Chương 58
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky3bab54c1ea8f047cb2655187c1fa582dd2c1179f10af3-vfjYYY_fw658
“Hắn chợt cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt của mình nếu ở nơi mĩ lệ thế này cũng là lựa chọn không tồi.”
Đây là một con sông lớn, trước tận thế ô nhiễm rất nghiêm trọng, sau khi mạt thế bùng nổ thế nhưng lại trở nên trong veo thấy đáy.
Không giống như trước tận thế bị nước thải sinh hoạt cùng chất thải công nghiệp, cũng không phải vì tang thi virus mà ô nhiễm nguồn nước, nước sông bây giờ thậm chí còn ngọt lành ngon miệng.
Mộ Lê Thần đi dọc theo con đường bên cạnh, gặp vô số trở ngại, các loại biến dị thú biến dị thực vật cấp cao chỗ nào cũng có.
Nhưng lại nhìn đến con sông, bực bội trong lòng đều tiêu tán.
Mạc danh, Mộ Lê Thần liền nhớ đến con sông lớn được nhân loại xưng là con sông mẹ đã sớm khô cằn thành một mảnh dài…… Nói như vậy, con sông mẹ đó, cũng từng mĩ lệ giống như vậy, nó nuôi dưỡng con người, nhưng mà con người lớn lên, liền muốn hút khô sinh mệnh của nó.
Mộ Lê Thần nhịn không được nghĩ, mạt thế, có phải hay không là sự trừng phạt của ông trời dành cho loài người?
Nhân loại tự nhận là chủ nhân của đất trời, rốt cuộc bởi vì lòng tham không đáy mà hủy hoại địa cầu, bị trừng phạt.
Nhân loại từ một kẻ đứng đầu trong chuỗi thức ăn rớt xuống tầng thấp nhất.
Các loại động thực vật từng cái chỉ có thể bị nhân loại tùy ý ngược đãi đánh giết biến dị thành cường đại, nhân loại ngược lại trở thành thức ăn cho bọn chúng.
Cây cối từng cái chỉ có thể bị nhân loại tùy ý chặt phá biến dị thành cường đại, nhân loại ngược lại đem khu vực của chúng nó trở thành cấm khu.
Mộ Lê Thần để lại Mục Nhiên Ân Phùng cùng Tiểu Hắc đứng ở xa xa nhìn, chính mình chậm rãi tới gần con sông mĩ lệ này, trong lòng căng thẳng.
Hắn không cho rằng một con sông chứa Huyền Thủy chi tâm ở mặt ngoài nhìn qua mĩ lệ sẽ vô hại như vậy.
Thời mạt thế, càng mĩ lệ thì càng đáng sợ.
Huống chi đây cũng không phải là một con sông thông thường, nó chứa Huyền Thủy chi tâm.
Nhất định là có thứ gì đó cực kì nguy hiểm.
Bất quá Mộ Lê Thần vẫn đi đến bờ sông, nhưng không phát hiện nguy hiểm gì, cũng không gặp phải công kích.
Hắn đứng trên đám bùn đất ướt sũng bên bờ sông, nhìn đám cá nhỏ bơi trong nước, thần kinh vốn đang buộc chặt hốt nhiên liền thả lỏng.
Hắn chợt cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt của mình nếu ở nơi mĩ lệ thế này cũng là lựa chọn không tồi.
Loại cảm giác này tới quá đột nhiên, nhất tâm thầm nghĩ báo thù của Mộ Lê Thần chợt bừng tỉnh.
Sau đó nhanh chóng lùi ra ngoài đến hơn mười mét, sắc mặt không dễ nhìn.
Hắn vừa rồi thế mà lại trúng chiêu!
Nếu không phải chấp niệm báo thù của Mộ Lê Thần quá sâu, chỉ sợ vừa vướng phải tinh thần thôi miên, nhất định đã vĩnh viễn trầm mê ở này.
Không hổ là Huyền Thủy chi tâm, quả nhiên không đơn giản.
Mộ Lê Thần lúc trước cho rằng sẽ gặp phải biến dị thực vật giống như khi lấy được Mộc Hoa chi tâm, hoặc có thể gặp phải biến dị thú dưới sông.
