Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 198 - Chương 198: Là Cô Ta

/475


Chỉ một câu cũng đủ khiến hai người đang ngồi biến sắc. Năm nay Hạ Phỉ chỉ mới ba mươi ba tuổi, cùng lắm là lớn hơn Hàn Dịch hai, ba tuổi. Trước kia, lúc gả cho Hàn Chính Sơn, cô ta cũng chỉ mới hai mươi lăm, lúc đó Hàn Chính Sơn đã gần năm mươi rồi, cũng đủ để làm cha cô ta.

Nhắc tới Hạ Phỉ và Hàn Chính Sơn chính là trò hề trong giới thượng lưu khi ấy ở thủ đô.

Mẹ Hàn Dịch xuất thân danh môn, tuy không phải ở thủ đô, mà ở Tân Nam, nhưng gia tộc nhà ngoại của Hàn Dịch rất nổi danh.

Khi Hàn Chính Sơn ra nước ngoài du học thì gặp được mẹ Hàn Dịch, có thể nói là hai người lâu ngày sinh tình. Hơn nữa, gia thế của cả hai tương xứng, sau khi du học về thì hai nhà cũng không có ý kiến gì, nhanh chóng cử hành một hôn lễ long trọng.

Năm đó, chuyện tình của Hàn Chính Sơn và mẹ Hàn Dịch cũng là một giai thoại. Mẹ Hàn Dịch xuất thân cao, đương nhiên giáo dưỡng cũng không hề kém, bàn về tướng mạo, nhìn Hàn Dịch thôi là biết bà ấy là một người đẹp.

Hàn Chính Sơn cũng rất yêu vợ, trải qua những ngày ân ái khiến người khác hâm mộ với mẹ Hàn Dịch, nhưng một khi tình cảm mãnh liệt qua đi, thứ còn lại chỉ là sự nhạt nhẽo.

Lúc mang thai Hàn Dịch, vì cơ thể mẹ hấp thu kém nên khi sinh anh ta ra yếu ớt nhiều bệnh. Đương nhiên mẹ Hàn Dịch đã đặt hết lòng dạ lên con trai mình, khó tránh khỏi thờ ơ với chồng.

Dù trong nhà có vợ xinh đẹp nhưng nhìn lâu cũng thấy chán. Hơn nữa bị bên ngoài mê hoặc, tâm tư của Hàn Chính Sơn cũng dần chẳng ở nhà nữa. Chờ đến khi mẹ Hàn Dịch nhận ra thì Hàn Chính Sơn đã phất cờ bên ngoài từ lâu rồi. Chỉ là người vợ ở nhà hợp ý hợp lòng ông ta, nên chuyện cũng không đến tai mẹ Hàn Dịch.

Mẹ Hàn Dịch biết chuyện cũng là do ra ngoài gặp bạn thì được người bạn thân nói cho mới biết, lúc đầu bà ấy còn không tin, dù sao chồng vẫn còn rất yêu thương mình. Chỉ là khi bạn thân giơ từng tấm ảnh Hàn Chính Sơn thân mật với những người phụ nữ khác nhau ra, đối mặt với sự thật rành rành như vậy, bà ấy cũng không thể không tin nữa.

Bà ấy về nhà chất vấn Hàn Chính Sơn, lúc đầu ông ta còn chối mãi, thậm chí còn nói dối, tức giận nói rằng bà ấy ăn nói bậy bạ. Mãi cho đến khi mẹ Hàn Dịch đưa ảnh chụp ra trước mặt Hàn Chính Sơn, ông ta mới không thể chối cãi nữa, ông ta vừa nhận sai, vừa xin lỗi, cam đoan mình sẽ không tái phạm nữa.

Năm đó Hàn Dịch chỉ mới mười tuổi, sức khỏe của anh ta được mẹ chăm sóc cẩn thận nên từ lâu đã như những đứa trẻ bình thường khác. Mẹ Hàn Dịch dần chuyển sự chú ý lại sang chồng thì mới phát hiện mọi sự không giống trước nữa.

Mẹ Hàn Dịch không tin Hàn Chính Sơn sẽ thật sự hối lỗi, nhưng bà ấy yêu người đàn ông này, cho nên khi Hàn Chính Sơn cầu xin thì bà ấy cũng đồng ý cho ông ta thêm một cơ hội.

Những không lâu sau, Hàn Chính Sơn vẫn chứng nào tật nấy. Lúc này đây, ông ta thậm chí còn không thèm giấu giếm, chuyện đến tai nhà mẹ đẻ của mẹ Hàn Dịch ở Tân Nam. Lúc họ tìm đến nhà, Hàn lão gia dưỡng già nhiều năm ở nước ngoài mới biết chuyện tốt con trai làm, vội vã trở về, dùng chế tài về kinh tế mới khiến Hàn Chính Sơn quay đầu. Cũng may là dù Hàn Chính Sơn có ra ngoài làm bậy, nhưng cũng không gieo họa gì.

Ông ta chỉ có một đứa con là Hàn Dịch, thật ra ông ta vốn còn có một đứa nữa, nhưng đứa trẻ đó không có duyên với thế giới này, chỉ ở trong bụng mẹ nó hai tháng đã đi mất. Cũng vì lần sinh non này mà sức khỏe mẹ Hàn Dịch sa sút nghiêm trọng, cứ nằm mãi trên giường bệnh.

