Kết quả không chờ An Nhiên cẩn thận suy nghĩ, chủ nhà nông trồng ngô kia đã xô đẩy vợ con nhà
mình chạy mất, nhà An Nhiên quả thật khủng bố, đừng nhìn An Nhiên vân đạm phong khinh nói
bồi thường gì đó, ai dám muốn a? Lúc nàng nói chuyện, trên nóc nhà sau lưng nàng, những thân cây
thô to như eo người kia từng cây từng cây lay động trên thân còn mang theo những gai nhọn sắc bén.
Cho nên ai dám để An Nhiên bồi thường? Nhẫn nhịn một chút thì thời êm sóng lặng a!
Nhìn thân ảnh cả một nhà nông kia té lộn nhào nhanh chóng chạy trốn, An Nhiên nhắm mắt lại, thở
sâu, thật ra nàng cũng không có ý bao che cho hùng hài tử nhà mình, chỉ là không muốn
giáo huấn Oa Oa khiến đứa nhỏ nan kham trước mặt mọi người, rốt cuộc đứa nhỏ là con gái, cũng sĩ
diện, mọi người chỉ sợ là hiểu lầm đứa nhỏ gì đó.
Nhưng, từ lúc Oa Oa lãnh theo một bang các bạn nhỏ, có đứa còn bọc tã giấy gây chuyện rồi chạy trốn
vô tung vô ảnh, mãi cho đến trưa, nàng còn không trở về.
An Nhiên tìm tìm thân ảnh đứa nhỏ trong đầu, nhìn thấy những đứa nhỏ khác xám xịt về nhà rồi, Oa Oa
còn đang cùng Mộ Phong lắc lư ở trong khu rừng biến dị, tiêu dao như thế a!
An Nhiên càng thêm tức giận, cũng lười đi tìm hùng hài tử này, thở phì phì mặc kệ Oa Oa đói bụng,
phân phó Tiểu Bạc Hà đem đồ ăn trưa ra, nàng cùng Tiểu Bạc Hà hai người ngồi ăn.
Mới ăn được một nửa, Triệu Như hấp tấp chạy từ bên ngoài sân vào, kêu lên với An Nhiên:
"Đừng ăn nữa An Nhiên, có người của Bách Hoa thành mang theo cây giống của Phấn Hoa
chạy trốn rồi."
"Ai a?"
An Nhiên nhìn trái nhìn phải trong đầu, cảm giác dung lượng não của bản thân không đủ dùng, tuy
rằng diện tích thực vật trải dài bao nhiêu nàng có thể nhìn đến bấy nhiêu, nhưng một mảnh lãnh thổ
to như một quốc gia như này, An Nhiên không thể lúc nào cũng lưu tâm khắp chốn được.
Này giống như một tấm bản đồ, An Nhiên có thể thấy hoàn chỉnh cả tấm bản đồ, nếu không chú ý vào
chi tiết, nàng cũng không biết trên bản đổ đến tột cùng xảy ra việc gì.
Hôm nay nàng bị Oa Oa chọc giận, dung lượng não không đủ dùng, tinh lực cũng bị phân tán rất nhiều,
Triệu Như nói cây giống bị người nào đó mang
đi, nàng nửa ngày không nhớ tới việc tìm kiếm người kia thông qua thực vật.
"Một người gọi là Tề sư phụ, khá thân với bọn người Tĩnh Huyên." Triệu Như vung tay, phổ cập kiến
thức với An Nhiên:
"Hình như là từ lúc ở Đại phú hào, đã bắt đầu gia nhập với đội ngũ của chúng ta,
đúng rồi, cũng khá thân thuộc với Trần Triều Cung."
Khi nói chuyện, Tĩnh Huyền bị Bàn Tử hầm hừ đưa tới nhà An Nhiên, trong không khí rét
lạnh, Bàn Tử ngồi dưới mái hiên nhà An Nhiên, nói với An Nhiên đang ngồi trước bàn cơm trong nhà:
"Nhạ, về Tề sư phó kia, có gì muốn hỏi, ngươi hỏi nàng này, nàng quen thuộc với Tề
sư phụ kia nhất."
"Ta... ta cũng không biết a, An Nhiên."
Tĩnh Huyên vừa tức giận vừa gấp gáp, nàng còn không hiểu sao bị Bàn Tử kéo tới nhà An Nhiên, họ nói
Tề sư phụ mang cây giống của Phấn hoa chạy mất, muốn hỏi nàng vài lời, chuyện này liên quan gì nàng
a?
An Nhiên ngồi trong nhà ăn cơm, nàng bưng bát cơm cùng một đôi đũa ra, nhấc chân đá đá vào Bàn Tử
đang ngồi dưới mái hiên, Bàn Tử nhanh chóng đứng dậy, đem chiếc đệm mềm mại dưới mông mình
nhường cho An Nhiên, An Nhiên đặt mông ngồi xuống, nhíu mày nhìn Tĩnh Huyên, hỏi: "Ngươi cùng Tế
sư phụ có phải vào thời điểm ở Đại phú hào gia nhập với chúng ta hay không?"
"Đúng!"
Tĩnh Huyên gật gật đầu, những bông hoa màu đỏ trên đầu phiêu đãng theo từng động tác của nàng.