Chỉ là không nghĩ tới tư duy mặc định của hắn đã trở thành sai lầm.
Đâu có ai nói công kích hắn phải nhất định là biến dị thú hoặc biến dị thực vật đâu?
Sau khi Mộ Lê Thần hồi phục tinh thần, liền biết, thứ công kích hắn là cả con sông này.
Mộ Lê Thần muốn có trong tay Ngũ Hành chi tâm, sở ngộ đến khó khăn, hẳn chính là bị sự tồn tại của Ngũ Hành ký sinh.
Tỷ như Mộc Hoa chi tâm ký sinh trên những đại thụ lớn, nếu không phải lúc trước lần nhật thực thứ ba chưa đến, trong khu rừng đó tuy thực vật vẫn chưa biến dị, lấy thực lực của Mộ Lê Thần khi ấy, tiến vào bên trong đã phải rất khó khăn mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ mà trở về.
Mà lần này Huyền Thủy chi tâm ký sinh hẳn vào trong cả sông ngòi, hoàn toàn không phải một biến dị thú hoặc là thực vật Thủy Sinh biến dị.
Cho nên Mộ Lê Thần vừa đi đến bờ sông, nhìn một cảnh sông nước mĩ lệ, nó chính là tinh thần thôi miên.
Có lẽ phát hiện Mộ Lê Thần thoát khỏi thôi miên, con sông đổi một loại thủ đoạn công kích khác.
Nước sông vỗn dĩ đang tĩnh lặng đột nhiên sôi trào, cuồn cuộn, rít gào hướng Mộ Lê Thần đổ tới.
Nước sông ngưng tụ thành vô số mũi tên, Mộ Lê Thần vội vàng tạo ra năm sáu bức tường lửa bạch sắc chắn trước người.
Tên nước còn chưa xuyên qua bức tường đã bốc hơi hết.
Đợt đầu công kích qua đi, những mũi tên nước biến thành băng tiễn.
Từng đạo băng tiễn u lam dưới chiết xạ của ánh nắng chói chang phát ra quang mang hoa mỹ, đâm về phía Mộ Lê Thần.
Trong lòng Mộ Lê Thần biết chỉ một đạo tường lửa này khẳng định không thể ngăn nổi, liên tục lui về phía sau, tạo thêm từng đạo tường lửa che ở phía trước, đến khi nhìn lại, hắn đã dựng lên mười bức tường lửa trước mặt.
Chỉ là đối mặt với đoàn băng tiễn phô trương thiên địa, hơn mười bức tường cũng vẫn còn ngại không đủ sức chống đỡ.
Dưới công kích dày đặc của băng tiễn phía trước, tường lửa tuy rằng hòa tan không ít băng tiễn, nhưng tự thân cũng tiêu tán dần.
Mộ Lê Thần thấy từng đạo tường lửa che chắn phía trước đang nhanh chóng tiêu tan, không ngừng bồi thêm tường lửa, một cái tiêu tán, hắn lại bổ sung hai cái.
May mà năng lượng của hắn đủ để chống đỡ.
Mộ Lê Thần âm thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng, điều may mắn duy nhất là Huyền Thủy chi tâm này không có trí lực, không biết vận dụng nhiều nước sông.
Nếu nó dâng toàn bộ nước sông đánh xuống hắn, không cần đám tên nước băng tiễn gì đó, mặc kệ hắn tạo ra bao nhiêu bức tường lửa cũng phải bị diệt.
Sự thật đã đánh cho Mộ Lê Thần một cái thanh tỉnh, không phải việc gì cũng theo suy tính của mình.
Nếu đoán được nguyên nhân mình sẽ thất bại, nhất định không thể trông chờ vào cái gọi là may mắn, trước tiên phải có một số chiến lược dự phòng.
Mộ Lê Thần vừa rồi nghĩ, nếu toàn bộ nước trong con sông ấy đánh xuống hắn, hắn có dựng bao nhiêu tường lửa cũng vô dụng.
Kết quả, sau một vòng công kích của băng tiễn, nước sông thật sự đổ về phía hắn……
Có lẽ bị nước sông kéo vào sẽ không quá mức nguy hiểm…… Nhưng Mộ Lê Thần tuyệt đối không đi đánh cược với hai từ ‘có lẽ’ này.
