Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 116 - Chương 116

/177


Quầy ăn sáng duy trì được nửa năm, khu đất kia được chủ đầu tư mua lại, muốn xây trung tâm thương mại lớn, quầy ăn sáng của các cô không còn chỗ đặt chân.

Chẳng qua bản thân sạp hàng này cũng chỉ là thuê, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, các cô đã kiếm lại đủ vốn, hơn nữa còn tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ.

Thời Duyệt bàn với Hứa Ấu Diên, tìm khu vực tốt hơn mở một tiệm cơm nhỏ bán cơm đĩa vào buổi trưa.

"Em làm ăn uống đến nghiện rồi à."

"Thật, làm ăn uống gây nghiện thật." Thời Duyệt bừng bừng hào hứng nói, "Mục tiêu bây giờ của em là mở nhà hàng, đi lên ba vị trí nổi tiếng nhất của toàn thành phố! Sau đó sẽ mở chuỗi nếu có cơ hội, không có cơ hội cũng không cần cưỡng ép. Có thể duy trì sinh kế là được."

"Tinh thần tốt đấy."

"Đó, như lời bác nói, mỉm cười, nghĩ về vũ trụ!"

Nhắc đến Hứa Nghị Thụ, Hứa Nghị Thụ liền xuất hiện.

Nhưng không phải là Hứa Nghị Thụ thật, mà là Hứa Nghị Thụ trong trò chơi nắm bắt những thông tin đặc biệt từ trong não Hứa Ấu Diên để gây rắc rối.

"Nghe nói hai cô buôn bán kiếm được không ít tiền, chuẩn bị mở cửa tiệm rồi."

Vào một buổi tối nào đó khi Thời Duyệt đang chọn địa điểm cho cửa tiệm mới, Hứa Nghị Thụ mang theo mùi rượu khó ngửi, say khướt xuất hiện trước cửa nhà các cô.

Thấy dáng vẻ kia Hứa Ấu Diên liền bốc hỏa.

Dù ngoài hiện thực hay trong trò chơi, Hứa Nghị Thụ uống say đến nỗi không còn biết gì là hình ảnh cô ghét nhất. Phòng Bí Mật còn nhất định phải rất đê tiện, Hứa Nghị Thụ hư cấu giống như đúc hình ảnh phiền phức nhất trong trí nhớ của cô.

Muốn dùng cách thô bạo đuổi người kia đi, Thời Duyệt đã đến hòa giải, khuyên Hứa Ấu Diên tạm thời quay lại, an ủi chị:

"Xem ra chị thật sự rất ghét bác say xỉn, nhưng phiền chị hay bình tĩnh một chút, đừng nổi nóng thật. Chị đã xem phim tư liệu của nhân vật chưa? Bác say xỉn đã gây gổ với chị không biết bao nhiêu lần, thật sự khó chơi. Hơn nữa, hiện giờ bác say xỉn không có gì, nhưng cuộc sống của chúng ta lại càng ngày càng tốt hơn, vua cũng thua thằng liều, về sau làm càn cứ ngồi canh trước cửa nhà chúng ta cả ngày thì phải làm sao? Lúc đó chỉ có chúng ta xui xẻo."

Hứa Ấu Diên biết Thời Duyệt nói có lý: "Nhưng cũng không thể dung túng ông ta làm xằng làm bậy, ông ta đến đây chính là vì muốn tiền. Lần này em cho, về sau ông ta tiêu hết có thể sẽ lại đến nhà tìm. Đến lúc đó phải đối phó thế nào."

Tiểu Mệnh thấp thỏm ló cái đầu nhỏ ra khỏi phòng ngủ: "Mẹ, sao thế ạ?"

"Không có gì, con vào làm bài tập đi." Hứa Ấu Diên dỗ Tiểu Mệnh đi vào, lúc ra ngoài mới phát hiện Thời Duyệt đã lấy tiền cho Lão Hứa say xỉn.

Lão Hứa cười khà khà, lườm Hứa Ấu Diên, đắc ý rời đi.

"Sao em có thể thật sự cho ông ta tiền? Ông ta được lợi chắc chắn sẽ trở lại!"

"Không sao đâu." Thời Duyệt an ủi chị, "Thoải mái đi nào, nếu ông ta trở lại, em cũng có cách."

Hứa Ấu Diên nghi hoặc: "Thật hay điêu đấy? Em có cách gì?"

"Chị đã xem phim tư liệu về nhân vật của em chưa?"

