Mã Nhân Thiện mơ mơ màng màng tỉnh lại, vuốt nơi sau gáy đang kêu gào đau đớn, đã nổi lên một cái cục to tướng rồi, nhất thời nhe răng “Ui” một tiếng, nhìn con trai và mấy người khác đang ngồi trước mặt lo lắng nhìn ông, ông cũng đã nhớ ra việc Ngô Mỹ Lệ gọi ông đi ra ngoài nói chuyện rồi.
Mã Nhân Thiện hỏi: “Ta bị sao đây? Ngô Mỹ Lệ đâu?”
“Ba bị bọn họ đánh hôn mê, hiện tại chúng con đã đánh ngất bọn họ rồi, hai người đó đang nằm ở bên ngoài.” Mã Thuần Chính nói, trong lòng tự trách, vố này cha hắn hoàn toàn là tai bay vạ gió, cũng không nghĩ tới hai chị em họ Ngô đó thật có thể động thủ với người trong thôn.
Mã Nhân Thiện khiếp sợ: “Bọn chúng muốn làm gì?”
Mã Thuần Chính đáp: “Nói chung là làm chuyện xấu.”
Mã Nhân Thiện được dìu ra khỏi phòng nhỏ, chỉ thấy hai chị em Ngô Mỹ Lệ bị trói gô lại.
Nghiêm Phi đứng bên cạnh bảo với mấy người: “Các cậu đi thông báo với tất cả mọi người còn dư lại trong thôn, mang tới vũ khí, tất cả đều tập hợp tới nhà Cảnh Lâm.” Lại chỉ những người khác, “Các cậu vất vả một chút, đi dẫn hai bác họ Ngô tới đây, nhớ kỹ, trói chặt bọn họ.”
Sau đó Cảnh Lâm đá tỉnh hai chị em họ Ngô trên mặt đất. Đánh ngất bọn họ kỳ thực hoàn toàn thừa thãi, nhưng Cảnh Lâm muốn cho bọn họ nếm thử tư vị bị đánh ngất xỉu.
Sau khi hai chị em họ tỉnh lại, trong nháy mắt thấy đám Cảnh Lâm, liền biết hành động của hai người bọn họ đã bị bại lộ, nhưng vẫn như cũ phô trương thanh thế, chất vấn đám Cảnh Lâm trói bọn họ làm cái gì.
Đám Cảnh Lâm cũng lười phí lời với họ, trực tiếp kéo người vào trong phòng thẩm vấn. Không nói liền đánh, có điều chỉ đánh Ngô Kiến Hùng, hỏi một câu Ngô Mỹ Lệ không đáp, thì Ngô Kiến Hùng bị ăn một cái tát. Mới đầu Ngô Mỹ Lệ còn liều chết không chịu khai, nhưng Ngô Kiến Hùng đã khi nào phải chịu tội kiểu này, rất nhanh sẽ không chịu nổi trước.
Ngô Mỹ Lệ vì thế mà giận đến nghiến răng.
Nghe nói hai người bọn họ muốn liên hợp với người ngoài đối phó Cảnh Lâm, Mã Nhân Thiện vuốt chỗ sau gáy không nhịn được nhảy dựng lên tát mỗi đứa một cái, chỉ thẳng mặt hai người bọn họ lạnh lùng trách cứ: “Đồ lòng lang dạ sói, Cảnh Lâm có chỗ nào có lỗi với các ngươi, mà các ngươi lại hận cậu ta như thế!”
Đôi vợ chồng họ Ngô bị trói tới như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Liêu Thục Phân vừa nhìn thấy con trai mình bị trói quỳ trên đất, mặt thì sưng phù lên giống cái đầu heo, nhất thời lòng che chở con cái xông lên, một bên đau lòng con một bên hùng hùng hổ hổ với đám Cảnh Lâm. (như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: ý chỉ không biết tình huống là gì cả)
Đám Cảnh Lâm lại không có tâm tư đối đáp với bà, cần hỏi đã hỏi được, biết đám Chu Nhân chẳng mấy chốc sẽ tới đây. Cảnh Lâm để đám Mã Nhân Thiện dẫn người nhỏ yếu ra thôn, trước trốn vào trong núi, cảm thấy mình có năng lực, muốn ở lại thì cứ ở lại, không ở lại Cảnh Lâm cũng sẽ không trách cứ bọn họ, dù sao cậu cũng là mục tiêu lớn nhất.
