Khuôn mặt trẻ trung đẹp trai giấu sau chiếc mũ lưỡi trai, để phủ hợp với cậu, cô cũng đội mũ, mặc bộ đồ thể thao Adidas màu hồng, hai người hẹn nhau trong công viên yên tĩnh, vừa xem các cụ ông cụ bà đánh thái cực quyền, vừa nhấm nháp bữa tối trong tay.
Đã hứa là khi về nước cô sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn, sang trọng để cảm ơn nhưng không ngờ, bữa ăn thịnh soạn mà cậu muốn lại là. . .
- Thật ra, cậu không cần tiết kiệm giùm tôi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, tôi vẫn có thể mời được - Cô cắn một miếng hamburger KFC, có chút ngượng ngùng.
- Tôi lại không thể đến những nơi công cộng. Không khí trong công viên lại rất tuyệt, ăn thế này cũng rất ngon rồi - Thật ra, chỉ cần cảibtrang một chút là cậu chẳng gặp vấn đề gì khi đến chỗ công cộng.
- Chị tìm được việc chưa? - Cậu buột miệng hỏi. Trong điện thoại, cậu biết cô vừa xử lý việc ly hôn vừa đang tìm công việc nếu không phải cô chủ động mời cậu, thời gian này cậu cũng không muốn làm phiền đến cô.
Cô khựng lại.
- Chưa, vẫn đang tìm. . . - Thật ra, tương lai đang rất mờ mịt.
Trước đó, cô vẫn kiên trì, quyết không thể ăn vào "vốn", nhưng thực tế bày ra trước mắt khiến lòng tin của cô lung lay.
Đúng lúc cô gật đầu, thỏa hiệp chuẩn bị đến đài truyến hình phỏng vấn thì mẹ cô tức giận nói với cô, tiết mục giải trí đó đã tìm được người dẫn chương trình, giám đốc đài lấy lý do các vị trí khác đều không cần người, đã từ chối thẳng thừng ý định sắp xếp cô vào làm công việc khác của mẹ cô.
Trên con đường tìm việc trong ngành này, cô liên tục vấp phải chướng ngại, dù đã hạ yêu cầu của mình xuống mức thấp nhất, nhưng cô vẫn bị tất cả các đơn vị tìm đủ mọi lý do lịch sự nhất để từ chối.
Cô có ngốc cỡ nào cũng biết có điều gì đó bất thường ở đây.
Hứa Ngạn Thâm chắc chắn đã làm gì đó sau lưng.
- Con đường nào cũng đến La Mã, tôi chuẩn bị hồ sơ xin mọi người công việc - Thư ký cũng được, nhân viên đánh máy cũng được, thu ngân cũng được, tiếp tân cũng được, cô không nhụt chí, muốn giải quyết cho xong vấn đề tìm việc.
Cô không tin, một người có thể một tay che trời, ngành này không được thì ngành khác, cô sớm muộn cũng sẽ tìm được việc ở nơi thế lực của anh ta không thể vươn tới được! Cô không tin mình không làm được.
Cảnh quay sang, nhìn thấy cô đang rất nghiêm túc, bình thản nói: - Nhưng chị không thích, không phải sao?
Nhất tiễn xuyên tim.
Cô ủ rũ cúi đầu - Không hề gì, đó là cuộc sống mà - Quệt quệt mặt, tiếp tục nở nụ cười lạc quan, đây là thứ duy nhất cô có thể làm lúc này.
"Phụt", ăn xong hamberger, cậu mở một lon bia cho cô giải khát.
Cô cũng không cần khách khí ngửa cổ, tu ừng ực, cảm giác sảng khoái, lạnh lạnh quả thực giải toả rất nhiều những buồn bực trong lòng cô.
- Nghe nói, hôm qua toà án đã phán quyết, vụ kiện ly hôn thất bại rồi đúng không? - Lại mở một lon cho mình, cậu từ tốn nhấp từng ngụm.
- Thất bại là quá trình tất yếu, sau nửa năm, tôi sẽ lại chiến đấu - Cô nở nụ cười quyết tâm với cậu.
