“Cậu!”
Nhạc Nhạc ngồi ở cửa dùng tay chống cằm, vẫn luôn nhìn về phương hướng mấy người Cảnh Lâm rời đi lúc sáng sớm kia, vì thế bóng người đám Cảnh Lâm lưng đeo đồ vật trở về vừa xuất hiện, Nhạc Nhạc liền kích động nhảy từ trên ghế xuống chạy tới.
Cảnh Lâm tháo găng tay ra, vuốt một cái mái tóc xõa tung của bé, phát hiện tóc bé lại phải cắt rồi, hỏi: “Vẫn luôn chờ cậu về sao?”
“Đúng nha!” Nhạc Nhạc kéo tay cậu, vung một cái lại vung một cái.
Chu Ngọc nghe được tiếng động cùng Triệu Thừa Hoài chạy ra, Chu Ngọc nói: “Mấy đứa đi ra ngoài được một lát nó vẫn luôn ngồi chỗ đó ngóng mấy đứa trở về.”
Nhạc Nhạc nói: “Hiện tại bên ngoài thật là nguy hiểm, cháu rất lo lắng cho các cậu a.” Sau đó bé liếc mắt nhìn Nghiêm Lộ cô gái duy nhất trong bốn người, bồi thêm một câu: “Còn có cô Lộ Lộ nữa.”
Nghiêm Lộ từ sớm đã tháo găng tay ra, vừa nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, lập tức liền vui vẻ, hai tay đi véo véo hai má thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta, “Nhạc Nhạc của chúng ta thực sự là thiên sứ nhỏ ấm lòng a.”
Đợi ở nhà họ Triệu vài phút, Nghiêm Lộ cùng Nghiêm Phi liền cõng đồ vật trở về, Cảnh Lâm ở lại nhà họ Triệu ăn cơm trưa.
Chu Ngọc lật qua lật lại các thứ trong gùi trong túi của bọn cậu, kinh ngạc nói: “Nhiều đồ như vậy sao?”
Triệu Chí Văn đáp: “Bọn con vẫn chỉ hái một chút trở về thôi đấy, những thứ này trên núi có rất nhiều, trở về thông báo cho người trong thôn, buổi chiều lại đi tiếp.”
“Vậy đến chiều ba cũng đi.” Triệu Thừa Hoài nói.
“Được.” Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn không có dị nghị, có bọn cậu ở, kể cả gặp phải cái gì, bảo vệ được Triệu Thừa Hoài là không thành vấn đề.
“Những cây nấm này lớn như vậy, đều có thể ăn sao?” Chu Ngọc vừa đem các thứ trong gùi lấy ra, vừa phát ra thanh âm thán phục.
Cảnh Lâm nói: “Có thể ăn, để Meo Meo xem qua mới mang về.”
Cảnh Lâm tìm một cái chậu, đem quả mâm xôi dại trong túi đều đổ hết ra, rửa sạch một quả cầm trên tay cắn một cái, mềm mềm, thịt quả vào miệng liền tan ra, nước quả rất ngọt, có mùi thơm ngát đặc hữu của hoa quả, ăn không thấy ngán.
Đồng thời, còn có một luồng linh khí hơi yếu tiến vào trong cơ thể cậu, rất nhanh tán ra nhập vào bên trong kinh mạch.
Cảnh Lâm lại từ trong đống quả tìm tìm, tìm đến một quả không mềm cầm lên, rửa sạch sẽ cũng cắn một cái, sau đó phát hiện cảm giác có chút dính răng, cần nhai một lúc mới có thể nuốt xuống, mùi vị cũng không ngọt như trước, ăn vào có vị hoàn toàn khác với những quả mềm mềm kia, so với loại trước, Cảnh Lâm càng thích loại đang cầm trên tay lúc này.
Có điều đại khái là bởi vì loại sau còn chưa hoàn toàn chín, nên lượng linh khí ẩn bên trong thịt quả so loại trước ít hơn chút.
Cảnh Lâm lại rửa sạch mấy trái mềm mềm, để Nhạc Nhạc cùng hai người Triệu Thừa Hoài nếm thử mùi vị, cũng rửa sạch cho Quạc Quạc một cái.
“Ăn ngon.” Chu Ngọc ăn liên tiếp hai quả, “Ăn còn ngon hơn quả táo nhiều.” Quả táo là một loại hoa quả các gia đình thường chuẩn bị sẵn, kỳ thực rất nhiều người cũng không quá yêu thích chúng.
