Oa Oa ngoan ngoãn gật đầu.
An Nhiên thấy Oa Oa đã nhận thức được mình sai ở đâu vì thế nàng lại hỏi" "Con thật sự là vì không
chiếm được ngựa gỗ của Mao Mao mới oán hận trong lòng, đi soàn soạt bẻ ngô nhà Mao Mao hay sao?"
Oa Oa nhanh chóng lắc đầu:
"Mọi người nói muốn nổ bỏng ngô cho nên muốn ngô. "
Nói nói, thanh âm của Oa Oa dần dần nhỏ lại, gia gia nổ bỏng ngô đã biến mất thật lâu, mọi người
đều rất muốn gặp gia gia nổ bỏng ngô, có đứa nhỏ trong nhóm bọn chúng nghe thấy người lớn
nói, gia gia nổ bỏng ngô đã chết, cho nên mọi người rất khổ sở, muốn làm chút bỏng ngô để nhớ
về gia gia nổ bỏng ngô a.
Tâm tình trẻ nhỏ đơn thuần như vậy, nghĩ cái gì thì làm cái đó, đâu có phức tạp như người lớn tưởng
tượng, đâu có ghi hận trong lòng gì đó, đối với một đứa nhỏ mà nói không khỏi quá cao siêu đi.
An Nhiên ôm Oa Oa đi về phía nhà mình, trong lòng thầm hối hận, mình căn bản không điều tra sự tình
rõ ràng, đã tin tưởng lý do thoái thác của cả một nhà Mao Mao, thật cho rằng Oa Oa vì không chiếm
được ngựa gỗ cho nên mới đi bẻ ngô nhà người ta.
"Vậy về sau muốn làm bỏng ngô thì chính mình phải trồng ngô nha, các con bẻ ngô nhà người ta như
vậy gây ra ảnh hưởng không tốt tới cuộc sống của người khác a, cả nhà người kia bán ngô để lấy tiền
sinh sống a."
"Con biết rồi, ma ma!"
Trong lòng Oa Oa nhẹ nhàng thở ra, thập phần ngoan ngoãn nghe lời để ma ma ôm về nhà.
Nhưng còn chưa đi vào sân nhà, Oa Oa nghe được An Nhiên kỳ quái hỏi nàng:
"Oa Oa, con không ngắt hoa trên tường vây nhà chúng ta đúng không, buổi sáng mẹ ra cửa đã đếm đếm,
vẫn còn đủ số hoa đâu, vậy hoa trong tay con từ đâu mà có?"
"Tìm trong rừng a."
"Trong rừng có rất nhiều hoa màu hồng nhạt hay sao?" "Có a, có nhiều như vầy a ~~~~~"
Oa Oa ở trong lòng ngực của An Nhiên, mở rộng ra vòng tay của nàng, ý bảo với An Nhiên Phấn hoa có
nhiều như thế nào.
"Một tảng lớn nga." "Một tảng lớn?"
An Nhiên kỳ quái cúi đầu, nhìn bó Phấn hoa mình cầm trong tay kia, cánh hoa kiều nộn, đúng là vừa
mới ngắt xuống, vì thế An Nhiên nói với Oa Oa. "Con mang ma ma đi xem nào."
"Được nha."
Oa Oa trượt xuống khỏi lòng ngực của An Nhiên, nắm tay nàng, kéo nàng đi vào cánh rừng đối diện,
trên đường đi, họ gặp Bàn Tử trên con đường nhỏ.
Sau lưng Bàn Tử, là một hàng người dài đang nâng những cái thùng, mỗi thùng dài 1 mét, bọn họ đang
đi về phía nhà An Nhiên, thấy Oa Oa lôi kéo An Nhiên chạy qua trước mặt hắn, Bàn Tử hỏi:
"Oa Oa, cháu lôi kéo mẹ cháu đi đâu đấy?" "Tìm hoa hoa a ~~~"
Trong lúc thanh âm nộn nộn phát ra từ miệng Oa Oa, thì nàng cùng An Nhiên đã đi xa
rồi.
Bàn Tử nhìn bóng dáng của hai mẹ con, cười cười, rồi tiếp tục chỉ huy đội ngũ phía sau nâng thùng
tinh hạch đi tiếp.
Tinh hạch kia đều là của An Nhiên, là tiền mà những căn cứ bên ngoài dùng để mua Phấn hoa, Bàn Tử
đã nhập kho rồi đem tinh hạch bình thường đổi thành tinh hạch cấp cao để thỏa mãn số tinh hạch mà
An Nhiên cần mỗi ngày, còn lại thì đều để ở kho hàng rồi khóa lại.
Kho hàng là nơi quan trọng nhất của mỗi cái căn cứ, loạn thế như này vì phòng ngừa kho hàng bị trộm
nhớ thương, nhóm chuyên gia đã cố ý xây dựng kho hàng ở mặt sau nhà An Nhiên trong phiến rừng rậm
biến dị, ngày thường chỉ phái vài người trông coi, ý tứ là kho hàng là nơi trọng địa, người rảnh
rỗi miễn xuất nhập.
Cũng không thể trách Bách Hoa thành phòng thủ lơi lỏng với kho hàng như vậy, trên đời này, phỏng
chừng không có kho hàng nhà ai an toàn hơn so với kho hàng Bách Hoa thành được.
