Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 58 - Chương 58

/253


Trương Thư Hạc dùng muôi múc chút nước canh lắc lắc, đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy mùi thịt thơm nức, hiển nhiên đã hầm vừa tới. Trương Thư Hạc sau khi chăm chú lật lật mấy miếng xương thịt bò lớn trong nồi, lấy ra một ống gỗ đào từ không gian.

Là một cái ống bằng gỗ đào cực kỳ đơn sơ, được làm từ một nhánh gỗ đào khô to bằng cánh tay, sau khi cạo sạch vỏ ngoài, khoét phần thừa bên trong ra, một ống gỗ đơn giản liền thành hình, sau đó dùng đồ mài nhẵn phần gờ bên miệng là có thể dùng.

Bên ngoài ống gỗ đào còn dùng dao khắc mấy đạo phù, bên trên có một nắp gỗ đào, trên nắp cũng có khắc phù, phù này trong sách đạo gia là phù chú rất thông thường, bình thường dùng để bảo tồn vật phẩm, không để linh khí tiết ra ngoài.

Trương Thư Hạc mở nắp ra, sau đó hơi nghiêng xuống, đổ ra khoảng chừng một giọt nước dịch hơi dính màu trắng sữa lên muôi, kế đó cẩn thận đậy lại nắp gỗ đào, sau đó đưa muôi vào nồi khuấy, chỉ chốc lát sau, hương vị vốn thơm nức mũi, lại nâng cao hơn một bậc. Trương Thư Hạc lại nếm thử nước canh, thực sự là tươi thơm mỹ vị, gần như không thể đem ra so sánh với vị thịt canh trước đây, nếu nói thịt trước đây là thượng phẩm, vậy thịt được thêm giọt chất lỏng trong suốt kia thì có nửa phần tiên phẩm. Đợi sau khi giọt chất lỏng trong suốt kia triệt để thấm vào thịt, Trương Thư Hạc mới tắt lửa, chuẩn bị múc thịt từ trong nồi ra, cũng tiện tay thu ống gỗ đào kia vào không gian.

Chất lỏng trong suốt bên trong ống gỗ đào kỳ thực chính là ngọc đào, gỗ mọc từ hạt đào có thể bảo tồn ngọc đào, đây là chuyện Trương Thư Hạc trong lúc vô ý phát hiện ra. Khi y gọt miếng gỗ đào làm phù, cảm giác được linh khí lưu lại trong gỗ đào thập phần đầy đủ, còn đủ hơn gấp trăm lần có thừa so với kiếm gỗ đào thượng phẩm mua trong quán trước đây, cũng có thể là bản thân gỗ đào có tác dụng khóa linh khí, vẫn luôn ở trong gỗ đào, sẽ không tiêu tan. Khi Trương Thư Hạc dùng ngọc đào, đã từng nghĩ qua, gỗ đào có linh khí phải chăng có thể bảo tồn được linh khí trong ngọc đào.

Vì vậy sau đó mới có thể cắt một miếng thịt ngọc đào để vào ống gỗ đào được làm tạm thời để thử, không ngờ kết quả ngoài dự liệu của y, thịt ngọc đào đặt trong ống ba ngày, vỏ đào thịt đào đều hóa thành chất lỏng màu trắng sữa, không thể nói linh khí ngọc đào hoàn toàn không tiêu tan, nhưng sau ba ngày mà trong đó vẫn còn tám chín phần mười, kết quả này khiến Trương Thư Hạc mừng rỡ.

Kế đó lại suy nghĩ ra khóa linh phù, khắc đầy xung quanh trên ống gỗ đào, như vậy cho dù để ngọc đào ở trong ống hai tháng thì linh khí trong đó cũng vẫn rất tràn đầy, ngoại trừ khi mở nắp sẽ thoáng tiết ra một chút, thì không còn tiết nữa, bất quá chút linh khí đó so với linh khí phong phú trong ngọc đào thì không đáng nhắc đến.

Trong thời gian ba năm bị vây, bởi vì có lượng lớn cặn đỏ cung ứng, cộng thêm cặn xanh của mấy tang thi cấp ba, cây đào trong tay đã từ ba nhánh trước đây mọc thành sáu nhánh, toàn bộ cây đào trong tay giống như một hình nấm, sớm đã là cành dày lá rậm hơn so với trước đây.

Hơn nữa hiện tại trên sáu nhánh mỗi nhánh đều sẽ kết ra một trái ngọc đào, thời gian ba năm cộng thêm tám trái mới chín trước đó, cây đào trong tay đã chín tổng cộng hai mươi ba trái, trong đó Trương Thư Hạc đã dùng tám trái. Sau khi phát hiện ống gỗ đào có thể dự trữ ngọc đào, mỗi ngày khi tu luyện đều sẽ dùng một giọt, một trái đại khái có thể sử dụng trên hai tháng. Phương pháp dùng ống gỗ đào chứa ngọc đào này, không chỉ giảm đi lượng lớn linh khí tiến vào thân thể, còn giảm bớt sự kích thích đối với kinh mạch và sự nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa ‘nhai kỹ nuốt chậm’ còn có thể hấp thu được nhiều hơn hai phần linh khí trong ngọc đào, có thể nói là nhất cử song tiện, không còn nửa phần nguy hiểm nữa.