"Xem rồi." Nói đến chuyện này, Hứa Ấu Diên vui lên: "Không ngờ trong lòng em bố mẹ và chị em lại có hình tượng như vậy, xem hệ thống sắp đặt họ thành gì rồi."

"Chuyện này thật sự không thể trách em."

"Vậy trách ai."

"Trách hệ thống quá chân thực, không biết nói dối. Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ em, mang ít đồ qua thăm bố mẹ đi."

Nghĩ đến chuyện sắp gặp Thời Dã ở thế giới này, Hứa Ấu Diên nói cần chút thời gian chuẩn bị: "Đừng đến lúc đó vừa gặp đã bật cười, bị gia đình em đuổi đi đấy."

Mặc dù Hứa Ấu Diên đã chuẩn bị tâm lý vững vàng, nhưng khi nhìn thấy Thời Dã chảy nước miếng ánh mắt đỡ đần, cô vẫn không thể cố nhịn được một giây đồng hồ, chào được nửa câu giọng điệu liền bay lên trời, lập tức quay đầu, nén giọng, cười ngặt nghẽo một trận.

"Tiểu Duyệt, Ấu Diên, đến đây nào, ăn cơm, ăn cơm." Bố mẹ Thời Duyệt cũng xuất hiện, biểu cảm và cách nói chuyện cũng giống Thời Dã, Hứa Ấu Diên chật vật mãi mới bình tĩnh lại một chút, nhìn thấy hai vị phụ huynh lại suýt cười lăn lộn.

"Khục...hự!" Thời Duyệt dùng giọng nói và ánh mắt nhắc nhở Hứa Ấu Diên, "Bình tĩnh nào, sao gặp bố mẹ và chị chồng lại không ân cần thăm hỏi nổi một câu, chỉ lo cười."

Đang nói, Thời Dã nhìn thấy cổ áo mình dính đầy nước dãi, đi lấy một cái bát, cầm hứng hết.

Thời Duyệt nhìn chị gái, chị gái cũng nhìn Thời Duyệt, cuối cùng Thời Duyệt cũng hy sinh, gục xuống ghế sô pha với Hứa Ấu Diên cười không ngừng, mặt mũi đỏ bừng.

Hứa Ấu Diên thật sự không hiểu, Thời Duyệt rốt cuộc là oắt con mất dạy có một không hai ở đâu chui ra. Dù nhà họ Thời đều nghe theo em, em cũng không thể nghĩ bố mẹ thậm chí chị gái thành đần độn được chứ?

Nhưng giấu cũng sâu lắm, nếu không nhờ trò chơi này, có khi cả đời Hứa Ấu Diên cũng không biết Thời Duyệt lại nghĩ như vậy.

"Ngàn vạn lần, tuyệt đối đừng nói với bố mẹ và chị em..." Thời Duyệt cười đến đau cả bụng, dừng cười một hơi dặn Hứa Ấu Diên một tiếng.

Hứa Ấu Diên vừa bình tĩnh lại một chút, nghe em nói vậy lại cười to không thôi, đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nước mắt liên tục chảy ra.

Bố mẹ Thời và Thời Dã khó hiểu nhìn đôi vợ vợ trẻ trên sô pha, không hiểu đang cười gì.

Hàng xóm đi qua cửa nhà nghe thấy tiếng cười rồ dại bên trong cũng không khỏi thở dài lắc đầu: "Hầy, nhà họ Thời đều đáng thương, vốn chỉ có đứa con gái út là bình thường, bây giờ cả con gái út cộng thêm vợ cũng điên rồi, đáng tiếc, đáng tiếc."

*

*

Đúng như dự đoán, sau khi chiếm được ít lợi, Lão Hứa say xỉn lại nhanh chóng tìm đến nhà các cô.

Lần này còn quá đáng hơn, không chỉ đòi tiền, còn đòi ở lại.

"Tôi cũng phải ở gần cháu tôi một chút chứ, đúng không, Tiểu Mệnh."

Lão Hứa tùy tiện ngồi xuống sô pha phòng khách, cười với Tiểu Mệnh đang sợ hãi đứng trong góc. Cười được một nửa chợt ợ ra một hơi rượu, làm Tiểu Mệnh cay mắt không mở được, lập tức chạy về phòng của mình.

Hiển nhiên Lão Hứa cố ý, biết con gái mình sợ gì nhất, cũng chỉ muốn tiền mà thôi.