Có điều để Cảnh Lâm vui mừng chính là, những người cùng trở lại với cậu, đều lưu lại.
Dành thời gian vẽ ra vài tờ trận phù Sát trận, sau đó lấy chính mình làm mắt trận, lần lượt tính ngược lại các trận điểm, tại con đường phải đi qua khi vào thôn bày ra Sát trận, có người đi vào, Sát trận sẽ lập tức bị kích hoạt.
Bận xong chuyện này, Cảnh Lâm về đến nhà, bắt đầu dán lên cơ thể mỗi người một lá Công Kích phù, Phòng Ngự phù.
Nếu như có thể, cậu rất muốn bố trí một tiểu trận Công Kích di động trong trận, nhưng mà trận pháp này so với tiểu trận Phòng Ngự trong trận càng khó làm hơn, người không trải qua huấn luyện đặc thù, muốn duy trì được trận pháp là chuyện không thể.
Qua lần này, về sau có cơ hội, đúng là có thể thử nghiệm chút.
Sau đó, Cảnh Lâm có chiêu sách gì đều vận dụng hết, trên đất trống trước cửa bố trí một Hàn Băng trận, sau đó lồng vào bên ngoài một Xích Viêm trận, trận to trận nhỏ, trận bao trận. Nếu như có người hiểu trận pháp tới nơi này, thì thấy được chính là hướng chảy của các loại quỹ tích linh khí, không tinh thông chỉ cảm thấy cực kỳ hỗn loạn, còn tinh thông, đương nhiên có thể nhìn ra những linh khí đó mặc dù loạn, nhưng thủy chung có hướng chảy cố định, bên trong giấu giếm mấu chốt.
–
Cửa thôn, Chu Nhân xuống xe, nhìn tường vây cao cao chỉnh tề trước mắt, “Chính là chỗ này sao?”
Dương Nhị đáp: “Chính là chỗ này.” Lần trước gã đến, còn có thể trực tiếp tiến vào trong thôn, đến hiện tại có cả tường vây rồi.
Chu Nhân lại hỏi: “Nhậm Cường đâu?”
Dương Nhị đáp: “Bọn họ đi trước chúng ta, tôi tìm người dẫn đường cho hắn rồi, cũng sắp đến nơi.” Đang nói, phía sau truyền đến thanh âm huyên náo, vừa quay đầu lại, quả nhiên là Nhậm Cường với khuôn mặt trở nên xấu xí dẫn tới con rết, bên người còn có Lưu Nhị Khuê dìu gã.
Dương Nhị nhíu mày: “Người dẫn đường cho các ngươi đâu?”
Nhậm Cường trả lời không chút biểu cảm: “Bị ăn rồi.”
Dương Nhị liền không nhiều lời nữa, nhảy một cái lấy đà bật lên tường vây cao cao, nhìn hồ nước trước mắt, quay đầu nói với Chu Nhân: “Quả nhiên đúng như ngài đoán, trong thôn này có bố trí trận pháp.”
Chu Nhân hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”
“Nước hồ sóng xô mãnh liệt.” Dương Nhị đáp.
Chu Nhân khẽ xì một tiếng: “Tên Cảnh Lâm có bản lĩnh phương diện này, làm sao có khả năng không bố trí cho thôn của mình được, trước là Phòng Ngự trận, giờ là Huyễn trận, bản lĩnh của nó thật không nhỏ.” Vậy thì càng không thể để nó sống sót rồi.
Sau đó Chu Nhân nhìn cánh cổng đóng kín, cau mày nói: “Ngươi không bảo chị em nhà kia chờ chúng ta ở cổng sao?” Trận pháp này gã không muốn phá hỏng, nên mới cần người trong thôn là hai chị em nhà kia dẫn vào.
“Đã nói.” Dương Nhị nhảy xuống, đi tới một bên cổng lớn, đẩy một cái, cổng đóng.
Nhất thời Chu Nhân bất mãn liếc mắt nhìn Dương Nhị, trong tay áo trượt ra một cái quạt giấy, mở ra cánh quạt, nhẹ nhàng quạt một cái về phía tường rào trống không, sóng gợn vô hình dần đẩy từ đầu quạt lên tường, hai cỗ lực lượng va chạm trên không trung, một lát sau, cây quạt được Chu Nhân gấp lại.
“Được rồi.” Chu Nhân không thèm để ý nói.
