Bạch Diêu rống to, cảm xúc thất vọng lan tràn đến hốc mắt ửng đỏ của cậu ấy, cậu ấy thống khổ nhìn Trọng Khấu: "Tại sao cô muốn g.i.ế.c người?"
Trọng Khấu bình tĩnh lắc đầu: "Không thích, nhưng cũng không phải không thú vị. Giết một người bình thường đối với tôi mà nói cũng không có lợi gì, nhưng cũng không có hại gì. Tôi muốn làm thì làm, tựa như những con gà Lô Đinh tôi nuôi khi còn bé, tôi có thể vì đói mà g.i.ế.c chúng, cũng có thể vì không nói chuyện mà g.i.ế.c chúng, không cân lý do... Bây giờ nghĩ lại lúc trước mẹ tôi cưỡng ép yêu cầu tôi nuôi thú cưng, có thể là muốn bồi dưỡng tình yêu của tôi? Đáng tiếc thất bại, thật sự không biết ba tôi và bà ấy yêu nhau như thế nào."
Cổ tay Bạch Diêu siết chặt phát run: "Vậy Tống Đại thì sao?"
"Tống Đại..." Lúc Trọng Khấu gọi tên cô, cắn chữ rất nhẹ, trong mắt hạnh tràn đầy hào quang hưng phấn khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
"Cô ấy là người cường đại nhất mà tôi từng gặp. Vào một khắc biết cô ấy là dị năng giả kia, tôi cảm giác nhân sinh của tôi đã không giống trước. Năng lực của tôi xa xa không bằng cô ấy, không có cách nào g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, không có cách nào cướp đoạt hấp thu năng lực của cô ấy, cho nên tôi mới phải đuổi cô ấy đi, nếu không tôi vĩnh viễn không cách nào thôn phệ người khác, cường đại lên, nhưng cuối cùng có một ngày, tôi sẽ đứng ở trước mặt cô ấy, cùng cô ấy đánh một trận, không phải cô ấy g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, chính là tôi g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy."
*
Bảy giờ sáng, đám người Tống Đại lái xe tới thành phố W, thành phố này lịch sử lâu đời, tuy rằng đã trải qua bốn hồi tận thế, nhưng bên trong kiến trúc để lại vẫn có thể thấy được ý nhị cổ xưa dày nặng của nó.
Bọn họ chậm rãi lái xe trong nội thành, đột nhiên một con đường chính trước mặt bị người ta dùng xe bỏ hoang xếp thành một bức tường xe. Vài tia hồng ngoại xuyên qua cửa sổ xe đưa vào ngực, trán mỗi người bọn họ.
Người đàn ông mặc quân phục ngụy trang thu dọn xong, hồng ngoại trên người đám người Tống Đại đều biến mất: "Mời đi theo chúng tôi."
Tuy rằng bị người cầm s.ú.n.g chỉ vào đầu cảm giác không thoải mái, nhưng không thể không nói, một lần nữa cảm nhận được văn minh hiện đại cảm giác thật tốt.
Một người đàn ông mặc quân phục ngụy trang áo chống đạn đi ra, hành lễ quân đội với bọn họ: "Xin lỗi, tình huống hiện tại đặc thù, chúng tôi không thể không cẩn thận chút, cần kiểm tra xe của các người."
Đám người Tống Đại lái xe xuống, Sở Cảnh Hòa đứng ở trước người Tống Đại ngăn trở thân hình của cô, tia hông ngoại chỉ chiếu tới một mình anh.
"Xuống xe!" Ngoài cửa sổ có người dùng loa lớn gọi bọn họ. Tống Đại nghiêng người tránh ra, ý bảo bọn họ tùy tiện lục soát, trên xe ngoại trừ một ít thực phẩm, nước, quần áo bốn mùa ra không có thứ gì khả nghi khác.
Đó là s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.
Bọn họ đi theo quân nhân mặc đồ ngụy trang, cuối cùng đi tới một tòa thành cổ ở trung tâm thành thị.