Cuộc sống như thế cứ trôi qua được vài năm, Hàn Chính Sơn cũng thành thành thật thật đi làm, ở ngoài cũng không có tin đồn gì, lại càng quan tâm tới người vợ đang ngã bệnh của mình. Dù tình cảm vợ chồng không còn được như lúc mới kết hôn, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn thấy rất tốt đẹp, thế nhưng những người đó không bao gồm Hàn Dịch.

Ngay khi mọi người cho rằng Hàn Chính Sơn đã ăn năn hối lỗi, thì có tin đồn ông ta lén lút yêu đương với cô thư ký trẻ Hạ Phỉ, nhà họ Hàn lại trở thành đề tài bàn tán của người trong thủ đô.

Lúc này chuyện đã xôn xao dư luận, vì Hàn Chính Sơn tuyên bố muốn ly hôn với mẹ Hàn Dịch để cưới Hạ Phỉ, thậm chí ngay cả Hàn lão gia ra mặt cũng không can nổi.

Khi đó sức khỏe mẹ Hàn Dịch đã rất kém, thường xuyên phải vào viện. Không ngờ ngay lúc mẹ Hàn Dịch đang nằm viện, Hạ Phỉ lại tìm đến đưa ảnh và giấy xét nghiệm cho bà ấy. Mẹ Hàn Dịch nhìn thấy thì tức đến hộc máu, sau đó hôn mê, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Lúc Hàn Dịch từ nước ngoài trở về thì đã không còn được nhìn mẹ lần cuối, khi đó anh ta thiếu điều muốn giết chết Hạ Phỉ. Nếu không phải có Hàn lão gia ngăn lại, e rằng Hàn Dịch đã phải lên hầu toà rồi.

Hàn Chính Sơn cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên như thế, miệng thì cứ trách Hạ Phỉ làm sai, nhưng mẹ Hàn Dịch mất chưa được ba tháng, ông ta đã đăng ký kết hôn với Hạ Phỉ rồi. Lấy lý do là cô ta đã có con, ông ta không thể khiến con mình trở thành con riêng được.

Hàn Dịch vì chuyện mẹ mình qua đời mà không gượng dậy nổi, lại nghe tin ba mình tái hôn, còn cưới kẻ đã hại chết mẹ. Anh ta lao ra khỏi phòng, vừa hay gặp được Hạ Phỉ, Hàn Dịch đẩy cô ta từ tầng ba xuống, đứa trẻ không còn, mà vì vết thương quá nặng nên cô ta cả đời này cũng không thể có con được nữa.

Người nhà họ Hạ đương nhiên là muốn kiện Hàn Dịch, ngay cả Hàn Chính Sơn cũng tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con với Hàn Dịch. Cuối cùng vẫn là Hàn lão gia đứng ra đè chuyện này xuống, đền bù cho nhà họ Hạ một số tiền lớn mới bảo vệ được Hàn Dịch.

Chỉ là hành động của Hàn Chính Sơn đã thật sự chọc giận Hàn lão gia. Hơn nữa, vì con dâu qua đời đột ngột, mà nhà mẹ đẻ của mẹ Hàn cũng sẽ không để yên. Lúc đó Hàn lão gia đã đối phó tới mệt rồi, thế mà Hàn Chính Sơn lại đi đăng ký kết hôn với người khác, thậm chí vì người đàn bà kia mà cháu của ông không còn lý trí nữa. Hàn lão gia phẫn nộ không nguôi, tước thẳng tay vị trí Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn thị, ông cũng không nghỉ hưu nữa mà trở về cầm quyền, coi như cho nhà mẹ Hàn Dịch một câu trả lời thích đáng, cũng là cho Hàn Chính Sơn một bài học.

Lúc đầu Hàn Chính Sơn cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao ba mình cũng đã già, ông lại chỉ có một đứa con trai, cho dù có quản lý thì làm được bao lâu chứ, cuối cùng công ty vẫn phải giao lại cho ông ta thôi.

Nhưng Hàn Chính Sơn ngàn vạn lần không ngờ tới Hàn lão gia lại lơ mất ông ta, trực tiếp giao quyền điều hành công ty cho con trai Hàn Dịch. Thậm chí còn chuyển hết cổ phần sang cho Hàn Dịch, để anh ta danh chính ngôn thuận trở thành Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Hàn thị.

Năm đó Hàn Dịch chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cũng trong năm đó, Hàn lão gia bị bệnh qua đời, Hàn Dịch chính thức gia nhập và quản lý Hàn thị.

Vì Hàn lão gia qua đời, Hàn Chính Sơn lấy thân phận là ba của Hàn Dịch, ra lệnh cho anh ta giao lại quyền sở hữu công ty, kết quả là bị Hàn Dịch thẳng thừng cự tuyệt. Sau đó Hàn Chính Sơn còn liên kết với các đại cổ đông trong công ty để ép Hàn Dịch. Không ngờ Hàn Dịch lại rất kiên cường, trực tiếp cắt giảm biên chế, gần như là đuổi hết những kẻ không phục mình ra khỏi công ty.

Năm đó Hàn thị như trải qua mưa tanh gió cuốn, đương nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Nếu không phải Hàn Dịch ngăn cơn sóng dữ, hơn nữa còn có Thẩm Quân Dục, Giang Thần Hi ngầm giúp đỡ, tập đoàn Hàn thị mới thoát được bước đường bị người khác thu mua, thậm chí còn phát triển thêm một bậc.