Nhạc Nhạc đứng bên cạnh Cảnh Lâm, ăn xong một quả liền xoa bụng nhỏ của chính mình, ngạc nhiên nói: “Cậu ơi, bụng ấm ấp lắm.”
Triệu Thừa Hoài một bên cau mày nói, “Một quả nhỏ như vậy, chú ăn lại cảm giác sắp no bụng rồi.”
Chu Ngọc cũng nói: “Đúng nha, thật kỳ quái. Ông không nói tôi còn không phát hiện ra đâu, tôi cảm giác đợi lát nữa cũng chẳng cần phải ăn cơm trưa.”
Quả mâm xôi hái về có chứa đựng số lượng linh khí nhất định, nó cũng giống như cà chua biến dị, không giống với các loại cây quả mọc lên bên trong Tụ Linh trận, hai thứ này chứa linh khí nhiều hơn so với cây trồng lớn lên bên trong Tụ Linh trận. Những cây quả nuôi trong Tụ Linh trận, mấy người Triệu Thừa Hoài ăn, mặc dù đa số mùi vị càng tốt hơn, nhưng bởi vì lượng linh khí quá ít ỏi, nên bọn họ rất khó có thể cảm giác được ngay, muốn đạt đến hiệu quả cường thân kiện thể, cũng cần một thời gian ăn uống lâu dài.
Nhưng như quả mâm xôi, bởi vì chứa linh khí nhiều hơn, nên đám Cảnh Lâm vẫn luôn tu luyện tiếp xúc với linh khí, khi ăn đều có thể cảm giác được, hai người Triệu Thừa Hoài là người bình thường, cảm giác sẽ càng thêm rõ ràng hơn chút, trạng thái no bụng kỳ thực chính là linh khí tiến vào bên trong thân thể bọn họ còn chưa kịp được thân thể bọn họ hấp thu hết, không thể như những người tu luyện như bọn cậu có thể trực tiếp nhập vào đan điền được.
Nhạc Nhạc tuy không tu luyện, nhưng thân thể bé lại không giống với hai người Triệu Thừa Hoài, vì thế ăn một quả cũng chỉ có cảm giác bụng ấm áp thôi, không có thấy no bụng.
Trái cây ăn thì ăn ngon đấy, nhưng ăn một hai quả liền no rồi, trạng thái này đối với hai người Triệu Thừa Hoài mà nói vẫn có chút đáng sợ.
Chu Ngọc lo lắng hỏi: “A Lâm này, ăn trái cây kia vào sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cảnh Lâm mỉm cười nói: “Không thành vấn đề ạ, cô chú đừng lo lắng, đợi đến tối, sẽ tốt hơn. Trên núi còn có rất nhiều trái cây, hái về còn có thể bảo tồn một đoạn thời gian, mỗi ngày về sau hai cô chú mỗi người ăn một quả, thì sẽ không xuất hiện tình trạng như ngày hôm nay nữa.”
“Đề nghị này ngược lại không tệ.” Nghe Cảnh Lâm nói, hai người Triệu Thừa Hoài yên tâm.
Đến bữa trưa, hai người Chu Ngọc cùng Triệu Thừa Hoài còn cảm giác bụng no căng, cũng không muốn ăn cơm, nhưng ba người Cảnh Lâm còn phải ăn. Để Triệu Thừa Hoài cùng đám Cảnh Lâm đi thu thập đồ vật hái trở về, Chu Ngọc cầm lấy nửa cây nấm mối tiến vào nhà bếp làm cơm trưa cho ba người bọn cậu.
Triệu Thừa Hoài cho quả cẩu kỷ vào trong một cái sàng tre, dùng tay trải đều ra nhìn một chút, nói: “Mấy quả cẩu kỷ này rất sạch sẽ, rửa qua một cái là có thể ăn.” Trước đây mùa xuân hàng năm Chu Ngọc đều sẽ đến ruộng tìm cẩu kỷ mọc dại ven đường, thật nhiều quả hái trở về đều có sâu, rửa cũng phải tốn hơn nửa tiếng, lúc ăn rất là lao lực.
Triệu Chí Văn nói: “Trên núi còn có một mảng lớn đó, phát triển vừa cao vừa tươi, tất cả mọi người hái được không ít, thứ này mẹ con thích ăn, xế chiều lại đi, ba chỉ cần nhìn chằm chằm đi hái quả này là được.”
