"Không thể, chúng nó ăn quá nhiều, da cũng dày, ăn bao nhiêu sinh sản bấy nhiêu."
An Nhiên lắc đầu, thực vật của nàng chính là đồ ăn của chúng, nhiều nhất chỉ có thể tiêu diệt một
đợt chúng lại đến một đợt, thật sự quá phiền toái. An Nhiên cau mày vứt một nắm vôi trong tay hỏi
Vân Đào:
"Phía trước thế nào rồi?"
"Tương đối phiền toái, chúng ta phải đi thôi, Trương Bác Huân nói cái huyện này trước
mạt thế có dịch chuột."
Nói xong, Vân Đào xoay người lại ôm Tiểu Bạc Hà trên giường bệnh lên, thuận tay lấy bình nước biển
đang truyền cho đứa nhỏ treo trên giá, nói với An Nhiên:
"Ngươi thu thập cho Oa Oa và vật tư đi, đi ra cửa chính, Chiến Luyện sẽ tìm xe cho chúng ta."
"Được."
An Nhiên vội vàng bế lên Oa Oa đang chơi ở trên giường, thu thập vật tư....
kỳ thật cũng không có gì nhiều để thu thập, một cái bếp xách tay, một cái nồi, một thùng đồ linh
tinh, và hai bình nước khoáng.
Nàng nhớ đến Triệu Như và Triệu Thiến Dung liền vội vội vàng vàng ôm Oa Oa đi đến phòng giải phẫu,
đẩy cửa phòng ra, đối với Triệu Như ở bên trong hô:
"Triệu Như, nhanh lên đi, nơi này của ngươi xử lý xong chưa?"
"Làm sao vậy?" Triệu Như đã băng bó xong cho người bị chuột cắn, hiện tại đang dọn dẹp, vừa nghe An
Nhiên nói vậy, giơ ống tiêm đang cầm trong tay vội vã chạy ra khỏi phòng.
"Vân Đào nói cái huyện này trước mạt thế gặp phải dịch chuột, lũ chuột ở bên ngoài so với con mèo
còn lớn hơn, chạy nhanh đi thôi."
"Được," Triệu Như gật đầu, quay đầu lại chỉ huy mấy người Lương Tử Ngộ, đem người bị
chuột cắn bị thương kia nâng xuống giường phẫu thuật. An Nhiên vừa thấy, trên mặt chần chờ, hỏi:
"Ta có một người bạn, đã từng bị tang thi cắn, sau đó nàng cũng biến thành tang thi, ngươi nói
người bị lũ chuột cắn qua, có thể biến thành tang thi hay không?"
"Không biết."
Sác mặt Triệu Như ngưng trọng, vội vàng ra khỏi phòng giải phẫu đi đón Triệu Thiến Dung:
"Nhưng hắn còn chưa chết, không thể cứ để đó mặc kệ được." "Đây là tất nhiên."
An Nhiên gật đầu, chưa nói cái gì, ôm Oa Oa mang theo một túi nilon lớn, đi xuống tầng.
Nàng nhìn Triệu Như có mấy người Lương Tử Ngộ kia hỗ trợ, mấy người bọn họ tạo thành một tiểu đội,
An Nhiên cũng không giúp gì được Triệu Như, chỉ lo tốt cho mấy người bên nàng là tốt rồi.
Ra tới cửa chính, trong ánh lửa bập bùng làm An Nhiên không thấy rõ đường đi, nhiệt
độ không khí lên rất cao, làm đầu tóc ngắn của An Nhiên muốn dựng đứng, Oa Oa trong lòng ngực nàng
phảng phất như thấy được cảnh trí kỳ dị gì đó, nhìn thấy Chiến Luyện đang nhảy lên từ cạnh màn
lửa, tiểu cô nương này cười đến đầu nhỏ lắc lư.
Chiến Luyện vội vàng dựng một loạt kim kiếm ngoài tường lửa, quay đầu, bắt được cánh tay An Nhiên,
đón lấy túi nilon lớn trong tay nàng, kéo nàng đến chiếc xe vận tải đang đỗ ở cạnh cửa chính, bên
trong Vân Đào, Hằng Hằng và Tiểu Bạc Hà đã ở trên xe, Chiến Luyện kéo nàng đến bên cạnh xe vận tải,
ôm một cái, ôm lấy hai mẹ con An Nhiên và Oa Oa.
Chỉ ôm một chút, rồi buông tay, đôi tay bưng lấy mặt An Nhiên, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nói:
"Đi đi, đi về hướng bắc, chúng ta đi Ngạc Bắc." "Ngươi thì sao? Ngươi không lên xe sao?"
An Nhiên nhìn Chiến Luyện không chớp mắt, phảng phất như trong đôi mắt hắn có ngôi sao, làm tâm đã
chết của nàng có chút gì đó hơi hơi nhảy lên. "Ta ở phía sau ngươi."
Nụ cười của hắn dưới ánh lửa, khuôn mặt ngăm đen bị nóng đến đỏ bừng, mồ hôi dầu mỡ tràn đầy, cả
người tản ra mùi mồ hôi, hai tay bưng mặt nàng dùng sức xoa xoa, xoa giống như cục bột, lại dặn dò:
"Chiếu cố mình cho tốt, chiếu cố tốt Chiến An Tâm, còn lại giao cho ta."
