Báo hoa điên cuồng gầm một tiếng, đánh về phía Cảnh Lâm, há mồm trực tiếp cắn hướng cổ cậu. Ba người Nghiêm Phi lăn sang bên cạnh, Cảnh Lâm trốn về sau một chút, giơ tay trước người chặn lại công kích của báo hoa.
Một nguồn sức mạnh ập tới, Cảnh Lâm bị hất bay ra ngoài, sau lưng ma sát trên đất trượt thật xa, cuối cùng đụng phải gốc cây to mới ngừng lại.
Nghiêm Phi vội vàng hỏi: “A Lâm, không sao chứ!”
“Không sao.” Cảnh Lâm nói, cậu vẩy tay bò từ dưới đất dậy, cảm giác toàn bộ cánh tay đều tê rần, nếu không phải trên người có Phòng Ngự phù, cậu tuyệt đối không chống lại được một kích này của con báo hoa, coi như bị tát bay ra ngoài sau đó chảy máu, thì ít nhất một cánh tay cũng bị chặt đứt.
Báo hoa thấy một đòn không được, càng thêm phẫn nộ, không đợi Cảnh Lâm triệt để đứng lên, lần thứ hai nhào tới cậu.
Cùng lúc đó, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ giơ ná lên. Tuy nói bởi vì khí lực hai người lớn hơn nhiều so bình thường nên ná gỗ phải làm lớn hơn, nhưng dầu gì nó vẫn được làm từ gỗ, kể cả cục đá có bỏ thêm Công Kích phù, thì đánh lên trên người báo hoa cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì cho nó, chỉ có thể làm rối loạn một chút sự chú ý của nó mà thôi; Ộp Ộp đứng tương đối gần Cảnh Lâm, nó ngồi xổm tại chỗ duỗi ra cái lưỡi thật dài đánh về phía báo hoa, sau đó cuốn trở về một đống lông, bị nó ghét bỏ nhanh chóng phun phì phì ra ngoài; Quạc Quạc vỗ cánh nhào tới báo hoa, lực sát thương bàn chân của nó cực mạnh, lướt qua trên lưng báo hoa, để lại mấy cái vết máu, báo hoa bị đau, gào thét một tiếng, bắp thịt to lớn run lên tiên tục, trên không trung xoay hướng, cắn về phía Quạc Quạc, Quạc Quạc đập cánh tránh né, cánh bên phải vừa lúc bị báo hoa cắn trúng, chỉ nghe thấy nó thét to một tiếng, bị báo hoa quăng ra ngoài, còn bị lột xuống vài cọng lông vũ, Quạc Quạc luôn thích chưng diện, cánh càng là mỗi ngày được nó chỉnh lý cho thật xinh đẹp, nhìn mấy cái lông vũ trắng như tuyết chao liệng rơi từ trên trời xuống, Quạc Quạc phẫn nộ, giơ chân cạc cạc kêu, nhưng không dám tùy tiện tiếp cận báo hoa nữa.
Cảnh Lâm lại một lần nữa bị báo hoa đánh bay ra ngoài, đầu đập trên nền đất gây nên từng đợt choáng váng, sau khi bị báo hoa tập kích năm lần, Phòng Ngự phù trên người cậu ngay vừa nãy đã bị hỏng mất, cậu vội vàng móc Phòng ngự Nhù đã vẽ tốt ra vỗ lên trên người, sau đó suy nghĩ một hồi, liền vói thêm hai tấm dán xuống người, báo hoa thấy hết lần này đến lần khác công kích Cảnh Lâm đều vô dụng, dần dần trở nên nóng nảy.
Nghiêm Phi giơ lên cái ná bắn phá, không nghĩ tới lần này cái ná không chịu nổi sức mạnh của y, rắc một cái gãy làm đôi! Y khẽ nguyền rủa một tiếng, lấy ra vũ khí gai xương rồng. Để cho tiện tay cầm, bọn y cố ý đem gai xương rồng khảm vào trong mảnh gỗ, làm thành dáng giống dao găm.
Ná của Triệu Chí Văn cũng đã xuất hiện vết nứt, hắn đổi thành cái roi của chính mình. Từ sau khi roi làm tốt, Triệu Chí Văn vẫn chưa có cơ hội dùng tới, nhưng hàng ngày cũng sẽ cố ý bày ra một vật nào đó để luyện độ chuẩn xác, vì thế so với ná, roi rõ ràng càng thích hợp hắn hơn.
Cảnh Lâm vỗ ba tấm Phòng Ngự phù lên người, cảm giác được rõ ràng sức mạnh phòng ngự được gia tăng, không nghĩ tới các lá bùa còn có thể chồng lên nhau mà dùng, trên sách cũng không thấy nói, trước cậu lại không thí nghiệm qua, đây ngược lại thành phát hiện không ngờ.
Nắm chặt vũ khí, Cảnh Lâm lần thứ hai đối diện với con báo hoa. Xem dáng dấp con báo hoa có vẻ cuộc sống không lo, da lông tỏa sáng, tứ chi mạnh mẽ, theo từng bước nó đi lại, cơ nhục khung xương trên người nó không ngừng bày ra những đường nét say mê với mọi người. Đám Cảnh Lâm không chú ý tới giới tính của nó, nhưng rõ ràng nó có thể trở thành nam cơ bắp hoặc Barbie lực sĩ.
Động vật họ nhà mèo đều siêu cấp khó giết, Cảnh Lâm trước đó cùng nó đọ sức cũng chỉ có thể tạo thành mấy vết thương nho nhỏ trên người nó, nhưng thể lực của cậu cũng đang không ngừng trôi đi, cậu không muốn tránh né nữa, cởi đi áo bông dày vướng víu trên thân, chỉ mặc một cái áo đan len mỏng manh mà thôi. Khi con báo hoa lại một lần nữa tấn công sang đây, Cảnh Lâm chủ động nghênh chiến.
Chân đạp lên trên mặt đất, Cảnh Lâm bật người lấy đà, trực tiếp nhảy tới trên lưng báo hoa, vũ khí bị cậu cắn trong miệng, cậu rạp người hai tay gắt gao bấu chặt da lông con báo hoa, dùng sức cực lớn, cắm chặt đến mức muốn gãy móng tay, hai chân cũng hung hăng kẹp lấy, mặc cho con báo hoa có giãy giụa như thế nào, Cảnh Lâm đều vững vàng ngồi trên lưng nó.
Nghiêm Phi nhìn Cảnh Lâm xóc nảy bật người theo con báo hoa, cả cọc tâm phảng phất như bị người túm chặt lấy, thừa dịp sự chú ý của báo hoa đều tập trung trên người Cảnh Lâm, Nghiêm Phi phục thấp người lăn lên trước một vòng, gai xương rồng vừa vặn đâm mạnh vào mông báo hoa.
Báo hoa ăn đau rống to, xoay người cắn Nghiêm Phi, Nghiêm Phi nhanh chóng trốn về sau, có Phòng Ngự phù trên người, báo hoa không tạo thành thương tổn gì cho y cả, chỉ bị sức mạnh của lần công kích này đụng phải mà bay ra ngoài thôi, phần lưng đau rát.
Quạc Quạc còn nhớ mối thù nhổ lông, im lìm không tiếng động bay lên, hướng về phía mông con báo hoa ra sức vồ một cái, lần này trực tiếp móc đi hai khối thịt, nó không ham chiến, sau khi thành công một đòn liền lập tức bứt ra, trốn khỏi công kích của báo hoa.
Bởi vì Cảnh Lâm ở trên lưng báo hoa, mà báo hoa lại luôn chuyển động, nên Triệu Chí Văn đối bia ngắm sống kia không thể đánh chính xác được, không dám dễ dàng vung roi, chỉ đành sốt ruột chờ ở bên cạnh. Nghiêm Lộ đã đổi sang cái rìu, nàng thấy báo hoa đưa lưng về phía mình, liền xông lên định trộm đánh, không ngờ tới báo hoa bỗng dưng xoay người, Nghiêm Lộ bị va mạnh một cái, nhưng Nghiêm Lộ trong lúc bất ngờ vô ý phản ứng không nhớ tới Cảnh Lâm đang ở trên lưng nó, mà phản xạ có điều kiện vươn tay ra tàn nhẫn đẩy con báo hoa, khí lực nàng lớn, con báo hoa lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“A Lâm!” Nghiêm Phi lo lắng gọi, chạy về phía phương hướng đại khái con báo hoa rơi xuống.
Có điều tại lúc báo hoa sắp rơi xuống mặt đất, Cảnh Lâm liền nắm lấy thời cơ này, trước lúc bị đẩy bay ra ngoài, bắt lấy vũ khí vẫn luôn cắn chặt trong miệng, hướng về phía cổ họng con báo hoa mà tàn nhẫn đâm xuống.
“Grào!” Vì thế con báo hoa tức giận gào thét, sau khi ngã xuống đất bò lên liền muốn đuổi bắt Cảnh Lâm bị quật bay ra ngoài, không ngờ một chân sau bị Ộp Ộp hành động bất ngờ dùng đầu lưỡi quấn chặt lấy. Ộp Ộp lôi kéo về phía cạnh mình, báo hoa bị kéo đi một đoạn cự ly nho nhỏ, báo hoa thấy vậy quay đầu lại cắn, Ộp Ộp nhanh chóng nhả ra, lại mang về một đống lông, bị nó phun ra ngoài.
Lúc này mọi người đã không hề bị động nữa, báo hoa bị giáp công bốn phía.
