Tuyết Đoàn nhanh chóng ăn xong một thanh, nhưng vẫn không muốn đi, trực tiếp ghé vào trên đùi của cô, lộ ra cái bụng mềm mại của mình, nhất định phải để Tống Đại xoa bóp, chơi hơn nửa giờ, sắp đến năm giờ chiều nó mới hài lòng rời đi.
Tống Đại và Sở Cảnh Hòa vừa lúc ở trong phòng giải quyết đơn giản bữa tối.
Lúc ăn cơm, Sở Cảnh Hòa nghĩ Tuyết Đoàn luôn dính dính ở bên người Tống Đại, liền nghĩ đến chủ nhân khuôn mặt quá mức tái nhợt của nó.
"Làm sao vậy?" Tống Đại nhìn Sở Cảnh Hòa mặt mày trầm thấp.
Sở Cảnh Hòa khẽ lắc đầu: "Không có gì." Anh quay đầu nhìn phòng: "Còn không gian dư thừa, không bằng đặt thêm một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế đu?"
Tống Đại gật gật đầu: "Được, đều nghe lời anh."
Sau khi ăn cơm tối xong, cô lấy đồ dùng trong phòng cưới của bọn họ từ trong không gian ra, bọn họ hiện tại trải trên mặt đất, Sở Cảnh Hòa khiêng sô pha và xích đu đặt ở vị trí thích hợp, Tống Đại ở một bên chỉ huy điều chỉnh chỉ tiết, giờ phút này bọn họ phảng phất về tới trước khi kết hôn, hưng phấn lại chờ mong bố trí nhà mới.
Chờ tất cả đều sắp xếp xong, Tống Đại đặt bình hoa thủy tinh dài nhỏ ở trên bàn trà, đôi mắt sáng nhìn về phía Sở Cảnh Hòa: "Ông xã, giúp em thúc đẩy một nhánh hồng sơn trà đi."
"Làm sao vậy?" Ánh mắt Sở Cảnh Hòa lay động.
Cổ họng anh có hơi khàn: "Được." Đừng nói một nhánh hồng sơn trà, chính là để cả phòng đều là sơn trà đỏ cũng được.
Sở Cảnh Hòa khoanh chân ngôi xuống phía sau cô, lưng dựa vào sô pha, một đôi cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, ôm eo cô bế lên, ngồi trên đùi anh, mùi lạnh như tùng trong trẻo nhưng lạnh lùng vây quanh cô, hơi thở liên tục rơi vào cổ cô ngứa mà ướt át: "Em thích, sau này mỗi buổi sáng tỉnh lại, đầu giường đều sẽ có một đóa hồng sơn trà."
"Thật đẹp mắt." Tống Đại cởi giày, chân trân giãm lên thảm mềm mại, nửa ngồi xổm bên bàn trà, khẽ vuốt nhụy hoa sơn trà đỏ mềm mại, đầu ngón tay chạm vào nhụy hoa màu vàng nhạt.
Anh đổ chút nước sạch ở trong bình thủy tinh, vẩy xuống một hạt giống, hạt giống lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nảy mầm sinh trưởng, lá xanh từ trong miệng bình thon dài chui ra, chậm rãi nâng lên một nụ hoa, nụ hoa dần dần tràn ra giãn ra, một gốc sơn trà đỏ kiều diễm ướt át nở rộ, điểm xuyết ấm áp cho gian phòng.
Tống Đại khế nhấch môi cười không tiếng động, nhẹ nhàng mà an tĩnh. Cô xoay người, thân thể hơi trượt về phía trước, ánh mắt trong suốt nhìn anh.
Một tiếng ông xã, gọi đến Sở Cảnh Hòa âm thầm hít sâu một hơi.
Tống Đại theo bản năng hôn lên, giữa răng khẽ cắn. Sở Cảnh Hòa ngượng ngùng rũ mắt, lông mi nhạt ở đáy mắt hơi ném xuống một mảnh bóng tối, chóp tai nổi lên đỏ nhạt.
