Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 196 - Chương 196: Không Còn Nợ Nhau

/475


Nhà họ Ôn đích thị là trăm năm thế gia, căn cơ vững chắc, mà con cháu ưu tú nhà họ Ôn cũng không ít, các chi lớn mạnh, ở trong giới quân đội, chính trị, kinh doanh đều có bóng dáng của bọn họ. Ôn Hề Dao là con gái của gia chủ đương thời nhà họ Ôn ở thành phố Hải, thế hệ của cô ấy có ít con cháu, trên cô ấy có ba người anh trai, còn con gái thì chỉ có mình cô ấy, vì vậy rất được yêu thương chiều chuộng.

“Thanh Lan.” Phó Hoành Dật không thấy Thẩm Thanh Lan nên đi vào mấy góc vắng người tìm, quả nhiên thấy cô, anh cười cười đi tới.

Ôn Hề Dao nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhìn sang Thẩm Thanh Lan, trong nháy mắt hiểu rõ. Cô ấy nháy mắt với Thẩm Thanh Lan, cô bé, ánh mắt em không tệ, người đàn ông này được đấy.

Thẩm Thanh Lan cười cười, “Đây là chồng em Phó Hoành Dật, còn đây là đàn chị của em, Ôn Hề Dao.”

Ôn Hề Dao cười nhẹ đúng mực, bắt chuyện với Phó Hoành Dật.

Dù sao cũng là con gái nhà họ Ôn, tất nhiên là phải có lễ nghi. Có điều, họ Phó, đã thế trông diện mạo cũng không giống người tầm thường. Cô ấy nhìn Thẩm Thanh Lan, bất giác phát hiện ra thân phận của đàn em mình không đơn giản chút nào.

“Chị Hề Dao, người lớn trong nhà tìm em, em đi trước, gặp lại chị sau nhé.”

Ôn Hề Dao cười gật đầu, thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi tới chỗ người nhà họ Thẩm, không ngờ đàn em quen biết nhiều năm là người nhà họ Thẩm… Chờ đã… Người nhà họ Thẩm, vậy Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục là anh em?

Lúc này, Ôn Hề Dao muốn chửi thề một câu. Cô lắc đầu, vứt hết suy nghĩ không tốt trong đầu đi.

Tiệc mừng thọ bắt đầu, Sở Vân Dung tìm hai vợ chồng con gái đến chỗ nhà họ Thẩm ngồi. Chỗ của Ôn Hề Dao cách khá xa nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, nên Thẩm Thanh Lan không thấy cô ấy.

Tiệc mừng thọ lần này có rất nhiều người đến, mà quan hệ giữa ba nhà Thẩm, Phó, Chu rất tốt, nên chỗ ngồi tất nhiên là xếp phía trước. Hơn nữa, chỉ với thân phận của Thẩm lão gia và Phó lão gia, có ngồi ở dãy đầu cũng là đúng mực.

Tiệc mừng thọ chia làm hai phần, phần đầu là tiệc truyền thống, phần sau được tổ chức như một buổi khiêu vũ. Phần đầu kết thúc, mọi người chuyển xuống dưới lầu. Lần này, nhà họ Chu bỏ vốn lớn, bao trọn hai tầng của khách sạn.

“Thanh Lan, Hoành Dật, hai cháu xuống dưới chơi đi, đám người già các ông ở đây trò chuyện là được rồi.” Phó lão gia thấy Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh nhìn một đám lão già các ông trò chuyện thì nói.

“Đúng đó, bọn trẻ các cháu tự mình chơi là được rồi. Mấy người già các ông đã lâu không gặp nhau, nhân cơ hội lần này trò chuyện nhiều hơn.” Chu lão gia cười nói, sau đó nhìn cháu trai Chu Thành, “Cháu cũng đừng ở đây nữa, đi chơi đi.”

Chu Thành mỉm cười gật đầu, chào mấy vị lão gia, rồi cùng bọn Phó Hoành Dật xuống lầu.

Thẩm lão gia nhìn bóng lưng Chu Thành rời đi, hỏi Chu lão gia: “Năm nay tiểu Thành 27 tuổi hả?”

“Ừ, năm nay 27 tuổi rồi. Gần đây mẹ nó đang lo lắng chuyện hôn nhân của nó, vậy mà bản thân nó lại chẳng sốt ruột tí nào.”

“Người trẻ tuổi bây giờ không giống chúng ta khi xưa, bọn nó đều thích kết hôn muộn. Chúng ta đã già, con cháu tự có phúc của con cháu, đừng quan tâm nhiều quá mà mệt người.” Thẩm lão gia suy nghĩ rất thoáng. Năm nay Thẩm Quân Dục đã 30 tuổi rồi, mà ông vẫn chưa từng giục, chỉ có Sở Vân Dung là hay nhắc chuyện này với ông.

“Anh Thẩm nói đúng, con cháu tự có phúc của con cháu.”

Phó lão gia vẫn không nói gì, điều này không giống ông chút nào. Thẩm lão gia và Chu lão gia nói chuyện một lát mới cảm thấy có gì đó không đúng, hai ông nhìn sang Phó lão gia, ông ấy đang cầm điện thoại bấm bấm gì đó.

“Anh Phó, anh làm gì vậy?” Chu lão gia tò mò thò đầu nhìn, nhưng không thấy rõ lắm.