Từng giọt máu tí tách rơi từ trên cổ con báo hoa xuống đất, gai xương rồng Cảnh Lâm đâm trên cổ họng nó cũng chưa kịp nhổ ra, theo hô hấp của nó mà rung rung theo, chỉ cần nó hít thở một cái thôi là cổ họng sẽ đau đớn kịch liệt.
Nó muốn chạy trốn.
Cảnh Lâm tựa hồ nhìn thấu ý đồ của nó, nhắc nhở mọi người: “Không thể để nó chạy thoát.”
Tính hoang dã của loài báo thực mạnh, lục thân không nhận, cực khó thuần phục, mà lại hay thù dai, lần này bọn cậu nhổ đi gốc linh chi, còn tạo thành thương tổn cho nó như vậy, nếu để nó chạy trốn được, nó sớm muộn gì cũng sẽ trở về báo thù. (lục thân ko nhận: ý chỉ những kẻ vô tâm bạc bẽo khắc lạnh)
Con báo cách mấy người có một đoạn khoảng cách, nó cảnh giác mà chậm rãi lùi về sau, sau đó đột nhiên xoay người chạy như bay xuống sườn núi. Nhưng mà đúng lúc này, một cái roi thật dài lại theo sát vọt tới, quấn chặt lấy chân sau của nó, giật phăng nó về phía sau, khiến tư thế lao nhanh xuống sườn núi của nó như bị bấm nút tạm dừng.
Chân sau của con báo hoa không ngừng quẫy đạp, muốn thoát khỏi ràng buộc của cái roi, móng vuốt cắm chặt xuống mặt đất mà giãy giụa, lưu lại những dấu thật sâu hằn xuống.
Phía sau, cánh tay Triệu Chí Văn run lên, gân xanh bật nảy trên cổ, cắn răng dùng sức kéo co với con báo. Nghiêm Lộ thấy vậy, nhanh chóng bước đến hỗ trợ, nàng chỉ lôi kéo một phát, con báo hoa đã biến mất dưới sườn núi liền bị lôi nửa người trở về.
Cảnh Lâm sớm lấy ra một cái gai xương rồng mảnh nhọn khác, nửa người trước của con báo hoa vừa xuất hiện, cậu lập tức ném ra, đâm thẳng vào khớp chân trước của nó. Độ chuẩn xác của cậu rất cao, bản thân gai nhọn lại cứng rắn sắc bén, gia tăng thêm Công Kích phù, liền trực tiếp đâm sâu vào, hạn chế một phần năng lực hành động của con báo. Nghiêm Phi cũng học theo cậu, lần thứ hai hạn chế hành động của con báo hoa.
Lúc này, Nghiêm Lộ lôi báo hoa, Triệu Chí Văn lấy ra lưới làm từ dây leo, chụp xuống phần thân đầu con báo, rốt cuộc thành công bắt được con báo hoa.
Cảnh Lâm đẩy ra Nghiêm Phi muốn tiến lên thay cho cậu, cuộc chiến đấu này do cậu mà nảy lên, thì phải để cậu đến chấm dứt. Cậu đi tới bên người con báo, nhìn nó bị lưới buộc thành một đoàn, bị Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn đạp lên mà không có cách nào giãy giụa.
Nó lộ ra răng nanh sắc bén, gầm gừ uy hiếp hướng Cảnh Lâm, con ngươi tựa như lưu ly đầy rẫy phẫn nộ, cừu hận, cùng không cam lòng.
Cảnh Lâm thấy vậy, thần sắc đôi mắt so với nó càng lạnh hơn, giơ lên cái gai trong tay, lần thứ hai cắm phập xuống.
Báo hoa chết, bốn người Cảnh Lâm nghỉ ngơi tại chỗ một chút, vừa nãy liên quan tới vấn đề sống còn, nỗi căng thẳng bao phủ toàn bộ tâm tình cùng cảm giác. Trải qua một hồi đại chiến, chờ tới lúc thanh tĩnh lại, tất cả mọi người liền cảm thấy bụng đói cồn cào, đứng nguyên tại chỗ, lấy ra lương khô chuẩn bị trước bổ sung thể lực.
Trong lúc bọn cậu ăn cơm, có thể là do gốc linh chi này, mà rất nhiều động vật nhỏ không ngừng xuất hiện, bắt đầu vây quanh bọn cậu, có điều xác chết con hoa báo – chủ nhân mảnh đất này tại lúc trước – còn đang nằm chình ình ngay bên cạnh, nên cho dù chúng nó mơ ước gốc linh chi, cũng không dám tiến đến gần.
Đám Cảnh Lâm trông thấy các loại động vật kéo đến đây, nào là sóc, chim ngói, vịt trời, thỏ rừng, rắn riếc các loại động vật hoang dã, còn có các loài chim hoang dã đứng trên cành cây, đủ loại bò sát cùng côn trùng, lít nha lít nhít, làm hại bọn cậu ăn cơm cũng không có cách nào ăn ngon, chỉ đành vội vàng nhét mấy miếng lương khô vào trong miệng, nhấc lên con báo hoa kia, chuẩn bị chạy về nhà.
“Gấu gấu!”
Tiếng kêu quen thuộc lại vang lên, mọi người lại thấy được con cáo gầy lúc trước. Con cáo thấy bọn cậu khiêng lên báo hoa, đôi mắt trợn tròn, đôi con ngươi màu vàng cực nhân tính hóa tràn đầy không thể tin.
Đám Cảnh Lâm một đường đi xuống núi, thật nhiều động vật liền đi theo bọn cậu, thỉnh thoảng phát sinh những thanh âm nôn nóng, con cáo kia cũng đi theo bọn cậu một đoạn đường, cuối cùng do do dự dự dừng lại. Nghiêm Lộ quay đầu nhìn nó một chút, thấy nó gầy nhẳng thực sự quá đáng thương, trước đi săn lại luẩn quẩn trong lòng mà bắt hươu, lúc này bên người xuất hiện đầy rẫy động vật nhỏ như vậy lại không biết ra tay, thực sự ngu xuẩn.
Nàng đem mấy khối thịt khô nhà làm lúc trước lôi ra, chuẩn xác mà ném xuống trước mặt con cáo, lần này đúng là thông minh, ngậm lên thịt liền chạy, đầu cũng không quay lại một cái.
Nghiêm Lộ bĩu môi, xoay người đuổi theo đám Cảnh Lâm. Càng tới gần chân núi, những con động vật đi theo kia càng ít, mãi đến tận lúc xuống núi, đã không còn lại mấy con, Triệu Chí Văn xoay người thét to vài tiếng, liền bị dọa chạy hết rồi.
Đám Cảnh Lâm sáng sớm vào núi, xế chiều đã trở lại rồi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể đánh về một đầu báo.
Thời điểm bọn cậu vào núi, bộ phận thôn dân loanh quanh trong ruộng đúng là biết, hơn nữa thời điểm chiến đấu cùng con báo, mấy tiếng kêu vang trời kia, người trong thôn không nghe thấy cũng không được, không ít người đều lo lắng nhìn về hướng núi đằng kia, hai người nhà họ Triệu họ Nghiêm càng là lo lắng không chịu được, từ sớm đã canh giữ bên chân núi rồi.
Bọn họ thấy đám Cảnh Lâm khiêng lên một con báo xuống núi, không có vui sướng khi nhìn thấy thịt, mà chỉ có lo lắng.
Lúc Chu Ngọc nhìn thấy con báo bị dọa sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch, vật này bà chỉ được xem trên ti vi thôi, kéo Nhạc Nhạc bước lên, vây quanh mấy người hỏi han không ngớt, “Sao thứ này đều đánh trở về chứ? Các con có bị thương không?”
Cảnh Lâm cười nói: “Bị va phải mấy lần, có khả năng sau lưng bị xước chút da.”
Triệu Chí Văn an ủi: “Con chỉ đứng một chỗ quẩy quẩy roi, đều là đám Cảnh Lâm tốn sức.” Lời này Triệu Chí Văn nói không sai, trong mấy người, toàn bộ quá trình chỉ mình hắn là thoải mái nhất, hắn và Nghiêm Lộ không trầy một khối da nào, Cảnh Lâm là mục tiêu của báo hoa, là người bị thương nhiều nhất trong đám.
Chu Ngọc tức giận đánh hắn mấy cái: “Mày còn nói thế được.”
Triệu Chí Văn nhanh nhảu ai ai kêu vài tiếng, hành động khoa trương này chọc mấy người cười không ngớt.
Chu Ngọc lại hỏi Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ, người hai nhà quan tâm lẫn nhau một hồi, sau đó dưới ánh mắt hâm mộ của các thôn dân nghe tin chạy tới, khiêng con báo về nhà.
“Giỏi a, quá lợi hại!” Triệu Thiểu Kiền đi bên cạnh Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm, nghe nói con báo này hơn nửa dựa vào Cảnh Lâm đánh hạ, Triệu Thiểu Kiền càng khâm phục không thôi.
Trương Khải nói: “Người xưa có Võ Tòng đánh hổ, ngày hôm nay thôn chúng ta có Cảnh Lâm đả báo a!”
Cảnh Lâm vội bảo: “Đừng nói như thế, lúc đó là bước ngoặt sinh tử, chỉ dựa vào một mình tôi khẳng định không giết nổi.”