Mấy năm nay Hàn thị phát triển ngày càng tốt, quy mô cũng lớn hơn, địa vị của Hàn Dịch trong công ty cũng trở nên vững chắc. Dù Hàn Chính Sơn có muốn tranh quyền thì cũng không có bản lĩnh đấy, đương nhiên là nhìn Hàn Dịch không vừa mắt rồi.

Rõ ràng là cha con ruột nhưng lại giống như kẻ thù.

Hàn Dịch cười xòa: “Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt thì đừng chọc đến, nếu không thì cuộc sống thoải mái này của các người cũng mất tiêu luôn đấy.”

Hàn Chính Sơn tái mặt, tay chỉ vào Hàn Dịch run run: “Hàn Dịch, đây là nhà tao, mày mau cút khỏi đây.”

Hàn Dịch lắc lắc ngón tay: “Ông nói sai rồi, đây là nhà của tôi, có cần tôi cho ông xem giấy tờ bất động sản đứng tên ai không? Chắc ông đã quên rồi, nhà của ông đã bị ‘tình yêu’ của ông thua bạc chẳng còn gì cả.”

Trước khi Hàn lão gia qua đời, tuy ông giao toàn quyền của tập đoàn cho cháu trai, nhưng cũng để lại cho Hàn Chính Sơn rất nhiều tiền, đủ cho ông ta sống nửa đời không lo cơm áo. Chỉ là Hàn lão gia qua đời chưa được bao lâu, Hạ Phỉ lại đến Ma Cao đánh bài, của cải của Hàn Chính Sơn bị cô ta thua sạch không còn một đồng, thậm chí còn nợ rất nhiều, khiến Hàn Chính Sơn phải bán tất cả bất động sản để trả nợ thay cho cô ta.

Hàn Chính Sơn không còn xu nào, đương nhiên chỉ có thể quay về tìm Hàn Dịch, dù sao cũng là cha ruột, nếu Hàn Dịch không muốn gánh cái danh bất hiếu thì không thể mặc kệ Hàn Chính Sơn được. Hơn nữa, tập đoàn của anh ta càng lúc càng phát triển, người nắm quyền như anh ta cũng không thể gánh cái danh như thế.

Hàn Chính Sơn và Hạ Phỉ trở về nhà chính của nhà họ Hàn, chỉ là không còn tiền nữa, chỉ có sinh hoạt phí Hàn Dịch cấp cho mỗi tháng. Người ngoài nhìn vào thì thấy họ sống ung dung thoải mái, nhưng đắng chát trong đó cũng chỉ có họ hiểu rõ.

Nhắc lại cũng buồn cười, năm đó Hàn lão gia cũng được coi là nhân vật oai phong một cõi trên thường trường, không ngờ lại sinh ra đứa con trai Hàn Chính Sơn chẳng có tài làm ăn, quả là điển hình của câu “Hổ phụ sinh khuyển tử“. Nếu không phải có Hàn Dịch, chỉ sợ gia nghiệp của nhà họ Hàn đã bị Hàn Chính Sơn làm cho tan nát hết rồi. Có lẽ cũng vì vậy mà trước đây Hàn lão gia mới giao tập đoàn cho cháu trai.

Bị nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Hạ Phỉ trở nên khó coi, nhưng cô ta không dám nói lời nào. Dù sao bây giờ cô ta cũng không có tư cách trả treo với Hàn Dịch.

“Hàn Dịch, tao là ba mày, cho dù tao có sai thì tao cũng là ba mày, ta sinh ra mày, nuôi lớn mày.” Hàn Chính Sơn quát, ngực phập phồng dữ dội, đúng là đã tức đến không chịu nổi.

Hàn Dịch vẫn cười như cũ: “Tôi cũng đâu có nói ông không phải là ba tôi đâu, không phải tôi đang nuôi ông đấy ư, nghĩa vụ phụng dưỡng người già tôi cũng đã tận tâm lắm rồi.”

Hàn Chính Sơn không nói nữa, cũng không nói được gì, bởi vì đúng là ông ta đang được Hàn Dịch nuôi. Mỗi tháng Hàn Dịch cho ông ta chi phí trang trải tuy không nhiều, nhưng cũng không thể nói là ít.

Hàn Chính Sơn đã không nói gì thì Hạ Phỉ càng không dám lên tiếng. Cô ta biết mình là kẻ đáng bị thiên đao vạn quả trong lòng Hàn Dịch, nếu không phải có Hàn Chính Sơn che chở, chỉ sợ cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu.

Hàn Dịch nhìn hai người không nói gì, cười lạnh định lên lầu, Hàn Chính Sơn vội gọi anh ta lại: “Hàn Dịch, mày chờ chút.”

Hàn Dịch ngừng lại, nhìn Hàn Chính Sơn: “Còn chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng lộ vẻ mất kiên nhẫn.

“Tao muốn làm ăn, mày cho tao một khoản làm vốn.” Hàn Chính Sơn nói cứ như đây là đương nhiên, giọng điệu ra lệnh. Đây cũng là nguyên nhân đã muộn như vậy ông ta còn chưa ngủ mà ngồi chờ Hàn Dịch.

