An Nhiên nhìn hành động của Hồ Trinh không nói gì, trêи thực tế kỳ thật nàng cũng không muốn bức Trần Kiều đến tuyệt lộ, nàng mới trải qua tận thế hơn mười ngày, vẫn còn ôm hy vọng đối với nhân loại, trong lòng nàng vẫn còn tồn tại một chút mềm mại.
Khi Hồ Trinh đã thu thập đồ vật trêи giường không sai biệt lắm thì An Nhiên và Hồ Trinh xoay người đi ra cửa phòng bệnh, ra ngoài An Nhiên nghe được tiếng Trần Kiều khóc rống lên, nàng ta chỉ vào lưng A Nhiên vừa khóc vừa quát tựa như không chịu nổi:
"An Nhiên ngươi thật hỗn đản, ta hận ngươi chết đi được, chán ghét người đồ chết bầm."
"Ta cũng thực sự rất chán ghét ngươi!" An Nhiên dừng bước chân, quay đầu liếc mắt Trần Kiều một cái rồi xoay người đi.
Hồ Trinh ở phía sau thở dài, lắc đầu, cầm chặt túi đồ ăn trong tay, chạy nhanh đuổi kịp bước chân An Nhiên, hai người đi vào cầu thang thoát hiểm, Hồ Trinh mới nói:
"An Nhiên, về Trần Kiều nàng ta tuy rằng có chút nhõng nhẽo, nhưng tâm địa cũng không xấu, chúng ta làm như vậy ... Nàng sẽ bị chết đói...."
"Đúng vậy, tâm địa nàng ta không xấu ~~ ngươi không phải để lại cho nàng bánh quy à? Vậy sao có thể chết đói."
An Nhiên đi ở phía trước, trong lòng không cho là đúng, dù sao, mặc kệ nàng có cho Trần Kiều đồ ăn hay không thì Hồ Trinh cũng sẽ cho, cho nên Trần Kiều làm sao sẽ bị chết đói?
Nghĩ về những lời Hồ Trinh nói, An Nhiên dừng bước, một chân bước lên bậc thang, ngẩng đầu nhìn những bậc cầu thang xoáy tròn, trầm mặc thật lâu mới nói:
"Từ nhỏ ta ăn bách gia cơm để lớn lên, ngươi có thể nói cho ta biết những người đó cho ta một ngụm cơm canh tâm địa họ không xấu sao? Đó là bởi vì những đồ ăn đó của họ là đồ thừa, nhưng nếu chính bọn họ chỉ có thể ăn được 7 phần no, ai sẽ nguyện ý cho ngươi ăn không?"
Chẳng qua, mọi người chưa đến tình trạng đó thôi.
Sau đó An Nhiên trầm mặc lên tầng, Hồ Trinh cũng trầm mặc đi theo phía sau, khi đến tầng 5, hai người đều ẩn ẩn nghe được tiếng khóc của Oa Oa và A Văn, hai đứa nhỏ đều đã tỉnh.
Chờ đến khi cho bọn nhỏ bυ" no rồi thay tã giấy mới sau lại dỗ chúng ngủ, An Nhiên và Hồ Trinh ôm mấy chiếc ga giường chăn đệm trải ở bên cạnh mấy chậu hoa ở trong văn phòng bác sĩ này, cứ như vậy hai người nằm ngủ dưới đất.
Sắc trời dần dần tối, thời gian ban đêm chậm rãi đi qua, An Nhiên trở mình, trong lúc mơ màng bàn tay nhấc lên mu bàn tay đụng vào chậu cẩm chướng bên người, nàng cảm thấy bị lá cây hoa cẩm chướng cào cào vào mu bàn tay, trong lúc mơ ngủ nàng gạt gạt, kết quả chiếc lá kia không thuận theo không buông tha tiếp tục cào cào như đang ở vuốt ve nàng, này có chút hơi quá mức, một chiếc lá thế nhưng cũng đùa giỡn con người sao?
An Nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm chậu hoa cẩm chướng bên cạnh tay kia, đóa hoa nở kiều diễm, lá cây không chút sứt mẻ, ai đùa giỡn nàng a? Thật tự mình đa tình!!!
Đèn trêи nóc nhà lóe lóe, làm An Nhiên mê mang nheo mắt, đèn trần chớp lên nhấp nháy lúc sáng lúc tối làm đôi mắt rất không thoải mái, chờ cho đến toàn bộ ánh sáng mất đi nàng mới chậm rãi thích ứng được, nàng sững sờ ngồi trêи đệm.
Hồ Trinh nằm bên cạnh cũng đã tỉnh, trong bóng đêm nàng ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa đang mở, sau đó nhìn An Nhiên đang ngồi dậy hỏi:
"An Nhiên, có chuyện gì vậy?"
"Mất điện rồi!"
An Nhiên xoa xoa đôi mắt, nhìn không thấy bàn tay đang duỗi năm ngón trong hắc ám, thân thể có chút phát run, mất điện rồi, đối với một người mà từ khi sinh ra đều sinh hoạt trong thế giới có điện mà nói, không còn điện ý nghĩa là gì?
Ý nghĩa là cái gì cũng đều không nhìn thấy!
