Trong lòng bàn tay Triệu Như có một viên tinh hạch bình thường, tỉ lệ giống như một
hạt lựu, nàng ngưng thần tĩnh khí đứng tại chỗ phảng phất như tập trung toàn bộ lực chú ý suốt đời
của mình vào đó.
Phần lớn bọn họ hấp thu đều như thế, nhưng cũng phải hai đến ba lần mới có thể đem toàn bộ năng
lượng bên trong tinh hạch hút ra được, sau khi tinh hạch bị hút sạch năng lượng, bột phấn vẫn còn
đóng cục rất lớn, thoạt nhìn tựa như không được hấp thu hoàn toàn.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, mấy người Lương Tử Ngộ phía sau Triệu Như đã bắt đầu thu xếp xem ăn
gì, An Nhiên thì ôm Oa Oa đang không ngừng rầm rì, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang mở ra của Triệu
Như, nghĩ nghĩ, nói:
"Ngươi cho ta xem cái này ta cũng không hiểu khác nhau ở đâu, nếu ngươi muốn biết ta làm sao có thể
hấp thu như vậy, không bằng ngươi thử một chút, thả nhiều nước một chút, mỗi ngày không
ngừng thả nước, không
ngừng hấp thu tinh hạch, 24 giờ không ngừng nghỉ, mỗi lần đem dị năng trong cơ thể tiêu hao đến
sạch sẽ, làm thử vài lần, có lẽ ngươi sẽ nhìn được hiệu quả mà mình muốn."
Triệu Như lẳng lặng nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt An Nhiên là một mảnh thản nhiên, biểu tình trên
mặt nàng có một mạt khiếp sợ, đột nhiên nói: "Ngươi nói ngươi và Vân Đào là trong sạch."
"Sao lại nói đến cái này?" An Nhiên nhíu mày, nhìn Triệu Như.
"Không, trước kia ta không tin, bởi vì lộ trình từ Tương thành đến thôn Thiết Ti này
quá xa."
Triệu Như cười cười, trên mặt có biểu tình sáng tỏ và bội phục.
"Mãi cho đến bây giờ, rốt cuộc ta cũng tin, An Nhiên, ngươi có nghị lực bực này bị đoạn tuyệt đường
lui lại cố gắng xông pha ra như vậy, còn cần gì phải dựa vào đàn ông chứ?"
Dị năng bị tiêu hao quá mức a, cảm giác sống không bằng chết, không phải là liều mạng, ai cũng
không muốn nếm thử cái mùi vị này.
Nhưng An Nhiên đã nếm thử, hơn nữa 24 giờ không gián đoạn không ngừng nghỉ phóng thích
dị năng và hấp thu tinh hạch, vậy cũng chớ trách dị năng hôm nay của An Nhiên lại cường hãn như
vậy, trời xanh đãi kẻ cần cù, lời này không phải không có đạo lý.
An Nhiên còn chưa phản ứng lại, vì sao Triệu Như lại khen ngợi nàng.
Đột nhiên nghe được Triệu Như hô lên một tiếng, nàng ấy quay đầu nói với mấy người Lương Tử Ngộ:
"Hôm nay các ngươi muốn tắm rửa không? Mỗi người đều tắm rửa một lần đi, mỗi ngày đều tắm, một ngày
3 lần, sáng trưa chiều.:
Mấy người Lương Tử Ngộ trong tay vẫn còn cầm bánh quy, sợ tới mức đứng ngốc ở tại
chỗ, nửa ngày sau, mới mở miệng sâu kín hỏi:
"Triệu Như, ngươi sao đột nhiên lại hào phóng như vậy? Uống lộn thuốc hay sao?"
Xem là Lương Tử Ngộ đã sớm biết Triệu Như là dị năng giả hệ thủy, An Nhiên đứng ở phía sau Triệu
Như, nhìn bộ dạng buồn cười của mấy người đàn ông kia, biểu tình kinh hách quá độ cùng với kinh hỉ,
nguyên lai ngày thường Triệu Như đối với nước của mình thả ra, quá keo kiệt.
Triệu Như không quan tâm đến Lương Tử Ngộ, xoay người đi đến một hộ dân cư cạnh đường quốc lộ, tính
toán tìm một cái bồn tắm thả đầy nước cho mấy người đàn ông, An Nhiên lắc đầu, ôm Oa Oa đang rầm rì
không ngừng đi vào vọng tháp, ngồi bên trong cho đứa nhỏ bú sữa.
Sắc trời như thế nào An Nhiên không nhớ rõ, chờ nàng ra khỏi vọng tháp trời đã tối thời gian một
ngày đã trôi qua, Chiến Luyện còn chưa trở về.
Nhưng lục tục đến không ít chuột biến dị, hoặc mèo biến dị, tới vài con vài con, không khiến cho
người trong chướng ngại vật chú ý đã bị biển tiên nhân cầu của An Nhiên giải quyết hết.
An Nhiên cho Oa Oa ăn sữa xong, trong lòng không ngăn được có chút nôn nóng, ôm Oa Oa dựng lên vỗ
lưng cho đứa nhỏ nấc sữa, vừa đi tới đi lui trong tháp, dưới tháp là một biển xương rồng làm thành
chướng ngại vật, trong một nhà dân truyền ra tiếng nước, cùng với tiếng đùa giỡn vui sướng của nam
nhân.
