Nói thật, tính cách hiện tại của Chiến Luyện so với trước kia đã tốt không phải tí tẹo, trước khi
mạt thế, nàng nếu nói điều hắn không thích nghe, ngay tại chỗ liền bạo nộ, chỗ nào còn có thể ủy ủy
khuất khuất như vậy đi ra cửa? Sau đó An Nhiên ngồi ở bàn ăn mì sợi, nhớ tới Tiểu Bạc Hà ở cách
vách, lại thở dài, ba lượng hai hạ nhanh ăn xong mì sợi, đi cách vách, đem Tiểu Bạc Hà đang ngốc
ngốc canh giữ bên mép chiếc giường nhỏ của Oa Oa kêu lại đây, để nàng ấy ăn chút mì lại nói sau.
Tính tình Tiểu Bạc Hà vẫn là cái loại an bài như thế nào thì tiếp thu y vậy như cũ, thậm chí An
Nhiên bảo nàng ngồi nàng liền ngồi, bảo nàng ăn mì liền ăn mì, phảng phất như càng ngày càng chết
lặng, càng ngày càng không có cảm xúc của mình.
Mà khi mặt trời càng ngày càng độc chiếu xuống bên vòng bảo hộ, Chiến Luyện ngồi dựa lên trên đó,
bởi vì tâm tình có chút phiền muộn, theo thói quen tay duỗi vào trong túi quần, muốn lấy bao thuốc
bên trong, nhưng khi moi điếu thuốc ra, nghĩ nghĩ, sau trực tiếp ném bao thuốc xuống từ vòng bảo hộ
xuống.
Sau đó hắn nhìn thấy An Nhiên kêu Tiểu Bạc Hà đi sang phòng cách vách, để Chiến An Tâm ở lại một
mình trong gian phòng.
Một mình a!
Tâm tư Chiến Luyện tức khắc nóng lên, ngắm ngắm An Nhiên và Tiểu Bạc Hà vào phòng, hắn bước chân
dài, nhanh chóng đi đến trước cửa phòng của
Chiến An Tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tâm tình kích động đầy cõi lòng, đi vào, chậm rãi giơ tay
duỗi về hướng chiếc giường em bé màu trắng nơi Chiến An Tâm đang nằm.
"Con..."
Hắn chần chờ cúi đầu, trơ mắt nhìn Chiến An Tâm vốn dĩ đang ngủ say, giờ nằm ở giường em bé chậm
rãi mở đôi mắt nhập nhèm, miệng nhỏ kia đánh cái ngáp, bụng nhỏ tròn trịa đắp một cái chăn
mỏng, thịt béo ngân ngấn chồng chất trên cánh tay nhỏ, vẫy vẫy, bắt được góc chăn trên người.
Mẹ nàng đem nàng dưỡng thực sự rất tốt a, tuy thời tiết rất nóng, nhưng năng lực khống chế điều
tiết nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ không được tốt lắm, bởi vì sợ đứa nhỏ cảm lạnh, nên An Nhiên mặc
cho nàng một chiếc áo sơ sinh làm bằng bông vải, trên mông bọc bỉm, trên chân còn đi một đôi tất
thoáng khí.
Trên vớ còn gắn hai quả anh đào bằng len, theo mỗi lần Chiến An Tâm nhấc chân đá đá,
thì hai quả anh đào nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt đáng yêu.
Cả người Chiến An Tâm đều sạch sẽ, làm người khác nhìn vào đặc biệt thoải mái, dễ
chịu.
Nhưng nhìn trong miệng Chiến An Tâm ân ân hừ hừ, lại quơ tay đá chân, Chiến Luyện như lâm vào đại
địch, nghiêm túc ghé vào bên cạnh giường nhỏ hỏi:
"Con như thế nào lại tỉnh?"
Cái này hỏng rồi, tỉnh dậy rồi phải làm sao bây giờ?
Đứa nhỏ mới ba tháng mấy ngày, thịt thịt trên tay xếp thành mấy cái nếp gấp, làn da còn trắng còn
mỏng hơn so với giấy, nắm chặt bàn tay nhỏ, vung đến vung đi, một tiểu nắm tay còn nắm cái chăn
mỏng ở trên bụng, đôi mắt nàng tròn trịa đen bóng, nhìn vào cái kính râm treo trên cổ áo của Chiến
Luyện, phản chiếu lại một cái mặt tròn tròn của tiểu oa nhi, đứa nhỏ hắc hắc hắc cười.
"Có chuyện gì hay lại cười như vậy?"
Chiến Luyện lại đưa mặt đến gần Oa Oa một chút, khuôn mặt nhỏ trên kính râm lại lớn một chút, Oa Oa
cười đến lợi hại hơn, thân thể nhỏ bé nằm trên chiếc giường, đều cười đến co rút.
"Buồn cười sao? Thoạt nhìn ba ba có phải giống cái gây cười hay không a?" Chiến Luyện lại kéo xa
khuôn mặt một chút, Oa Oa vừa mới dừng cười lại cười đến co rút lên, dường như hắn tìm được một
chút quy luật, kéo khuôn mặt mình ra xa rồi lại gần chơi đùa với Oa Oa, rất hạnh phúc.
Hắn cảm thấy đây khẳng định là do quan hệ huyết thống trời sinh cha và con, làm giữa hắn và con gái
không hề có ngăn cách, con gái hắn vừa thấy hắn liền cười, này chứng minh rằng nữ nhi của hắn khẳng
định biết được, hắn là ba ba của nàng a!
