***
Ngày nhỏ tôi có một con Doremon rất đẹp. Tôi nhớ đó là món quà trong lần đi công tác xa bố đã mua cho tôi. Tôi mê đắm Doremon và đi đâu cũng ôm theo.
Một lần nhà tôi chuyển nhà và một bạn hàng xóm mạnh dạn sang làm quen với tôi. Tôi hí hửng kéo bạn mới vào trong phòng và cùng chơi bán đồ hàng, không quên khoe về nhóc Doremon dễ thương của mình. Chúng tôi vui vẻ trò chuyện đến hết buổi chiều cho tới khi tôi ngủ thiếp đi.
Tối đến khi tôi tỉnh dậy, bạn mới đã về và tôi hốt hoảng nhận ra Doremon của mình cũng biết mất. Tôi khóc thét trong phòng.
Và cũng là khoảng thời gian tôi rất bực cô bạn hàng xóm. Người bạn đã biến mất cùng con Doremon của tôi. Tôi biết thừa là cô bạn đã lấy nó và mang về nhà. Đó không phải là lí do ngay sau hôm đó cô bạn về quê ngoại hay sao?
Khi bố tôi biết chuyện, bố bảo tôi nên tìm kĩ ở xung quanh phòng. Tôi không tìm lại bới tôi chắc chắn rằng người bạn mới kia đã lấy nó rồi về quê rồi. Bố tôi mua cho tôi một con Doremon khác, nhưng tôi không còn thích thú nữa. Tôi rất giận cô bạn hàng xóm kia và tự nhắc bản thân là sẽ không bao giờ nói chuyện với người bạn ấy nữa. Bố tôi biết chuyện, bố bảo; Những món quà vật chất mất đi có thể mua lại được. CÒn tình bạn, một khi đã mất đi rồi thì không lấy lại được con à. Phải biết trân trọng và tha lỗi cho họ. Bố tin rằng người bạn đó có lí do riêng khi hành động như vậy.
Một tuần sau đó tôi dọn lại phòng và ngạc nhiên khi phát hiện ra Doremon của tôi nằm dưới gầm giường. Buồn hơn nữa khi biết cô bạn hàng xóm vội về quê vì bà ngoại bạn ấy mất. Vậy mà tôi…
Kỉ niệm buồn ngày ấu thơ lúc nào cũng nhắc nhở tôi phải thật cẩn trọng trong tình bạn. Đừng vì chút nông nổi nào mà lỡ đánh rơi tình bạn đáng quý.
Nhưng hình như không phải ai cũng có thể là bạn………
Tôi đứng trong một căn phòng trống rỗng. Những lớp không khí phía trước chuyển động hỗn loạn cùng những đốm màu. Phía trước tôi có những quả bóng trong rất to đang chuyển động lại gần, chúng lăn dần, lăn dần. Chậm, chậm. Rồi bắt đầu tăng tốc. Tôi cố gắng nhấc chân để chạy nhưng không thể thoát khỏi lớp keo dính đặc quánh dưới sàn nhà. Tiếng ù ù phát ra từ những quả bóng lớn rất gần. Tiếng vòng lăn như tiếng cối xay gió.
Tôi hốt hoảng nhìn quả bóng đang lăn lại phía mình, chẳng biết làm gì, tôi đưa tay lên ôm lấy mặt.
Tiếng ù ù rất gần, rất gần. Tôi nghĩ rằng mình sắp bị đè bẹp.
Nhưng chính vào cái giây phút ấy, một tiếng “Poong” vang lên. Tôi ngỡ ngàng…
Khi quả bóng nặng lừ đừ lao tới nó lập tức tan ra, vỡ òa thành rất nhiều tinh thể nhỏ. Kì lạ rằng mỗi tinh thể nhỏ đều chứa những thước phim về quá khứ của tôi. Từ ngày tôi còn nhỏ, mẫu giáo, tiểu học, trung học. Nhưng hầu như không có hình ảnh nào về thời gian hiện tại, khi tôi học cấp 3.
Tôi loay hoay tìm kiếm mảng tinh thể về hiện tại. Tôi chỉ có thể xoay người vì chân lúc này vẫn không thể cử động được. Nhưng ngay khi tôi cảm thấy vô vọng không thể thấy mảng kí ức cấp ba nào, thì khoảng không phía trước vụt sáng. Nhưng tồi tệ là nên nhà nơi tôi đứng đang rạn dần và đổ nhào xuống vực thẳm sâu hoắm bên dưới. Phía dưới kia, một ác quỷ có bộ nanh như sói và khuôn mặt đỏ ngầu đang ra sức nhẩy lên để tóm lấy chân tôi.