Đồng thời hắc báo cũng cực được lợi, nó không có hứng thú gì với thứ không phải thịt, thế nhưng nếu thêm vào trong thịt, lại cực thích, hơn nữa phân bón nuôi cây đào đại thể là công lao của nó, vì vậy bình thường Trương Thư Hạc thêm vào trong thịt một giọt hai giọt, hắc báo ăn đến mức da lông toàn thân bóng loáng sáng mượt, cực kỳ chói mắt.

Trương Thư Hạc múc phần lớn thịt vào trong chậu, múc một chút vụn thịt thỏ còn lại và nước thịt ở đáy nồi chan lên một chén cơm khác, làm cơm trưa của y, để nồi xuống liền thấy hắc báo đã đi tới.

Dáng người dã tính vô cùng lại mang theo vài phần ưu nhã kia giống như tuần tra lãnh địa của mình, nhìn nhìn giữa Trương Thư Hạc và nồi thịt, tiếp theo miệng thoáng mở, nhả ra mấy thứ, có chút ý vị ban tặng, sau đó xoay người không nhìn phản ứng của Trương Thư Hạc, trực tiếp đi đến bên cạnh chỗ chậu nước, nâng chân chà rửa trong nước tựa như người, sau khi thấm nước liền lau chân lên chỗ khăn mặt màu đen ở bên cạnh mà Trương Thư Hạc chuẩn bị cho nó, đợi bốn chân đều được lau khô, liền đi tới trên đệm lông dê mềm mại trải bên cạnh, chờ Trương Thư Hạc hầu hạ thịt rau.

Thế này cũng là do Trương Thư Hạc nuông chiều, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, y đối đãi hắc báo đã hoàn toàn từ nuôi tùy tiện trước đây thành nuôi tỉ mỉ bây giờ, nhảy liên tiếp ba cấp bậc, trực tiếp từ chủ nhân biến thành người làm công, nếu nói không phiền muộn vậy cũng là giả.

Bất quá Trương Thư Hạc là người nói được thì làm được, chuyện không có nắm chắc y sẽ không tùy tiện nói hoặc làm, nhưng một khi nói thì nhất định sẽ làm. Tuy rằng tính tình hắc báo càng ngày càng cổ quái, nhưng trên thực tế chỉ cần đút no cái bụng nó, ăn ngon ngủ ngon, cơ bản sẽ không cáu kỉnh gì, mà đối với phương diện ăn, Trương Thư Hạc rất có tự tin.

Loại việc như đưa cơm đến trước mặt nó, thậm chí đút hai khối thịt, Trương Thư Hạc cười cười không để ý. Hắc báo cực kỳ thông nhân tính, ở chung lâu ngoại trừ không biết nói, Trương Thư Hạc đã xem nó như nhân loại ngang nhau mà đối đãi. Bất quá lúc này cần điều chỉnh thích hợp một chút, tưởng tượng nó thành thú nuôi là được, thử hỏi nhà ai nuôi thú nuôi mà không phải cho ăn như thế?

Để một miếng xương chân bò lên trên cùng, bưng chậu đến trước mặt nó, vốn muốn vỗ vỗ đầu, bất quá hiển nhiên hắc báo hiện tại, đã không còn có thể tùy tiện vuốt ve đầu, cũng không còn kiểu đã thích còn làm bộ như trước đây nữa.

Nó đã triệt để cự tuyệt hành động vuốt ve như dỗ dành con nít của Trương Thư Hạc, chỉ ngoại trừ khi tắm. Vì vậy Trương Thư Hạc thu tay, đứng dậy đến bên bàn cầm bát cơm chan nước thịt, lấy đôi đũa sạch, một người một báo đều bắt đầu ăn.

Thịt được thêm chất lỏng ngọc đào cực kỳ tươi non, chất thịt vốn cực bình thường cũng trở nên tràn đầy linh khí, ăn rất ngon miệng, chưa đầy một khắc đã ăn sạch sẽ.

Trương Thư Hạc ăn cơm xong xoay người thu hai nắm cặn xanh và hai viên châu xanh to cỡ nắm tay mà hắc báo vứt xuống đất vào trong không gian, sau đó ánh mắt y nhìn về phía những bóng dáng ngoài cây đào, đã ít đi rất nhiều so với tang thi triều ba năm trước đây.

Trương Thư Hạc không rõ tang thi triều vốn vài ngày sẽ tản thế nào sẽ dính hơn hai năm như kẹo da trâu, bất quá dựa theo mười mấy viên châu xanh gần một năm nay hắc báo gián đoạn mang về mà xem, tang thi cấp ba bên ngoài bất kể là vốn có hay về sau, đã bị săn giết gần hết.

