Bởi vì An Nhiên phát ra thanh âm, ánh mắt con tang thi mình đồng da sắt cũng không tốt lắm, nó vẫn dựa vào thính giác làm chủ yếu, vì vậy nó đuổi theo An Nhiên, thấy vậy Tiểu Bạc Hà gì cũng không làm, chỉ thấy nàng đuổi theo ôm chặt eo con tang thi từ phía sau, trong miệng liều mạng la hét.
An Nhiên vừa đẩy mạnh chiếc xe nôi của Oa Oa vào cửa hàng mẹ và bé, nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bạc Hà, chạy nhanh ra gấp đến độ hét lớn lên:
"Ngươi cản cái gì? Để nó đến đuổi theo ta a!!!"
Sau đó An Nhiên lại chạy trở về, nàng còn không còn chưa chạy đến bên người Tiểu Bạc Hà thì con tang thi kia xoay người, tính toán đi ăn thịt Tiểu Bạc Hà ở phía sau, nhưng người đứa nhỏ tương đối lùn, lại ôm eo nó, nó xoay người, nàng cũng bị xoay theo, sau lưng chỉ còn dư lại một đứa nhỏ là Hằng Hằng.
Con tang thi mình đồng da sắt kia còn nhìn thấy chút, lập tức tỏa định mục tiêu, hướng về phía Hằng Hằng.
Hằng Hằng đều bị dọa đến choáng váng, thùng tinh hạch trong tay "Bang" một tiếng rơi xuống đất, tinh hạch sáng lấp lánh rải đầy đất, khi con tang thi đang đến rất gần Hằng Hằng, Vân Đào lắc mình qua, ôm Hằng Hằng chạy.
Tự nhiên con tang thi kia đuổi theo họ, mặc dù sau eo vẫn treo một cái Tiểu Bạc Hà, nhưng cũng không ngăn được nó muốn ăn thịt Hằng Hằng.
Khi con tang thi mình đồng da sắt kia đuổi theo 2 người kia, An Nhiên núp đằng sau có chút giống như bọ ngựa bắt ve, mấy người liền chạy vòng một vòng tầng 2, mắt thấy chạy đến cửa hàng mẹ và bé.
Đột nhiên, biến cố xảy ra, Lưu Viện vọt ra từ cửa hàng mẹ và bé, trực tiếp lao vào con tang thi mình đồng dao sắt đang đuổi theo Vân Đào và Hằng Hằng, làm cả người nó văng vào vòng bảo hộ bằng kính.
"Phanh" một tiếng, đồng thời tiếng hét chói tay cũng vang lên, đó là tiếng của Tiểu Bạc Hà đang ôm eo con tang thi bị Lưu Viện một dị năng giả lực lượng nhào qua trực tiếp va vào kính bảo hộ, An Nhiên cũng theo sau vừa lúc ôm được thân mình Tiểu Bạc Hà, vài người cũng nhau ngã trên mặt đất.
Kính bảo hộ ở tầng 2 bị đám người va chạm tạo thành lỗ thủng, Lưu Viện phát ra một tiếng kêu thống khổ, vì thế con tang thi mình đồng da sắt quay đầu lại, thừa dịp hỗn loạn cắn vào vai Lưu Viện một cái, cắn ra một miếng thịt trên vai.
"Không được thương tổn nhi tử của ta!"
Lưu Viện giống như điên rồi, đôi tay ôm lấy đầu con tang thi kia, làm đầu nó vô pháp nhúc nhích.
Tiểu Bạc Hà bị thân thể con tang thi đè ở phía dưới, trực tiếp ôm lấy cánh tay nó, An Nhiên thấy thế cũng bò lên, đem cái chân đang đạp loạn kia của nó túm chặt, một lớn một nhỏ, dùng hết sức lực từ khi bú sữa đến giờ, làm con tang thi mình đồng da sắt này như đóng đinh trên mặt đất.
Vân Đào ở cách đó không xa nhanh tay buông Hằng Hằng xuống, chạy về cùng với Lưu Viện tóm chặt lấy đầu con tang thi kia, hắn hét lớn một tiếng, cùng thêm sức lực của Lưu Viện, hai người hợp sức, ngạnh sinh sinh, chậm rãi lôi đầu con tang thi mình đồng da sắt này ra khỏi cổ, còn lôi ra một cái xương sống thật dài.
Một con tang thi lợi hại nhất mà mọi người phát hiện ra từ trước đến giờ, cứ như vậy bị ba lớn một nhỏ, bốn người sống sờ sờ vặn chặt đứt cổ....
Vân Đào vứt bỏ thứ trong tay, cái đầu nối liền với cái xương sống thật dài, ném trên mặt đất, nghe được một thanh âm nặng nề giống như một khối đồng thiết bị ném xuống nền đá cẩm thạch.