Bọn họ thực ầm ĩ, một chút cũng không nhận thấy được nguy cơ bên ngoài chướng ngại vật.
hạt lựu, nàng ngưng thần tĩnh khí đứng tại chỗ phảng phất như tập trung toàn bộ lực chú ý suốt đời
của mình vào đó.
Phần lớn bọn họ hấp thu đều như thế, nhưng cũng phải hai đến ba lần mới có thể đem toàn bộ năng
lượng bên trong tinh hạch hút ra được, sau khi tinh hạch bị hút sạch năng lượng, bột phấn vẫn còn
đóng cục rất lớn, thoạt nhìn tựa như không được hấp thu hoàn toàn.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, mấy người Lương Tử Ngộ phía sau Triệu Như đã bắt đầu thu xếp xem ăn
gì, An Nhiên thì ôm Oa Oa đang không ngừng rầm rì, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang mở ra của Triệu
Như, nghĩ nghĩ, nói:
"Ngươi cho ta xem cái này ta cũng không hiểu khác nhau ở đâu, nếu ngươi muốn biết ta làm sao có thể
hấp thu như vậy, không bằng ngươi thử một chút, thả nhiều nước một chút, mỗi ngày không
ngừng thả nước, không
ngừng hấp thu tinh hạch, 24 giờ không ngừng nghỉ, mỗi lần đem dị năng trong cơ thể tiêu hao đến
sạch sẽ, làm thử vài lần, có lẽ ngươi sẽ nhìn được hiệu quả mà mình muốn."
Triệu Như lẳng lặng nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt An Nhiên là một mảnh thản nhiên, biểu tình trên
mặt nàng có một mạt khiếp sợ, đột nhiên nói: "Ngươi nói ngươi và Vân Đào là trong sạch."
"Sao lại nói đến cái này?" An Nhiên nhíu mày, nhìn Triệu Như.
"Không, trước kia ta không tin, bởi vì lộ trình từ Tương thành đến thôn Thiết Ti này
quá xa."
Triệu Như cười cười, trên mặt có biểu tình sáng tỏ và bội phục.
"Mãi cho đến bây giờ, rốt cuộc ta cũng tin, An Nhiên, ngươi có nghị lực bực này bị đoạn tuyệt đường
lui lại cố gắng xông pha ra như vậy, còn cần gì phải dựa vào đàn ông chứ?"
Dị năng bị tiêu hao quá mức a, cảm giác sống không bằng chết, không phải là liều mạng, ai cũng
không muốn nếm thử cái mùi vị này.
Nhưng An Nhiên đã nếm thử, hơn nữa 24 giờ không gián đoạn không ngừng nghỉ phóng thích
dị năng và hấp thu tinh hạch, vậy cũng chớ trách dị năng hôm nay của An Nhiên lại cường hãn như
vậy, trời xanh đãi kẻ cần cù, lời này không phải không có đạo lý.
An Nhiên còn chưa phản ứng lại, vì sao Triệu Như lại khen ngợi nàng.
Đột nhiên nghe được Triệu Như hô lên một tiếng, nàng ấy quay đầu nói với mấy người Lương Tử Ngộ:
"Hôm nay các ngươi muốn tắm rửa không? Mỗi người đều tắm rửa một lần đi, mỗi ngày đều tắm, một ngày
3 lần, sáng trưa chiều.:
Mấy người Lương Tử Ngộ trong tay vẫn còn cầm bánh quy, sợ tới mức đứng ngốc ở tại
chỗ, nửa ngày sau, mới mở miệng sâu kín hỏi:
"Triệu Như, ngươi sao đột nhiên lại hào phóng như vậy? Uống lộn thuốc hay sao?"
Xem là Lương Tử Ngộ đã sớm biết Triệu Như là dị năng giả hệ thủy, An Nhiên đứng ở phía sau Triệu
Như, nhìn bộ dạng buồn cười của mấy người đàn ông kia, biểu tình kinh hách quá độ cùng với kinh hỉ,
nguyên lai ngày thường Triệu Như đối với nước của mình thả ra, quá keo kiệt.
Triệu Như không quan tâm đến Lương Tử Ngộ, xoay người đi đến một hộ dân cư cạnh đường quốc lộ, tính
toán tìm một cái bồn tắm thả đầy nước cho mấy người đàn ông, An Nhiên lắc đầu, ôm Oa Oa đang rầm rì
không ngừng đi vào vọng tháp, ngồi bên trong cho đứa nhỏ bú sữa.
Sắc trời như thế nào An Nhiên không nhớ rõ, chờ nàng ra khỏi vọng tháp trời đã tối thời gian một
ngày đã trôi qua, Chiến Luyện còn chưa trở về.
Nhưng lục tục đến không ít chuột biến dị, hoặc mèo biến dị, tới vài con vài con, không khiến cho
người trong chướng ngại vật chú ý đã bị biển tiên nhân cầu của An Nhiên giải quyết hết.
An Nhiên cho Oa Oa ăn sữa xong, trong lòng không ngăn được có chút nôn nóng, ôm Oa Oa dựng lên vỗ
lưng cho đứa nhỏ nấc sữa, vừa đi tới đi lui trong tháp, dưới tháp là một biển xương rồng làm thành
chướng ngại vật, trong một nhà dân truyền ra tiếng nước, cùng với tiếng đùa giỡn vui sướng của nam
nhân.
Bọn họ thực ầm ĩ, một chút cũng không nhận thấy được nguy cơ bên ngoài chướng ngại vật.
/1330
|