Cho dù còn lại hai ba con, cũng rất khó tụ thêm nhiều tang thi như vậy được nữa, điều này cũng khiến cho gần nửa năm nay, sát biên giới trấn nhỏ xuất hiện không ít thợ săn nhân loại. Bất quá tuy rằng tang thi triều đã tản, nhưng tang thi vốn sống ở thị trấn vẫn không phải số lượng nhỏ, những tiểu đội mấy người một nhóm đó tuyệt đối sẽ không dám lái xe vào, nơi dày đặc tang thi như vậy đối với bọn họ mà nói, mười thì có tám chín có vào không có về.

Vì vậy nửa năm nay Trương Thư Hạc sinh hoạt cực kỳ nhàn nhã, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện và vẽ phù, trong không gian đã chất đầy phù gỗ đào. Vẽ phù trên miếng gỗ đào tràn đầy linh khí, xác suất thành phù nhiều hơn gần một thành, ngay cả phù trung cấp trong Thất Tinh phù, y cũng đã thành công hơn năm tấm, thêm hai tấm nữa là đã có thể bày được một bộ Thất Tinh trận trung cấp, chỉ không biết uy lực rốt cuộc như thế nào, nghĩ đến tấm Chưởng Trung Phù kia, chắc cũng sẽ không quá kém.

Bất quá, ba năm nay hắc báo đồ sát trong tang thi triều, cũng là nguyên nhân tang thi giảm thiểu nghiêm trọng, tuy rằng trước đó y thiếu chút nữa đã mất mạng trong thi triều, nhưng tang thi triều đối với Trương Thư Hạc hiện tại, lại thành một vành đai bảo hộ. Mấy ngày trước có một tiểu đội không sợ chết, thế mà xông vào, thành trấn vạn vật héo rũ, thế mà lại có một gốc cây đào xanh biếc cực lớn sinh trưởng, bắt mắt như thế, làm sao có thể không khiến bọn họ nghi hoặc.

Cũng may bị hai con tang thi cấp ba giáp công, bọn họ tổn thất nhân viên thảm trọng, sau cùng không thu hoạch được gì mà chạy, điều này trong nháy mắt cũng khiến Trương Thư Hạc tỉnh táo lại, trước đây y tuyệt không có dự định nghỉ ngơi ở chỗ này lâu như vậy, thế nhưng đối với y ngày ngày tu luyện vẽ phù mà nói, thời gian ba năm dường như chớp mắt đã qua.

Khi đã thành thói quen, y xác thực sinh ra suy nghĩ không bằng nghỉ ngơi ở đây cả đời, tuy rằng chỗ hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể được xem là thế ngoại đào nguyên trong ngày diệt vong, bất quá, nếu như thế ngoại đào nguyên này bị lộ ra, sẽ không phải điều trong lòng Trương Thư Hạc mong muốn, cũng khiến y hiểu rõ cái gọi là thế ngoại đào nguyên ở mạt thế căn bản chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần một ngày hủ đằng còn tồn tại, trên thế giới này sẽ không có thế ngoại đào nguyên, không chỉ là y, còn có những người có thể sống sót cuối cùng ở mạt thế.

Sự xuất hiện đột nhiên của những người khác, khiến Trương Thư Hạc tỉnh táo lại, cảm thấy đã đến lúc nên ra ngoài xem, một là thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết Ngụy lão đầu Lưu Hải và Nữu Nữu phải chăng đều đã an toàn đến thành B, hai là cây đào mỗi khi kết trái một lần, lần sau thời gian chín sẽ kéo dài, cặn đỏ và cặn xanh ba năm nay đã được dùng rất nhiều, thế nhưng ngọc đào vẫn chín rất chậm, nếu như có thể lấy được cặn của tang thi cấp bốn, không biết có thể thúc nhanh ngọc đào chín hay không, hoặc là lấy được hủ đằng khô như kiếp trước

Nghĩ đến điều này, Trương Thư Hạc kiểm tra ngọc đào trong không gian. Thời gian ba năm, nhờ chất dinh dưỡng của lượng lớn cặn đỏ và hơn mười đống cặn xanh, cây đào trong tay kết trái tổng cộng năm lần, lần đầu tiên ba trái, lần thứ hai và lần thứ ba cộng lại là mười trái, lần thứ tư và lần thứ năm cũng là mười trái, tổng cộng hai mươi ba trái.

Bởi vì linh khí ngậm trong ngọc đào nồng đậm hơn theo từng lần, Trương Thư Hạc chỉ dùng năm trái đã cảm thấy kinh mạch hấp thu có chút cật lực, khi biết được dùng ống gỗ đào có thể dự trữ ngọc đào đã dùng qua, mỗi lần y tu luyện đều sẽ chỉ hút một giọt, phân lượng một giọt là bằng cỡ năm lần tu luyện trước đây, vừa tiết kiệm lại có thể hấp thu được nguyên vẹn linh khí trong ngọc đào, không có một chút lãng phí.

Sau khi dùng hết mười lăm trái ngọc đào, không gian còn lại tám trái, cộng thêm hai đống cặn xanh trong tay, sáu trái ngọc đào trên cây trong vòng nửa tháng là có thể chín, cộng thêm sáu trái này tổng cộng là mười bốn trái, đủ lượng dùng cho y tu luyện một năm.