Mọi người đương nhiên đều hiểu, sức chiến đấu của ba người Nghiêm Phi thật nhiều người trong thôn đều tận mắt thấy, tỷ như thân thủ linh hoạt của Nghiêm Phi, Nghiêm Lộ khí lực lớn, Triệu Chí Văn tay không có thể đấm nát xương đầu con chuột, không có cả bốn người góp sức, thì con báo hoa này không thể đánh trở lại được.
“Quạc Quạc.” Nhạc Nhạc đi bên cạnh hai người bạn nhỏ của mình, thân thiết nhìn chúng nó.
Lông vũ của Quạc Quạc bị con báo giựt xuống vài cái, lúc này nhìn thấy ánh mắt quan tâm của chủ nhân nhỏ, nhất thời oan ức kinh, vẫn luôn cọ cọ thân thể Nhạc Nhạc, tìm kiếm niềm an ủi.
“Thổi cho cậu một chút a.” Nhạc Nhạc như người lớn trong nhà mà dỗ dành nó, quay về phía cái cánh Quạc Quạc duỗi ra mà thổi mấy hơi, “Như vậy sẽ không đau nữa.”
“Oa.” Ộp Ộp há mồm, lộ ra một đoạn đầu lưỡi hồng hồng của mình, nhắc nhở chủ nhân nhỏ, ngày hôm nay nó cũng góp sức, đầu lưỡi đau lắm, cần an ủi.
Nhạc Nhạc quay về cái miệng mở to ra như bồn máu của nó, đối xử bình đẳng mà thổi hai lần.
Dọc đường, Meo Meo mang theo ba con mèo con cũng đi ra, bốn con mèo lớn chen lên đoàn người, cơ hồ đều cọ đến bên Cảnh Lâm, kêu một tiếng lại một tiếng, thanh âm ỏn ẻn vô cùng.
Đường Hào cười nói: “Đây là biết các cậu đánh con báo trở về, hướng cậu đòi ăn đấy.”
Đòi ăn là khẳng định, có điều mấy người Cảnh Lâm cũng hiểu được bốn con mèo lớn này đòi ăn không phải con báo, mà là gốc linh chi trong túi đeo bên hông cậu.
Con báo khiêng về nhà Triệu Chí Văn, cơ hồ tất cả người trong thôn đều chạy tới, ba tầng trong ba tầng ngoài, ngăn trước cửa nhà họ Triệu đến mức nước chảy không lọt. Tất cả mọi người rất ước ao, đúng là không hề ai sinh lòng đố kị cả, dù sao thứ như con báo này cũng không phải gà ngỗng cái gì, người bình thường mà đối đầu chỉ có nước chết, không có ai lợi hại như bọn cậu có thể trực tiếp đánh trở về như thế. Ngay cả một nhà Ngô Đại Hưng luôn luôn không thích nhà họ Triệu và Cảnh Lâm cũng không nói chanh chua cái gì.
Con báo này nặng gần hai trăm cân, đám Cảnh Lâm chuẩn bị phân ra năm mươi cân bán cho người trong thôn, lưu 20 cân đưa đi bên kia cho Tào Tam Gia, còn dư lại liền giữ người trong nhà ăn.
Thời điểm xử lý một vài người trong thôn cũng đến hỗ trợ, lúc phân tách ra, mọi người tại chỗ tim con báo phát hiện một viên đá nhỏ xanh mượt to bằng đầu ngón cái, còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt nữa.
Trên tay Trương Khải còn dính máu, đem viên đá cọ rửa hai lần trong chậu nước rồi đưa cho Cảnh Lâm, “Cảnh Lâm, cậu xem đây là cái gì?”
Viên đá vừa lấy ra, bốn con mèo vốn lười biếng nằm nhoài bên ngoài lập tức bật dậy, Ộp Ộp và Quạc Quạc đang cùng Nhạc Nhạc chơi đùa cũng chen vào, tất cả đều thèm nhỏ dãi mà nhìn viên đá kia.
Viên đá phát ra ánh sáng, quá thần kỳ, buổi tối còn đỡ, nhưng đây là ban ngày, có thể thấy được ánh sáng tỏa ra rất rõ ràng, cộng thêm dáng dấp cực kỳ nôn nóng của mấy con vật nữa, khiến tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.
Cảnh Lâm cầm viên đá trên tay, cảm thụ một hồi, phát hiện bên trong vô cùng nhiều linh khí, nhưng còn tràn ngập loại sức mạnh nào đó khác nữa, có vẻ vô cùng hỗn tạp. Nhìn đám động vật gấp gáp quay quanh bên cạnh cậu, Cảnh Lâm đưa viên đá tới trước mặt Quạc Quạc, vài con khác muốn tới cướp, có điều bị Quạc Quạc nhanh chóng nuốt xuống.
Bốn con mèo lớn meo meo meo kêu, mắt thấy viên đá bị Quạc Quạc nuốt, đều sốt ruột gọi, Ộp Ộp đã đi tới bên người Cảnh Lâm kêu tới kêu lui. Cảnh Lâm sờ sờ đầu từng con mèo lớn một, cuối cùng vỗ vỗ đầu Ộp Ộp, nói với nó: “Đừng nóng vội, lần sau liền cho ngươi ăn.”
Quạc Quạc ăn viên đá hướng nó kêu một tiếng, không giống trước đây cười trên sự đau khổ của người khác, hoặc tiếng kêu lúc đang khoe khoang, thanh âm này mang theo động viên, Ộp Ộp vốn đang nôn nóng lập tức yên tĩnh lại. Quạc Quạc tách đoàn người chen ra ngoài, nó cũng cùng đi theo.
Thấy vậy, Nghiêm Phi bảo: “Anh đi nhìn xem.”
Quạc Quạc tiến vào phòng khách, sau đó nhảy lên trên ghế liền ngủ say như chết, Ộp Ộp nhảy lên cái ghế bên cạnh nó, nhìn chằm chằm nó, tựa hồ đang bảo vệ.
Thấy hai con không đánh nhau, Nghiêm Phi cười cười, lại xoay người về tới hiện trường xử lý.
Lý Phi Vũ là một thế hệ tuổi trẻ, tiểu thuyết Tu Chân cũng đã đọc qua, hắn nhìn viên đá kia, ngay trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ, lúc Nghiêm Phi trở về, thì nghe thấy hắn đang hỏi Cảnh Lâm: “Đó có phải là nội đan yêu thú hay được nhắc tới hay không a?”
Cảnh Lâm khẳng định không biết, bất quá cậu đồng ý với giả thuyết này của Lý Phi Vũ, liền gật đầu: “Có thể.”
Nghiêm Phi nói: “Bất kể có phải hay không, loại đá đó chúng nó đều thích, chắc là ăn sẽ có lợi.” Sau đó chỉ chỉ bốn con mèo lớn bởi vì không được ăn viên đá mà có chút ủ rũ.
Trời chập choạng tối, tất cả số thịt đều được phân chia tốt. Trước thời loạn lạc, thịt lợn mười mấy đồng tiền một cân, nhưng bây giờ lương thực đã quý giá hơn, nên lúc này mấy người Cảnh Lâm trải qua một hồi thương lượng, định ra một cân thịt ba cân gạo, hoặc là một cân thịt bốn cân lúa mì, năm cân ngô hay các loại lương thực phụ.
Lương thực đắt, nhưng dưới tình hình không thiếu lương thực, thì thịt càng là thứ người ta muốn ăn hơn, giá tiền này cũng không hố người, người trong thôn đã sớm về nhà lấy lương thực lại đây đổi rồi, hi vọng nhanh chân mà được phân đến chút thịt.
Mọi người vốn cho là, những loài động vật như báo thường hay chạy nhiều, gân cơ phát triển, thì thịt khẳng định vừa tanh vừa dai, nhưng không nghĩ tới buổi tối dùng lửa lớn hầm qua hai giờ, lại vô cùng thơm, thịt cũng không giắt răng, chất thịt cực kỳ mềm, không ít người đổi ít đều hối hận chết.
Đám Cảnh Lâm đều ăn cơm ở nhà họ Triệu, thời điểm nồi canh thịt lên bàn, Cảnh Lâm ngửi mùi thơm, liền cảm thấy bên trong có chút linh lực hơi yếu, lúc ăn cơm, chờ bốn vị trưởng bối ăn gần đủ rồi, Cảnh Lâm liền nhắc nhở bọn họ không nên ăn thịt báo nữa.
“Sao thế?” Nghiêm Nhuệ Phong không nỡ mà để đũa xuống, một miếng thịt ông vừa nhắm trúng đã bị Nghiêm Phi gắp đi rồi, liền lườm thằng con một cái.
Nghiêm Phi khiêu khích mà cắn một ngụm to, nhìn chằm chằm cha mình nhai a nhai.
Cảnh Lâm nhìn hành động của hai cha con nhà này, bật cười nói: “Bên trong thịt có chứa linh lực đối với cô chú hơi nhiều, lập tức ăn nhiều không tốt.”
Vì thế Nghiêm Nhuệ Phong liền hiểu, xem ra cái này cũng gần giống như quả mâm xôi kia. Đành không tình nguyện đặt đũa xuống, sau đó lại cầm bát nói: “Vậy chú có thể uống chút canh không?”
Cảnh Lâm bất đắc dĩ nói: “Nếu như buổi tối chú không muốn ngủ, thì uống một ít cũng được.”