Đám Dương Nhị lập tức nịnh hót: “Đại sư quả nhiên lợi hại.”
Chu Nhân vuốt ve khung quạt trong tay, cây quạt này cầm trong tay cảm giác lạnh lẽo, ẩn chứa sức mạnh thần bí, là được sư phụ tặng cho gã, xếp hạng binh khí trong hiệp hội, đứng hàng thứ năm. Phá thủng một trận pháp, dư thừa sức.
Dương Nhị nhảy vào trong tường vây, từ bên trong mở cổng ra, trước mời Chu Nhân đi vào, sau đó chính mình đuổi theo, rồi mới đến đám người Nhậm Cường.
Vừa vào thôn, Chu Nhân liền cảm nhận được sự bất đồng. Bên trong bên ngoài thôn hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, trong thôn linh khí phi thường đầy đủ, gã kinh ngạc nói: “Đúng là một địa phương tu luyện tốt.” Linh khí nơi này so với chỗ gã ở mọi khi còn nhiều hơn, thậm chí tinh khiết hơn nữa, nguyên nhân tạo thành như vậy, ngoại trừ trong lòng đất có thứ gì đó, thì có khả năng lớn hơn, chính là thành quả từ việc Cảnh Lâm đã bố trí một trận pháp nào đó.
Những người khác không cảm giác được linh khí, lúc này toàn bộ tầm mắt đều đặt tại đồng ruộng xanh mượt.
Chu Nhân cũng thấy được, ánh mắt nhấp nháy, “Đây thực sự là một địa phương tốt a……” Sau đó gã nói với đám Dương Nhị: “Ta thay đổi chủ ý, tên Cảnh Lâm kia, ta muốn bắt sống.”
Trong lòng Dương Nhị lập tức cảnh giác nói: “Vì sao?” Gã không hi vọng Cảnh Lâm có thể sống sót, chỉ có Cảnh Lâm chết, mới xem như báo thù được cho mấy người anh trai của gã.
Chu Nhân chỉ vào đất ruộng trước mắt, nói: “Lúc trước linh khí bạo phát, dẫn đến việc phần lớn đất đai trên thế giới này đều biến dị, hiện tại cây trồng toàn quốc cơ bản không thể sinh trưởng được, dù cho có chút nguyên nhân là do khí trời, nhưng nhiều hơn, đều là vì đất đai biến dị tạo thành. Đất đai biến dị không hề cung cấp bất kỳ chất dinh dưỡng nào cho những thực vật sống trên nó, còn có thể tranh đoạt linh khí với thực vật, ở những nơi không đủ linh khí, những cây trồng kia, hoặc là không sinh trưởng, hoặc là có phát triển cũng không thu hoạch được. Nhưng trong thôn này linh khí lại dồi dào, cuồn cuộn không ngừng, hoàn toàn đầy đủ cung cấp cho đất đai và thực vật cùng hấp thu, hơn nữa, nương theo hấp thu linh khí, đất đai biến dị còn có thể thăng cấp, thực vật cũng sẽ thăng cấp, đến cuối cùng cả hai sẽ duy trì một thế cân bằng, hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó dù có trồng cái gì lên đất cũng có thể sống được, thực vật còn có thể thăng cấp biến thành linh thực.”
Nói đến cuối cùng, gã cũng trở nên hưng phấn, “Trận pháp này, quá tuyệt diệu!”
Bởi vì thủ đô đã bắt đầu nghiên cứu từ rất sớm, lúc trước, dưới sự giúp đỡ của mấy vị tu sĩ trong hiệp hội, đã tìm ra được nguyên nhân cây trồng ngừng phát triển, lúc bọn gã rời đi, một mảnh ruộng thí nghiệm đã thí nghiệm thành công, gã may mắn được đi tham quan một lần, Nhưng dưới nhận xét của gã, thành quả của mảnh ruộng thí nghiệm kia, còn kém rất rất xa đồng ruộng trong thôn này.
Nếu như gã khiến Cảnh Lâm biến thành tay chân của mình, để cậu ta bố trí trận pháp, trồng trọt thực vật giúp chúng thăng cấp, thì đến lúc đó gã sẽ có linh thực dùng mãi không hết, trong hiệp hội Tu Chân, tương lai tất nhiên phải nhường một vị trí cho gã!
Dương Nhị nghe xong, thuân tiện nói: “Nếu vậy, trước hết giam giữ người nhà nó lại, dùng bọn họ áp chết, không tin Cảnh Lâm dám vi phạm.”