Giơ chai rượu tu ừng ực vào bụng, Lão Hứa muốn xem con gái sẽ mang bao nhiêu tiền ra, mới phát hiện Hứa Ấu Diên không di chuyển.

"Không có tiền cho bố, bố cũng không thể ở đây." Hứa Ấu Diên rất bình tĩnh.

Lão Hứa: "Có ý gì? Các cô có tiền mở tiệm ăn, mà không có tiền nuôi ông già này?"

Hứa Ấu Diên thở dài: "Không phải tôi không muốn nuôi bố, tôi lo cho sự an toàn của bố."

Lão Hứa: "Hả?" Hoàn toàn không hiểu cô có ý gì.

Còn đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy một tiếng "keng" vọng ra từ trong bếp, đây là tiếng dao phay được rút ra khỏi vỏ.

Nghe thấy âm thanh này, nét mặt Hứa Ấu Diên lập tức thay đổi, Lão Hứa cũng hơi lo lắng: "Có...có chuyện gì vậy?"

Cửa phòng bếp bị đá văng rất mạnh, một tiếng "rầm" rất lớn vang lên khiến Lão Hứa trượt xuống đất.

Mấy tia sáng từ phòng bếp rọi vào phòng khách lờ mờ không có cửa sổ, ở nơi nguồn sáng có một người đang đứng, tóc tai bù xù tay cầm hai con dao phay, Lão Hứa chưa tỉnh hồn nhìn qua, đây không phải đứa con rể xúi quẩy kia sao?

"Tết rồi! Ăn thịt!" Thời Duyệt vung dao chém về phía Lão Hứa, không hề do dự chút nào, hai con dao phay chém thẳng vào bên cạnh Lão Hứa.

Lão Hứa hét lên lồm cồm chạy trốn, bò dưới đất đạp hai chân về sau, chỉ vào Thời Duyệt: "Tết cái gì mới là tháng mấy! Hơn nữa tôi cũng không phải lợn! Nó làm sao đấy? Hả? Điên rồi à?!"

Hứa Ấu Diên bất đắc dĩ ôm Thời Duyệt từ phía sau, khổ sở nói: "Bố, bố cũng không phải không biết cả nhà Thời Duyệt đều không bình thường, Tiểu Duyệt còn đỡ hơn chỗ nào? Nhưng không sao, bác sĩ nói em ấy thỉnh thoảng mới phát bệnh, có liên quan đến thời tiết theo mùa, không phải ngày nào cũng vậy! Nếu bố muốn ở đây thật thì cứ khóa cửa phòng, đi ra đi vào cẩn thận đừng nhìn em ấy là được. Này, được rồi Tiểu Duyệt! Được rồi được rồi! Đừng chém bố già! Bố già gầy như vậy, vừa bẩn vừa thúi, không ngon."

Lão Hứa: "..."

Đang nói, Thời Duyệt thở hồng hộc chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lão Hứa.



Nhận ra Thời Duyệt sắp nổi điên, Lão Hứa co cẳng chạy.

"Bố, bố! Chậm thôi, bên ngoài đường trơn!"

Lão Hứa chạy được một đoạn Hứa Ấu Diên mới ngó ra cửa sổ nhắc.

"Đi chưa?" Thời Duyệt cất dao phay về phòng bếp.

"Đi rồi! Thời Duyệt, chiêu này quá hay!"

"Đương nhiên, kẻ liều mạng luôn đứng đầu chuỗi thức ăn. Hầy, chị lấy hộ em chai cồn trong tủ được không."

Nghe thấy "cồn", tim Hứa Ấu Diên khẽ thắt lại, lập tức chạy đến phòng bếp nhìn, quả nhiên Thời Duyệt bị thương, tay đầy máu.

"Không sao." Thời Duyệt nói, "Chị xem vẻ mặt của chị này, thật sự không sao mà, vừa rồi diễn sâu hình như bị quệt một vệt nhỏ, rửa cồn sát trùng rồi dán băng cá nhân là được rồi."

Hứa Ấu Diên lại gần kiểm tra vết thương, đúng là bị thương ngoài da, nhưng miệng máu kia cũng đủ đáng sợ.

Thời Duyệt nhìn vẻ mặt thương xót rất thật lòng của Hứa Ấu Diên, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, thậm chí cười lên.