Thế nên mấy vị trưởng bối trên bàn cơm đều cầm lấy bát, bắt đầu múc canh thịt uống, thịt này quá ngon, canh cũng chẳng kém, bọn họ còn chưa được ăn đã miệng đâu, uống mấy bát canh nữa cũng miễn cưỡng tạm chấp nhận được, không ngủ được cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
Mà trong lúc bọn cậu ăn cơm, Quạc Quạc vẫn một mực ngủ, Nhạc Nhạc gọi nó không tỉnh liền từ bỏ, về phần Ộp Ộp rất ít khi ăn những thứ bọn cậu nấu, lại chịu ăn không ít thịt báo.
Ăn cơm xong, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi ôm Quạc Quạc đã ngủ say mang về nhà, bỏ vào giường nhỏ trong phòng ngủ của Cảnh Lâm, tủ đầu giường chỉ lớn có chừng ấy, từ sớm đã không đủ để Quạc Quạc ngồi rồi.
Bảo Nhạc Nhạc và Ộp Ộp trông Quạc Quạc, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi ra khỏi gian phòng.
Cảnh Lâm lấy ra linh chi, nhổ ra lâu như vậy, vẫn như cũ như lúc vừa mới hái, nó như cái Tụ Linh trận nhỏ, linh khí chung quanh bị nó cuồn cuộn không ngừng hút vào, khiến đám Cảnh Lâm cũng được lợi theo, có điều những linh khí này, nếu cảm thụ một cách tinh tế, lại có khác biệt rất nhỏ bé với cảm giác lúc Cảnh Lâm hấp thụ linh khí bình thường, những linh khí này càng thêm ôn hòa.
Cảnh Lâm vốn nghĩ hái thử về ăn xem thế nào, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ tới con báo lúc trước dưới tình huống biết rõ linh chi là bảo bối còn giữ nó lâu như vậy, đây không phải biểu thị cho việc kỳ thực bản thân gốc linh chi còn chưa hoàn toàn thành thục hay sao, hoặc vẫn chưa tới lúc dùng nó để ăn.
Vì thế Cảnh Lâm tìm một chỗ trong sân sau, trồng xuống gốc linh chi.
Ngày hôm nay trải qua một trận đại chiến, tất cả mọi người cảm giác trên người bẩn thỉu cực. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người Cảnh Lâm giữa trời mùa đông để trần nửa người trên giúp nhau thoa thuốc.
Hôm nay Nghiêm Phi bị con báo va vào một cái, trên lưng cũng có một khối da bị cào xước, nếu như không có Phòng Ngự phù, ít nhất cũng phải gãy mấy cái xương.
Thương trên người Cảnh Lâm càng nặng hơn, cơ hồ trên lưng không có một khối da nào lành lặn, một mảng xanh tím sưng đỏ, đâm vào mắt Nghiêm Phi, đặc biệt gai mắt.
Trong lòng Nghiêm Phi rầu rĩ, xát thuốc cho Cảnh Lâm, hai người còn phải cho thỏ con bú sữa. Hôm nay ban ngày cho ăn sữa đều là bốn cô chú giúp bọn cậu làm, khí lực bọn họ cũng không bằng Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, vì để đè lại thỏ, quả thực phế không ít sức lực.
Vào lúc này tâm tình Nghiêm Phi không tốt lắm, đối xử với thỏ mẹ không dịu dàng như dĩ vãng, thỏ mẹ giãy giụa trong tay y, Nghiêm Phi uy hiếp nói: “Cử động nữa liền lột da ngươi nấu ăn!” Ăn là không thể, bọn y còn muốn giữ lại thỏ mẹ sinh con đây, đơn thuần là hù dọa.
Thỏ mẹ bị dọa sợ, quả nhiên ngoan ngoãn bất động.
Hai người trong nháy mắt hắc tuyến, nếu biết hù dọa nó một hồi liền ngoan ngoãn như vậy, bọn cậu đã sớm làm.
Cảnh Lâm đem đám thỏ con thả vào chỗ bụng thỏ mẹ, thấy sắc mặt Nghiêm Phi không tốt, hỏi: “Sao đột nhiên lại không vui?”
Nghiêm Phi giương mắt nhìn cậu, “Trên người em có nhiều vết thương.”
Cảnh Lâm nghe được sự đau lòng trong giọng nói của y, cậu trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: “Đúng thế, nếu như trên lưng anh cũng có nhiều vết thương như vậy, tôi cũng sẽ không vui.” Giống như Nghiêm Phi lo lắng cho cậu, cậu cũng không muốn Nghiêm Phi bị thương nhiều như thế.
Kỳ thực ngày hôm nay lúc con báo đối đầu cậu, cậu còn lấy làm mừng, mừng rằng linh chi được cất trên người cậu.
Là một nam nhân, cậu muốn bảo vệ những người bạn mà mình quan tâm, cùng người mà mình thích.
Lời nói gần như biểu lộ lần đầu tiên được nói ra từ miệng Cảnh Lâm, Nghiêm Phi nhìn cậu chăm chú một chốc, sau đó vểnh vểnh lên khóe miệng, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rồi.
Trong phòng khách chỉ có hai người bọn y cùng một đám thỏ, Nghiêm Phi liền làm chuyện mình muốn làm, y nhích gần lại hôn Cảnh Lâm một hồi.
Xúc cảm mềm mại trên môi, nong nóng, nụ hôn của Nghiêm Phi lập tức rời đi, sau đó nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kinh hoàng, đối diện với đôi mắt thâm tình của Nghiêm Phi, nghĩ đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình, lại là cùng với người mình thích, nên trên mặt có chút nóng.
Tối đó, hai người không nhập tâm tu luyện được, cũng không ngủ được, ở trong phòng ngủ của mình dùng thần thức lén nhìn bên kia, tựa như đứa trẻ mới biết yêu.
Đồng dạng không ngủ được còn có phần lớn người trong thôn, ở trên giường lăn qua lăn lại nướng bánh cả đêm. Không cách nào khác a, ăn nhiều thịt lắm, tinh thần tràn đầy mà thức trắng một đêm.
Tại thời điểm thôn dân sầu lo không ngủ, ở nơi núi rừng xa xa, con cáo nhỏ ban ngày được Nghiêm Lộ cho mấy khối thịt khô nằm nhoài ngoài cửa động một hang núi, trong động mơ hồ có những tia sáng trắng bạc lóe ra. Con cáo nhỏ chuyển đầu một lúc nhìn vào bên trong, một lúc lại nhìn ra bên ngoài, con mắt xanh thăm thẳm theo đầu lay động mà lúc ẩn lúc hiện, hai chân trước của nó đạp lên khối thịt, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại một khối trong số đó, nhưng vẫn nuối tiếc không ăn.
(Mắt chó mèo… trong bóng tối ánh lên màu lục, không biết nói thế nào nên để vầy)
Cáo nhỏ cứ nằm ở đó một lúc, đợi đến khi nó sắp ngủ thiếp đi, thì xung quanh truyền đến thanh âm ma sát.
Cáo nhỏ nháy mắt cảnh giác, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phương hướng phát ra thanh âm, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một cái đầu màu trắng thật to chui ra, tại giữa đầu còn có một chỗ nho nhỏ nhô lên, tiếp theo cái đầu không ngừng trượt về phía trước, hướng về bên cáo nhỏ trườn sang.
Một con rắn trắng lớn.
Cáo nhỏ bỗng nhiên nhảy dựng lên từ trên mặt đất, sau đó chạy về phía con rắn trắng lớn, ở cạnh người nó gọi tới gọi lui, phát ra những thanh âm rất cao hứng.
“Ai nha, ngươi mau tránh ra! Trên người bẩn quá, vấy bẩn ta thì sao?”
Giọng nữ yểu điệu mang theo vẻ ghét bỏ vang lên.
Cáo nhỏ mất mát kêu hai tiếng.
Rắn trắng lớn trườn hướng về trong động trơn nhẵn phản chiếu những tia sáng bạc kia, thời điểm trải qua mấy khối thịt khô, quay đầu về phía cáo nhỏ, phun ra lưỡi rắn: “Đây là phần lại cho ta?”
Cáo nhỏ kêu tới kêu lui, dùng móng vuốt đẩy khối thịt về phía đầu rắn.
Rắn trắng lớn dùng lưỡi liếm liếm mấy khối trong đó, “Coi như ngươi còn có chút lương tâm, ăn nhiều đồ của ta như vậy cuối cùng cũng coi như có báo đáp.” Thanh âm nó vẫn có vẻ rất ghét bỏ, có điều bên trong còn chứa chút cao hứng không dễ phát giác.
Nó liếc mắt nhìn cáo nhỏ không được mấy lạng thịt, giống như thi ân mà nói: “Xem ở đám thịt khô ngươi cho ta này, đêm nay liền vào động ngủ đi, có điều không cho phép đánh rắm, ngươi đánh rắm thúi chết!” Sau đó ngậm mấy khối thịt khô cáo nhỏ cho, tiến vào sơn động.
Cáo nhỏ cũng mau chóng ngậm khối thịt bị nó liếm qua vô số lần kia, thí điên thí điên chạy vào trong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: viết chơi nên miêu tả không tốt……. Chương này có chút tàn nhẫn, có thiên sứ nhỏ nói không nên giết báo hoa, ta cũng từng do dự qua, thế nhưng ta đã giả thiết về sau thế giới này sẽ là một thế giới Tu Chân hiện đại, thì thế giới đó sẽ không chỉ có người tu, khẳng định còn có yêu tu các loại, cùng nhau tranh đoạt tài nguyên Tu Chân, người và yêu phần lớn là có thể cùng tồn tại, nhưng một số trường hợp không thể cùng tồn tại được, báo hoa chính là một loại giả thiết không cách nào cùng tồn tại, do đó kết cục của nó chỉ có thể là như vậy…… Thuận tiện, tất cả mọi người đều muốn bảo vệ động vật nhỏ a = =
Một nguồn sức mạnh ập tới, Cảnh Lâm bị hất bay ra ngoài, sau lưng ma sát trên đất trượt thật xa, cuối cùng đụng phải gốc cây to mới ngừng lại.