Phó lão gia cười ha ha, “Gần đây tôi đang tìm hiểu cách sử dụng Wechat, bọn trẻ bây giờ đều thích chơi cái này. Chúng ta tuy đã già, nhưng phải thức thời mới được, không thể để thời đại đào thải được.”

Ứng dụng Wechat này do Thẩm Thanh Lan tải cho Phó lão gia, để tải được Wechat, cô còn cố ý đi mua một chiếc smartphone cho ông cụ.

“Tôi không chơi được mấy thứ của bọn trẻ bây giờ.” Chu lão gia lắc đầu, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh, ông quả thực không theo kịp tốc độ này.

“Ông kệ lão già này đi, ông ấy chỉ thấy mới mẻ, vài ngày nữa sẽ chán thôi.” Thẩm lão gia giễu cợt, ông rất hiểu tính tình của Phó lão gia.

Phó lão gia hừ nhẹ, “Ông đang ghen tị chuyện con bé Thanh Lan mua điện thoại, tải Wechat cho tôi thì có. Tôi chưa từng thấy ai ăn giấm của một lão già như ông.”

Sắc mặt Thẩm lão gia có chút xanh, “Lão già Phó, lại muốn cãi nhau hả?”

“Cãi thì cãi.”

Chu lão gia bật cười, trong mắt nhuộm đẫm hoài niệm. Năm đó, ba người bọn họ lên chiến trường, bởi vì tính tình hợp nhau nên qua lại nhiều hơn, dần dần trở nên thân thiết, thậm chí còn nhiều lần cứu mạng nhau. Đừng thấy bây giờ Thẩm lão gia và Phó lão gia thỉnh thoảng cãi nhau mà lầm, thật ra quan hệ của hai ông ấy còn bền hơn cả sắt.

“Tôi thật sự mong được như hai anh, không bao lâu nữa là có đời thứ tư. Làm gì như tôi, cháu dâu còn chưa có, haizz…” Chu lão gia cảm thán. Ông thật sự ước ao mà, cháu gái nhà họ Thẩm bị cướp đi rồi, ngẫm lại mà có chút hối hận, sớm biết vậy thì năm đó ông sống ở Thủ đô cho rồi, gần nhau như vậy, cháu gái nhà họ Thẩm là cháu dâu của ai còn chưa biết được đâu.

“Ha ha, rút lại suy nghĩ của ông đi. Con bé Thanh Lan là của nhà chúng tôi. Ông dù có muốn, thì con bé cũng không thể trở thành người nhà họ Chu của ông được đâu.” Phó lão gia nhìn ra ý nghĩ của Chu lão gia thì giễu cợt.

Chu lão gia cũng chỉ cảm thán như vậy, chứ không thật sự để trong lòng. Ông nhìn Thẩm lão gia, hỏi: “Tháng sáu năm nay sẽ tổ chức hôn lễ hả?”

“Không phải, tháng chín mới tổ chức hôn lễ.” Nói đến chỗ này, Phó lão gia càng hăng hái, “Tôi muốn tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống, chúng ta đều là người Trung Quốc, không thể vứt hết phong tục tập quán của tổ tiên được. Mũ phượng, khăn quàng vai đẹp như vậy, Thanh Lan mặc vào khẳng định rất đẹp.”

“Đâu phải ông kết hôn, ông thích thì có ích lợi gì?” Thẩm lão gia bắt bẻ.

“Hừ, lão già Thẩm, ông dám nói ông không thích kiểu truyền thống?” Phó lão gia hừ lạnh.

Thẩm lão gia không trả lời, quả thật ông thích tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống hơn.

“Có điều, nếu Thanh Lan thích tổ chức hôn lễ kiểu phương Tây, thì chúng ta có thể tổ chức hai lần, một lần kiểu Trung Hoa, một lần kiểu phương Tây.” Phó lão gia lẩm bẩm, trong mắt lóe sáng. Hôn lễ của cháu trai duy nhất, lại còn cưới cháu dâu mà mình cực kỳ vừa ý, tất nhiên là ông lại càng quan tâm nhiều hơn rồi.

Lần này, Thẩm lão gia không nói trái ý của Phó lão gia nữa. Hôn lễ của Thanh Lan phải được tổ chức thật long trọng, ông không thể để cháu gái mình uất ức được, tổ chức hôn lễ hai lần cũng được.

“Khi nào Thanh Lan và Hoành Dật kết hôn, hai ông đừng có quên tôi đấy. Tôi nhất định phải tới dự, dù không có thiệp mời thì tôi cũng mặt dày đến uống một chén rượu mừng.” Chu lão gia cười tủm tỉm.

“Làm sao có thể quên ông được chứ? Bọn tôi còn định mời ông làm chủ hôn mà.” Thẩm lão gia vừa cười vừa nói. Người ngoài đều biết mối quan hệ khăng khít giữa ba nhà bọn họ, dù có làm long trọng hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn.

Chu lão gia cười thích ý.

Bên này, ba vị lão gia thảo luận chuyện hôn lễ của Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan tới mức quên trời quên đất. Bên kia, hai nhân vật chính trong cuộc thảo luận này không còn ở trong đại sảnh dưới lầu, mà tìm một cơ hội đi ra ngoài.

“Anh dẫn em đi đâu vậy?” Thẩm Thanh Lan theo sau Phó Hoành Dật, hỏi.

Phó Hoành Dật cười cười, nắm tay cô, “Dẫn em đến một chỗ.”

