Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 267: Bịa đặt

/969


Gã binh nhì bị phái đi thông báo cho đại đội trường đã về tới trận địa.

Hắn cũng chưa hoàn thành xong nhiệm vụ, một hồi lửa đạn bao trùm dồn dập, tuy không có nổ chết hắn nhưng cũng làm chấn động khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh. Chờ đến lúc hắn tỉnh lại thì mới phát hiện ra rằng tuyến đường một lần nữa lại bị cắt đứt, mà liên bộ* (liên=đại đội) cũng không một bóng người, tất cả đội dự bị đều đã bị phái lên trận địa. Tìm không được người, gã binh nhì quyết định trở về.

Thượng sĩ đã nói qua, kêu hắn trở về nhặt xác. Gã binh nhì nghĩ, thu xong thi thể của các huynh đệ, mình cũng ở trên trận địa mà theo chân bọn họ được rồi.

Khi trở lại trận địa, đã không còn gặp được thượng sĩ nữa rồi. Ngoại trừ trong chiến hào vẫn như cũ có năm sáu người đang liều mạng nổ súng ra, cũng chỉ có hai cái xác robot đang cháy bùng cùng mấy chục thi thể cả ta lẫn địch ở tuyến đầu trận địa. Robot đang cháy vẫn có thể nhận ra được hình dạng, gã binh nhì biết, loại robot gọi là [Thánh Khải 22] này thuộc về loại robot cấp thấp, thế nhưng đối với bộ binh mà nói, robot như vậy cũng là một cơn ác mộng.

"Quan lớn, quan lớn à." Gã binhh nhì kêu lên. Không ai hồi đáp lại hắn, trên trận địa vẫn như trước là tiếng dồn dập inh tai của súng năng lượng. Xa xa, địch nhân đang tháo chạy lại nghiêng ngả mà ngã xuống mấy người, đám người còn lại thì nhanh chóng nhảy vào trong chiến hào rồi biến mất ngoài luồng đạn như sợi xích ánh sáng* của súng máy năng lượng. (nguyên văn: 光链, quang liên, dây xích ánh sáng).

Gã binh nhì đang tìm kiếm thi thể, hắn muốn tìm ra vị thượng sĩ. Không có trong chiến hào, vậy thì là ở ngoài chiến hào rồi. Gã binh nhì nằm rạp xuống, đang định nhảy ra khỏi chiến hào thì lại bị một vị lão binh ôm trở về. "Ngươi muốn làm gì? Muốn chết hả?" Vị lão binh mệt mỏi tựa vào trên tường chống đạn đã bị nổ đến không còn hình dạng, thở phì phò.

"Tôi tìm thượng sĩ." Binh nhì nói: "Tôi không tìm được đại đội trưởng, liên bộ cũng không có người nào cả."

"Ờ..." Vị lão binh đưa ra một cái cánh tay đứt nhét vào trong lòng của gã binh nhì: "Lớn như vậy mà cũng chỉ còn có cái này thôi, ta vừa nhặt về xong. Còn cái khác, người khỏi cần phải thu thập nữa, khắp nơi đều có..." Vị lão binh chỉ ra ngoài chiến hào nói.

Gã binh nhì ngơ ngác ôm cánh tay đứt, theo ngón tay của vị lão binh mà nhìn ra xung quanh. Thứ mà hắn thấy được, chỉ có nhơ nhớp máu rải rác cả trong lẫn ngoài chiến hào, đại đa số đều là các điểm nhỏ màu đen lẫn vào trong bùn đất, không thể nhận ra được. Thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được một số khối lớn vẫn còn mang theo chút bộ phận da thịt, khiến cho người ta biết được đó không phải là từ đất đá mà sinh ra.

" Thượng sĩ đã ôm lựu đạn nhiệt hạch mà lao ra rồi, đổi lấy một chiếc robot." Vị lão binh thở dài, vỗ vỗ vai gã binh nhì: "Nếu không, cái trận địa này của chúng ta xong mẹ nó rồi."

Nhìn thoáng qua để thăm dò trận địa của địch nhân ở phía dưới, vị lão binh nói: "Chuẩn bị đi, đợt tiến công này bị đẩy lùi rồi, bọn chúng muốn phát động lại thì cũng cần phải có chút thời gian. Ngươi cũng đừng suy nghĩ gì nữa, các huynh đệ nằm xuống ở nơi nào thì cứ để bọn họ yên nằm ở đó đi, chúng ta vẫn còn chuẩn bị đi gặp bọn họ đây, giết thêm mấy thằng còn sướng hơn làm chuyện đấy đấy."

Tiếng súng trên toàn bộ trận địa đã ngừng lại, cái âm thanh chửi bới như từ trên trời vọng xuống kia lại càng trở nên rõ ràng hơn.Gã binh nhì yên lặng mà thu thập vũ khí cùng đạn dược, một bên đem một gói lựu đạn nhiệt hạch đã được gói cẩn thận buộc lại trên người mình, một bên hỏi vị lão binh: "Kia là đang mắng ai vậy?"

Vị lão binh cười không ngừng: "Mắng tên chó Reinhardt, ta cả đời đánh trận, còn chưa được cười vui vẻ như thế."

