Sở Cảnh Hòa nghe vậy khẽ vuốt đầu cô: "Vậy bây giờ em nhất định rất mệt, ngủ một lát đi."
Vừa mới c.h.é.m g.i.ế.c chiến đấu với nhiều rắn lớn như vậy, lại thức tỉnh dị năng hệ phong, còn lãng phí lực lượng triển lãm ở trước mặt anh, thân thể đã cần nghỉ ngơi gấp.
"Không." Tống Đại lắc đầu, nằm sấp trên vai anh một hồi, tinh thân sáng láng nói: "Em hiện tại rất hưng phấn, căn bản không nghỉ ngơi được."
Có kinh nghiệm tìm tòi từ kiếp trước, Tống Đại đời này có thể bớt đi rất nhiều đường vòng, điều khiển dị năng hệ phong cũng như cá gặp nước.
Trước cô chỉ có dị năng không gian mà không có cách nào đề cao, hiện tại vất vả lắm dị năng hệ phong trở vê, cô đương nhiên muốn bắt lấy tất cả thời gian tăng lên dị năng của mình, không cần lại vì bất luận kẻ nào bất luận chuyện gì tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Liên tiếp hai ngày, Tống Đại đều không ra khỏi cửa, vẫn luôn ở nhà điều khiển dị năng hệ phong.
Thi thể rắn lớn chất đống trong hành lang cũng là Sở Cảnh Hòa và những người khác cùng nhau dọn dẹp, những con rắn lớn kia gân như quét ngang khu dân cư, cư dân dưới tâng 28 không còn ai sống sót.
"Mấy ngày nay sao không thấy Tống Đại, cô ấy bị thương sao?" Cố Dực khiêng t.h.i t.h.ể con rắn khổng lồ lên tâng cao nhất, thấy Sở Cảnh Hòa đi xuống, sau khi hai người đối mặt, Cố Dực hỏi.
Tranh Tranh cầm đồ chơi vui vẻ chạy đến bên cạnh Giang Tĩnh Thủy, kéo cô ấy đi tới trước cửa sổ. Thật ra bọn họ ở cao như vậy căn bản không thấy rõ mặt người, nhưng Tranh Tranh vừa nhìn thấy đồng phục màu da cam đã hưng phấn tưởng rằng ba đã trở vê.
"Thì ra là như vậy." Cố Dực cười nói: "Cô ấy cũng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Ngày thứ ba Tống Đại nhìn thấy có ca nô chở người chạy tới tiểu khu bọn họ, cứu viện tới.
Thời gian hai ngày, nhiệt độ không khí vẫn ở khoảng 36 độ, nước đọng đã lùi xuống nửa lầu ba, nhưng mà trong nước đọng có quá nhiều thứ thối rữa, không ngừng tản ra mùi lạ, sinh ra côn trùng nhỏ ghê tởm, lại ném t.h.i t.h.ể rắn vào trong nước, mùi vị đó thật sự có thể so với cá trích đóng hộp, vẫn nên dùng lửa đốt, sạch sẽ lại vệ sinh.
Sau khi t.h.i t.h.ể rắn lớn đều được vận chuyển lên sân thượng, Sở Cảnh Hòa vẩy một ít rượu hỗ trợ, ném một que diêm vào, lửa lớn trong nháy mắt dấy lên, bốc ra khói đen rất đấm.
Nhìn đồng phục của bọn họ, tựa như là người của đội phòng cháy chữa cháy, trong tay bọn họ còn cầm rất nhiều công cụ diệt côn trùng, hẳn là đã dọn dẹp côn trùng rất nhiều chỗ, đang nhìn bọn họ chuẩn bị leo lên từ lâu 3, chợt nghe thấy trên lầu truyên đến tiếng trẻ con hô to: "bal"
Sở Cảnh Hòa dừng bước, nghiêng đầu nhìn sự quan tâm trong mắt Cố Dực, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta không cảm thấy phản cảm: "Cô ấy hơi mệt nên ở nhà nghỉ ngơi."