Thẩm Thanh Lan không hỏi nữa. Gần đây Phó Hoành Dật thích dẫn cô đi khắp nơi mà không nói trước là đi đâu, cô cũng đã quen rồi.

Đi cạnh Phó Hoành Dật, tùy ý anh nắm tay mình, mười ngón tay đan vào nhau, Thẩm Thanh Lan mỉm cười, chỉ cần là đi cùng anh, thì đi đâu cũng được.

Phó Hoành Dật dẫn cô đến một chỗ gần đó, nhìn giống như một công viên, Thẩm Thanh Lan nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, “Hơn nửa đêm tới công viên làm gì?”

Phó Hoành Dật cười cười không nói lời nào. Anh nắm tay dắt cô đi vào bên trong, buổi tối tháng hai, trong công viên chỉ có lác đác vài người, Thẩm Thanh Lan thấy bọn họ ôm máy ảnh, hình như là nhiếp ảnh gia.

Phó Hoành Dật nhìn bảng hướng dẫn, sau đó dẫn Thẩm Thanh Lan đi về một hướng. Hôm nay cô mặc lễ phục dạ hội, trên vai khoác áo vest của Phó Hoành Dật, lúc vừa ra khỏi cửa khách sạn, anh đã khoác lên cho cô.

Phó Hoành Dật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng anh không hề thấy lạnh. Anh đi trước Thẩm Thanh Lan, thỉnh thoảng quay lại nhắc cô chú ý dưới chân.

Cô mang giày cao gót, mà đường trong công viên lại lát đá xanh, anh lo cô sẽ vấp ngã.

“Phó Hoành Dật, em không phải là trẻ con.” Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nói. Đây là công viên, mặc dù đã tám giờ tối rồi nhưng đèn đường vẫn mở, chiếu sáng mặt đất. Cô tuy mang giày cao gót, nhưng không đến mức đi vài bước là ngã.

Có đôi khi, cô thật sự cảm thấy Phó Hoành Dật chăm lo cho cô quá mức. Nhưng Thẩm Thanh Lan của hiện tại chẳng hề ngờ được, sau này khi cô mang thai, Phó Hoành Dật của khi đó mới gọi là chăm lo quá mức.

“Đến rồi.” Phó Hoành Dật ra hiệu bảo Thẩm Thanh Lan nhìn.

Thẩm Thanh Lan nhìn theo ánh mắt của Phó Hoành Dật, rốt cuộc hiểu tại sao anh muốn dẫn cô tới đây. Phía trước cách đó không xa là một dải hoa mai lớn màu đỏ rực, dưới ánh đèn đường, hoa mai mang theo sự duyên dáng mà ban ngày không thể nhìn thấy được.

Thẩm Thanh Lan nhìn đến mê mẩn. Cô không rõ tại sao Phó Hoành Dật biết nơi này có mai đỏ, còn dẫn cô tới xem, nhưng thật sự là cô rất thích cảnh tượng thế này.

“Có người nói mai đỏ ở đây không giống với nơi khác, vì hoa buổi tối đẹp hơn ban ngày. Lần này vừa hay tới đây, nên anh dẫn em tới xem, em thích không?” Phó Hoành Dật nhẹ giọng hỏi Thẩm Thanh Lan.

Hôm nay, lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Chu Thành, anh có nghe Chu Thành vô ý nhắc tới, lúc đó anh đã nhớ kỹ trong lòng. Từ rất lâu rồi, anh đã biết Thẩm Thanh Lan thích đi du lịch, thích ngắm cảnh đẹp, nhưng anh không có nhiều thời gian đi cùng cô, cùng nhau ngắm cảnh núi non sông nước, đây là điều áy náy lớn nhất của anh đối với cô.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, bỗng nhiên nghiêng người ôm Phó Hoành Dật, “Thật ra anh không cần cố ý dẫn em tới đây.” Nếu để người khác phát hiện bọn họ rời khỏi bữa tiệc giữa chừng thì sẽ không hay lắm.

Phó Hoành Dật cũng ôm lấy cô, “Anh ở trong quân đội quanh năm, không có nhiều thời gian ở bên em. Bây giờ hiếm khi có cơ hội, nên muốn dẫn em đến xem.”

Thẩm Thanh Lan ở trong ngực Phó Hoành Dật, cười ấm áp, “Anh không cần phải làm vậy đâu, cũng không cần cảm thấy áy náy. Trước đây, khi lựa chọn gả cho anh, em đã lường trước được rồi, nhưng em chưa từng hối hận.”

Phó Hoành Dật cười dịu dàng, “Anh biết.” Là bởi vì biết nên mới càng thêm áy náy. Từ sau lần gặp nhau ở rừng mưa, Phó Hoành Dật mơ hồ đoán được quá khứ của Thẩm Thanh Lan, có lẽ nó càng phức tạp hơn suy đoán của anh, cũng càng gian nan hơn. Điều này làm lòng anh đau đớn, không phải đau dồn dập, mà là đau âm ỉ, không cách nào quên được.

Anh không hỏi quá khứ của cô, là vì anh biết cô chưa sẵn sàng. Anh cũng không muốn vạch trần đoạn quá khứ đã qua, có một phần là vì anh sợ.

Thẩm Thanh Lan rời khỏi lồng ngực Phó Hoành Dật, rồi đi tới chỗ cây mai đỏ, cô ngẩng đầu lên chạm vào một đóa hoa. Nhìn kỹ mới phát hiện mai đỏ nơi này quả thật không giống mai đỏ ở những nơi khác, nó không phải màu đỏ hồng, mà là đỏ rực như máu, cánh hoa tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, nhụy hoa màu vàng, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, mùi hương hơi giống mai vàng, nhưng lại nhạt hơn, phải đến thật gần mới có thể ngửi thấy.