Làm căn cứ tị nạn lớn nhất sau mạt thế, nhất định sẽ có rất nhiêu dị năng giả, lại làm bộ người bình thường cũng vô dụng, không bằng trực tiếp bại lộ ra.
Quả nhiên những người này thấy Tống Đại thu Hummer vào không gian cũng không có phản ứng kinh ngạc.
Người đàn ông mặc quân phục rằn ri ở phía trước dẫn đường, Tống Đại nhìn Hummer bên cạnh, cũng không kiêng dè người ngoài, ngay trước mặt bọn họ liền thu vào.
"Oa, cao như vậy?" Cố Dực ngửa đầu nhìn bức tường thành cổ nguy nga cổ kính khoan thai phát ra cảm thán kinh ngạc.
Người đàn ông mặc đồ răn ri nói: "Thành cổ này đã có hơn 1500 năm lịch sử, tường thành dài 25 km, thành lâu cao 25 mét, mặt đất rộng 2 mét, cả tòa thành cổ trải qua ngàn năm sừng sững không ngã kiên cố, địa hình bốn phía bằng phẳng rộng rãi, cho nên chính phủ coi nơi này là căn cứ tị nạn.”
Nói xong, bọn Tống Đại đã đi tới cửa chính cung của cổ thành, so với thành lâu cổ khí thế giàn giụa, máy kiểm tra an ninh thiết lập ở cửa chính liền có vẻ phá hư khí chất cổ xưa thâm trâm của cổ thành này.
Phía trước bọn Tống Đại còn có hai hàng dài, xem ra người tụ tập trong căn cứ tị nạn cũng không ít.
Mấy quân nhân cầm kho gỗ đứng ở nơi đó, để mỗi người bọn họ tiếp nhận kiểm tra đo lường của máy kiểm tra an ninh, sau đó điền tin tức của mình, bởi vì lúc này trật tự xã hội đã bị phá hư, cho nên số chứng minh thư đã vô dụng, hiện tại lúc đăng ký xếp hạng đầu không phải tên và số chứng miinh thư, mà là có phải dị năng giả hay không.
Dị năng giả bất luận chủng loại dị năng mạnh yếu đều sẽ bị người chuyên môn mang đi, mà người bình thường thì sẽ được đồng ý vào trong cổ thành, phân phối chỗ ở cho bọn họ.
Đến phiên Tống Đại, người phụ trách đăng ký nhìn cô một cái, hỏi: "Dị năng giả sao?"
Tống Đại gật gật đầu.
Người phụ trách biểu tình vui vẻ hơn chút, hướng về phía bên cạnh người đàn ông đưa một ánh mắt lại hỏi: "Là dị năng gì?"
"Song hệ, dị năng không gian và dị năng hệ phong." Tống Đại nói như thế.
Mà Tống Đại và Hoắc Bình, một hệ phong gà mờ, một hệ cường hóa thể lực đầy đường cái, trực tiếp bị nhân viên quản lý bỏ qua.
Được, lại là một ngày bị kỳ thị.
Người đăng ký vô cùng khen ngợi Sở Cảnh Hòa, Cố Dực và Ngu Ngọc Trạch.
Người đăng ký biến sắc lân nữa, phát ra cảm thán: "Cả tiểu đội đều là dị năng giả, thật sự là hiếm thấy, mời đi theo tôi."
Tiếp theo những người này lại đăng ký dị năng của Sở Cảnh Hòa, Ngu Ngọc Trạch, Cố Dực, Hoặc Bình.
Sở Cảnh Hòa, một trong năm hệ nguyên tố rất mạnh. Cố Dực, tính công kích của hệ lôi cũng rất mạnh. Ngu Ngọc Trạch, cũng không thể rời khỏi nghề bác sĩ.
Người đăng ký khi nghe được song hệ, hai mắt rõ ràng tỏa sáng, nhưng sau khi nghe được cô nói đến dị năng hệ phong, nụ cười trên mặt tựa như bị sương đánh.
Hoắc Bình cúi đầu, lộ ra một nụ cười khổ.
"Không có việc gì, Tống Đại, ở trong lòng tôi cô chính là mạnh nhất." Hoắc Bình cúi người cổ vũ nói ở bên tai cô nhẹ giọng.