"Em còn cười, lần sau dù thế nào cũng không được diễn kiểu này nữa. Lần này bị thương ở tay, lần sau không cẩn thận để bị thương ở nơi khác nặng hơn thì phải làm sao? Thật sự quá nguy hiểm." Hứa Ấu Diên kéo Thời Duyệt ngồi xuống sô pha, nghiêm túc sát trùng băng bó cho em.

"Một tẹo thôi mà, không cần để ý. Em biết chị thương em." Thời Duyệt đưa bàn tay phải không bị thương luồn qua lọn tóc xõa bên má chị, nhéo tai chị.

Tai Hứa Ấu Diên cực nhạy cảm, vừa chạm vào đã cảm thấy cơ thể đã bắt đầu nóng lên, có thay đổi.

Nhưng cô cũng không né tránh.

Vợ vợ vẫn luôn bận kiếm sống không sinh hoạt trên giường quá nhiều, dù sao cũng phải giữ thể lực, nhưng tuyệt đối cũng không lãnh đạm.

Dù bận, mỗi tuần hai cô đều sẽ thân mật hết mình một lần, đắm chìm trong thế giới chỉ thuộc về hai người, ngăn cách hoàn toàn với thế giới ngoài kia, thậm chí Tiểu Mệnh cũng bị chặn ở ngoài.

Trong thế giới này, Hứa Ấu Diên cảm thấy mình hoàn toàn thuộc về Thời Duyệt, cũng chỉ Thời Duyệt mới có thể đưa cô đến nơi sung sướng nhất hạnh phúc nhất...đây là cảm nhận từ trước đến giờ chưa từng có.

Trò chơi dài đằng đẵng giúp Thời Duyệt có nhiều thời gian trau dồi kỹ thuật, người sống trong hạnh phúc, dù sẽ già đi, nhưng nhiệt tình với cuộc sống sẽ không bị dập tắt.

Tình yêu, tưới ướt cho những khô khan mà năm tháng mang lại.

Tuổi trẻ và sức khỏe của Thời Duyệt giúp cô duy trì trạng thái tốt trong trò chơi, dù Hứa Ấu Diên không nói, cô cũng có thể nhận ra qua phản ứng cơ thể của Hứa Ấu Diên, đây cũng là một cuộc giao lưu thân mật để chị vừa thích vừa đắm chìm thật sâu.

......

Mở tiệm cơm nhỏ có điểm khác với mở hàng ăn sáng, muốn làm tốt cũng khó hơn.

Hàng ăn sáng trước kia có thể tạo thế độc quyền dễ dàng kiếm tiền, là nhờ Thời Duyệt tìm được khu vực tốt, chỉ có nhà các cô bán đồ ăn sáng. Hiện giờ mở tiệm cơm kinh doanh ăn uống thật, đương nhiên sự cạnh tranh cũng mạnh hơn

Đồ ăn Thời Duyệt làm ra không thể chê, khách hàng đã thử đều khen không ngớt, nhưng khách quen và danh tiếng không tỷ lệ thuận với nhau.

Hứa Ấu Diên phân tích với em, dân văn phòng bình thường căn bản không quan tâm đồ ăn có ngon hay không, nếu ngon thì rất tốt, nhưng ở trường hợp bình thường, chỉ cần lấp đầy bụng là được.

Nếu chọn giữa ngon và giá rẻ, đa số họ sẽ có xu hướng chọn giá rẻ.

"Vì tất cả nguyên liệu nấu ăn trong quán chúng ta đều phải có chất lượng tốt nhất và tươi ngon nhất, tuyệt đối không trộn lẫn thức ăn hỏng và chất lượng kém, chi phí cao, giá cả cũng sẽ lên như nước dâng đẩy thuyền. Chúng ta có thể bán giá thấp nhất là 25 tệ, nhưng các quán khác dùng nguyên liệu rẻ tiền có thể áp xuống 15 tệ, nếu so sánh, có vẻ chúng ta bán rất đắt."

Thời Duyệt khó chịu: "Rẻ hơn 10 tệ để mua thịt lợn hỏng, cũng không sợ ăn vào sẽ bị bệnh."

"Đối với những người mỗi tháng kiếm chưa đến 10 nghìn tệ, đúng là họ không sợ. Vì tất cả đều biết, kể cả những người kinh doanh hám lợi nhất cũng sẽ không dám bán những thứ gây chết người thật, cùng lắm chỉ là thực phẩm tổng hợp không dinh dưỡng mà thôi. Mùi vị cũng không khác mấy so với những thực phẩm cao cấp, thậm chí còn dễ làm người ta nghiện nhờ các loại dầu và chất phụ gia không tốt cho sức khỏe." Hứa Ấu Diên nói, "Khi chị không có tiền cũng hay gọi đồ ăn ngoài vừa rẻ vừa thích miệng, em hiểu tâm lý này không?"

