Cho tới nay, Sở Cảnh Hòa luôn bảo vệ cô rất tốt, anh tựa như một mặt tường, ngăn cản tận thế và cô, đây là cô lân đầu tiên trực diện đối mặt với tận thế.
Thế giới bên ngoài đã không thể dùng từ tàn khốc để hình dung, cô chịu rất nhiêu khổ sở, đi rất nhiều đường, thầm nghĩ tìm được Sở Cảnh Hòa, cho dù là một chút tin tức về anh cũng được.
Cô chịu đựng qua ngày tận thế nhiệt độ cao, cầm giấy chứng nhận kết hôn của cô và Sở Cảnh Hòa, thấy một người sẽ hỏi, cô có từng thấy anh ấy không? Anh ấy là chồng tôi, anh ấy tên là Sở Cảnh Hòa, anh ấy đang mất tích.
Nhưng mà chưa từng có một người gặp anh, anh tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Lần nữa biết được tin tức của anh là vào ba năm sau, cô trở thành dị năng giả hệ phong.
Một dị năng giả hệ cuồng bạo uống rượu say, nói: "Người phụ nữ ngu ngốc kia, tìm chồng của cô ta ba năm, lại căn bản không biết chông cô ta đã sớm chết. Khốn kiếp, nhiệt độ cao như vậy, bảo anh ta dẫn ông đây xuống tâng hâm ngâm, anh ta thế mà dẫn ông đây càng chạy càng xa, hại ông đây ở gần đó lục soát thế nào cũng không tìm được tâng hầm ngầm kia. Con mẹ nó, dù sao cũng chỉ là một tên rác rưởi không có dị năng, c.h.ế.t thì chết, nếu không phải Tống Đại kia vẫn luôn cầm ảnh chụp của anh ta gặp người là hỏi, ông đây cũng sắp quên người đàn ông kia. Không trách được anh ta muốn dẫn ông đây đi xa như vậy, sợ tìm được vợ của anh ta đấy, Tống Đại rất đẹp đấy, lúc ấy còn chưa có dị năng phải không? A? Chết như thế nào? Chém đầu chứ sao, chính tôi cũng giữ lại một phần, tận thế còn chú ý gì, không ăn uổng phí lắm."
Dị năng giả còn chưa uống say lòng đầy run sợ nhìn về phía Tống Đại trong góc, cô ngửa đầu, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt phiếm hồng chảy xuống.
Cô tìm Sở Cảnh Hòa lâu như vậy, tình huống gì cũng đã tưởng tượng ra, cũng đoán được khả năng anh đã chết, nhưng khi cô đột nhiên nghe được tin tức về anh, giống như một con d.a.o nhỏ chậm chạp rỉ sét, cách nhiêu năm, lân nữa cắm vào cùng một vết thương.
Cô phảng phất đã nhìn thấy trong đêm đen kịt đó, Sở Cảnh gầy trơ xương đầy người toàn máu, đầu người tách ra, m.á.u tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ mặt đất khô khốc, thân thể anh ngã xuống là nhìn về phương xa, hay là nhìn lại phương hướng tâng hầm ngâm?
Anh rõ ràng chỉ là đi ra ngoài tìm đồ ăn cho cô, lại cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động mà chất ở ba năm trước.
Tống Đại đứng lên, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Cô giống như điên bổ nhào tới, bóp cổ gã kia điên cuồng hô to, cuồng phong đột nhiên nổi lên, hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén, từng đao cạo ở trên người gã ta, dị năng giả kia kêu thảm thiết giãy giụa, hốc mắt cô đỏ lên gắt gao ấn gã ta, m.á.u tươi phun ra làm ướt toàn thân của cô.
Cuồng phong tản đi, những dị năng giả khác hoảng sợ phát hiện, gã ta chỉ còn lại một bộ huyết thi hài cốt. "Sao không nói lời nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Giọng Sở Cảnh Hòa lo lắng, thanh tuyến dịu dàng đè thấp xuống.