Cô cúi đầu ngửi, Phó Hoành Dật đứng cách đó không xa, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

“Tách!” một tiếng vang lên, Phó Hoành Dật quay lại nhìn thì thấy một người đang cầm máy ảnh chụp bọn họ. Thấy anh nhìn sang, người nọ ngại ngùng nhìn lại.

Phó Hoành Dật đi tới, người nọ ôm chặt máy ảnh trong ngực, khẩn trương nói: “Tôi không phải cố ý chụp lén hai người đâu.” Thật sự là cảnh tượng vừa rồi quá đẹp, nên cô ấy không tự chủ được giơ máy ảnh lên chụp.

“Tôi có thể xóa ảnh mà.”

Phó Hoành Dật đưa tay ra, chỉ nhìn cô ấy mà không nói lời nào.

Người nọ sững người, cảm nhận được khí thế trên người Phó Hoành Dật, cô ấy đưa máy ảnh cho anh, “Tôi không phải phóng viên, tôi chỉ là một người yêu thích chụp ảnh mà thôi. Mảng mai đỏ này đẹp nhất vào buổi tối, nên tối nay tôi mới đến đây, chứ không phải tôi theo dõi hai người. Anh có thể xóa hình bên trong, nhưng đừng đập máy ảnh của tôi…”, máy ảnh này rất đắt đó. Dưới ánh mắt của Phó Hoành Dật, cô ấy nuốt nửa câu sau vào trong bụng.

Phó Hoành Dật nhìn vài tấm hình, sau đó trả máy ảnh lại cho cô ấy, “Chụp không tệ, có thể chụp giúp chúng tôi vài tấm nữa không?” Anh khách khí nói.

Người nọ ngẩn người, lúc Phó Hoành Dật đi tới, cô ấy còn tưởng rằng anh muốn đập máy ảnh của mình, không ngờ lại có bước chuyển đầy kịch tính như vậy.

Thấy người nọ cứ ngẩn người mà không nói lời nào, Phó Hoành Dật nhíu mày, “Không tiện sao? Nếu không tiện thì thôi vậy.”

“Không… không… không… Không phải, rất tiện, rất rất tiện.” Người nọ lắc đầu liên tục. Vừa rồi là do cô ấy quá bất ngờ, vì tướng mạo của đôi trai gái này quá đẹp, rất hợp làm mẫu. Như vậy thì làm gì có chuyện không tiện, cô ấy cầu còn không được đấy.

“Cảm ơn.” Phó Hoành Dật nhã nhặn nói cảm ơn. Anh đi đến, đứng cạnh Thẩm Thanh Lan, “Cần chúng tôi tạo kiểu gì không?”

Người nọ lắc đầu, “Không cần, hai người tự nhiên là được rồi, tôi sẽ tự canh góc chụp.” Chụp tự nhiên lúc nào cũng đẹp hơn.

Phó Hoành Dật càng thêm hài lòng, anh nhìn Thẩm Thanh Lan, đáy mắt tràn đầy ý cười, Thẩm Thanh Lan cũng mỉm cười nhìn anh.

Tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên liên tục, cô gái chụp ảnh rất hài lòng, nhất là khi nhìn đến ảnh chụp trong máy thì càng thêm vui vẻ. Người đẹp chính là như vậy, không cần làm gì, chỉ cần đứng đó là đã đẹp như tranh rồi.

“Xin hỏi, làm sao để gửi ảnh cho hai người?” Cô gái hỏi Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan lấy điện thoại ra thêm Wechat của cô gái.

“Tôi chỉnh sửa ảnh xong sẽ gửi cho cô ngay. Cô yên tâm, tôi sẽ không cho bất cứ ai xem những ảnh này.” Cô gái đã nhận ra Thẩm Thanh Lan chính là họa sĩ Lãnh Thanh Thu.

Thẩm Thanh Lan nói lời cảm ơn, sau đó cùng Phó Hoành Dật quay về bữa tiệc.

“Sao tự dưng lại muốn chụp ảnh?” Trên đường trở về, Thẩm Thanh Lan cười hỏi. Bởi vì tính đặc thù của công việc nên Phó Hoành Dật không thích chụp ảnh. Ở trong nhà cũng không có nhiều ảnh của anh.

“Chỉ là muốn có nhiều ảnh chụp chung với em mà thôi.” Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói. Kết hôn đã lâu rồi, mà anh và Thẩm Thanh Lan chỉ có một tấm ảnh chụp chung vào lần đi Giang Nam năm ngoái.

Thẩm Thanh Lan cười cười, “Hôm nào đó em đi rửa những tấm ảnh này, rồi bỏ vào một cuốn album.”

“Em thích là được rồi. Đợi anh rảnh, anh sẽ cùng em đi du lịch. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chụp thật nhiều ảnh chung. Để khi già, không đi nổi nữa, chúng ta sẽ ngồi trên xích đu lật xem từng tấm ảnh trong album, cùng nhớ lại chuyện năm xưa.”

Thẩm Thanh Lan tưởng tượng theo lời anh nói, bất giác bật cười. Cô có chút không tưởng tượng ra dáng vẻ một Phó Hoành Dật đầu bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn.

