Gốc "Quái" thụ kia cứ thẳng tắp hướng về phía An Nhiên, trên thân cây bò đầy rắn biến dị, Chiến
Luyện thấy vậy, phóng ra một phi dao hình tròn chặn ngang chặt gãy đại thụ, nhân cơ hội đó Lạc Phi
Phàm cũng phóng ra một hỏa cầu, tiếng kêu thảm thiết của rắn biến dị, cùng với tiếng kẽo kẹt kẽo
kẹt của cây cối bị thiêu đốt, âm thanh mùi hương vang vọng khắp bốn phía đem khoảng không này nhuộm
đẫm sự náo nhiệt.
Vân Đào và mấy người Lương Tử Ngộ, bảo vệ cho Triệu Như, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, vài người còn
giết đám rắn trên mặt đất, trong chốc lát, Tiểu Bạc Hà mang theo chiếc thùng nhỏ, chạy về phía xe
của An Nhiên, mở cửa xe đưa thùng tinh hạch cho nàng.
Động vật chỉ cần là biến dị thì trong đầu chúng đều sẽ có tinh hạch, giống như lũ chuột và mèo biến
dị, đương nhiên đám rắn này cũng không ngoại lệ.
"Ngươi chạy lung tung cái gì?!"
An Nhiên túm Tiểu Bạc Hà vào trong xe, trách mắng:
"Bên ngoài loạn như vậy, đừng đào tinh hạch, hảo hảo ngồi đừng nhúc nhích."
Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, trong tay vẫn cách không lấy tinh hạch như cũ, ngẫu nhiên An Nhiên liếc
mắt nhìn, tựa hồ như Tiểu Bạc Hà chỉ có thể lấy được tinh hạch trong thi thể lũ rắn bị Lạc Phi Phàm
thiếu chết, bởi vì những con rắn đó bị lửa đốt đến sạch sẽ, chỉ còn trơ lại tinh hạch lóe sáng nắm
trên mặt đất chờ người đến lấy.
Đám rắn không bị thiêu cháy, phần lớn đầu chúng vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, vì vậy có thể
nói cấp bậc dị năng của Tiểu Bạc Hà không đủ, không thể xuyên qua thân thể của
sinh vật, lấy tinh hạch vào tay đúng không?
Lại nhìn gốc đại thụ kia, sau khi bị Chiến Luyện chặn ngang chém đứt, còn bị đốt bên trong biển
lửa, rất có loại cây khô gặp được mùa xuân, cành cây lại mọc ra vô số dây mây, vẫn vươn về An Nhiên
như cũ, Chiến Luyện cũng liều mạng, đem vô số phi dao bằng kim loại bay múa lung tung trong không
trung, chém dây mây còn nhiều hơn so với chém rắn.
An Nhiên lại liên tục phóng thích dị năng, muốn giúp Chiến Luyện một chút, dị năng
trong cơ thể của nàng phóng ra quanh thân, cây cối không chịu khống chế phảng phất như
càng nhiều, thật ra cũng không phải toàn bộ cây cối đều muốn vây công An Nhiên, có một chút thực
vật như không có ý thức, chỉ sinh trưởng tươi tốt tại chỗ,
Trong tiếng kêu hoảng sợ của mọi người, An Nhiên cau mày suy tư, đột nhiên ý thức được một việc.
Hiện tại nàng không nhận được sự phản hồi của thực vật, cho nên hiện tại nàng phóng thích ra dị
năng giống như mù đường, một chân bước ra, không biết phía trước là đất bằng hay vách đá, quăng dị
năng ra ngoài đến tột cùng nó có ảnh hưởng tới thực vật như thế nào, nàng không biết.
Không phải dị năng của nàng không có tác dụng mà thực vật bình thường không chịu sự khống chế của
nàng, nàng không nhận được sự hồi đáp của chúng, vì vậy nàng cũng không biết dẫn đường cho thực vật
công kích thứ mà nàng muốn chúng công kích, thực vật chỉ có thể bị động nhận lấy năng lượng của
nàng mà không có được sự dẫn đường chính xác, do đó sẽ xuất hiện loại công kích lung tung như thế
này hoặc xuất hiện tình huống hỗn loạn lớn lên.
Gốc "quái" thụ kia có phải bởi vì do tác dụng của dị năng của nàng hay không?
Ý thức được điểm này, An Nhiên vội vàng ném tinh hạch trong tay xuống, không hề phóng thích dị năng
lung tung nữa, kết quả nàng vừa mới ngừng phóng thích dị năng ra thì dây mây đang múa
loạn trời kia lập tức ngã xuống, rắn biến dị một lần nữa trở thành đối tượng phòng thủ chủ yếu
của nhân loại.
Bởi vì đã không có cây cối quấy rối, Chiến Luyện cùng với mấy người Lạc Phi Phàm có thể hoàn toàn
ứng phó được với đám rắn biến dị, đại khái là mọi người đã kiến thức qua sự hỗn loạn vây công của
rắn biến dị và đám dây mây kia, lúc nay chỉ còn lại đám rắn một mình hăng hái chiến đấu thì nhẹ
nhàng thở ra, cũng không cảm thấy chút nguy cơ gì.
An Nhiên ở bên trong xe cũng yên lòng, nhìn mấy người Chiến Luyện đang tiêu diệt lũ rắn, nàng lẳng
lặng thu nạp lại dị năng, bắt đầu tĩnh tâm, nhắm hai mắt lại, yên lặng tìm kiếm thực vật có gai
nhọn có thể phản hồi nàng kia.