An Nhiên lắc đầu, thực vật của nàng chính là đồ ăn của chúng, nhiều nhất chỉ có thể tiêu diệt một
đợt chúng lại đến một đợt, thật sự quá phiền toái. An Nhiên cau mày vứt một nắm vôi trong tay hỏi
Vân Đào:
"Phía trước thế nào rồi?"
"Tương đối phiền toái, chúng ta phải đi thôi, Trương Bác Huân nói cái huyện này trước
mạt thế có dịch chuột."
Nói xong, Vân Đào xoay người lại ôm Tiểu Bạc Hà trên giường bệnh lên, thuận tay lấy bình nước biển
đang truyền cho đứa nhỏ treo trên giá, nói với An Nhiên:
"Ngươi thu thập cho Oa Oa và vật tư đi, đi ra cửa chính, Chiến Luyện sẽ tìm xe cho chúng ta."
"Được."
An Nhiên vội vàng bế lên Oa Oa đang chơi ở trên giường, thu thập vật tư....
kỳ thật cũng không có gì nhiều để thu thập, một cái bếp xách tay, một cái nồi, một thùng đồ linh
tinh, và hai bình nước khoáng.
Nàng nhớ đến Triệu Như và Triệu Thiến Dung liền vội vội vàng vàng ôm Oa Oa đi đến phòng giải phẫu,
đẩy cửa phòng ra, đối với Triệu Như ở bên trong hô:
"Triệu Như, nhanh lên đi, nơi này của ngươi xử lý xong chưa?"
"Làm sao vậy?" Triệu Như đã băng bó xong cho người bị chuột cắn, hiện tại đang dọn dẹp, vừa nghe An
Nhiên nói vậy, giơ ống tiêm đang cầm trong tay vội vã chạy ra khỏi phòng.
"Vân Đào nói cái huyện này trước mạt thế gặp phải dịch chuột, lũ chuột ở bên ngoài so với con mèo
còn lớn hơn, chạy nhanh đi thôi."
"Được," Triệu Như gật đầu, quay đầu lại chỉ huy mấy người Lương Tử Ngộ, đem người bị
chuột cắn bị thương kia nâng xuống giường phẫu thuật. An Nhiên vừa thấy, trên mặt chần chờ, hỏi:
"Ta có một người bạn, đã từng bị tang thi cắn, sau đó nàng cũng biến thành tang thi, ngươi nói
người bị lũ chuột cắn qua, có thể biến thành tang thi hay không?"
"Không biết."
Sác mặt Triệu Như ngưng trọng, vội vàng ra khỏi phòng giải phẫu đi đón Triệu Thiến Dung:
"Nhưng hắn còn chưa chết, không thể cứ để đó mặc kệ được." "Đây là tất nhiên."
An Nhiên gật đầu, chưa nói cái gì, ôm Oa Oa mang theo một túi nilon lớn, đi xuống tầng.
Nàng nhìn Triệu Như có mấy người Lương Tử Ngộ kia hỗ trợ, mấy người bọn họ tạo thành một tiểu đội,
An Nhiên cũng không giúp gì được Triệu Như, chỉ lo tốt cho mấy người bên nàng là tốt rồi.
Ra tới cửa chính, trong ánh lửa bập bùng làm An Nhiên không thấy rõ đường đi, nhiệt
độ không khí lên rất cao, làm đầu tóc ngắn của An Nhiên muốn dựng đứng, Oa Oa trong lòng ngực nàng
phảng phất như thấy được cảnh trí kỳ dị gì đó, nhìn thấy Chiến Luyện đang nhảy lên từ cạnh màn
lửa, tiểu cô nương này cười đến đầu nhỏ lắc lư.
Chiến Luyện vội vàng dựng một loạt kim kiếm ngoài tường lửa, quay đầu, bắt được cánh tay An Nhiên,
đón lấy túi nilon lớn trong tay nàng, kéo nàng đến chiếc xe vận tải đang đỗ ở cạnh cửa chính, bên
trong Vân Đào, Hằng Hằng và Tiểu Bạc Hà đã ở trên xe, Chiến Luyện kéo nàng đến bên cạnh xe vận tải,
ôm một cái, ôm lấy hai mẹ con An Nhiên và Oa Oa.
Chỉ ôm một chút, rồi buông tay, đôi tay bưng lấy mặt An Nhiên, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nói:
"Đi đi, đi về hướng bắc, chúng ta đi Ngạc Bắc." "Ngươi thì sao? Ngươi không lên xe sao?"
An Nhiên nhìn Chiến Luyện không chớp mắt, phảng phất như trong đôi mắt hắn có ngôi sao, làm tâm đã
chết của nàng có chút gì đó hơi hơi nhảy lên. "Ta ở phía sau ngươi."
Nụ cười của hắn dưới ánh lửa, khuôn mặt ngăm đen bị nóng đến đỏ bừng, mồ hôi dầu mỡ tràn đầy, cả
người tản ra mùi mồ hôi, hai tay bưng mặt nàng dùng sức xoa xoa, xoa giống như cục bột, lại dặn dò:
"Chiếu cố mình cho tốt, chiếu cố tốt Chiến An Tâm, còn lại giao cho ta."
/1330
|