Sở Cảnh Hòa trực tiếp đẩy nhân viên đăng ký vẫn luôn đắc ý bên tai anh ra, mạnh mẽ ngăn cách anh và Tống Đại, đi tới bên người Tống Đại, nắm tay cô. Tống Đại và Hoắc Bình liếc nhau, lộ ra ánh mắt cùng là người lưu lạc chân trời góc bể.
Ngón tay Cận Lạc Bạch xoa một điếu thuốc, cúi đầu lật tờ báo trong tay.
Tống Đại đang cảm thán căn cứ lớn thật là tốt, tận thế còn có thể cấp nước cung cấp điện, chợt nghe phía sau vang lên tiếng còi ô tô, bọn họ lùi sang hai bên.
Một chiếc xe hơi cao cấp toàn thân đen nhánh đường cong lưu loát chậm rãi chạy qua bên người bọn họ, cửa kính xe che nửa lộ ra một khuôn mặt rụt rè lạnh lùng, vẻ mặt anh ta nhàn nhạt, ánh mắt đạm bạc, bởi vì thâm thúy mà cực kỳ áp bách, cho dù chỉ là cúi đầu đọc sách cũng làm cho người ta cảm thấy tính xâm lược mười phần.
"Ôi, hóa ra hai người là người yêu, tôi thật sự không có mắt nhìn." Nhân viên đăng ký thay đổi bộ dáng lạnh lùng với Tống Đại, vô cùng nhiệt tình nói: "Như vậy lát nữa tôi sắp xếp cho hai người một phòng lớn được không? Không chỉ có điện còn có nước máy."
Đột nhiên ô tô phanh nhẹ một cái, tàn thuốc đầu ngón tay rơi xuống.
"Xin lỗi tiên sinh, hôm nay người ở ngoại thành thật sự nhiêu lắm, cản trở giao thông."
Anh ta tùy ý phủi tàn thuốc, đôi mắt sắc bén bức người lơ đãng liếc qua kính chiếu hậu, trong nháy mắt ánh mắt căng thẳng: "Dừng xe!"
"Vâng.
"Không có việc gì, tiếp tục lái xe."
Trọng Khấu bình tĩnh lắc đầu: "Không thích, nhưng cũng không phải không thú vị. Giết một người bình thường đối với tôi mà nói cũng không có lợi gì, nhưng cũng không có hại gì. Tôi muốn làm thì làm, tựa như những con gà Lô Đinh tôi nuôi khi còn bé, tôi có thể vì đói mà g.i.ế.c chúng, cũng có thể vì không nói chuyện mà g.i.ế.c chúng, không cân lý do... Bây giờ nghĩ lại lúc trước mẹ tôi cưỡng ép yêu cầu tôi nuôi thú cưng, có thể là muốn bồi dưỡng tình yêu của tôi? Đáng tiếc thất bại, thật sự không biết ba tôi và bà ấy yêu nhau như thế nào."
Cổ tay Bạch Diêu siết chặt phát run: "Vậy Tống Đại thì sao?"
"Tống Đại..." Lúc Trọng Khấu gọi tên cô, cắn chữ rất nhẹ, trong mắt hạnh tràn đầy hào quang hưng phấn khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
"Cô ấy là người cường đại nhất mà tôi từng gặp. Vào một khắc biết cô ấy là dị năng giả kia, tôi cảm giác nhân sinh của tôi đã không giống trước. Năng lực của tôi xa xa không bằng cô ấy, không có cách nào g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, không có cách nào cướp đoạt hấp thu năng lực của cô ấy, cho nên tôi mới phải đuổi cô ấy đi, nếu không tôi vĩnh viễn không cách nào thôn phệ người khác, cường đại lên, nhưng cuối cùng có một ngày, tôi sẽ đứng ở trước mặt cô ấy, cùng cô ấy đánh một trận, không phải cô ấy g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, chính là tôi g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy."
*
Bảy giờ sáng, đám người Tống Đại lái xe tới thành phố W, thành phố này lịch sử lâu đời, tuy rằng đã trải qua bốn hồi tận thế, nhưng bên trong kiến trúc để lại vẫn có thể thấy được ý nhị cổ xưa dày nặng của nó.