Tống Đại chỉ cảm thấy màu đỏ nhạt này so với hồng sơn trà hoa nông diễm đến cực điểm càng đẹp càng mê người, cô chậm rãi đưa tay sờ sờ, vành tai hồng nhuận giống như muốn cháy lên, rất nóng, dẫn tới thân thể Sở Cảnh Hòa khẽ run lên, ánh mắt thấp liễm nhìn chằm chăm cổ tay tinh tế của cô, giống thẹn thùng càng giống chờ mong.
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn anh nhiều một chút." Tống Đại nói. Rất thẳng thắn, nhưng cô thật sự muốn nói.
Bốp --
"Cởi nút áo ra." Cô ghé vào cổ anh thở hổn hển.
Đôi mắt thanh nhã sạch sẽ của Sở Cảnh Hòa như bịt kín một tâng mờ mịt, mờ mịt như nước hiện ra ánh sáng, nghe lời ừ một tiếng, bắt đầu cởi bỏ xiêm y của mình.
Sở Cảnh Hòa ngửa đầu kêu lên một tiếng.
Không biết là ai đụng phải bàn trà, bình hoa thủy tinh ngã xuống, hồng sơn trà rơi trên nước đọng, cánh hoa diễm lệ mềm mại thủy quang điểm điểm.
Tống Đại đứng dậy muốn nâng bình hoa lên, bị một đôi cánh tay quấn quanh cổ: "Mặc kệ nó, Tiểu Đại..."
Sở Cảnh Hòa giống như hóa thân thành dây leo quấn lấy thân thể cô, giọng nói khát cầu: "... Lại đến."
*
Bên ngoài phòng, Cố Dực ghé vào bàn ăn gần cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, giọng nói khó hiểu: "Hai người bọn họ sao lại vào lâu như vậy?"
Cố Dực đập bàn đứng lên: "Tôi đi xem."
Dứt lời, một miếng vải không sai lệch ném xuống trước mặt anh ta.
Cố Dực nhìn Hoắc Bình: "Anh làm gì vậy?"
Ngu Ngọc Trạch phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng.
Cố Dực có vẻ mặt không hiểu ra sao: "Trước kia anh thật sự là ông chủ nhà trọ sao? Không phải là nhân viên phục vụ chứ? Còn vì sao anh lại ăn mặc như vậy?"
Hoắc Bình trực tiếp nhét vải bẩn trong tay vào trong tay anh ta, trên khuôn mặt anh tuấn cứng rắn thoáng có hơi mất tự nhiên: "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên cùng tôi quét dọn thì tốt hơn, lát nữa Tống Đại đi ra, thấy nhà hàng sạch sẽ, cô ất hẳn là sẽ rất vui vẻ, cậu đừng đi qua bây giờ, nếu không cô ấy có thể sẽ... Tức giận."
Cố Dực nhìn chằm chăm lồng n.g.ự.c nhô cao của anh ta, bị tạp dê che đầu hở đuôi, chán ghét nói: "Thích quét dọn như vậy thì tự anh quét dọn, dù sao tôi cũng không làm."
Hoắc Bình cúi đầu nhìn thử, quần đen màu trắng tay áo ngắn, một kiện tạp dề lúc làm việc, rất bình thường.
"Tức giận? Tại sao cô ấy lại tức giận?" Cố Dực vẫn có hơi không rõ.
Hoắc Bình cầm khăn lau bàn ăn trước mặt anh ta, đầu vẫn cúi thấp: "Cố Dực hay là cậu cùng tôi dọn dẹp nhà hàng chút đi, nhà hàng hơn nửa năm không ai quét dọn, bụi bặm rất nhiều, bàn ăn thủy tinh gì gì đó đều cân dọn dẹp."
"A-- " Tuyết Đoàn cảm nhận được chủ nhân bị uy hiếp, cong người về phía Cố Dực, không ngừng hà hơi với anh ta.
"Tôi cười là vì tôi trời sinh đã thích cười." Ngu Ngọc Trạch tùy ý ngồi ở trong sô pha, hai chân thon dài đan xen, lật lật tạp chí nấu ăn trong tay.