“Thật ra không đi du lịch cũng được, anh có thể làm người mẫu cho em mà.” Thẩm Thanh Lan chớp chớp mắt, nhắc mới nhớ, cơ thể của Phó Hoành Dật còn mạnh mẽ săn chắc hơn cả người mẫu.

Ánh mắt Phó Hoành Dật trở nên mờ ám, anh nhỏ giọng nói bên tai cô, “Được, em muốn vẽ thế nào cũng được, anh sẽ phối hợp hết.” Giọng nói mập mờ khiến tai Thẩm Thanh Lan đỏ lên.

Cô hờn dỗi trừng anh một cái, da mắt người này thật là dày.

Lúc hai người trở về, tiệc còn chưa kết thúc, ngoại trừ Thẩm Quân Dục thì không ai thấy hai người vừa ra ngoài. Thẩm Thanh Lan đưa lại áo vest cho Phó Hoành Dật, điềm đạm ngồi cạnh Thẩm Quân Dục.

Ánh mắt Thẩm Quân Dục đảo qua hai người, “Hai người vừa đi đâu?”

“Bên trong chán quá, em ra ngoài hít thở không khí.” Thẩm Thanh Lan bình thản trả lời.

Phó Hoành Dật đưa cô một ly nước ấm, “Uống cho ấm người.”

Thẩm Thanh Lan cầm ly nước uống, Thẩm Quân Dục cười cười, cũng không hỏi nhiều, em gái đã kết hôn rồi, người làm anh không thể quản quá nhiều.

***

Sau khi Ôn Hề Dao làm Đỗ Nam tức giận bỏ đi thì một mình nhàm chán đi lại trong bữa tiệc, lại không tìm được Thẩm Thanh Lan, nên định về sớm một chút.

Có điều, vừa đi đến cửa thì bụng hơi khó chịu, cô ấy quay lại nhà vệ sinh, xong xuôi rồi mới chuẩn bị đi về. Trên đường đi ra thì gặp phải Thẩm Quân Dục cũng đang hướng nhà vệ sinh đi tới.

Thầm than một câu oan gia ngõ hẹp, Ôn Hề Dao giả vờ như không quen biết, đi lướt qua Thẩm Quân Dục. Nào ngờ vừa đi được vài bước, thì có một người phụ nữ loạng choạng đi tới, khi đi ngang qua Thẩm Quân Dục, đúng lúc trượt chân, té ngã.

Thẩm Quân Dục vô thức kéo lại, người phụ nữ đó nhân cơ hội ngã vào lòng Thẩm Quân Dục, rất tự nhiên vòng tay lên cổ, rồi tựa vào vai anh ấy, mùi nước hoa nồng nặc quanh quẩn chóp mũi Thẩm Quân Dục.

Người phụ nữ nhếch miệng cười, ánh mắt mơ màng, lúc ngã vào lòng Thẩm Quân Dục còn không quên dùng bộ ngực của mình chà lên người anh ấy, sắc mặt Thẩm Quân Dục trầm xuống.

Nụ cười trên mặt Thẩm Quân Dục hơi lạnh, anh ấy nhìn người phụ nữ đang dựa trên người mình, thầm nghĩ: Nếu lúc này mình buông tay thì có vẻ không được ga lăng cho lắm?

Người phụ nữ khép hờ mắt, mơ màng nhìn Thẩm Quân Dục, môi đỏ mọng khẽ mở, “Anh đẹp trai, em uống say rồi, anh đưa em về nhà được không?” Hơi thở thật sự có mùi thơm thoang thoảng của rượu.

Thẩm Quân Dục cười lạnh.

Ôn Hề Dao đứng dựa tường xem trò hay. Tất nhiên là cô ấy có thể nhìn ra người phụ nữ đó cố ý, xem ra là đang giả say rồi.

Cô ấy chỉ lo nhìn trò hay, mà không phát hiện Thẩm Quân Dục đã thấy mình. Lúc này, anh ấy đã không còn cười nổi nữa, “Hề Dao.” Anh gọi tên cô, giọng điệu dịu dàng như nước.

Sắc mặt Ôn Hề Dao cứng đờ, nhìn Thẩm Quân Dục như nhìn một người bị bệnh thần kinh. Tôi biết anh sao? Sao gọi thân thiết như vậy? Cô ấy không nhịn được liếc anh ấy một cái.

Thẩm Quân Dục nhìn Ôn Hề Dao, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo. Ôn Hề Dao bĩu môi, đứng thẳng người, đi tới kéo người phụ nữ kia ra khỏi người Thẩm Quân Dục.

“Tôi nói cô gái này, cô ra cửa không đem theo mắt sao? Dám quyến rũ người đàn ông của tôi, cũng không nhìn xem mình có đẹp bằng tôi không?” Ôn Hề Dao vừa hung hăng nói vừa trừng người phụ nữ đó, ánh mắt cô ấy nhìn cô ta giống như nhìn kẻ thứ ba.

Người phụ nữ bị Ôn Hề Dao kéo ra thì ngã xuống, mông đập lên sàn, có lẽ là thật sự rất đau, nên cô ta không nhịn được hét “ối” một tiếng, “Cô là ai?”

Ôn Hề Dao khom lưng nhìn cô ta, “Tôi là ai? Tôi là bạn gái của người đàn ông này. Tôi cũng muốn hỏi cô là ai, tôi chỉ mới đi vệ sinh một chút mà cô đã nhào lên người bạn trai tôi rồi. Nhìn cô cũng đâu có già, sao lại đói khát như vậy?”