Tôi điên loạn bấu víu vào những mảng sàn nhà đang sụt lở, chỉ còn cách một bước chân là tôi rơi xuống.
- Đan. Hãy bám vào kí ức hiện tại.
Một thanh âm trầm bổng vang lên, tôi dáo dác nhìn quanh. Không có một ai cả. Chỉ có duy nhất một vệt sáng hình cỏ bốn lá lung linh phía trước. Kí ức hiện tại? Tôi tìm nó ở đâu???
- Hãy quay về.
Quay về? Về đâu?
Những viên gạch lần lượt rơi, tôi hốt hoảng quơ tay cố tìm kiếm thứ gì đó để bấu víu. Cả cơ thể nhẹ bẫng. Tôi rơi tự do. Chới với trong khung trung. …
………..Không gggggggggggggggggggggg……………
- Đan à, Đan.
- Linh Đan tình rồi mọi người ơi.
- Linh Đan, cậu không sao chứ?
Tôi khó nhọc đẩy mi mắt lên, mọi thứ thu vào tầm mắt là khuôn mặt thiếu ngủ của bố tôi, ánh mắt lo lắng của mẹ. Kế bên đó là Ju, Hạnh Nhi và Tùng. Phía bên này có một bác sĩ và một y tá.
Tôi khẽ cựa mình dậy, uể oải cất lời.
- Mọi người là ai?
- Đan à? Bố đây. Con không nhớ bố mẹ là ai sao?
- Đan à, nhìn kĩ lại đi. Mẹ đây. Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy.
- Hay là bạn ấy bị mất trí nhớ?? Bác sĩ có phải không vậy. Linh Đan à, tớ là Hạnh Nhi, cạnh tớ là Tùng, còn đây là Ju, cậu không nhớ gì hết sao?
Cậu bạn béo ú lay cật lực bác sĩ.
- Có phải Linh Đan bị mất trí nhớ không bác sĩ?
Bác sĩ mặc áo blu trắng nhăn trán nghĩ ngợi.
- Theo ta biết thì là không.
Cậu bạn béo vẫn tha thiết.
- Vậy sao không nhớ tụi cháu vậy? À, Ju. Ju sao cậu không nói gì vậy? Ju.
Người tên Ju lừ mắt nhìn tôi, nói.
- Mọi người mang kem đến cho cậu đó. Tiếc là….
- Đâu. Kem đâu. Tớ có thấy đâu.
- Linh Đan. Cậu định làm mọi người sợ đến bao giờ nữa. CÒn giả vờ mất trí nhớ nữa.
Tôi cười méo nhìn Ju, sau nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt hối lỗi. Ầy, kì thực là trong phim hay trong truyện nhân vật nữ chính vẫn hay mất trí nhớ sau khi gặp tai nạn mà. Chỉ là tôi muốn thử cảm giác làm nhân vật nữ chính thôi. Ai dè…Rõ là chẳng lừa Ju được.
Bố mẹ tôi thở phào nhìn tôi. Sau ra ngoài cùng bác sĩ và y tá. Tôi đoán chắc mẩm họ đang nói chuyện về sức khỏe của tôi.
Giờ tôi mới biết chân mình băng trắng toát và tay cũng bị thương. Trong phòng lúc này bỗng dưng yên lặng đáng sợ.
Tôi liếc nhìn Ju đang đứng cạnh cửa sổ, sau quay sang phía Hạnh Nhi, hỏi nhỏ.
- HÌnh như tuần này cả tớ và cậu đều có duyên với bệnh viện nhỉ?
Hạnh Nhi đưa vài quả táo cho Tùng béo gọt, sau cười phá lên.
- haha. Công nhận đúng đó.
- Cậu ra viện khi nào vậy? Khỏe chưa?
- Tớ ra ngay sau hôm cậu về nhà đó. Tớ ổn mà. Thương tích nhỏ thôi. Cậu thì sao Linh Đan, mọi người lo lắng lắm đấy.
Tôi nhìn xuống cánh tay mình, cười cười.
- Thế này thì nhằm nhò gì. Tớ ổn mà.
- Bị đâm thế còn kêu ổn. Con nhỏ Ruby đó đúng là phù thủy.
