Có lẽ vạn vật trong thiên hạ là tương sinh tương khắc, An Nhiên là dị năng giả hệ mộc, thực vật của
nàng như thế nào cũng không cắn được cái loại tang thi hệ kim này, nhưng Lạc Phi Phàm vừa ra ngựa,
tung một hỏa cầu ra ngoài, lập tức nóng chảy tang thi hệ kim kia, cho nên bên ngoài bệnh viện,
ngoại trừ việc số lượng tang thi nhiều một chút, cũng không có xuất hiện nguy cơ tang thi đánh vào
bên trong bệnh viện.
Càng không cần dùng dị năng của An Nhiên ra ngựa, những con tang thi tiểu lâu la bình thường thì
phi dao của Chiến Luyện cũng đủ để giải quyết
chúng, dư lại mấy con cá lọt lưới cũng có Vân Đào cùng mấy người dị năng giả lực lượng giải quyết.
Thế cục ổn định xuống, tới buổi tối, trong huyện thành nhỏ này cũng không có quá nhiều tang thi,
tang thi có thể hoạt động cơ bản đều đã bị giải quyết, mọi người thu thập vật tư đào tinh hạch,
xong thanh thản ổn định chuẩn bị đi ngủ.
Đêm xuống, gió có chút lớn, dưới ánh trăng hơi sáng ở bên ngoài, cành cây bị gió thổi lắc qua lắc
lại, bóng dáng chiếu vào ô cửa sổ khép kín giống như những xúc tua của yêu quái đang giương nanh
múa vuốt.
An Nhiên dùng bếp dầu xách tay, tìm một nồi sắt nhỏ, chuẩn bị nấu mì cho Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng,
tìm trái tìm phải không tìm được bình nước, liền cầm nồi, chạy đến văn phòng bác sĩ, đưa chiếc nồi
nhỏ duỗi trước mặt Triệu Như.
"Cho chút nước đi."
Triệu Như đang ngồi ở cạnh bàn, sửa sang ghi chép lại bệnh lý của Tiểu Bạc Hà, mí mắt cũng chưa
nâng, ngón tay để vào trong nồi sắt, đổ cho An Nhiên hơn nửa nồi nước, thuận tiện nói:
"Nấu thêm cho bà cô ta một ít mỳ, bà cũng đã lâu không được ăn đồ nóng hổi rồi."
"Nga, được."
An Nhiên bưng hơn nửa nồi nước trở về phòng của mình, đậy vung nồi vào, đang suy nghĩ xem nên nấu
mì ở đâu? Phòng bệnh này không có được một cái bàn gì đó, thì Vân Đào đã khiêng hai bình nước
khoáng lớn lên tầng, thấy An Nhiên đã có nước, tự cho là Chiến Luyện chuẩn bị cho nàng, cũng không
hỏi nhiều, buông hai bình nước xuống nói với An Nhiên:
"Vừa rồi không có không ít chuột tới đây, nhiều hơn so với tang thi, các ngươi cẩn thận một chút,
chúng ta đều ở bên ngoài."
"Muốn ta hỗ trợ không?" An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Vân Đào, chuột a, bé như
vậy, những người đàn ông này cũng lười giết chúng đi, không bằng để thực vật của nàng ăn
hết.
Vân Đào cười với An Nhiên một chút, đi đến bên người nàng, lời ít ý nhiều nói:
"Ngươi cũng đừng quá xem thường nam nhân, hiện tại là lúc thể hiện giá trị của mình."
Đúng vào lúc này, Chiến Luyện ôm một cái thùng bát đũa dùng một lần chưa mở đóng gói
đi lên, thấy Vân Đào và An Nhiên đứng khá gần, mặt nghiêm lại, thả cái thùng trong ngực xuống mặt
đất, reo lên:
"Vân Đào, đi, chúng ta đi ra bên ngoài diệt chuột đi."
Cuối cùng lại lấy ra một túi tinh hạch lớn, đặt trên cái thùng nói thêm với An Nhiên:
"Thu tốt."
Vân Đào thấy bộ dạng mặt nhỏ mũi nhỏ này của Chiến Luyện, liền biết hắn không thích mình thân cận
với An Nhiên, liền đi tới bên người Hằng Hằng, sờ sờ đầu của đứa nhỏ, chủ động xoay người đi ra
phòng bệnh, lưu Chiến Luyện trong phòng.
Chiến Luyện sai sử Vân Đào đi rồi, nhưng mình thì không nhúc nhích, đứng tại chỗ, thấy
An Nhiên đi tới đi lui tìm đồ vật, liền nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn tìm cái gì?"
"Ta muốn tìm một cái bàn, không thể đều để bát đũa ở trên giường đi." "Chờ."
Chiến Luyện lộc cộc chạy đi ra ngoài, chốc lát lại lộc cộc trở về, trong tay bê một chiếc bàn khá
lớn, hình vuông, đặt ở bên ngoài phòng bệnh.