Hàn Dịch rất ít khi về nhà, nhưng sắp tới là ngày giỗ của mẹ anh ta, đương nhiên anh ta sẽ trở về.

Hàn Dịch bật cười, dừng bước rồi ngồi xuống sô-pha, bắt chéo chân, ánh mắt nhìn Hàn Chính Sơn đầy vẻ mỉa mai: “Lần này ông lại muốn bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, năm nghìn vạn.”

“Ha ha.” Hàn Dịch cười thành tiếng: “Đúng là không nhiều lắm.” Năm nghìn vạn với anh ta chỉ là con số nhỏ, mỗi lần anh ta làm từ thiện cũng còn quyên nhiều hơn số tiền này.

“Tao để ý một hạng mục, nhất định sẽ không thua lỗ, coi như tao mượn năm nghìn vạn, sau này sẽ trả lại cho mày.” Hàn Chính Sơn vẫn còn biết quan hệ của hai cha con không tốt, sợ nói trực tiếp Hàn Dịch không cho nên mới bảo là mượn.

Hàn Dịch nâng mũi chân lên dậm dậm, cười rất mê hoặc, dù Hạ Phỉ đã quen nhìn Hàn Dịch nhưng vẫn bị nụ cười của anh ta làm cho hoa mắt.

Cô ta có hơi tiếc nuối, trước kia bám vào Hàn Dịch là được rồi, cho dù hoa danh của anh ta vang xa, nhưng còn tốt hơn lão già Hàn Chính Sơn muốn quyền không quyền, muốn sắc không sắc, muốn tiền không tiền này. Chỉ là nghìn vàng khó mua được chữ ngờ, ai mà ngờ thằng nhãi ranh này sẽ kéo ba mình xuống ngựa chứ?

“Tôi có tiền, cũng không thiếu năm nghìn vạn, nhưng tiền là do tôi khổ cực kiếm ra, cũng chẳng phải gió từ đâu thổi tới. Lúc ông và cô tình nhân nhỏ anh anh em em thì tôi còn đang tăng ca ở công ty, bây giờ mở mồm đòi năm nghìn vạn, ông nghĩ tôi là máy rút tiền sao? Tôi vừa phải làm việc, vừa phải nuôi các người, tôi cũng rất mệt mỏi.” Tuy Hàn Dịch nói mệt, nhưng trên mặt một chút tinh thần mệt mỏi cũng không có.

Mặt Hàn Chính Sơn xanh mét, trợn mắt nhìn Hàn Dịch: “Tao là ba mày, mượn mày năm nghìn vạn cũng không được, chẳng lẽ mày muốn tao mượn người ngoài rồi nói con trai mình bất hiếu, ngay cả tiền cũng không cho ba mình à?” Lời này của ông ta chính là uy hiếp.

Hàn Dịch là người sẽ để mình bị uy hiếp ư? Anh ta nhún nhún vai, gương mặt tỏ vẻ không thành vấn đề: “Ông có thể đi, nhưng có ai lại cho không số tiền này chứ, coi như có người cho ông mượn thì ông cũng đừng mong tôi trả nợ giúp. Có cần tôi nhắc cho ông nhớ, hai năm qua ông đã lấy bao nhiêu tiền để làm ăn rồi không?”

Dù sao nhà họ Hàn cũng đã là trò cười của giới thượng lưu ở thủ đô rồi, Hàn Dịch cũng không ngại để chuyện này lớn hơn một chút, không phải ông muốn uy hiếp tôi sao? Muốn lấy danh nghĩa đạo đức ra ư, cho dù ông có muốn làm vậy, thì cũng phải thử xem tôi có sợ hay không đã.

Hàn Chính Sơn vừa nghe anh ta nói thế thì liền biết không có cơ hội, cho dù ông ta có hoang đường thì vẫn còn biết mình là người nhà họ Hàn, vứt mặt mũi nhà họ Hàn cũng chính là vứt đi mặt mũi của mình, mâu thuẫn trong nhà thì phải đóng cửa mà giải quyết.

“Hàn Dịch, mày thật sự tuyệt tình như thế ư?” Hàn Chính Sơn hỏi.

Hàn Dịch nhướng mày, anh ta không hề cảm thấy mình tuyệt tình, thậm chí còn nghĩ bản thân quá thánh mẫu. Hai kẻ này hại chết mẹ mình, kết quả anh ta còn không so đo hiềm khích mà nuôi bọn họ, cho bọn họ cuộc sống của quý ông quý bà nhà giàu. Nếu có huân chương thánh mẫu, thì chắn chắc phải trao cho anh ta rồi.

“Tôi là thương nhân, nếu biết sẽ làm ăn lỗ vốn, ông nghĩ tôi còn làm ư? Ông cho rằng tôi ngu xuẩn thế sao? Nếu ông có gì đáng giá để thế chấp thì tôi sẽ cho ông mượn, chỉ cần tương đương với năm nghìn vạn, tôi sẽ cho ông mượn số tiền đó.”

“Hàn Dịch, tao là ba mày, mày có cần phải tính toán chi li như vậy không?” Hàn Chính Sơn nào còn thứ gì đáng giá để thế chấp, trước kia Hạ Phỉ đánh bạc đã thua sạch sẽ tài sản của ông ta rồi. Duy chỉ còn một ít đồ thì hai năm nay cũng bị Hàn Dịch dùng các loại lý do đem đi mất. Bây giờ ông ta đúng là chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng chính vì thế mà ông ta mới muốn làm ăn để kiếm ít tiền, được một hai năm thì sẽ ổn thôi. Ông ta cũng biết chỉ tiền của mình mới là thứ vững chắc nhất.