Dương Hiên là đại đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy thành phố H, khi mưa to bùng phát anh ấy nhận được mệnh lệnh dẫn lính cứu hỏa đến bệnh viện lớn nhất thành phố chuyển người mắc bệnh nặng, vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng về nhà, ai ngờ không còn cơ hội trở về, vẫn luôn đợi đến bây giờ.
Hai phút sau cô nghe thấy tiếng đập cửa vội vàng: "Tĩnh Thủy, là anh."
Giang Tĩnh Thủy xông ra mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, uất ức nhịn hồi lâu vào giờ khắc này rốt cục bộc phát ra, ôm người đàn ông không ngừng khóc.
Giang Tĩnh Thủy cũng rất kích động, ghé vào cửa sổ phía trên kiệt lực muốn thấy rõ mặt người dưới lầu, nhưng chỉ nhìn thấy mấy chiếc ca nô trống rỗng.
"Thật tốt quá, hai người chị dâu đều bình an." Những lính cứu hỏa khác thấy Giang Tĩnh Thủy và Tranh Tranh đều bình an vô sự, vui vẻ nói.
Mấy ngày nay bọn họ đi theo Dương Hiên cứu tế khắp nơi, nhưng bọn họ đều biết trong lòng Dương Hiên lo lắng cho vợ con của anh ấy, nhất là sau khi nhìn thấy rất nhiều cư dân tiểu khu bởi vì thiếu thức ăn tự g.i.ế.c lẫn nhau, anh ấy ăn không ngon cũng ngủ không ngon.
"Đại Sam, đã thống kê xong số người còn sống chưa?" Dương Hiên hỏi.
Một người lính cứu hỏa cường tráng nói: "Dưới tâng 28 không có ai, hiện nay tâng 28 có 8 người còn sống, tâng 29 có 6 người, tâng 30 tính cả chị dâu và Tranh Tranh có 20 người, tâng 31 có 5 người, tâng 32 có 2 người, tổng cộng 29 người."
Dương Hiên nhíu mày: "Chỉ còn lại ít người như vậy?"
Giang Tĩnh Thủy nói: "Trước đó tòa nhà này của chúng ta có rất nhiều côn trùng, còn có rắn lớn biến dị, chúng nó ăn hết người từ tâng 28 trở xuống, nếu không phải bọn Tống Đại liêu c.h.ế.t chống cự ở tâng 28, anh sẽ không gặp được chúng em."
Tranh Tranh cũng kéo tay Dương Hiên: "Ba, chị kia rất lợi hại, chị ấy dám g.i.ế.c con rắn lớn."
"Tống Đại?" Dương Hiên nghi ngờ.
Nơi tránh nạn quốc gia, không nói thứ khác, ít nhất an toàn là có bảo đảm, cho dù có côn trùng công kích cũng có thể dùng hỏa lực bao trùm, hơn nữa nước đọng thật sự là quá thối, cô đã bị hun không chịu nổi.
"Cảm ơn mọi người đã cứu vợ con tôi." Dương Hiên cúi người thật sâu với Tống Đại, Sở Cảnh Hòa, Cố Dực, Ôn Cảng Sinh, Ôn Tiểu Tự.
"Hiện tại quốc gia đã tìm được nơi tránh nạn tạm thời, lần này chúng tôi tới chính là di dời toàn bộ quần chúng bị thiên tai đi, các người cùng đi với chúng tôi đi." Dương Hiên nói.
Nhưng mặc kệ như thế nào Dương Hiên đều ghi tạc ân tình của bọn họ vào trong lòng.
Cố Dực lập tức đỡ anh ấy dậy: "Chịu không nổi chịu không nổi, đều là hàng xóm nên làm."
Tống Đại gật gật đầu, tuy rằng trước mắt nhìn như tiểu khu đã không còn nguy hiểm, nhưng ai biết có thể lại xuất hiện côn trùng biến dị kỳ quái gì hay không.