Tống Đại đè đáy mắt ướt át xuống, giọng nói khô khốc cười nói: "Không có việc gì, chỉ là nhớ anh.
Đâầu dây bên kia im lặng một lát, Tống Đại biết giờ phút này anh nhất định đang đỏ mặt.
"Tối nay em sẽ vê." Cô tiếp tục nói.
"Không phải em nói hôm nay phải đi công tác sao?" Sở Cảnh Hòa hỏi.
Tống Đại sửng sốt, sau đó nhớ tới trước ngày tận thế, lúc này cô tạm thời có việc đi công tác, vì thế cô còn hoãn thời gian bọn họ đăng ký kết hôn lại.
Hôm nay chính là ngày bọn họ quyết định đăng ký kết hôn.
Sở Cảnh Hòa không phải là một người mê tín, nhưng lúc này anh cố ý mời người tính qua, tìm một ngày tốt thích hợp gả cưới.
Nhìn ra được, anh rất coi trọng chờ mong ngày đó.
Nhưng khi Tống Đại nói muốn hoãn đăng ký kết hôn, Sở Cảnh Hòa chỉ trâm mặc trong nháy mắt đã đồng ý.
Nhớ lại đôi mắt sáng ngời của Sở Cảnh Hòa lúc ấy trong nháy mắt ảm đạm, lại làm bộ thoải mái không thèm để ý, trong lòng Tống Đại càng cảm thấy áy náy: "Không đi, đêm nay em sẽ trở vê, anh nhớ tới trạm tàu cao tốc đón em."
"Được."
Giống như lúc trước đột nhiên hoãn đăng ký kết hôn, Sở Cảnh Hòa cũng không hỏi nhiêu đã đồng ý.
Lần này cô đột nhiên trở vê, anh cũng không hỏi nguyên nhân, không hề có lý do gì tin tưởng cô, chiều theo cô.
Cúp điện thoại, Tống Đại lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi thang máy thẳng tới ga ra ngầm, lái Hummer của cô về nhà.
Trên cầu vượt, bên tai là tiếng gió thổi qua, đột nhiên cô nhớ tới gì đó, lúc đang chờ đèn xanh đèn đỏ gọi điện thoại cho trợ lý.
Nhân viên trong công ty bàn tán xôn xao.
"Các người vừa rồi nhìn thấy bộ dáng Tống tổng không?" Như một làn khói lao ra ngoài, không biết còn tưởng rằng có người đến đòi nợ.
"Còn không phải à. Nhanh lắm, tốc độ đó khiến tôi thiếu chút nữa không thấy rõ."
"Bớt nói vài câu, Tống tổng gọi điện thoại cho tôi này."
Nhân viên lập tức im lặng, vùi đầu đánh chữ.
Trợ lý nhận điện thoại: "Tống tổng."
"Thông báo cho nhân viên bộ phận chúng ta, nghỉ ba ngày nghỉ ngơi cho tốt, ở bên người nhà mua nhiều đồ ăn, không trừ tiền lương."
Trợ lý lộ biểu tình kinh ngạc, đột nhiên bị kinh hỉ đập trúng làm cho không biết làm sao, bật thốt lên hỏi: "Vì sao ạ?"
Đèn xanh đèn đỏ sáng lên, khóe miệng Tống Đại nhếch lên, mặt mày tươi đẹp: "Tôi kết hôn, tôi vui vẻ."
Trợ lý đặt điện thoại xuống, vui mừng cảm thán: "Thì ra bọn họ nói Tống tổng có người yêu là thật, vì một người đàn ông ở quê mà ngay cả công việc cũng bỏ xuống được, lúc trước tôi còn dập đầu ghép CP cô ấy với chủ tịch Cận Lạc Bạch, ôi!"