Tùng béo vừa gọt hoa quả vừa lẩm bẩm. Tôi ái ngại nhìn đi nơi khác. MỌi chuyện xảy ra như một cơn ác mộng vậy.
Hạnh Nhi đánh vào tay Tùng một cái, sau lừ mắt nói.
- Kể chuyện đó sau đi. Giờ mình xuống căn tin mua cháo cho Linh Đan đi.
Túng béo có chút khó hiểu, sau cũng nhanh nhẹn đến nắm tay Hạnh Nhi ra ngoài. Hai người bạn này lúc nào cũng vui vẻ và thân thiết như vậy đó.
Chỉ còn tôi và Ju ở trong phòng. Tôi loay hoay ngồi dậy. Ju dựng giúp tôi chiếc gôi, sau mới cằn nhằn.
- Chân cậu bị thương và tay cũng vậy. Định làm gì đó.
Tôi nhăn nhó kêu.
- Tớ không sao thật mà. Nhưng trong lúc mơ màng, gặp một ác mộng.
- Ác mộng sao?
- Ừ. Ác mộng. Sau đó tớ mới vội choàng dậy đó.
Ju đầy chiếc ghế lại gần tôi, điềm đạm nói.
- Những người bệnh hôn mê mà gặp ác mộng, sau lại tỉnh dậy như cậu. Chà. Như trong phim ấy.
Tôi đắc chí vỗ đùi, la lên.
- Đó. Thế nên mới mới diễn nốt phân cảnh thử xem mình có mất trí nhớ không…Úi da. Đau chân quá.
- Cẩn thận chứ. Đừng động vào vết thương như vậy.
Tôi cười hì hì.
- Thật ra thì cũng không đau lắm đâu. Vết thương ngoài da ý mà. May không mất trí nhớ là tốt rồi.
- Đan.
- Ừm.
- Cậu không nhớ gì lúc trước à?
- Trước á? Vẫn nhớ khi tớ mở mắt ra là có mọi người mà.
- Trước khi cậu tới đây.
Tôi trả lời tỉnh bơ.
- Chuyện của Ruby à? Kệ cô ta đi. Dù sao thì cũng có người tới cứu tớ rồi.
- Người đến cứu cậu?
- Đúng đó. Mà ai đến cứu tớ vậy?
- Là Yul.
Tôi sững người trong giây lát. Giờ mới nhớ ra khi tôi tỉnh không thấy Yul đâu cả. Tôi ngập ngừng hỏi Ju.
- Tớ ngủ bao nhiêu ngày rồi Ju?
- 4 ngày. Đã 4 ngày rồi.
***
Trong căn phòng mầu trắng mùi thuốc sộc lên khiến ai bước vào cũng thấy chạnh lòng. Yul ở phía trước tôi. Không cao ngạo. Không lạnh lùng. Không bất cần.
Yul bị thương. Rất nặng.
Mặc dù bố mẹ tôi nói tôi không thể rời khỏi giường vì tôi vừa tỉnh dậy vẫn còn rất yếu, dù Hạnh Nhi có an ủi rằng Yul đã dần bình phục, nhưng những hình ảnh trong căn phòng tối bưng, máu và nước mắt, như thước phim tua chậm trong đầu tôi.
Khi cánh cửa đổ “Rầm”, Yul lao tới giành lấy con dao từ tay Ruby. Và “phập”…một nhát dao…..rất sâu…….
Yul bị thương, vì tôi.
Bác sĩ nói cậu ấy bị thương phần mềm, cơ bụng. Nhưng trước đó mất khá nhiều sức nên sức khỏe cậu ấy không được ổn định.
Tôi nhìn Yul nằm bất động trên giường mà không sao ngăn được nước mắt.
---
Ngày hôm sau tôi được biết Ruby đang điều trị tâm lí.
Và càng ngạc nhiên hơn nữa khi Hạnh Nhi nói cho biết rằng mẹ ruột Ruby mất khi còn nhỏ, cậu ấy ở cùng mẹ kế và ba. Yul là người bạn âu thơ cũng như là người mà Ruby tin tưởng nhất. Vậy nên cậu ấy mới cư xử như vậy.
- Cậu có giận Ruby không Linh Đan?
Nghe Hạnh Nhi hỏi vậy tôi chỉ cười. Tôi không còn thời gian để giận Ruby nữa, tôi chỉ mong Yul sớm tỉnh dậy thôi.