" Chính là đôi vợ chồng nhỏ ở tâng 28." Giang Tĩnh Thủy nói chuyện mình gặp phải mấy ngày nay đều cho Dương Hiên, Dương Hiên nghe xong cảm khái muôn vàn, dẫn theo Giang Tĩnh Thủy và Tranh Tranh xuống lầu, đi tới tâng 28.
Ôn Tiểu Tự và Ôn Cảng Sinh cố ý tránh Cố Dực ngồi trên một chiếc ca nô khác cùng Tạ Vị, Trân Kính Nguyễn Miên Miên, Tống Đại rũ mắt.
Tống Đại trở lại phòng thu hồi hết đồ dùng trong nhà vào không gian, lại bày biện đồ dùng trong nhà của chủ nhà lại một lân nữa. Lấy ra hai chiếc ba lô cực kì lớn, bên trong nhét đầy quần áo và mì ăn liên đồ ăn vặt các loại, Sở Cảnh Hòa còn lấy ra một xấp văn kiện từ trong áo khoác ngoài của anh bỏ vào trong ba lô, chống đến mức ba lô phồng lên, dùng để che giấu tai mắt người khác, về sau cô lại lấy ra cái gì đó từ trong ba lô, những người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Mấy người cùng ngôi lên ca nô, Tống Đại, Sở Cảnh, Cố Dực và Giang Tĩnh Thủy Tranh Tranh ngồi trên một chiếc ca nô.
Những cư dân khác cũng không phản đối, bọn họ ước gì nhanh chóng đến nơi trú ẩn.
Nơi tránh nạn tạm thời xây ở sườn núi công viên thể dục thể thao, bởi vì là xây ở sườn núi cho nên nơi này nước đọng rút nhanh nhất, Tống Đại đi theo bọn Dương Hiên đi vào sân bóng rổ trong công viên thể dục thể thao, phát hiện bên trong đã chứa hơn phân nửa người.
Vừa mới c.h.é.m g.i.ế.c chiến đấu với nhiều rắn lớn như vậy, lại thức tỉnh dị năng hệ phong, còn lãng phí lực lượng triển lãm ở trước mặt anh, thân thể đã cần nghỉ ngơi gấp.
"Không." Tống Đại lắc đầu, nằm sấp trên vai anh một hồi, tinh thân sáng láng nói: "Em hiện tại rất hưng phấn, căn bản không nghỉ ngơi được."
Có kinh nghiệm tìm tòi từ kiếp trước, Tống Đại đời này có thể bớt đi rất nhiều đường vòng, điều khiển dị năng hệ phong cũng như cá gặp nước.
Trước cô chỉ có dị năng không gian mà không có cách nào đề cao, hiện tại vất vả lắm dị năng hệ phong trở vê, cô đương nhiên muốn bắt lấy tất cả thời gian tăng lên dị năng của mình, không cần lại vì bất luận kẻ nào bất luận chuyện gì tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Liên tiếp hai ngày, Tống Đại đều không ra khỏi cửa, vẫn luôn ở nhà điều khiển dị năng hệ phong.
Thi thể rắn lớn chất đống trong hành lang cũng là Sở Cảnh Hòa và những người khác cùng nhau dọn dẹp, những con rắn lớn kia gân như quét ngang khu dân cư, cư dân dưới tâng 28 không còn ai sống sót.
"Mấy ngày nay sao không thấy Tống Đại, cô ấy bị thương sao?" Cố Dực khiêng t.h.i t.h.ể con rắn khổng lồ lên tâng cao nhất, thấy Sở Cảnh Hòa đi xuống, sau khi hai người đối mặt, Cố Dực hỏi.