Cảnh Lâm cũng nói: “Chúng con còn nhìn thấy một mảnh cây dương xỉ mọc dại, là loại có thể ăn kia. Có điều nghe nói ăn nhiều không tốt, nên mọi người cũng không hái về.” Mấy món rau trộn bán trên trấn bọn cậu đều có vài món liên quan đến dương xỉ, trước Chu Ngọc cũng sẽ mua chút về ăn, sau đó xem tin tức nói thứ này không nên ăn nhiều, vì thế về sau không tiếp tục mua ăn nữa.
Triệu Thừa Hoài cũng biết, gật đầu tán thành: “Thứ kia đúng là nên ăn ít thôi.”
Chu Ngọc đun một nồi cơm tẻ nhỏ, cũng lười đi xử lý những nguyên liệu nấu ăn khác, dùng nửa cây nấm mối, liền làm ra ba đĩa thức ăn, một là nấm mối thái sợi xào khô, sau đó làm một đĩa nấm trộn, lại dùng nấm mối làm canh, nguyên liệu nấu ăn giống nhau nhưng làm ra khẩu vị bất đồng, phân lượng cũng không ít, đầy đủ cho hai tên to xác cùng một đứa bé ăn.
Tuy rằng bụng no, nhưng đến trưa lại không ăn cơm, luôn có cảm giác là lạ, Chu Ngọc cùng Triệu Thừa hoài vẫn chuẩn bị bát đũa cho chính mình, xới chút ít cơm tẻ, nếm thử mùi vị mấy món nấm mối biến dị, rồi đặt đũa xuống.
Chu Ngọc cực kỳ đáng tiếc nói: “Mùi vị này rất ngon, so với mùi vị nấm mối cô từng được ăn ngon hơn rất nhiều, đáng tiếc bụng no căng, thực sự không thể ăn được nữa.”
Triệu Chí Văn cười nói: “Riêng đám hái trở về sáng nay, liền đủ chúng ta ăn chừng mấy ngày liền, ngày hôm nay không phải chúng con mang nhiều gà rừng trở về như vậy sao, tối mẹ lại xử lý một con mang ra hầm canh, bên trong thả chút nấm mối, mẹ có ăn thế nào liền ăn như thế.”
Chu Ngọc cười ha ha nói: “Con nói mẹ càng thêm thèm rồi.” Liền cầm đũa lên gắp một miếng nấm mối vào trong bát chậm rãi ăn, ăn không vào nữa thì nếm chút mùi vị cũng tốt a.
Ăn xong cơm trưa, lại lấy ra một gùi cho Triệu Thừa Hoài dùng, mỗi người còn cầm thêm một cái đòn gánh cùng mấy dây thừng nữa, chuẩn bị cho trường hợp có quá nhiều đồ vật mang về liền buộc lại gánh đi.
Tính toán đám người sáng đi ra ngoài đều đã ăn xong cơm, cái chiêng đồng nhà Mã Nhân Thiện lại vang lên, mấy người Cảnh Lâm trực tiếp mang theo đồ đạc đi tập hợp.
Lúc này, gia đình Nghiêm Phi cũng vừa vặn đến trước cửa nhà họ Triệu, hai người Nghiêm Nhuệ Phong cũng đi theo, Nghiêm Nhuệ Phong lưng đeo gùi, buổi chiều cũng sẽ lên núi, sợ Chu Phỉ Phỉ ở nhà một mình không an toàn, liền để nàng đến chơi nhà họ Triệu.
Cùng tạm biệt người ở nhà, đoàn người đi hướng về phía nhà họ Mã.
Triệu Chí Văn cọ đến bên người Nghiêm Lộ, nhìn trên tay nàng không những cầm đòn gánh, còn nhiều thêm hai cái gậy gỗ, hiếu kỳ hỏi: “Em mang cái này theo làm gì?”
Nghiêm Lộ khoa chân múa tay một hồi với hắn, nói: “Khí lực em lớn mà, có hai cây gậy này, buổi chiều lúc trở về là có thể chống gậy vào trong gùi, thả được nhiều thêm mấy túi đồ vật nữa.”
Triệu Chí Văn vỗ đùi cái đét, “Oa biện pháp này không sai, sao anh lại không nghĩ tới chứ.”
Nói xong lại nhanh chóng trở về gọi Chu Ngọc – mẹ hắn mau mau tìm cho hắn hai cái gậy dài, hiện tại khí lực hắn cũng lớn a, mặc dù so Nghiêm Lộ còn kém chút nữa, nhưng lưng vác thêm nhiều thứ vẫn là có thể.