Nghiêm Phi vội vàng hỏi: “A Lâm, không sao chứ!”
“Không sao.” Cảnh Lâm nói, cậu vẩy tay bò từ dưới đất dậy, cảm giác toàn bộ cánh tay đều tê rần, nếu không phải trên người có Phòng Ngự phù, cậu tuyệt đối không chống lại được một kích này của con báo hoa, coi như bị tát bay ra ngoài sau đó chảy máu, thì ít nhất một cánh tay cũng bị chặt đứt.
Báo hoa thấy một đòn không được, càng thêm phẫn nộ, không đợi Cảnh Lâm triệt để đứng lên, lần thứ hai nhào tới cậu.
Cùng lúc đó, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ giơ ná lên. Tuy nói bởi vì khí lực hai người lớn hơn nhiều so bình thường nên ná gỗ phải làm lớn hơn, nhưng dầu gì nó vẫn được làm từ gỗ, kể cả cục đá có bỏ thêm Công Kích phù, thì đánh lên trên người báo hoa cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì cho nó, chỉ có thể làm rối loạn một chút sự chú ý của nó mà thôi; Ộp Ộp đứng tương đối gần Cảnh Lâm, nó ngồi xổm tại chỗ duỗi ra cái lưỡi thật dài đánh về phía báo hoa, sau đó cuốn trở về một đống lông, bị nó ghét bỏ nhanh chóng phun phì phì ra ngoài; Quạc Quạc vỗ cánh nhào tới báo hoa, lực sát thương bàn chân của nó cực mạnh, lướt qua trên lưng báo hoa, để lại mấy cái vết máu, báo hoa bị đau, gào thét một tiếng, bắp thịt to lớn run lên tiên tục, trên không trung xoay hướng, cắn về phía Quạc Quạc, Quạc Quạc đập cánh tránh né, cánh bên phải vừa lúc bị báo hoa cắn trúng, chỉ nghe thấy nó thét to một tiếng, bị báo hoa quăng ra ngoài, còn bị lột xuống vài cọng lông vũ, Quạc Quạc luôn thích chưng diện, cánh càng là mỗi ngày được nó chỉnh lý cho thật xinh đẹp, nhìn mấy cái lông vũ trắng như tuyết chao liệng rơi từ trên trời xuống, Quạc Quạc phẫn nộ, giơ chân cạc cạc kêu, nhưng không dám tùy tiện tiếp cận báo hoa nữa.
Cảnh Lâm lại một lần nữa bị báo hoa đánh bay ra ngoài, đầu đập trên nền đất gây nên từng đợt choáng váng, sau khi bị báo hoa tập kích năm lần, Phòng Ngự phù trên người cậu ngay vừa nãy đã bị hỏng mất, cậu vội vàng móc Phòng ngự Nhù đã vẽ tốt ra vỗ lên trên người, sau đó suy nghĩ một hồi, liền vói thêm hai tấm dán xuống người, báo hoa thấy hết lần này đến lần khác công kích Cảnh Lâm đều vô dụng, dần dần trở nên nóng nảy.
Nghiêm Phi giơ lên cái ná bắn phá, không nghĩ tới lần này cái ná không chịu nổi sức mạnh của y, rắc một cái gãy làm đôi! Y khẽ nguyền rủa một tiếng, lấy ra vũ khí gai xương rồng. Để cho tiện tay cầm, bọn y cố ý đem gai xương rồng khảm vào trong mảnh gỗ, làm thành dáng giống dao găm.
Ná của Triệu Chí Văn cũng đã xuất hiện vết nứt, hắn đổi thành cái roi của chính mình. Từ sau khi roi làm tốt, Triệu Chí Văn vẫn chưa có cơ hội dùng tới, nhưng hàng ngày cũng sẽ cố ý bày ra một vật nào đó để luyện độ chuẩn xác, vì thế so với ná, roi rõ ràng càng thích hợp hắn hơn.
Cảnh Lâm vỗ ba tấm Phòng Ngự phù lên người, cảm giác được rõ ràng sức mạnh phòng ngự được gia tăng, không nghĩ tới các lá bùa còn có thể chồng lên nhau mà dùng, trên sách cũng không thấy nói, trước cậu lại không thí nghiệm qua, đây ngược lại thành phát hiện không ngờ.
Nắm chặt vũ khí, Cảnh Lâm lần thứ hai đối diện với con báo hoa. Xem dáng dấp con báo hoa có vẻ cuộc sống không lo, da lông tỏa sáng, tứ chi mạnh mẽ, theo từng bước nó đi lại, cơ nhục khung xương trên người nó không ngừng bày ra những đường nét say mê với mọi người. Đám Cảnh Lâm không chú ý tới giới tính của nó, nhưng rõ ràng nó có thể trở thành nam cơ bắp hoặc Barbie lực sĩ.
Động vật họ nhà mèo đều siêu cấp khó giết, Cảnh Lâm trước đó cùng nó đọ sức cũng chỉ có thể tạo thành mấy vết thương nho nhỏ trên người nó, nhưng thể lực của cậu cũng đang không ngừng trôi đi, cậu không muốn tránh né nữa, cởi đi áo bông dày vướng víu trên thân, chỉ mặc một cái áo đan len mỏng manh mà thôi. Khi con báo hoa lại một lần nữa tấn công sang đây, Cảnh Lâm chủ động nghênh chiến.
Chân đạp lên trên mặt đất, Cảnh Lâm bật người lấy đà, trực tiếp nhảy tới trên lưng báo hoa, vũ khí bị cậu cắn trong miệng, cậu rạp người hai tay gắt gao bấu chặt da lông con báo hoa, dùng sức cực lớn, cắm chặt đến mức muốn gãy móng tay, hai chân cũng hung hăng kẹp lấy, mặc cho con báo hoa có giãy giụa như thế nào, Cảnh Lâm đều vững vàng ngồi trên lưng nó.
Nghiêm Phi nhìn Cảnh Lâm xóc nảy bật người theo con báo hoa, cả cọc tâm phảng phất như bị người túm chặt lấy, thừa dịp sự chú ý của báo hoa đều tập trung trên người Cảnh Lâm, Nghiêm Phi phục thấp người lăn lên trước một vòng, gai xương rồng vừa vặn đâm mạnh vào mông báo hoa.
Báo hoa ăn đau rống to, xoay người cắn Nghiêm Phi, Nghiêm Phi nhanh chóng trốn về sau, có Phòng Ngự phù trên người, báo hoa không tạo thành thương tổn gì cho y cả, chỉ bị sức mạnh của lần công kích này đụng phải mà bay ra ngoài thôi, phần lưng đau rát.
Quạc Quạc còn nhớ mối thù nhổ lông, im lìm không tiếng động bay lên, hướng về phía mông con báo hoa ra sức vồ một cái, lần này trực tiếp móc đi hai khối thịt, nó không ham chiến, sau khi thành công một đòn liền lập tức bứt ra, trốn khỏi công kích của báo hoa.
Bởi vì Cảnh Lâm ở trên lưng báo hoa, mà báo hoa lại luôn chuyển động, nên Triệu Chí Văn đối bia ngắm sống kia không thể đánh chính xác được, không dám dễ dàng vung roi, chỉ đành sốt ruột chờ ở bên cạnh. Nghiêm Lộ đã đổi sang cái rìu, nàng thấy báo hoa đưa lưng về phía mình, liền xông lên định trộm đánh, không ngờ tới báo hoa bỗng dưng xoay người, Nghiêm Lộ bị va mạnh một cái, nhưng Nghiêm Lộ trong lúc bất ngờ vô ý phản ứng không nhớ tới Cảnh Lâm đang ở trên lưng nó, mà phản xạ có điều kiện vươn tay ra tàn nhẫn đẩy con báo hoa, khí lực nàng lớn, con báo hoa lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“A Lâm!” Nghiêm Phi lo lắng gọi, chạy về phía phương hướng đại khái con báo hoa rơi xuống.
Có điều tại lúc báo hoa sắp rơi xuống mặt đất, Cảnh Lâm liền nắm lấy thời cơ này, trước lúc bị đẩy bay ra ngoài, bắt lấy vũ khí vẫn luôn cắn chặt trong miệng, hướng về phía cổ họng con báo hoa mà tàn nhẫn đâm xuống.
“Grào!” Vì thế con báo hoa tức giận gào thét, sau khi ngã xuống đất bò lên liền muốn đuổi bắt Cảnh Lâm bị quật bay ra ngoài, không ngờ một chân sau bị Ộp Ộp hành động bất ngờ dùng đầu lưỡi quấn chặt lấy. Ộp Ộp lôi kéo về phía cạnh mình, báo hoa bị kéo đi một đoạn cự ly nho nhỏ, báo hoa thấy vậy quay đầu lại cắn, Ộp Ộp nhanh chóng nhả ra, lại mang về một đống lông, bị nó phun ra ngoài.
Lúc này mọi người đã không hề bị động nữa, báo hoa bị giáp công bốn phía.
