Đoàn làm phim cho Trần Tê nghỉ một tuần để về lo liệu đám tang của cha cô. Hài cốt của giáo sư Trần không thể ghép lại với nhau và đã được hỏa táng trước thời hạn. Tống Minh Minh đi cùng Trần Tê đến nhận tro cốt, nhưng bà không định xuất hiện tại lễ trụy điệu. Lý do Tống Minh Minh đưa ra cho việc này là người thân bên bà nội Trần Tê không ưa bà, nhìn thấy bà sẽ chỉ làm tăng thêm thương cảm. Lão Trần sẽ không để ý đến những nghi thức xã giao này.
Bà không nói dối, nhưng sự thật không chỉ có như thế.
Trần Tê đã đến khách sạn nơi Tống Minh Minh ở vào đêm trước lễ tang. Tống Minh Minh đang bận rộn với đoàn đội của mình để đối phó với giới truyền thông, hy vọng rằng khi tin tức về cái chết của giáo sư Trần và vụ nổ được đưa ra, việc tồn tại lịch sử hôn nhân trong quá khứ sẽ không được nhắc đến, cũng tránh cho tên Trần Tê xuất hiện trên đó.
Điều này khiến Trần Tê một lần nữa nhận ra cha cô cả đời nghiêm khắc với bản thân nhưng lúc chết lại không được sáng rọi. Là đối tác của Tôn Trường Minh và là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn hóa chất, sự cố này ông không thoát khỏi liên quan. Nếu ông còn sống, ông sẽ không khác gì số phận của Tôn Trường Minh bây giờ.
Sau cái chết của Giáo sư Trần, Trần Tê đã mở chiếc két sắt của ông bằng chiếc chìa khóa lấy từ vụ nổ. Cô luôn tò mò về những gì trong đó. Trong két sắt không có tóc giả hay quần áo phụ nữ, và chủ nhân của nó là một người đàn ông ngành khoa học công nghệ nhàm chán. Chỉ có một hộp mẫu vật quặng bình thường và hơn mười viên đá quý được trưng bày ngay ngắn trong đó. Trần Tê cũng có một hộp mẫu vật tương tự, chứa vỏ sò, mẫu vật hóa thạch và viên bi thủy tinh. Trong hộp của giáo sư Trần có ngọc lục bảo, ngọc bích đỏ, nhẫn thủy tinh xanh hoàng gia và kim cương đủ màu... và một số Trần Tê chỉ có thể đánh giá thành phần của chúng bằng công thức cấu tạo hóa học được đánh dấu trên đó. Đúng vậy, chất lượng của mỗi viên đá quý đó không thua kém gì Tống Minh Minh đeo, giáo sư Trần vừa đánh dấu công thức hóa học cấu trúc của chúng vào ô vuông.
Trần Tê cuối cùng cũng biết tiền của cha cô đã đi đâu. Đây là một câu đố mà cả đời ông cũng không giải được.
Tài sản đứng tên giáo sư Trần đã bị cơ quan tư pháp tịch thu, ông và Tôn Trường Minh sẽ phải đối mặt với những khoản tiền phạt và bồi thường khổng lồ dù sống hay chết. Trần Tê không đủ tư cách để mang viên đá đi, vì vậy cô đã đưa chìa khóa cho Tống Minh Minh. Những thứ để tưởng niệm đó cuối cùng cũng có chỗ.
Tống Minh Minh dở khóc dở cười, sau đó thê lương nói: "Con lừa ngoan cố!"
Trần Tê nghĩ bà mắng mỏ cũng đúng. Lừa cứng đầu! Ông không chịu mở miệng để giữ người. Ngày đó khi bà rời đi, ông vừa pha một bình trà nóng, còn chưa kịp uống. Rồi sau đó ông không bao giờ uống trà nữa.
"Tê Tê, con trách mẹ sao?" Tống Minh Minh gọi điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh Trần Tê. Dưới ánh sáng chói lòa, khuôn mặt bà không tì vết, hoàn mỹ như đèn chùm pha lê.
"Bộ phim của mẹ đã bắt đầu công chiếu và bán vé, nó không phải chỉ là mình mẹ. Còn con nữa, bộ phim truyền hình của con sẽ sớm phát sóng. Không ai quan tâm cái gì là sự thật, mọi người chỉ muốn xem náo nhiệt thôi... chờ sau này trải qua nhiều chuyện, con sẽ hiểu!"
"Uhm......"
Thật lâu sau, Trần Tê gật đầu. Có lẽ sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu, thậm chí thep nếp làm theo. Nhưng giờ khắc này, cô nghĩ đến việc khóc lóc thảm thiết trong vòng tay mẹ, và cô lại ứa nước mắt.