Nghiêm Phi thì đứng một bên người Cảnh Lâm, nói: “Ba mẹ anh buổi trưa ăn trái cây, cơm cũng không ăn được.”
Cảnh Lâm cười nói: “Cô Chu cùng chú Triệu cũng như thế, thân thể cô chú không so với chúng ta được, bảo hai bác hiện tại mỗi ngày ăn một quả, từ từ là quen.”
“Ừ, chuyện này anh cũng biết, đã nói với hai người rồi.” Nghiêm Phi nói.
Hiện tại người trong thôn nghe được tiếng chiêng đồng vang, bình thường mười phút sau sẽ đến đông đủ. Thời điểm đám Cảnh Lâm đến, thấy những người đã đi sáng nay đều gia tăng thêm thành viên cùng trang bị, đều muốn hái thêm nhiều thứ trở về.
Toàn gia đình Ngô Kiến Hùng đều xuất động, ăn mặc gần giống như những người khác trong thôn.
Những nhà được phân chia con mồi mà Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đánh tới sáng nay, vừa nhìn thấy đám Cảnh Lâm tới, đều dồn dập vây lên chào hỏi, so với trước muốn nhiệt tình hơn nhiều lắm. Mấy người Cảnh Lâm cũng bình tĩnh đáp lại, mọi người càng đối với bọn cậu như vậy, về sau có chuyện gì, bọn cậu càng có quyền lên tiếng, trọng lượng lời nói cũng sẽ lớn hơn chút.
Tuy không phải hoàn toàn nghĩ vậy, nhưng vẫn có chút toan tính đó.
Đều vội vàng lên núi hái đồ vật, nên Mã Nhân Thiện liền đem ý tứ những người buổi sáng đi kia truyền đạt lại cho người dân trong thôn.
Có người không có ý kiến gì, nhưng tự nhiên cũng có người cực kỳ ý kiến.
Liêu Thục Phân chính là kẻ đầu tiên đứng ra phản đối, bà ta không chấp nhận mà nói: “Mấy thứ trên núi kia cũng không phải của các ngươi, dựa vào cái gì mà đồ vật chúng tôi hái về còn phải phân một phần cho các ngươi chứ!”
Mã Nhân Thiện không chừa chút mặt mũi nào cho bà ta, mắt lạnh nhìn bà: “Xác thực không phải của bọn họ, nếu nhà cô không muốn, sau khi vào núi có thể tách ra đi riêng, các cô tìm của các cô, bọn họ hái của bọn họ, cũng đừng đợi tới lúc vào núi lại mặt dày bám theo sau, định kiếm lợi.”
Trước mặt nhiều người như vậy bị nói đến mất hết mặt mũi, mặt Liêu Thục Phân đỏ bừng lên, tại chỗ nghĩ xắn ống tay áo lên chửi đổng, thì bị Ngô Mỹ Lệ từ phía sau kéo lại. Cô ta tuy không đủ thông minh, nhưng lại không giống mẹ cô ta không có đầu óc, cho rằng hiện tại có chuyện gì chỉ cần mắng vài câu là có thể đạt được hiệu quả. Bây giờ thôn trưởng không giống như trước đây có cũng được mà không có cũng được nữa, Mã Nhân Thiện hiện tại ở trong thôn có quyền lên tiếng lớn hơn rất nhiều so với hồi trước, bằng không cũng sẽ không phải trong thôn có chút chuyện liền tập hợp tới nhà ông mở hội nghị. Nếu như ông mở miệng không cho cả nhà bọn cô đi theo, thì nhà bọn cô cũng không dám đi tới những nơi khác a, trơ mắt nhìn nhà người ta đống lớn đống bé khuân đồ về nhà, cuối cùng vẫn là chính mình không nói bằng người, đồ vật cũng một điểm không lấy được, lúc này còn muốn nháo với người ta, là ngốc sao?
Ngô Đại Hưng cũng nghiêm mặt trừng Liêu Thục Phân một cái, cảm thấy Liêu Thục Phân lúc này đặc biệt khiến ông ta mất mặt mũi. Ngô Kiến Hùng thì đứng cà lơ phất phơ bên cạnh, thấy Cảnh Lâm được một đống người vây quanh lấy lòng, đặc biệt khinh thường lườm bên kia một cái.