*
Tống Đại vừa mới chạy như bay về đến nhà còn không biết hình tượng của mình ở trong lòng cấp dưới đã vặn vẹo, vội vàng cất quần áo vào trong rương hành lý, ba rương hành lý lớn đều nhét không nổi nữa, cô lau mồ hôi, nghĩ thâm nếu dị năng không gian kiếp trước của cô vẫn còn thì tốt rồi.
Thiên tùy nhân nguyện, Tống Đại vừa nói xong dị năng không gian xong, một giây sau vali lớn trong tay và cả quần áo cũng không thấy đâu.
Hai mắt Tống Đại sáng ngời, thuần thục tiến vào không gian, trong không gian vô biên vô hạn thuần trắng có một rương hành lý lẻ loi đứng đó.
Dị năng không gian của cô cũng sống lại theo!
Nói cách khác lúc này đây, cô sẽ không vì thức tỉnh dị năng mà lâm vào hôn mê, có thể cùng Sở Cảnh Hòa đối mặt tận thế, thật sự tốt quá!
Chỉ tiếc dị năng phong hệ không sống lại cùng cô...
Nhưng tốt xấu gì cũng có dị năng không gian, Tống Đại vô cùng thỏa mãn, bắt đầu thu gom đồ đạc.
Không gian của cô chính là một cái động không đáy, muốn chứa bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, ngay cả nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp cô cũng không bỏ xuống.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Tống Đại lại xuống ga ra ngầm, lái Hummer của mình đến góc c.h.ế.t theo dõi thu vào, lúc này mới đón xe thẳng đến trạm tàu cao tốc, rời khỏi thành phố A.
Duyên hải thành phố A, là khu vực bị thiên tai cà quét nghiêm trọng nhất trong ngày tận thế mưa to, nghe nói sau này còn xảy ra một trận sóng thần lớn.
Nếu không có cách nào ở tận thế không đếm xỉa đến mọi chuyện, như vậy ít nhất cũng phải để mình rời xa tình cảnh tồi tệ nhất, cho nên Tống Đại mới lựa chọn rời khỏi thành phố A trở lại thành phố H kiếp trước mình từng ở.
Thế giới bên ngoài đã không thể dùng từ tàn khốc để hình dung, cô chịu rất nhiêu khổ sở, đi rất nhiều đường, thầm nghĩ tìm được Sở Cảnh Hòa, cho dù là một chút tin tức về anh cũng được.
Cô chịu đựng qua ngày tận thế nhiệt độ cao, cầm giấy chứng nhận kết hôn của cô và Sở Cảnh Hòa, thấy một người sẽ hỏi, cô có từng thấy anh ấy không? Anh ấy là chồng tôi, anh ấy tên là Sở Cảnh Hòa, anh ấy đang mất tích.
Nhưng mà chưa từng có một người gặp anh, anh tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Lần nữa biết được tin tức của anh là vào ba năm sau, cô trở thành dị năng giả hệ phong.
Một dị năng giả hệ cuồng bạo uống rượu say, nói: "Người phụ nữ ngu ngốc kia, tìm chồng của cô ta ba năm, lại căn bản không biết chông cô ta đã sớm chết. Khốn kiếp, nhiệt độ cao như vậy, bảo anh ta dẫn ông đây xuống tâng hâm ngâm, anh ta thế mà dẫn ông đây càng chạy càng xa, hại ông đây ở gần đó lục soát thế nào cũng không tìm được tâng hầm ngầm kia. Con mẹ nó, dù sao cũng chỉ là một tên rác rưởi không có dị năng, c.h.ế.t thì chết, nếu không phải Tống Đại kia vẫn luôn cầm ảnh chụp của anh ta gặp người là hỏi, ông đây cũng sắp quên người đàn ông kia. Không trách được anh ta muốn dẫn ông đây đi xa như vậy, sợ tìm được vợ của anh ta đấy, Tống Đại rất đẹp đấy, lúc ấy còn chưa có dị năng phải không? A? Chết như thế nào? Chém đầu chứ sao, chính tôi cũng giữ lại một phần, tận thế còn chú ý gì, không ăn uổng phí lắm."
