Đương nhiên, cũng có căn cứ đúc kết ra một kinh nghiệm, chỉ cần không thương tổn Phấn hoa, trong
tình huống phát hiện cây Phấn hoa mọc ra Hắc hoa, kịp thời trước tiên diệt trừ Hắc hoa là được,
ngàn vạn không thể diệt trừ Phấn hoa trước, sau mới diệt trừ Hắc hoa, như vậy độc tố của Hắc hoa
không có gì ức chế rất nhanh sẽ khuếch tán lây lan trong diện rộng.
Điều này, không cần Bách Hoa thành phải chứng thực gì vì chỉ cần ai nghiên cứu chúng
đều sẽ biết.
Nhưng có vài căn cứ hay đoàn đội lựa chọn trầm mặc, yên tĩnh xem kỳ biến, có chút cơ
cấu lại lựa chọn châm ngòi thổi gió, thấy địa vị của Bách Hoa thành như hòn đảo bị cô lập mà vui
mừng.
Vào xuân, thời tiết dần ấm lại, dây đằng xanh lục quấn quanh tấm lưới kim loại trên không như mạng
nhện, khó có được một ngày như hôm nay không có đám chim biến dị đến quấy rầy, trừ bỏ một ít quái
thú ở cửa phía Nam, đang chờ Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm, Trương Bác Huân, Vân Đào và vài phần tử
chiến đấu đi dọn dẹp ra thì Bách Hoa thành còn tính là an bình.
Mọi người đều đã khôi phục lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày trồng trọt hoặc canh gác
gì đó, sau đó thì đi sửa chữa nóc nhà, hay tu bổ lại tấm lưới kim loại trên đỉnh nhà mình, chỉ cần
không gặp phải đám chim khổng lồ như lần trước, có tấm lưới và thực vật biến dị liên hợp lại phòng
thủ thì mọi người vẫn có thể kê cao gối mà ngủ.
Vì cấu tạo đặc thù của Bách Hoa thành, nóc nhà có sửa chữa hay không đều không sao cả, bởi vì sau
khi nóc nhà bị đám chim biến dị phá sụp, nguyên bản nóc nhà bằng đá giờ đều được cây cối biến dị
che đậy, mỗi nhà mỗi hộ đều như được khảm vào trong một thân cây khổng lồ.
Vì vậy có tu sửa nóc nhà hay không đều không sao cả, chỉ là có người muốn sửa phòng
ở của mình cho đẹp một chút, không muốn giống người khác, thêm vào chút hơi thở nghệ thuật,
những người như vậy ở trong những căn cứ khác phải lo nghĩ việc ăn bữa nay lo bữa mai đã hoàn
toàn tuyệt tích nhưng trong Bách Hoa thành còn rất nhiều a.
Cho nên trên nóc nhà của mọi người, một lần nữa sửa chữa trang trí thêm chút hoa cỏ chim muôn gì
đó, có người thì sửa nóc nhà nhà mình thành một cái vườn hoa, trồng hoa bên trên, có người thì
trang trí nóc nhà thành bốn cái móc câu, dù sao cũng rất đẹp, Bách Hoa thành giờ nơi nơi đều có hơi
thở nghệ thuật.
Nhưng chỉ có nhà An Nhiên là không làm gì, Chiến Luyện có hỏi qua nàng muốn tu sửa phòng ở nhà bọn
họ một chút hay không, thổi vào đó chút hơi thở nghệ thuật, nhưng An Nhiên nhìn nóc nhà nhà mình,
trên đó tất cả đều là gai nhọn, trên vách tường đều là hoa, từng đóa từng đóa đan xen, nếu không
phải nàng phản đối mãnh liệt thì trong sân nhà nàng còn không có chỗ đặt chân, như vậy, làm sao có
thể sửa lại để thổi chút hơi thở nghệ thuật vào a?
Nhà nàng a, đâu đâu cũng có nghệ thuật rồi, không cần sửa!
An Nhiên vung tay không đồng ý, Chiến Luyện chỉ có thể từ bỏ.
Đàn chim biến dị cứ cách hai ba ngày sẽ có một đợt từ phía Nam tràn tới phía Bắc, người ở phương
Bắc bị lăn lộn khổ không nói hết, nhưng mà dù sao mọi người ở đây cũng lăn lê từ bắt đầu mạt thế
tới giờ đã gần ba năm, phần lớn bọn họ đều có một chút ít bản lĩnh, Bách Hoa thành chỉ có thể quản
tốt chính mình, còn lại, thật sự hữu tâm vô lực.
Cứ như vậy dưới hoàn cảnh ác liệt, mùa xuân chậm rãi tới. "An Nhiên, An Nhiên!"
Triệu Như hô to gọi nhỏ, trong tay cầm một bình thủy tinh chạy vào sân nhà An Nhiên.
An Nhiên đang ở trong sân dạy Oa Oa vẽ tranh, nàng ngẩng đầu lên thấy bình thủy tinh trong tay
Triệu Như, bên trong là mấy đóa hoa màu đen, cùng với một đóa hoa nhỏ màu trắng,
mà trong bình thủy tinh kia đang đựng thứ nước màu đỏ, nhìn qua chính là máu.
"Đây là gì?"
An Nhiên không nhìn được tò mò hỏi:
"Có phát hiện mới, có phát hiện mới."
