Như vậy xem ra, nghiên cứu của Triệu Như đã có một bước đột phá mang tính tiến triển, trong lúc
nàng nói những việc cần chú ý với An Nhiên và Chiến Luyện, đột nhiên An Nhiên lại trầm mặc, cúi
đầu, hai tròng mắt xuất thần nhìn chằm chằm xuống viên gạch lát dưới sân.
"Vợ à, vợ ơi, ngươi đang suy nghĩ gì?"
Chiến Luyện ngồi dưới mái hiên là người đầu tiên phát hiện An Nhiên đang ngẩn người, hắn duỗi tay
muốn kéo lấy cánh tay không bị thương của An Nhiên, nhưng lại nhớ lời Triệu Như nói, liền
thu tay về, khuôn mặt tràn ngập lo lắng dò hỏi.
An Nhiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nhíu mày nói:
"Ta đang suy nghĩ lời Trần Triều Cung nói, hắn nói Hắc hoa có độc, thuyết minh căn cứ bắt hắn kia
đã biết loại hoa màu đen này có độc, nhưng hiển nhiên đối phương không muốn làm hắn chết, vậy ngươi
nói đi, ai sẽ luyến tiếc khi hắn chết?"
"Ba ba của hắn, Trần lão tướng quân đi, căn cứ Kim Môn cũng có thực lực để làm điều này, đi trước
chúng ta một bước nghiên cứu ra Hắc hoa có độc, sau đó bọn họ phát hiện Trần Triều Cung không thể
cứu sống được khi ở căn cứ Kim Môn, vì thế mang theo ngựa chết biến thành ngựa sống, đưa Trần Triều
Cung về Tiểu Chu thành."
"Cho nên có thể nói, căn cứ Kim Môn đã nuôi trồng đào tạo ra Hắc hoa đúng không?"
An Nhiên ngẩng đầu, hơi hơi cau mày, nhìn Bách Hoa thành, nàng là người trồng hoa, tất nhiên nàng
biết số lượng Hắc hoa có thể sinh ra thưa thớt hơn rất nhiều so với Phấn hoa, cho nên căn cứ Kim
Môn đã đi trước Bách Hoa thành một bước, họ biết Hắc hoa có độc, nói theo cách khác, căn cứ Kim Môn
cũng đã đào tạo ra được không ít Phấn hoa đi.
Trên đời này, thật sự có căn cứ có thể đào tạo ra được Phấn hoa a, kỳ tích, thật là kỳ tích.
Triệu Như tiếp tục châm chọc nói:
"Hơn nữa, các ngươi có nghĩ đến không, sở dĩ căn cứ Hoa Hải toàn thành bị luân hãm, có thể căn bản
không phải Phấn hoa phá hủy kháng thể trong cơ thể mới làm cho toàn thành biến thành tang
thi mà là do Hắc hoa sinh trưởng cùng Phấn hoa, người của căn cứ Hoa Hải đụng chạm
vào, trong khoảng thời gian ngắn độc tố bị lây lan nhanh chóng."
"Nhưng vô luận tốc độ lây truyền có nhanh như thế nào thì độc tính của Hắc hoa chỉ làm bộ vị của
người tiếp xúc với nó sưng đỏ vài ngày, không thể làm người khác biến thành tang thi a."
Lưu Toa Toa đặt câu hỏi, trên mặt đầy sự hiếu học.
Mà trong lúc này An Nhiên suy nghĩ cẩn thận đột nhiên chỉ ra một điểm mấu chốt:
"Các ngươi có nhớ không? Lúc căn cứ Hoa Hải đoạt được Trần Triều Cung, toàn thành bọn họ triển khai
vận động diệt trừ bộ rễ thực vật dưới nền đất?" "Ta nhớ rõ, khi đó không phải nói, người căn cứ Hoa
Hải sợ bị ngươi khống chế hay sao? Cho nên bọn họ giống như bị điên đào ba thước đất rút hết rễ
thực vật dưới chân lên."
Lưu Toa Toa không rõ nguyên nhân quay đầu nhìn về phía Triệu Như, hỏi một cách thiên chân:
"Nhưng cái này thì có quan hệ gì với Hắc hoa?" "Bởi vì Phấn hoa bị diệt trừ trước Hắc hoa."
An Nhiên trầm tư, nói ra suy đoán trong lòng.
"Vì thế người đụng chạm vào Hắc hoa bị trúng độc, lại không có Phấn hoa ức chế, vì thế độc tố của
Hắc hoa hoành hành ngang ngược trong thân thể họ, làm chút chuyện như phá hỏng kháng thể "
"Căn cứ theo nghiên cứu, đích xác Hắc hoa có thể làm cho cơ thể không khỏe! Kháng thể có bị phá
hỏng hay không thì chúng ta còn chưa nghiên cứu ra được, nhưng khẳng định căn cứ Kim Môn
đã nghiên cứu ra tới, nhưng họ không nói ra a."
