Cho dù Bách Hoa thành chưa từng nâng giá lương thực rau dưa hoa quả, dù một hay hai năm nữa, cơ hồ
giảm giá rẻ hoặc tặng không nhưng vẫn sẽ có người cảm thấy Bách Hoa thành chiếm cứ quá nhiều tài
nguyên, đây là mạt thế, người này có nhiều tài nguyên trong tay người đó liền chọc người đỏ mắt.
Đặc biệt là An Nhiên thân là thành chủ, còn không tiết chế làm vài chuyện lung tung rối loạn, nhất
là về Phấn hoa, nàng cơ hồ làm toàn bộ các căn cứ ở Phương Bắc này trở thành người làm công kiếm
tinh hạch cho nàng, hơn nữa, Bách Hoa thành, toàn thành đều là dị năng giả, số lượng dị năng giả hệ
thủy cùng hệ mộc là khoảng hơn 5000 người, điều này không làm người đố kỵ sao được?
Có người muốn giáo huấn Bàn Tử một ít, trói hắn lại là chuyện có thể dự kiến được, muốn trách chỉ
có thể trách Bàn Tử không cẩn thận.
Nhưng người bắt cóc kia chỉ đưa lời nhắn, nói Bàn Tử ở trên tay bọn họ, còn cụ thể họ muốn làm gì,
cần bao nhiêu tiền chuộc thì không nói.
"Lúc này, trật tự của Bách Hoa thành sẽ không ổn định được bao lâu."
Chân Tuyết Cửu ngẩng đầu nhìn lên pháo hoa đang oanh tạc trên bầu trời, sau đó cúi đầu cười cười
với An Nhiên:
"Ta cảm thấy, ngươi chỉ cần không loạn thì Bách Hoa thành có loạn cũng không đến nỗi nào đi."
"Tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói, tận lực làm mình không loạn."
Đối mặt với nụ cười của Chân Tuyết Cửu, biểu tình trên mặt An Nhiên khá nghiêm túc, nàng thấy bên
cạnh cũng không có người, thấp giọng nói: "Nhưng mà Chân Tuyết Cửu, ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng
lập trường hiện tại của mình, cũng không cần ta nói rõ phải không, ngươi cũng đã nhìn ra được,
tốt nhất là nên vĩnh viễn ngậm chặt miệng mình lại, đừng đem những việc ngươi biết nói
cho người thứ hai ngoài ta biết."
Trong lòng nàng có chút nôn nóng, chuyện Bàn Tử mất tích này quá lớn, nếu nhẹ toàn bộ Bách Hoa
thành sẽ lộn xộn, nặng thì Bách Hoa thành cứ như vậy xong đời rồi, đối với việc Bàn Tử mất tích,
trong khoảng thời gian ngắn nàng không có đầu mối đồng thời cũng cực kỳ lo lắng tới sự an toàn của
Bàn Tử.
Cho nên, đối với thái độ nhàn nhạt này của Chân Tuyết Cửu cảm thấy không tốt lắm, nói
chuyện cũng không khách khí.
An Nhiên vừa biểu hiện tức giận, Chân Tuyết Cửu căn bản không dám nhìn vào mắt nàng, người thường
và dị năng giả cấp thấp ở trước mặt dị năng giả cấp cao tự nhiên sẽ có một loại cảm giác sợ hãi
cùng thần phục.
Sau đó Chân Tuyết Cửu lại ngẩng đầu lên, bởi vì An Nhiên đi rồi, hắn nhìn về bóng dáng của An
Nhiên duỗi tay lên miệng mình làm động tác kéo khóa, đều do hắn quá khoe khoang, nếu sau
khi ra khỏi thành mới đem bản thảo chuyển cho An Nhiên xem, thì hiện giờ hắn không phải đã rời đi
Bách Hoa thành rồi hay sao?
Trong đêm đen, tiếng kêu của chim chóc thảm thiết dị thường, từng tiếng từng tiếng nổ vang trời,
ánh lửa đỏ chiếu xuống mắt Chân Tuyết Cửu, hắn thở sâu, nghĩ tới hiện giờ cũng không phải thời cơ
tốt để phiêu bạc ở bên ngoài, hắn có cảm giác sắp xảy ra một cuộc đại chiến.
Bàn Tử, là người không tiếc hết thảy để tìm về, nhưng đối phương chưa có hành động, Bách Hoa thành
giờ trừ bỏ việc gây áp lực cho Tiểu Chu thành để hỗ trợ tìm kiếm ra cũng không biết nên bắt đầu từ
đâu.
Lúc này, không chỉ Bách Hoa thành rối loạn, mà Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại mỗi ngày mua sắm
rất nhiều vật tư để duy trì sinh kế cũng dần dần có xu thế hỗn loạn.
Mọi người đang tận lực duy trì cái trật tự lung lay sắp đổ này, người quản lý tạm thời cùng đám
nhân viên đều phải tăng ca thêm giờ.
