"Khụ khụ." Người đề nghị kia ho khan một chút, hỉ mũi, nói: "Tôi chỉ hỏi một chút, không có ý gì khác, buổi tối chúng ta đi xung quanh tìm xem có dòng suối nào còn chảy không."
Người kia lúc hỉ mũi không dùng giấy, mà trực tiếp dùng ngón tay bóp mũi, trên ngón tay đều là nước mũi, Giang Tĩnh Thủy nhíu nhíu mày, ôm Tranh Tranh đưa lưng về phía gã ta.
Tuy rằng những người này bỏ đi ý niệm đối phó với Tống Đại, nhưng luôn có người nhớ thương Tống Đại, dù sao tất cả mọi người biết cô đã sớm dọn đến khu biệt thự, ai biết trong nhà trữ bao nhiêu đồ.
Nhiệt độ đã năm ngày liên tục duy trì ở mức 60 độ, không ngừng có người bởi vì nhiệt độ cao mà chết, những người trà trộn ở tâng hầm ngầm biệt thự này, phần lớn đều không biết nhau, đã c.h.ế.t cũng không ai nguyện ý lãng phí thể lực đi chôn. Thừa dịp ban đêm thời tiết mát mẻ, ném vào sân sau biệt thự, mặc cho hư thối.
Mùi hôi thối của t.h.i t.h.ể con người khác với tất cả mọi thứ, càng kinh tởm hơn, hiện tại toàn bộ khu biệt thự đều là mùi hôi thối này.
Dù là Tống Đại ở tâng hầm ngầm cũng có thể ngửi được, dù sao mấy ngày nay không biết có bao nhiêu người bởi vì nhiệt độ cao mà tử vong, khu biệt thự đã sắp bị mùi t.h.i t.h.ể bao phủ, nhiệt độ cao vốn dễ dàng sinh ra vi khuẩn, nhiễm trùng, dễ bị bệnh, sau đó xảy ra bệnh truyền nhiễm.
Dị năng sẽ tăng cường tố chất thân thể dị năng giả, nhưng cũng chỉ là tăng cường, không thể miễn dịch virus, đời trước Tống Đại cũng vì bị lây bệnh dịch truyên nhiễm, lại không có thuốc, thiếu chút nữa đã chết.
Nghĩ rằng virus có thể lây lan qua không khí, cô cầm xịt cồn vào trong nhà.
Dân dần bọn họ đều nhận ra không thích hợp.
Anh ta ghé vào cửa cẩn thận nghe, bỗng nhiên một đôi tay ấm áp che miệng anh ta, mùi thơm thoang thoảng từ phía sau truyền đến, giọng nói thanh lệ vang lên bên tai: "Đừng mở cửa."
"Bên trong có ai không? Con của tôi sắp c.h.ế.t khát, khụ khụ, có thể cho tôi chút nước uống hay không, van cầu các người, cứu con của tôi." Bên ngoài truyền đến thanh âm người phụ nữ, không ngừng gõ cửa, chuông gió bởi vì cửa rung động mà phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thật ra anh ta cũng không muốn mở cửa, chỉ là muốn nghe chút động tĩnh.
Cố Dực đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Tống Đại ra hiệu im lặng với Cố Dực, ý bảo anh ta không nên phát ra âm thanh, ba người cùng ngồi trên cầu thang, nghe người phụ nữ bên ngoài càng ngày càng lo lắng cầu cứu, còn có tiếng khóc oa oa của trẻ con.
Buổi tối Cố Dực đang gác đêm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ con, âm thanh dường như là từ ngoài cửa truyền đến.
Lại lợi dụng thân phận người mẹ bất lực để dụ dỗ gạt người, thật sự là ác độc.
Sở Cảnh Hòa và Tống Đại liếc nhau, hiểu được, trẻ con là giả, đoán chừng là một món đồ chơi biết bắt chước tiếng khóc của trẻ con, mục đích chính là kích thích lòng trắc ẩn của bọn họ, dẫn bọn họ ra ngoài.
