"Luyện ca, chuyện này đã có nhân chứng, trong lòng ngươi không thoải mái như thế nào cũng nên tiếp thu hiện thực, chị dâu là một người phụ nữ bình thường, ở mạt thế, người phụ nữ bình thường nào mà không bị đàn ông khi dễ qua...."
Dưới lời nói tự cho là đúng của Đường Ti Lạc, Chiến Luyện đứng dậy, nắm chặt tay, hốc mắt đỏ lên giống như muốn giết người, ánh mắt đó thẳng tắp phóng về phía Đường Ti Lạc, tuy rằng hắn không đánh phụ nữ, nhưng vẫn không nhịn được, hắn còn chưa vọt đến trước mặt nàng kia thì Lạc Phi Phàm đã nhảy ra, túm một cái bắt được Đường Ti Lạc.
"Đừng nói nữa, Đường Ti Lạc, ngươi câm miệng đi."
Lạc Phi Phàm cảm nhận được nội tâm của Chiến Luyện sinh khí phát ra sát khí, nắm cánh tay Đường Ti Lạc, kéo xuống dưới tháp canh.
"Có đôi khi, đối với một người đàn ông một số việc không cần người không liên quan đến quản, ngươi đang bận rộn ở đâu thì đến chỗ đó nhanh đi, cái gì cũng không biết, tù mù khuyên cái gì?"
"Ta cái gì mà không biết?"
Đường Ti Lạc có chút nổi giận, gạt tay Lạc Phi Phàm ra, ngón tay trắng nõn như cọng hành của nàng chỉ vào ngực Lạc Phi Phàm, nói:
"Còn không phải vợ của Chiến Luyện bị một đám bảo vệ...."
"Nói nhỏ giọng chút đi!!!!" Lạc Phi Phàm bưng kín cái mồm không biết tiết chế của Đường Ti Lạc, mặt mang vẻ cảnh cáo nói:
"Chuyện này, không biết Hà Tiểu Mỹ kia nói thật hay giả, A Luyện chính mình có nhận định riêng, miệng của ngươi đừng nơi nơi nói bừa nữa."
Lạc Phi Phàm thông qua nhiều tin tức, biết Chiến Luyện chính mình đã xem qua hình ảnh của An Nhiên trong camera ở tiểu khu, tuy rằng Chiến Luyện không nói tỉ mỉ, nhưng từ phản ứng của hắn thì An Nhiên cũng không mang theo đứa nhỏ phải chịu đựng những việc bất kham như Tiểu Mỹ nói.
Nhưng mà phải nói như thế nào nhỉ, người đàn ông nào khi nghe được từ người khác nói vợ của mình bị tao ngộ thê thảm như vậy sẽ không tức giận đâu? Trong khoảng thời gian này Chiến Luyện chính mình cũng trải qua không tốt lắm, hắn vẫn luôn cảm thấy hối hận cùng thống khổ vì mình hơn nửa năm không quan tâm đến An Nhiên, bỏ lỡ việc An Nhiên mang thai và sinh đứa nhỏ.
Hơn nữa trong mạt thế này, hắn từng ngày từng ngày đi tìm nhưng hy vọng tìm được An Nhiên và hài tử càng lúc càng xa vời, áp lực của hắn càng ngày càng lớn, mỗi ngày thời gian ngủ cũng càng ít đi, bởi vì hắn sợ mỗi lần mình nhắm mắt ngủ, đều sẽ bỏ lỡ mất hành tung của An Nhiên và hài tử của mình.
Cho nên hắn bị cái loại hối hận và áp lực song song tra tấn, Hà Tiểu Mỹ vừa đến nói như vậy, vô luận những lời nói đó có thật hay không, đều đủ để trở thành áp lực đẩy ra cọng rơm cuối cùng của Chiến Luyện.
Mà Đường Ti Lạc này lại là một nữ nhân không chút tương quan nào, ở đây khoa tay múa chân phát biểu ý kiến, nếu Chiến Luyện không phải là một người có thần kinh không bình thường, sợ Đường Ti Lạc kia sẽ bị giết chết cũng không biết chừng.
"Việc này thì có cái gì không thể nói?"
Đường Ti Lạc kéo bàn tay của Lạc Phi Phàm đang che miệng mình lại, nhưng thanh âm vẫn nhỏ xuống một chút:
"Ta và các ngươi nói này, trong mạt thế nữ nhân không có nửa điểm giá trị vũ lực để bàng thân, phần lớn vận mệnh đều là dạng này, trong khoảng thời gian này ta nhìn thấy nhiều, có nữ nhân là tự nguyện, có nữ nhân bị cưỡng bách, nhưng vận mệnh của mỗi người đàn bà như vậy đều giống như một khuôn mẫu được khắc ra giống nhau thôi."
Sau đó, Đường Ti Lạc thở dài, thật tình trong lòng cảm thấy tiếc nối, nói với Lạc Phi Phàm:
"Chuyện này, ngươi vẫn là nên khuyên nhủ Luyện ca, vô luận tìm được chị dâu hay không thì cũng đừng quá để ý đến điều đó, mạt thế tạo thương tổn rất lớn đối với nữ nhân, chị dâu.... Rốt cuộc chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi."