Sắc mặt người phụ nữ tái xanh, cô ta chỉ Ôn Hề Dao nói “Cô… cô…” mãi mà không nói hết được câu.

Ôn Hề Dao gạt tay cô ta ra, cô ấy ghét nhất là có người lấy tay chỉ mình, hành động này không lễ phép một chút nào, “Cô cái gì mà cô, tôi cho cô biết, người đàn ông này chỉ có thể là của tôi, sau này đừng để tôi gặp lại cô, còn có lần sau nữa thì không chỉ đơn giản chỉ bị mắng thế này đâu, tôi sẽ đánh người đấy.”

Ánh mắt của cô ấy dừng lại trước ngực người phụ nữ kia, “Chị gái à, sau này nên tìm một thẩm mỹ viện có uy tín một chút, hoặc ít nhất cũng phải làm cho tự nhiên một chút, đừng để người khác nhìn một cái đã biết ngay là đồ giả, độn silicon nhiều quá, chẳng may nó hỏng thì mất nhiều hơn được đấy.”

Lúc này, đã không còn từ nào có thể hình dung sắc mặt của người phụ nữ kia nữa, cả người cô ta run lên vì tức giận, cô ta nói không lại Ôn Hề Dao nên quay sang nhìn Thẩm Quân Dục, trên mặt tỏ vẻ “Anh nhìn người phụ nữ này đi, cô ta là một con cọp cái, có điểm nào tốt chứ?“.

Nhưng Thẩm Quân Dục lại dịu dàng nhìn Ôn Hề Dao, khuôn mặt cưng chiều, vờ như không thấy sự chỉ trích của người phụ nữ kia, cô ta tức tới mức suýt nữa trợn trắng mắt ngất đi.

Cảm giác được ánh mắt dịu dàng trên người mình, cơ thể Ôn Hề Dao run lên, rất muốn nói một câu, “Anh trai à, tôi vứt bỏ hình tượng của mình để giúp anh, nên anh có thể bình thường một chút được không?”

Người phụ nữ từ dưới sàn đứng lên, oán hận nhìn Ôn Hề Dao, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy. Cô ta nhìn Thẩm Quân Dục, thấy anh ấy không có phản ứng gì thì mới rời đi, bước chân vững vàng, không hề có dấu hiệu nào là say rượu.

“Chị gái à, lần sau nhớ chọn nước hoa cho kỹ một chút, đừng nên xịt loại rẻ tiền này, nhìn cô rất là LOW.” Ôn Hề Dao nói với bóng lưng của người phụ nữ, còn không quên ra vẻ phong tình bằng cách vén tóc mai của mình.

Bước chân người phụ nữ hơi lảo đảo, thầm mắng mình xui xẻo. Thật ra cô ta là bạn gái do một người khách quý mang vào, theo lý thì những trường hợp thế này phải mang theo bạn gái hoặc vợ, sẽ không ai mang tình nhân đi cùng, nhưng rừng lớn thì chim nào mà chẳng có, tất nhiên là vẫn có một vài người không có mắt.

Người đàn ông của ả là một lão già, cô ta phải xin xỏ rất lâu mới làm ông ta đồng ý dẫn tới đây. Có điều, người tới đây ai cũng có thân phận, chọn phụ nữ tất nhiên cũng phải có con mắt nhìn, dĩ nhiên sẽ không nhìn trúng loại như cô ta. Cô ta ngắm trúng Thẩm Quân Dục, nhìn chằm chằm anh ấy cả đêm, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội tiếp xúc gần gũi với Thẩm Quân Dục, kết quả lại đụng phải một Trình Giảo Kim.

Đúng vậy, ở trong mắt cô ta, Ôn Hề Dao chính là Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra giành Thẩm Quân Dục với cô ta. Bởi cô ta quan sát Thẩm Quân Dục cả một buổi tối, căn bản là không thấy Ôn Hề Dao ở cạnh Thẩm Quân Dục.

Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục tất nhiên không biết suy nghĩ của người phụ nữ đó. Lúc này, Ôn Hề Dao nghe tiếng cười của Thẩm Quân Dục thì đen mặt. Người đàn ông này đang cười nhạo cô hung dữ?

“Này, tốt xấu gì tôi cũng giúp anh đuổi cô ta đi, anh cười tôi như vậy là có ý gì?” Ôn Hề Dao hai tay chống nạnh, chất vấn.

Thẩm Quân Dục cố nhịn cười, “Xin lỗi, trong chốc lát không nhịn cười được. Tôi chỉ không ngờ cô còn có một mặt… đáng yêu như vậy.” Anh vốn định nói hung dữ, nhưng nghĩ nghĩ lại đổi sang đáng yêu.

Sắc mặt Ôn Hề Dao hòa hoãn lại, xem như là chấp nhận lời giải thích của Thẩm Quân Dục, “Nếu anh đã biết là hoa đào do mình trêu chọc thì đừng có tùy tiện giơ tay ra, như vậy không phải là gây rắc rối cho người khác sao.”

Thẩm Quân Dục lập tức thu lại nụ cười, nghe lời gật đầu, “Cô nói rất có lý, tôi nhớ kỹ rồi.” Anh ấy không giải thích, thật ra vừa rồi là anh ấy giơ tay ra theo bản năng, hiếm khi một lần tốt bụng mà lại tạo thành chuyện xấu.