Dị năng giả còn chưa uống say lòng đầy run sợ nhìn về phía Tống Đại trong góc, cô ngửa đầu, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt phiếm hồng chảy xuống.
Cô tìm Sở Cảnh Hòa lâu như vậy, tình huống gì cũng đã tưởng tượng ra, cũng đoán được khả năng anh đã chết, nhưng khi cô đột nhiên nghe được tin tức về anh, giống như một con d.a.o nhỏ chậm chạp rỉ sét, cách nhiêu năm, lân nữa cắm vào cùng một vết thương.
Cô phảng phất đã nhìn thấy trong đêm đen kịt đó, Sở Cảnh gầy trơ xương đầy người toàn máu, đầu người tách ra, m.á.u tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ mặt đất khô khốc, thân thể anh ngã xuống là nhìn về phương xa, hay là nhìn lại phương hướng tâng hầm ngâm?
Anh rõ ràng chỉ là đi ra ngoài tìm đồ ăn cho cô, lại cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động mà chất ở ba năm trước.
Tống Đại đứng lên, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Cô giống như điên bổ nhào tới, bóp cổ gã kia điên cuồng hô to, cuồng phong đột nhiên nổi lên, hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén, từng đao cạo ở trên người gã ta, dị năng giả kia kêu thảm thiết giãy giụa, hốc mắt cô đỏ lên gắt gao ấn gã ta, m.á.u tươi phun ra làm ướt toàn thân của cô.
Cuồng phong tản đi, những dị năng giả khác hoảng sợ phát hiện, gã ta chỉ còn lại một bộ huyết thi hài cốt. "Sao không nói lời nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Giọng Sở Cảnh Hòa lo lắng, thanh tuyến dịu dàng đè thấp xuống.
Tống Đại đè đáy mắt ướt át xuống, giọng nói khô khốc cười nói: "Không có việc gì, chỉ là nhớ anh.
Đâầu dây bên kia im lặng một lát, Tống Đại biết giờ phút này anh nhất định đang đỏ mặt.
"Tối nay em sẽ vê." Cô tiếp tục nói.
"Không phải em nói hôm nay phải đi công tác sao?" Sở Cảnh Hòa hỏi.
Tống Đại sửng sốt, sau đó nhớ tới trước ngày tận thế, lúc này cô tạm thời có việc đi công tác, vì thế cô còn hoãn thời gian bọn họ đăng ký kết hôn lại.
Hôm nay chính là ngày bọn họ quyết định đăng ký kết hôn.
Sở Cảnh Hòa không phải là một người mê tín, nhưng lúc này anh cố ý mời người tính qua, tìm một ngày tốt thích hợp gả cưới.
Nhìn ra được, anh rất coi trọng chờ mong ngày đó.
Nhưng khi Tống Đại nói muốn hoãn đăng ký kết hôn, Sở Cảnh Hòa chỉ trâm mặc trong nháy mắt đã đồng ý.
Nhớ lại đôi mắt sáng ngời của Sở Cảnh Hòa lúc ấy trong nháy mắt ảm đạm, lại làm bộ thoải mái không thèm để ý, trong lòng Tống Đại càng cảm thấy áy náy: "Không đi, đêm nay em sẽ trở vê, anh nhớ tới trạm tàu cao tốc đón em."
"Được."
Giống như lúc trước đột nhiên hoãn đăng ký kết hôn, Sở Cảnh Hòa cũng không hỏi nhiêu đã đồng ý.
Lần này cô đột nhiên trở vê, anh cũng không hỏi nguyên nhân, không hề có lý do gì tin tưởng cô, chiều theo cô.
Cúp điện thoại, Tống Đại lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi thang máy thẳng tới ga ra ngầm, lái Hummer của cô về nhà.