Thất bại tại phiên sơ thẩm là kết quả đã được báo trước.
Quan trọng là kết quả phúc thẩm nửa năm sau.
Sau đó, hai người đều im lặng uống phần bia của mình.
Gió thổi hiu hiu, tâm trạng cô rất bình thản, tuy hai người quen biết nhau chưa lâu nhưng mỗi lần ở bên cậu cô lại cảm thấy đặc biệt dễ chịu. Tâm trạng không cần phải đè nén, rơi nước mắt cũng không sợ người ta cười.
Thật ra, sự im lặng của cậu cũng có nguyên nhân.
- Cô nhi viện tôi ở trước đây, nghe nói con trai của viện trưởng năm ngoái mới thành lập một toà soạn tạp chí quy mô không lớn lắm, có cần tôi hỏi giúp bên họ có thiếu người không? - Cậu làm như vô tình hỏi.
Cô ngẩn ra một lúc, chậm rãi đặt lon bia trong tay xuống, do dự, dằn vặt, nhưng vẫn không vượt qua được thực tế - . . . Có được không? - Haizzz, thức ăn cũng có ngày dùng cạn, cô thực sự rất cần công việc.
- Dĩ nhiên có thể, anh ấy là người rất dễ nói chuyện, tôi thử xem sao - Có được câu trả lời của cô, cậu nở nụ cười.
Móc điện thoại ra, cậu gọi vào số đã lưu trong điện thoại từ rất lâu nhưng chưa bao giờ gọi.
- Anh Từ, em là Tiểu Cảnh đây, tuần trăng mật của anh kết thúc rồi chứ?. . . Có chuyện muốn hỏi anh một chút. . . Đúng, bạn em tốt nghiệp ngành này, hình như cùng trường với anh. . . Đúng, nếu thật sự không được, làm nhân viên văn phòng cô ấy cũng chịu. . .
Một lát sau, cậu tắt máy, thở phào.
- Anh Từ nói, chỗ anh ấy quả thật còn thiếu người nhưng anh ấy muốn gặp người trước rồi mới nói - Cậu báo tin tốt lành cho cô.
Nụ cười của cô bắt đầu rạng rỡ - Dĩ nhiên rồi! Không cần phải làm phóng viên, bất kỳ vị trí nào cũng được! - Thời gian qua, cô đã bị Hứa Ngạn Thâm o ép đủ lắm rồi.
Cảnh không phải là người đầu tiên giúp cô tìm việc, ngược lại, bạn bè trong giới đã giúp cô rất nhiều nhưng lần nào kết quả cũng như nhau.
Cô vội vàng mở lon bia nữa - Tôi mời cậu, cảm ơn cậu, cám ơn cậu, cám ơn cậu! - Cô liên tục nói cảm ơn.
- Cảm ơn gì chứ, tôi chỉ giúp gọi một cú điện thoại thôi, tất cả là dựa vào bàn thân chị - Cậu cười nhẹ.
- Ồ, tôi trúng thưởng rồi - Trên nắp lon bia mà cô mở có hàng chữ "thêm một lon nữa".
Cô rất phấn khích, từ nhỏ đến lớn, cô rất hiếm khi trúng thưởng.
- May mắn rồi cũng sẽ đến với người không có lòng tham, chúc chị thành công! - Cậu cũng mở một lon mới.
Cùng cười, hai người hiểu ý cụng ly với nhau.
- A, tôi cũng trúng thưởng rồi. . . - Cậu cúi đầu, có chút ngạc nhiên.
* * *
Đêm tối, đã rất khuya rồi, cô ngồi trước bàn trang điểm, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Hai nắp lon bia may mắn đặt giao nhau trên bàn cô, Cảnh nói, cậu tặng may mắn của mình cho cô.
Hy vọng, vận may thật sự đến.
Phần tự giới thiệu bản thân lúc phỏng vấn cô đã thảo ra, những câu hỏi mà nhà phỏng vấn tuyển dụng thường hỏi cô cũng đã chuẩn bị, mỗi câu trả lời đều được cô cân nhắc rất lâu.