Hiện tại nếu muốn rời đi, kỳ thực tùy thời đều được, bất quá thói quen nhiều năm, Trương Thư Hạc có khuynh hướng sau khi chuẩn bị xong hết thảy, mới định ra thời gian xuất phát. Kế đó y rửa chậu bát xong, lau khô tay, sau đó sờ thân cây đào, cây này đã tám tháng có thừa, linh khí bên trong đã từ từ giảm đi, đại khái còn có thể chống đỡ được khoảng một tháng.

Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ, ngoại trừ việc vẽ chút liễm khí phù làm chuẩn bị, thì thu thập lượng lớn châu đỏ, chuẩn bị cho ngày sau hắc báo sử dụng để thêm năng lượng. Dựa theo thân thể hiện tại của hắc báo, một ngày không chỉ có bốn bữa cơm, còn phải ăn đầy một chậu châu đỏ lớn, nếu là châu xanh, cần ba ngày ăn một viên, mới có thể đủ để bổ sung năng lượng tiêu hao mỗi ngày của nó.

Tuy rằng đã có chuẩn bị một chút trong không gian, nhưng phân lượng cho nửa năm đến một năm còn chưa đủ, tiếp đó còn có đồ ăn dọc đường cho hắc báo và mình, tuy rằng đường sá đến thành B không xa, ăn không mất bao nhiêu, nhưng khi tới thành B, nếu không chuẩn bị một số đồ ăn trước đó, e rằng làm tại chỗ không phải chuyện dễ. Vấn đề thức ăn trong mạt thế vẫn luôn tồn tại, cho dù là thành B ăn được no hơn so với những căn cứ khác, nhưng chất lượng đã không còn ở trong phạm vi có thể suy nghĩ, mấy thứ đó mình có thể ăn, nhưng dựa theo sự kén chọn của hắc báo, e rằng ngay cả liếc nhìn một cái cũng không.

Cũng nhờ Trương Thư Hạc suy nghĩ được trước rằng sức ăn của hắc báo tương lai sẽ gia tăng, trước mạt thế dùng mấy trăm vạn mua lượng lớn thịt, lúc này thịt chất đầy không gian, cũng không nhất định sẽ túng thiếu không có gì để cho nó ăn. Chẳng qua với loại trình độ kén chọn này, làm đồ ăn có chút phiền phức, bất quá dùng một tháng để chuẩn bị, cũng vẫn làm được.

Nghĩ xong, sau đó lại lấy ra mấy khối thịt heo lớn đã được xử lý, cầm dao bắt đầu xắt. Hắc báo ở phía sau nhìn bóng lưng Trương Thư Hạc, mắt tím ngày càng thâm trầm khóa trên người y, y đi đâu, ánh mắt nó sẽ theo đến đó, nhìn chằm chằm không chớp mắt, cũng không biết trong đầu nó nghĩ những chuyện gì.

Hắc báo một chút cũng không qua loa về phương diện khẩu phần lương thực của mình, khi Trương Thư Hạc nói với nó muốn đi thành B phải chuẩn bị chút lương thực, vì thế trước đây một ngày săn hai chậu châu đỏ nhỏ hiện tại biến thành một ngày năm chậu nhỏ. Tang thi bên ngoài đã bị săn giết lượng lớn, cũng may tang thi triều tuy rằng đã tản, nhưng tang thi lại rất nhiều, hơn nữa trong cây đào có người, vì vậy tang thi vây xung quanh cây đào mỗi ngày không phải số ít, săn giết cũng không khó khăn.

Trương Thư Hạc lại là buổi sáng vẽ phù, buổi chiều làm thức ăn. Hắc báo thích các loại thịt, một bữa thịt cho một giọt nhũ đào có chút xa xỉ, ngọc đào hiện tại không phải là ngọc đào mà cây đào kết ra lúc đầu, linh khí ngậm bên trong so ra còn nhiều hơn gấp mấy chục lần, linh khí trong một giọt nhũ đào cũng cực kỳ phong phú.

Thông thường Trương Thư Hạc sẽ lấy năm giọt nhũ đào hòa tan trong nước suối, sau khi pha loãng chứa trong một ống gỗ đào khác, khi nấu ăn múc một muôi hai muôi, mùi thịt sẽ mang theo linh khí, ăn sẽ ngon dị thường, thông thường hắc báo sẽ ăn ngay cả nước thịt cũng không để thừa.

Cũng may đồ dùng chén bát trong không gian dùng bất tận, mỗi ngày chứa hơn mười chậu, chưa đến nửa tháng chỗ được y vạch ra để chuyên biệt chứa thịt chín trong không gian đã được bày hơn phân nửa. Trương Thư Hạc lại dùng thủ pháp đặc thù thêm nhũ đào ướp chế thịt bò khô, thịt thỏ khô, sau khi phơi nửa khô thì cho hắc báo ăn, hiển nhiên ăn ngon hơn gấp mấy lần so với thịt khô thêm chút muối phơi trước đây, cho dù là hắc báo kén chọn cũng ăn sạch sẽ, cực nể tình.

