lão bà Vu Thị đau lòng nhi tử mà cũng phát bệnh nặng.
Tàn Viễn biết mình đã rơi vào tầm ngắm của hoàng đế, chỉ còn cách hạ mình lấy lòng tể tướng – ngoại tổ phụ của nhị hoàng tử, mong lão ta có thể ở trước mặt bệ hạ nói đỡ vài lời. Tể tướng tất nhiên đáp ứng, với điều kiện là để Tàn Tuyết làm tiểu thiếp của lão, khi đứng trước quyền lực Tàn Viễn sẽ không chần chừ mà đồng ý ngay. Dù Tàn Tuyết có nháo thế nào cũng vô dụng, chuyện này đã sớm được định đoạt, Vu Thị khi hay tin bệnh càng chuyển biến nặng, chỉ có thể nằm một chỗ.
Căn bản chuyện của Tàn gia, Nguyễn Vũ Kỳ đã không còn bận tâm đến, nhưng trong thư lại nói về việc Tàn Tuyết mất đi trinh tiết, nên đêm động phòng Tàn Viễn muốn để muội muội Tàn Du Nhi thay thế, nhằm đánh lạc hướng tể tướng.
“Khốn kiếp!” Hắn nghiến răng mắng, bức thư bị vò đến nhàu nhĩ, biết rõ Tàn Viễn là loại người vì danh vọng mà không từ thủ đoạn, chỉ không nghĩ đến lại kinh tởm đến mức này. Lúc bấy giờ trong đầu hắn lại hiện ra ký ức của nguyên chủ, Tàn Thư bị Vu Thị nhốt vào kho củi mấy ngày liền, bị bỏ đói đến ngất đi, khi tỉnh lại, y thấy một đôi mắt mèo đang tò mò nhìn mình, nữ hài “suỵt” một tiếng bảo y đừng lên tiếng, bàn tay mũm mĩm cầm một cái bánh nướng đưa cho y.
“Ca ca, huynh cầm nhanh đi, kẻo mẫu thân bắt gặp là tiêu đó.” Tàn Du Nhi năm 8 tuổi ngây ngô cười với y, đó là nụ cười xinh đẹn nhất y từng nhìn thấy.
Bé con hiện tại cũng chỉ mới mười hai tuổi, con mẹ nó Tàn Viễn, ông không phải con người!
“Thư Thư, ta không muốn uống thuốc đâu.” Phu quân lại tìm hắn làm nũng, mỗi ngày đều mè nheo một chuyện duy nhất: “Thuốc đắng lắm.”
Lữ Phiến Vân cầm bát thuốc đi vào, sắc mặt không đổi, chuyện này diễn ra như cơm bữa ấy mà. Nhưng lần này trái với những lần khác, Tàn Thư vậy mà trực tiếp đáp ứng, không nghĩ ngợi gì.
“Tàn Thư, hôm nay ngươi làm sao vậy?” Lữ Phiến Vân cau mày khó hiểu.
Đối diện với ánh mắt đối phương, Nguyễn Vũ Kỳ lãnh đạm trả lời: “Ta nghĩ kỹ rồi, như hiện tại cũng rất tốt.”
“Tốt?” Lữ Phiến Vân nở nụ cười nhạt: “Ý ngươi là bộ dạng ngốc nghếch này?”
Nguyễn Vũ Kỳ: “…”
“Cầu xin ta chữa trị cho hắn cũng là ngươi, muốn dừng lại cũng là ngươi.” Phiến Vân châm biếm: “Tàn Thư, ngươi đang sợ hãi điều gì? Hay ngươi sợ một ngày nào đó y trở lại bình thường sẽ vứt bỏ ngươi?”
“Đúng vậy thì sao?” Hắn nói: “Tất cả các người đoán đúng rồi đó, ta là một kẻ hèn nhát, muốn bám víu vào chức vị phu nhân tướng quân để an nhàn hưởng lạc, thế nên chuyện của Minh Minh không cần các người nhọc lòng thêm nữa.”
Dứt lời, Nguyễn Vũ Kỳ nắm tay Tiểu Minh Ngốc rời khỏi phòng, bỏ lại Lữ Phiến Vân ngơ ngác tại chỗ. Không biết đi bao lâu, băng qua bao dãy hành lang, cả hai mới dừng lại ở một khu vườn đầy hoa.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
“Thư Thư.” Dường như cảm nhận được cục bột mềm không vui, y lo lắng gọi tên.
“Minh Ngốc, chàng ghét ta không?” Hắn cúi đầu hỏi y.
Dĩ nhiên Triệu Thiên Minh chưa từng ghét hắn, y lắc đầu: “Không ghét, ta thích Thư Thư nhất.”
Từ trước tới nay, Nguyễn Vũ Kỳ luôn là người lạc quan yêu đời trong mọi hoàn cảnh, không biết tự bao giờ… hay đúng hơn từ lúc xuyên đến triều đại này, hắn đã không còn làm chủ được bản thân. Mỗi bước đi, hắn đều chậm rãi suy tính, chỉ sợ bước nhầm sẽ dẫn tới tai họa cho cả hai, thậm chí khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, hắn cũng sẽ sợ hãi, sợ mình không tỉnh lại nữa, ai sẽ chăm sóc cho phu quân ngốc.