Thời Duyệt suy nghĩ: "Em hiểu, không phải là chúng ta mấy năm trước trong trò chơi. Ải này thật ảo ma." Cô nhìn xung quanh, nhìn căn hộ được các cô tự tay sửa sang càng ngày càng trở nên ấm cúng: "Đôi khi em cảm thấy đây không chỉ là một trò chơi. Chúng ta sống ở đây nhiều năm, nơi này mới là nhà của chúng ta."

Hứa Ấu Diên ngồi khoanh chân trước mặt em, cười nói: "Đúng vậy, nơi này cũng là nhà của chúng ta. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện ở căn nhà nhỏ này, cùng nhau gánh vác cùng nhau tiến lùi, ai có thể nói nơi này không thuộc về chúng ta."

Đương nhiên Thời Duyệt đều hiểu, cũng vì muốn ngôi nhà này càng ngày càng tốt hơn, cô mới chăm chỉ làm việc, tìm cách mở quán ăn lâu hơn.

Nếu thật sự không được, lại thuê một sạp hàng nhỏ làm qua ngày cũng tốt.

"Dù sao bất kể thế nào, em tuyệt đối sẽ không hạ chất lượng xuống!" Thời Duyệt nói, "Đây là mục tiêu cuối cùng em theo đuổi trong trò chơi này."

"Được, đương nhiên!" Hứa Ấu Diên nói, "Chị ủng hộ em một trăm phần trăm!"

Tiểu Mệnh ló cái đầu nhỏ từ sau cửa, học theo giọng điệu của Hứa Ấu Diên nói: "Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ một trăm phần trăm!"

Thời Duyệt nhìn hai mẹ con, kìm lòng không được mỉm cười.

Cảm giác này rất giống như khi cô vừa thành lập N-COUNT trước đây, lại có phần không giống.

Khi thành lập N-COUNT là hăng hái lên ngút trời, mà hiện giờ trong lòng là một sự nhiệt tình và phấn khích, nhưng nhiều hơn là êm đềm và tự tin.

Đó chính là sự tự tin đến từ Hứa Ấu Diên, đến từ gia đình của mình.

Cô yêu gia đình này, yêu từng ngày ở bên Hứa Ấu Diên.

Thời Duyệt xác định rõ phương hướng, dù quán ăn kinh doanh không tốt cũng tuyệt đối không bỏ cuộc, từ thức ăn nhanh rồi dần dần chuyển đổi, cô tin rằng sẽ có ngày thị trường nhìn thấy mình.

Trước khi thành công, quán cũng mở cửa từ sớm, bán đồ ăn sáng.

Bánh bao bánh rán sữa đậu nành trứng luộc nước trà, mọi người thích ăn món gì các cô liền bán món đấy. Bên cạnh theo đuổi lý tưởng của bản thân, lấp đầy bụng là việc quan trọng hàng đầu.

Bữa sáng kinh điển sẽ không bao giờ hết thời, nguyên liệu cũng không thay đổi quá nhiều. Nếu làm hương vị ngon hơn, nhất định sẽ thu hút càng nhiều khách tới.

Mỗi buổi sáng Hứa Ấu Diên đều dậy rất sớm, đến quán giúp khi trời còn chưa sáng hẳn, tới khi cô gói hết bánh bao Thời Duyệt mới dậy, tiếp sức nấu sữa đậu nành và trứng luộc nước trà. Khi nấu ra mùi thơm thoang thoảng, Hứa Ấu Diên sẽ đưa con đi học, khi cô trở lại từ trường học, trong quán cũng sẽ đến thời điểm bận nhất, hai người cùng nhau làm việc.

Mệt, nhưng đây chính là cuộc sống của các cô.

Bữa sáng rất bận rộn, dẫn một ít khách đến cho bữa trưa. Quán ăn kinh doanh vừa phải, kiếm được không quá nhiều, nhưng vẫn có thể duy trì cuộc sống.

Ngày tháng trôi qua, một ngày nọ Hứa Ấu Diên ngủ dậy, soi gương, phát hiện mình đã già.