Vì vậy trong thời gian nửa tháng, xung quanh cây đào treo đầy thịt khô đã được xắt dùng dây xuyên qua, đôi khi cũng theo gió lay động, có chút hương vị của mùa thu quả đơn đìu hiu.

Thức ăn của bản thân Trương Thư Hạc ngược lại dễ làm hơn nhiều, bình thường y rất ít ăn thức ăn trong túi đóng gói, giữ vững truyền thống của người Trung Quốc, thích ăn cơm. Kế đó chính là làm chút thức ăn nhanh vừa tiết kiệm sức lại thuận tiện.

Dùng rong biển cướp đoạt được từ trong siêu thị, đắp lên một tầng cơm mới nấu xong, lại trải thêm một tầng dưa leo thái sợi, bánh trứng, các loại rau xanh và miếng chân giò hun khói, sau đó cuốn, cắt thành khoanh, cơ bản là một khoanh một miếng, bỏ vào hộp, lúc muốn ăn lấy ra là được, thuộc về loại vật phẩm thiết yếu, tiết kiệm sức của xuất môn lữ hành khiến người ta lệ nóng doanh tròng, cho dù trong khoảng thời gian đi WC nhét một miếng vào miệng cũng có thể đỡ đói. (đang tả làm sushi bento ấy mà:v)

Sau đó lại làm chút sủi cảo cá sủi cảo tôm được nấu chín bỏ vào không gian, mấy thứ này vừa có dinh dưỡng, ăn cũng thuận tiện, một miếng một cái cũng không dẫn người chú ý, thời gian một tháng rất nhanh trôi qua trong sự bận rộn.

Trương Thư Hạc thu một số thịt nửa khô treo trên cây vào không gian, cũng không trông cậy vào chúng nó có thể khô đến mức một chút phần nước cũng còn, chỉ cần có chút độ cứng là được, bỏ vào không gian cũng sẽ không hư.

Sau đó cũng thu lại một số đồ dùng có thể sử dụng, tắm rửa cho hắc báo một lần, một người một báo, trên một chiếc giường trên một vùng đất, ngủ sớm một giấc. Đợi khi ngày mới sáng, liền nghe thấy cây đào phát ra tiếng vang kẽo kẹt rất nhỏ, Trương Thư Hạc với hắc báo liền tỉnh lại.

Trương Thư Hạc là người ngủ quy củ, thức dậy liền thu đệm chăn vào không gian, biết lúc này cây đào đã dùng hết linh khí, bọn họ cũng đã đến lúc nên lên đường, vì vậy y thu lại đồ đạc đâu vào đấy, sau đó rửa mặt qua loa một chút, đợi sau khi cả cây đào từ xanh biến khô, y vung tay lên liền thu cây đào vào không gian.

Lúc này tang thi bên ngoài hiển nhiên đã phát hiện cây đào biến mất, nhìn thấy bên trong có người thì nhất thời lộ ra tay mặt hư thối nhào tới, lại chỉ thấy người kia khẽ nhấc tay, nhất thời mấy cây đinh gỗ đào bắn tung ra bốn phía, tiếp theo là tiếng nổ phá nặng nề, một vòng tang thi cách gần nhất toàn bộ bị nổ đầu, phun cho tang thi phía sau dính óc vàng đục đầy mặt.

Thời gian ba năm, Trương Thư Hạc sớm đã luyện thủ pháp ném đinh gỗ đào nhanh ngoan chuẩn được thuần thục. Một gốc cây đào, thân cây là bộ phận có thể dùng làm phù đều được cắt thành miếng ba ly, còn lại chính là một số cành nhỏ, cũng không có lãng phí, toàn bộ được y dùng dao cắt thành đinh gỗ đào nhọn hai đầu, to cỡ bằng hạt táo.

Thứ này đối với tang thi mà nói, lực sát thương rất lớn, chỉ cần luyện được thủ pháp chính xác, khi ném ra truyền chút linh khí vào trong, là có thể đóng vào trong đầu tang thi như vào đậu hũ. Tang thi bị đinh gỗ đào bắn trúng hành động sẽ chậm chạp, gần như đánh mất năng lực đi lại, nếu khi ném ra đưa vào đinh gỗ đào thêm chút pháp lực, sẽ trực tiếp nổ trong đầu tang thi.

Cây đào vốn là một trong mấy thứ chất liệu khắc chế tà vật, nếu đinh gỗ bình thường có một phần thương tổn, nó sẽ có mười phần, vì vậy hiệu quả cực tốt, một cây đinh gỗ đào có thể nổ banh não một con tang thi. Trong thời gian hai năm Trương Thư Hạc đã làm vô số dự bị, nếu lại gặp phải tang thi triều nữa, y đã không còn sợ hãi.

Thừa dịp phía chân trời hơi lộ sáng, y lấy ra từ không gian chiếc Hummer H1 được cải tạo trước mạt thế. Sau khi một người một báo lên xe, liên tục tông bay mấy con tang thi liền biến mất trong đàn tang thi. Phía sau chỉ để lại một giá sách chia làm hai nửa, và giấy báo đầy đất...