Dưới lời nói tự cho là đúng của Đường Ti Lạc, Chiến Luyện đứng dậy, nắm chặt tay, hốc mắt đỏ lên giống như muốn giết người, ánh mắt đó thẳng tắp phóng về phía Đường Ti Lạc, tuy rằng hắn không đánh phụ nữ, nhưng vẫn không nhịn được, hắn còn chưa vọt đến trước mặt nàng kia thì Lạc Phi Phàm đã nhảy ra, túm một cái bắt được Đường Ti Lạc.
"Đừng nói nữa, Đường Ti Lạc, ngươi câm miệng đi."
Lạc Phi Phàm cảm nhận được nội tâm của Chiến Luyện sinh khí phát ra sát khí, nắm cánh tay Đường Ti Lạc, kéo xuống dưới tháp canh.
"Có đôi khi, đối với một người đàn ông một số việc không cần người không liên quan đến quản, ngươi đang bận rộn ở đâu thì đến chỗ đó nhanh đi, cái gì cũng không biết, tù mù khuyên cái gì?"
"Ta cái gì mà không biết?"
Đường Ti Lạc có chút nổi giận, gạt tay Lạc Phi Phàm ra, ngón tay trắng nõn như cọng hành của nàng chỉ vào ngực Lạc Phi Phàm, nói:
"Còn không phải vợ của Chiến Luyện bị một đám bảo vệ...."
"Nói nhỏ giọng chút đi!!!!" Lạc Phi Phàm bưng kín cái mồm không biết tiết chế của Đường Ti Lạc, mặt mang vẻ cảnh cáo nói:
"Chuyện này, không biết Hà Tiểu Mỹ kia nói thật hay giả, A Luyện chính mình có nhận định riêng, miệng của ngươi đừng nơi nơi nói bừa nữa."
Lạc Phi Phàm thông qua nhiều tin tức, biết Chiến Luyện chính mình đã xem qua hình ảnh của An Nhiên trong camera ở tiểu khu, tuy rằng Chiến Luyện không nói tỉ mỉ, nhưng từ phản ứng của hắn thì An Nhiên cũng không mang theo đứa nhỏ phải chịu đựng những việc bất kham như Tiểu Mỹ nói.
Nhưng mà phải nói như thế nào nhỉ, người đàn ông nào khi nghe được từ người khác nói vợ của mình bị tao ngộ thê thảm như vậy sẽ không tức giận đâu? Trong khoảng thời gian này Chiến Luyện chính mình cũng trải qua không tốt lắm, hắn vẫn luôn cảm thấy hối hận cùng thống khổ vì mình hơn nửa năm không quan tâm đến An Nhiên, bỏ lỡ việc An Nhiên mang thai và sinh đứa nhỏ.
Hơn nữa trong mạt thế này, hắn từng ngày từng ngày đi tìm nhưng hy vọng tìm được An Nhiên và hài tử càng lúc càng xa vời, áp lực của hắn càng ngày càng lớn, mỗi ngày thời gian ngủ cũng càng ít đi, bởi vì hắn sợ mỗi lần mình nhắm mắt ngủ, đều sẽ bỏ lỡ mất hành tung của An Nhiên và hài tử của mình.
Cho nên hắn bị cái loại hối hận và áp lực song song tra tấn, Hà Tiểu Mỹ vừa đến nói như vậy, vô luận những lời nói đó có thật hay không, đều đủ để trở thành áp lực đẩy ra cọng rơm cuối cùng của Chiến Luyện.
Mà Đường Ti Lạc này lại là một nữ nhân không chút tương quan nào, ở đây khoa tay múa chân phát biểu ý kiến, nếu Chiến Luyện không phải là một người có thần kinh không bình thường, sợ Đường Ti Lạc kia sẽ bị giết chết cũng không biết chừng.
"Việc này thì có cái gì không thể nói?"
Đường Ti Lạc kéo bàn tay của Lạc Phi Phàm đang che miệng mình lại, nhưng thanh âm vẫn nhỏ xuống một chút:
"Ta và các ngươi nói này, trong mạt thế nữ nhân không có nửa điểm giá trị vũ lực để bàng thân, phần lớn vận mệnh đều là dạng này, trong khoảng thời gian này ta nhìn thấy nhiều, có nữ nhân là tự nguyện, có nữ nhân bị cưỡng bách, nhưng vận mệnh của mỗi người đàn bà như vậy đều giống như một khuôn mẫu được khắc ra giống nhau thôi."
Sau đó, Đường Ti Lạc thở dài, thật tình trong lòng cảm thấy tiếc nối, nói với Lạc Phi Phàm:
"Chuyện này, ngươi vẫn là nên khuyên nhủ Luyện ca, vô luận tìm được chị dâu hay không thì cũng đừng quá để ý đến điều đó, mạt thế tạo thương tổn rất lớn đối với nữ nhân, chị dâu.... Rốt cuộc chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi."
/1330
|