“Anh em ruột còn phải tính toán rạch ròi mà, nếu ông nội còn sống, thì ông cũng đồng ý cách làm của tôi thôi. Ông là ba tôi nên tôi mới thật lòng khuyên một câu, không có bản lĩnh thì đừng có làm.”

Nói xong, Hàn Dịch đứng dậy trở về phòng.

Phòng của anh ta ở tầng ba, cả tầng cũng chỉ có mỗi phòng của anh ta, trừ anh ta ra thì chỉ có người quét dọn vệ sinh, ngay cả Hàn Chính Sơn cũng không được phép bén mảng tới.

Hạ Phỉ ngồi trong phòng khách tỏ vẻ buồn bã nhìn Hàn Chính Sơn: “Chính Sơn, là do em sai, nếu như trước đây không phải do em quá yêu anh, muốn ở bên anh, thì quan hệ của anh và Hàn Dịch cũng sẽ không trở nên như bây giờ.”

Cơn giận của Hàn Chính Sơn còn chưa tiêu, chỉ là nhìn cô vợ nhỏ như thế thì rất đau lòng, vỗ vỗ tay Hạ Phỉ nói: “Em nói bậy gì đấy, cho dù không phải là em thì quan hệ của anh và nó cũng không khá lên được.” Từ sau năm Hàn Dịch mười tuổi, ông ta đã biết quan hệ của mình và anh ta sẽ không thể tốt được. Ông ta biết Hàn Dịch vẫn rất oán hận người cha này, oán hận ông ta không đối xử tốt với mẹ anh ta. Hạ Phỉ cùng lắm chỉ là người khiến mâu thuẫn càng thêm gay gắt mà thôi. Ông ta không thể hiểu nổi, tại sao mẹ Hàn Dịch dịu dàng như thế, mà lại sinh ra được đứa con có tính nết như vậy.

“Không, là em sai, em biết Hàn Dịch vẫn trách em làm mẹ nó tức chết, nhưng thực sự không phải là em cố ý. Lúc đó, vì bà ấy mãi mà không chịu ly hôn nên em mới đi cầu xin bà ấy thành toàn cho chúng ta, không ngờ... Em không biết bà ấy bị bệnh nặng như vậy, nếu biết thế thì em sẽ không tìm bà ấy, em sẽ rời khỏi anh, đứng từ xa nhìn anh, chỉ cần có thể thấy anh là được rồi. Chính Sơn, em thật sự không cố ý.” Cô ta nức nở, giọng nói đầy vẻ đau khổ và hối hận.

Hàn Chính Sơn liên tục nói: “Anh biết, anh biết, chuyện này không phải lỗi của em, là do anh không xử lý tốt.”

Ông ta ôm Hạ Phỉ vào lòng, khẽ an ủi. Ông ta chắc chắn mình yêu Hạ Phỉ, nếu không trước đây đã không làm ầm lên, ly hôn với mẹ Hàn Dịch, muốn kết hôn với cô ta. Mà bao nhiêu tức giận khi nghe những lời nói của Hàn Dịch vừa nãy nay đã bị tiếng khóc của Hạ Phỉ xua đi sạch sẽ. Người phụ nữ này là ông ta chọn, có gì mà hối hận chứ.

Hàn Chính Sơn từng có rất nhiều đàn bà, nhưng người có con với ông ta trừ mẹ Hàn Dịch thì cũng chỉ có Hạ Phỉ. Kết hôn với Hạ Phỉ mấy năm nay, ông ta cũng không có người phụ nữ nào bên ngoài, thậm chí lúc bị Hàn lão gia tước hết gia nghiệp, ông ta cũng không oán than câu nào. Nếu đây không phải tình yêu đích thực thì như thế nào mới là yêu đây?

Hạ Phỉ nhào vào lòng Hàn Chính Sơn sụt sùi khóc, thế nhưng trên mặt lại chẳng hề có một giọt nước mắt nào, khóe môi cô ta khẽ nhếch thành một nụ cười. Vẫn là cô ta có cách lung lạc lòng Hàn Chính Sơn, chỉ tiếc là trước đây hành sự quá lỗ mãng nên chọc tức con mụ kia, nếu không bây giờ cô ta đã là phu nhân của Chủ tịch tập đoàn Hàn thị rồi. Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nào còn cần phải nhìn sắc mặt Hàn Dịch.

Hàn Dịch thả phịch người lên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, đã không còn dáng vẻ bất cần đời như vừa nãy nữa.

Nơi này từ sau khi mẹ qua đời, đã không còn được gọi là... nhà nữa rồi. Nếu không phải đây là nơi mẹ đã từng sống hơn hai mươi năm, chỉ sợ anh ta đã bán quách nó đi rồi.

Hàn Dịch nghĩ tới hai kẻ dưới lầu kia thì chỉ cười mỉa, hại chết mẹ anh ta mà còn muốn sống nhàn nhã ư, còn phải hỏi xem anh ta có đồng ý không đã.