Cuộc sống này quá khắc nghiệt, hắn không thở nổi!
Triệu Thiên Minh vô thức ôm lấy cục bột mềm, giống như cả hai lần đầu gặp nhau, thê tử cũng làm vậy với y, cảm giác đó khiến y bình tâm đến lạ: “Thư Thư ngoan, không khóc nha.”
Nhận được sự an ủi ấm áp từ y, Nguyễn Vũ Kỳ dần dần bình ổn cảm xúc, hắn ngẩng đầu hỏi: “Tướng công, chúng ta rời đi có được không?”
“Đi đâu?” Triệu Thiên Minh mơ hồ hỏi lại.
“Đâu cũng được, chỉ cần tránh xa lão hoàng đế, tránh xa Tàn gia, tránh xa mọi quyền lực.” Hắn cảm thấy giọng mình đã hơi nghẹn ngào: “Làm một đôi phu phu bình thường như bao người khác.”
Đôi mắt cục bột mềm thật sáng, tại khóe mắt còn có chút sương đọng lại, óng a óng ánh, y nhìn đến ngây người, vô thanh vô thức gật đầu: “Thư Thư đi đâu, Minh Minh theo đó.”
Cùng lúc, có hai cái bóng đen đang đứng trong góc khuất dõi theo bọn họ, vụt một cái liền biến mất.
Tuy miệng luyên thuyên sẽ rời đi, nhưng Nguyễn Vũ Kỳ hiểu rõ, khó mà thoát khỏi tay mắt của hoàng đế. Hầu như mỗi lần bước chân ra khỏi phủ tướng quân, y như rằng sẽ có người ở sau bám theo, hắn cũng muốn làm ngơ, nhưng trực giác không cho phép a.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tìm đến cửa, thì ra là hầu cận của Tàn Thừa đến truyền tin. Nhận lấy bức thư, Nguyễn Vũ Kỳ mở ra đọc sơ qua một lượt, đại khái hiểu rõ.
Trong chiếu chỉ ban xuống cho Tàn gia, Lữ Đồng Thiên ban lệnh cả đời Tàn Ngọc chỉ được thú một thê tử là lão bà 70 tuổi kia, nếu dám nạp thêm thiếp thất hay nam sủng đều là làm trái thiên mệnh. Đêm động phòng, Tàn Ngọc đột ngột phát điên, qua một đêm liền biến thành bộ dạng khùng khùng điên điên, hễ gặp người là cắn, lão bà Vu Thị đau lòng nhi tử mà cũng phát bệnh nặng.
Tàn Viễn biết mình đã rơi vào tầm ngắm của hoàng đế, chỉ còn cách hạ mình lấy lòng tể tướng – ngoại tổ phụ của nhị hoàng tử, mong lão ta có thể ở trước mặt bệ hạ nói đỡ vài lời. Tể tướng tất nhiên đáp ứng, với điều kiện là để Tàn Tuyết làm tiểu thiếp của lão, khi đứng trước quyền lực Tàn Viễn sẽ không chần chừ mà đồng ý ngay. Dù Tàn Tuyết có nháo thế nào cũng vô dụng, chuyện này đã sớm được định đoạt, Vu Thị khi hay tin bệnh càng chuyển biến nặng, chỉ có thể nằm một chỗ.
Căn bản chuyện của Tàn gia, Nguyễn Vũ Kỳ đã không còn bận tâm đến, nhưng trong thư lại nói về việc Tàn Tuyết mất đi trinh tiết, nên đêm động phòng Tàn Viễn muốn để muội muội Tàn Du Nhi thay thế, nhằm đánh lạc hướng tể tướng.
“Khốn kiếp!” Hắn nghiến răng mắng, bức thư bị vò đến nhàu nhĩ, biết rõ Tàn Viễn là loại người vì danh vọng mà không từ thủ đoạn, chỉ không nghĩ đến lại kinh tởm đến mức này. Lúc bấy giờ trong đầu hắn lại hiện ra ký ức của nguyên chủ, Tàn Thư bị Vu Thị nhốt vào kho củi mấy ngày liền, bị bỏ đói đến ngất đi, khi tỉnh lại, y thấy một đôi mắt mèo đang tò mò nhìn mình, nữ hài “suỵt” một tiếng bảo y đừng lên tiếng, bàn tay mũm mĩm cầm một cái bánh nướng đưa cho y.
“Ca ca, huynh cầm nhanh đi, kẻo mẫu thân bắt gặp là tiêu đó.” Tàn Du Nhi năm 8 tuổi ngây ngô cười với y, đó là nụ cười xinh đẹn nhất y từng nhìn thấy.
Bé con hiện tại cũng chỉ mới mười hai tuổi, con mẹ nó Tàn Viễn, ông không phải con người!
/66
|