Ôn Hề Dao thấy biểu hiện của Thẩm Quân Dục thì hài lòng, lại thêm chuyện anh ấy là anh trai của Thẩm Thanh Lan, nên cơn giận trong lòng vơi đi một chút, cô ấy khoát khoát tay, “Được rồi, nếu chuyện đã giải quyết xong thì tôi đi trước đây. Đêm nay anh giúp tôi một lần, tôi lại giúp anh một lần, sau này chúng ta không còn nợ nhau. Không hẹn gặp lại. Tạm biệt!”

Cô ấy khoát tay, toan đi thì bị Thẩm Quân Dục nắm lấy cổ tay, kéo lại, “Cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi, xem như báo đáp cô vừa nãy giúp tôi.”

“Không cần, anh cũng đã giúp tôi rồi. Hơn nữa, tôi tự mình lái xe tới đây nên không cần anh đưa về.” Ôn Hề Dao từ chối, bây giờ cô ấy không muốn ở cạnh người đàn ông này một chút nào. Cô ấy nghĩ mãi mà không ra, rõ ràng Thẩm Thanh Lan là một người dễ qua lại, sao cô lại có một người anh tính tình kém như vậy chứ?

Thẩm Quân Dục không biết suy nghĩ của Ôn Hề Dao, thấy cô ấy từ chối cũng không miễn cưỡng nữa. Anh ấy buông tay Ôn Hề Dao, ra hiệu mời đi, cô ấy vẫy vẫy tay, lần này là đi thật.

Thẩm Quân Dục cười cười, lắc đầu, không vào nhà vệ sinh mà đi ra luôn.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, nhưng hai hai vị lão gia đã lớn tuổi, có chút mệt mỏi, nên phải về trước.

Đoàn người nhà họ Phó và nhà họ Thẩm đứng ở dưới lầu chờ Thẩm Quân Dục, thấy anh ấy quay lại, liền cùng nhau trở về khách sạn. Bây giờ đã quá muộn, không thể trở lại Thủ đô được, hai nhà quyết định ở đây thêm một đêm nữa.

“Phó lão gia, Thẩm lão gia, nhà cháu đã chuẩn bị sẵn phòng rồi, bây giờ cũng đã muộn, mọi người đến nhà cháu nghỉ ngơi nhé?” Chu Thành giữ người lại. Anh ta đến tiễn khách, dù sao cũng là bạn tri kỷ của ông nội, anh ta phải quan tâm nhiều hơn, khách trên lầu để cho cha mẹ tiếp là được.

Thẩm lão gia cười hiền, “Không cần đâu cháu, đã đặt khách sạn rồi. Hơn nữa, bọn ông nhiều người như vậy, ở nhà cháu sẽ không tiện, không làm phiền nữa. Có thời gian thì dẫn ông cháu đến Thủ đô làm khách.”

Chu Thành cũng không miễn cưỡng, cười gật đầu, “Lần này đãi khách không chu toàn, lần sau ông và Phó lão gia tới, cháu sẽ dẫn mọi người đi dạo thành phố Lâm.”

“Được rồi, với quan hệ của mấy nhà chúng ta thì đừng khách khí làm gì nữa. Còn lề mề nữa là trời sáng luôn đấy, cháu vào đi, bọn ông về trước.” Phó lão gia vung tay lên, dẫn đầu lên xe trước.

Chu Thành đứng đợi cho tới khi không còn thấy xe của bọn họ nữa mới đi vào.

Bởi vì hôm sau là thứ hai, nên Phó Hoành Dật và Thẩm Khiêm đi suốt đêm để trở về quân đội.

Trước khi đi, Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt lưu luyến, “Anh đi đây, em một mình phải biết tự chăm sóc, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Em biết rồi, buổi tối lái xe cẩn thận một chút.”

Phó Hoành Dật cười cười, “Được.” Đi được vài bước thì quay trở lại ôm Thẩm Thanh Lan, hôn một nụ hôn thắm thiết, Thẩm Thanh Lan phối hợp đáp lại anh.

Phó Hoành Dật buông cô ra, cười cười, “Bây giờ anh đã có chút hiểu ý của câu Từ đây quân vương không còn sớm lâm triều’ rồi.”

Thẩm Thanh Lan cười cười, Phó Hoành Dật vuốt ve mặt cô, “Lần này thực sự anh phải đi rồi, em nhớ phải chăm sóc tốt cho mình. Cuối tuần này anh không trở lại, tuần sau nữa anh có ba ngày nghỉ, chúng ta đi biển chơi.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Lần này, Phó Hoành Dật thật sự không quay đầu lại. Thẩm Thanh Lan đóng cửa phòng, ngồi trên giường, nhưng không buồn ngủ chút nào. Đúng vào lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới. Cô mở ra xem, là tin nhắn trên Wechat.

Là cô gái lúc tối gặp trong công viên, cô ấy gửi ảnh đã chụp qua.

[Cám ơn.] Thẩm Thanh Lan gửi hai chữ.

Cô gái kia trả lời rất nhanh, [Không cần khách khí, những tấm đó là ảnh gốc, tôi còn giữ một bản, khi nào chỉnh sửa xong tôi sẽ gửi cho cô.]

Dù sao cũng chụp vào buổi tối, ánh sáng có chút không như ý, muốn ảnh sắc nét hơn thì phải chỉnh sửa lại.