Nếp nhăn, tóc bạc, không phải là hình ảnh "trung niên" cô luôn tự giễu, mà đã già thật.

Khi trò chơi bắt đầu, cô 38 tuổi, Tiểu Mệnh 3 tuổi, tính theo tuổi của Tiểu Mệnh, con bé đã 14 tuổi lên lớp tám, Hứa Ấu Diên cũng già đi 11 tuổi.

49 tuổi, cô đã từng nghe tới, nhưng chưa thật sự đến gần.

Trong trò chơi cô vẫn luôn bôn ba vì cuộc sống, đi sớm về tối kiếm tiền, rất ít để ý đến việc chăm sóc bản thân, giờ đây nhìn cô có phần già hơn so với tuổi thật.

Năm ngoái cô đã mãn kinh, bà dì cả làm phiền hơn nửa đời người cuối cùng sẽ không bao giờ đến làm phiền cô nữa, thế nhưng tốc độ lão hóa của cô cũng trở nên nhanh hơn bao giờ hết.

Lại nhìn Thời Duyệt kém mình 9 tuổi, tuy rằng năm tháng không lưu tình, cũng khắc dấu vết lên người em, nhưng trạng thái của em khi bước vào tuổi 40 vẫn rất tốt.

"Em có nhận ra chị khác gì không?"

Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt.

Thời Duyệt nhìn chị nói: "Già rồi đúng không."

Hứa Ấu Diên đã rất hiểu thói gài bẫy của em: "Biết ngay em sẽ nói vậy, hoàn toàn không nói dối một câu."

"Em biết mà, em chỉ nói dối nếu có ý nghĩa, hư tình giả ý một chút đã bị vạch trần thì nhạt nhẽo lắm, đúng không? Hơn nữa em không cảm thấy già đi có vấn đề gì, chúng ta đều già đi, chị vẫn là chị." Thời Duyệt chăm chú nhìn khuôn mặt của Hứa Ấu Diên, "Hình ảnh mô phỏng già đi rất có tác dụng tham khảo, cho em nhìn kỹ nào, về sau chị già thật rồi có phải sẽ giống thế này? Cũng được, rất thú vị."

"Em chỉ bày trò dỗ chị mà thôi."



"Chỉ cần có thể làm chị vui, em có thể đổi trò mỗi ngày."

Hứa Ấu Diên vui vẻ: "Này em nói xem, vì sao lần này chúng ta thuận lợi như vậy, lẽ nào thật sự là vì tâm lý thoải mái?"

"Có lẽ thế, tâm trạng tốt, may mắn tự nhiên đến."

"Em lạc quan đấy." Hứa Ấu Diên nói, "Thời gian 15 năm chỉ còn 4 năm cuối cùng, em đoán còn khó khăn gì nữa không?"

"Sinh lão bệnh tử, khó khăn lớn nhất đời người là những điều này, không phải sao."

"Em vừa nói vậy, chị thấy hơi ớn lạnh."

"Đừng sợ." Thời Duyệt mỉm cười bằng tâm hồn trẻ tuổi, "Tất cả đều có em."

Cuộc sống sẽ có những năm tháng trắc trở khó vượt qua, không ai có thể đoán trước được.

Hứa Ấu Diên đã từng cảm thấy cả đời này mình sẽ cứ như vậy, làm ra Tái Tạo Vũ Trụ, không ngừng đánh bóng nó, bảo vệ nó, xem nó từ từ phát triển trở nên hoàn thiện, đời này chỉ làm tốt việc đó, Hứa Ấu Diên đã cảm thấy hài lòng.

Nhưng mới 34 tuổi, cuộc sống của cô đã gặp thay đổi nghiêng trời lệch đất.

49 tuổi trong trò chơi, cô cũng gặp biến cố.

Cuối cùng Tiểu Mệnh vẫn không qua khỏi, thuốc đặc trị kéo dài mạng sống của Tiểu Mệnh, nhưng không thể thật sự giữ được con bé.