- Chức Tâm, lại ăn chút bánh đi con - Cha cô mang thức ăn khuya vào phòng cho cô.
- Cha, còn ăn nữa chắc con sẽ thành heo mất! - Cô đặt công việc đang làm xuống, nheo mắt cười tinh nghịch.
- Đúng vậy, đúng vậy, cha con về hưu chỉ có một tâm nguyện duy nhất là chăm sóc con gái cưng mập mạp, mướt mát mà thôi - Cha cô nói theo con gái.
Thật ra, tháng này, Chức Tâm không mập lên được chút nào, trái lại còn ốm đi ít nhất ba, bốn cân, người làm cha lo lắng cũng đành để trong lòng.
Cô giả vờ ăn rất ngon miệng món cháo đậu đỏ cha nấu - Cha, nghe nói cha mẹ đã được gửi thông báo nghỉ hưu rồi - Mẹ cô vốn dĩ năm sau mới về hưu, còn cha cô rõ ràng năm sau nữa mới đến tuổi hưu, họ vốn mong xin nghỉ hưu sớm để có thể xin cho con gái vào, mà lãnh đạo cũng đã ngầm đồng ý hết cả. Thế mà không thể ngờ, mấy ngày trước cha mẹ đều nhận được thông báo cho về hưu sớm.
Lúc đó, mẹ cô không cam tâm, tức giận đến phát khóc, may mà cha cô vẫn giữ được tâm trạng tốt.
- Đúng vậy, nghỉ hưu sớm cũng tốt, mẹ con và cha đã bận rộn cả nửa đời người, cuối cùng đã có thể dừng bước rồi! - Tâm trạng cha cô vẫn tỏ ra rất lạc quan.
Làm cha mẹ, chẳng ai mong muốn con cái phải lo lắng vì mình.
Xin lỗi. Hai chữ này nghẹn ở cổ họng, cô muốn nói mà không thốt nên lời.
- Đúng đó, nghe nói lương hưu của cha mẹ cũng rất cao, mỗi người tối thiểu cũng được năm, sáu ngàn! - Sống mũi cô cay cay, nhưng lại giả vờ cười rạng rỡ - Nếu Chức Tâm thất nghiệp, cha mẹ phải nuôi con đấy!
Hứa Ngạn Thâm đúng ra ép người quá đáng!
- Dĩ nhiên rồi, cha nuôi con gái là nghĩa vụ cao cả mà, cha sẽ nuôi Chức Tâm hoài hoài! - Cha cô rất thương cô.
Sao anh có thể giở thủ đoạn với cha mẹ cô chứ? Như thế thì cô sẽ cúi đầu khuất phục ư? Cô thừa nhận, cô quả thực rất khó chịu, khó chịu đến mức không thể ngủ yên giấc.
- Cha, mẹ, hay là con quay về, quay về bên anh ta vậy - Cô cũng đã từng suy nghĩ như vậy.
Cô chịu ấm ức cũng không sao, phận làm con gái, không thể hiếu thuận với cha mẹ đã rất hổ thẹn, sao còn để liên luỵ đến cha mẹ, phải chịu thất nghiệp, phải chịu đả kích!
- Không! Chức Tâm, cha mẹ ủng hộ con đấu đến cùng với nó! - Nhưng, cha mẹ cô luôn coi cảm xúc của cô là quan trọng nhất, mãi mãi ủng hộ cô.
Chính bởi như vậy, cô đến bây giờ mới có thể ưỡn ngực tự hào.
- Cha, có chuyện này con muốn bàn với cha - Cô đứng dậy, lấy chiếc mắt ông mở to, tay run run.
Cô nhìn thấy tâm trạng xúc động của người tìm được báu vật đã mất từ lâu của cha.
Đây cũng là nguyên nhân cô cảm thấy khó chịu nhất.