Bọn họ chậm rãi lái xe trong nội thành, đột nhiên một con đường chính trước mặt bị người ta dùng xe bỏ hoang xếp thành một bức tường xe. Vài tia hồng ngoại xuyên qua cửa sổ xe đưa vào ngực, trán mỗi người bọn họ.
Người đàn ông mặc quân phục ngụy trang thu dọn xong, hồng ngoại trên người đám người Tống Đại đều biến mất: "Mời đi theo chúng tôi."
Tuy rằng bị người cầm s.ú.n.g chỉ vào đầu cảm giác không thoải mái, nhưng không thể không nói, một lần nữa cảm nhận được văn minh hiện đại cảm giác thật tốt.
Một người đàn ông mặc quân phục ngụy trang áo chống đạn đi ra, hành lễ quân đội với bọn họ: "Xin lỗi, tình huống hiện tại đặc thù, chúng tôi không thể không cẩn thận chút, cần kiểm tra xe của các người."
Đám người Tống Đại lái xe xuống, Sở Cảnh Hòa đứng ở trước người Tống Đại ngăn trở thân hình của cô, tia hông ngoại chỉ chiếu tới một mình anh.
"Xuống xe!" Ngoài cửa sổ có người dùng loa lớn gọi bọn họ. Tống Đại nghiêng người tránh ra, ý bảo bọn họ tùy tiện lục soát, trên xe ngoại trừ một ít thực phẩm, nước, quần áo bốn mùa ra không có thứ gì khả nghi khác.
Đó là s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.
Bọn họ đi theo quân nhân mặc đồ ngụy trang, cuối cùng đi tới một tòa thành cổ ở trung tâm thành thị.
Làm căn cứ tị nạn lớn nhất sau mạt thế, nhất định sẽ có rất nhiêu dị năng giả, lại làm bộ người bình thường cũng vô dụng, không bằng trực tiếp bại lộ ra.
Quả nhiên những người này thấy Tống Đại thu Hummer vào không gian cũng không có phản ứng kinh ngạc.
Người đàn ông mặc quân phục rằn ri ở phía trước dẫn đường, Tống Đại nhìn Hummer bên cạnh, cũng không kiêng dè người ngoài, ngay trước mặt bọn họ liền thu vào.
"Oa, cao như vậy?" Cố Dực ngửa đầu nhìn bức tường thành cổ nguy nga cổ kính khoan thai phát ra cảm thán kinh ngạc.
Người đàn ông mặc đồ răn ri nói: "Thành cổ này đã có hơn 1500 năm lịch sử, tường thành dài 25 km, thành lâu cao 25 mét, mặt đất rộng 2 mét, cả tòa thành cổ trải qua ngàn năm sừng sững không ngã kiên cố, địa hình bốn phía bằng phẳng rộng rãi, cho nên chính phủ coi nơi này là căn cứ tị nạn.”
Nói xong, bọn Tống Đại đã đi tới cửa chính cung của cổ thành, so với thành lâu cổ khí thế giàn giụa, máy kiểm tra an ninh thiết lập ở cửa chính liền có vẻ phá hư khí chất cổ xưa thâm trâm của cổ thành này.
Phía trước bọn Tống Đại còn có hai hàng dài, xem ra người tụ tập trong căn cứ tị nạn cũng không ít.
Mấy quân nhân cầm kho gỗ đứng ở nơi đó, để mỗi người bọn họ tiếp nhận kiểm tra đo lường của máy kiểm tra an ninh, sau đó điền tin tức của mình, bởi vì lúc này trật tự xã hội đã bị phá hư, cho nên số chứng minh thư đã vô dụng, hiện tại lúc đăng ký xếp hạng đầu không phải tên và số chứng miinh thư, mà là có phải dị năng giả hay không.
Dị năng giả bất luận chủng loại dị năng mạnh yếu đều sẽ bị người chuyên môn mang đi, mà người bình thường thì sẽ được đồng ý vào trong cổ thành, phân phối chỗ ở cho bọn họ.