"Đệt..." Cố Dực đè giọng, thấp giọng mắng một câu.
Tuy rằng thanh âm người phụ nữ nghe rất sốt ruột, một lần lại một lần tìm kiếm trợ giúp, khóc đến cổ họng cũng khàn, thế nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ kia lại không hề có xu thế yếu đi, ngược lại vẫn không hề thay đổi, không, chuẩn xác mà nói là bất biến.
"Mở cửa đi, con tôi ho, sắp c.h.ế.t rồi."
"Xin hãy cho con tôi uống nước!"
"Cho tôi chút nước là được rồi, khụ khụ, tôi sẽ cảm kích mấy người cả đời."
Thấy bọn họ không mắc mưu, người phụ nữ bên ngoài bắt đầu càng ngày càng sốt ruột đập cửa phòng.
"Mở cửa, cmn mở cửa!"
Giọng nói của người phụ nữ ngày càng mất kiên nhẫn, cuối cùng chuyển từ cầu cứu sang chửi thề.
"Người bên trong đi ra, nếu không đi ra, cũng đừng trách tôi phóng hỏa đốt nhà." Bên ngoài đột nhiên thay đổi giọng nói của một người đàn ông, ngay sau đó cô ngửi thấy mùi gì đó đang cháy.
Tống Đại nhíu mày, nói với Cố Dực: "Cậu về trước, tôi sẽ xử lý."
"Không được, bọn họ còn dám phóng hỏa nhất định cùng hung cực ác, tôi không thể để cô đi một mình, chờ tôi trở vê lấy dao." Cố Dực sốt ruột nói.
"Tiểu Đại nói như vậy nhất định có suy nghĩ của cô ấy, trở về." Sở Cảnh Hòa kéo Cố Dực đi xuống tâm hầm hai.
Anh nhìn thật sâu, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cô, nhưng cũng kiên định tin tưởng cô.
Cố Dực đẩy tay Sở Cảnh Hòa ra, nhìn Tống Đại đã mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, không nhịn được chất vấn: "Cô ấy không phải là vợ anh sao?"
Sở Cảnh Hòa ngước mắt nhìn Cố Dực, bình tĩnh lý trí: "Tôi tin cô ấy."
Anh tin tưởng Tống Đại sẽ không vô duyên vô cớ làm ra quyết định này, cô khẳng định có mười phần nắm chắc, chuyện anh nên làm chính là nghe lời Tống Đại, không thêm cản trở.
Tống Đại nhìn kỹ, trên quần áo của những nam nữ này đều có vết m.á.u đỏ tươi, thoạt nhìn trên người bọn họ trước đó còn xảy ra một ít án mạng.
Tống Đại đeo khẩu trang N95 đi ra khỏi tâng hâm ngầm, đầu tiên là giãm phải lá khô đầy đất, lập tức ngửi thấy mùi t.h.i t.h.ể vô cùng mãnh liệt, mùi khói trộn lẫn mùi t.h.i t.h.ể nông nặc, sặc người lại ghê tởm.
Ở trong sân trước biệt thự có ba người hai nam một nữ đang đứng, vừa rồi chính là bọn họ phóng hỏa, biết bên cạnh đống lửa nhiệt độ cao cho nên cố ý trốn vào trong sân.
Lửa được đốt bằng lá khô, cháy rất nhanh nhưng cũng nhanh chóng cháy thành tro bụi, khói đặc bốc lên trân nhà. Nhiệt độ buổi tối ước chừng khoảng 36 độ, hơn nữa trước mặt lại là một ngọn lửa, tuy rằng đã thiêu rụi nhưng nhiệt độ còn lại trong thời tiết này có vẻ nóng bỏng, nóng đến mức cô nhanh chóng nổi giận.
Cô nhìn thấy một ngọn lửa đang cháy trong nhà bếp mở của phòng khách.
"Ơ, cuối cùng cũng chịu ra rồi. Còn đeo khẩu trang, ha, hay lắm." Người phụ nữ vung đồ chơi trẻ con, ở trong sân trước biệt thự khinh bỉ nhìn cô.
