Nhưng những con tôm hùm nhỏ hơn, vỏ ngoài không cứng rắn bằng những con có thể tích lớn, chúng nó
giống như thủy triều đuổi theo con người vào rừng rậm biến dị.
Cây cối bên trong rừng bắt đầu điên cuồng cử động, hình thành một đợt sóng triều màu
xanh, đón lấy đám tôm hùm màu đen.
Trong lúc này mọi người cũng hỗ trợ giải quyết một ít tôm biến dị với thể tích lớn, con người và
thực vật biến dị phối hợp với nhau, thiên y vô phùng. Có rừng rậm biến dị hỗ trợ, mấy ngày sau đợt
tấn công của đám tôm hùm rất nhanh bị đánh lui.
Trần Lam đạp vỡ càng của một con tôm hùm trên mặt đất, nàng cúi đầu thấy giữa khe hở của những tảng
đá có mấy chồi non đang mọc ra, nhìn dáng vẻ cực kỳ nhu nhược, vừa bị Trần Lam giẫm lên.
Nàng khom lưng, cẩn thận duỗi tay, chuẩn bị đỡ một chồi non ở dưới mặt đất, ngón tay vừa mới đụng
vào chồi non mềm oặt kia, đã bị một bàn tay to cầm lấy.
Trần Lam chỉ cảm thấy bên cạnh có bóng người, nàng nghiêng đầu thấy là Hứa A Văn.
"Đừng chạm vào, nó sẽ tự mình khôi phục lại, nếu ngươi chạm vào nó sẽ công kích ngươi đó."
Thanh âm hắn rất nặng nề, tay hắn nắm lấy tay Trần Lam cũng không buông ra, hai
người cùng ngồi xổm trên mặt đất, bối cảnh phía sau là một
rừng cây rậm rạp màu xanh lục, thân cành dây mây còn đang chậm rãi sinh trưởng.
Trần Lam muốn rút tay nhưng hắn lại nắm gắt gao không cho nàng rời đi. "Buông tay!"
Trần Lam quay đầu nhìn lại rừng cây rậm rạp, nàng liếc mắt một cái đã thấy Chiến An Tâm đang ở
phía sau lưng nàng và Hứa A Văn, nàng ấy đang xoắn lấy một dây mây biến dị tựa như muốn
nó biến thành một bàn đu dây. Vì thế Trần Lam nhìn về phía Hứa A Văn, đè thấp thanh âm, rất nghiêm
túc nói:
"Ngươi buông tay ra, Chiến An Tâm ở phía sau kia, nhanh buông tay!" "Nàng ấy ở phía sau thì làm
sao?"
A Văn không thể hiểu được quay đầu nhìn về phía Chiến An Tâm, một dây mây biến dị đang quấn lấy eo
nàng ấy, khiến cho thân thể nàng ấy lắc tới lắc lui.
Chiến An Tâm ở phía sau bọn họ, thấy hoặc không thấy thì có quan hệ gì với việc hắn năm tay Trần
Lam?
Hoặc là hắn không biểu đạt rõ ràng làm cho Trần Lam không hiểu ý của hắn?
"Để nàng ấy thấy, không tốt lắm."
Quả nhiên Trần Lam không hiểu, trong lòng nàng còn có chút tức giận, ngữ khí của nàng không còn
khách khí như vừa rồi nữa.
"Ngươi không phải sẽ kết hôn với Chiến An Tâm hay sao? Vậy không cần lôi lôi kéo kéo với người phụ
nữ khác."
"Ai?"
Phảng phất như Trần Lam đang đề cập tới một vấn đề cực kỳ vớ vấn, Hứa A Văn nhìn chằm chằm vào Trần
Lam, hắn nổi giận, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, dùng lực bắt lấy tay Trần Lam, hỏi:
"Ngươi lặp lại lần nữa, ta muốn kết hôn với ai?"
Này không nói, tin đồn từ ngoại giới về Hứa A Văn là một thư sinh văn nhược, lời này quả thực là
sai thập phần a, hắn mà là thư sinh văn nhược sao, sực lực lớn như vậy, bắt lấy nàng làm nàng không
thể động đậy được.
Trần Lam không biết mình nói sai ở đâu, nên có chút cẩn thận nói:
"Ta nghe người khác nói, ngươi lớn lên từ nhỏ với Chiến An Tâm, cảm tình cực kỳ tốt, về sau còn
cưới nàng ấy, kế thừa Bách Hoa thành."
"Thành chủ An Nhiên còn rất khỏe mạnh, sinh mệnh dài lâu không thấy điểm cuối, ta kế
thừa Bách Hoa thành cái gì chứ? Trong đầu ngươi đều là
đồng thiếc sao?"
Hứa A Văn tức giận dò hỏi, thoạt nhìn hắn tức giận không nhẹ khi bị Trần Lam nói như vậy, hai tròng
mắt đen như mực, nhìn chằm chằm Trần Lam, ngón tay còn ra sức nắm lấy tay nàng, bộ dạng như hận
không thể bóp gãy mình đồng da sắt của nàng vậy.
giống như thủy triều đuổi theo con người vào rừng rậm biến dị.