Ngô Mỹ Lệ thấy mẹ cô đã thành thật ngậm miệng, liền đứng ra giảng hòa, cười nói: “Những thứ kia đều là mấy người buổi sáng vào núi tìm được, phân ra một phần, là chuyện đương nhiên, nhà chúng cháu không có ý kiến
Nhạc Nhạc ngồi ở cửa dùng tay chống cằm, vẫn luôn nhìn về phương hướng mấy người Cảnh Lâm rời đi lúc sáng sớm kia, vì thế bóng người đám Cảnh Lâm lưng đeo đồ vật trở về vừa xuất hiện, Nhạc Nhạc liền kích động nhảy từ trên ghế xuống chạy tới.
Cảnh Lâm tháo găng tay ra, vuốt một cái mái tóc xõa tung của bé, phát hiện tóc bé lại phải cắt rồi, hỏi: “Vẫn luôn chờ cậu về sao?”
“Đúng nha!” Nhạc Nhạc kéo tay cậu, vung một cái lại vung một cái.
Chu Ngọc nghe được tiếng động cùng Triệu Thừa Hoài chạy ra, Chu Ngọc nói: “Mấy đứa đi ra ngoài được một lát nó vẫn luôn ngồi chỗ đó ngóng mấy đứa trở về.”
Nhạc Nhạc nói: “Hiện tại bên ngoài thật là nguy hiểm, cháu rất lo lắng cho các cậu a.” Sau đó bé liếc mắt nhìn Nghiêm Lộ cô gái duy nhất trong bốn người, bồi thêm một câu: “Còn có cô Lộ Lộ nữa.”
Nghiêm Lộ từ sớm đã tháo găng tay ra, vừa nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, lập tức liền vui vẻ, hai tay đi véo véo hai má thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta, “Nhạc Nhạc của chúng ta thực sự là thiên sứ nhỏ ấm lòng a.”
Đợi ở nhà họ Triệu vài phút, Nghiêm Lộ cùng Nghiêm Phi liền cõng đồ vật trở về, Cảnh Lâm ở lại nhà họ Triệu ăn cơm trưa.
Chu Ngọc lật qua lật lại các thứ trong gùi trong túi của bọn cậu, kinh ngạc nói: “Nhiều đồ như vậy sao?”
Triệu Chí Văn đáp: “Bọn con vẫn chỉ hái một chút trở về thôi đấy, những thứ này trên núi có rất nhiều, trở về thông báo cho người trong thôn, buổi chiều lại đi tiếp.”
“Vậy đến chiều ba cũng đi.” Triệu Thừa Hoài nói.
“Được.” Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn không có dị nghị, có bọn cậu ở, kể cả gặp phải cái gì, bảo vệ được Triệu Thừa Hoài là không thành vấn đề.
“Những cây nấm này lớn như vậy, đều có thể ăn sao?” Chu Ngọc vừa đem các thứ trong gùi lấy ra, vừa phát ra thanh âm thán phục.
Cảnh Lâm nói: “Có thể ăn, để Meo Meo xem qua mới mang về.”
Cảnh Lâm tìm một cái chậu, đem quả mâm xôi dại trong túi đều đổ hết ra, rửa sạch một quả cầm trên tay cắn một cái, mềm mềm, thịt quả vào miệng liền tan ra, nước quả rất ngọt, có mùi thơm ngát đặc hữu của hoa quả, ăn không thấy ngán.
Đồng thời, còn có một luồng linh khí hơi yếu tiến vào trong cơ thể cậu, rất nhanh tán ra nhập vào bên trong kinh mạch.
Cảnh Lâm lại từ trong đống quả tìm tìm, tìm đến một quả không mềm cầm lên, rửa sạch sẽ cũng cắn một cái, sau đó phát hiện cảm giác có chút dính răng, cần nhai một lúc mới có thể nuốt xuống, mùi vị cũng không ngọt như trước, ăn vào có vị hoàn toàn khác với những quả mềm mềm kia, so với loại trước, Cảnh Lâm càng thích loại đang cầm trên tay lúc này.
Có điều đại khái là bởi vì loại sau còn chưa hoàn toàn chín, nên lượng linh khí ẩn bên trong thịt quả so loại trước ít hơn chút.
Cảnh Lâm lại rửa sạch mấy trái mềm mềm, để Nhạc Nhạc cùng hai người Triệu Thừa Hoài nếm thử mùi vị, cũng rửa sạch cho Quạc Quạc một cái.
“Ăn ngon.” Chu Ngọc ăn liên tiếp hai quả, “Ăn còn ngon hơn quả táo nhiều.” Quả táo là một loại hoa quả các gia đình thường chuẩn bị sẵn, kỳ thực rất nhiều người cũng không quá yêu thích chúng.