- Cha, con muốn bán bức tranh này đi - Cô đè nén nỗi buồn, nói ra ý định của mình - Phi Phi có một người bạn là một nhà sưu tầm, đối phương ra giá bảy triệu - Cô biết, giá có lẽ hơi thấp một chút, nhưng bán cho người quen, một ngày nào đó cô có thể tìm lại nó.
Nụ cười cha cô rất khiên cưỡng - Được nếu bán được dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.
Cô cảm thấy mình thật bất hiếu.
- Mấy hôm trước cha đã bán hết số cổ phiếu còn lại, cũng được gần bốn triệu, sau đó cha thế chấp nhà mượn ngân hàng được một triệu, bán xe được năm trăm nghìn, tiền tiết kiệm của cha và mẹ con cũng được mấy trăm ngàn. Nhưng cộng lại chúng ta vẫn còn thiếu một ít. . . - Cha cô vừa hổ thẹn vừa hối hận, chỉ vì lòng tham nhất thời, lại nghĩ có hậu thuẫn mạnh mới dám làm chuyện to gan lớn mật như vậy.
- Con đã bán nhẫn kim cương rồi - Cô bình thản nói với cha.
Năm năm trước, lúc Hứa Ngạn Thâm cầu hôn có tặng cô chiếc nhẫn kim cương ba cara. Mấy năm trở lại đây, tiền anh kiếm được càng lúc càng nhiều, thậm chí đã mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương hồng rất to để bù đắp nhưng có nhiều châu báu hơn nữa đối với cô cũng không còn ý nghĩa gì.
Kết hôn năm năm, chiếc nhẫn kim cương đó luôn cho cô cảm giác hạnh phúc, chưa bao giờ tháo ra khỏi chiếc ngón tay út của cô, mãi đến khi cô quyết định ly hôn.
Cha cô kinh ngạc, hồi lâu sau mới định thần lại được - Bán. . . rồi. . . - Hiểu rõ tình hình hiện nay, con gái giữ chiếc nhẫn kim cương đó lại cũng không còn ý nghĩa gì nhưng lòng ông vẫn đau đớn.
Cô ôm cha, cười - Người con không cần nữa, giữ một chiếc nhẫn để làm gì!
Ngày mai, cô sẽ đi trả nợ cho gia đình.
Đã hứa là khi về nước cô sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn, sang trọng để cảm ơn nhưng không ngờ, bữa ăn thịnh soạn mà cậu muốn lại là. . .
- Thật ra, cậu không cần tiết kiệm giùm tôi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, tôi vẫn có thể mời được - Cô cắn một miếng hamburger KFC, có chút ngượng ngùng.
- Tôi lại không thể đến những nơi công cộng. Không khí trong công viên lại rất tuyệt, ăn thế này cũng rất ngon rồi - Thật ra, chỉ cần cảibtrang một chút là cậu chẳng gặp vấn đề gì khi đến chỗ công cộng.
- Chị tìm được việc chưa? - Cậu buột miệng hỏi. Trong điện thoại, cậu biết cô vừa xử lý việc ly hôn vừa đang tìm công việc nếu không phải cô chủ động mời cậu, thời gian này cậu cũng không muốn làm phiền đến cô.
Cô khựng lại.
- Chưa, vẫn đang tìm. . . - Thật ra, tương lai đang rất mờ mịt.
Trước đó, cô vẫn kiên trì, quyết không thể ăn vào "vốn", nhưng thực tế bày ra trước mắt khiến lòng tin của cô lung lay.
Đúng lúc cô gật đầu, thỏa hiệp chuẩn bị đến đài truyến hình phỏng vấn thì mẹ cô tức giận nói với cô, tiết mục giải trí đó đã tìm được người dẫn chương trình, giám đốc đài lấy lý do các vị trí khác đều không cần người, đã từ chối thẳng thừng ý định sắp xếp cô vào làm công việc khác của mẹ cô.
Trên con đường tìm việc trong ngành này, cô liên tục vấp phải chướng ngại, dù đã hạ yêu cầu của mình xuống mức thấp nhất, nhưng cô vẫn bị tất cả các đơn vị tìm đủ mọi lý do lịch sự nhất để từ chối.