Không phải nói yêu nhau thật lòng sao, vậy thì anh ta sẽ mở to mắt mà nhìn xem tình yêu này có thể kéo dài được bao lâu. Nếu Hàn Chính Sơn có thể phản bội mẹ anh ta, đương nhiên ông ta cũng có thể phản bội người phụ nữ này. Hai kẻ này phải trả giá cho tất cả những gì mà họ đã gây ra với mẹ anh ta.

Tuy anh ta đã đồng ý với ông nội sẽ không để mặc ba mình, nhưng anh ta cũng đâu có đồng ý sẽ không truy cứu chuyện của mẹ, đúng không?

Hàn Dịch nghĩ đến chuyện của mình, trước mắt chợt hiện lên đôi mắt cong cong như vầng trăng, lúc cười lên lại như tỏa sáng. Đôi mắt hoa đào ánh nét cười, anh ta cầm điện thoại, vào Weixin bạn bè, thấy Vu Hiểu Huyên cập nhật:

“Hôm nay đi bar với bạn thân, cuối cùng chỉ có thể uống nước trái cây. *ấm ức*” Đăng kèm trạng thái là tấm ảnh cô nàng trề môi không vui.

Hàn Dịch ấn vào tấm ảnh một cái rồi gõ: “Đồ vô lương tâm, ông đây tốt với em như thế mà lại dám cắn ông.”

Sau đó anh ta lại cười, hình như cũng cảm thấy hành động của mình rất ấu trĩ nên kéo xuống, đã thấy Thẩm Thanh Lan like.

Nghĩ một lúc, Hàn Dịch gọi cho Vu Hiểu Huyên. Lúc này Vu Hiểu Huyên đang tắm nên không có ai nhận, Hàn Dịch bỏ điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm.

Phòng của anh ta rất lớn, chỉ riêng phòng tắm thôi mà đã như phòng ngủ của người khác rồi. Trang bị trong phòng tắm cũng rất xa hoa, anh ta là kẻ theo chủ nghĩa hưởng thụ, dù không thường về nhà, nhưng thiết bị lắp đặt vẫn dựa theo sở thích của anh ta.

Vu Hiểu Huyên ra khỏi phòng tắm, thấy có cuộc gọi nhỡ thì thắc mắc gọi lại, thấy không ai nghe máy thì tưởng Hàn Dịch ấn nhầm, cô ấy cũng không để tâm mà tắt máy luôn.

Khó có được hôm nay về nhà, nằm trên cái giường quen thuộc của mình, Vu Hiểu Huyên thỏa mãn nhắm mắt lại. Quả nhiên vẫn là nhà mình thoải mái nhất.

***

Thẩm Thanh Lan đưa Phương Đồng tới nơi rồi chạy thẳng về nhà, sau đó cô gọi cho Andrew. Andrew đang chụp quảng cáo nên trợ lý nghe điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho anh ta, Andrew đi tới một góc kín.

“Hi, An, sao hôm nay lại gọi cho tôi vậy?” Giọng Andrew rất vui vẻ, anh ta vừa công bố tình cảm của mình với Sicily, đương nhiên là rất vui rồi.

“Andrew, anh định tới thủ đô à?” Thẩm Thanh Lan đi thẳng vào vấn đề.

Andrew nghe thế thì cười: “Không ngờ tin tức của cô lại nhanh thế, vốn muốn cho cô bất ngờ, bây giờ thì chẳng còn gì cả.” Vì để cho Thẩm Thanh Lan bất ngờ, ngay cả Kim Ân Hi mà anh ta cũng không cho biết.

“... Andrew...” Thẩm Thanh Lan không biết nên nói gì.

“An, lần này thật sự là công việc thôi, người đại diện đưa cho tôi một kịch bản rất tuyệt, hơn nữa tôi cũng chưa từng tới nước Z nên mới quyết định nhận. Lúc đó thăm cô cũng dễ hơn, tôi biết cô không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta, cô yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ đâu.” Andrew giải thích, cũng không nói về mối nghi ngờ của mình và Eden về chuyện kia, sợ người kia còn sống sẽ gây bất lợi cho Thẩm Thanh Lan.

Bộ phim lần này chủ yếu lấy cảnh ở thủ đô, nên bọn họ có thể quang minh chính đại ở đây một thời gian dài. Lần này cũng là cơ hội tốt, có họ ở bên, dù Thẩm Thanh Lan gặp chuyện cũng có thể ra tay giúp được.

Đương nhiên Thẩm Thanh Lan biết tính toán của bọn họ, cũng biết chuyện mà Andrew đã quyết thì sẽ rất khó thay đổi. Vì vậy, cô cũng không bảo anh ta đừng đến mà chỉ nói: “Chờ anh đến đây, tôi sẽ mời anh ăn cơm, do tôi nấu.”

Andrew nghe thế thì cau mày: “An, hay là cứ để tôi nấu đi?” Giọng điệu thương lượng.

Mặt Thẩm Thanh Lan đã hơi đen lại, đây là không tin tay nghề của cô mà. Tuy cô từng gây ra cho họ một số bóng ma tâm lý, nhưng nhiều năm rồi, tay nghề của cô cũng đã tiến bộ rất nhiều. Ít ra là nấu được thứ có thể ăn, cũng không quá khó nuốt.

“Chờ anh đến rồi nói sau.” Thẩm Thanh Lan hiếm khi tức giận, nói xong liền cúp máy.