Nhạc Nhạc đứng bên cạnh Cảnh Lâm, ăn xong một quả liền xoa bụng nhỏ của chính mình, ngạc nhiên nói: “Cậu ơi, bụng ấm ấp lắm.”
Triệu Thừa Hoài một bên cau mày nói, “Một quả nhỏ như vậy, chú ăn lại cảm giác sắp no bụng rồi.”
Chu Ngọc cũng nói: “Đúng nha, thật kỳ quái. Ông không nói tôi còn không phát hiện ra đâu, tôi cảm giác đợi lát nữa cũng chẳng cần phải ăn cơm trưa.”
Quả mâm xôi hái về có chứa đựng số lượng linh khí nhất định, nó cũng giống như cà chua biến dị, không giống với các loại cây quả mọc lên bên trong Tụ Linh trận, hai thứ này chứa linh khí nhiều hơn so với cây trồng lớn lên bên trong Tụ Linh trận. Những cây quả nuôi trong Tụ Linh trận, mấy người Triệu Thừa Hoài ăn, mặc dù đa số mùi vị càng tốt hơn, nhưng bởi vì lượng linh khí quá ít ỏi, nên bọn họ rất khó có thể cảm giác được ngay, muốn đạt đến hiệu quả cường thân kiện thể, cũng cần một thời gian ăn uống lâu dài.
Nhưng như quả mâm xôi, bởi vì chứa linh khí nhiều hơn, nên đám Cảnh Lâm vẫn luôn tu luyện tiếp xúc với linh khí, khi ăn đều có thể cảm giác được, hai người Triệu Thừa Hoài là người bình thường, cảm giác sẽ càng thêm rõ ràng hơn chút, trạng thái no bụng kỳ thực chính là linh khí tiến vào bên trong thân thể bọn họ còn chưa kịp được thân thể bọn họ hấp thu hết, không thể như những người tu luyện như bọn cậu có thể trực tiếp nhập vào đan điền được.
Nhạc Nhạc tuy không tu luyện, nhưng thân thể bé lại không giống với hai người Triệu Thừa Hoài, vì thế ăn một quả cũng chỉ có cảm giác bụng ấm áp thôi, không có thấy no bụng.
Trái cây ăn thì ăn ngon đấy, nhưng ăn một hai quả liền no rồi, trạng thái này đối với hai người Triệu Thừa Hoài mà nói vẫn có chút đáng sợ.
Chu Ngọc lo lắng hỏi: “A Lâm này, ăn trái cây kia vào sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cảnh Lâm mỉm cười nói: “Không thành vấn đề ạ, cô chú đừng lo lắng, đợi đến tối, sẽ tốt hơn. Trên núi còn có rất nhiều trái cây, hái về còn có thể bảo tồn một đoạn thời gian, mỗi ngày về sau hai cô chú mỗi người ăn một quả, thì sẽ không xuất hiện tình trạng như ngày hôm nay nữa.”
“Đề nghị này ngược lại không tệ.” Nghe Cảnh Lâm nói, hai người Triệu Thừa Hoài yên tâm.
Đến bữa trưa, hai người Chu Ngọc cùng Triệu Thừa Hoài còn cảm giác bụng no căng, cũng không muốn ăn cơm, nhưng ba người Cảnh Lâm còn phải ăn. Để Triệu Thừa Hoài cùng đám Cảnh Lâm đi thu thập đồ vật hái trở về, Chu Ngọc cầm lấy nửa cây nấm mối tiến vào nhà bếp làm cơm trưa cho ba người bọn cậu.
Triệu Thừa Hoài cho quả cẩu kỷ vào trong một cái sàng tre, dùng tay trải đều ra nhìn một chút, nói: “Mấy quả cẩu kỷ này rất sạch sẽ, rửa qua một cái là có thể ăn.” Trước đây mùa xuân hàng năm Chu Ngọc đều sẽ đến ruộng tìm cẩu kỷ mọc dại ven đường, thật nhiều quả hái trở về đều có sâu, rửa cũng phải tốn hơn nửa tiếng, lúc ăn rất là lao lực.
Triệu Chí Văn nói: “Trên núi còn có một mảng lớn đó, phát triển vừa cao vừa tươi, tất cả mọi người hái được không ít, thứ này mẹ con thích ăn, xế chiều lại đi, ba chỉ cần nhìn chằm chằm đi hái quả này là được.”
