Mặt Sở Cảnh Hòa phút chốc liền đỏ lên, tựa như rót một ly tequila mãnh liệt, khớp ngón tay thon dài co quắp mà giao nhau cùng một chỗ, ánh đèn đêm sao trời chiếu vào đôi mắt của anh, lúc đứng dậy thiếu chút nữa bị chân bàn trà vấp ngã.
"Anh, anh, đến mức bị dọa thành như vậy sao?" Tống Đại vừa cười đến đau bụng, vừa đỡ anh dậy.
"Không phải sợ, là... anh về phòng trước, ngủ ngon." Sở Cảnh Hòa mím môi, hai má hiện lên ngượng ngùng nhàn nhạt.
"Ngủ ngon." Tống Đại cười nhìn về phía bóng lưng hoảng sợ của anh.
Đời này bởi vì sống lại sốt ruột chuẩn bị trữ hàng tận thế, cô căn bản không có thời gian nghĩ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia, thậm chí ngay cả phòng cũng tách ra ngủ.
Mà kiếp trước, dù cho bọn họ đã đăng kí kết hôn, cũng không tiến hành một bước cuối cùng.
Bởi vì Sở Cảnh Hòa muốn cho cô một hôn lễ hoàn mỹ, cho cô đầy đủ trân trọng.
Sở Cảnh Hòa bình thường là một người đàn ông không nói nhiều, nhưng sự dịu dàng nội liễm của anh ta đều giấu trong từng chỉ tiết nhất cử nhất động.
Tống Đại vẫn nhớ năm cô mười lăm tuổi, cha mẹ qua đời vì một tai nạn xe cộ.
Bà nội vẫn không thích cô là con gái, không muốn cho cô kế thừa di sản, để con trai thứ hai của bà ta cũng chính là chú của Tống Đại làm người giám hộ của cô.
Nói là người giám hộ, nhưng tiên cha mẹ để lại cho cô, đã sớm bị các chú thím tham ô, ngay cả nhà cũng bị chiếm.
Tống Đại trong nháy mắt từ đứa nhỏ hạnh phúc, biến thành đứa nhỏ đáng thương.
Lên trung học phổ thông, việc học nhiệm vụ nặng nề, Tống Đại xin 30 đồng mua một quyển sách luyện tập, sắc mặt thím lại rất giống cô thiếu bà ta tám trăm vạn, càng miễn bàn các loại phí tư liệu.
Mà khi đó Sở Cảnh Hòa còn đang làm học trò ở cửa hàng sửa chữa ô tô, sau một ngày bận rộn, chờ dưới ánh đèn đường trên con đường nhỏ hẻo lánh sau giờ tự học buổi tối của cô vê nhà, nhét tiên lương gân một ngày làm việc cho cô.
Năm ấy Sở Cảnh Hòa mười bảy tuổi, thiếu niên tuấn tú mảnh mai tái nhợt, dáng người cao gầy bao phủ Tống Đại trong bóng dáng của anh, tóc mái phất qua mặt mày của anh, ngón tay mang theo vết thương dính dầu máy đen nhánh không thể rửa sạch, nhưng lúc đưa tiên cho cô, ý cười trong mắt cực kì sạch sẽ trong suốt, giống như gió đêm đêm hè nhẹ nhàng khoan khoái trộn lẫn mùi hoa sen thơm ngát.
Sau đó Tống Đại mới biết được, Sở Cảnh Hòa sở dĩ luôn ở con đường nhỏ hẻo lánh chờ cô, một là vì nơi đó đã từng xảy ra chuyện, không an toàn. Hai là bởi vì anh không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh học sinh giỏi nổi tiếng của trường Nhất Trung thành phố lại đi cùng một chỗ với thợ sửa chữa ô tô đã bỏ học.
Ngay lúc đó trong đầu Tống Đại chỉ có thi đậu đại học tốt trở nên nổi bật, đoạt lại gia sản, căn bản không rõ dụng ý của Sở Cảnh Hòa.
Hôm nay nhớ tới những chỉ tiết giấu ở chỗ sâu trong thời gian, tim Tống Đại giống như bị gì đó đè nén khó chịu tiếc nuối.
Đêm đó, Tống Đại ngủ cùng với ánh đèn đêm lại không biết Sở Cảnh Hòa cách đó một bức tường trằn trọc trên giường, trong đầu lăn qua lộn lại đều là cô, hai má đỏ bừng chưa từng biến mất.
Mà bọn họ càng không biết, ngay vào đêm nay, một chiếc ca nô chuyên môn phụ trách di chuyển tù nhân ngục giam thành phố H, ở trên đường di chuyển va chạm vật lạ dưới nước, dẫn đến lật nghiêng.