"Anh đừng ở đây âm dương quái khí như vậy." Cố Dực không hiểu sao lại phẫn nộ.
"Này, anh cười cái gì?" Cố Dực cau mày đi về phía Ngu Ngọc Trạch đang năm trên sô pha nhung màu xanh sẵẫm, lần đầu tiên anh ta gặp người này, anh ta đã vô cùng không vừa mắt, so với nhìn Hoắc Bình còn không vừa mắt hơn, một người đàn ông sao lại xinh đẹp như vậy, ngay cả Tống Đại cũng mở mắt nhìn.
Ngu Ngọc Trạch lật tạp chí, màu da tái nhợt nổi bật trên sô pha tơ tằm màu xanh đậm lộ ra vài phần bệnh hoạn hờ hững: "Nhà hàng nhà tôi cách âm rất tốt, cậu ta gì cũng không nghe thấy, như vậy xem ra cậu ta còn không tính là hoàn toàn không có đầu óc.
Cố Dực hừ một tiếng, bước nhanh tới trước phòng, đang muốn giơ tay gõ cửa, bỗng nhiên như ý thức được cái gì, bước nhanh rời đi vê phía sau bếp, lúc đi qua Ngu Ngọc Trạch còn tức giận trừng anh ta một cái.
"Anh cần gì chọc giận Cố Dực chứ? Cậu ấy tuổi trẻ khí thịnh." Hoắc Bình thở dài: "Cậu ấy... như vậy đối với Tống Đại cũng không tốt."
"Tôi âm dương quái khí?" Ngu Ngọc Trạch nhướng mày, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần tản mạn và khinh miệt: "Vậy cậu hiện tại đi gõ cửa, không ai ngăn cản cậu."
Chờ Tống Đại và Sở Cảnh Hòa thay đổi một bộ đồ nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng đi ra, trời đã tối, Hoắc Bình vùi đầu làm việc vừa lau bàn vừa lau nhà, mà Ngu Ngọc Trạch thoải mái nhàn nhã đọc tạp chí, mà Cố Dực anh thì trốn ở trong phòng của mình, không khí nhìn như bình tính nhưng lại không bình tính.
Tống Đại và Sở Cảnh Hòa vừa lúc ở trong phòng giải quyết đơn giản bữa tối.
Lúc ăn cơm, Sở Cảnh Hòa nghĩ Tuyết Đoàn luôn dính dính ở bên người Tống Đại, liền nghĩ đến chủ nhân khuôn mặt quá mức tái nhợt của nó.
"Làm sao vậy?" Tống Đại nhìn Sở Cảnh Hòa mặt mày trầm thấp.
Sở Cảnh Hòa khẽ lắc đầu: "Không có gì." Anh quay đầu nhìn phòng: "Còn không gian dư thừa, không bằng đặt thêm một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế đu?"
Tống Đại gật gật đầu: "Được, đều nghe lời anh."
Sau khi ăn cơm tối xong, cô lấy đồ dùng trong phòng cưới của bọn họ từ trong không gian ra, bọn họ hiện tại trải trên mặt đất, Sở Cảnh Hòa khiêng sô pha và xích đu đặt ở vị trí thích hợp, Tống Đại ở một bên chỉ huy điều chỉnh chỉ tiết, giờ phút này bọn họ phảng phất về tới trước khi kết hôn, hưng phấn lại chờ mong bố trí nhà mới.
Chờ tất cả đều sắp xếp xong, Tống Đại đặt bình hoa thủy tinh dài nhỏ ở trên bàn trà, đôi mắt sáng nhìn về phía Sở Cảnh Hòa: "Ông xã, giúp em thúc đẩy một nhánh hồng sơn trà đi."
"Làm sao vậy?" Ánh mắt Sở Cảnh Hòa lay động.
Cổ họng anh có hơi khàn: "Được." Đừng nói một nhánh hồng sơn trà, chính là để cả phòng đều là sơn trà đỏ cũng được.