Hồ Trinh bên người có chút hoảng loạn, trong bóng đêm chạm vào bả vai của An Nhiên, sốt ruột hỏi:
"An Nhiên làm sao bây giờ, chúng ta làm sao bây giờ?"
Khi Hồ Trinh đã thu thập đồ vật trêи giường không sai biệt lắm thì An Nhiên và Hồ Trinh xoay người đi ra cửa phòng bệnh, ra ngoài An Nhiên nghe được tiếng Trần Kiều khóc rống lên, nàng ta chỉ vào lưng A Nhiên vừa khóc vừa quát tựa như không chịu nổi:
"An Nhiên ngươi thật hỗn đản, ta hận ngươi chết đi được, chán ghét người đồ chết bầm."
"Ta cũng thực sự rất chán ghét ngươi!" An Nhiên dừng bước chân, quay đầu liếc mắt Trần Kiều một cái rồi xoay người đi.
Hồ Trinh ở phía sau thở dài, lắc đầu, cầm chặt túi đồ ăn trong tay, chạy nhanh đuổi kịp bước chân An Nhiên, hai người đi vào cầu thang thoát hiểm, Hồ Trinh mới nói:
"An Nhiên, về Trần Kiều nàng ta tuy rằng có chút nhõng nhẽo, nhưng tâm địa cũng không xấu, chúng ta làm như vậy ... Nàng sẽ bị chết đói...."
"Đúng vậy, tâm địa nàng ta không xấu ~~ ngươi không phải để lại cho nàng bánh quy à? Vậy sao có thể chết đói."
An Nhiên đi ở phía trước, trong lòng không cho là đúng, dù sao, mặc kệ nàng có cho Trần Kiều đồ ăn hay không thì Hồ Trinh cũng sẽ cho, cho nên Trần Kiều làm sao sẽ bị chết đói?
Nghĩ về những lời Hồ Trinh nói, An Nhiên dừng bước, một chân bước lên bậc thang, ngẩng đầu nhìn những bậc cầu thang xoáy tròn, trầm mặc thật lâu mới nói:
"Từ nhỏ ta ăn bách gia cơm để lớn lên, ngươi có thể nói cho ta biết những người đó cho ta một ngụm cơm canh tâm địa họ không xấu sao? Đó là bởi vì những đồ ăn đó của họ là đồ thừa, nhưng nếu chính bọn họ chỉ có thể ăn được 7 phần no, ai sẽ nguyện ý cho ngươi ăn không?"
Chẳng qua, mọi người chưa đến tình trạng đó thôi.
Sau đó An Nhiên trầm mặc lên tầng, Hồ Trinh cũng trầm mặc đi theo phía sau, khi đến tầng 5, hai người đều ẩn ẩn nghe được tiếng khóc của Oa Oa và A Văn, hai đứa nhỏ đều đã tỉnh.
Chờ đến khi cho bọn nhỏ bυ" no rồi thay tã giấy mới sau lại dỗ chúng ngủ, An Nhiên và Hồ Trinh ôm mấy chiếc ga giường chăn đệm trải ở bên cạnh mấy chậu hoa ở trong văn phòng bác sĩ này, cứ như vậy hai người nằm ngủ dưới đất.
Sắc trời dần dần tối, thời gian ban đêm chậm rãi đi qua, An Nhiên trở mình, trong lúc mơ màng bàn tay nhấc lên mu bàn tay đụng vào chậu cẩm chướng bên người, nàng cảm thấy bị lá cây hoa cẩm chướng cào cào vào mu bàn tay, trong lúc mơ ngủ nàng gạt gạt, kết quả chiếc lá kia không thuận theo không buông tha tiếp tục cào cào như đang ở vuốt ve nàng, này có chút hơi quá mức, một chiếc lá thế nhưng cũng đùa giỡn con người sao?
An Nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm chậu hoa cẩm chướng bên cạnh tay kia, đóa hoa nở kiều diễm, lá cây không chút sứt mẻ, ai đùa giỡn nàng a? Thật tự mình đa tình!!!
Đèn trêи nóc nhà lóe lóe, làm An Nhiên mê mang nheo mắt, đèn trần chớp lên nhấp nháy lúc sáng lúc tối làm đôi mắt rất không thoải mái, chờ cho đến toàn bộ ánh sáng mất đi nàng mới chậm rãi thích ứng được, nàng sững sờ ngồi trêи đệm.
Hồ Trinh nằm bên cạnh cũng đã tỉnh, trong bóng đêm nàng ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa đang mở, sau đó nhìn An Nhiên đang ngồi dậy hỏi:
"An Nhiên, có chuyện gì vậy?"
"Mất điện rồi!"
An Nhiên xoa xoa đôi mắt, nhìn không thấy bàn tay đang duỗi năm ngón trong hắc ám, thân thể có chút phát run, mất điện rồi, đối với một người mà từ khi sinh ra đều sinh hoạt trong thế giới có điện mà nói, không còn điện ý nghĩa là gì?
Ý nghĩa là cái gì cũng đều không nhìn thấy!
Hồ Trinh bên người có chút hoảng loạn, trong bóng đêm chạm vào bả vai của An Nhiên, sốt ruột hỏi:
"An Nhiên làm sao bây giờ, chúng ta làm sao bây giờ?"
/1330
|