Gã binh nhì chăm chú lắng nghe lời chửi mắng đang luẩn quẩn loạn xạ trong không khí, than thở nói: "Quá ác độc rồi, có thể chửi thành như vậy, không biết trình độ văn hóa cao đến mức nào đây."

Vị lão binh mơ màng nghe đến nhập hồn đáp: "Đúng à. Hơn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy lập lại gì cả." Lại nghe xong một đoạn, lão binh tấm tắc nói: "Mấy cái chuyện xấu mà hắn lôi ra của Reinhardt cũng không biết là có đúng sự thực hay không nữa. Giết cha phản quốc, cấu kết Deseyker, giả nhân giả nghĩa, mượn gà giết vịt, giả mạo cao thủ, dâm loạn cung đình, thi cử dối trá, đi ngủ ngáy to, mở miệng thấy thối, phát dục bất lương. Hè hè, đều bị nói cho thành có căn có cứ cả."

Đang nói, lại nghe cái thanh âm kia cả giận nói: "Reinhardt, nếu ngươi không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta, vậy thì đừng trách ta ở trước mặt mọi người mà vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của ngươi rồi! Hỡi các chiến sĩ của Thần Thoại Quân Đoàn, hỡi các dũng sĩ bị che mắt của Gatralan, chúng ta hãy cùng nghe một đoạn băng ghi âm..."

Đám chiến sĩ được lúc nhàn rỗi, đang nghe đến say sưa thì bỗng phát hiện ra phía dưới trận địa đã xuất hiện ba chiếc robot, ngoại trừ hai chiếc [Thánh Khải 22] ra thì còn có một chiếc robot cỡ trung [Độc Trùng] nữa.

Bên tai, liền nghe thấy giọng nói mà rất nhiều người đã từng nghe qua trên TV của Reinhardt: "...Ta vô sỉ đấy, ngươi làm được cái quái gì ta nào? Mọi người sẽ tin tưởng một vị thượng tướng hay một gã đoàn trưởng lòng sinh ghen ghét đây?... O'sullivan, ngươi quá ngây thơ rồi!..."

Tiểu binh Giáp: "Êu êu, O'sullivan không phải là trung đoàn trưởng của Thần Thoại Quân Đoàn sao?"

Tiểu binh Ất: "Chính là hắn, ta đã từng nghe qua giọng nói của hắn, đích thị không sai!"

"... Ngươi không có khả năng dao động đến địa vị của ta, biết vì sao không?" Thanh âm của Reinhardt đang tràn ngập sự tử kỷ đến điên cuồng: "Ta là người đàn ông anh tuấn nhất của Gatralan, tất cả các phụ nữ đều phát cuồng vì ta. Mỗi một câu nói của ta, tại Thần Thoại Quân Đoàn đều là thánh chỉ! Đám sĩ binh đó, trời sinh chính là lá xanh điểm xuyết cho phong tư tuyệt thế của ta, không có Reinhardt ta, Thần Thoại Quân Đoàn chẳng là cái gì cả..."

"Ta phản quốc thì đã sao? Cái quốc gia này vốn nên là của ta! Cái gì mà George, Stephen!" Giọng nói của Reinhardt liền trở nên chói tai đến rồ dại: "Ta chính là vua của thế giới này, các ngươi nên ở dưới sự chỉ huy của ta, đi công thành chiếm đất, đi viết nên một truyền kỳ về một vị đế vương vĩ đại...."

"Con tư sinh... con tư sinh thì thế nào? Cái lão bất tử kia một ngày nào đó sẽ vì thế mà phải trả giá. Khi ta trở thành hoàng đế Gatralan, ai sẽ biết tất cả những thứ này đây? Người biết đến, hết thảy đều phải chết!..."

Tiểu binh Bính: "Không nghĩ tới rằng Reinhardt dĩ nhiên lại là một kẻ như vậy."

Tiểu binh Đinh: "Không có khả năng, cái bản ghi âm này nhất định là giả!"

Tiểu binh Mậu: "Khó nói lắm, cái thói đời này, biết người biết mặt không biết lòng a."

Trên mỗi một trận địa giao chiến của song phương đều đang phát ra tiếng nghị luận giống nhau, ngay cả nhiều Thần Thoại chiến sĩ cùng lo lắng hoặc bất an. Mấy ngày này tới giờ, nghi vấn của bọn họ đã trở nên nhiều lắm.

Gã binh nhì thò đầu ra thăm dò, địch nhân phía dưới trận địa đã bắt đầu tiến công rồi. Nhìn robot đang hướng trận địa mà vọt tới, nhìn địch nhân đang điên cuồng mà hô hào xung phong ở đằng sau robot, hắn ngồi phịch xuống trong chiến hào, hít sâu mà thở phì phò, ánh mắt bất lực nhìn vị lão binh, thanh âm run rẩy nói: "Địch nhân sắp lên đây rồi."

"Chuẩn bị đi!" Vị lão binh run run lấy ra một gói thuốc lá, mỗi người cầm lấy một điếu, mọi người cùng châm lửa rồi hít một hơi dài, cảm thụ được làn khói đang lưu động trong lá phổi, đó cũng là một loại tư vị của cuộc sống.