Trên cầu vượt, bên tai là tiếng gió thổi qua, đột nhiên cô nhớ tới gì đó, lúc đang chờ đèn xanh đèn đỏ gọi điện thoại cho trợ lý.
Nhân viên trong công ty bàn tán xôn xao.
"Các người vừa rồi nhìn thấy bộ dáng Tống tổng không?" Như một làn khói lao ra ngoài, không biết còn tưởng rằng có người đến đòi nợ.
"Còn không phải à. Nhanh lắm, tốc độ đó khiến tôi thiếu chút nữa không thấy rõ."
"Bớt nói vài câu, Tống tổng gọi điện thoại cho tôi này."
Nhân viên lập tức im lặng, vùi đầu đánh chữ.
Trợ lý nhận điện thoại: "Tống tổng."
"Thông báo cho nhân viên bộ phận chúng ta, nghỉ ba ngày nghỉ ngơi cho tốt, ở bên người nhà mua nhiều đồ ăn, không trừ tiền lương."
Trợ lý lộ biểu tình kinh ngạc, đột nhiên bị kinh hỉ đập trúng làm cho không biết làm sao, bật thốt lên hỏi: "Vì sao ạ?"
Đèn xanh đèn đỏ sáng lên, khóe miệng Tống Đại nhếch lên, mặt mày tươi đẹp: "Tôi kết hôn, tôi vui vẻ."
Trợ lý đặt điện thoại xuống, vui mừng cảm thán: "Thì ra bọn họ nói Tống tổng có người yêu là thật, vì một người đàn ông ở quê mà ngay cả công việc cũng bỏ xuống được, lúc trước tôi còn dập đầu ghép CP cô ấy với chủ tịch Cận Lạc Bạch, ôi!"
*
Tống Đại vừa mới chạy như bay về đến nhà còn không biết hình tượng của mình ở trong lòng cấp dưới đã vặn vẹo, vội vàng cất quần áo vào trong rương hành lý, ba rương hành lý lớn đều nhét không nổi nữa, cô lau mồ hôi, nghĩ thâm nếu dị năng không gian kiếp trước của cô vẫn còn thì tốt rồi.
Thiên tùy nhân nguyện, Tống Đại vừa nói xong dị năng không gian xong, một giây sau vali lớn trong tay và cả quần áo cũng không thấy đâu.
Hai mắt Tống Đại sáng ngời, thuần thục tiến vào không gian, trong không gian vô biên vô hạn thuần trắng có một rương hành lý lẻ loi đứng đó.
Dị năng không gian của cô cũng sống lại theo!
Nói cách khác lúc này đây, cô sẽ không vì thức tỉnh dị năng mà lâm vào hôn mê, có thể cùng Sở Cảnh Hòa đối mặt tận thế, thật sự tốt quá!
Chỉ tiếc dị năng phong hệ không sống lại cùng cô...
Nhưng tốt xấu gì cũng có dị năng không gian, Tống Đại vô cùng thỏa mãn, bắt đầu thu gom đồ đạc.
Không gian của cô chính là một cái động không đáy, muốn chứa bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, ngay cả nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp cô cũng không bỏ xuống.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Tống Đại lại xuống ga ra ngầm, lái Hummer của mình đến góc c.h.ế.t theo dõi thu vào, lúc này mới đón xe thẳng đến trạm tàu cao tốc, rời khỏi thành phố A.
Duyên hải thành phố A, là khu vực bị thiên tai cà quét nghiêm trọng nhất trong ngày tận thế mưa to, nghe nói sau này còn xảy ra một trận sóng thần lớn.
Nếu không có cách nào ở tận thế không đếm xỉa đến mọi chuyện, như vậy ít nhất cũng phải để mình rời xa tình cảnh tồi tệ nhất, cho nên Tống Đại mới lựa chọn rời khỏi thành phố A trở lại thành phố H kiếp trước mình từng ở.
/178
|