Thứ tư, tin tức siêu sao quốc tế Andrew đến, cả thủ đô đều biết. Thẩm Thanh Lan không nhận điện thoại mà chỉ xem tin tức cũng biết quy mô đón người ở sân bay.

Thẩm Thanh Lan biết Andrew rất nổi tiếng ở nước Z, nhưng không ngờ lại nổi tiếng đến vậy. Cô thấy anh ta đeo kính râm, cả đoạn đường đều mỉm cười, luôn vẫy tay với fan hâm mộ. Đi bên cạnh có vài trợ lý, còn có hai vệ sĩ đi phía trước dọn đường.

Thẩm Thanh Lan thầm cười, không khỏi nhớ lại vẻ sùng bái của Vu Hiểu Huyên dành cho Andrew.

Tối đó, Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại của Andrew: “An, tôi đến thủ đô rồi, cô đang ở đâu?”

Thẩm Thanh Lan: “Ở nhà.”

“Ra ngoài gặp mặt đi.”

“Anh vừa đến thủ đô cũng không cần thích ứng với lệch múi giờ?”

“Bây giờ tôi không ngủ được, Eden và Sicily cũng đến, nhưng mà không đi cùng máy bay, bọn tôi chia nhau tới. Eden đã đến từ sáng rồi, Sicily đang ở cùng tôi, nhà cô ở đâu, bọn tôi tới tìm.” Andrew không cho Thẩm Thanh Lan cơ hội từ chối.

Thẩm Thanh Lan khuôn mặt không còn gì để nói, cô báo địa chỉ Thượng Nhã Uyển, sau đó gọi cho Kim Ân Hi. Kim Ân Hi còn đang ngủ, cô ấy đã thức ba ngày ba đêm rồi, gần đây cô ấy đang nghiên cứu hệ thống định vị mà lần trước thí nghiệm trên người Eden, phát hiện nó còn rất nhiều chỗ chưa được hoàn chỉnh. Nghiên cứu là một việc khiến người ta mất ăn mất ngủ, dù sống cùng Nhan Tịch nhưng trừ lúc ăn cơm ra thì cả hai rất ít khi thấy nhau.

Kim Ân Hi ba ngày ba đêm không ngủ, hôm nay vừa nghiên cứu ra chút manh mối thì mới gục đầu đi ngủ, đang an giấc thì điện thoại reo: “Ai vậy, hơn nửa đêm rồi mà còn gọi, gọi hồn à.” Cô nàng cầm điện thoại, không thèm nhìn mà chửi luôn.

Thẩm Thanh Lan vừa nghe là biết cô ấy lại đêm ngày lẫn lộn rồi. Trước kia ở căn cứ ma quỷ, chỉ cần không có nhiệm vụ thì Kim Ân Hi sẽ nhốt mình trong phòng nghiên cứu. Kỹ thuật này Thẩm Thanh Lan cũng là học được từ cô ấy, Kim Ân Hi đúng là thiên tài ở mặt này. Kỹ thuật của cô ấy càng ngày càng thành thạo, sự an toàn của bọn họ khi làm nhiệm vụ cũng được nâng cao hơn.

“Ân Hi.” Thẩm Thanh Lan nói, giọng nói du dương truyền vào tai Kim Ân Hi khiến cô ấy ngay lập tức tỉnh ngủ.

“An, là cậu à.” Kim Ân Hi ngại ngùng, gì chứ, lúc nãy cô ấy cũng không cố ý quát An, cô ấy không biết là cô gọi.

“Nhan Tịch đâu?” Cô có gọi cho Nhan Tịch nhưng không ai nghe máy. Cô nói địa chỉ cho Andrew mới nhớ ra Nhan Tịch còn đang ở Thượng Nhã Uyển. Vì không tiện để hai bên chạm mặt nên chỉ có thể để Nhan Tịch tránh đi.

“Ơ, cô bé không có nhà sao?” Kim Ân Hi vò vò mái tóc rối, rời khỏi giường, quả nhiên không thấy Nhan Tịch: “An, tớ ngủ say quá nên không biết em ấy đi đâu rồi.”

Kim Ân Hi ngừng lại một lúc, thấy cửa phòng mình có một tờ giấy dán ở đấy nên cầm lên đọc: “Cô bạn nhỏ của cậu hình như đi với bạn rồi, nói là muốn học thêm.”

Mấy ngày nay Nhan Tịch vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, không tới quấy rầy cô ấy, Kim Ân Hi cũng quên mất là trong nhà còn có một người như thế. Giờ nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, cô ấy có hơi ái ngại, chuyện này, An nhờ cô ấy chăm sóc tốt cho cô bạn nhỏ này mà.

“Vậy không cần lo cho em ấy, lát nữa đám Andrew sẽ tới, cậu đừng ra ngoài.” Thẩm Thanh Lan nói.

“Cái gì, Andrew, bọn họ tới?” Kim Ân Hi ngoáy ngoáy tai, tưởng mình nghe nhầm.

Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.

***

“Hey, An, có nhớ tôi không?” Cửa vừa mở, một bóng người nhào tới, Thẩm Thanh Lan cũng không tránh, tùy ý để người kia ôm mình vào lòng.

Sicily thành công ôm được Thẩm Thanh Lan thì đắc ý nhìn đám Kim Ân Hi, còn dùng ngực cọ cọ trên người Thẩm Thanh Lan: “An này, cô nhìn xem vóc dáng của tôi có đẹp hơn trước không.”