Thẩm Thanh Lan cũng không vội, cô thuận tay xem danh sách bạn bè của cô gái, thì phát hiện cô ấy là một nhiếp ảnh gia. Suy nghĩ một lát, cô hỏi:

[Cô có rửa ảnh không?]

[Có, cô muốn rửa ảnh sao?]

[Tôi muốn rửa ảnh đêm nay đã chụp, cô nói cho tôi biết bao nhiêu tiền đi, tôi chuyển khoản gửi cô.]

[Ok, nhưng tiền thì không cần. Tối nay rất vui vì được gặp hai người. Cô nhắn tin địa chỉ qua cho tôi, rửa ảnh xong tôi sẽ gửi cho cô.]

Thẩm Thanh Lan gửi địa chỉ ở Giang Tâm Nhã Uyển cho cô ấy, sau đó kéo lên xem từng tấm ảnh mà cô ấy gửi.

Rất nhiều ảnh chụp cô từ chính diện, Phó Hoành Dật đứng cạnh cô, ảnh chụp sườn mặt anh, chỉ có vài ảnh là chụp chính diện cả hai người họ.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan dừng lại một tấm ảnh, Phó Hoành Dật ôm cô từ phía sau, tay cô cầm một đóa mai đỏ, cô đang quay đầu nói gì đó với Phó Hoành Dật, nụ cười ấm áp, còn Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt cưng chiều.

Cô nhìn ảnh chụp, môi nở nụ cười.

***

Sáng sớm hôm sau, bọn Thẩm Thanh Lan trở lại Thủ đô. Tiệc mừng thọ lần này, Thẩm Hi Đồng rất yên phận theo cạnh Sở Vân Dung, biểu hiện cũng đúng mực, Thẩm Khiêm không tiện nói gì cả. Hơn nữa, lần này về rồi đi quá vội, ông không có thời gian nói chuyện với Sở Vân Dung, đành phải đợi lần sau nói.

Sau khi đưa hai vị lão gia về Đại Viện, Thẩm Thanh Lan liền đi. Hôm nay cô có hẹn đi ăn với Vu Hiểu Huyên, Vu Hiểu Huyên đã quay xong, lần này coi như là chúc mừng.

Cô về nhà mình trước, tắm rửa thay đồ rồi lên giường nằm nghỉ, ngửi mùi hương như có như không của Phó Hoành Dật vương vấn trong nhà, Thẩm Thanh Lan dần cảm thấy mệt.

Tối qua hầu như cô không ngủ, lại lái xe mấy tiếng đồng hồ, bây giờ hơi mệt, cộng thêm khung cảnh quen thuộc, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc thức dậy đã là xế chiều, cô sửa soạn một chút rồi ra ngoài.

Chỗ hẹn là Mị Sắc, từ sau khi Cố Dương và Cố Khải bị Phó Hoành Dật ném vào quân đội thì mấy người Hàn Dịch cũng ít khi tới đây, phòng bao dành riêng cho bọn họ bỏ trống.

Thẩm Thanh Lan đã tới mấy lần, hơn nữa Hàn Dịch cũng đã cố ý dặn dò, quản lý nhìn thấy cô là dẫn ngay tới phòng của bọn Hàn Dịch.

“Cô Thẩm, Giám đốc Hàn đã phân phó, khi nào cô đến đây thì cứ sử dụng phòng bao này, có việc gì thì cô bấm chuông là được.” Quản lý khách khí nói, thân phận của vị Thẩm tiểu thư này tôn quý, không phải là người anh ta có thể đắc tội được.

Thẩm Thanh Lan nói cảm ơn, nhân viên phục vụ bưng đĩa trái cây lên, “Cô Thẩm, hôm nay cô muốn uống rượu gì?”

Thẩm Thanh Lan nhớ đến con sâu rượu Vu Hiểu Huyên thì hơi đau đầu, cô nói: “Hôm nay không uống rượu. Tôi đang chờ bạn, anh đi làm việc của mình trước đi. Khi nào cô ấy tới tôi sẽ gọi anh.”

Quản lý cười gật đầu đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng.

Người tới đầu tiên là Phương Đồng. Vừa vào phòng là cô ấy nhào lên ghế sô-pha nằm, gương mặt uể oải.

“Cậu sao vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phương Đồng khoát khoát tay, “Không có chuyện gì, chỉ là mệt mỏi do tăng ca mà thôi.” Cuối tuần này cô ấy tăng ca, người cùng phòng làm khó dễ cô ấy, nhưng mà người ta không làm trắng trợn, cô ấy cũng không thể tìm Thẩm Quân Dục mách lẻo gì. Mà nếu đi tìm, thì quan hệ giữa cô ấy và Thẩm Quân Dục sẽ thật sự không còn trong sáng nữa rồi. Có trời làm chứng, giữa cô ấy và Thẩm Quân Dục còn trong sạch hơn cả nước tinh khiết ấy chứ.

“Công việc nhiều lắm sao?” Thẩm Thanh Lan khó hiểu, Phương Đồng chỉ là một thực tập sinh, sao có thể bận hơn cả ông chủ là Thẩm Quân Dục được?

“Là do tớ làm chậm, người ta chỉ cần một tiếng đồng hồ là làm xong việc, còn tớ phải cần hai, ba tiếng mới xong. Cậu đừng lo cho tớ, đây chỉ là tạm thời mà thôi, tớ cũng không ngốc, qua một thời gian nữa, thích ứng được là sẽ ổn thôi.” Phương Đồng nói, ra vẻ không chút để ý.

/475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status