Chu Nhân gật đầu mỉm cười: “Như vậy rất tốt.”
Trong thôn yên tĩnh không một tiếng động, đám Chu Nhân đứng một chút ở cửa thôn, bắt đầu đi vào bên trong. Chu Nhân khó hiểu: “Không phải ngươi nói thôn bọn chúng bất cứ lúc nào đều có biến dị thú tuần tra sao?” Nhưng bọn gã đã đi vào được một lúc rồi, cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì.
Dương Nhị đáp: “Hai chị em kia thực sự đã nói như vậy với tôi.”
Kết quả bọn gã gần như đi khắp cả thôn rồi, ngay cả một bóng người cũng không thấy, tung tích của biến dị thú càng là một vết cũng không.
“Tình huống không đúng.” Chu Nhân vừa dứt lời, mặt dây chuyền được treo tại cán quạt vẫn luôn được gã cầm trong tay đột nhiên lóe sáng một cái.
Nhất thời Chu Nhân cảnh giác lên, cái mặt dây chuyền này cũng là bảo bối, lúc gặp phải công kích vô hình nó sẽ phát sáng nhắc nhở. Gã cũng không ngu xuẩn, ngay từ đầu không thấy bóng dáng hai chị em kia đâu mặc dù đã căn dặn cẩn thận phải ra nghênh đón, đến khi tiến vào thôn làng yên tĩnh không một tiếng động này, gã liền đoán ra có khả năng hai chị em nhà đó đã lộ ra kế hoạch của bọn gã, khiến người trong thôn bắt đầu lẩn trốn.
Ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa của Chu Nhân áp sát lại, quét qua mặt dây chuyền một cái, sau đó bỗng nhiên ném về phía trước, trong miệng quát: “Đi!”
Cả quá trình đám Dương Nhị không cách nào thấy được sợi tơ màu xanh biếc tuân theo lệnh của Chu Nhân thoát khỏi tay gã, nổi bồng bềnh giữa không trung, rồi cấp tốc bay hướng về phía bên trái thôn.
Mà nơi đó, chính là phương hướng nhà của Cảnh Lâm.
Chu Nhân câu môi nở nụ cười, mặt dây chuyền này có thể nhớ kỹ tin tức linh lực của kẻ công kích, chỉ cần bọn gã đi theo cái sợi tơ nhỏ đó, là có thể tìm tới kẻ phát sinh công kích vừa nãy.
Chu Nhân không nói một lời đi thẳng về phía trước, đám Dương Nhị vội vàng đuổi theo.
Trong nhà Cảnh Lâm, phòng khách đã bị chen lấn tràn đầy là người, Cảnh Lâm nhìn một vòng lá bùa cấp thấp vỡ tan chung quanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Trận bị phá rồi.”
Từ lúc Huyễn trận trong thôn bị phá, cậu liền biết Sát trận này phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, hiện tại chỉ có thể chờ mong Sát trận cấp cao chung quanh nhà mình nổi lên chút tác dụng.
Chu Nhân dẫn theo mấy người rất nhanh đứng trên đường lớn dẫn tới trước cửa nhà Cảnh Lâm. Chu Nhân mẫn cảm đối với linh khí, gã đã nhận ra phía trước có nguy hiểm, lập tức ngừng bước chân.
Chu Nhân gọi một tên đàn em ra, nói: “Ngươi đi trước.”
Đàn em kia nhìn địa phương trống rỗng trước mặt, rõ ràng thứ gì cũng không có, nhưng bởi vì thái độ cẩn thận của Chu Nhân, trái lại làm gã thật không dám đi qua. Sau khi bị Chu Nhân trừng, liền cẩn thận từng li từng tí từng bước một tiến tới. Cũng may gã đã làm như vậy, gã là người bình thường, trong cơ thể không có linh lực để chống đỡ đối kháng, Hàn Băng trận lại là một trận pháp hung tàn như thế, chỉ bằng gã há có thể tùy ý bước vào, cho nên khi chân phải của gã vừa đặt vào phạm vi Hàn Băng trận, lập tức toàn bộ đùi phải bị đóng băng lại, đồng thời thân thể gã có xu thế ngã về phía trước.
Gã đau đến mức la to lên.
