Chiến An Tâm ở trong nhà vỏ sò nghịch dạ minh châu trong chốc lát, rồi mới điều chỉnh ánh sáng ở
mức thích hợp với đôi mắt. Sau đó mới xoay người nhìn chung quanh nhà vỏ sò này.
Bên trong có một bộ bàn ghế, có giường và tủ, trên giường không có chăn đệm, chỉ có một cục đá, mặt
trên được mài nhẵn bóng để làm gối đầu, bàn ghế và tủ cũng đều được làm bằng đá.
Nàng cảm thấy kỳ quái vì sao lão Miêu lại mang nàng tới nơi này?
Chiến An Tâm lên giường đá, nhẹ nhàng nằm xuống, tuy rằng giường rất cứng nhưng nàng vốn đi lại
ngao du từ nam chí bắc nhiều năm, hoàn cảnh kém hơn cũng đã từng ngủ vì vậy không sao cả.
Ngày tiếp theo, có người cầm cục đá gõ "bang bang bang" vào nhà vỏ sò của nàng, Chiến An Tâm tỉnh
lại, đi tới bên cạnh khe hở, mở vỏ sò ra, một tia nắng mặt trời xuyên vào, trời đã sáng sao?
Nàng ngồi bên trong vỏ sò, nhìn ra bên ngoài, đó là một bé gái, không là một người cô gái, người
này đang nắm tay một đứa nhỏ, một lớn, một nhỏ thẹn thùng nhìn nàng.
"Miêu gia nói, mời ngươi ra ăn cơm sáng."
Cô gái thoạt nhìn không lớn, khoảng 16-17 tuổi, nhưng số tuổi thật cũng hơn 20, là dị năng giả
nhưng cấp bậc không cao, ở nơi này địa vị hẳn cũng không cao đi.
Nhưng nơi tụ tập người sống sót này, dường như không có người có thân phận đặc biệt cao.
Ngay cả lão Miêu người mang Chiến An Tâm tới đây cũng chỉ giống như một kẻ thần bí lớn tuổi, không
bị người tôn sùng đối đãi giống như thần.
Loại đãi ngộ này rất thường thấy đối với cường giả từ trước mạt thế, đại đa số bọn họ sinh ra lớn
lên trong thế giới trước khi mạt thế tới, bọn họ đều không thích bị người khác quá tôn sùng xem
mình là thần thánh, đây cũng là nguyên nhân mà An Nhiên luôn ở trong Bách Hoa thành không thích đi
ra ngoài.
Ai nguyện ý đi tới đâu đều có người quỳ rạp xuống a?
Nói về nơi này, cũng coi như một nơi tụ tập người sống sót rất kỳ lạ ở mạt thế, phụ nữ ở đây có địa
vị bình đẳng với đàn ông, vì khống chế số lượng dân cư, đàn ông và phụ nữ đều phải vừa
mắt nhau mới có thể phát sinh quan hệ, nghiêm cấm việc cưỡng bách phụ nữ.
Chỉ bằng điểm này cũng làm Chiến An Tâm có hảo cảm rồi, từ nhỏ nàng lớn lên ở phương Nam, điều
không vào mắt nhất chính là việc đàn ông cưỡng bách phụ nữ, có ý nghĩ cũng không được, vì
vậy phàm là gặp nơi nào phát sinh ra hiện tượng đó, nàng thế nào cũng phải tẩy não bọn đàn ông kia.
Nàng đi ra khỏi nhà vỏ sò, trên đường đi gặp gỡ nhiều người, thu hoạch thêm một ít tin tức, chốc
lát sau nàng biết được mỗi ngày bữa sáng của bọn họ được nấu trên bờ biển, thức ăn đều là hải sản
biến dị.
Chiến An Tân nhíu mày, nói với cô gái đi cùng nàng:
"Ta không ăn thịt biến dị."
"Ngươi không ăn thịt biến dị thì làm sao có thể sống sót được?"
Cô gái kia vẫn nắm tay đứa nhỏ có chút vô pháp lý giải những lời Chiến An Tâm nói, nàng mới hơn 20
tuổi, cũng không biết trên đời này còn có một nơi gọi là Bách Hoa thành, mà người của Bách Hoa
thành đều không ăn thịt biến dị.