Từng giọt máu tí tách rơi từ trên cổ con báo hoa xuống đất, gai xương rồng Cảnh Lâm đâm trên cổ họng nó cũng chưa kịp nhổ ra, theo hô hấp của nó mà rung rung theo, chỉ cần nó hít thở một cái thôi là cổ họng sẽ đau đớn kịch liệt.
Nó muốn chạy trốn.
Cảnh Lâm tựa hồ nhìn thấu ý đồ của nó, nhắc nhở mọi người: “Không thể để nó chạy thoát.”
Tính hoang dã của loài báo thực mạnh, lục thân không nhận, cực khó thuần phục, mà lại hay thù dai, lần này bọn cậu nhổ đi gốc linh chi, còn tạo thành thương tổn cho nó như vậy, nếu để nó chạy trốn được, nó sớm muộn gì cũng sẽ trở về báo thù. (lục thân ko nhận: ý chỉ những kẻ vô tâm bạc bẽo khắc lạnh)
Con báo cách mấy người có một đoạn khoảng cách, nó cảnh giác mà chậm rãi lùi về sau, sau đó đột nhiên xoay người chạy như bay xuống sườn núi. Nhưng mà đúng lúc này, một cái roi thật dài lại theo sát vọt tới, quấn chặt lấy chân sau của nó, giật phăng nó về phía sau, khiến tư thế lao nhanh xuống sườn núi của nó như bị bấm nút tạm dừng.
Chân sau của con báo hoa không ngừng quẫy đạp, muốn thoát khỏi ràng buộc của cái roi, móng vuốt cắm chặt xuống mặt đất mà giãy giụa, lưu lại những dấu thật sâu hằn xuống.
Phía sau, cánh tay Triệu Chí Văn run lên, gân xanh bật nảy trên cổ, cắn răng dùng sức kéo co với con báo. Nghiêm Lộ thấy vậy, nhanh chóng bước đến hỗ trợ, nàng chỉ lôi kéo một phát, con báo hoa đã biến mất dưới sườn núi liền bị lôi nửa người trở về.
Cảnh Lâm sớm lấy ra một cái gai xương rồng mảnh nhọn khác, nửa người trước của con báo hoa vừa xuất hiện, cậu lập tức ném ra, đâm thẳng vào khớp chân trước của nó. Độ chuẩn xác của cậu rất cao, bản thân gai nhọn lại cứng rắn sắc bén, gia tăng thêm Công Kích phù, liền trực tiếp đâm sâu vào, hạn chế một phần năng lực hành động của con báo. Nghiêm Phi cũng học theo cậu, lần thứ hai hạn chế hành động của con báo hoa.
Lúc này, Nghiêm Lộ lôi báo hoa, Triệu Chí Văn lấy ra lưới làm từ dây leo, chụp xuống phần thân đầu con báo, rốt cuộc thành công bắt được con báo hoa.
Cảnh Lâm đẩy ra Nghiêm Phi muốn tiến lên thay cho cậu, cuộc chiến đấu này do cậu mà nảy lên, thì phải để cậu đến chấm dứt. Cậu đi tới bên người con báo, nhìn nó bị lưới buộc thành một đoàn, bị Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn đạp lên mà không có cách nào giãy giụa.
Nó lộ ra răng nanh sắc bén, gầm gừ uy hiếp hướng Cảnh Lâm, con ngươi tựa như lưu ly đầy rẫy phẫn nộ, cừu hận, cùng không cam lòng.
Cảnh Lâm thấy vậy, thần sắc đôi mắt so với nó càng lạnh hơn, giơ lên cái gai trong tay, lần thứ hai cắm phập xuống.
Báo hoa chết, bốn người Cảnh Lâm nghỉ ngơi tại chỗ một chút, vừa nãy liên quan tới vấn đề sống còn, nỗi căng thẳng bao phủ toàn bộ tâm tình cùng cảm giác. Trải qua một hồi đại chiến, chờ tới lúc thanh tĩnh lại, tất cả mọi người liền cảm thấy bụng đói cồn cào, đứng nguyên tại chỗ, lấy ra lương khô chuẩn bị trước bổ sung thể lực.
Trong lúc bọn cậu ăn cơm, có thể là do gốc linh chi này, mà rất nhiều động vật nhỏ không ngừng xuất hiện, bắt đầu vây quanh bọn cậu, có điều xác chết con hoa báo – chủ nhân mảnh đất này tại lúc trước – còn đang nằm chình ình ngay bên cạnh, nên cho dù chúng nó mơ ước gốc linh chi, cũng không dám tiến đến gần.
Đám Cảnh Lâm trông thấy các loại động vật kéo đến đây, nào là sóc, chim ngói, vịt trời, thỏ rừng, rắn riếc các loại động vật hoang dã, còn có các loài chim hoang dã đứng trên cành cây, đủ loại bò sát cùng côn trùng, lít nha lít nhít, làm hại bọn cậu ăn cơm cũng không có cách nào ăn ngon, chỉ đành vội vàng nhét mấy miếng lương khô vào trong miệng, nhấc lên con báo hoa kia, chuẩn bị chạy về nhà.
“Gấu gấu!”
Tiếng kêu quen thuộc lại vang lên, mọi người lại thấy được con cáo gầy lúc trước. Con cáo thấy bọn cậu khiêng lên báo hoa, đôi mắt trợn tròn, đôi con ngươi màu vàng cực nhân tính hóa tràn đầy không thể tin.
Đám Cảnh Lâm một đường đi xuống núi, thật nhiều động vật liền đi theo bọn cậu, thỉnh thoảng phát sinh những thanh âm nôn nóng, con cáo kia cũng đi theo bọn cậu một đoạn đường, cuối cùng do do dự dự dừng lại. Nghiêm Lộ quay đầu nhìn nó một chút, thấy nó gầy nhẳng thực sự quá đáng thương, trước đi săn lại luẩn quẩn trong lòng mà bắt hươu, lúc này bên người xuất hiện đầy rẫy động vật nhỏ như vậy lại không biết ra tay, thực sự ngu xuẩn.
Nàng đem mấy khối thịt khô nhà làm lúc trước lôi ra, chuẩn xác mà ném xuống trước mặt con cáo, lần này đúng là thông minh, ngậm lên thịt liền chạy, đầu cũng không quay lại một cái.
Nghiêm Lộ bĩu môi, xoay người đuổi theo đám Cảnh Lâm. Càng tới gần chân núi, những con động vật đi theo kia càng ít, mãi đến tận lúc xuống núi, đã không còn lại mấy con, Triệu Chí Văn xoay người thét to vài tiếng, liền bị dọa chạy hết rồi.
Đám Cảnh Lâm sáng sớm vào núi, xế chiều đã trở lại rồi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể đánh về một đầu báo.
Thời điểm bọn cậu vào núi, bộ phận thôn dân loanh quanh trong ruộng đúng là biết, hơn nữa thời điểm chiến đấu cùng con báo, mấy tiếng kêu vang trời kia, người trong thôn không nghe thấy cũng không được, không ít người đều lo lắng nhìn về hướng núi đằng kia, hai người nhà họ Triệu họ Nghiêm càng là lo lắng không chịu được, từ sớm đã canh giữ bên chân núi rồi.
Bọn họ thấy đám Cảnh Lâm khiêng lên một con báo xuống núi, không có vui sướng khi nhìn thấy thịt, mà chỉ có lo lắng.
Lúc Chu Ngọc nhìn thấy con báo bị dọa sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch, vật này bà chỉ được xem trên ti vi thôi, kéo Nhạc Nhạc bước lên, vây quanh mấy người hỏi han không ngớt, “Sao thứ này đều đánh trở về chứ? Các con có bị thương không?”
Cảnh Lâm cười nói: “Bị va phải mấy lần, có khả năng sau lưng bị xước chút da.”
Triệu Chí Văn an ủi: “Con chỉ đứng một chỗ quẩy quẩy roi, đều là đám Cảnh Lâm tốn sức.” Lời này Triệu Chí Văn nói không sai, trong mấy người, toàn bộ quá trình chỉ mình hắn là thoải mái nhất, hắn và Nghiêm Lộ không trầy một khối da nào, Cảnh Lâm là mục tiêu của báo hoa, là người bị thương nhiều nhất trong đám.
Chu Ngọc tức giận đánh hắn mấy cái: “Mày còn nói thế được.”
Triệu Chí Văn nhanh nhảu ai ai kêu vài tiếng, hành động khoa trương này chọc mấy người cười không ngớt.
Chu Ngọc lại hỏi Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ, người hai nhà quan tâm lẫn nhau một hồi, sau đó dưới ánh mắt hâm mộ của các thôn dân nghe tin chạy tới, khiêng con báo về nhà.
“Giỏi a, quá lợi hại!” Triệu Thiểu Kiền đi bên cạnh Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm, nghe nói con báo này hơn nửa dựa vào Cảnh Lâm đánh hạ, Triệu Thiểu Kiền càng khâm phục không thôi.
Trương Khải nói: “Người xưa có Võ Tòng đánh hổ, ngày hôm nay thôn chúng ta có Cảnh Lâm đả báo a!”
Cảnh Lâm vội bảo: “Đừng nói như thế, lúc đó là bước ngoặt sinh tử, chỉ dựa vào một mình tôi khẳng định không giết nổi.”
Mọi người đương nhiên đều hiểu, sức chiến đấu của ba người Nghiêm Phi thật nhiều người trong thôn đều tận mắt thấy, tỷ như thân thủ linh hoạt của Nghiêm Phi, Nghiêm Lộ khí lực lớn, Triệu Chí Văn tay không có thể đấm nát xương đầu con chuột, không có cả bốn người góp sức, thì con báo hoa này không thể đánh trở lại được.