Mấy tù nhân nhân cơ hội ấn quản ngục ở dưới nước c.h.ế.t đuối, thừa dịp bóng đêm che lấp, biến mất ở trong rừng rậm thành thị.
Ngày thứ ba mưa to tận thế, nước đọng ngập tới lầu ba.
Mắt thấy đã ba ngày, chẳng những mực nước không lui, ngay cả mưa to cũng không có xu thế yếu bớt chút nào, cảm xúc các chủ nhà ở trong nhóm nói chuyện phiếm càng ngày càng vội vàng xao động.
Tống Đại nhận thấy được tâm tình chuyển biến của những người trong nhóm chủ nhà, ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên bọn họ đi lầu một xem qua mực nước, thì không ra cửa nữa, cũng không có phát biểu trong nhóm chủ nhà, thậm chí ngay cả trước đó quản lý bất động sản tìm cô, cô cũng không trả lời.
Chủ định muốn thành trạng thái ẩn thân.
Thế nhưng 2801 ngày hôm qua ở trong nhóm xoát đủ cảm giác tồn tại, được các chủ nhà nâng lên thần đàn, lại trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của tất cả chủ nhà.
- @ 2801. xin hỏi còn gì ăn không? Đồ ăn trong nhà đã ăn xong rồi - - chủ nhà 103.
- @2801. tôi cũng đã đói bụng hai ngày rồi, ngày hôm qua cho hai chiếc bánh chưng ăn một bữa đã hết rồi, còn có không - chủ nhà 802.
- @2801. hôm qua mất điện, chân tôi không tiện đi lên tâng 28, phiên ngài đưa xuống cho tôi - chủ nhà 603."
Tống Đại nhìn tin nhắn trong nhóm, chỉ cảm giác được tựa như có vô số hai tay ăn xin xuyên thấu qua màn hình đưa đến trước mặt ông chú thoạt nhìn hòa ái cởi mở kia phòng 2801.
Sắc mặt Cố Chí Cao khó xử, ghi một chuỗi chữ gửi đi: "Thật sự xin lỗi mọi người, trữ hàng trong nhà ngày hôm qua đã phát hết, chúng tôi cũng không có gì ăn."
- Chú đùa à, cháu rõ ràng nhìn thấy trong nhà chú còn có một hộp mì ăn liền, không phải là tiếc đấy chứ? Nhanh lên đi, cháu thật sự sắp c.h.ế.t đói rồi, chậm thêm một giây nữa chú sẽ nhặt xác cho cháu đấy [cười trộm] [ cười trộm ] - - chủ sở hữu 802.
Ngữ điệu nhìn như hài hước, lại là khiến Cố Chí Cao như bị nướng ở trên lửa, giống như ông ta không cho sẽ thành quỷ ích kỷ tư tàng lương thực, nhìn người khác c.h.ế.t đói.
Cố Chí Cao thấy 802 nói như vậy cũng mơ hồ, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.
Cố Dực tuổi trẻ khí thịnh đoạt lấy di động, trực tiếp gửi nhắn tin thoại, nói dứt khoát:
- Ngày hôm qua cho các người nhiều lương thực như vậy, các người cũng biết rõ tình hình thiên tai nghiêm trọng còn liêu mạng ăn, không biết tiết kiệm chút, hiện tại đói bụng trách ai? Chúng tôi lấy lương thực dự trữ đưa miễn phí cho các người, còn dư lại đương nhiên là chúng tôi tự mình ăn, bằng không chờ bị c.h.ế.t đói sao? Còn bảo chúng ta từ tâng 28 bò xuống đưa đồ ăn, lại leo lên tâng 28, thật sự mặt mũi đủ to đấy. Giúp các người là tình cảm, không giúp là bổn phận, nên làm chúng tôi đều làm, đừng tìm chúng tôi muốn đồ ăn nữa, chúng tôi cũng không phải tổ chức từ thiện.
Đoạn tin nhắn thoại ngay thẳng này, làm cho trong nhóm yên tĩnh một lát.
Tống Đại lại khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy thanh âm này có hơi quen thuộc, nhưng lại không dám xác định.
Chủ sở hữu 802 bắt đầu lên tiếng gửi tin nhắn thoại: "Ai u này, tôi chỉ nói thôi, không có thì không có, phát hỏa lớn như vậy giống như chúng tôi ép buộc anh vậy."
Lập tức có người đi theo âm dương quái khí: "Đúng là thế, còn nói gì mà tổ chức từ thiện, chúng tôi cũng không phải ăn mày, hơn nữa không phải chính các người ngày hôm qua nói đưa đồ ăn miễn phí à."
"Nếu không nốỡ thì đừng đưa, sao lại trút oán khí lên người chúng tôi."