Dương Nhị thấy vậy, cực kỳ khiếp sợ, một tay kéo người ra bên ngoài, cũng không quản kẻ kia không đứng vững mà kêu thảm ngã ngồi xuống phía sau, cái chân bị đông cứng thành khối băng kia va xuống đất, răng rắc vỡ tung thành các khối băng nhỏ, bên trong khối băng còn bao bọc lại máu thịt.
Mã Nhân Thiện hỏi: “Ta bị sao đây? Ngô Mỹ Lệ đâu?”
“Ba bị bọn họ đánh hôn mê, hiện tại chúng con đã đánh ngất bọn họ rồi, hai người đó đang nằm ở bên ngoài.” Mã Thuần Chính nói, trong lòng tự trách, vố này cha hắn hoàn toàn là tai bay vạ gió, cũng không nghĩ tới hai chị em họ Ngô đó thật có thể động thủ với người trong thôn.
Mã Nhân Thiện khiếp sợ: “Bọn chúng muốn làm gì?”
Mã Thuần Chính đáp: “Nói chung là làm chuyện xấu.”
Mã Nhân Thiện được dìu ra khỏi phòng nhỏ, chỉ thấy hai chị em Ngô Mỹ Lệ bị trói gô lại.
Nghiêm Phi đứng bên cạnh bảo với mấy người: “Các cậu đi thông báo với tất cả mọi người còn dư lại trong thôn, mang tới vũ khí, tất cả đều tập hợp tới nhà Cảnh Lâm.” Lại chỉ những người khác, “Các cậu vất vả một chút, đi dẫn hai bác họ Ngô tới đây, nhớ kỹ, trói chặt bọn họ.”
Sau đó Cảnh Lâm đá tỉnh hai chị em họ Ngô trên mặt đất. Đánh ngất bọn họ kỳ thực hoàn toàn thừa thãi, nhưng Cảnh Lâm muốn cho bọn họ nếm thử tư vị bị đánh ngất xỉu.
Sau khi hai chị em họ tỉnh lại, trong nháy mắt thấy đám Cảnh Lâm, liền biết hành động của hai người bọn họ đã bị bại lộ, nhưng vẫn như cũ phô trương thanh thế, chất vấn đám Cảnh Lâm trói bọn họ làm cái gì.
Đám Cảnh Lâm cũng lười phí lời với họ, trực tiếp kéo người vào trong phòng thẩm vấn. Không nói liền đánh, có điều chỉ đánh Ngô Kiến Hùng, hỏi một câu Ngô Mỹ Lệ không đáp, thì Ngô Kiến Hùng bị ăn một cái tát. Mới đầu Ngô Mỹ Lệ còn liều chết không chịu khai, nhưng Ngô Kiến Hùng đã khi nào phải chịu tội kiểu này, rất nhanh sẽ không chịu nổi trước.
Ngô Mỹ Lệ vì thế mà giận đến nghiến răng.
Nghe nói hai người bọn họ muốn liên hợp với người ngoài đối phó Cảnh Lâm, Mã Nhân Thiện vuốt chỗ sau gáy không nhịn được nhảy dựng lên tát mỗi đứa một cái, chỉ thẳng mặt hai người bọn họ lạnh lùng trách cứ: “Đồ lòng lang dạ sói, Cảnh Lâm có chỗ nào có lỗi với các ngươi, mà các ngươi lại hận cậu ta như thế!”
Đôi vợ chồng họ Ngô bị trói tới như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Liêu Thục Phân vừa nhìn thấy con trai mình bị trói quỳ trên đất, mặt thì sưng phù lên giống cái đầu heo, nhất thời lòng che chở con cái xông lên, một bên đau lòng con một bên hùng hùng hổ hổ với đám Cảnh Lâm. (như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: ý chỉ không biết tình huống là gì cả)
Đám Cảnh Lâm lại không có tâm tư đối đáp với bà, cần hỏi đã hỏi được, biết đám Chu Nhân chẳng mấy chốc sẽ tới đây. Cảnh Lâm để đám Mã Nhân Thiện dẫn người nhỏ yếu ra thôn, trước trốn vào trong núi, cảm thấy mình có năng lực, muốn ở lại thì cứ ở lại, không ở lại Cảnh Lâm cũng sẽ không trách cứ bọn họ, dù sao cậu cũng là mục tiêu lớn nhất.
Có điều để Cảnh Lâm vui mừng chính là, những người cùng trở lại với cậu, đều lưu lại.