“Quạc Quạc.” Nhạc Nhạc đi bên cạnh hai người bạn nhỏ của mình, thân thiết nhìn chúng nó.
Lông vũ của Quạc Quạc bị con báo giựt xuống vài cái, lúc này nhìn thấy ánh mắt quan tâm của chủ nhân nhỏ, nhất thời oan ức kinh, vẫn luôn cọ cọ thân thể Nhạc Nhạc, tìm kiếm niềm an ủi.
“Thổi cho cậu một chút a.” Nhạc Nhạc như người lớn trong nhà mà dỗ dành nó, quay về phía cái cánh Quạc Quạc duỗi ra mà thổi mấy hơi, “Như vậy sẽ không đau nữa.”
“Oa.” Ộp Ộp há mồm, lộ ra một đoạn đầu lưỡi hồng hồng của mình, nhắc nhở chủ nhân nhỏ, ngày hôm nay nó cũng góp sức, đầu lưỡi đau lắm, cần an ủi.
Nhạc Nhạc quay về cái miệng mở to ra như bồn máu của nó, đối xử bình đẳng mà thổi hai lần.
Dọc đường, Meo Meo mang theo ba con mèo con cũng đi ra, bốn con mèo lớn chen lên đoàn người, cơ hồ đều cọ đến bên Cảnh Lâm, kêu một tiếng lại một tiếng, thanh âm ỏn ẻn vô cùng.
Đường Hào cười nói: “Đây là biết các cậu đánh con báo trở về, hướng cậu đòi ăn đấy.”
Đòi ăn là khẳng định, có điều mấy người Cảnh Lâm cũng hiểu được bốn con mèo lớn này đòi ăn không phải con báo, mà là gốc linh chi trong túi đeo bên hông cậu.
Con báo khiêng về nhà Triệu Chí Văn, cơ hồ tất cả người trong thôn đều chạy tới, ba tầng trong ba tầng ngoài, ngăn trước cửa nhà họ Triệu đến mức nước chảy không lọt. Tất cả mọi người rất ước ao, đúng là không hề ai sinh lòng đố kị cả, dù sao thứ như con báo này cũng không phải gà ngỗng cái gì, người bình thường mà đối đầu chỉ có nước chết, không có ai lợi hại như bọn cậu có thể trực tiếp đánh trở về như thế. Ngay cả một nhà Ngô Đại Hưng luôn luôn không thích nhà họ Triệu và Cảnh Lâm cũng không nói chanh chua cái gì.
Con báo này nặng gần hai trăm cân, đám Cảnh Lâm chuẩn bị phân ra năm mươi cân bán cho người trong thôn, lưu 20 cân đưa đi bên kia cho Tào Tam Gia, còn dư lại liền giữ người trong nhà ăn.
Thời điểm xử lý một vài người trong thôn cũng đến hỗ trợ, lúc phân tách ra, mọi người tại chỗ tim con báo phát hiện một viên đá nhỏ xanh mượt to bằng đầu ngón cái, còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt nữa.
Trên tay Trương Khải còn dính máu, đem viên đá cọ rửa hai lần trong chậu nước rồi đưa cho Cảnh Lâm, “Cảnh Lâm, cậu xem đây là cái gì?”
Viên đá vừa lấy ra, bốn con mèo vốn lười biếng nằm nhoài bên ngoài lập tức bật dậy, Ộp Ộp và Quạc Quạc đang cùng Nhạc Nhạc chơi đùa cũng chen vào, tất cả đều thèm nhỏ dãi mà nhìn viên đá kia.
Viên đá phát ra ánh sáng, quá thần kỳ, buổi tối còn đỡ, nhưng đây là ban ngày, có thể thấy được ánh sáng tỏa ra rất rõ ràng, cộng thêm dáng dấp cực kỳ nôn nóng của mấy con vật nữa, khiến tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.
Cảnh Lâm cầm viên đá trên tay, cảm thụ một hồi, phát hiện bên trong vô cùng nhiều linh khí, nhưng còn tràn ngập loại sức mạnh nào đó khác nữa, có vẻ vô cùng hỗn tạp. Nhìn đám động vật gấp gáp quay quanh bên cạnh cậu, Cảnh Lâm đưa viên đá tới trước mặt Quạc Quạc, vài con khác muốn tới cướp, có điều bị Quạc Quạc nhanh chóng nuốt xuống.
Bốn con mèo lớn meo meo meo kêu, mắt thấy viên đá bị Quạc Quạc nuốt, đều sốt ruột gọi, Ộp Ộp đã đi tới bên người Cảnh Lâm kêu tới kêu lui. Cảnh Lâm sờ sờ đầu từng con mèo lớn một, cuối cùng vỗ vỗ đầu Ộp Ộp, nói với nó: “Đừng nóng vội, lần sau liền cho ngươi ăn.”
Quạc Quạc ăn viên đá hướng nó kêu một tiếng, không giống trước đây cười trên sự đau khổ của người khác, hoặc tiếng kêu lúc đang khoe khoang, thanh âm này mang theo động viên, Ộp Ộp vốn đang nôn nóng lập tức yên tĩnh lại. Quạc Quạc tách đoàn người chen ra ngoài, nó cũng cùng đi theo.
Thấy vậy, Nghiêm Phi bảo: “Anh đi nhìn xem.”
Quạc Quạc tiến vào phòng khách, sau đó nhảy lên trên ghế liền ngủ say như chết, Ộp Ộp nhảy lên cái ghế bên cạnh nó, nhìn chằm chằm nó, tựa hồ đang bảo vệ.
Thấy hai con không đánh nhau, Nghiêm Phi cười cười, lại xoay người về tới hiện trường xử lý.
Lý Phi Vũ là một thế hệ tuổi trẻ, tiểu thuyết Tu Chân cũng đã đọc qua, hắn nhìn viên đá kia, ngay trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ, lúc Nghiêm Phi trở về, thì nghe thấy hắn đang hỏi Cảnh Lâm: “Đó có phải là nội đan yêu thú hay được nhắc tới hay không a?”
Cảnh Lâm khẳng định không biết, bất quá cậu đồng ý với giả thuyết này của Lý Phi Vũ, liền gật đầu: “Có thể.”
Nghiêm Phi nói: “Bất kể có phải hay không, loại đá đó chúng nó đều thích, chắc là ăn sẽ có lợi.” Sau đó chỉ chỉ bốn con mèo lớn bởi vì không được ăn viên đá mà có chút ủ rũ.
Trời chập choạng tối, tất cả số thịt đều được phân chia tốt. Trước thời loạn lạc, thịt lợn mười mấy đồng tiền một cân, nhưng bây giờ lương thực đã quý giá hơn, nên lúc này mấy người Cảnh Lâm trải qua một hồi thương lượng, định ra một cân thịt ba cân gạo, hoặc là một cân thịt bốn cân lúa mì, năm cân ngô hay các loại lương thực phụ.
Lương thực đắt, nhưng dưới tình hình không thiếu lương thực, thì thịt càng là thứ người ta muốn ăn hơn, giá tiền này cũng không hố người, người trong thôn đã sớm về nhà lấy lương thực lại đây đổi rồi, hi vọng nhanh chân mà được phân đến chút thịt.
Mọi người vốn cho là, những loài động vật như báo thường hay chạy nhiều, gân cơ phát triển, thì thịt khẳng định vừa tanh vừa dai, nhưng không nghĩ tới buổi tối dùng lửa lớn hầm qua hai giờ, lại vô cùng thơm, thịt cũng không giắt răng, chất thịt cực kỳ mềm, không ít người đổi ít đều hối hận chết.
Đám Cảnh Lâm đều ăn cơm ở nhà họ Triệu, thời điểm nồi canh thịt lên bàn, Cảnh Lâm ngửi mùi thơm, liền cảm thấy bên trong có chút linh lực hơi yếu, lúc ăn cơm, chờ bốn vị trưởng bối ăn gần đủ rồi, Cảnh Lâm liền nhắc nhở bọn họ không nên ăn thịt báo nữa.
“Sao thế?” Nghiêm Nhuệ Phong không nỡ mà để đũa xuống, một miếng thịt ông vừa nhắm trúng đã bị Nghiêm Phi gắp đi rồi, liền lườm thằng con một cái.
Nghiêm Phi khiêu khích mà cắn một ngụm to, nhìn chằm chằm cha mình nhai a nhai.
Cảnh Lâm nhìn hành động của hai cha con nhà này, bật cười nói: “Bên trong thịt có chứa linh lực đối với cô chú hơi nhiều, lập tức ăn nhiều không tốt.”
Vì thế Nghiêm Nhuệ Phong liền hiểu, xem ra cái này cũng gần giống như quả mâm xôi kia. Đành không tình nguyện đặt đũa xuống, sau đó lại cầm bát nói: “Vậy chú có thể uống chút canh không?”
Cảnh Lâm bất đắc dĩ nói: “Nếu như buổi tối chú không muốn ngủ, thì uống một ít cũng được.”
Thế nên mấy vị trưởng bối trên bàn cơm đều cầm lấy bát, bắt đầu múc canh thịt uống, thịt này quá ngon, canh cũng chẳng kém, bọn họ còn chưa được ăn đã miệng đâu, uống mấy bát canh nữa cũng miễn cưỡng tạm chấp nhận được, không ngủ được cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
Mà trong lúc bọn cậu ăn cơm, Quạc Quạc vẫn một mực ngủ, Nhạc Nhạc gọi nó không tỉnh liền từ bỏ, về phần Ộp Ộp rất ít khi ăn những thứ bọn cậu nấu, lại chịu ăn không ít thịt báo.