"Anh..." Cố Dực phẫn hận trừng mắt nhìn anh, đang định nói gì đó, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông gây gò nhếch khóe miệng, hai đồng bọn của gã ta càng lớn tiếng nở nụ cười, tiếng cười cực kỳ khinh miệt.
Đây là đang đe dọa thiêu c.h.ế.t cô? Tống Đại hỏi: "Các người đã g.i.ế.c bao nhiêu người?"
"Nhanh đưa đồ ăn và nước uống của các người ra đây, bằng không -" Người đàn ông gầy giơ diêm trong tay lên, nhìn lá khô dưới chân cô đầy đất ý vị thâm trường cười cười.
Gã ta châm ném diêm xuống sàn phòng khách, mặt đất phủ kín lá khô trong nháy mắt bốc cháy, lan tràn tới toàn bộ phòng khách.
Cô dựa vào khung cửa nói thẳng,"Thức ăn và nước uống, tôi không thể cho các người."
Người đàn ông gầy nheo mắt: "Vốn thấy cô không tệ, còn định giữ cho cô một mạng, cô đã không biết tốt xấu như vậy..."
Tống Đại hiểu được, nếu như vậy cô cũng không cần cố ky gì.
Ba người trong sân trước cất tiếng cười to, Tống Đại nâng lòng bàn tay lên một cơn gió thuận thế mà lên, cuốn tất cả lá khô đang thiêu đốt lên, hình thành một con rồng lửa thiêu đốt, nó mang theo nhiệt độ cực nóng hướng theo phương hướng người đàn ông gầy phóng đi, hỏa diễm nhất thời hoàn toàn bao vây gã ta, tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ trong gió truyên ra.
Lá khô đốt thành tro, lốc xoáy tản đi, một cỗ t.h.i t.h.ể thiêu đến cháy đen xuất hiện ở trước mặt hai người đồng bọn kia.
Hai người kia thấy một màn như vậy hoảng sợ kêu lên, còn không kịp tự hỏi vì sao lại có một cơn lốc xoáy từ trống rỗng xuất hiện, đã vung chân chạy trối chết.
Người kia lúc hỉ mũi không dùng giấy, mà trực tiếp dùng ngón tay bóp mũi, trên ngón tay đều là nước mũi, Giang Tĩnh Thủy nhíu nhíu mày, ôm Tranh Tranh đưa lưng về phía gã ta.
Tuy rằng những người này bỏ đi ý niệm đối phó với Tống Đại, nhưng luôn có người nhớ thương Tống Đại, dù sao tất cả mọi người biết cô đã sớm dọn đến khu biệt thự, ai biết trong nhà trữ bao nhiêu đồ.
Nhiệt độ đã năm ngày liên tục duy trì ở mức 60 độ, không ngừng có người bởi vì nhiệt độ cao mà chết, những người trà trộn ở tâng hầm ngầm biệt thự này, phần lớn đều không biết nhau, đã c.h.ế.t cũng không ai nguyện ý lãng phí thể lực đi chôn. Thừa dịp ban đêm thời tiết mát mẻ, ném vào sân sau biệt thự, mặc cho hư thối.
Mùi hôi thối của t.h.i t.h.ể con người khác với tất cả mọi thứ, càng kinh tởm hơn, hiện tại toàn bộ khu biệt thự đều là mùi hôi thối này.
Dù là Tống Đại ở tâng hầm ngầm cũng có thể ngửi được, dù sao mấy ngày nay không biết có bao nhiêu người bởi vì nhiệt độ cao mà tử vong, khu biệt thự đã sắp bị mùi t.h.i t.h.ể bao phủ, nhiệt độ cao vốn dễ dàng sinh ra vi khuẩn, nhiễm trùng, dễ bị bệnh, sau đó xảy ra bệnh truyền nhiễm.
Dị năng sẽ tăng cường tố chất thân thể dị năng giả, nhưng cũng chỉ là tăng cường, không thể miễn dịch virus, đời trước Tống Đại cũng vì bị lây bệnh dịch truyên nhiễm, lại không có thuốc, thiếu chút nữa đã chết.