Tranh Tranh cầm đồ chơi vui vẻ chạy đến bên cạnh Giang Tĩnh Thủy, kéo cô ấy đi tới trước cửa sổ. Thật ra bọn họ ở cao như vậy căn bản không thấy rõ mặt người, nhưng Tranh Tranh vừa nhìn thấy đồng phục màu da cam đã hưng phấn tưởng rằng ba đã trở vê.
"Thì ra là như vậy." Cố Dực cười nói: "Cô ấy cũng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Ngày thứ ba Tống Đại nhìn thấy có ca nô chở người chạy tới tiểu khu bọn họ, cứu viện tới.
Thời gian hai ngày, nhiệt độ không khí vẫn ở khoảng 36 độ, nước đọng đã lùi xuống nửa lầu ba, nhưng mà trong nước đọng có quá nhiều thứ thối rữa, không ngừng tản ra mùi lạ, sinh ra côn trùng nhỏ ghê tởm, lại ném t.h.i t.h.ể rắn vào trong nước, mùi vị đó thật sự có thể so với cá trích đóng hộp, vẫn nên dùng lửa đốt, sạch sẽ lại vệ sinh.
Sau khi t.h.i t.h.ể rắn lớn đều được vận chuyển lên sân thượng, Sở Cảnh Hòa vẩy một ít rượu hỗ trợ, ném một que diêm vào, lửa lớn trong nháy mắt dấy lên, bốc ra khói đen rất đấm.
Nhìn đồng phục của bọn họ, tựa như là người của đội phòng cháy chữa cháy, trong tay bọn họ còn cầm rất nhiều công cụ diệt côn trùng, hẳn là đã dọn dẹp côn trùng rất nhiều chỗ, đang nhìn bọn họ chuẩn bị leo lên từ lâu 3, chợt nghe thấy trên lầu truyên đến tiếng trẻ con hô to: "bal"
Sở Cảnh Hòa dừng bước, nghiêng đầu nhìn sự quan tâm trong mắt Cố Dực, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta không cảm thấy phản cảm: "Cô ấy hơi mệt nên ở nhà nghỉ ngơi."
Dương Hiên là đại đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy thành phố H, khi mưa to bùng phát anh ấy nhận được mệnh lệnh dẫn lính cứu hỏa đến bệnh viện lớn nhất thành phố chuyển người mắc bệnh nặng, vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng về nhà, ai ngờ không còn cơ hội trở về, vẫn luôn đợi đến bây giờ.
Hai phút sau cô nghe thấy tiếng đập cửa vội vàng: "Tĩnh Thủy, là anh."
Giang Tĩnh Thủy xông ra mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, uất ức nhịn hồi lâu vào giờ khắc này rốt cục bộc phát ra, ôm người đàn ông không ngừng khóc.
Giang Tĩnh Thủy cũng rất kích động, ghé vào cửa sổ phía trên kiệt lực muốn thấy rõ mặt người dưới lầu, nhưng chỉ nhìn thấy mấy chiếc ca nô trống rỗng.
"Thật tốt quá, hai người chị dâu đều bình an." Những lính cứu hỏa khác thấy Giang Tĩnh Thủy và Tranh Tranh đều bình an vô sự, vui vẻ nói.
Mấy ngày nay bọn họ đi theo Dương Hiên cứu tế khắp nơi, nhưng bọn họ đều biết trong lòng Dương Hiên lo lắng cho vợ con của anh ấy, nhất là sau khi nhìn thấy rất nhiều cư dân tiểu khu bởi vì thiếu thức ăn tự g.i.ế.c lẫn nhau, anh ấy ăn không ngon cũng ngủ không ngon.
"Đại Sam, đã thống kê xong số người còn sống chưa?" Dương Hiên hỏi.
Một người lính cứu hỏa cường tráng nói: "Dưới tâng 28 không có ai, hiện nay tâng 28 có 8 người còn sống, tâng 29 có 6 người, tâng 30 tính cả chị dâu và Tranh Tranh có 20 người, tâng 31 có 5 người, tâng 32 có 2 người, tổng cộng 29 người."