Cảnh Lâm cũng nói: “Chúng con còn nhìn thấy một mảnh cây dương xỉ mọc dại, là loại có thể ăn kia. Có điều nghe nói ăn nhiều không tốt, nên mọi người cũng không hái về.” Mấy món rau trộn bán trên trấn bọn cậu đều có vài món liên quan đến dương xỉ, trước Chu Ngọc cũng sẽ mua chút về ăn, sau đó xem tin tức nói thứ này không nên ăn nhiều, vì thế về sau không tiếp tục mua ăn nữa.
Triệu Thừa Hoài cũng biết, gật đầu tán thành: “Thứ kia đúng là nên ăn ít thôi.”
Chu Ngọc đun một nồi cơm tẻ nhỏ, cũng lười đi xử lý những nguyên liệu nấu ăn khác, dùng nửa cây nấm mối, liền làm ra ba đĩa thức ăn, một là nấm mối thái sợi xào khô, sau đó làm một đĩa nấm trộn, lại dùng nấm mối làm canh, nguyên liệu nấu ăn giống nhau nhưng làm ra khẩu vị bất đồng, phân lượng cũng không ít, đầy đủ cho hai tên to xác cùng một đứa bé ăn.
Tuy rằng bụng no, nhưng đến trưa lại không ăn cơm, luôn có cảm giác là lạ, Chu Ngọc cùng Triệu Thừa hoài vẫn chuẩn bị bát đũa cho chính mình, xới chút ít cơm tẻ, nếm thử mùi vị mấy món nấm mối biến dị, rồi đặt đũa xuống.
Chu Ngọc cực kỳ đáng tiếc nói: “Mùi vị này rất ngon, so với mùi vị nấm mối cô từng được ăn ngon hơn rất nhiều, đáng tiếc bụng no căng, thực sự không thể ăn được nữa.”
Triệu Chí Văn cười nói: “Riêng đám hái trở về sáng nay, liền đủ chúng ta ăn chừng mấy ngày liền, ngày hôm nay không phải chúng con mang nhiều gà rừng trở về như vậy sao, tối mẹ lại xử lý một con mang ra hầm canh, bên trong thả chút nấm mối, mẹ có ăn thế nào liền ăn như thế.”
Chu Ngọc cười ha ha nói: “Con nói mẹ càng thêm thèm rồi.” Liền cầm đũa lên gắp một miếng nấm mối vào trong bát chậm rãi ăn, ăn không vào nữa thì nếm chút mùi vị cũng tốt a.
Ăn xong cơm trưa, lại lấy ra một gùi cho Triệu Thừa Hoài dùng, mỗi người còn cầm thêm một cái đòn gánh cùng mấy dây thừng nữa, chuẩn bị cho trường hợp có quá nhiều đồ vật mang về liền buộc lại gánh đi.
Tính toán đám người sáng đi ra ngoài đều đã ăn xong cơm, cái chiêng đồng nhà Mã Nhân Thiện lại vang lên, mấy người Cảnh Lâm trực tiếp mang theo đồ đạc đi tập hợp.
Lúc này, gia đình Nghiêm Phi cũng vừa vặn đến trước cửa nhà họ Triệu, hai người Nghiêm Nhuệ Phong cũng đi theo, Nghiêm Nhuệ Phong lưng đeo gùi, buổi chiều cũng sẽ lên núi, sợ Chu Phỉ Phỉ ở nhà một mình không an toàn, liền để nàng đến chơi nhà họ Triệu.
Cùng tạm biệt người ở nhà, đoàn người đi hướng về phía nhà họ Mã.
Triệu Chí Văn cọ đến bên người Nghiêm Lộ, nhìn trên tay nàng không những cầm đòn gánh, còn nhiều thêm hai cái gậy gỗ, hiếu kỳ hỏi: “Em mang cái này theo làm gì?”
Nghiêm Lộ khoa chân múa tay một hồi với hắn, nói: “Khí lực em lớn mà, có hai cây gậy này, buổi chiều lúc trở về là có thể chống gậy vào trong gùi, thả được nhiều thêm mấy túi đồ vật nữa.”
Triệu Chí Văn vỗ đùi cái đét, “Oa biện pháp này không sai, sao anh lại không nghĩ tới chứ.”
Nói xong lại nhanh chóng trở về gọi Chu Ngọc – mẹ hắn mau mau tìm cho hắn hai cái gậy dài, hiện tại khí lực hắn cũng lớn a, mặc dù so Nghiêm Lộ còn kém chút nữa, nhưng lưng vác thêm nhiều thứ vẫn là có thể.
Nghiêm Phi thì đứng một bên người Cảnh Lâm, nói: “Ba mẹ anh buổi trưa ăn trái cây, cơm cũng không ăn được.”