Ngày nhỏ tôi có một con Doremon rất đẹp. Tôi nhớ đó là món quà trong lần đi công tác xa bố đã mua cho tôi. Tôi mê đắm Doremon và đi đâu cũng ôm theo.
Một lần nhà tôi chuyển nhà và một bạn hàng xóm mạnh dạn sang làm quen với tôi. Tôi hí hửng kéo bạn mới vào trong phòng và cùng chơi bán đồ hàng, không quên khoe về nhóc Doremon dễ thương của mình. Chúng tôi vui vẻ trò chuyện đến hết buổi chiều cho tới khi tôi ngủ thiếp đi.
Tối đến khi tôi tỉnh dậy, bạn mới đã về và tôi hốt hoảng nhận ra Doremon của mình cũng biết mất. Tôi khóc thét trong phòng.
Và cũng là khoảng thời gian tôi rất bực cô bạn hàng xóm. Người bạn đã biến mất cùng con Doremon của tôi. Tôi biết thừa là cô bạn đã lấy nó và mang về nhà. Đó không phải là lí do ngay sau hôm đó cô bạn về quê ngoại hay sao?
Khi bố tôi biết chuyện, bố bảo tôi nên tìm kĩ ở xung quanh phòng. Tôi không tìm lại bới tôi chắc chắn rằng người bạn mới kia đã lấy nó rồi về quê rồi. Bố tôi mua cho tôi một con Doremon khác, nhưng tôi không còn thích thú nữa. Tôi rất giận cô bạn hàng xóm kia và tự nhắc bản thân là sẽ không bao giờ nói chuyện với người bạn ấy nữa. Bố tôi biết chuyện, bố bảo; Những món quà vật chất mất đi có thể mua lại được. CÒn tình bạn, một khi đã mất đi rồi thì không lấy lại được con à. Phải biết trân trọng và tha lỗi cho họ. Bố tin rằng người bạn đó có lí do riêng khi hành động như vậy.
Một tuần sau đó tôi dọn lại phòng và ngạc nhiên khi phát hiện ra Doremon của tôi nằm dưới gầm giường. Buồn hơn nữa khi biết cô bạn hàng xóm vội về quê vì bà ngoại bạn ấy mất. Vậy mà tôi…
Kỉ niệm buồn ngày ấu thơ lúc nào cũng nhắc nhở tôi phải thật cẩn trọng trong tình bạn. Đừng vì chút nông nổi nào mà lỡ đánh rơi tình bạn đáng quý.
Nhưng hình như không phải ai cũng có thể là bạn………
Tôi đứng trong một căn phòng trống rỗng. Những lớp không khí phía trước chuyển động hỗn loạn cùng những đốm màu. Phía trước tôi có những quả bóng trong rất to đang chuyển động lại gần, chúng lăn dần, lăn dần. Chậm, chậm. Rồi bắt đầu tăng tốc. Tôi cố gắng nhấc chân để chạy nhưng không thể thoát khỏi lớp keo dính đặc quánh dưới sàn nhà. Tiếng ù ù phát ra từ những quả bóng lớn rất gần. Tiếng vòng lăn như tiếng cối xay gió.
Tôi hốt hoảng nhìn quả bóng đang lăn lại phía mình, chẳng biết làm gì, tôi đưa tay lên ôm lấy mặt.
Tiếng ù ù rất gần, rất gần. Tôi nghĩ rằng mình sắp bị đè bẹp.
Nhưng chính vào cái giây phút ấy, một tiếng “Poong” vang lên. Tôi ngỡ ngàng…
Khi quả bóng nặng lừ đừ lao tới nó lập tức tan ra, vỡ òa thành rất nhiều tinh thể nhỏ. Kì lạ rằng mỗi tinh thể nhỏ đều chứa những thước phim về quá khứ của tôi. Từ ngày tôi còn nhỏ, mẫu giáo, tiểu học, trung học. Nhưng hầu như không có hình ảnh nào về thời gian hiện tại, khi tôi học cấp 3.
Tôi loay hoay tìm kiếm mảng tinh thể về hiện tại. Tôi chỉ có thể xoay người vì chân lúc này vẫn không thể cử động được. Nhưng ngay khi tôi cảm thấy vô vọng không thể thấy mảng kí ức cấp ba nào, thì khoảng không phía trước vụt sáng. Nhưng tồi tệ là nên nhà nơi tôi đứng đang rạn dần và đổ nhào xuống vực thẳm sâu hoắm bên dưới. Phía dưới kia, một ác quỷ có bộ nanh như sói và khuôn mặt đỏ ngầu đang ra sức nhẩy lên để tóm lấy chân tôi.