Nghĩ rằng virus có thể lây lan qua không khí, cô cầm xịt cồn vào trong nhà.
Dân dần bọn họ đều nhận ra không thích hợp.
Anh ta ghé vào cửa cẩn thận nghe, bỗng nhiên một đôi tay ấm áp che miệng anh ta, mùi thơm thoang thoảng từ phía sau truyền đến, giọng nói thanh lệ vang lên bên tai: "Đừng mở cửa."
"Bên trong có ai không? Con của tôi sắp c.h.ế.t khát, khụ khụ, có thể cho tôi chút nước uống hay không, van cầu các người, cứu con của tôi." Bên ngoài truyền đến thanh âm người phụ nữ, không ngừng gõ cửa, chuông gió bởi vì cửa rung động mà phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thật ra anh ta cũng không muốn mở cửa, chỉ là muốn nghe chút động tĩnh.
Cố Dực đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Tống Đại ra hiệu im lặng với Cố Dực, ý bảo anh ta không nên phát ra âm thanh, ba người cùng ngồi trên cầu thang, nghe người phụ nữ bên ngoài càng ngày càng lo lắng cầu cứu, còn có tiếng khóc oa oa của trẻ con.
Buổi tối Cố Dực đang gác đêm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ con, âm thanh dường như là từ ngoài cửa truyền đến.
Lại lợi dụng thân phận người mẹ bất lực để dụ dỗ gạt người, thật sự là ác độc.
Sở Cảnh Hòa và Tống Đại liếc nhau, hiểu được, trẻ con là giả, đoán chừng là một món đồ chơi biết bắt chước tiếng khóc của trẻ con, mục đích chính là kích thích lòng trắc ẩn của bọn họ, dẫn bọn họ ra ngoài.
"Đệt..." Cố Dực đè giọng, thấp giọng mắng một câu.
Tuy rằng thanh âm người phụ nữ nghe rất sốt ruột, một lần lại một lần tìm kiếm trợ giúp, khóc đến cổ họng cũng khàn, thế nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ kia lại không hề có xu thế yếu đi, ngược lại vẫn không hề thay đổi, không, chuẩn xác mà nói là bất biến.
"Mở cửa đi, con tôi ho, sắp c.h.ế.t rồi."
"Xin hãy cho con tôi uống nước!"
"Cho tôi chút nước là được rồi, khụ khụ, tôi sẽ cảm kích mấy người cả đời."
Thấy bọn họ không mắc mưu, người phụ nữ bên ngoài bắt đầu càng ngày càng sốt ruột đập cửa phòng.
"Mở cửa, cmn mở cửa!"
Giọng nói của người phụ nữ ngày càng mất kiên nhẫn, cuối cùng chuyển từ cầu cứu sang chửi thề.
"Người bên trong đi ra, nếu không đi ra, cũng đừng trách tôi phóng hỏa đốt nhà." Bên ngoài đột nhiên thay đổi giọng nói của một người đàn ông, ngay sau đó cô ngửi thấy mùi gì đó đang cháy.
Tống Đại nhíu mày, nói với Cố Dực: "Cậu về trước, tôi sẽ xử lý."
"Không được, bọn họ còn dám phóng hỏa nhất định cùng hung cực ác, tôi không thể để cô đi một mình, chờ tôi trở vê lấy dao." Cố Dực sốt ruột nói.
"Tiểu Đại nói như vậy nhất định có suy nghĩ của cô ấy, trở về." Sở Cảnh Hòa kéo Cố Dực đi xuống tâm hầm hai.
Anh nhìn thật sâu, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cô, nhưng cũng kiên định tin tưởng cô.
Cố Dực đẩy tay Sở Cảnh Hòa ra, nhìn Tống Đại đã mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, không nhịn được chất vấn: "Cô ấy không phải là vợ anh sao?"
Sở Cảnh Hòa ngước mắt nhìn Cố Dực, bình tĩnh lý trí: "Tôi tin cô ấy."