Giáo sư Trần khi còn sống không phải là người thích náo nhiệt, mọi thứ về tang lễ của ông đều được giản lược sau khi ông qua đời. Nhưng nhiều sinh viên, đồng nghiệp và bạn bè cũ của ông vẫn đến ngày hôm đó, đứng chật sảnh đường nhỏ. Bà nội và cô của Trần Tê đã khóc đến đứt từng khúc ruột. Trần Tê không thể không lên tinh thần để tiếp khách, xử lý tất cả công việc. Cũng may có các đàn anh đàn chị giúp đỡ nên không bị rối tung lên.
Quả nhiên có phóng viên đến nhà tang lễ, Trần Tê làm theo lời dặn dò của Tống Minh Minh, không xé rách mặt mà đem người đuổi đi.
Tôn Kiến Xuyên cũng nằm trong số những người đến phúng viếng. Bây giờ nhà bọn họ cũng nơi đầu sóng ngọn gió, mông của mình còn không lau sạch, không biết hắn đâu ra thời gian rảnh rỗi. Thắp nhang xong, Trần Tê không phản ứng hắn, yên lặng cùng Vệ Nhạc ngồi xổm phía sau.
Vào đêm xảy ra vụ nổ mạnh, Vưu Thanh Phân làm ca tối. Phân xưởng cô ở gần trung tâm xảy ra vụ nổ chính, cô đi vệ sinh và rời khỏi nơi làm việc, may mắn nhặt được từ chỗ Diêm vương cái mạng, nhưng cũng bị thương nặng. Trần Tê nhận được tin từ A Bạc, vội vã đến ngôi nhà cũ ở ngõ Kim Quang và đón Vệ Nhạc, người đã cả ngày không ăn gì và trong bóng tối oa oa khóc lớn. Cô đến bệnh viện sau đó, Vưu Thanh Phân vẫn đang hôn mê sâu, anh trai và chị dâu từ quê đến vây quanh giường bệnh ân cần chăm sóc Trần Tê không bước tới quấy rầy, và Vệ Nhạc đã đi theo cô kể từ đó.
Vệ Nhạc đốt giấy tiền trong tang đường đã lâu, cuộc vui trở nên nhàm chán. Cô không thích nơi này, không biết vì sao lần trước đến đây một lần, bây giờ lại đến. Trần Tê bắt cô chơi một mình trong góc, cô không dám đi lung tung, nhưng những nơi có nhiều người luôn khiến cô có chút rụt rè. Sự xuất hiện của Tôn Kiến Xuyên khiến mắt cô sáng lên: "Anh Xuyên Tử..."
Tôn Kiến Xuyên đã kịp thời bịt miệng Vệ Nhạc. Nhưng nụ cười không phù hợp của cô ấy quá chói mắt khiến anh phải siết chặt cánh tay. Vệ Nhạc đau đến bật khóc, nhà họ Trần không biết người họ hàng xa nào đang khóc. Nỗi ủy khuất khi bị anh Xuyên Tử bắt nạt chẳng là gì so với niềm vui khi được ở bên anh, nước mắt cũng lắng xuống, Vệ Nhạc cũng học theo. Anh Xuyên Tử cúi đầu cô cũng cúi đầu, anh Xuyên Tử ngây người và cô cũng ngây người. Người đến người đi, cả hai chỉ đứng cạnh nhau.
Trần Tê sợ nhất lúc rảnh rỗi nhìn lên anh chụp lão Trần bốn mắt nhìn nhau. Đó là ảnh hộ chiếu của ông, bây giờ được gọi là di ảnh. Cha đã không còn ở đây nữa, nhưng cô ấy phải hoàn thành công việc của mình. Dư âm của tin xấu này vẫn chưa kết thúc, nhưng phần lớn thời gian cô không kịp nếm trải nỗi buồn, chỉ có một số suy nghĩ hỗn độn còn vương vấn.
Nhà không còn, sách trong thư viện nên chuyển đi đâu?
Về sau sẽ không đặt sandwich, một mình cũng không ăn hết.
Ông ấy đi rất nhanh, chắc sẽ không đau lắm đúng không?
Không xong rồi, trời sập một góc rồi.
Sau này phải làm sao đây?
...
Trong lúc xuất thần, ánh mắt của Trần Tê vô ý quét qua hai hình giấy trong góc. Hai hình đốt! Không biết còn tưởng rằng linh đường đốt nhiều đồng nam đồng nữ, lại giống như một đôi nấm trắng mọc ở nơi chết chóc. Chờ nước mắt rơi xuống thì hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn một vòng, lễ tang vẫn còn trước mắt - thấy người khác chết mà lòng như lửa đốt, không phải vì ấm ức cho người khác, mà xem đến lượt mình... Sinh, lão, bệnh, tử, khổ, đâu mới là cuộc sống?