Cây cối bên trong rừng bắt đầu điên cuồng cử động, hình thành một đợt sóng triều màu
xanh, đón lấy đám tôm hùm màu đen.
Trong lúc này mọi người cũng hỗ trợ giải quyết một ít tôm biến dị với thể tích lớn, con người và
thực vật biến dị phối hợp với nhau, thiên y vô phùng. Có rừng rậm biến dị hỗ trợ, mấy ngày sau đợt
tấn công của đám tôm hùm rất nhanh bị đánh lui.
Trần Lam đạp vỡ càng của một con tôm hùm trên mặt đất, nàng cúi đầu thấy giữa khe hở của những tảng
đá có mấy chồi non đang mọc ra, nhìn dáng vẻ cực kỳ nhu nhược, vừa bị Trần Lam giẫm lên.
Nàng khom lưng, cẩn thận duỗi tay, chuẩn bị đỡ một chồi non ở dưới mặt đất, ngón tay vừa mới đụng
vào chồi non mềm oặt kia, đã bị một bàn tay to cầm lấy.
Trần Lam chỉ cảm thấy bên cạnh có bóng người, nàng nghiêng đầu thấy là Hứa A Văn.
"Đừng chạm vào, nó sẽ tự mình khôi phục lại, nếu ngươi chạm vào nó sẽ công kích ngươi đó."
Thanh âm hắn rất nặng nề, tay hắn nắm lấy tay Trần Lam cũng không buông ra, hai
người cùng ngồi xổm trên mặt đất, bối cảnh phía sau là một
rừng cây rậm rạp màu xanh lục, thân cành dây mây còn đang chậm rãi sinh trưởng.
Trần Lam muốn rút tay nhưng hắn lại nắm gắt gao không cho nàng rời đi. "Buông tay!"
Trần Lam quay đầu nhìn lại rừng cây rậm rạp, nàng liếc mắt một cái đã thấy Chiến An Tâm đang ở
phía sau lưng nàng và Hứa A Văn, nàng ấy đang xoắn lấy một dây mây biến dị tựa như muốn
nó biến thành một bàn đu dây. Vì thế Trần Lam nhìn về phía Hứa A Văn, đè thấp thanh âm, rất nghiêm
túc nói:
"Ngươi buông tay ra, Chiến An Tâm ở phía sau kia, nhanh buông tay!" "Nàng ấy ở phía sau thì làm
sao?"
A Văn không thể hiểu được quay đầu nhìn về phía Chiến An Tâm, một dây mây biến dị đang quấn lấy eo
nàng ấy, khiến cho thân thể nàng ấy lắc tới lắc lui.
Chiến An Tâm ở phía sau bọn họ, thấy hoặc không thấy thì có quan hệ gì với việc hắn năm tay Trần
Lam?
Hoặc là hắn không biểu đạt rõ ràng làm cho Trần Lam không hiểu ý của hắn?
"Để nàng ấy thấy, không tốt lắm."
Quả nhiên Trần Lam không hiểu, trong lòng nàng còn có chút tức giận, ngữ khí của nàng không còn
khách khí như vừa rồi nữa.
"Ngươi không phải sẽ kết hôn với Chiến An Tâm hay sao? Vậy không cần lôi lôi kéo kéo với người phụ
nữ khác."
"Ai?"
Phảng phất như Trần Lam đang đề cập tới một vấn đề cực kỳ vớ vấn, Hứa A Văn nhìn chằm chằm vào Trần
Lam, hắn nổi giận, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, dùng lực bắt lấy tay Trần Lam, hỏi:
"Ngươi lặp lại lần nữa, ta muốn kết hôn với ai?"
Này không nói, tin đồn từ ngoại giới về Hứa A Văn là một thư sinh văn nhược, lời này quả thực là
sai thập phần a, hắn mà là thư sinh văn nhược sao, sực lực lớn như vậy, bắt lấy nàng làm nàng không
thể động đậy được.
Trần Lam không biết mình nói sai ở đâu, nên có chút cẩn thận nói:
"Ta nghe người khác nói, ngươi lớn lên từ nhỏ với Chiến An Tâm, cảm tình cực kỳ tốt, về sau còn
cưới nàng ấy, kế thừa Bách Hoa thành."
"Thành chủ An Nhiên còn rất khỏe mạnh, sinh mệnh dài lâu không thấy điểm cuối, ta kế
thừa Bách Hoa thành cái gì chứ? Trong đầu ngươi đều là
đồng thiếc sao?"
Hứa A Văn tức giận dò hỏi, thoạt nhìn hắn tức giận không nhẹ khi bị Trần Lam nói như vậy, hai tròng
mắt đen như mực, nhìn chằm chằm Trần Lam, ngón tay còn ra sức nắm lấy tay nàng, bộ dạng như hận
không thể bóp gãy mình đồng da sắt của nàng vậy.
/1330
|