***

Ra khỏi thành trấn đi về phía đông được hai giờ, sắc trời đã sáng rõ, ngoài dự liệu của Trương Thư Hạc chính là, càng tới gần thành B, tang thi vậy mà càng ít, đoàn xe gặp được cũng chậm rãi nhiều hơn. Khi đi sát qua nhau, có người của mấy đoàn xe thấy Trương Thư Hạc lẻ loi một mình trong xe đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trương Thư Hạc hơi suy nghĩ liền hiểu rõ, có thể ra khỏi thành đại thể đều là tiểu đội tự mình thành lập, đơn độc một người như mình thực sự quá ít, hơn nữa không khỏi sẽ khiến người ta dâng lên chút tâm tư, dù sao tuy rằng chiếc xe này không phải là xe tốt gì, nhưng chỉnh thể kiên cố vẫn không tệ, lại là một mình lái xe, thỏ chưa lớn sẽ bị người đánh chủ ý. Đi đến một góc hẻo lánh, thấy không có ai liền thu xe lại, lúc này cách căn cứ thành B, chỉ còn lại hơn mười dặm.

Dưới tình huống không có quá nhiều tang thi, đi bộ cũng không có bao nhiêu phiêu lưu, bất quá hắc báo lại có chút bắt mắt, Trương Thư Hạc dứt khoát kêu nó rút thành cỡ sủng vật. Điều này đối với hắc báo hiện tại mà nói, là cực không thoải mái, cũng may trước khi xuất phát Trương Thư Hạc đã thông báo trước cho nó, đồng thời vì khiến nó thỏa hiệp, còn đồng ý các loại chỗ tốt, chốn chốn ‘cắt đất đền tiền’, lúc này nó mới đồng ý miễn miễn cưỡng cưỡng bất mãn đáp ứng.

Sau khi thu nhỏ lại, hơi lớn hơn mèo một chút, toàn thân loang lổ màu đen màu vàng, nhìn thật sự có chút quê mùa, tầm thường không bắt mắt, nhưng ánh mắt lại rất hung hãn. Trương Thư Hạc rất hài lòng hiệu quả này. Hiện tại đang là đầu tháng mười, khí trời mới lạnh, trên người Trương Thư Hạc mặc bộ áo khoác da hơi dày, dứt khoát cất hắc báo vào trong lòng, trên vai đeo một chiếc túi bình thường, bên trong chỉ để hai bộ quần áo và bánh bích quy nước khoáng làm bộ dáng.

Một người độc thân như thế, rất ít sẽ có xe dừng lại, cho dù muốn đánh cướp, trông nghèo túng như vậy, cũng lười dâng lên tâm tư, dọc theo đường đi bình an vô sự.

Trên đường có không ít người đang đi lại, đại thể đều là từ những căn cứ khác tới tìm nơi nương tựa. Hiện tại trên toàn quốc số lượng căn cứ không ít, nhưng đại đa số chỉ là một đám người tụ lại với nhau, mỗi người đều cẩn cẩn thận thận, phương sách bảo hộ cũng thập phần đơn sơ, gặp phải tang thi lợi hại, cơ bản sẽ tử thương hơn phân nửa, quân lính tan rã.

Nhất là hiện tại khi sau ba năm, vô số căn cứ nhỏ không ra hồn đều bị tang thi đào thải, còn lại mới là căn cứ có thể sinh tồn bảo hộ trường kỳ trên ý nghĩa chân chính. Trong đó lấy căn cứ thành B làm tiên phong, trên các con đường chính có người thanh lý, trên đường chỉ cần giao chút chỗ tốt là có thể một mạch đến được mục tiêu. Người sống sót trăm phương nghìn kế đi tới đây không phải số ít, gần như mỗi ngày đều có.

Một đôi vợ chồng trung niên đi xuống từ một chiếc xe việt dã, sau đó nghìn ân vạn tạ với người trên xe, chờ xe lái đi rồi, hai người mới xoay người lại, cao hứng bừng bừng đi về phía căn cứ thành B.

Vừa đi vừa nhìn khắp nơi, hiển nhiên rất hài lòng đối với hoàn cảnh không có bao nhiêu tang thi của thành B. Vẻ mặt người phụ nữ hạnh phúc sờ bụng, nam lại càng cẩn cẩn thận thận. Đi một đoạn đường, liền thấy phía trước có chiếc ghế đá, mặt trên trải chút giấy báo, có một người khoảng chừng hai mươi, sắc mặt trắng nõn, mặc chiếc áo khoác da màu đen, trên đùi là chiếc quần da cũng màu đen, chân đi một đôi giày da, đang ngồi bên trên ăn gì đó.

Một nam một nữ thấy có người, liền thân thiết đi qua, cũng tìm một chỗ ngồi. Hiện tại đã là buổi trưa, hẳn là nên ăn một chút gì, hơn nữa cách thành B chỉ còn lại mấy dặm, ngược lại không cần phải gấp gáp đi đường.

Nam lấy ra từ trong túi vải thứ gì đó như bã đậu, một cái bẻ thành hai nửa, hơn phân nửa cho vợ, non nửa bản thân ăn, dù sao người nữ đã có thai.