"Ngươi nấu ở bên ngoài đi, thiếu cái gì thì nói một tiếng, ta lấy cho ngươi."
nàng như thế nào cũng không cắn được cái loại tang thi hệ kim này, nhưng Lạc Phi Phàm vừa ra ngựa,
tung một hỏa cầu ra ngoài, lập tức nóng chảy tang thi hệ kim kia, cho nên bên ngoài bệnh viện,
ngoại trừ việc số lượng tang thi nhiều một chút, cũng không có xuất hiện nguy cơ tang thi đánh vào
bên trong bệnh viện.
Càng không cần dùng dị năng của An Nhiên ra ngựa, những con tang thi tiểu lâu la bình thường thì
phi dao của Chiến Luyện cũng đủ để giải quyết
chúng, dư lại mấy con cá lọt lưới cũng có Vân Đào cùng mấy người dị năng giả lực lượng giải quyết.
Thế cục ổn định xuống, tới buổi tối, trong huyện thành nhỏ này cũng không có quá nhiều tang thi,
tang thi có thể hoạt động cơ bản đều đã bị giải quyết, mọi người thu thập vật tư đào tinh hạch,
xong thanh thản ổn định chuẩn bị đi ngủ.
Đêm xuống, gió có chút lớn, dưới ánh trăng hơi sáng ở bên ngoài, cành cây bị gió thổi lắc qua lắc
lại, bóng dáng chiếu vào ô cửa sổ khép kín giống như những xúc tua của yêu quái đang giương nanh
múa vuốt.
An Nhiên dùng bếp dầu xách tay, tìm một nồi sắt nhỏ, chuẩn bị nấu mì cho Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng,
tìm trái tìm phải không tìm được bình nước, liền cầm nồi, chạy đến văn phòng bác sĩ, đưa chiếc nồi
nhỏ duỗi trước mặt Triệu Như.
"Cho chút nước đi."
Triệu Như đang ngồi ở cạnh bàn, sửa sang ghi chép lại bệnh lý của Tiểu Bạc Hà, mí mắt cũng chưa
nâng, ngón tay để vào trong nồi sắt, đổ cho An Nhiên hơn nửa nồi nước, thuận tiện nói:
"Nấu thêm cho bà cô ta một ít mỳ, bà cũng đã lâu không được ăn đồ nóng hổi rồi."
"Nga, được."
An Nhiên bưng hơn nửa nồi nước trở về phòng của mình, đậy vung nồi vào, đang suy nghĩ xem nên nấu
mì ở đâu? Phòng bệnh này không có được một cái bàn gì đó, thì Vân Đào đã khiêng hai bình nước
khoáng lớn lên tầng, thấy An Nhiên đã có nước, tự cho là Chiến Luyện chuẩn bị cho nàng, cũng không
hỏi nhiều, buông hai bình nước xuống nói với An Nhiên:
"Vừa rồi không có không ít chuột tới đây, nhiều hơn so với tang thi, các ngươi cẩn thận một chút,
chúng ta đều ở bên ngoài."
"Muốn ta hỗ trợ không?" An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Vân Đào, chuột a, bé như
vậy, những người đàn ông này cũng lười giết chúng đi, không bằng để thực vật của nàng ăn
hết.
Vân Đào cười với An Nhiên một chút, đi đến bên người nàng, lời ít ý nhiều nói:
"Ngươi cũng đừng quá xem thường nam nhân, hiện tại là lúc thể hiện giá trị của mình."
Đúng vào lúc này, Chiến Luyện ôm một cái thùng bát đũa dùng một lần chưa mở đóng gói
đi lên, thấy Vân Đào và An Nhiên đứng khá gần, mặt nghiêm lại, thả cái thùng trong ngực xuống mặt
đất, reo lên:
"Vân Đào, đi, chúng ta đi ra bên ngoài diệt chuột đi."
Cuối cùng lại lấy ra một túi tinh hạch lớn, đặt trên cái thùng nói thêm với An Nhiên:
"Thu tốt."
Vân Đào thấy bộ dạng mặt nhỏ mũi nhỏ này của Chiến Luyện, liền biết hắn không thích mình thân cận
với An Nhiên, liền đi tới bên người Hằng Hằng, sờ sờ đầu của đứa nhỏ, chủ động xoay người đi ra
phòng bệnh, lưu Chiến Luyện trong phòng.
Chiến Luyện sai sử Vân Đào đi rồi, nhưng mình thì không nhúc nhích, đứng tại chỗ, thấy
An Nhiên đi tới đi lui tìm đồ vật, liền nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn tìm cái gì?"
"Ta muốn tìm một cái bàn, không thể đều để bát đũa ở trên giường đi." "Chờ."
Chiến Luyện lộc cộc chạy đi ra ngoài, chốc lát lại lộc cộc trở về, trong tay bê một chiếc bàn khá
lớn, hình vuông, đặt ở bên ngoài phòng bệnh.
"Ngươi nấu ở bên ngoài đi, thiếu cái gì thì nói một tiếng, ta lấy cho ngươi."
/1330
|