Cảnh Lâm cười nói: “Cô Chu cùng chú Triệu cũng như thế, thân thể cô chú không so với chúng ta được, bảo hai bác hiện tại mỗi ngày ăn một quả, từ từ là quen.”
“Ừ, chuyện này anh cũng biết, đã nói với hai người rồi.” Nghiêm Phi nói.
Hiện tại người trong thôn nghe được tiếng chiêng đồng vang, bình thường mười phút sau sẽ đến đông đủ. Thời điểm đám Cảnh Lâm đến, thấy những người đã đi sáng nay đều gia tăng thêm thành viên cùng trang bị, đều muốn hái thêm nhiều thứ trở về.
Toàn gia đình Ngô Kiến Hùng đều xuất động, ăn mặc gần giống như những người khác trong thôn.
Những nhà được phân chia con mồi mà Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đánh tới sáng nay, vừa nhìn thấy đám Cảnh Lâm tới, đều dồn dập vây lên chào hỏi, so với trước muốn nhiệt tình hơn nhiều lắm. Mấy người Cảnh Lâm cũng bình tĩnh đáp lại, mọi người càng đối với bọn cậu như vậy, về sau có chuyện gì, bọn cậu càng có quyền lên tiếng, trọng lượng lời nói cũng sẽ lớn hơn chút.
Tuy không phải hoàn toàn nghĩ vậy, nhưng vẫn có chút toan tính đó.
Đều vội vàng lên núi hái đồ vật, nên Mã Nhân Thiện liền đem ý tứ những người buổi sáng đi kia truyền đạt lại cho người dân trong thôn.
Có người không có ý kiến gì, nhưng tự nhiên cũng có người cực kỳ ý kiến.
Liêu Thục Phân chính là kẻ đầu tiên đứng ra phản đối, bà ta không chấp nhận mà nói: “Mấy thứ trên núi kia cũng không phải của các ngươi, dựa vào cái gì mà đồ vật chúng tôi hái về còn phải phân một phần cho các ngươi chứ!”
Mã Nhân Thiện không chừa chút mặt mũi nào cho bà ta, mắt lạnh nhìn bà: “Xác thực không phải của bọn họ, nếu nhà cô không muốn, sau khi vào núi có thể tách ra đi riêng, các cô tìm của các cô, bọn họ hái của bọn họ, cũng đừng đợi tới lúc vào núi lại mặt dày bám theo sau, định kiếm lợi.”
Trước mặt nhiều người như vậy bị nói đến mất hết mặt mũi, mặt Liêu Thục Phân đỏ bừng lên, tại chỗ nghĩ xắn ống tay áo lên chửi đổng, thì bị Ngô Mỹ Lệ từ phía sau kéo lại. Cô ta tuy không đủ thông minh, nhưng lại không giống mẹ cô ta không có đầu óc, cho rằng hiện tại có chuyện gì chỉ cần mắng vài câu là có thể đạt được hiệu quả. Bây giờ thôn trưởng không giống như trước đây có cũng được mà không có cũng được nữa, Mã Nhân Thiện hiện tại ở trong thôn có quyền lên tiếng lớn hơn rất nhiều so với hồi trước, bằng không cũng sẽ không phải trong thôn có chút chuyện liền tập hợp tới nhà ông mở hội nghị. Nếu như ông mở miệng không cho cả nhà bọn cô đi theo, thì nhà bọn cô cũng không dám đi tới những nơi khác a, trơ mắt nhìn nhà người ta đống lớn đống bé khuân đồ về nhà, cuối cùng vẫn là chính mình không nói bằng người, đồ vật cũng một điểm không lấy được, lúc này còn muốn nháo với người ta, là ngốc sao?
Ngô Đại Hưng cũng nghiêm mặt trừng Liêu Thục Phân một cái, cảm thấy Liêu Thục Phân lúc này đặc biệt khiến ông ta mất mặt mũi. Ngô Kiến Hùng thì đứng cà lơ phất phơ bên cạnh, thấy Cảnh Lâm được một đống người vây quanh lấy lòng, đặc biệt khinh thường lườm bên kia một cái.
Ngô Mỹ Lệ thấy mẹ cô đã thành thật ngậm miệng, liền đứng ra giảng hòa, cười nói: “Những thứ kia đều là mấy người buổi sáng vào núi tìm được, phân ra một phần, là chuyện đương nhiên, nhà chúng cháu không có ý kiến
/141
|