Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 61 - Lên Đường

/83


Ý Cố Tây Minh là muốn dẫn người các căn cứ tấn công vào vị trí đóng quân của người ngoài hành tinh đây mà. Dạ Húc thẳng thắn bình luận hai chữ “Ngu ngốc.”

Bất quá, mặc dù biết là ngu ngốc, Mộc Bác và Thương Triệt vẫn quyết định thuận theo. Sớm hay muộn cũng sẽ có một trận chiến, sớm hiểu sớm tốt.

Nghe Thương Triệt và Mộc Bác phải đi, Mộc Phong chỉ im lặng một lúc liền gật đầu. Tuy rằng không nỡ, nhưng ông cũng biết, đây là trách nhiệm mà bọn nhỏ gánh vác.

Đi lần này, nhóm Thương Triệt tận lực thiết lập bảo hộ căn cứ. Song vì là địch ta đại chiến nên Tây Ma hẳn là không dư thời gian phái người đến bao vây đánh căn cứ.

Lần này bọn họ mang theo không ít dị năng giả, nhưng thật sự yên tâm chỉ có mấy người. Mộc Bác chuẩn bị đồ dùng cần thiết, nghe Mộc Phong gõ cửa, Thương Triệt ra mở cửa: “Ba?”

Sau khi thân phận bị bại lộ, Thương Triệt vẫn ở chung phòng với Mộc Bác, Mộc Phong và Lâm quản gia cũng không có ý kiến.

Mộc Phong nhìn thoáng qua đồ đạc được chuẩn bị, Mộc thượng tướng rất ít khi bị tình cảm ràng buộc nhưng giờ khắc này ông lại có cảm giác mình già đi.

Lúc này ông giống như bao nhiêu bậc cha mẹ khi đưa con mình đi xa, trong lòng là vạn phần lo lắng và không muốn.

“Chuẩn bị xong cả rồi?”

Mộc Bác buông việc đang làm, cùng Thương Triệt đứng trước mặt Mộc Phong: “Đã chuẩn bị xong, ba ngồi đi.”

Mộc Phong ngồi xuống ghế, thấy hai người còn đứng liền nói: “Hai đứa cũng ngồi đi, ba cha con chúng ta đã lâu rồi chưa trò chuyện.”

“Ba yên tâm đi, con và tiểu Dịch sẽ không có việc gì.” Mộc Bác và Thương Triệt nghe lời ngồi xuống, Mộc Bác trấn an Mộc Phong.

Thương Triệt cũng gật đầu: “Ba yên tâm, Tây Ma tuy nhìn lợi hại nhưng kỳ thật không làm gì được con, nói không chừng con còn có thể bắt thêm một người ngoài hành tinh về cho ba chơi đùa.” Thương Triệt tỏ vẻ thoải mái nói.

“Ba cần người ngoài hành tinh làm gì? Không phải trong căn cứ đã nuôi một người sao? Hai đứa nghe kỹ cho ba, cho dù thế nào, hai đứa đều phải an toàn trở về biết không.”

Cảm giác mất đi người thân rất thống khổ, ông không muốn cũng không thể tiếp nhận điều đó thêm một lần nữa.

Chỉ một câu thôi là đã cho thấy sự sợ hãi trong lòng ông. Trong lòng Mộc Bác chấn động, từ nhỏ đến lớn, hắn có bao giờ nghe ba nói những lời như vậy đâu?!

Cho tới nay, Mộc Bác biết Mộc Phong để ý gia đình này của bọn họ, nhưng hắn cũng rõ ràng tính cách Mộc Phong. Sự tín niệm và cách giáo dục của ông khiến ông không dễ dàng thổ lộ tình cảm của mình, thế mà hiện tại…

Mộc Bác chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, lớn đầu rồi mà còn làm ba lo lắng, hắn đúng là đứa con bất hiếu.

Thương Triệt chưa bao giờ được trưởng bối lo lắng như vậy, trong lòng nhất thời kích động, vui vẻ đến mặt mày cong cong: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho anh trai, còn có Dạ Húc, chúng con sẽ rất nhanh trở về, đến lúc đó, chúng con sẽ không bao giờ rời xa ba nữa.”

Thấy Thương Triệt nghiêm túc, Mộc Bác cố nén ý cười, nắm tay cậu một hồi lâu, trên môi mới nói: “Đúng đó ba, tiểu Dịch bây giờ đã có thể bảo vệ con rồi .”

Mộc Bác cố ý trêu ghẹo khiến Thương Triệt trừng mắt, lại làm cho Mộc Phong bật cười.

Sau khi cười xong Mộc Phong mới nói: “Mặc kệ thế nào, các con lúc nào cũng phải chú ý an toàn của mình, ba ở nhà chờ mấy đứa.”

Mộc Bác và Thương Triệt nghiêm túc gật đầu.



Trước khi xuất phát, dị năng giả trong căn cứ nghe nói uống thuốc do Thư Linh Linh nghiên cứu ra có thể phòng ngừa lây nhiễm bệnh độc ở trình độ nhất định.