Cảm nhận được sự mềm mại, mặt Thẩm Thanh Lan đã hơi đen, cô đẩy Sicily ra: “Dáng người của chị đủ sánh ngang được với yêu ma rồi.”

Sicily cười khúc khích: “An, cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy.”

Cô ấy cười hì hì ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan: “An, gặp tôi có vui không, có bất ngờ không? Tôi đã phải lừa công chúng, lén tới đây thăm cô đấy.”

Thẩm Thanh Lan mặt vẫn không đổi sắc: “Rất kinh ngạc, rất bất giờ.”

Sicily chán nản bĩu môi, không trêu cô nữa, cô nàng dựa vào lòng Andrew như không xương: “Ân Hi, vẫn là cậu hạnh phúc nhất, có thể ở cùng An thường xuyên. Đâu như bọn này, muốn gặp An còn phải bay qua biển đấy.”

Kim Ân Hi liếc nhìn, rất muốn nói: Dù tôi có ở thủ đô thì số lần gặp An cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Người này nếu không có chuyện thì sẽ không tới tìm cô ấy đâu.

Nghĩ một lúc, cô ấy lại không muốn cho bọn họ cơ hội cười mình nên mới không nói.

“Sicily, vết thương của mọi người đều ổn cả rồi chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

Eden cười dịu dàng: “Tôi đã ổn rồi, em yên tâm, vết thương của tôi và Sicily đều không để lại di chứng gì.”

Eden nói thế, Thẩm Thanh Lan mới yên lòng: “Nói đi, lần này mọi người kéo nhau đến đây là muốn làm gì? Đừng nói mấy chuyện hoang đường như nhớ tôi này nọ.”

Cả đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng loạt liếc sang Eden.

Eden sờ mũi, được rồi, anh ta biết thể nào cũng là để mình nói mà.

Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Eden lấy một tấm hình ra, đưa cho Thẩm Thanh Lan: “An, em đã từng gặp người phụ nữ này chưa?”

Thẩm Thanh Lan nhìn ảnh, ánh mắt ngưng đọng: “Anh lấy tấm hình này ở đâu?”

“Em đã từng gặp cô ta?” Mắt Eden thay đổi, anh ta hỏi.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, đâu chỉ là gặp thôi, họ còn từng quen biết nhau đấy. Trước đây người phụ nữ này giả mạo Lãnh Thanh Thu, từng tạo nên một làn sóng ở thủ đô.

Chỉ là sau đợt triển lãm tranh kia, cô ta đã biến mất không thấy tăm hơi.

Kim Ân Hi nhìn ảnh: “Là cô ta!”

Andrew nhìn cô nàng: “Cô cũng đã gặp cô ta rồi?”

Kim Ân Hi gật đầu, nghiêm túc nói: “Người phụ nữ này từng theo dõi An nhưng bị tôi phát hiện, vốn đã bắt được rồi, muốn tra xem vì sao cô ta muốn theo dõi An. Nhưng lúc đó Eden gặp chuyện, tôi chưa kịp làm gì đã để cô ta trốn mất. Sau đó, tôi từ nước Y trở về mới biết cô ta giả mạo An, nói mình là Lãnh Thanh Thu.”

“Sao mọi người lại có ảnh cô ta?” Kim Ân Hi hỏi.

“Cũng vì người phụ nữ này mà Eden mới bị BK tóm được.” Andrew trầm giọng.

Thẩm Thanh Lan nhìn Eden.

Eden từ tốn nói: “Trước đây, anh nghiên cứu một loại dược vật, phải dùng một loài thực vật ở sâu trong rừng nguyên thủy, nhưng bất cẩn bị lạc đường, không ngờ lại gặp được người của một bộ lạc. Anh ở bộ lạc đó mấy ngày, không ngờ lại phát hiện ra một loài thực vật có thành phần tương tự cây thuốc phiện, nhưng tính gây nghiện lại cao hơn thuốc phiện rất nhiều. Nói cách khác, tính gây nghiện của nó mạnh hơn, nhưng đồng thời nó còn có một thành phần có tác dụng giảm đau. Anh tò mò với loại cây này nên đã đưa nó về sở nghiên cứu.”

“Anh nghiên cứu ra hai thành phần của loại thực vật này, kết quả lại bị trợ lý ăn cắp rồi bán cho người khác. Sau khi từ chỗ BK trở về thì anh vẫn điều tra chuyện này, anh đã tìm thấy gã trợ lý kia. Thông qua gã, anh mới biết có một người phụ nữ chủ động tới tìm, trả cho gã một khoản rất lớn. Anh điều tra theo manh mối này thì tra ra được người phụ nữ đó.”

Thẩm Thanh Lan im lặng lắng nghe. Qua lời anh ta nói, đến giờ cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ có thể chắc chắn là họ cũng không biết người phụ nữ này. Nói cách khác, xác suất cô ta có thù oán với cô rất thấp, khả năng lớn là phía sau cô ta có người giật dây, hơn nữa họ còn có ác ý.

Eden lại lấy một tấm ảnh ra, Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong tấm ảnh này là một người phụ nữ đang quay lưng lại, cô ta mặc bộ đồ ngủ, bên vai phải có hình xăm màu đỏ sậm.

/475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status