Ăn cơm xong, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi ôm Quạc Quạc đã ngủ say mang về nhà, bỏ vào giường nhỏ trong phòng ngủ của Cảnh Lâm, tủ đầu giường chỉ lớn có chừng ấy, từ sớm đã không đủ để Quạc Quạc ngồi rồi.
Bảo Nhạc Nhạc và Ộp Ộp trông Quạc Quạc, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi ra khỏi gian phòng.
Cảnh Lâm lấy ra linh chi, nhổ ra lâu như vậy, vẫn như cũ như lúc vừa mới hái, nó như cái Tụ Linh trận nhỏ, linh khí chung quanh bị nó cuồn cuộn không ngừng hút vào, khiến đám Cảnh Lâm cũng được lợi theo, có điều những linh khí này, nếu cảm thụ một cách tinh tế, lại có khác biệt rất nhỏ bé với cảm giác lúc Cảnh Lâm hấp thụ linh khí bình thường, những linh khí này càng thêm ôn hòa.
Cảnh Lâm vốn nghĩ hái thử về ăn xem thế nào, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ tới con báo lúc trước dưới tình huống biết rõ linh chi là bảo bối còn giữ nó lâu như vậy, đây không phải biểu thị cho việc kỳ thực bản thân gốc linh chi còn chưa hoàn toàn thành thục hay sao, hoặc vẫn chưa tới lúc dùng nó để ăn.
Vì thế Cảnh Lâm tìm một chỗ trong sân sau, trồng xuống gốc linh chi.
Ngày hôm nay trải qua một trận đại chiến, tất cả mọi người cảm giác trên người bẩn thỉu cực. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người Cảnh Lâm giữa trời mùa đông để trần nửa người trên giúp nhau thoa thuốc.
Hôm nay Nghiêm Phi bị con báo va vào một cái, trên lưng cũng có một khối da bị cào xước, nếu như không có Phòng Ngự phù, ít nhất cũng phải gãy mấy cái xương.
Thương trên người Cảnh Lâm càng nặng hơn, cơ hồ trên lưng không có một khối da nào lành lặn, một mảng xanh tím sưng đỏ, đâm vào mắt Nghiêm Phi, đặc biệt gai mắt.
Trong lòng Nghiêm Phi rầu rĩ, xát thuốc cho Cảnh Lâm, hai người còn phải cho thỏ con bú sữa. Hôm nay ban ngày cho ăn sữa đều là bốn cô chú giúp bọn cậu làm, khí lực bọn họ cũng không bằng Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, vì để đè lại thỏ, quả thực phế không ít sức lực.
Vào lúc này tâm tình Nghiêm Phi không tốt lắm, đối xử với thỏ mẹ không dịu dàng như dĩ vãng, thỏ mẹ giãy giụa trong tay y, Nghiêm Phi uy hiếp nói: “Cử động nữa liền lột da ngươi nấu ăn!” Ăn là không thể, bọn y còn muốn giữ lại thỏ mẹ sinh con đây, đơn thuần là hù dọa.
Thỏ mẹ bị dọa sợ, quả nhiên ngoan ngoãn bất động.
Hai người trong nháy mắt hắc tuyến, nếu biết hù dọa nó một hồi liền ngoan ngoãn như vậy, bọn cậu đã sớm làm.
Cảnh Lâm đem đám thỏ con thả vào chỗ bụng thỏ mẹ, thấy sắc mặt Nghiêm Phi không tốt, hỏi: “Sao đột nhiên lại không vui?”
Nghiêm Phi giương mắt nhìn cậu, “Trên người em có nhiều vết thương.”
Cảnh Lâm nghe được sự đau lòng trong giọng nói của y, cậu trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: “Đúng thế, nếu như trên lưng anh cũng có nhiều vết thương như vậy, tôi cũng sẽ không vui.” Giống như Nghiêm Phi lo lắng cho cậu, cậu cũng không muốn Nghiêm Phi bị thương nhiều như thế.
Kỳ thực ngày hôm nay lúc con báo đối đầu cậu, cậu còn lấy làm mừng, mừng rằng linh chi được cất trên người cậu.
Là một nam nhân, cậu muốn bảo vệ những người bạn mà mình quan tâm, cùng người mà mình thích.
Lời nói gần như biểu lộ lần đầu tiên được nói ra từ miệng Cảnh Lâm, Nghiêm Phi nhìn cậu chăm chú một chốc, sau đó vểnh vểnh lên khóe miệng, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rồi.
Trong phòng khách chỉ có hai người bọn y cùng một đám thỏ, Nghiêm Phi liền làm chuyện mình muốn làm, y nhích gần lại hôn Cảnh Lâm một hồi.
Xúc cảm mềm mại trên môi, nong nóng, nụ hôn của Nghiêm Phi lập tức rời đi, sau đó nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kinh hoàng, đối diện với đôi mắt thâm tình của Nghiêm Phi, nghĩ đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình, lại là cùng với người mình thích, nên trên mặt có chút nóng.
Tối đó, hai người không nhập tâm tu luyện được, cũng không ngủ được, ở trong phòng ngủ của mình dùng thần thức lén nhìn bên kia, tựa như đứa trẻ mới biết yêu.
Đồng dạng không ngủ được còn có phần lớn người trong thôn, ở trên giường lăn qua lăn lại nướng bánh cả đêm. Không cách nào khác a, ăn nhiều thịt lắm, tinh thần tràn đầy mà thức trắng một đêm.
Tại thời điểm thôn dân sầu lo không ngủ, ở nơi núi rừng xa xa, con cáo nhỏ ban ngày được Nghiêm Lộ cho mấy khối thịt khô nằm nhoài ngoài cửa động một hang núi, trong động mơ hồ có những tia sáng trắng bạc lóe ra. Con cáo nhỏ chuyển đầu một lúc nhìn vào bên trong, một lúc lại nhìn ra bên ngoài, con mắt xanh thăm thẳm theo đầu lay động mà lúc ẩn lúc hiện, hai chân trước của nó đạp lên khối thịt, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại một khối trong số đó, nhưng vẫn nuối tiếc không ăn.
(Mắt chó mèo… trong bóng tối ánh lên màu lục, không biết nói thế nào nên để vầy)
Cáo nhỏ cứ nằm ở đó một lúc, đợi đến khi nó sắp ngủ thiếp đi, thì xung quanh truyền đến thanh âm ma sát.
Cáo nhỏ nháy mắt cảnh giác, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phương hướng phát ra thanh âm, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một cái đầu màu trắng thật to chui ra, tại giữa đầu còn có một chỗ nho nhỏ nhô lên, tiếp theo cái đầu không ngừng trượt về phía trước, hướng về bên cáo nhỏ trườn sang.
Một con rắn trắng lớn.
Cáo nhỏ bỗng nhiên nhảy dựng lên từ trên mặt đất, sau đó chạy về phía con rắn trắng lớn, ở cạnh người nó gọi tới gọi lui, phát ra những thanh âm rất cao hứng.
“Ai nha, ngươi mau tránh ra! Trên người bẩn quá, vấy bẩn ta thì sao?”
Giọng nữ yểu điệu mang theo vẻ ghét bỏ vang lên.
Cáo nhỏ mất mát kêu hai tiếng.
Rắn trắng lớn trườn hướng về trong động trơn nhẵn phản chiếu những tia sáng bạc kia, thời điểm trải qua mấy khối thịt khô, quay đầu về phía cáo nhỏ, phun ra lưỡi rắn: “Đây là phần lại cho ta?”
Cáo nhỏ kêu tới kêu lui, dùng móng vuốt đẩy khối thịt về phía đầu rắn.
Rắn trắng lớn dùng lưỡi liếm liếm mấy khối trong đó, “Coi như ngươi còn có chút lương tâm, ăn nhiều đồ của ta như vậy cuối cùng cũng coi như có báo đáp.” Thanh âm nó vẫn có vẻ rất ghét bỏ, có điều bên trong còn chứa chút cao hứng không dễ phát giác.
Nó liếc mắt nhìn cáo nhỏ không được mấy lạng thịt, giống như thi ân mà nói: “Xem ở đám thịt khô ngươi cho ta này, đêm nay liền vào động ngủ đi, có điều không cho phép đánh rắm, ngươi đánh rắm thúi chết!” Sau đó ngậm mấy khối thịt khô cáo nhỏ cho, tiến vào sơn động.
Cáo nhỏ cũng mau chóng ngậm khối thịt bị nó liếm qua vô số lần kia, thí điên thí điên chạy vào trong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: viết chơi nên miêu tả không tốt……. Chương này có chút tàn nhẫn, có thiên sứ nhỏ nói không nên giết báo hoa, ta cũng từng do dự qua, thế nhưng ta đã giả thiết về sau thế giới này sẽ là một thế giới Tu Chân hiện đại, thì thế giới đó sẽ không chỉ có người tu, khẳng định còn có yêu tu các loại, cùng nhau tranh đoạt tài nguyên Tu Chân, người và yêu phần lớn là có thể cùng tồn tại, nhưng một số trường hợp không thể cùng tồn tại được, báo hoa chính là một loại giả thiết không cách nào cùng tồn tại, do đó kết cục của nó chỉ có thể là như vậy…… Thuận tiện, tất cả mọi người đều muốn bảo vệ động vật nhỏ a = =
/141
|