Dành thời gian vẽ ra vài tờ trận phù Sát trận, sau đó lấy chính mình làm mắt trận, lần lượt tính ngược lại các trận điểm, tại con đường phải đi qua khi vào thôn bày ra Sát trận, có người đi vào, Sát trận sẽ lập tức bị kích hoạt.
Bận xong chuyện này, Cảnh Lâm về đến nhà, bắt đầu dán lên cơ thể mỗi người một lá Công Kích phù, Phòng Ngự phù.
Nếu như có thể, cậu rất muốn bố trí một tiểu trận Công Kích di động trong trận, nhưng mà trận pháp này so với tiểu trận Phòng Ngự trong trận càng khó làm hơn, người không trải qua huấn luyện đặc thù, muốn duy trì được trận pháp là chuyện không thể.
Qua lần này, về sau có cơ hội, đúng là có thể thử nghiệm chút.
Sau đó, Cảnh Lâm có chiêu sách gì đều vận dụng hết, trên đất trống trước cửa bố trí một Hàn Băng trận, sau đó lồng vào bên ngoài một Xích Viêm trận, trận to trận nhỏ, trận bao trận. Nếu như có người hiểu trận pháp tới nơi này, thì thấy được chính là hướng chảy của các loại quỹ tích linh khí, không tinh thông chỉ cảm thấy cực kỳ hỗn loạn, còn tinh thông, đương nhiên có thể nhìn ra những linh khí đó mặc dù loạn, nhưng thủy chung có hướng chảy cố định, bên trong giấu giếm mấu chốt.
–
Cửa thôn, Chu Nhân xuống xe, nhìn tường vây cao cao chỉnh tề trước mắt, “Chính là chỗ này sao?”
Dương Nhị đáp: “Chính là chỗ này.” Lần trước gã đến, còn có thể trực tiếp tiến vào trong thôn, đến hiện tại có cả tường vây rồi.
Chu Nhân lại hỏi: “Nhậm Cường đâu?”
Dương Nhị đáp: “Bọn họ đi trước chúng ta, tôi tìm người dẫn đường cho hắn rồi, cũng sắp đến nơi.” Đang nói, phía sau truyền đến thanh âm huyên náo, vừa quay đầu lại, quả nhiên là Nhậm Cường với khuôn mặt trở nên xấu xí dẫn tới con rết, bên người còn có Lưu Nhị Khuê dìu gã.
Dương Nhị nhíu mày: “Người dẫn đường cho các ngươi đâu?”
Nhậm Cường trả lời không chút biểu cảm: “Bị ăn rồi.”
Dương Nhị liền không nhiều lời nữa, nhảy một cái lấy đà bật lên tường vây cao cao, nhìn hồ nước trước mắt, quay đầu nói với Chu Nhân: “Quả nhiên đúng như ngài đoán, trong thôn này có bố trí trận pháp.”
Chu Nhân hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”
“Nước hồ sóng xô mãnh liệt.” Dương Nhị đáp.
Chu Nhân khẽ xì một tiếng: “Tên Cảnh Lâm có bản lĩnh phương diện này, làm sao có khả năng không bố trí cho thôn của mình được, trước là Phòng Ngự trận, giờ là Huyễn trận, bản lĩnh của nó thật không nhỏ.” Vậy thì càng không thể để nó sống sót rồi.
Sau đó Chu Nhân nhìn cánh cổng đóng kín, cau mày nói: “Ngươi không bảo chị em nhà kia chờ chúng ta ở cổng sao?” Trận pháp này gã không muốn phá hỏng, nên mới cần người trong thôn là hai chị em nhà kia dẫn vào.
“Đã nói.” Dương Nhị nhảy xuống, đi tới một bên cổng lớn, đẩy một cái, cổng đóng.
Nhất thời Chu Nhân bất mãn liếc mắt nhìn Dương Nhị, trong tay áo trượt ra một cái quạt giấy, mở ra cánh quạt, nhẹ nhàng quạt một cái về phía tường rào trống không, sóng gợn vô hình dần đẩy từ đầu quạt lên tường, hai cỗ lực lượng va chạm trên không trung, một lát sau, cây quạt được Chu Nhân gấp lại.
“Được rồi.” Chu Nhân không thèm để ý nói.
Đám Dương Nhị lập tức nịnh hót: “Đại sư quả nhiên lợi hại.”
Chu Nhân vuốt ve khung quạt trong tay, cây quạt này cầm trong tay cảm giác lạnh lẽo, ẩn chứa sức mạnh thần bí, là được sư phụ tặng cho gã, xếp hạng binh khí trong hiệp hội, đứng hàng thứ năm. Phá thủng một trận pháp, dư thừa sức.