Nhìn thi thể của con tang thi này đã chết đến không thể chết hơn, An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, buông hai chân nó ra, ngồi dậy trên mặt đất, xoa xoa đầu đầy mồ hôi.
An Nhiên vừa đẩy mạnh chiếc xe nôi của Oa Oa vào cửa hàng mẹ và bé, nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bạc Hà, chạy nhanh ra gấp đến độ hét lớn lên:
"Ngươi cản cái gì? Để nó đến đuổi theo ta a!!!"
Sau đó An Nhiên lại chạy trở về, nàng còn không còn chưa chạy đến bên người Tiểu Bạc Hà thì con tang thi kia xoay người, tính toán đi ăn thịt Tiểu Bạc Hà ở phía sau, nhưng người đứa nhỏ tương đối lùn, lại ôm eo nó, nó xoay người, nàng cũng bị xoay theo, sau lưng chỉ còn dư lại một đứa nhỏ là Hằng Hằng.
Con tang thi mình đồng da sắt kia còn nhìn thấy chút, lập tức tỏa định mục tiêu, hướng về phía Hằng Hằng.
Hằng Hằng đều bị dọa đến choáng váng, thùng tinh hạch trong tay "Bang" một tiếng rơi xuống đất, tinh hạch sáng lấp lánh rải đầy đất, khi con tang thi đang đến rất gần Hằng Hằng, Vân Đào lắc mình qua, ôm Hằng Hằng chạy.
Tự nhiên con tang thi kia đuổi theo họ, mặc dù sau eo vẫn treo một cái Tiểu Bạc Hà, nhưng cũng không ngăn được nó muốn ăn thịt Hằng Hằng.
Khi con tang thi mình đồng da sắt kia đuổi theo 2 người kia, An Nhiên núp đằng sau có chút giống như bọ ngựa bắt ve, mấy người liền chạy vòng một vòng tầng 2, mắt thấy chạy đến cửa hàng mẹ và bé.
Đột nhiên, biến cố xảy ra, Lưu Viện vọt ra từ cửa hàng mẹ và bé, trực tiếp lao vào con tang thi mình đồng dao sắt đang đuổi theo Vân Đào và Hằng Hằng, làm cả người nó văng vào vòng bảo hộ bằng kính.
"Phanh" một tiếng, đồng thời tiếng hét chói tay cũng vang lên, đó là tiếng của Tiểu Bạc Hà đang ôm eo con tang thi bị Lưu Viện một dị năng giả lực lượng nhào qua trực tiếp va vào kính bảo hộ, An Nhiên cũng theo sau vừa lúc ôm được thân mình Tiểu Bạc Hà, vài người cũng nhau ngã trên mặt đất.
Kính bảo hộ ở tầng 2 bị đám người va chạm tạo thành lỗ thủng, Lưu Viện phát ra một tiếng kêu thống khổ, vì thế con tang thi mình đồng da sắt quay đầu lại, thừa dịp hỗn loạn cắn vào vai Lưu Viện một cái, cắn ra một miếng thịt trên vai.
"Không được thương tổn nhi tử của ta!"
Lưu Viện giống như điên rồi, đôi tay ôm lấy đầu con tang thi kia, làm đầu nó vô pháp nhúc nhích.
Tiểu Bạc Hà bị thân thể con tang thi đè ở phía dưới, trực tiếp ôm lấy cánh tay nó, An Nhiên thấy thế cũng bò lên, đem cái chân đang đạp loạn kia của nó túm chặt, một lớn một nhỏ, dùng hết sức lực từ khi bú sữa đến giờ, làm con tang thi mình đồng da sắt này như đóng đinh trên mặt đất.
Vân Đào ở cách đó không xa nhanh tay buông Hằng Hằng xuống, chạy về cùng với Lưu Viện tóm chặt lấy đầu con tang thi kia, hắn hét lớn một tiếng, cùng thêm sức lực của Lưu Viện, hai người hợp sức, ngạnh sinh sinh, chậm rãi lôi đầu con tang thi mình đồng da sắt này ra khỏi cổ, còn lôi ra một cái xương sống thật dài.
Một con tang thi lợi hại nhất mà mọi người phát hiện ra từ trước đến giờ, cứ như vậy bị ba lớn một nhỏ, bốn người sống sờ sờ vặn chặt đứt cổ....
Vân Đào vứt bỏ thứ trong tay, cái đầu nối liền với cái xương sống thật dài, ném trên mặt đất, nghe được một thanh âm nặng nề giống như một khối đồng thiết bị ném xuống nền đá cẩm thạch.
Nhìn thi thể của con tang thi này đã chết đến không thể chết hơn, An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, buông hai chân nó ra, ngồi dậy trên mặt đất, xoa xoa đầu đầy mồ hôi.
/1330
|