Khi hai người đi tới, Trương Thư Hạc ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhưng không chú ý, trong tay vẫn đang cầm thịt khô, khóa kéo áo khoác da nửa mở, đút cho hắc báo bên trong ăn.

Hắc báo nhỏ đi sức ăn cũng nhỏ không ít, nhưng cũng phải ăn một chén lớn thịt khô mới có thể no. Đút nó xong, vì phòng người ngoài, Trương Thư Hạc kéo khóa kéo lên, sau đó vỗ nhè nhẹ hắc báo trong áo, lúc này mới lấy thức ăn của mình.

Trước khi chưa tách ra, những thức ăn Ngụy lão đầu với Lưu Hải làm trong thời gian ba năm, đại thể đều đã ăn hết, chỉ còn lại non nửa tô bánh ngô, Trương Thư Hạc tiện tay lấy một miếng ra, há miệng cắn hai miếng lớn lót dạ.

Một nam một nữ kia vừa ăn bã đậu xám xịt, vừa hiếu kỳ đánh giá Trương Thư Hạc bên kia, thấy y chỉ có một mình, nếu nhìn kỹ thì dường như trong lòng còn cất thứ gì, lại thấy y lấy miếng bánh bột ngô vàng óng ra, mắt hai người nhất thời sáng ngời.

Trước mạt thế thứ như bánh bột ngô vứt trên đường cũng không có ai lấy, nhưng sau mạt thế, giá cả nó rất mắc, người bình thường mua không nổi, đại thể đều ăn bã đậu được làm từ bột của phế liệu hạt đậu cải tạo gien ép hết dầu trước đây, nói dễ nghe chút là bánh đậu, nói khó nghe chút chính là thức ăn gia súc nuôi heo trong nhà trước đây, tuy rằng đủ dinh dưỡng thân thể cần thiết, nhưng ăn vào miệng, mùi đậu sống khiến người ta buồn nôn đó, thực sự không thể nói là ngon miệng.

“Anh bạn trẻ này, cậu là đi ra từ thành B sao?” Nam nhân bốn mươi tuổi kia nhiệt tình hỏi.

Trương Thư Hạc không ngờ tới ông ta sẽ nói chuyện với mình, bất quá ở mạt thế, chuyện cướp đoạt tuy rằng có, nhưng đại đa số người vẫn hữu hảo, nghĩ nghĩ liền trả lời: “Không phải, tôi là từ căn cứ khác đi nhờ xe đến đây.”

Hai người sau khi nghe xong lập tức kinh hỉ nói: “Chúng tôi cũng vậy a.”

Nam nói: “Chúng tôi là từ thành D đến đây, trong bụng vợ tôi có đứa nhỏ, vừa vặn gặp được xe đến căn cứ thành B, giao chút lương thực liền theo đến đây, chúng tôi cũng là nghe nói căn cứ thành B có ăn có mặc, trẻ em phụ nữ có thai đều có chỗ an trí, vì tương lai của đứa con, mặc kệ như thế nào cũng phải nghĩ cách đến đây. Đúng rồi anh bạn trẻ, cậu là căn cứ nào?”

Trương Thư Hạc xem xét nhìn bụng của vợ ông ta, hiện tại chỉ mới hơi to, mặc quần áo rộng, ngược lại tuyệt không quá bắt mắt, liền tùy tiện nói tên một căn cứ.

“Vậy anh bạn trẻ, cậu vì sao muốn đến thành B, muốn đến phát triển một chút hay là...”

“Tôi tìm bạn.”

“Nga...” Nam hiển nhiên vẫn còn chưa hết ý, “Hiện tại người của không ít căn cứ đều muốn đến thành B, chẳng qua xe đi nhờ quá ít, tôi cũng là bởi vì vợ mang thai, lại có chút quen biết với lái xe, ‘cầu ông nội cầu bà nội’ mới miễn cưỡng đi nhờ được, trông bộ dáng của anh bạn trẻ nhất định là sống ở thành C không tệ a, bánh ngô này không phải thứ dân chúng bọn tôi có thể ăn được, bà xã tôi mang thai lâu như vậy, thèm cũng không ăn được một miếng.”

Nữ bên cạnh cũng nói theo: “Đúng vậy, bánh bột ngô đó cần không ít bã đậu để đổi, bất quá thành C có giàu có như vậy sao? Nghe nói còn không xong hơn thành D, trước đó không lâu đã bị tang thi triều công kích, tường xung quanh đều sụp, đã chết không ít người có phải không?”

Trương Thư Hạc trước đây chỉ sống ở thành C một đoạn thời gian, về sau căn cứ giải tán, liền chưa từng đến nữa, việc này y không quá rõ, nhưng sau khi nghe vậy, nhất thời đình chỉ động tác nhai ăn bánh ngô. Bởi vì là dùng để đỡ đói, Ngụy lão đầu làm khá lớn vừa dày vừa to, Trương Thư Hạc cắn ba miếng vẫn còn phân nửa, nghĩ nghĩ cũng không sao, đối phương đã nói như vậy, lại có phụ nữ mang thai, liền tiện tay bẻ xuống phần mình không ăn, nhiêu đây cũng đủ cho một người phụ nữ ăn, không nói gì khác, chỉ trực tiếp đưa qua, “Cầm đi.”