Dương Nhị nhảy vào trong tường vây, từ bên trong mở cổng ra, trước mời Chu Nhân đi vào, sau đó chính mình đuổi theo, rồi mới đến đám người Nhậm Cường.
Vừa vào thôn, Chu Nhân liền cảm nhận được sự bất đồng. Bên trong bên ngoài thôn hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, trong thôn linh khí phi thường đầy đủ, gã kinh ngạc nói: “Đúng là một địa phương tu luyện tốt.” Linh khí nơi này so với chỗ gã ở mọi khi còn nhiều hơn, thậm chí tinh khiết hơn nữa, nguyên nhân tạo thành như vậy, ngoại trừ trong lòng đất có thứ gì đó, thì có khả năng lớn hơn, chính là thành quả từ việc Cảnh Lâm đã bố trí một trận pháp nào đó.
Những người khác không cảm giác được linh khí, lúc này toàn bộ tầm mắt đều đặt tại đồng ruộng xanh mượt.
Chu Nhân cũng thấy được, ánh mắt nhấp nháy, “Đây thực sự là một địa phương tốt a……” Sau đó gã nói với đám Dương Nhị: “Ta thay đổi chủ ý, tên Cảnh Lâm kia, ta muốn bắt sống.”
Trong lòng Dương Nhị lập tức cảnh giác nói: “Vì sao?” Gã không hi vọng Cảnh Lâm có thể sống sót, chỉ có Cảnh Lâm chết, mới xem như báo thù được cho mấy người anh trai của gã.
Chu Nhân chỉ vào đất ruộng trước mắt, nói: “Lúc trước linh khí bạo phát, dẫn đến việc phần lớn đất đai trên thế giới này đều biến dị, hiện tại cây trồng toàn quốc cơ bản không thể sinh trưởng được, dù cho có chút nguyên nhân là do khí trời, nhưng nhiều hơn, đều là vì đất đai biến dị tạo thành. Đất đai biến dị không hề cung cấp bất kỳ chất dinh dưỡng nào cho những thực vật sống trên nó, còn có thể tranh đoạt linh khí với thực vật, ở những nơi không đủ linh khí, những cây trồng kia, hoặc là không sinh trưởng, hoặc là có phát triển cũng không thu hoạch được. Nhưng trong thôn này linh khí lại dồi dào, cuồn cuộn không ngừng, hoàn toàn đầy đủ cung cấp cho đất đai và thực vật cùng hấp thu, hơn nữa, nương theo hấp thu linh khí, đất đai biến dị còn có thể thăng cấp, thực vật cũng sẽ thăng cấp, đến cuối cùng cả hai sẽ duy trì một thế cân bằng, hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó dù có trồng cái gì lên đất cũng có thể sống được, thực vật còn có thể thăng cấp biến thành linh thực.”
Nói đến cuối cùng, gã cũng trở nên hưng phấn, “Trận pháp này, quá tuyệt diệu!”
Bởi vì thủ đô đã bắt đầu nghiên cứu từ rất sớm, lúc trước, dưới sự giúp đỡ của mấy vị tu sĩ trong hiệp hội, đã tìm ra được nguyên nhân cây trồng ngừng phát triển, lúc bọn gã rời đi, một mảnh ruộng thí nghiệm đã thí nghiệm thành công, gã may mắn được đi tham quan một lần, Nhưng dưới nhận xét của gã, thành quả của mảnh ruộng thí nghiệm kia, còn kém rất rất xa đồng ruộng trong thôn này.
Nếu như gã khiến Cảnh Lâm biến thành tay chân của mình, để cậu ta bố trí trận pháp, trồng trọt thực vật giúp chúng thăng cấp, thì đến lúc đó gã sẽ có linh thực dùng mãi không hết, trong hiệp hội Tu Chân, tương lai tất nhiên phải nhường một vị trí cho gã!
Dương Nhị nghe xong, thuân tiện nói: “Nếu vậy, trước hết giam giữ người nhà nó lại, dùng bọn họ áp chết, không tin Cảnh Lâm dám vi phạm.”
Chu Nhân gật đầu mỉm cười: “Như vậy rất tốt.”