Trần Tê ngơ ngác nghĩ: Trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ dần dần thành thói quen sao?
Bà không nói dối, nhưng sự thật không chỉ có như thế.
Trần Tê đã đến khách sạn nơi Tống Minh Minh ở vào đêm trước lễ tang. Tống Minh Minh đang bận rộn với đoàn đội của mình để đối phó với giới truyền thông, hy vọng rằng khi tin tức về cái chết của giáo sư Trần và vụ nổ được đưa ra, việc tồn tại lịch sử hôn nhân trong quá khứ sẽ không được nhắc đến, cũng tránh cho tên Trần Tê xuất hiện trên đó.
Điều này khiến Trần Tê một lần nữa nhận ra cha cô cả đời nghiêm khắc với bản thân nhưng lúc chết lại không được sáng rọi. Là đối tác của Tôn Trường Minh và là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn hóa chất, sự cố này ông không thoát khỏi liên quan. Nếu ông còn sống, ông sẽ không khác gì số phận của Tôn Trường Minh bây giờ.
Sau cái chết của Giáo sư Trần, Trần Tê đã mở chiếc két sắt của ông bằng chiếc chìa khóa lấy từ vụ nổ. Cô luôn tò mò về những gì trong đó. Trong két sắt không có tóc giả hay quần áo phụ nữ, và chủ nhân của nó là một người đàn ông ngành khoa học công nghệ nhàm chán. Chỉ có một hộp mẫu vật quặng bình thường và hơn mười viên đá quý được trưng bày ngay ngắn trong đó. Trần Tê cũng có một hộp mẫu vật tương tự, chứa vỏ sò, mẫu vật hóa thạch và viên bi thủy tinh. Trong hộp của giáo sư Trần có ngọc lục bảo, ngọc bích đỏ, nhẫn thủy tinh xanh hoàng gia và kim cương đủ màu... và một số Trần Tê chỉ có thể đánh giá thành phần của chúng bằng công thức cấu tạo hóa học được đánh dấu trên đó. Đúng vậy, chất lượng của mỗi viên đá quý đó không thua kém gì Tống Minh Minh đeo, giáo sư Trần vừa đánh dấu công thức hóa học cấu trúc của chúng vào ô vuông.
Trần Tê cuối cùng cũng biết tiền của cha cô đã đi đâu. Đây là một câu đố mà cả đời ông cũng không giải được.
Tài sản đứng tên giáo sư Trần đã bị cơ quan tư pháp tịch thu, ông và Tôn Trường Minh sẽ phải đối mặt với những khoản tiền phạt và bồi thường khổng lồ dù sống hay chết. Trần Tê không đủ tư cách để mang viên đá đi, vì vậy cô đã đưa chìa khóa cho Tống Minh Minh. Những thứ để tưởng niệm đó cuối cùng cũng có chỗ.
Tống Minh Minh dở khóc dở cười, sau đó thê lương nói: "Con lừa ngoan cố!"
Trần Tê nghĩ bà mắng mỏ cũng đúng. Lừa cứng đầu! Ông không chịu mở miệng để giữ người. Ngày đó khi bà rời đi, ông vừa pha một bình trà nóng, còn chưa kịp uống. Rồi sau đó ông không bao giờ uống trà nữa.
"Tê Tê, con trách mẹ sao?" Tống Minh Minh gọi điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh Trần Tê. Dưới ánh sáng chói lòa, khuôn mặt bà không tì vết, hoàn mỹ như đèn chùm pha lê.
"Bộ phim của mẹ đã bắt đầu công chiếu và bán vé, nó không phải chỉ là mình mẹ. Còn con nữa, bộ phim truyền hình của con sẽ sớm phát sóng. Không ai quan tâm cái gì là sự thật, mọi người chỉ muốn xem náo nhiệt thôi... chờ sau này trải qua nhiều chuyện, con sẽ hiểu!"
"Uhm......"
Thật lâu sau, Trần Tê gật đầu. Có lẽ sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu, thậm chí thep nếp làm theo. Nhưng giờ khắc này, cô nghĩ đến việc khóc lóc thảm thiết trong vòng tay mẹ, và cô lại ứa nước mắt.