Trần Triều Cung ở Tiểu Chu thành cũng thu được tin tức Bàn Tử bị mất tích, cũng đã phái người tới
hỏi nhiều là, đồng thời cũng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ những việc hắn biết cho An Nhiên.
giảm giá rẻ hoặc tặng không nhưng vẫn sẽ có người cảm thấy Bách Hoa thành chiếm cứ quá nhiều tài
nguyên, đây là mạt thế, người này có nhiều tài nguyên trong tay người đó liền chọc người đỏ mắt.
Đặc biệt là An Nhiên thân là thành chủ, còn không tiết chế làm vài chuyện lung tung rối loạn, nhất
là về Phấn hoa, nàng cơ hồ làm toàn bộ các căn cứ ở Phương Bắc này trở thành người làm công kiếm
tinh hạch cho nàng, hơn nữa, Bách Hoa thành, toàn thành đều là dị năng giả, số lượng dị năng giả hệ
thủy cùng hệ mộc là khoảng hơn 5000 người, điều này không làm người đố kỵ sao được?
Có người muốn giáo huấn Bàn Tử một ít, trói hắn lại là chuyện có thể dự kiến được, muốn trách chỉ
có thể trách Bàn Tử không cẩn thận.
Nhưng người bắt cóc kia chỉ đưa lời nhắn, nói Bàn Tử ở trên tay bọn họ, còn cụ thể họ muốn làm gì,
cần bao nhiêu tiền chuộc thì không nói.
"Lúc này, trật tự của Bách Hoa thành sẽ không ổn định được bao lâu."
Chân Tuyết Cửu ngẩng đầu nhìn lên pháo hoa đang oanh tạc trên bầu trời, sau đó cúi đầu cười cười
với An Nhiên:
"Ta cảm thấy, ngươi chỉ cần không loạn thì Bách Hoa thành có loạn cũng không đến nỗi nào đi."
"Tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói, tận lực làm mình không loạn."
Đối mặt với nụ cười của Chân Tuyết Cửu, biểu tình trên mặt An Nhiên khá nghiêm túc, nàng thấy bên
cạnh cũng không có người, thấp giọng nói: "Nhưng mà Chân Tuyết Cửu, ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng
lập trường hiện tại của mình, cũng không cần ta nói rõ phải không, ngươi cũng đã nhìn ra được,
tốt nhất là nên vĩnh viễn ngậm chặt miệng mình lại, đừng đem những việc ngươi biết nói
cho người thứ hai ngoài ta biết."
Trong lòng nàng có chút nôn nóng, chuyện Bàn Tử mất tích này quá lớn, nếu nhẹ toàn bộ Bách Hoa
thành sẽ lộn xộn, nặng thì Bách Hoa thành cứ như vậy xong đời rồi, đối với việc Bàn Tử mất tích,
trong khoảng thời gian ngắn nàng không có đầu mối đồng thời cũng cực kỳ lo lắng tới sự an toàn của
Bàn Tử.
Cho nên, đối với thái độ nhàn nhạt này của Chân Tuyết Cửu cảm thấy không tốt lắm, nói
chuyện cũng không khách khí.
An Nhiên vừa biểu hiện tức giận, Chân Tuyết Cửu căn bản không dám nhìn vào mắt nàng, người thường
và dị năng giả cấp thấp ở trước mặt dị năng giả cấp cao tự nhiên sẽ có một loại cảm giác sợ hãi
cùng thần phục.
Sau đó Chân Tuyết Cửu lại ngẩng đầu lên, bởi vì An Nhiên đi rồi, hắn nhìn về bóng dáng của An
Nhiên duỗi tay lên miệng mình làm động tác kéo khóa, đều do hắn quá khoe khoang, nếu sau
khi ra khỏi thành mới đem bản thảo chuyển cho An Nhiên xem, thì hiện giờ hắn không phải đã rời đi
Bách Hoa thành rồi hay sao?
Trong đêm đen, tiếng kêu của chim chóc thảm thiết dị thường, từng tiếng từng tiếng nổ vang trời,
ánh lửa đỏ chiếu xuống mắt Chân Tuyết Cửu, hắn thở sâu, nghĩ tới hiện giờ cũng không phải thời cơ
tốt để phiêu bạc ở bên ngoài, hắn có cảm giác sắp xảy ra một cuộc đại chiến.
Bàn Tử, là người không tiếc hết thảy để tìm về, nhưng đối phương chưa có hành động, Bách Hoa thành
giờ trừ bỏ việc gây áp lực cho Tiểu Chu thành để hỗ trợ tìm kiếm ra cũng không biết nên bắt đầu từ
đâu.
Lúc này, không chỉ Bách Hoa thành rối loạn, mà Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại mỗi ngày mua sắm
rất nhiều vật tư để duy trì sinh kế cũng dần dần có xu thế hỗn loạn.
Mọi người đang tận lực duy trì cái trật tự lung lay sắp đổ này, người quản lý tạm thời cùng đám
nhân viên đều phải tăng ca thêm giờ.
Trần Triều Cung ở Tiểu Chu thành cũng thu được tin tức Bàn Tử bị mất tích, cũng đã phái người tới
hỏi nhiều là, đồng thời cũng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ những việc hắn biết cho An Nhiên.
/1330
|