Dương Hiên nhíu mày: "Chỉ còn lại ít người như vậy?"
Giang Tĩnh Thủy nói: "Trước đó tòa nhà này của chúng ta có rất nhiều côn trùng, còn có rắn lớn biến dị, chúng nó ăn hết người từ tâng 28 trở xuống, nếu không phải bọn Tống Đại liêu c.h.ế.t chống cự ở tâng 28, anh sẽ không gặp được chúng em."
Tranh Tranh cũng kéo tay Dương Hiên: "Ba, chị kia rất lợi hại, chị ấy dám g.i.ế.c con rắn lớn."
"Tống Đại?" Dương Hiên nghi ngờ.
Nơi tránh nạn quốc gia, không nói thứ khác, ít nhất an toàn là có bảo đảm, cho dù có côn trùng công kích cũng có thể dùng hỏa lực bao trùm, hơn nữa nước đọng thật sự là quá thối, cô đã bị hun không chịu nổi.
"Cảm ơn mọi người đã cứu vợ con tôi." Dương Hiên cúi người thật sâu với Tống Đại, Sở Cảnh Hòa, Cố Dực, Ôn Cảng Sinh, Ôn Tiểu Tự.
"Hiện tại quốc gia đã tìm được nơi tránh nạn tạm thời, lần này chúng tôi tới chính là di dời toàn bộ quần chúng bị thiên tai đi, các người cùng đi với chúng tôi đi." Dương Hiên nói.
Nhưng mặc kệ như thế nào Dương Hiên đều ghi tạc ân tình của bọn họ vào trong lòng.
Cố Dực lập tức đỡ anh ấy dậy: "Chịu không nổi chịu không nổi, đều là hàng xóm nên làm."
Tống Đại gật gật đầu, tuy rằng trước mắt nhìn như tiểu khu đã không còn nguy hiểm, nhưng ai biết có thể lại xuất hiện côn trùng biến dị kỳ quái gì hay không.
" Chính là đôi vợ chồng nhỏ ở tâng 28." Giang Tĩnh Thủy nói chuyện mình gặp phải mấy ngày nay đều cho Dương Hiên, Dương Hiên nghe xong cảm khái muôn vàn, dẫn theo Giang Tĩnh Thủy và Tranh Tranh xuống lầu, đi tới tâng 28.
Ôn Tiểu Tự và Ôn Cảng Sinh cố ý tránh Cố Dực ngồi trên một chiếc ca nô khác cùng Tạ Vị, Trân Kính Nguyễn Miên Miên, Tống Đại rũ mắt.
Tống Đại trở lại phòng thu hồi hết đồ dùng trong nhà vào không gian, lại bày biện đồ dùng trong nhà của chủ nhà lại một lân nữa. Lấy ra hai chiếc ba lô cực kì lớn, bên trong nhét đầy quần áo và mì ăn liên đồ ăn vặt các loại, Sở Cảnh Hòa còn lấy ra một xấp văn kiện từ trong áo khoác ngoài của anh bỏ vào trong ba lô, chống đến mức ba lô phồng lên, dùng để che giấu tai mắt người khác, về sau cô lại lấy ra cái gì đó từ trong ba lô, những người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Mấy người cùng ngôi lên ca nô, Tống Đại, Sở Cảnh, Cố Dực và Giang Tĩnh Thủy Tranh Tranh ngồi trên một chiếc ca nô.
Những cư dân khác cũng không phản đối, bọn họ ước gì nhanh chóng đến nơi trú ẩn.
Nơi tránh nạn tạm thời xây ở sườn núi công viên thể dục thể thao, bởi vì là xây ở sườn núi cho nên nơi này nước đọng rút nhanh nhất, Tống Đại đi theo bọn Dương Hiên đi vào sân bóng rổ trong công viên thể dục thể thao, phát hiện bên trong đã chứa hơn phân nửa người.
/178
|