Cố Dực bực bội đóng điện thoại di động lại, mở cửa sổ ban công, mặc cho nước mưa mãnh liệt thổi lên người anh ta, làm ướt áo trắng của anh ta, gần như trong suốt dính trên người, mơ hồ có thể nhìn ra đường cong cơ bụng chặt chẽ của anh ta.
"Anh, anh, đến mức bị dọa thành như vậy sao?" Tống Đại vừa cười đến đau bụng, vừa đỡ anh dậy.
"Không phải sợ, là... anh về phòng trước, ngủ ngon." Sở Cảnh Hòa mím môi, hai má hiện lên ngượng ngùng nhàn nhạt.
"Ngủ ngon." Tống Đại cười nhìn về phía bóng lưng hoảng sợ của anh.
Đời này bởi vì sống lại sốt ruột chuẩn bị trữ hàng tận thế, cô căn bản không có thời gian nghĩ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia, thậm chí ngay cả phòng cũng tách ra ngủ.
Mà kiếp trước, dù cho bọn họ đã đăng kí kết hôn, cũng không tiến hành một bước cuối cùng.
Bởi vì Sở Cảnh Hòa muốn cho cô một hôn lễ hoàn mỹ, cho cô đầy đủ trân trọng.
Sở Cảnh Hòa bình thường là một người đàn ông không nói nhiều, nhưng sự dịu dàng nội liễm của anh ta đều giấu trong từng chỉ tiết nhất cử nhất động.
Tống Đại vẫn nhớ năm cô mười lăm tuổi, cha mẹ qua đời vì một tai nạn xe cộ.
Bà nội vẫn không thích cô là con gái, không muốn cho cô kế thừa di sản, để con trai thứ hai của bà ta cũng chính là chú của Tống Đại làm người giám hộ của cô.
Nói là người giám hộ, nhưng tiên cha mẹ để lại cho cô, đã sớm bị các chú thím tham ô, ngay cả nhà cũng bị chiếm.
Tống Đại trong nháy mắt từ đứa nhỏ hạnh phúc, biến thành đứa nhỏ đáng thương.
Lên trung học phổ thông, việc học nhiệm vụ nặng nề, Tống Đại xin 30 đồng mua một quyển sách luyện tập, sắc mặt thím lại rất giống cô thiếu bà ta tám trăm vạn, càng miễn bàn các loại phí tư liệu.
Mà khi đó Sở Cảnh Hòa còn đang làm học trò ở cửa hàng sửa chữa ô tô, sau một ngày bận rộn, chờ dưới ánh đèn đường trên con đường nhỏ hẻo lánh sau giờ tự học buổi tối của cô vê nhà, nhét tiên lương gân một ngày làm việc cho cô.
Năm ấy Sở Cảnh Hòa mười bảy tuổi, thiếu niên tuấn tú mảnh mai tái nhợt, dáng người cao gầy bao phủ Tống Đại trong bóng dáng của anh, tóc mái phất qua mặt mày của anh, ngón tay mang theo vết thương dính dầu máy đen nhánh không thể rửa sạch, nhưng lúc đưa tiên cho cô, ý cười trong mắt cực kì sạch sẽ trong suốt, giống như gió đêm đêm hè nhẹ nhàng khoan khoái trộn lẫn mùi hoa sen thơm ngát.
Sau đó Tống Đại mới biết được, Sở Cảnh Hòa sở dĩ luôn ở con đường nhỏ hẻo lánh chờ cô, một là vì nơi đó đã từng xảy ra chuyện, không an toàn. Hai là bởi vì anh không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh học sinh giỏi nổi tiếng của trường Nhất Trung thành phố lại đi cùng một chỗ với thợ sửa chữa ô tô đã bỏ học.
Ngay lúc đó trong đầu Tống Đại chỉ có thi đậu đại học tốt trở nên nổi bật, đoạt lại gia sản, căn bản không rõ dụng ý của Sở Cảnh Hòa.
Hôm nay nhớ tới những chỉ tiết giấu ở chỗ sâu trong thời gian, tim Tống Đại giống như bị gì đó đè nén khó chịu tiếc nuối.
Đêm đó, Tống Đại ngủ cùng với ánh đèn đêm lại không biết Sở Cảnh Hòa cách đó một bức tường trằn trọc trên giường, trong đầu lăn qua lộn lại đều là cô, hai má đỏ bừng chưa từng biến mất.
Mà bọn họ càng không biết, ngay vào đêm nay, một chiếc ca nô chuyên môn phụ trách di chuyển tù nhân ngục giam thành phố H, ở trên đường di chuyển va chạm vật lạ dưới nước, dẫn đến lật nghiêng.
Mấy tù nhân nhân cơ hội ấn quản ngục ở dưới nước c.h.ế.t đuối, thừa dịp bóng đêm che lấp, biến mất ở trong rừng rậm thành thị.
Ngày thứ ba mưa to tận thế, nước đọng ngập tới lầu ba.