Những giây phút cuối cùng, Hứa Ấu Diên hoàn toàn không nỡ, ngay cả Thời Duyệt cũng lén lau nước mắt, nhưng Tiểu Mệnh lại kiên cường hơn hai mẹ:

"Hai mẹ đừng khóc, không phải bác sĩ còn nói con không thể sống quá 10 tuổi sao? Kết quả là vẫn đánh cắp được 4 năm trở về, đúng không? Con muốn nói với hai mẹ, con không sợ chút nào." Tiểu Mệnh nở nụ cười yếu ớt đến từ đáy lòng, "Hai mẹ đối xử với con tốt như vậy, cho con cuộc sống tốt nhất bằng tất cả khả năng của hai mẹ, có những người sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi cũng chưa chắc đã hạnh phúc như con, thật đấy...con không tiếc nuối bất cứ điều gì, hai mẹ cũng không cần. Hai mẹ phải sống tiếp thật hạnh phúc, nếu có thể, kiếp sau chúng ta lại là một gia đình, được không ạ?"

Sự ra đi của Tiểu Mệnh không hề gây ra ngăn cách giữa Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt, thay vào đó kéo trái tim của hai người lại gần nhau hơn.

Mỗi khi nhớ đến Tiểu Mệnh, trong lòng trống rỗng, hai người sẽ cùng nhau làm một bữa ăn ngon, Hứa Ấu Diên cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình đã tiến bộ rất nhiều, ngay cả Thời Duyệt cũng thật lòng khen chị.

"Vì sao mỗi lần nấu ăn cùng nhau, chị luôn cảm thấy rất vui?" Hứa Ấu Diên cầm đũa, "Lẽ nào là sức mạnh của đồ ăn ngon?"

Không biết Thời Duyệt nghĩ đến điều gì, lén cười.

"Chị nghe thấy tiếng em cười chị rồi." Hứa Ấu Diên liếc em.

"Oan quá, em có nói gì đâu."

"Cười thế không đủ to à?"

Thời Duyệt: "Ủa? Cũng đúng."

Hứa Ấu Diên lập tức đạp em, đạp một cước eo "rắc" một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.

Thời Duyệt vội đến đỡ chị: "Chị sao thế? Bao nhiêu tuổi rồi còn làm động tác khó vậy! Nhanh! Em đưa chị đi bệnh viện!"

"Đi bệnh viện làm gì, em xoa bóp cho chị là được rồi..."

"Chị đừng bất cẩn quá, chỉ còn bốn năm nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nguy hiểm. Dù sao điều kiện để qua ải là chỉ số nhịp tim được duy trì từ 50 điểm trở lên, hơn nữa phải còn sống! Nếu chúng ta mất mạng giữa bốn năm này, cũng sẽ bị tính là thất bại."

Lời Thời Duyệt nói làm Hứa Ấu Diên lập tức tỉnh lại: "Còn chuyện này nữa! Vậy không được, chúng ta phải đến bệnh viện khám toàn diện! Phát hiện sớm điều trị sớm, đừng xót tiền, nhất định phải sống qua bốn năm này!"

Không ngờ vừa khám sức khỏe đã phát hiện ra một vấn đề động trời.

Vấn đề không nằm ở Hứa Ấu Diên, mà là ở Thời Duyệt.

"Ung thư hạch bạch huyết?"

Hứa Ấu Diên như gặp sấm sét giữa trời quang: "Sao có thể? Em...từ trước đến nay em chưa bao giờ nói em khó chịu ở đâu, sao vừa kiểm tra đã phát hiện bị ung thư hạch bạch huyết?"

Thời Duyệt cũng hoảng hốt, nhớ lại, than "xong" một tiếng, chỉ vào cổ của mình: "Trước kia đúng là hơi khó chịu, ở đây. Nhưng làm việc bận quá không để ý lắm, tưởng rằng lớn tuổi có tật nhỏ mà thôi."

"Em...sao em có thể không quan tâm đến sức khỏe của mình chứ." Hứa Ấu Diên cuống đến nỗi rơi nước mắt, thấy chỉ số nhịp tim cũng sắp rơi xuống, Thời Duyệt đáng thương kéo góc áo của chị:

"Đừng mắng em, em bị ốm."

Hứa Ấu Diên cảm thấy rất không ổn, lau khô nước mắt: "Sao chị có thể mắng em, chỉ là chị...chỉ là chị rất khó chịu."

Hứa Ấu Diên không từ bỏ, đến hỏi bác sĩ về tình hình cụ thể của Thời Duyệt, còn lại bao nhiêu thời gian.

Nhận được kết quả là 8 tháng.

Chỉ 8 tháng...

Bác sĩ đi rồi, Hứa Ấu Diên đứng trên hành lang đông người qua lại, không nói một lời.