Cô có ngốc cỡ nào cũng biết có điều gì đó bất thường ở đây.
Hứa Ngạn Thâm chắc chắn đã làm gì đó sau lưng.
- Con đường nào cũng đến La Mã, tôi chuẩn bị hồ sơ xin mọi người công việc - Thư ký cũng được, nhân viên đánh máy cũng được, thu ngân cũng được, tiếp tân cũng được, cô không nhụt chí, muốn giải quyết cho xong vấn đề tìm việc.
Cô không tin, một người có thể một tay che trời, ngành này không được thì ngành khác, cô sớm muộn cũng sẽ tìm được việc ở nơi thế lực của anh ta không thể vươn tới được! Cô không tin mình không làm được.
Cảnh quay sang, nhìn thấy cô đang rất nghiêm túc, bình thản nói: - Nhưng chị không thích, không phải sao?
Nhất tiễn xuyên tim.
Cô ủ rũ cúi đầu - Không hề gì, đó là cuộc sống mà - Quệt quệt mặt, tiếp tục nở nụ cười lạc quan, đây là thứ duy nhất cô có thể làm lúc này.
"Phụt", ăn xong hamberger, cậu mở một lon bia cho cô giải khát.
Cô cũng không cần khách khí ngửa cổ, tu ừng ực, cảm giác sảng khoái, lạnh lạnh quả thực giải toả rất nhiều những buồn bực trong lòng cô.
- Nghe nói, hôm qua toà án đã phán quyết, vụ kiện ly hôn thất bại rồi đúng không? - Lại mở một lon cho mình, cậu từ tốn nhấp từng ngụm.
- Thất bại là quá trình tất yếu, sau nửa năm, tôi sẽ lại chiến đấu - Cô nở nụ cười quyết tâm với cậu.
Thất bại tại phiên sơ thẩm là kết quả đã được báo trước.
Quan trọng là kết quả phúc thẩm nửa năm sau.
Sau đó, hai người đều im lặng uống phần bia của mình.
Gió thổi hiu hiu, tâm trạng cô rất bình thản, tuy hai người quen biết nhau chưa lâu nhưng mỗi lần ở bên cậu cô lại cảm thấy đặc biệt dễ chịu. Tâm trạng không cần phải đè nén, rơi nước mắt cũng không sợ người ta cười.
Thật ra, sự im lặng của cậu cũng có nguyên nhân.
- Cô nhi viện tôi ở trước đây, nghe nói con trai của viện trưởng năm ngoái mới thành lập một toà soạn tạp chí quy mô không lớn lắm, có cần tôi hỏi giúp bên họ có thiếu người không? - Cậu làm như vô tình hỏi.
Cô ngẩn ra một lúc, chậm rãi đặt lon bia trong tay xuống, do dự, dằn vặt, nhưng vẫn không vượt qua được thực tế - . . . Có được không? - Haizzz, thức ăn cũng có ngày dùng cạn, cô thực sự rất cần công việc.
- Dĩ nhiên có thể, anh ấy là người rất dễ nói chuyện, tôi thử xem sao - Có được câu trả lời của cô, cậu nở nụ cười.
Móc điện thoại ra, cậu gọi vào số đã lưu trong điện thoại từ rất lâu nhưng chưa bao giờ gọi.
- Anh Từ, em là Tiểu Cảnh đây, tuần trăng mật của anh kết thúc rồi chứ?. . . Có chuyện muốn hỏi anh một chút. . . Đúng, bạn em tốt nghiệp ngành này, hình như cùng trường với anh. . . Đúng, nếu thật sự không được, làm nhân viên văn phòng cô ấy cũng chịu. . .
Một lát sau, cậu tắt máy, thở phào.
- Anh Từ nói, chỗ anh ấy quả thật còn thiếu người nhưng anh ấy muốn gặp người trước rồi mới nói - Cậu báo tin tốt lành cho cô.