Cầm súng lên, đem lựu đạn đã gói cẩn thận vào nói có thể cầm đến, các chiến sĩ đã sẵn sàng. Bọn họ một bên chỉnh ngắm, một bên cười thầm một cách ác ý. Nghe Reinhardt bị chửi bới moi móc, mỗi một chiến sĩ đang phải đối mắt với tử vong đều cảm thấy thoải mái không gì sánh được ở trong lòng.

Địch nhân đã tới gần, tiếng súng chợt vang lên kịch liệt, bộ phận pháo năng lượng của ba chiếc robot đang lóe ra mấy chục luồng sáng hình dây xích bắn về phía trận địa như mưa xối xả vào cả trước sau, khiến tất các các chiến sĩ đều không thể ngẩng đầu lên được.

Mắt thấy địch nhất sắp đột nhập được trận địa, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, các chiến sĩ một bên gào rống nổ súng, một bên nắm lấy lựu đan nhiệt hạch. Ngón tay bởi vì cố sức mà đã trở nên trắng bệch.

Trong tiếng nổ lớn, gã binh nhì vểnh tai lắng nghe, hắn phát hiện ra tiếng ghi âm truyền phát đi kia tựa hồ đã lớn hơn rất nhiều.

Thanh âm càng lúc càng lớn, bỗng nhiên, trong lúc lửa đạn đang ngập trời thì hai chiếc [Dũng Sĩ Tiên Khu Giả] đã bước vào trận địa. Thiết bị khuếch đại âm thanh của bọn họ khiến cho mấy đám bùn đất lẻ tẻ trên trận địa bị chấn động phát rung lên lật bật.

Trong lúc các chiến sĩ đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn kỹ lại, một chiếc robot trong đó đã cất tiếng: "Các huynh đệ, rút lui mau, đằng sau đã thành lập được trận địa mới rồi. chúng ta phụ trách yểm hộ."

Nhìn thấy hai chiếc robot đồng thời tung người ra, tránh né trong lửa đạn một cách quỷ mị, như hai tia thiểm điện màu đen đánh tới ba chiếc robot của địch nhân vẫn chưa chuẩn bị được xong xuôi. Mọi người, đều giống như được giải thoát. Sự mừng rỡ như điên khi từ địa ngục lên thiên đường này, làm cho mỗi người đều có chút phát mộng.

Gã binh nhì ngơ ngác nhìn hai chiếc [Dũng Sĩ] đang phi nhanh qua lại nhảy múa trong lửa đạn, né tránh giữa mấy khẩu pháo rồi hạ gục hai chiếc [Thánh Khải 22], không khỏi líu lưỡi nói: "Thật là lợi hại! Bọn họ thế nào mà biết chúng ta sẽ mau chóng thất thủ vậy? Cái trận địa này cũng không phải là trận địa chính a."

"Ai mà biết được..." Thanh âm của vị lão binh đã không còn ở vị trí ban đầu nữa rồi.

Gã binh nhì quay đầu nhìn lại, đã thấy cái lão quỷ kia đang một bên bò trườn một cách liều mạng về phía sau của trận địa, một bên thì đắc ý nói: "Hè hè, Reinhardt cái tên mặt trắng cụ này, vậy mà lại không biết liêm sỉ.... Người đàn ông anh tuấn nhất... Cái bản ghi âm là ai ghi lại được đây nhỉ?"

Tiếng nói đang vọng vọng khắp chiến trường sau khi điên dại xong liền trở nên ưu thương mà ai oán: "O'sullivan, ta đã từng yêu chàng đến cỡ nào chứ, ta đã đem tất cả mọi thứ đều cho chàng, chàng vì sao lại còn muốn vứt bỏ ta, còn muốn phản bội ta? Lẽ nào, quyền lợi đối với chàng mà nói... so với một người vợ tri kỷ lại càng quý giá hơn sao?...."

"Sặc!" Một đám Tự Do chiến sĩ đang bò lúc nhúc ở trong chiến hào như sâu rau, cùng lúc đều ngã lăn ra trong đường hầm: "...Bệnh quá rồi."

************************************

Mập mạp đang yên lặng ẩn núp, thân thể của [Logic] đã hoàn toàn dung nhập vào trong cái trận địa tàn tạ này. Trên máy tính robot, vẫn còn đang truyền đi âm thanh ghi âm tung hứng xướng họa của hắn và Rắm Thối.

Trong trận địa, súng ống hỏng hóc đang rơi bừa bãi trên mặt đất, một khẩu pháo năng lượng hạng nặng đã bị bổ đến không còn ra hình dạng, mấy cỗ thi thể địch nhân nằm lung tung ngay bên cạnh [Logic]. Trận địa tiền phương, các thi thể chi chít đang chất thành một đống, hố bom nối tiếp hố bom, vài cái xác robot đã bi đốt thành sắt vụn đen sì, lửa thì đã tắt rụi, chỉ còn từng cỗ khói đặc đang cuồn cuộn mà cuốn lên.


/969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status