"Nhưng hiện tại chúng ta đều là người của Bách Hoa thành a, căn bản ta sẽ không làm việc gì phản
bội lại Bách Hoa thành a."
mình chạy mất, nhà An Nhiên quả thật khủng bố, đừng nhìn An Nhiên vân đạm phong khinh nói
bồi thường gì đó, ai dám muốn a? Lúc nàng nói chuyện, trên nóc nhà sau lưng nàng, những thân cây
thô to như eo người kia từng cây từng cây lay động trên thân còn mang theo những gai nhọn sắc bén.
Cho nên ai dám để An Nhiên bồi thường? Nhẫn nhịn một chút thì thời êm sóng lặng a!
Nhìn thân ảnh cả một nhà nông kia té lộn nhào nhanh chóng chạy trốn, An Nhiên nhắm mắt lại, thở
sâu, thật ra nàng cũng không có ý bao che cho hùng hài tử nhà mình, chỉ là không muốn
giáo huấn Oa Oa khiến đứa nhỏ nan kham trước mặt mọi người, rốt cuộc đứa nhỏ là con gái, cũng sĩ
diện, mọi người chỉ sợ là hiểu lầm đứa nhỏ gì đó.
Nhưng, từ lúc Oa Oa lãnh theo một bang các bạn nhỏ, có đứa còn bọc tã giấy gây chuyện rồi chạy trốn
vô tung vô ảnh, mãi cho đến trưa, nàng còn không trở về.
An Nhiên tìm tìm thân ảnh đứa nhỏ trong đầu, nhìn thấy những đứa nhỏ khác xám xịt về nhà rồi, Oa Oa
còn đang cùng Mộ Phong lắc lư ở trong khu rừng biến dị, tiêu dao như thế a!
An Nhiên càng thêm tức giận, cũng lười đi tìm hùng hài tử này, thở phì phì mặc kệ Oa Oa đói bụng,
phân phó Tiểu Bạc Hà đem đồ ăn trưa ra, nàng cùng Tiểu Bạc Hà hai người ngồi ăn.
Mới ăn được một nửa, Triệu Như hấp tấp chạy từ bên ngoài sân vào, kêu lên với An Nhiên:
"Đừng ăn nữa An Nhiên, có người của Bách Hoa thành mang theo cây giống của Phấn Hoa
chạy trốn rồi."
"Ai a?"
An Nhiên nhìn trái nhìn phải trong đầu, cảm giác dung lượng não của bản thân không đủ dùng, tuy
rằng diện tích thực vật trải dài bao nhiêu nàng có thể nhìn đến bấy nhiêu, nhưng một mảnh lãnh thổ
to như một quốc gia như này, An Nhiên không thể lúc nào cũng lưu tâm khắp chốn được.
Này giống như một tấm bản đồ, An Nhiên có thể thấy hoàn chỉnh cả tấm bản đồ, nếu không chú ý vào
chi tiết, nàng cũng không biết trên bản đổ đến tột cùng xảy ra việc gì.
Hôm nay nàng bị Oa Oa chọc giận, dung lượng não không đủ dùng, tinh lực cũng bị phân tán rất nhiều,
Triệu Như nói cây giống bị người nào đó mang
đi, nàng nửa ngày không nhớ tới việc tìm kiếm người kia thông qua thực vật.
"Một người gọi là Tề sư phụ, khá thân với bọn người Tĩnh Huyên." Triệu Như vung tay, phổ cập kiến
thức với An Nhiên:
"Hình như là từ lúc ở Đại phú hào, đã bắt đầu gia nhập với đội ngũ của chúng ta,
đúng rồi, cũng khá thân thuộc với Trần Triều Cung."
Khi nói chuyện, Tĩnh Huyền bị Bàn Tử hầm hừ đưa tới nhà An Nhiên, trong không khí rét
lạnh, Bàn Tử ngồi dưới mái hiên nhà An Nhiên, nói với An Nhiên đang ngồi trước bàn cơm trong nhà:
"Nhạ, về Tề sư phó kia, có gì muốn hỏi, ngươi hỏi nàng này, nàng quen thuộc với Tề
sư phụ kia nhất."
"Ta... ta cũng không biết a, An Nhiên."
Tĩnh Huyên vừa tức giận vừa gấp gáp, nàng còn không hiểu sao bị Bàn Tử kéo tới nhà An Nhiên, họ nói
Tề sư phụ mang cây giống của Phấn hoa chạy mất, muốn hỏi nàng vài lời, chuyện này liên quan gì nàng
a?
An Nhiên ngồi trong nhà ăn cơm, nàng bưng bát cơm cùng một đôi đũa ra, nhấc chân đá đá vào Bàn Tử
đang ngồi dưới mái hiên, Bàn Tử nhanh chóng đứng dậy, đem chiếc đệm mềm mại dưới mông mình
nhường cho An Nhiên, An Nhiên đặt mông ngồi xuống, nhíu mày nhìn Tĩnh Huyên, hỏi: "Ngươi cùng Tế
sư phụ có phải vào thời điểm ở Đại phú hào gia nhập với chúng ta hay không?"
"Đúng!"
Tĩnh Huyên gật gật đầu, những bông hoa màu đỏ trên đầu phiêu đãng theo từng động tác của nàng.
"Nhưng hiện tại chúng ta đều là người của Bách Hoa thành a, căn bản ta sẽ không làm việc gì phản
bội lại Bách Hoa thành a."
/1330
|