Vì thế Chiến An Tâm cười, trong làn gió biển tanh tanh đặc trưng, mái tóc đen lay động, hoạt bát
nói:
"Không ăn thịt biến dị, còn có thể ăn trái cây a, trái của thực vật chưa biến dị."
mức thích hợp với đôi mắt. Sau đó mới xoay người nhìn chung quanh nhà vỏ sò này.
Bên trong có một bộ bàn ghế, có giường và tủ, trên giường không có chăn đệm, chỉ có một cục đá, mặt
trên được mài nhẵn bóng để làm gối đầu, bàn ghế và tủ cũng đều được làm bằng đá.
Nàng cảm thấy kỳ quái vì sao lão Miêu lại mang nàng tới nơi này?
Chiến An Tâm lên giường đá, nhẹ nhàng nằm xuống, tuy rằng giường rất cứng nhưng nàng vốn đi lại
ngao du từ nam chí bắc nhiều năm, hoàn cảnh kém hơn cũng đã từng ngủ vì vậy không sao cả.
Ngày tiếp theo, có người cầm cục đá gõ "bang bang bang" vào nhà vỏ sò của nàng, Chiến An Tâm tỉnh
lại, đi tới bên cạnh khe hở, mở vỏ sò ra, một tia nắng mặt trời xuyên vào, trời đã sáng sao?
Nàng ngồi bên trong vỏ sò, nhìn ra bên ngoài, đó là một bé gái, không là một người cô gái, người
này đang nắm tay một đứa nhỏ, một lớn, một nhỏ thẹn thùng nhìn nàng.
"Miêu gia nói, mời ngươi ra ăn cơm sáng."
Cô gái thoạt nhìn không lớn, khoảng 16-17 tuổi, nhưng số tuổi thật cũng hơn 20, là dị năng giả
nhưng cấp bậc không cao, ở nơi này địa vị hẳn cũng không cao đi.
Nhưng nơi tụ tập người sống sót này, dường như không có người có thân phận đặc biệt cao.
Ngay cả lão Miêu người mang Chiến An Tâm tới đây cũng chỉ giống như một kẻ thần bí lớn tuổi, không
bị người tôn sùng đối đãi giống như thần.
Loại đãi ngộ này rất thường thấy đối với cường giả từ trước mạt thế, đại đa số bọn họ sinh ra lớn
lên trong thế giới trước khi mạt thế tới, bọn họ đều không thích bị người khác quá tôn sùng xem
mình là thần thánh, đây cũng là nguyên nhân mà An Nhiên luôn ở trong Bách Hoa thành không thích đi
ra ngoài.
Ai nguyện ý đi tới đâu đều có người quỳ rạp xuống a?
Nói về nơi này, cũng coi như một nơi tụ tập người sống sót rất kỳ lạ ở mạt thế, phụ nữ ở đây có địa
vị bình đẳng với đàn ông, vì khống chế số lượng dân cư, đàn ông và phụ nữ đều phải vừa
mắt nhau mới có thể phát sinh quan hệ, nghiêm cấm việc cưỡng bách phụ nữ.
Chỉ bằng điểm này cũng làm Chiến An Tâm có hảo cảm rồi, từ nhỏ nàng lớn lên ở phương Nam, điều
không vào mắt nhất chính là việc đàn ông cưỡng bách phụ nữ, có ý nghĩ cũng không được, vì
vậy phàm là gặp nơi nào phát sinh ra hiện tượng đó, nàng thế nào cũng phải tẩy não bọn đàn ông kia.
Nàng đi ra khỏi nhà vỏ sò, trên đường đi gặp gỡ nhiều người, thu hoạch thêm một ít tin tức, chốc
lát sau nàng biết được mỗi ngày bữa sáng của bọn họ được nấu trên bờ biển, thức ăn đều là hải sản
biến dị.
Chiến An Tân nhíu mày, nói với cô gái đi cùng nàng:
"Ta không ăn thịt biến dị."
"Ngươi không ăn thịt biến dị thì làm sao có thể sống sót được?"
Cô gái kia vẫn nắm tay đứa nhỏ có chút vô pháp lý giải những lời Chiến An Tâm nói, nàng mới hơn 20
tuổi, cũng không biết trên đời này còn có một nơi gọi là Bách Hoa thành, mà người của Bách Hoa
thành đều không ăn thịt biến dị.
Vì thế Chiến An Tâm cười, trong làn gió biển tanh tanh đặc trưng, mái tóc đen lay động, hoạt bát
nói:
"Không ăn thịt biến dị, còn có thể ăn trái cây a, trái của thực vật chưa biến dị."
/1330
|