Sở Cảnh Hòa khoanh chân ngôi xuống phía sau cô, lưng dựa vào sô pha, một đôi cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, ôm eo cô bế lên, ngồi trên đùi anh, mùi lạnh như tùng trong trẻo nhưng lạnh lùng vây quanh cô, hơi thở liên tục rơi vào cổ cô ngứa mà ướt át: "Em thích, sau này mỗi buổi sáng tỉnh lại, đầu giường đều sẽ có một đóa hồng sơn trà."
"Thật đẹp mắt." Tống Đại cởi giày, chân trân giãm lên thảm mềm mại, nửa ngồi xổm bên bàn trà, khẽ vuốt nhụy hoa sơn trà đỏ mềm mại, đầu ngón tay chạm vào nhụy hoa màu vàng nhạt.
Anh đổ chút nước sạch ở trong bình thủy tinh, vẩy xuống một hạt giống, hạt giống lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nảy mầm sinh trưởng, lá xanh từ trong miệng bình thon dài chui ra, chậm rãi nâng lên một nụ hoa, nụ hoa dần dần tràn ra giãn ra, một gốc sơn trà đỏ kiều diễm ướt át nở rộ, điểm xuyết ấm áp cho gian phòng.
Tống Đại khế nhấch môi cười không tiếng động, nhẹ nhàng mà an tĩnh. Cô xoay người, thân thể hơi trượt về phía trước, ánh mắt trong suốt nhìn anh.
Một tiếng ông xã, gọi đến Sở Cảnh Hòa âm thầm hít sâu một hơi.
Tống Đại theo bản năng hôn lên, giữa răng khẽ cắn. Sở Cảnh Hòa ngượng ngùng rũ mắt, lông mi nhạt ở đáy mắt hơi ném xuống một mảnh bóng tối, chóp tai nổi lên đỏ nhạt.
Tống Đại chỉ cảm thấy màu đỏ nhạt này so với hồng sơn trà hoa nông diễm đến cực điểm càng đẹp càng mê người, cô chậm rãi đưa tay sờ sờ, vành tai hồng nhuận giống như muốn cháy lên, rất nóng, dẫn tới thân thể Sở Cảnh Hòa khẽ run lên, ánh mắt thấp liễm nhìn chằm chăm cổ tay tinh tế của cô, giống thẹn thùng càng giống chờ mong.
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn anh nhiều một chút." Tống Đại nói. Rất thẳng thắn, nhưng cô thật sự muốn nói.
Bốp --
"Cởi nút áo ra." Cô ghé vào cổ anh thở hổn hển.
Đôi mắt thanh nhã sạch sẽ của Sở Cảnh Hòa như bịt kín một tâng mờ mịt, mờ mịt như nước hiện ra ánh sáng, nghe lời ừ một tiếng, bắt đầu cởi bỏ xiêm y của mình.
Sở Cảnh Hòa ngửa đầu kêu lên một tiếng.
Không biết là ai đụng phải bàn trà, bình hoa thủy tinh ngã xuống, hồng sơn trà rơi trên nước đọng, cánh hoa diễm lệ mềm mại thủy quang điểm điểm.
Tống Đại đứng dậy muốn nâng bình hoa lên, bị một đôi cánh tay quấn quanh cổ: "Mặc kệ nó, Tiểu Đại..."
Sở Cảnh Hòa giống như hóa thân thành dây leo quấn lấy thân thể cô, giọng nói khát cầu: "... Lại đến."
*
Bên ngoài phòng, Cố Dực ghé vào bàn ăn gần cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, giọng nói khó hiểu: "Hai người bọn họ sao lại vào lâu như vậy?"
Cố Dực đập bàn đứng lên: "Tôi đi xem."
Dứt lời, một miếng vải không sai lệch ném xuống trước mặt anh ta.
Cố Dực nhìn Hoắc Bình: "Anh làm gì vậy?"
Ngu Ngọc Trạch phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng.
Cố Dực có vẻ mặt không hiểu ra sao: "Trước kia anh thật sự là ông chủ nhà trọ sao? Không phải là nhân viên phục vụ chứ? Còn vì sao anh lại ăn mặc như vậy?"