Đôi vợ chồng nhìn thấy bánh bột ngô thì mắt sáng ngời, nữ vội vàng nói: “Thế này sao không biết xấu hổ a...”

Nam cũng nói: “Anh bạn trẻ, tự cậu ăn đi, chúng tôi cũng chỉ nói nói thôi, chị dâu cậu không có việc gì...” Bất quá hơi chần chừ, nghĩ đến đứa con trong bụng vợ, liền nuốt nước miếng, hai tay nhận lấy, “Cảm ơn anh bạn trẻ, chúng ta bình thủy tương phùng, lại còn cho chúng tôi đồ ăn, thật sự là người tốt a...”

Trương Thư Hạc nghe thấy hai chữ người tốt, khóe miệng hơi giật, sự nhiệt tình của đôi vợ chồng này, Trương Thư Hạc thanh đạm đã lâu thực sự có chút không quá thích ứng, vì vậy đứng dậy đeo túi lên nói: “Sắp đến căn cứ, các vị từ từ ăn, tôi đi trước một bước.”

“Chờ một chút a anh bạn trẻ.” Nam vội vàng kéo nữ, nữ thì cất miếng bánh ngô đi, cầm túi cũng qua theo, “Chúng tôi có thể từ từ ăn trên đường, chúng ta cùng đi đi, cũng để có bạn...”

Trương Thư Hạc dừng lại bước chân, bất quá nghĩ đến chỉ còn lại bốn năm dặm, cũng không nói gì. Dọc theo đường đi, nam và nữ vẫn luôn nói chuyện, thường thường còn có thể hỏi chen Trương Thư Hạc hai câu.

Đi đại khái hơn một giờ, người gặp được trên đường bắt đầu từ từ nhiều hơn, cũng có không ít xe dừng ở ngoại vi, xe hỗn tạp nhãn hiệu gì cũng có, còn có xe tải lớn, nhưng không ngoại lệ đều đã được cải tạo qua, còn có một số người kéo cửa sổ xe đang vừa ngồi trong xe ăn đồ vừa nhìn ra ngoài, cũng có người đi bộ như bọn họ.

Đi tiếp một hồi, căn cứ thành B cũng ở xa xa ngay trong tầm mắt, một nam một nữ đều nhìn có chút ngây người, vẻ hưng phấn hiện rõ trên nét mặt.

Trương Thư Hạc tuy rằng ở mạt thế kiếp trước đã từng đi qua năm căn cứ, thế nhưng vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vẻ ngoài của căn cứ thành B, hiển nhiên hùng vĩ và rộng lớn ngoài dự liệu của y.

Toàn bộ tường thành căn cứ đều là mới xây, vừa cao vừa dày, lại có bộ dáng như căn cứ quân sự cổ đại, kết cấu cũng có vài phần cảm giác không hòa hợp với kiến trúc hiện đại, thế nhưng cũng đồ sộ thực dụng hơn nhiều, cửa thành cũng có chút cách thức thiết kế dựa theo cửa thành cổ đại, thêm vào chút kỹ thuật hiện đại, tuyệt đối hòa hợp, cửa thành vừa đóng, vạn người không thể mở.

Trên tường thành mỗi khi cách không xa đều sẽ có một đài cao, bên trên có binh sĩ gác, cũng có trang bị tia hồng ngoại quản chế viễn trình, chỉ cần có bất cứ tình hình gì đều sẽ khởi động hệ thống cảnh báo, tiến hành xử lý nhanh nhất.

Bởi vì tang thi ngoại vi căn cứ đều được thợ săn bao vây tiễu trừ không còn một mảnh, vì vậy rất nhiều người đều ở ngoài cửa lớn, mỗi khi cách một chỗ sẽ có một đám người tốp năm tốp ba, hoặc là ngồi, hoặc đi lại.

Lúc này cửa chính không mở, ở cửa hông hai sườn, đang có hai đoàn người xếp hàng, hẳn chính là cửa tiến vào thành B, khi Trương Thư Hạc và một nam một nữ đi qua, mỗi bên ít nhất có mười mấy người.

Đang muốn đi về phía bên ít, lúc này có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đeo thẻ công tác, toàn thân vũ trang đi tới, liếc nhìn bọn họ một cái, thanh âm lạnh như băng nói: “Các người có chứng minh thân phận của căn cứ thành B không?”

Người nam bên cạnh Trương Thư Hạc lập tức nói: “Vị trưởng quan này, tôi với vợ tôi là từ thành D tới, chúng tôi có chứng minh thân phận của căn cứ thành D...” Nói xong móc ra một tấm giấy gì đó.

Vị quân nhân kia không thèm nhìn lấy một cái, nâng ngón tay chỉ bên chỗ mấy chục người đang khổ cực xếp hàng kia nói: “Nơi này là thành B, chứng minh thân phận của bất kỳ căn cứ nào khác đều vô dụng, đến bên kia thành thật xếp hàng, nơi này là cửa ra vào của cư dân căn cứ, không phải là chỗ các người đứng.”

/253

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status