Ra khỏi căn cứ, đoàn người hành quân cấp tốc, dọc theo đường đi gặp không ít thây ma, bất quá bây giờ thây ma đã không thể ngăn cản bước chân nhân loại.

Sợ Duẫn Tu ở căn cứ làm gì kỳ quái, hành trình lần này Thương Triệt mang Duẫn Tu theo.

Nhìn cảnh sắc hai bên đường, Duẫn Tu thở dài: “Mang ta về chổ người ngoài hành tinh đóng quân à, các ngươi không sợ thả hổ về rừng?”

Thương Triệt cười cười nhìn thoáng qua Duẫn Tu: “Thả hổ? Ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một con mèo hoang có móng vuốt tương đối sắc bén mà thôi.” Có thể làm nên bao nhiêu sóng gió?

Duẫn Tu bị chọc tức đến mắt trợn trắng, nhưng đánh thì đánh không lại, nói cũng không giải quyết được gì, đành phải chuyển mắt nhìn cảnh vật ven đường. Hắn đường đường là Duẫn trung tướng, khi nào thì hạ bậc thành mèo hoang?

Dạ Húc không để ý hai người đấu võ mồm, trên thực tế, dọc theo đường đi bọn họ cũng đã quen rồi. Thương Triệt tựa hồ rất có hứng thú xem Duẫn Tu phát điên.

Nhưng đối với loại yêu thích biến thái này, Mộc Bác, người duy nhất có thể quản Thương Triệt, dường như không có ý ngăn lại.

“Tại sao các ngươi chọn căn cứ quân sự của thành phố Y?” Cả nước nhiều căn cứ như vậy, thế mà bọn họ lại nhìn trúng thành phố Y. Không biết bây giờ chổ này rất khó tấn công sao? Dạ Húc có chút oán hận. (ko lẽ chọn nơi dễ bị tấn công? xin được khinh bỉ A Húc 3s)

Duẫn Tu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không phải ta là mèo hoang sao? Các ngươi lợi hại như vậy còn hỏi con mèo hoang này làm gì? Không biết mèo hoang cái gì cũng không rõ sao?”

Dạ Húc 囧, đây là ngạo kiều à?

Thương Triệt lập tức cười ra tiếng, rất vui vẻ chỉ vào Duẫn Tu: “Anh, anh xem, người này cư nhiên còn muốn làm nũng ~ “

Thế là, trong xe vốn quỷ dị, lại vì lời nói Thương Triệt càng thêm quỷ dị.

Một lúc lâu sau, Duẫn Tu mới nổi giận rống lên: “Thương Triệt, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Đáp lại Duẫn Tu chính là tiếng cười không hề che dấu của Thương Triệt.

Mọi người im lặng, lần lượt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tỏ vẻ thời tiết thật tốt, thế giới thật hài hòa.



Đường đến thành phố Y cũng không yên bình, vừa đi vừa tiêu diệt thây ma, khi màn đêm buông xuống, mọi người quyết định dừng lại nghỉ ngơi một đêm.

Nơi nghỉ ngơi là một tòa nhà bỏ hoang, vị trí tương đối hẻo lánh, Thương Triệt nhìn một vòng, thở dài: “Nếu không có mạt thế, sống ở đây rất tốt.”

Mộc Bác sờ sờ đầu Thương Triệt: “Ừ, thật ra trước mạt thế, rất nhiều người giàu có mong muốn xây dựng một biệt thự ở nông thôn. Nông thôn có giao thông thuận tiện, phong cảnh lại đẹp, so với thành thị ầm ĩ, càng khiến người ta thích đến những nơi như thế này.”

Chỗ bọn họ đứng là một công trình bên cạnh biệt thự, diện tích lớn, phần lớn dùng để trồng cây, cách đó không xa còn có một hồ bơi. Có thể tưởng tượng, trước mạt thế, chủ nhân nhà này sinh hoạt rất rộng rãi.

Thương Triệt không nói gì gật đầu, thả lỏng thần kinh để hít thở không khí xung quanh, không có công nghiệp ô nhiễm, trong sạch hơn trước đây nhiều.

Nghĩ cũng lạ, bệnh độc sẽ lây nhiễm người, lây nhiễm động vật, nhưng lại không ảnh hưởng đến thực vật. Những sinh mệnh màu xanh kia, vẫn tràn đầy sức sống như cũ.

Thư Linh Linh thu dọn phòng xong, đi xuống gọi Thương Triệt và Mộc Bác: “Mộc thiếu Thương thiếu, phòng hai người tôi đã thu dọn xong, bây giờ có muốn nghỉ ngơi không? Hay là đợi sau khi cơm nước xong?” Chỗ này phòng nhiều, điểm này bọn họ khá vừa lòng.

“Phiền cô rồi, chúng ta sẽ ăn cơm trước.” Mộc Bác tỏ lời cảm ơn Thư Linh Linh.

“Việc nhỏ thôi mà, có gì đâu mà phiền.” Chỉ là thu dọn phòng, so với cái bọn họ giúp cô, quả thật bé nhỏ không đáng kể.