An Nhiên thấy Oa Oa đã nhận thức được mình sai ở đâu vì thế nàng lại hỏi" "Con thật sự là vì không
chiếm được ngựa gỗ của Mao Mao mới oán hận trong lòng, đi soàn soạt bẻ ngô nhà Mao Mao hay sao?"
Oa Oa nhanh chóng lắc đầu:
"Mọi người nói muốn nổ bỏng ngô cho nên muốn ngô. "
Nói nói, thanh âm của Oa Oa dần dần nhỏ lại, gia gia nổ bỏng ngô đã biến mất thật lâu, mọi người
đều rất muốn gặp gia gia nổ bỏng ngô, có đứa nhỏ trong nhóm bọn chúng nghe thấy người lớn
nói, gia gia nổ bỏng ngô đã chết, cho nên mọi người rất khổ sở, muốn làm chút bỏng ngô để nhớ
về gia gia nổ bỏng ngô a.
Tâm tình trẻ nhỏ đơn thuần như vậy, nghĩ cái gì thì làm cái đó, đâu có phức tạp như người lớn tưởng
tượng, đâu có ghi hận trong lòng gì đó, đối với một đứa nhỏ mà nói không khỏi quá cao siêu đi.
An Nhiên ôm Oa Oa đi về phía nhà mình, trong lòng thầm hối hận, mình căn bản không điều tra sự tình
rõ ràng, đã tin tưởng lý do thoái thác của cả một nhà Mao Mao, thật cho rằng Oa Oa vì không chiếm
được ngựa gỗ cho nên mới đi bẻ ngô nhà người ta.
"Vậy về sau muốn làm bỏng ngô thì chính mình phải trồng ngô nha, các con bẻ ngô nhà người ta như
vậy gây ra ảnh hưởng không tốt tới cuộc sống của người khác a, cả nhà người kia bán ngô để lấy tiền
sinh sống a."
"Con biết rồi, ma ma!"
Trong lòng Oa Oa nhẹ nhàng thở ra, thập phần ngoan ngoãn nghe lời để ma ma ôm về nhà.
Nhưng còn chưa đi vào sân nhà, Oa Oa nghe được An Nhiên kỳ quái hỏi nàng:
"Oa Oa, con không ngắt hoa trên tường vây nhà chúng ta đúng không, buổi sáng mẹ ra cửa đã đếm đếm,
vẫn còn đủ số hoa đâu, vậy hoa trong tay con từ đâu mà có?"
"Tìm trong rừng a."
"Trong rừng có rất nhiều hoa màu hồng nhạt hay sao?" "Có a, có nhiều như vầy a ~~~~~"
Oa Oa ở trong lòng ngực của An Nhiên, mở rộng ra vòng tay của nàng, ý bảo với An Nhiên Phấn hoa có
nhiều như thế nào.
"Một tảng lớn nga." "Một tảng lớn?"
An Nhiên kỳ quái cúi đầu, nhìn bó Phấn hoa mình cầm trong tay kia, cánh hoa kiều nộn, đúng là vừa
mới ngắt xuống, vì thế An Nhiên nói với Oa Oa. "Con mang ma ma đi xem nào."
"Được nha."
Oa Oa trượt xuống khỏi lòng ngực của An Nhiên, nắm tay nàng, kéo nàng đi vào cánh rừng đối diện,
trên đường đi, họ gặp Bàn Tử trên con đường nhỏ.
Sau lưng Bàn Tử, là một hàng người dài đang nâng những cái thùng, mỗi thùng dài 1 mét, bọn họ đang
đi về phía nhà An Nhiên, thấy Oa Oa lôi kéo An Nhiên chạy qua trước mặt hắn, Bàn Tử hỏi:
"Oa Oa, cháu lôi kéo mẹ cháu đi đâu đấy?" "Tìm hoa hoa a ~~~"
Trong lúc thanh âm nộn nộn phát ra từ miệng Oa Oa, thì nàng cùng An Nhiên đã đi xa
rồi.
Bàn Tử nhìn bóng dáng của hai mẹ con, cười cười, rồi tiếp tục chỉ huy đội ngũ phía sau nâng thùng
tinh hạch đi tiếp.
Tinh hạch kia đều là của An Nhiên, là tiền mà những căn cứ bên ngoài dùng để mua Phấn hoa, Bàn Tử
đã nhập kho rồi đem tinh hạch bình thường đổi thành tinh hạch cấp cao để thỏa mãn số tinh hạch mà
An Nhiên cần mỗi ngày, còn lại thì đều để ở kho hàng rồi khóa lại.
Kho hàng là nơi quan trọng nhất của mỗi cái căn cứ, loạn thế như này vì phòng ngừa kho hàng bị trộm
nhớ thương, nhóm chuyên gia đã cố ý xây dựng kho hàng ở mặt sau nhà An Nhiên trong phiến rừng rậm
biến dị, ngày thường chỉ phái vài người trông coi, ý tứ là kho hàng là nơi trọng địa, người rảnh
rỗi miễn xuất nhập.
Cũng không thể trách Bách Hoa thành phòng thủ lơi lỏng với kho hàng như vậy, trên đời này, phỏng
chừng không có kho hàng nhà ai an toàn hơn so với kho hàng Bách Hoa thành được.
/1330
|