Triệu Như bồi thêm một câu, vì vậy trên cơ bản mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng, cho tới này, những
căn cứ bên ngoài kia luôn lấy chuyện căn cứ Hoa Hải bị hủy diệt toàn thành đổ lỗi lên Phấn hoa, nói
Phấn hoa phá hủy kháng thể của nhân loại.
nàng nói những việc cần chú ý với An Nhiên và Chiến Luyện, đột nhiên An Nhiên lại trầm mặc, cúi
đầu, hai tròng mắt xuất thần nhìn chằm chằm xuống viên gạch lát dưới sân.
"Vợ à, vợ ơi, ngươi đang suy nghĩ gì?"
Chiến Luyện ngồi dưới mái hiên là người đầu tiên phát hiện An Nhiên đang ngẩn người, hắn duỗi tay
muốn kéo lấy cánh tay không bị thương của An Nhiên, nhưng lại nhớ lời Triệu Như nói, liền
thu tay về, khuôn mặt tràn ngập lo lắng dò hỏi.
An Nhiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nhíu mày nói:
"Ta đang suy nghĩ lời Trần Triều Cung nói, hắn nói Hắc hoa có độc, thuyết minh căn cứ bắt hắn kia
đã biết loại hoa màu đen này có độc, nhưng hiển nhiên đối phương không muốn làm hắn chết, vậy ngươi
nói đi, ai sẽ luyến tiếc khi hắn chết?"
"Ba ba của hắn, Trần lão tướng quân đi, căn cứ Kim Môn cũng có thực lực để làm điều này, đi trước
chúng ta một bước nghiên cứu ra Hắc hoa có độc, sau đó bọn họ phát hiện Trần Triều Cung không thể
cứu sống được khi ở căn cứ Kim Môn, vì thế mang theo ngựa chết biến thành ngựa sống, đưa Trần Triều
Cung về Tiểu Chu thành."
"Cho nên có thể nói, căn cứ Kim Môn đã nuôi trồng đào tạo ra Hắc hoa đúng không?"
An Nhiên ngẩng đầu, hơi hơi cau mày, nhìn Bách Hoa thành, nàng là người trồng hoa, tất nhiên nàng
biết số lượng Hắc hoa có thể sinh ra thưa thớt hơn rất nhiều so với Phấn hoa, cho nên căn cứ Kim
Môn đã đi trước Bách Hoa thành một bước, họ biết Hắc hoa có độc, nói theo cách khác, căn cứ Kim Môn
cũng đã đào tạo ra được không ít Phấn hoa đi.
Trên đời này, thật sự có căn cứ có thể đào tạo ra được Phấn hoa a, kỳ tích, thật là kỳ tích.
Triệu Như tiếp tục châm chọc nói:
"Hơn nữa, các ngươi có nghĩ đến không, sở dĩ căn cứ Hoa Hải toàn thành bị luân hãm, có thể căn bản
không phải Phấn hoa phá hủy kháng thể trong cơ thể mới làm cho toàn thành biến thành tang
thi mà là do Hắc hoa sinh trưởng cùng Phấn hoa, người của căn cứ Hoa Hải đụng chạm
vào, trong khoảng thời gian ngắn độc tố bị lây lan nhanh chóng."
"Nhưng vô luận tốc độ lây truyền có nhanh như thế nào thì độc tính của Hắc hoa chỉ làm bộ vị của
người tiếp xúc với nó sưng đỏ vài ngày, không thể làm người khác biến thành tang thi a."
Lưu Toa Toa đặt câu hỏi, trên mặt đầy sự hiếu học.
Mà trong lúc này An Nhiên suy nghĩ cẩn thận đột nhiên chỉ ra một điểm mấu chốt:
"Các ngươi có nhớ không? Lúc căn cứ Hoa Hải đoạt được Trần Triều Cung, toàn thành bọn họ triển khai
vận động diệt trừ bộ rễ thực vật dưới nền đất?" "Ta nhớ rõ, khi đó không phải nói, người căn cứ Hoa
Hải sợ bị ngươi khống chế hay sao? Cho nên bọn họ giống như bị điên đào ba thước đất rút hết rễ
thực vật dưới chân lên."
Lưu Toa Toa không rõ nguyên nhân quay đầu nhìn về phía Triệu Như, hỏi một cách thiên chân:
"Nhưng cái này thì có quan hệ gì với Hắc hoa?" "Bởi vì Phấn hoa bị diệt trừ trước Hắc hoa."
An Nhiên trầm tư, nói ra suy đoán trong lòng.
"Vì thế người đụng chạm vào Hắc hoa bị trúng độc, lại không có Phấn hoa ức chế, vì thế độc tố của
Hắc hoa hoành hành ngang ngược trong thân thể họ, làm chút chuyện như phá hỏng kháng thể "
"Căn cứ theo nghiên cứu, đích xác Hắc hoa có thể làm cho cơ thể không khỏe! Kháng thể có bị phá
hỏng hay không thì chúng ta còn chưa nghiên cứu ra được, nhưng khẳng định căn cứ Kim Môn
đã nghiên cứu ra tới, nhưng họ không nói ra a."
Triệu Như bồi thêm một câu, vì vậy trên cơ bản mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng, cho tới này, những
căn cứ bên ngoài kia luôn lấy chuyện căn cứ Hoa Hải bị hủy diệt toàn thành đổ lỗi lên Phấn hoa, nói
Phấn hoa phá hủy kháng thể của nhân loại.
/1330
|