Triệu Như giống như hiến vật quý đưa cái bình ra trước mặt An Nhiên. "Ngươi biết đây là cái gì
không?"
tình huống phát hiện cây Phấn hoa mọc ra Hắc hoa, kịp thời trước tiên diệt trừ Hắc hoa là được,
ngàn vạn không thể diệt trừ Phấn hoa trước, sau mới diệt trừ Hắc hoa, như vậy độc tố của Hắc hoa
không có gì ức chế rất nhanh sẽ khuếch tán lây lan trong diện rộng.
Điều này, không cần Bách Hoa thành phải chứng thực gì vì chỉ cần ai nghiên cứu chúng
đều sẽ biết.
Nhưng có vài căn cứ hay đoàn đội lựa chọn trầm mặc, yên tĩnh xem kỳ biến, có chút cơ
cấu lại lựa chọn châm ngòi thổi gió, thấy địa vị của Bách Hoa thành như hòn đảo bị cô lập mà vui
mừng.
Vào xuân, thời tiết dần ấm lại, dây đằng xanh lục quấn quanh tấm lưới kim loại trên không như mạng
nhện, khó có được một ngày như hôm nay không có đám chim biến dị đến quấy rầy, trừ bỏ một ít quái
thú ở cửa phía Nam, đang chờ Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm, Trương Bác Huân, Vân Đào và vài phần tử
chiến đấu đi dọn dẹp ra thì Bách Hoa thành còn tính là an bình.
Mọi người đều đã khôi phục lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày trồng trọt hoặc canh gác
gì đó, sau đó thì đi sửa chữa nóc nhà, hay tu bổ lại tấm lưới kim loại trên đỉnh nhà mình, chỉ cần
không gặp phải đám chim khổng lồ như lần trước, có tấm lưới và thực vật biến dị liên hợp lại phòng
thủ thì mọi người vẫn có thể kê cao gối mà ngủ.
Vì cấu tạo đặc thù của Bách Hoa thành, nóc nhà có sửa chữa hay không đều không sao cả, bởi vì sau
khi nóc nhà bị đám chim biến dị phá sụp, nguyên bản nóc nhà bằng đá giờ đều được cây cối biến dị
che đậy, mỗi nhà mỗi hộ đều như được khảm vào trong một thân cây khổng lồ.
Vì vậy có tu sửa nóc nhà hay không đều không sao cả, chỉ là có người muốn sửa phòng
ở của mình cho đẹp một chút, không muốn giống người khác, thêm vào chút hơi thở nghệ thuật,
những người như vậy ở trong những căn cứ khác phải lo nghĩ việc ăn bữa nay lo bữa mai đã hoàn
toàn tuyệt tích nhưng trong Bách Hoa thành còn rất nhiều a.
Cho nên trên nóc nhà của mọi người, một lần nữa sửa chữa trang trí thêm chút hoa cỏ chim muôn gì
đó, có người thì sửa nóc nhà nhà mình thành một cái vườn hoa, trồng hoa bên trên, có người thì
trang trí nóc nhà thành bốn cái móc câu, dù sao cũng rất đẹp, Bách Hoa thành giờ nơi nơi đều có hơi
thở nghệ thuật.
Nhưng chỉ có nhà An Nhiên là không làm gì, Chiến Luyện có hỏi qua nàng muốn tu sửa phòng ở nhà bọn
họ một chút hay không, thổi vào đó chút hơi thở nghệ thuật, nhưng An Nhiên nhìn nóc nhà nhà mình,
trên đó tất cả đều là gai nhọn, trên vách tường đều là hoa, từng đóa từng đóa đan xen, nếu không
phải nàng phản đối mãnh liệt thì trong sân nhà nàng còn không có chỗ đặt chân, như vậy, làm sao có
thể sửa lại để thổi chút hơi thở nghệ thuật vào a?
Nhà nàng a, đâu đâu cũng có nghệ thuật rồi, không cần sửa!
An Nhiên vung tay không đồng ý, Chiến Luyện chỉ có thể từ bỏ.
Đàn chim biến dị cứ cách hai ba ngày sẽ có một đợt từ phía Nam tràn tới phía Bắc, người ở phương
Bắc bị lăn lộn khổ không nói hết, nhưng mà dù sao mọi người ở đây cũng lăn lê từ bắt đầu mạt thế
tới giờ đã gần ba năm, phần lớn bọn họ đều có một chút ít bản lĩnh, Bách Hoa thành chỉ có thể quản
tốt chính mình, còn lại, thật sự hữu tâm vô lực.
Cứ như vậy dưới hoàn cảnh ác liệt, mùa xuân chậm rãi tới. "An Nhiên, An Nhiên!"
Triệu Như hô to gọi nhỏ, trong tay cầm một bình thủy tinh chạy vào sân nhà An Nhiên.
An Nhiên đang ở trong sân dạy Oa Oa vẽ tranh, nàng ngẩng đầu lên thấy bình thủy tinh trong tay
Triệu Như, bên trong là mấy đóa hoa màu đen, cùng với một đóa hoa nhỏ màu trắng,
mà trong bình thủy tinh kia đang đựng thứ nước màu đỏ, nhìn qua chính là máu.
"Đây là gì?"
An Nhiên không nhìn được tò mò hỏi:
"Có phát hiện mới, có phát hiện mới."
Triệu Như giống như hiến vật quý đưa cái bình ra trước mặt An Nhiên. "Ngươi biết đây là cái gì
không?"
/1330
|