Tôi điên loạn bấu víu vào những mảng sàn nhà đang sụt lở, chỉ còn cách một bước chân là tôi rơi xuống.
- Đan. Hãy bám vào kí ức hiện tại.
Một thanh âm trầm bổng vang lên, tôi dáo dác nhìn quanh. Không có một ai cả. Chỉ có duy nhất một vệt sáng hình cỏ bốn lá lung linh phía trước. Kí ức hiện tại? Tôi tìm nó ở đâu???
- Hãy quay về.
Quay về? Về đâu?
Những viên gạch lần lượt rơi, tôi hốt hoảng quơ tay cố tìm kiếm thứ gì đó để bấu víu. Cả cơ thể nhẹ bẫng. Tôi rơi tự do. Chới với trong khung trung. …
………..Không gggggggggggggggggggggg……………
- Đan à, Đan.
- Linh Đan tình rồi mọi người ơi.
- Linh Đan, cậu không sao chứ?
Tôi khó nhọc đẩy mi mắt lên, mọi thứ thu vào tầm mắt là khuôn mặt thiếu ngủ của bố tôi, ánh mắt lo lắng của mẹ. Kế bên đó là Ju, Hạnh Nhi và Tùng. Phía bên này có một bác sĩ và một y tá.
Tôi khẽ cựa mình dậy, uể oải cất lời.
- Mọi người là ai?
- Đan à? Bố đây. Con không nhớ bố mẹ là ai sao?
- Đan à, nhìn kĩ lại đi. Mẹ đây. Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy.
- Hay là bạn ấy bị mất trí nhớ?? Bác sĩ có phải không vậy. Linh Đan à, tớ là Hạnh Nhi, cạnh tớ là Tùng, còn đây là Ju, cậu không nhớ gì hết sao?
Cậu bạn béo ú lay cật lực bác sĩ.
- Có phải Linh Đan bị mất trí nhớ không bác sĩ?
Bác sĩ mặc áo blu trắng nhăn trán nghĩ ngợi.
- Theo ta biết thì là không.
Cậu bạn béo vẫn tha thiết.
- Vậy sao không nhớ tụi cháu vậy? À, Ju. Ju sao cậu không nói gì vậy? Ju.
Người tên Ju lừ mắt nhìn tôi, nói.
- Mọi người mang kem đến cho cậu đó. Tiếc là….
- Đâu. Kem đâu. Tớ có thấy đâu.
- Linh Đan. Cậu định làm mọi người sợ đến bao giờ nữa. CÒn giả vờ mất trí nhớ nữa.
Tôi cười méo nhìn Ju, sau nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt hối lỗi. Ầy, kì thực là trong phim hay trong truyện nhân vật nữ chính vẫn hay mất trí nhớ sau khi gặp tai nạn mà. Chỉ là tôi muốn thử cảm giác làm nhân vật nữ chính thôi. Ai dè…Rõ là chẳng lừa Ju được.
Bố mẹ tôi thở phào nhìn tôi. Sau ra ngoài cùng bác sĩ và y tá. Tôi đoán chắc mẩm họ đang nói chuyện về sức khỏe của tôi.
Giờ tôi mới biết chân mình băng trắng toát và tay cũng bị thương. Trong phòng lúc này bỗng dưng yên lặng đáng sợ.
Tôi liếc nhìn Ju đang đứng cạnh cửa sổ, sau quay sang phía Hạnh Nhi, hỏi nhỏ.
- HÌnh như tuần này cả tớ và cậu đều có duyên với bệnh viện nhỉ?
Hạnh Nhi đưa vài quả táo cho Tùng béo gọt, sau cười phá lên.
- haha. Công nhận đúng đó.
- Cậu ra viện khi nào vậy? Khỏe chưa?
- Tớ ra ngay sau hôm cậu về nhà đó. Tớ ổn mà. Thương tích nhỏ thôi. Cậu thì sao Linh Đan, mọi người lo lắng lắm đấy.
Tôi nhìn xuống cánh tay mình, cười cười.
- Thế này thì nhằm nhò gì. Tớ ổn mà.
- Bị đâm thế còn kêu ổn. Con nhỏ Ruby đó đúng là phù thủy.