Hoắc Bình trực tiếp nhét vải bẩn trong tay vào trong tay anh ta, trên khuôn mặt anh tuấn cứng rắn thoáng có hơi mất tự nhiên: "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên cùng tôi quét dọn thì tốt hơn, lát nữa Tống Đại đi ra, thấy nhà hàng sạch sẽ, cô ất hẳn là sẽ rất vui vẻ, cậu đừng đi qua bây giờ, nếu không cô ấy có thể sẽ... Tức giận."
Cố Dực nhìn chằm chăm lồng n.g.ự.c nhô cao của anh ta, bị tạp dê che đầu hở đuôi, chán ghét nói: "Thích quét dọn như vậy thì tự anh quét dọn, dù sao tôi cũng không làm."
Hoắc Bình cúi đầu nhìn thử, quần đen màu trắng tay áo ngắn, một kiện tạp dề lúc làm việc, rất bình thường.
"Tức giận? Tại sao cô ấy lại tức giận?" Cố Dực vẫn có hơi không rõ.
Hoắc Bình cầm khăn lau bàn ăn trước mặt anh ta, đầu vẫn cúi thấp: "Cố Dực hay là cậu cùng tôi dọn dẹp nhà hàng chút đi, nhà hàng hơn nửa năm không ai quét dọn, bụi bặm rất nhiều, bàn ăn thủy tinh gì gì đó đều cân dọn dẹp."
"A-- " Tuyết Đoàn cảm nhận được chủ nhân bị uy hiếp, cong người về phía Cố Dực, không ngừng hà hơi với anh ta.
"Tôi cười là vì tôi trời sinh đã thích cười." Ngu Ngọc Trạch tùy ý ngồi ở trong sô pha, hai chân thon dài đan xen, lật lật tạp chí nấu ăn trong tay.
"Anh đừng ở đây âm dương quái khí như vậy." Cố Dực không hiểu sao lại phẫn nộ.
"Này, anh cười cái gì?" Cố Dực cau mày đi về phía Ngu Ngọc Trạch đang năm trên sô pha nhung màu xanh sẵẫm, lần đầu tiên anh ta gặp người này, anh ta đã vô cùng không vừa mắt, so với nhìn Hoắc Bình còn không vừa mắt hơn, một người đàn ông sao lại xinh đẹp như vậy, ngay cả Tống Đại cũng mở mắt nhìn.
Ngu Ngọc Trạch lật tạp chí, màu da tái nhợt nổi bật trên sô pha tơ tằm màu xanh đậm lộ ra vài phần bệnh hoạn hờ hững: "Nhà hàng nhà tôi cách âm rất tốt, cậu ta gì cũng không nghe thấy, như vậy xem ra cậu ta còn không tính là hoàn toàn không có đầu óc.
Cố Dực hừ một tiếng, bước nhanh tới trước phòng, đang muốn giơ tay gõ cửa, bỗng nhiên như ý thức được cái gì, bước nhanh rời đi vê phía sau bếp, lúc đi qua Ngu Ngọc Trạch còn tức giận trừng anh ta một cái.
"Anh cần gì chọc giận Cố Dực chứ? Cậu ấy tuổi trẻ khí thịnh." Hoắc Bình thở dài: "Cậu ấy... như vậy đối với Tống Đại cũng không tốt."
"Tôi âm dương quái khí?" Ngu Ngọc Trạch nhướng mày, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần tản mạn và khinh miệt: "Vậy cậu hiện tại đi gõ cửa, không ai ngăn cản cậu."
Chờ Tống Đại và Sở Cảnh Hòa thay đổi một bộ đồ nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng đi ra, trời đã tối, Hoắc Bình vùi đầu làm việc vừa lau bàn vừa lau nhà, mà Ngu Ngọc Trạch thoải mái nhàn nhã đọc tạp chí, mà Cố Dực anh thì trốn ở trong phòng của mình, không khí nhìn như bình tính nhưng lại không bình tính.
/178
|