Luyện thấy vậy, phóng ra một phi dao hình tròn chặn ngang chặt gãy đại thụ, nhân cơ hội đó Lạc Phi
Phàm cũng phóng ra một hỏa cầu, tiếng kêu thảm thiết của rắn biến dị, cùng với tiếng kẽo kẹt kẽo
kẹt của cây cối bị thiêu đốt, âm thanh mùi hương vang vọng khắp bốn phía đem khoảng không này nhuộm
đẫm sự náo nhiệt.
Vân Đào và mấy người Lương Tử Ngộ, bảo vệ cho Triệu Như, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, vài người còn
giết đám rắn trên mặt đất, trong chốc lát, Tiểu Bạc Hà mang theo chiếc thùng nhỏ, chạy về phía xe
của An Nhiên, mở cửa xe đưa thùng tinh hạch cho nàng.
Động vật chỉ cần là biến dị thì trong đầu chúng đều sẽ có tinh hạch, giống như lũ chuột và mèo biến
dị, đương nhiên đám rắn này cũng không ngoại lệ.
"Ngươi chạy lung tung cái gì?!"
An Nhiên túm Tiểu Bạc Hà vào trong xe, trách mắng:
"Bên ngoài loạn như vậy, đừng đào tinh hạch, hảo hảo ngồi đừng nhúc nhích."
Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, trong tay vẫn cách không lấy tinh hạch như cũ, ngẫu nhiên An Nhiên liếc
mắt nhìn, tựa hồ như Tiểu Bạc Hà chỉ có thể lấy được tinh hạch trong thi thể lũ rắn bị Lạc Phi Phàm
thiếu chết, bởi vì những con rắn đó bị lửa đốt đến sạch sẽ, chỉ còn trơ lại tinh hạch lóe sáng nắm
trên mặt đất chờ người đến lấy.
Đám rắn không bị thiêu cháy, phần lớn đầu chúng vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, vì vậy có thể
nói cấp bậc dị năng của Tiểu Bạc Hà không đủ, không thể xuyên qua thân thể của
sinh vật, lấy tinh hạch vào tay đúng không?
Lại nhìn gốc đại thụ kia, sau khi bị Chiến Luyện chặn ngang chém đứt, còn bị đốt bên trong biển
lửa, rất có loại cây khô gặp được mùa xuân, cành cây lại mọc ra vô số dây mây, vẫn vươn về An Nhiên
như cũ, Chiến Luyện cũng liều mạng, đem vô số phi dao bằng kim loại bay múa lung tung trong không
trung, chém dây mây còn nhiều hơn so với chém rắn.
An Nhiên lại liên tục phóng thích dị năng, muốn giúp Chiến Luyện một chút, dị năng
trong cơ thể của nàng phóng ra quanh thân, cây cối không chịu khống chế phảng phất như
càng nhiều, thật ra cũng không phải toàn bộ cây cối đều muốn vây công An Nhiên, có một chút thực
vật như không có ý thức, chỉ sinh trưởng tươi tốt tại chỗ,
Trong tiếng kêu hoảng sợ của mọi người, An Nhiên cau mày suy tư, đột nhiên ý thức được một việc.
Hiện tại nàng không nhận được sự phản hồi của thực vật, cho nên hiện tại nàng phóng thích ra dị
năng giống như mù đường, một chân bước ra, không biết phía trước là đất bằng hay vách đá, quăng dị
năng ra ngoài đến tột cùng nó có ảnh hưởng tới thực vật như thế nào, nàng không biết.
Không phải dị năng của nàng không có tác dụng mà thực vật bình thường không chịu sự khống chế của
nàng, nàng không nhận được sự hồi đáp của chúng, vì vậy nàng cũng không biết dẫn đường cho thực vật
công kích thứ mà nàng muốn chúng công kích, thực vật chỉ có thể bị động nhận lấy năng lượng của
nàng mà không có được sự dẫn đường chính xác, do đó sẽ xuất hiện loại công kích lung tung như thế
này hoặc xuất hiện tình huống hỗn loạn lớn lên.
Gốc "quái" thụ kia có phải bởi vì do tác dụng của dị năng của nàng hay không?
Ý thức được điểm này, An Nhiên vội vàng ném tinh hạch trong tay xuống, không hề phóng thích dị năng
lung tung nữa, kết quả nàng vừa mới ngừng phóng thích dị năng ra thì dây mây đang múa
loạn trời kia lập tức ngã xuống, rắn biến dị một lần nữa trở thành đối tượng phòng thủ chủ yếu
của nhân loại.
Bởi vì đã không có cây cối quấy rối, Chiến Luyện cùng với mấy người Lạc Phi Phàm có thể hoàn toàn
ứng phó được với đám rắn biến dị, đại khái là mọi người đã kiến thức qua sự hỗn loạn vây công của
rắn biến dị và đám dây mây kia, lúc nay chỉ còn lại đám rắn một mình hăng hái chiến đấu thì nhẹ
nhàng thở ra, cũng không cảm thấy chút nguy cơ gì.
An Nhiên ở bên trong xe cũng yên lòng, nhìn mấy người Chiến Luyện đang tiêu diệt lũ rắn, nàng lẳng
lặng thu nạp lại dị năng, bắt đầu tĩnh tâm, nhắm hai mắt lại, yên lặng tìm kiếm thực vật có gai
nhọn có thể phản hồi nàng kia.
/1330
|