Trong thôn yên tĩnh không một tiếng động, đám Chu Nhân đứng một chút ở cửa thôn, bắt đầu đi vào bên trong. Chu Nhân khó hiểu: “Không phải ngươi nói thôn bọn chúng bất cứ lúc nào đều có biến dị thú tuần tra sao?” Nhưng bọn gã đã đi vào được một lúc rồi, cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì.
Dương Nhị đáp: “Hai chị em kia thực sự đã nói như vậy với tôi.”
Kết quả bọn gã gần như đi khắp cả thôn rồi, ngay cả một bóng người cũng không thấy, tung tích của biến dị thú càng là một vết cũng không.
“Tình huống không đúng.” Chu Nhân vừa dứt lời, mặt dây chuyền được treo tại cán quạt vẫn luôn được gã cầm trong tay đột nhiên lóe sáng một cái.
Nhất thời Chu Nhân cảnh giác lên, cái mặt dây chuyền này cũng là bảo bối, lúc gặp phải công kích vô hình nó sẽ phát sáng nhắc nhở. Gã cũng không ngu xuẩn, ngay từ đầu không thấy bóng dáng hai chị em kia đâu mặc dù đã căn dặn cẩn thận phải ra nghênh đón, đến khi tiến vào thôn làng yên tĩnh không một tiếng động này, gã liền đoán ra có khả năng hai chị em nhà đó đã lộ ra kế hoạch của bọn gã, khiến người trong thôn bắt đầu lẩn trốn.
Ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa của Chu Nhân áp sát lại, quét qua mặt dây chuyền một cái, sau đó bỗng nhiên ném về phía trước, trong miệng quát: “Đi!”
Cả quá trình đám Dương Nhị không cách nào thấy được sợi tơ màu xanh biếc tuân theo lệnh của Chu Nhân thoát khỏi tay gã, nổi bồng bềnh giữa không trung, rồi cấp tốc bay hướng về phía bên trái thôn.
Mà nơi đó, chính là phương hướng nhà của Cảnh Lâm.
Chu Nhân câu môi nở nụ cười, mặt dây chuyền này có thể nhớ kỹ tin tức linh lực của kẻ công kích, chỉ cần bọn gã đi theo cái sợi tơ nhỏ đó, là có thể tìm tới kẻ phát sinh công kích vừa nãy.
Chu Nhân không nói một lời đi thẳng về phía trước, đám Dương Nhị vội vàng đuổi theo.
Trong nhà Cảnh Lâm, phòng khách đã bị chen lấn tràn đầy là người, Cảnh Lâm nhìn một vòng lá bùa cấp thấp vỡ tan chung quanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Trận bị phá rồi.”
Từ lúc Huyễn trận trong thôn bị phá, cậu liền biết Sát trận này phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, hiện tại chỉ có thể chờ mong Sát trận cấp cao chung quanh nhà mình nổi lên chút tác dụng.
Chu Nhân dẫn theo mấy người rất nhanh đứng trên đường lớn dẫn tới trước cửa nhà Cảnh Lâm. Chu Nhân mẫn cảm đối với linh khí, gã đã nhận ra phía trước có nguy hiểm, lập tức ngừng bước chân.
Chu Nhân gọi một tên đàn em ra, nói: “Ngươi đi trước.”
Đàn em kia nhìn địa phương trống rỗng trước mặt, rõ ràng thứ gì cũng không có, nhưng bởi vì thái độ cẩn thận của Chu Nhân, trái lại làm gã thật không dám đi qua. Sau khi bị Chu Nhân trừng, liền cẩn thận từng li từng tí từng bước một tiến tới. Cũng may gã đã làm như vậy, gã là người bình thường, trong cơ thể không có linh lực để chống đỡ đối kháng, Hàn Băng trận lại là một trận pháp hung tàn như thế, chỉ bằng gã há có thể tùy ý bước vào, cho nên khi chân phải của gã vừa đặt vào phạm vi Hàn Băng trận, lập tức toàn bộ đùi phải bị đóng băng lại, đồng thời thân thể gã có xu thế ngã về phía trước.
Gã đau đến mức la to lên.
Dương Nhị thấy vậy, cực kỳ khiếp sợ, một tay kéo người ra bên ngoài, cũng không quản kẻ kia không đứng vững mà kêu thảm ngã ngồi xuống phía sau, cái chân bị đông cứng thành khối băng kia va xuống đất, răng rắc vỡ tung thành các khối băng nhỏ, bên trong khối băng còn bao bọc lại máu thịt.
/141
|