Cơm chiều là do Lục Na Nhan Oánh và mấy nữ dị năng giả chuẩn bị. Ngũ cốc và cháo mang theo từ căn cứ, còn có thịt khô, không ngon lắm, nhưng bọn họ đã sớm quen.

Thương Triệt ăn không vô những thứ khác, cậu chỉ uống chút cháo.

Mộc Bác nhìn mà đau lòng, gắp cho Thương Triệt một ít dưa muối: “Một lát chúng ta đi xung quanh xem có tìm được rau xanh gì không.” Thật khó khăn tiểu Dịch mới ăn được chút gì đó lại cố tình xảy ra cuộc chiến, muốn cho tiểu Dịch ăn một ít cũng không có cách.

Thương Triệt nhìn mấy thứ kia, đồ vật Không Không sưu tập không ít, nhưng có thể một mình ra ngoài cùng anh trai cũng không tệ, liền nhu thuận đồng ý.

Thế là, mọi người yên lặng nhìn hai người qua lại. Mộc thiếu ngài có thể không có nguyên tắc hơn không? Đây là mạt thế, không phải trước kia, ngài cho rằng bây giờ đi ra ngoài dạo đêm là chuyện rất lãng mạn sao? Nếu là người bình thường, gặp thây ma trốn còn không kịp a ~

Nhưng ai bảo người ta là Mộc thiếu và Thương thiếu năng lực xuất chúng chưa bao giờ đặt thây ma vào mắt chứ?

Đối bọn họ mà nói, thây ma có là cái gì!

Dạ Húc liên tục cúi thấp đầu ăn, hắn đương nhiên nghe được âm thanh hít khí người bên cạnh, bất quá hắn không quản bọn họ. Ra ngoài tìm rau dại đối Mộc Bác đệ khống có là cái gì, cho dù Thương thiếu muốn ăn thịt, Mộc thiếu cũng sẽ dốc toàn lực đi tìm thịt cho người nào đó.

Tình cảm bạn tốt quá mức rõ ràng, Dạ Húc nghĩ tới tình yêu bất thường đó liền nhịn không được muốn than khóc. Thiệt là tệ a, khó khăn lắm mới không nghĩ đến, tại sao mấy người này lại lôi đề tài này ra chứ, làm cho mình lại nghĩ tới!

Mộc Bác và Thương Triệt đương nhiên không biết Dạ Húc nội tâm rối rắm, hai người cơm nước xong, nói với Dạ Húc một tiếng liền dưới ánh mắt xoắn xuýt của hắn đi dò xét xung quanh.

Đối Thương Triệt mà nói, dù là Tây Ma cũng không thấy có gì nguy hiểm, đừng nói chi thây ma thôn quê.

Đêm đầu hạ rất dễ chịu, Thương Triệt và Mộc Bác đi men theo con đường, bởi vì không ai trông nom cỏ dại đã mọc rất cao, có hơi vướng chân. Song với hai người mà nói, đó còn là một loại lạc thú hiếm có.

Bầu trời vẫn là bầu trời trước kia, vẫn đầy những ngôi sao li ti như cũ, Mộc Bác cười nói: “Đã lâu rồi chưa ngắm sao như thế này.” Ở thành phố B, mỗi ngày đều bị công việc chiếm hết thời gian, sau khi xong lại quên ngẩng đầu nhìn.

Thương Triệt cũng ngẩng đầu nhìn thử, lại nhìn không ra có gì đẹp, nhưng có thể ở bên cạnh anh trai cậu đã cảm thấy thỏa mãn.

Hai người lẳng lặng đi, thỉnh thoảng nghe côn trùng ngoài ruộng kêu hai tiếng, dù chỉ như vậy, hai người cũng thấy vô cùng tốt đẹp.

Thương Triệt đã sớm đuổi thây ma xung quanh đi, cậu không muốn những thây ma đáng ghét kia đến phá hỏng tâm tình đâu.

“Anh, anh nói chúng ta đi tìm rau gì?” Mình không ăn cũng có thể mang về cho Dạ Húc bọn họ.

Thật ra Mộc Bác cũng chỉ nói như vậy, đại thiếu gia hắn đa phần nhìn thấy thành phẩm, nào biết rau dưa lớn lên là cái dạng gì?

Nhất là, vùng này không ai quản lý, cho dù là rau dưa cũng sẽ ẩn trong một đám cỏ dại đi.

Mộc Bác có chút xấu hổ: “Ừm, chúng ta cứ từ từ tìm.” Đến lúc đó nhìn thấy quen mắt liền mang về, để Thư Linh Linh bọn họ tự phân biệt.

Thương Triệt cũng không vạch trần anh trai nhà mình, ngược lại trợn tròn mắt tìm kiếm, một bộ nghiêm túc nhất định phải tìm được rau dưa.

Mộc Bác “…”

Tiểu Dịch trở nên tinh nghịch.

Hai người khó có được chút thú vui nơi hoang dã, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Mà ở cách đó không xa, một nam một nữ đang vô cùng mệt mỏi.

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status