Mắt thấy đã ba ngày, chẳng những mực nước không lui, ngay cả mưa to cũng không có xu thế yếu bớt chút nào, cảm xúc các chủ nhà ở trong nhóm nói chuyện phiếm càng ngày càng vội vàng xao động.
Tống Đại nhận thấy được tâm tình chuyển biến của những người trong nhóm chủ nhà, ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên bọn họ đi lầu một xem qua mực nước, thì không ra cửa nữa, cũng không có phát biểu trong nhóm chủ nhà, thậm chí ngay cả trước đó quản lý bất động sản tìm cô, cô cũng không trả lời.
Chủ định muốn thành trạng thái ẩn thân.
Thế nhưng 2801 ngày hôm qua ở trong nhóm xoát đủ cảm giác tồn tại, được các chủ nhà nâng lên thần đàn, lại trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của tất cả chủ nhà.
- @ 2801. xin hỏi còn gì ăn không? Đồ ăn trong nhà đã ăn xong rồi - - chủ nhà 103.
- @2801. tôi cũng đã đói bụng hai ngày rồi, ngày hôm qua cho hai chiếc bánh chưng ăn một bữa đã hết rồi, còn có không - chủ nhà 802.
- @2801. hôm qua mất điện, chân tôi không tiện đi lên tâng 28, phiên ngài đưa xuống cho tôi - chủ nhà 603."
Tống Đại nhìn tin nhắn trong nhóm, chỉ cảm giác được tựa như có vô số hai tay ăn xin xuyên thấu qua màn hình đưa đến trước mặt ông chú thoạt nhìn hòa ái cởi mở kia phòng 2801.
Sắc mặt Cố Chí Cao khó xử, ghi một chuỗi chữ gửi đi: "Thật sự xin lỗi mọi người, trữ hàng trong nhà ngày hôm qua đã phát hết, chúng tôi cũng không có gì ăn."
- Chú đùa à, cháu rõ ràng nhìn thấy trong nhà chú còn có một hộp mì ăn liền, không phải là tiếc đấy chứ? Nhanh lên đi, cháu thật sự sắp c.h.ế.t đói rồi, chậm thêm một giây nữa chú sẽ nhặt xác cho cháu đấy [cười trộm] [ cười trộm ] - - chủ sở hữu 802.
Ngữ điệu nhìn như hài hước, lại là khiến Cố Chí Cao như bị nướng ở trên lửa, giống như ông ta không cho sẽ thành quỷ ích kỷ tư tàng lương thực, nhìn người khác c.h.ế.t đói.
Cố Chí Cao thấy 802 nói như vậy cũng mơ hồ, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.
Cố Dực tuổi trẻ khí thịnh đoạt lấy di động, trực tiếp gửi nhắn tin thoại, nói dứt khoát:
- Ngày hôm qua cho các người nhiều lương thực như vậy, các người cũng biết rõ tình hình thiên tai nghiêm trọng còn liêu mạng ăn, không biết tiết kiệm chút, hiện tại đói bụng trách ai? Chúng tôi lấy lương thực dự trữ đưa miễn phí cho các người, còn dư lại đương nhiên là chúng tôi tự mình ăn, bằng không chờ bị c.h.ế.t đói sao? Còn bảo chúng ta từ tâng 28 bò xuống đưa đồ ăn, lại leo lên tâng 28, thật sự mặt mũi đủ to đấy. Giúp các người là tình cảm, không giúp là bổn phận, nên làm chúng tôi đều làm, đừng tìm chúng tôi muốn đồ ăn nữa, chúng tôi cũng không phải tổ chức từ thiện.
Đoạn tin nhắn thoại ngay thẳng này, làm cho trong nhóm yên tĩnh một lát.
Tống Đại lại khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy thanh âm này có hơi quen thuộc, nhưng lại không dám xác định.
Chủ sở hữu 802 bắt đầu lên tiếng gửi tin nhắn thoại: "Ai u này, tôi chỉ nói thôi, không có thì không có, phát hỏa lớn như vậy giống như chúng tôi ép buộc anh vậy."
Lập tức có người đi theo âm dương quái khí: "Đúng là thế, còn nói gì mà tổ chức từ thiện, chúng tôi cũng không phải ăn mày, hơn nữa không phải chính các người ngày hôm qua nói đưa đồ ăn miễn phí à."
"Nếu không nốỡ thì đừng đưa, sao lại trút oán khí lên người chúng tôi."
Cố Dực bực bội đóng điện thoại di động lại, mở cửa sổ ban công, mặc cho nước mưa mãnh liệt thổi lên người anh ta, làm ướt áo trắng của anh ta, gần như trong suốt dính trên người, mơ hồ có thể nhìn ra đường cong cơ bụng chặt chẽ của anh ta.
/178
|