Tùng béo vừa gọt hoa quả vừa lẩm bẩm. Tôi ái ngại nhìn đi nơi khác. MỌi chuyện xảy ra như một cơn ác mộng vậy.
Hạnh Nhi đánh vào tay Tùng một cái, sau lừ mắt nói.
- Kể chuyện đó sau đi. Giờ mình xuống căn tin mua cháo cho Linh Đan đi.
Túng béo có chút khó hiểu, sau cũng nhanh nhẹn đến nắm tay Hạnh Nhi ra ngoài. Hai người bạn này lúc nào cũng vui vẻ và thân thiết như vậy đó.
Chỉ còn tôi và Ju ở trong phòng. Tôi loay hoay ngồi dậy. Ju dựng giúp tôi chiếc gôi, sau mới cằn nhằn.
- Chân cậu bị thương và tay cũng vậy. Định làm gì đó.
Tôi nhăn nhó kêu.
- Tớ không sao thật mà. Nhưng trong lúc mơ màng, gặp một ác mộng.
- Ác mộng sao?
- Ừ. Ác mộng. Sau đó tớ mới vội choàng dậy đó.
Ju đầy chiếc ghế lại gần tôi, điềm đạm nói.
- Những người bệnh hôn mê mà gặp ác mộng, sau lại tỉnh dậy như cậu. Chà. Như trong phim ấy.
Tôi đắc chí vỗ đùi, la lên.
- Đó. Thế nên mới mới diễn nốt phân cảnh thử xem mình có mất trí nhớ không…Úi da. Đau chân quá.
- Cẩn thận chứ. Đừng động vào vết thương như vậy.
Tôi cười hì hì.
- Thật ra thì cũng không đau lắm đâu. Vết thương ngoài da ý mà. May không mất trí nhớ là tốt rồi.
- Đan.
- Ừm.
- Cậu không nhớ gì lúc trước à?
- Trước á? Vẫn nhớ khi tớ mở mắt ra là có mọi người mà.
- Trước khi cậu tới đây.
Tôi trả lời tỉnh bơ.
- Chuyện của Ruby à? Kệ cô ta đi. Dù sao thì cũng có người tới cứu tớ rồi.
- Người đến cứu cậu?
- Đúng đó. Mà ai đến cứu tớ vậy?
- Là Yul.
Tôi sững người trong giây lát. Giờ mới nhớ ra khi tôi tỉnh không thấy Yul đâu cả. Tôi ngập ngừng hỏi Ju.
- Tớ ngủ bao nhiêu ngày rồi Ju?
- 4 ngày. Đã 4 ngày rồi.
***
Trong căn phòng mầu trắng mùi thuốc sộc lên khiến ai bước vào cũng thấy chạnh lòng. Yul ở phía trước tôi. Không cao ngạo. Không lạnh lùng. Không bất cần.
Yul bị thương. Rất nặng.
Mặc dù bố mẹ tôi nói tôi không thể rời khỏi giường vì tôi vừa tỉnh dậy vẫn còn rất yếu, dù Hạnh Nhi có an ủi rằng Yul đã dần bình phục, nhưng những hình ảnh trong căn phòng tối bưng, máu và nước mắt, như thước phim tua chậm trong đầu tôi.
Khi cánh cửa đổ “Rầm”, Yul lao tới giành lấy con dao từ tay Ruby. Và “phập”…một nhát dao…..rất sâu…….
Yul bị thương, vì tôi.
Bác sĩ nói cậu ấy bị thương phần mềm, cơ bụng. Nhưng trước đó mất khá nhiều sức nên sức khỏe cậu ấy không được ổn định.
Tôi nhìn Yul nằm bất động trên giường mà không sao ngăn được nước mắt.
---
Ngày hôm sau tôi được biết Ruby đang điều trị tâm lí.
Và càng ngạc nhiên hơn nữa khi Hạnh Nhi nói cho biết rằng mẹ ruột Ruby mất khi còn nhỏ, cậu ấy ở cùng mẹ kế và ba. Yul là người bạn âu thơ cũng như là người mà Ruby tin tưởng nhất. Vậy nên cậu ấy mới cư xử như vậy.
- Cậu có giận Ruby không Linh Đan?
Nghe Hạnh Nhi hỏi vậy tôi chỉ cười. Tôi không còn thời gian để giận Ruby nữa, tôi chỉ mong Yul sớm tỉnh dậy thôi.
/63
|