Xem đi, tình cảm cha con, là không cần bồi dưỡng, trời sinh đã có rồi a!!!
mạt thế, nàng nếu nói điều hắn không thích nghe, ngay tại chỗ liền bạo nộ, chỗ nào còn có thể ủy ủy
khuất khuất như vậy đi ra cửa? Sau đó An Nhiên ngồi ở bàn ăn mì sợi, nhớ tới Tiểu Bạc Hà ở cách
vách, lại thở dài, ba lượng hai hạ nhanh ăn xong mì sợi, đi cách vách, đem Tiểu Bạc Hà đang ngốc
ngốc canh giữ bên mép chiếc giường nhỏ của Oa Oa kêu lại đây, để nàng ấy ăn chút mì lại nói sau.
Tính tình Tiểu Bạc Hà vẫn là cái loại an bài như thế nào thì tiếp thu y vậy như cũ, thậm chí An
Nhiên bảo nàng ngồi nàng liền ngồi, bảo nàng ăn mì liền ăn mì, phảng phất như càng ngày càng chết
lặng, càng ngày càng không có cảm xúc của mình.
Mà khi mặt trời càng ngày càng độc chiếu xuống bên vòng bảo hộ, Chiến Luyện ngồi dựa lên trên đó,
bởi vì tâm tình có chút phiền muộn, theo thói quen tay duỗi vào trong túi quần, muốn lấy bao thuốc
bên trong, nhưng khi moi điếu thuốc ra, nghĩ nghĩ, sau trực tiếp ném bao thuốc xuống từ vòng bảo hộ
xuống.
Sau đó hắn nhìn thấy An Nhiên kêu Tiểu Bạc Hà đi sang phòng cách vách, để Chiến An Tâm ở lại một
mình trong gian phòng.
Một mình a!
Tâm tư Chiến Luyện tức khắc nóng lên, ngắm ngắm An Nhiên và Tiểu Bạc Hà vào phòng, hắn bước chân
dài, nhanh chóng đi đến trước cửa phòng của
Chiến An Tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tâm tình kích động đầy cõi lòng, đi vào, chậm rãi giơ tay
duỗi về hướng chiếc giường em bé màu trắng nơi Chiến An Tâm đang nằm.
"Con..."
Hắn chần chờ cúi đầu, trơ mắt nhìn Chiến An Tâm vốn dĩ đang ngủ say, giờ nằm ở giường em bé chậm
rãi mở đôi mắt nhập nhèm, miệng nhỏ kia đánh cái ngáp, bụng nhỏ tròn trịa đắp một cái chăn
mỏng, thịt béo ngân ngấn chồng chất trên cánh tay nhỏ, vẫy vẫy, bắt được góc chăn trên người.
Mẹ nàng đem nàng dưỡng thực sự rất tốt a, tuy thời tiết rất nóng, nhưng năng lực khống chế điều
tiết nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ không được tốt lắm, bởi vì sợ đứa nhỏ cảm lạnh, nên An Nhiên mặc
cho nàng một chiếc áo sơ sinh làm bằng bông vải, trên mông bọc bỉm, trên chân còn đi một đôi tất
thoáng khí.
Trên vớ còn gắn hai quả anh đào bằng len, theo mỗi lần Chiến An Tâm nhấc chân đá đá,
thì hai quả anh đào nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt đáng yêu.
Cả người Chiến An Tâm đều sạch sẽ, làm người khác nhìn vào đặc biệt thoải mái, dễ
chịu.
Nhưng nhìn trong miệng Chiến An Tâm ân ân hừ hừ, lại quơ tay đá chân, Chiến Luyện như lâm vào đại
địch, nghiêm túc ghé vào bên cạnh giường nhỏ hỏi:
"Con như thế nào lại tỉnh?"
Cái này hỏng rồi, tỉnh dậy rồi phải làm sao bây giờ?
Đứa nhỏ mới ba tháng mấy ngày, thịt thịt trên tay xếp thành mấy cái nếp gấp, làn da còn trắng còn
mỏng hơn so với giấy, nắm chặt bàn tay nhỏ, vung đến vung đi, một tiểu nắm tay còn nắm cái chăn
mỏng ở trên bụng, đôi mắt nàng tròn trịa đen bóng, nhìn vào cái kính râm treo trên cổ áo của Chiến
Luyện, phản chiếu lại một cái mặt tròn tròn của tiểu oa nhi, đứa nhỏ hắc hắc hắc cười.
"Có chuyện gì hay lại cười như vậy?"
Chiến Luyện lại đưa mặt đến gần Oa Oa một chút, khuôn mặt nhỏ trên kính râm lại lớn một chút, Oa Oa
cười đến lợi hại hơn, thân thể nhỏ bé nằm trên chiếc giường, đều cười đến co rút.
"Buồn cười sao? Thoạt nhìn ba ba có phải giống cái gây cười hay không a?" Chiến Luyện lại kéo xa
khuôn mặt một chút, Oa Oa vừa mới dừng cười lại cười đến co rút lên, dường như hắn tìm được một
chút quy luật, kéo khuôn mặt mình ra xa rồi lại gần chơi đùa với Oa Oa, rất hạnh phúc.
Hắn cảm thấy đây khẳng định là do quan hệ huyết thống trời sinh cha và con, làm giữa hắn và con gái
không hề có ngăn cách, con gái hắn vừa thấy hắn liền cười, này chứng minh rằng nữ nhi của hắn khẳng
định biết được, hắn là ba ba của nàng a!
Xem đi, tình cảm cha con, là không cần bồi dưỡng, trời sinh đã có rồi a!!!
/1330
|