Đến phiên Tống Đại, người phụ trách đăng ký nhìn cô một cái, hỏi: "Dị năng giả sao?"
Tống Đại gật gật đầu.
Người phụ trách biểu tình vui vẻ hơn chút, hướng về phía bên cạnh người đàn ông đưa một ánh mắt lại hỏi: "Là dị năng gì?"
"Song hệ, dị năng không gian và dị năng hệ phong." Tống Đại nói như thế.
Mà Tống Đại và Hoắc Bình, một hệ phong gà mờ, một hệ cường hóa thể lực đầy đường cái, trực tiếp bị nhân viên quản lý bỏ qua.
Được, lại là một ngày bị kỳ thị.
Người đăng ký vô cùng khen ngợi Sở Cảnh Hòa, Cố Dực và Ngu Ngọc Trạch.
Người đăng ký biến sắc lân nữa, phát ra cảm thán: "Cả tiểu đội đều là dị năng giả, thật sự là hiếm thấy, mời đi theo tôi."
Tiếp theo những người này lại đăng ký dị năng của Sở Cảnh Hòa, Ngu Ngọc Trạch, Cố Dực, Hoặc Bình.
Sở Cảnh Hòa, một trong năm hệ nguyên tố rất mạnh. Cố Dực, tính công kích của hệ lôi cũng rất mạnh. Ngu Ngọc Trạch, cũng không thể rời khỏi nghề bác sĩ.
Người đăng ký khi nghe được song hệ, hai mắt rõ ràng tỏa sáng, nhưng sau khi nghe được cô nói đến dị năng hệ phong, nụ cười trên mặt tựa như bị sương đánh.
Hoắc Bình cúi đầu, lộ ra một nụ cười khổ.
"Không có việc gì, Tống Đại, ở trong lòng tôi cô chính là mạnh nhất." Hoắc Bình cúi người cổ vũ nói ở bên tai cô nhẹ giọng.
Sở Cảnh Hòa trực tiếp đẩy nhân viên đăng ký vẫn luôn đắc ý bên tai anh ra, mạnh mẽ ngăn cách anh và Tống Đại, đi tới bên người Tống Đại, nắm tay cô. Tống Đại và Hoắc Bình liếc nhau, lộ ra ánh mắt cùng là người lưu lạc chân trời góc bể.
Ngón tay Cận Lạc Bạch xoa một điếu thuốc, cúi đầu lật tờ báo trong tay.
Tống Đại đang cảm thán căn cứ lớn thật là tốt, tận thế còn có thể cấp nước cung cấp điện, chợt nghe phía sau vang lên tiếng còi ô tô, bọn họ lùi sang hai bên.
Một chiếc xe hơi cao cấp toàn thân đen nhánh đường cong lưu loát chậm rãi chạy qua bên người bọn họ, cửa kính xe che nửa lộ ra một khuôn mặt rụt rè lạnh lùng, vẻ mặt anh ta nhàn nhạt, ánh mắt đạm bạc, bởi vì thâm thúy mà cực kỳ áp bách, cho dù chỉ là cúi đầu đọc sách cũng làm cho người ta cảm thấy tính xâm lược mười phần.
"Ôi, hóa ra hai người là người yêu, tôi thật sự không có mắt nhìn." Nhân viên đăng ký thay đổi bộ dáng lạnh lùng với Tống Đại, vô cùng nhiệt tình nói: "Như vậy lát nữa tôi sắp xếp cho hai người một phòng lớn được không? Không chỉ có điện còn có nước máy."
Đột nhiên ô tô phanh nhẹ một cái, tàn thuốc đầu ngón tay rơi xuống.
"Xin lỗi tiên sinh, hôm nay người ở ngoại thành thật sự nhiêu lắm, cản trở giao thông."
Anh ta tùy ý phủi tàn thuốc, đôi mắt sắc bén bức người lơ đãng liếc qua kính chiếu hậu, trong nháy mắt ánh mắt căng thẳng: "Dừng xe!"
"Vâng.
"Không có việc gì, tiếp tục lái xe."
/178
|