Anh tin tưởng Tống Đại sẽ không vô duyên vô cớ làm ra quyết định này, cô khẳng định có mười phần nắm chắc, chuyện anh nên làm chính là nghe lời Tống Đại, không thêm cản trở.
Tống Đại nhìn kỹ, trên quần áo của những nam nữ này đều có vết m.á.u đỏ tươi, thoạt nhìn trên người bọn họ trước đó còn xảy ra một ít án mạng.
Tống Đại đeo khẩu trang N95 đi ra khỏi tâng hâm ngầm, đầu tiên là giãm phải lá khô đầy đất, lập tức ngửi thấy mùi t.h.i t.h.ể vô cùng mãnh liệt, mùi khói trộn lẫn mùi t.h.i t.h.ể nông nặc, sặc người lại ghê tởm.
Ở trong sân trước biệt thự có ba người hai nam một nữ đang đứng, vừa rồi chính là bọn họ phóng hỏa, biết bên cạnh đống lửa nhiệt độ cao cho nên cố ý trốn vào trong sân.
Lửa được đốt bằng lá khô, cháy rất nhanh nhưng cũng nhanh chóng cháy thành tro bụi, khói đặc bốc lên trân nhà. Nhiệt độ buổi tối ước chừng khoảng 36 độ, hơn nữa trước mặt lại là một ngọn lửa, tuy rằng đã thiêu rụi nhưng nhiệt độ còn lại trong thời tiết này có vẻ nóng bỏng, nóng đến mức cô nhanh chóng nổi giận.
Cô nhìn thấy một ngọn lửa đang cháy trong nhà bếp mở của phòng khách.
"Ơ, cuối cùng cũng chịu ra rồi. Còn đeo khẩu trang, ha, hay lắm." Người phụ nữ vung đồ chơi trẻ con, ở trong sân trước biệt thự khinh bỉ nhìn cô.
"Anh..." Cố Dực phẫn hận trừng mắt nhìn anh, đang định nói gì đó, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông gây gò nhếch khóe miệng, hai đồng bọn của gã ta càng lớn tiếng nở nụ cười, tiếng cười cực kỳ khinh miệt.
Đây là đang đe dọa thiêu c.h.ế.t cô? Tống Đại hỏi: "Các người đã g.i.ế.c bao nhiêu người?"
"Nhanh đưa đồ ăn và nước uống của các người ra đây, bằng không -" Người đàn ông gầy giơ diêm trong tay lên, nhìn lá khô dưới chân cô đầy đất ý vị thâm trường cười cười.
Gã ta châm ném diêm xuống sàn phòng khách, mặt đất phủ kín lá khô trong nháy mắt bốc cháy, lan tràn tới toàn bộ phòng khách.
Cô dựa vào khung cửa nói thẳng,"Thức ăn và nước uống, tôi không thể cho các người."
Người đàn ông gầy nheo mắt: "Vốn thấy cô không tệ, còn định giữ cho cô một mạng, cô đã không biết tốt xấu như vậy..."
Tống Đại hiểu được, nếu như vậy cô cũng không cần cố ky gì.
Ba người trong sân trước cất tiếng cười to, Tống Đại nâng lòng bàn tay lên một cơn gió thuận thế mà lên, cuốn tất cả lá khô đang thiêu đốt lên, hình thành một con rồng lửa thiêu đốt, nó mang theo nhiệt độ cực nóng hướng theo phương hướng người đàn ông gầy phóng đi, hỏa diễm nhất thời hoàn toàn bao vây gã ta, tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ trong gió truyên ra.
Lá khô đốt thành tro, lốc xoáy tản đi, một cỗ t.h.i t.h.ể thiêu đến cháy đen xuất hiện ở trước mặt hai người đồng bọn kia.
Hai người kia thấy một màn như vậy hoảng sợ kêu lên, còn không kịp tự hỏi vì sao lại có một cơn lốc xoáy từ trống rỗng xuất hiện, đã vung chân chạy trối chết.
/178
|