Nụ cười của cô bắt đầu rạng rỡ - Dĩ nhiên rồi! Không cần phải làm phóng viên, bất kỳ vị trí nào cũng được! - Thời gian qua, cô đã bị Hứa Ngạn Thâm o ép đủ lắm rồi.
Cảnh không phải là người đầu tiên giúp cô tìm việc, ngược lại, bạn bè trong giới đã giúp cô rất nhiều nhưng lần nào kết quả cũng như nhau.
Cô vội vàng mở lon bia nữa - Tôi mời cậu, cảm ơn cậu, cám ơn cậu, cám ơn cậu! - Cô liên tục nói cảm ơn.
- Cảm ơn gì chứ, tôi chỉ giúp gọi một cú điện thoại thôi, tất cả là dựa vào bàn thân chị - Cậu cười nhẹ.
- Ồ, tôi trúng thưởng rồi - Trên nắp lon bia mà cô mở có hàng chữ "thêm một lon nữa".
Cô rất phấn khích, từ nhỏ đến lớn, cô rất hiếm khi trúng thưởng.
- May mắn rồi cũng sẽ đến với người không có lòng tham, chúc chị thành công! - Cậu cũng mở một lon mới.
Cùng cười, hai người hiểu ý cụng ly với nhau.
- A, tôi cũng trúng thưởng rồi. . . - Cậu cúi đầu, có chút ngạc nhiên.
* * *
Đêm tối, đã rất khuya rồi, cô ngồi trước bàn trang điểm, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Hai nắp lon bia may mắn đặt giao nhau trên bàn cô, Cảnh nói, cậu tặng may mắn của mình cho cô.
Hy vọng, vận may thật sự đến.
Phần tự giới thiệu bản thân lúc phỏng vấn cô đã thảo ra, những câu hỏi mà nhà phỏng vấn tuyển dụng thường hỏi cô cũng đã chuẩn bị, mỗi câu trả lời đều được cô cân nhắc rất lâu.
- Chức Tâm, lại ăn chút bánh đi con - Cha cô mang thức ăn khuya vào phòng cho cô.
- Cha, còn ăn nữa chắc con sẽ thành heo mất! - Cô đặt công việc đang làm xuống, nheo mắt cười tinh nghịch.
- Đúng vậy, đúng vậy, cha con về hưu chỉ có một tâm nguyện duy nhất là chăm sóc con gái cưng mập mạp, mướt mát mà thôi - Cha cô nói theo con gái.
Thật ra, tháng này, Chức Tâm không mập lên được chút nào, trái lại còn ốm đi ít nhất ba, bốn cân, người làm cha lo lắng cũng đành để trong lòng.
Cô giả vờ ăn rất ngon miệng món cháo đậu đỏ cha nấu - Cha, nghe nói cha mẹ đã được gửi thông báo nghỉ hưu rồi - Mẹ cô vốn dĩ năm sau mới về hưu, còn cha cô rõ ràng năm sau nữa mới đến tuổi hưu, họ vốn mong xin nghỉ hưu sớm để có thể xin cho con gái vào, mà lãnh đạo cũng đã ngầm đồng ý hết cả. Thế mà không thể ngờ, mấy ngày trước cha mẹ đều nhận được thông báo cho về hưu sớm.
Lúc đó, mẹ cô không cam tâm, tức giận đến phát khóc, may mà cha cô vẫn giữ được tâm trạng tốt.
- Đúng vậy, nghỉ hưu sớm cũng tốt, mẹ con và cha đã bận rộn cả nửa đời người, cuối cùng đã có thể dừng bước rồi! - Tâm trạng cha cô vẫn tỏ ra rất lạc quan.
Làm cha mẹ, chẳng ai mong muốn con cái phải lo lắng vì mình.
Xin lỗi. Hai chữ này nghẹn ở cổ họng, cô muốn nói mà không thốt nên lời.
- Đúng đó, nghe nói lương hưu của cha mẹ cũng rất cao, mỗi người tối thiểu cũng được năm, sáu ngàn! - Sống mũi cô cay cay, nhưng lại giả vờ cười rạng rỡ - Nếu Chức Tâm thất nghiệp, cha mẹ phải nuôi con đấy!