Giáo sư Trần khi còn sống không phải là người thích náo nhiệt, mọi thứ về tang lễ của ông đều được giản lược sau khi ông qua đời. Nhưng nhiều sinh viên, đồng nghiệp và bạn bè cũ của ông vẫn đến ngày hôm đó, đứng chật sảnh đường nhỏ. Bà nội và cô của Trần Tê đã khóc đến đứt từng khúc ruột. Trần Tê không thể không lên tinh thần để tiếp khách, xử lý tất cả công việc. Cũng may có các đàn anh đàn chị giúp đỡ nên không bị rối tung lên.
Quả nhiên có phóng viên đến nhà tang lễ, Trần Tê làm theo lời dặn dò của Tống Minh Minh, không xé rách mặt mà đem người đuổi đi.
Tôn Kiến Xuyên cũng nằm trong số những người đến phúng viếng. Bây giờ nhà bọn họ cũng nơi đầu sóng ngọn gió, mông của mình còn không lau sạch, không biết hắn đâu ra thời gian rảnh rỗi. Thắp nhang xong, Trần Tê không phản ứng hắn, yên lặng cùng Vệ Nhạc ngồi xổm phía sau.
Vào đêm xảy ra vụ nổ mạnh, Vưu Thanh Phân làm ca tối. Phân xưởng cô ở gần trung tâm xảy ra vụ nổ chính, cô đi vệ sinh và rời khỏi nơi làm việc, may mắn nhặt được từ chỗ Diêm vương cái mạng, nhưng cũng bị thương nặng. Trần Tê nhận được tin từ A Bạc, vội vã đến ngôi nhà cũ ở ngõ Kim Quang và đón Vệ Nhạc, người đã cả ngày không ăn gì và trong bóng tối oa oa khóc lớn. Cô đến bệnh viện sau đó, Vưu Thanh Phân vẫn đang hôn mê sâu, anh trai và chị dâu từ quê đến vây quanh giường bệnh ân cần chăm sóc Trần Tê không bước tới quấy rầy, và Vệ Nhạc đã đi theo cô kể từ đó.
Vệ Nhạc đốt giấy tiền trong tang đường đã lâu, cuộc vui trở nên nhàm chán. Cô không thích nơi này, không biết vì sao lần trước đến đây một lần, bây giờ lại đến. Trần Tê bắt cô chơi một mình trong góc, cô không dám đi lung tung, nhưng những nơi có nhiều người luôn khiến cô có chút rụt rè. Sự xuất hiện của Tôn Kiến Xuyên khiến mắt cô sáng lên: "Anh Xuyên Tử..."
Tôn Kiến Xuyên đã kịp thời bịt miệng Vệ Nhạc. Nhưng nụ cười không phù hợp của cô ấy quá chói mắt khiến anh phải siết chặt cánh tay. Vệ Nhạc đau đến bật khóc, nhà họ Trần không biết người họ hàng xa nào đang khóc. Nỗi ủy khuất khi bị anh Xuyên Tử bắt nạt chẳng là gì so với niềm vui khi được ở bên anh, nước mắt cũng lắng xuống, Vệ Nhạc cũng học theo. Anh Xuyên Tử cúi đầu cô cũng cúi đầu, anh Xuyên Tử ngây người và cô cũng ngây người. Người đến người đi, cả hai chỉ đứng cạnh nhau.
Trần Tê sợ nhất lúc rảnh rỗi nhìn lên anh chụp lão Trần bốn mắt nhìn nhau. Đó là ảnh hộ chiếu của ông, bây giờ được gọi là di ảnh. Cha đã không còn ở đây nữa, nhưng cô ấy phải hoàn thành công việc của mình. Dư âm của tin xấu này vẫn chưa kết thúc, nhưng phần lớn thời gian cô không kịp nếm trải nỗi buồn, chỉ có một số suy nghĩ hỗn độn còn vương vấn.
Nhà không còn, sách trong thư viện nên chuyển đi đâu?
Về sau sẽ không đặt sandwich, một mình cũng không ăn hết.
Ông ấy đi rất nhanh, chắc sẽ không đau lắm đúng không?
Không xong rồi, trời sập một góc rồi.
Sau này phải làm sao đây?
...
Trong lúc xuất thần, ánh mắt của Trần Tê vô ý quét qua hai hình giấy trong góc. Hai hình đốt! Không biết còn tưởng rằng linh đường đốt nhiều đồng nam đồng nữ, lại giống như một đôi nấm trắng mọc ở nơi chết chóc. Chờ nước mắt rơi xuống thì hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn một vòng, lễ tang vẫn còn trước mắt - thấy người khác chết mà lòng như lửa đốt, không phải vì ấm ức cho người khác, mà xem đến lượt mình... Sinh, lão, bệnh, tử, khổ, đâu mới là cuộc sống?
Trần Tê ngơ ngác nghĩ: Trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ dần dần thành thói quen sao?
/168
|