Thời Duyệt lại gần vỗ vỗ chị, thở dài: "Vốn tưởng rằng sẽ thuận lợi qua ải, không ngờ...thật sự kỳ lạ, phải làm thế nào mới có thể qua ải đây? Dù chỉ số thông minh cao cũng không cần phải cho độ khó địa ngục chứ. Đây không phải độ khó địa ngục, đây hoàn toàn chính là địa ngục."

Thời Duyệt còn chưa nói xong, Hứa Ấu Diên chợt quay người ôm chặt cô, dùng sức quá mạnh, suýt làm Thời Duyệt ngã dập mông xuống đất.

Lưng Hứa Ấu Diên phập phồng dữ dội, ở trong lòng Thời Duyệt khóc không thành tiếng.

Thời Duyệt vuốt ve lưng chị, biết Hứa Ấu Diên thích động tác vỗ về này nhất.

Hai cô giống như hai người bạn đời đã thật sự trải qua 11 năm nắm tay nhau cùng đi đến điểm cuối của cuộc đời.

Thật ra Thời Duyệt rất giỏi, bác sĩ thông báo chỉ còn lại 8 tháng, cô vẫn sống được hơn 3 năm.

Chỉ còn lại hai tháng cuối cùng trong trò chơi, rốt cuộc Thời Duyệt không chống chọi được, ngã xuống.

Sức khỏe của cô đã chuyển biến xấu đến cực điểm, mấy cuộc phẫu thuật đã dùng hết tất cả tiền bạc. Quán ăn bị bán, nhà bị thế chấp. Hứa Ấu Diên chăm sóc cô không quản ngày đêm cũng không than mệt, chị làm tất cả những việc một người vợ nên làm.

"Đừng như vậy..." Thời Duyệt nằm mê man trên giường bệnh, "Nếu ngay cả nhà cũng thế chấp, không trả được, về sau chị phải ở đâu đây?"

Hứa Ấu Diên biết suy nghĩ của em đã bắt đầu có phần hỗn loạn, đây là trò chơi, nếu nhân vật của Thời Duyệt mất mạng, trò chơi sẽ thất bại, Hứa Ấu Diên cũng rời khỏi trò chơi, không tiếp tục ở lại bối cảnh này.

Nhưng nếu thật sự chỉ là trò chơi, cớ sao Hứa Ấu Diên lại khó chịu như vậy? Cớ sao phải dốc hết tất cả để cứu Thời Duyệt về?

"Đừng khóc." Thời Duyệt nói, "Dù không thể vào giai đoạn thi đấu của Phòng Bí Mật, vẫn còn những cách khác để mua được tài khoản ở Caps...lấy thực lực của chị bây giờ, muốn tự mình luyện một tài khoản Tái Tạo Vũ Trụ hàng đầu cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu chị bằng lòng, em có thể...đưa cho chị...chỉ cần chị đồng ý nhận..."

"Em đừng nói." Hứa Ấu Diên nói, "Em nghỉ ngơi một lát đi."

Từ lâu đã không còn liên quan đến trò chơi, Hứa Ấu Diên buồn không phải vì cơ hội cuối cùng có khả năng thất bại, mà vì người ở bên cô nhiều năm, người đã sống với cô nhiều năm trong trò chơi này, sắp rời đi.

Thời Duyệt này: "Thật ra em cảm thấy bối cảnh này rất hay. Cho dù một ngày nào đó, em thật sự mất đi tất cả những gì hiện có, trở thành người bình thường, chỉ cần có chị bên cạnh, mỗi ngày bình thường vẫn sẽ rất hạnh phúc...nghĩ đến đã không sợ nữa rồi. Dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng ta đều không rời khỏi nhau nửa bước. Hứa Ấu Diên, chúng ta thật sự làm được..."

"Hứa Ấu Diên, em không còn nhiều thời gian. Em chỉ có một nguyện vọng cuối cùng. Dù là ở trong trò chơi, nhiều năm như vậy...chị cũng chưa từng nói câu kia."

Thời Duyệt nắm chặt tay Hứa Ấu Diên, hỏi chị.

"Chị có yêu em không?"

Hứa Ấu Diên nhìn nỗi khát vọng trong đôi mắt trũng sâu của em, yêu thương và không nỡ trào dâng một cách mãnh liệt trong lòng.

Cô nắm chặt tay Thời Duyệt, đặt mu bàn tay của em lên trán mình, gật đầu lia lịa, theo nước mắt lăn dài, Hứa Ấu Diên nói:

"Chị yêu em, yêu em rất nhiều."

/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status