Hứa Ngạn Thâm đúng ra ép người quá đáng!
- Dĩ nhiên rồi, cha nuôi con gái là nghĩa vụ cao cả mà, cha sẽ nuôi Chức Tâm hoài hoài! - Cha cô rất thương cô.
Sao anh có thể giở thủ đoạn với cha mẹ cô chứ? Như thế thì cô sẽ cúi đầu khuất phục ư? Cô thừa nhận, cô quả thực rất khó chịu, khó chịu đến mức không thể ngủ yên giấc.
- Cha, mẹ, hay là con quay về, quay về bên anh ta vậy - Cô cũng đã từng suy nghĩ như vậy.
Cô chịu ấm ức cũng không sao, phận làm con gái, không thể hiếu thuận với cha mẹ đã rất hổ thẹn, sao còn để liên luỵ đến cha mẹ, phải chịu thất nghiệp, phải chịu đả kích!
- Không! Chức Tâm, cha mẹ ủng hộ con đấu đến cùng với nó! - Nhưng, cha mẹ cô luôn coi cảm xúc của cô là quan trọng nhất, mãi mãi ủng hộ cô.
Chính bởi như vậy, cô đến bây giờ mới có thể ưỡn ngực tự hào.
- Cha, có chuyện này con muốn bàn với cha - Cô đứng dậy, lấy chiếc mắt ông mở to, tay run run.
Cô nhìn thấy tâm trạng xúc động của người tìm được báu vật đã mất từ lâu của cha.
Đây cũng là nguyên nhân cô cảm thấy khó chịu nhất.
- Cha, con muốn bán bức tranh này đi - Cô đè nén nỗi buồn, nói ra ý định của mình - Phi Phi có một người bạn là một nhà sưu tầm, đối phương ra giá bảy triệu - Cô biết, giá có lẽ hơi thấp một chút, nhưng bán cho người quen, một ngày nào đó cô có thể tìm lại nó.
Nụ cười cha cô rất khiên cưỡng - Được nếu bán được dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.
Cô cảm thấy mình thật bất hiếu.
- Mấy hôm trước cha đã bán hết số cổ phiếu còn lại, cũng được gần bốn triệu, sau đó cha thế chấp nhà mượn ngân hàng được một triệu, bán xe được năm trăm nghìn, tiền tiết kiệm của cha và mẹ con cũng được mấy trăm ngàn. Nhưng cộng lại chúng ta vẫn còn thiếu một ít. . . - Cha cô vừa hổ thẹn vừa hối hận, chỉ vì lòng tham nhất thời, lại nghĩ có hậu thuẫn mạnh mới dám làm chuyện to gan lớn mật như vậy.
- Con đã bán nhẫn kim cương rồi - Cô bình thản nói với cha.
Năm năm trước, lúc Hứa Ngạn Thâm cầu hôn có tặng cô chiếc nhẫn kim cương ba cara. Mấy năm trở lại đây, tiền anh kiếm được càng lúc càng nhiều, thậm chí đã mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương hồng rất to để bù đắp nhưng có nhiều châu báu hơn nữa đối với cô cũng không còn ý nghĩa gì.
Kết hôn năm năm, chiếc nhẫn kim cương đó luôn cho cô cảm giác hạnh phúc, chưa bao giờ tháo ra khỏi chiếc ngón tay út của cô, mãi đến khi cô quyết định ly hôn.
Cha cô kinh ngạc, hồi lâu sau mới định thần lại được - Bán. . . rồi. . . - Hiểu rõ tình hình hiện nay, con gái giữ chiếc nhẫn kim cương đó lại cũng không còn ý nghĩa gì nhưng lòng ông vẫn đau đớn.
Cô ôm cha, cười - Người con không cần nữa, giữ một chiếc nhẫn để làm gì!
Ngày mai, cô sẽ đi trả nợ cho gia đình.
/80
|