Sau hôm khai trương tiệm mạt chược của Mã Lộ, sáng sớm Tô Yên đã hưng phấn thu thập
quần áo bên trong nhà bạt, thình lình Lưu Tiểu Quyết sau một đêm chưa về, đẩy ra cửa phòng ngủ.
Tô Yên nhìn thoáng qua Lưu Tiểu Quyết một cái, tựa hồ có chút tức giận với hắn, nàng không nói
chuyện với hắn thậm chí không nhìn lại một cái chỉ thu thập quần áo của mình chuẩn bị trong chốc
lát nữa đi vào Bách Hoa thành.
"Tô Yên, ta có lời muốn nói với ngươi."
Lưu Tiểu Quyết nhấc chân đi vào phòng ngủ, đứng ở cạnh cửa thấy nàng mắt điếc tai ngơ vì thế hắn
nói:
"Ta hy vọng ngươi có thể ở đây không cần đi vào Bách Hoa thành." "Vì sao?"
Tô Yên không dám tin tưởng nhìn Lưu Tiểu Quyết.
"Ngươi không nói giúp ta thì thôi, lần này ta tự mình tìm An Nhiên nói với nàng, ngươi dựa vào cái
gì mà không cho ta tiến vào Bách Hoa thành?"
"Ta cảm thấy với trạng thái hiện tại của ngươi bây giờ không thích hợp đi vào."
Lưu Tiểu Quyết giơ tay đóng cửa phòng ngủ lại, hắn chậm rãi đi về phía trước ngồi xuống chiếc ghế
trong phòng, muốn đem ý nghĩ của mình nói uyển chuyển một chút.
"Ngươi thấy đấy, hiện tại ngươi ở bên ngoài Bách Hoa thành, cái gì cũng có, nơi này an toàn
không kém với bên trong, thậm chí ở đây ngươi có phòng để ở lớn như vậy, còn có thể cơm
tới há mồm quần áo tới duỗi tay, nhưng ở trong Bách Hoa thành căn bản ngươi không có gì hết, hơn
nữa rất có khả năng ngươi còn phải đích thân xuống đất trồng trọt, Tô Yên, ngươi cảm thấy ngươi có
thể xuống đất trồng trọt hay sao?"
Lưu Tiểu Quyết quen biết Tô Yên, cha mẹ nàng đều là quan lớn ở căn cứ Bắc Sơn, nàng được coi như
thiên kim tiểu thư, hơn nữa từ nhỏ sinh hoạt trong thành thị, lớn lên ở đấy, Lưu Tiểu Quyết không
cho rằng nàng có thể xắn quần lên xuống ruộng làm việc.
"Vì sao ngươi cho rằng ta vào Bách Hoa thành nhất định sẽ phải đi làm ruộng? Ta có
thể dạy học a, nơi đó không phải có trường học hay sao?"
Tô Yên đã thiết kế trước tương lai của mình, nàng đi vào Bách Hoa thành, dạy học, công việc nhẹ
nhàng lại có rất nhiều kỳ nghỉ, lại cao quý có tôn nghiêm.
Nhưng ý tưởng của nàng vừa nói ra miệng, Lưu Tiểu Quyết nhịn không được giơ tay, không
biết nên biểu đạt thủ thế như thế nào, sau đó hắn quyết định nói thẳng.
"Tô Yên, ta đã từng sống trong căn cứ Bắc Sơn, cha mẹ, em trai ta sau khi bị người đánh chết ta đã
tới căn cứ Bắc Sơn tìm ngươi, sau đó bị người ở đó khống chế, bọn họ dùng ngươi để áp chế ta, khống
chế ta đi vào nơi này, muốn ta thành nội ứng của bọn họ, sau đó thay bọn họ tìm được viên tinh hạch
khác của chị dâu. "
Tô Yên không nói chuyện, nàng đứng thẳng tắp bên cạnh va ly hành lý, nhìn hắn, biểu
tình không có chút ngoài ý muốn nào.
Nhìn phản ứng của Tô Yên như vậy, Lưu Tiểu Quyết đại khái minh bạch vì cái gì Tô Yên nhất nhất phải
đi vào Bách Hoa thành, hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, xoa
xoa mặt, sau đó ngẩng lên nhìn Tô Yên hỏi:
"Ngươi có thể đừng thiên chân như vậy không? Tô Yên, ngươi xem người Bách Hoa thành như đồ
ngốc giống ta lúc trước, ngươi có hiểu không? Ngươi cứ như vậy, sẽ chỉ làm mọi người chế
giễu ngươi thôi."
Không chỉ chê cười nàng, còn chê cười hắn, khó xử ngày hôm qua hắn có thể không so đo nhưng mỗi
ngày mỗi giờ như vậy, hắn không chịu được.
Từ trong xương cốt hắn luôn hy vọng sinh hoạt của mình có thể hạnh phúc, có thể yên ổn xuống, hắn
chỉ muốn một cái nhà, một hạnh phúc đơn giản!
quần áo bên trong nhà bạt, thình lình Lưu Tiểu Quyết sau một đêm chưa về, đẩy ra cửa phòng ngủ.
Tô Yên nhìn thoáng qua Lưu Tiểu Quyết một cái, tựa hồ có chút tức giận với hắn, nàng không nói
chuyện với hắn thậm chí không nhìn lại một cái chỉ thu thập quần áo của mình chuẩn bị trong chốc
lát nữa đi vào Bách Hoa thành.
"Tô Yên, ta có lời muốn nói với ngươi."
Lưu Tiểu Quyết nhấc chân đi vào phòng ngủ, đứng ở cạnh cửa thấy nàng mắt điếc tai ngơ vì thế hắn
nói:
"Ta hy vọng ngươi có thể ở đây không cần đi vào Bách Hoa thành." "Vì sao?"
Tô Yên không dám tin tưởng nhìn Lưu Tiểu Quyết.
"Ngươi không nói giúp ta thì thôi, lần này ta tự mình tìm An Nhiên nói với nàng, ngươi dựa vào cái
gì mà không cho ta tiến vào Bách Hoa thành?"
"Ta cảm thấy với trạng thái hiện tại của ngươi bây giờ không thích hợp đi vào."
Lưu Tiểu Quyết giơ tay đóng cửa phòng ngủ lại, hắn chậm rãi đi về phía trước ngồi xuống chiếc ghế
trong phòng, muốn đem ý nghĩ của mình nói uyển chuyển một chút.
"Ngươi thấy đấy, hiện tại ngươi ở bên ngoài Bách Hoa thành, cái gì cũng có, nơi này an toàn
không kém với bên trong, thậm chí ở đây ngươi có phòng để ở lớn như vậy, còn có thể cơm
tới há mồm quần áo tới duỗi tay, nhưng ở trong Bách Hoa thành căn bản ngươi không có gì hết, hơn
nữa rất có khả năng ngươi còn phải đích thân xuống đất trồng trọt, Tô Yên, ngươi cảm thấy ngươi có
thể xuống đất trồng trọt hay sao?"
Lưu Tiểu Quyết quen biết Tô Yên, cha mẹ nàng đều là quan lớn ở căn cứ Bắc Sơn, nàng được coi như
thiên kim tiểu thư, hơn nữa từ nhỏ sinh hoạt trong thành thị, lớn lên ở đấy, Lưu Tiểu Quyết không
cho rằng nàng có thể xắn quần lên xuống ruộng làm việc.
"Vì sao ngươi cho rằng ta vào Bách Hoa thành nhất định sẽ phải đi làm ruộng? Ta có
thể dạy học a, nơi đó không phải có trường học hay sao?"
Tô Yên đã thiết kế trước tương lai của mình, nàng đi vào Bách Hoa thành, dạy học, công việc nhẹ
nhàng lại có rất nhiều kỳ nghỉ, lại cao quý có tôn nghiêm.
Nhưng ý tưởng của nàng vừa nói ra miệng, Lưu Tiểu Quyết nhịn không được giơ tay, không
biết nên biểu đạt thủ thế như thế nào, sau đó hắn quyết định nói thẳng.
"Tô Yên, ta đã từng sống trong căn cứ Bắc Sơn, cha mẹ, em trai ta sau khi bị người đánh chết ta đã
tới căn cứ Bắc Sơn tìm ngươi, sau đó bị người ở đó khống chế, bọn họ dùng ngươi để áp chế ta, khống
chế ta đi vào nơi này, muốn ta thành nội ứng của bọn họ, sau đó thay bọn họ tìm được viên tinh hạch
khác của chị dâu. "
Tô Yên không nói chuyện, nàng đứng thẳng tắp bên cạnh va ly hành lý, nhìn hắn, biểu
tình không có chút ngoài ý muốn nào.
Nhìn phản ứng của Tô Yên như vậy, Lưu Tiểu Quyết đại khái minh bạch vì cái gì Tô Yên nhất nhất phải
đi vào Bách Hoa thành, hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, xoa
xoa mặt, sau đó ngẩng lên nhìn Tô Yên hỏi:
"Ngươi có thể đừng thiên chân như vậy không? Tô Yên, ngươi xem người Bách Hoa thành như đồ
ngốc giống ta lúc trước, ngươi có hiểu không? Ngươi cứ như vậy, sẽ chỉ làm mọi người chế
giễu ngươi thôi."
Không chỉ chê cười nàng, còn chê cười hắn, khó xử ngày hôm qua hắn có thể không so đo nhưng mỗi
ngày mỗi giờ như vậy, hắn không chịu được.
Từ trong xương cốt hắn luôn hy vọng sinh hoạt của mình có thể hạnh phúc, có thể yên ổn xuống, hắn
chỉ muốn một cái nhà, một hạnh phúc đơn giản!
/1330
|