Hắn không chút do dự sử dụng dị năng thuấn di, đem chính mình thuấn di đến bên người Mục Nhiên đứng xa xa ở ngoài nhìn động tĩnh bên này.
Nơi này, nước sông không tới được.
Dị năng thuấn di của hắn có được sau khi nuốt dị đan Không gian của Mộ Lê Dật bị biến dị mà ra, là kỹ năng chạy trốn rất tiện, chỉ là đẳng cấp hơi thấp, nếu gặp phải dị năng giả am hiểu Không gian hệ dị năng liền sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa tương đối bị hạn chế, dị năng thuấn di này chỉ có thể thuấn di một người, không giống đặc thù Không gian dị năng giả có thể mang theo người khác truyền tống, hơn nữa dị năng thuấn di nếu muốn tiến cấp, không phải chỉ dùng dị đan hệ Không gian là có thể, còn phải dùng cả của dị đan Không gian hệ đặc thù……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần đột nhiên xuất hiện, Mục Nhiên và Ân Phùng đều giật mình hoảng hốt, vừa rồi còn thấy hắn bị nước sông nuốt chửng, làm thế nào chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên người bọn họ?
Mục Nhiên cười ha hả hỏi: “Lão đại, anh đây là thuấn di sao? Dị năng dùng để bỏ chạy thật tốt nha.”
Ân Phùng cũng lặng lẽ vểnh tai nghe Mộ Lê Thần trả lời.
Kết quả Mộ Lê Thần chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người bọn họ, nói: “Biết quá nhiều, cái chết sẽ đến rất nhanh……”
Mục Nhiên lập tức gắt gao ngậm miệng, xoay mặt đi, một bộ biểu tình ‘Người vừa hỏi câu đó không phải tôi’.
Mộ Lê Thần cũng lười so đo với bọn họ, chăm chú nhìn con sông đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, trong lòng tính toán làm sao để tìm được Huyền Thủy chi tâm.
Con sông này có thượng lưu cùng hạ lưu, nước sông nhất định là ùn ùn không dứt, hắn có thể sử dụng Hỏa hệ dị năng làm bốc hơi hết một phần nước sông, nhưng không cách nào dùng Hỏa hệ dị năng đem cả con sông nấu cạn được.
Nếu Huyền Thủy chi tâm còn có thể khống chế nước sông công kích hắn, hắn đời này đừng nghĩ cướp được Huyền Thủy chi tâm.
Nhưng nếu nghĩ ngược lại làm sao để có thể tránh được thời điểm nước sông công kích đem Huyền Thủy chi cướp về tay, như vậy nước sông tuy có nhiều nhưng đối với hắn không có lực công kích gì.
Chỉ là, hắn hoàn toàn không biết vị trí của Huyền Thủy chi tâm, thế thì làm sao có cách a?
Lúc trước thời điểm hắn có được Mộc Hoa chi tâm, bởi vì chỉ có một cái biến dị thực vật, cho nên hắn rất dễ dàng có thể tìm được vị trí của Mộc Hoa chi tâm.
Nhưng cả một con sông ngòi, muốn hắn như thế nào tìm được đây?
Nên nói, khi Huyền Thủy chi tâm còn ở trong nước, là hòa cùng một thể với nước, trừ phi là dùng mắt nhìn, bằng không dùng tinh thần lực tuyệt đối không có cảm giác gì.
Mộ Lê Thần nghĩ nghĩ, nhìn về phía Mục Nhiên: “Ngươi đợi một lát theo ta đến bờ sông , tìm một thứ.”
Mục Nhiên biết Mộ Lê Thần lại có chỗ cần dùng đến kỹ năng đồng thị của hắn, bất quá……“Lão đại, nước sông mà công kích tôi, tôi không có khả năng ngăn cản đâu, anh phải bảo vệ tôi a.”
Vừa rồi, khi hắn nhìn thấy nước sông công kích thật sự rất dọa người, thực lực hắn cũng không biến thái giống Mộ Lê Thần như vậy có thể bình yên vô sự toàn thân trở ra, cho nên chỉ có thể cầu chút che chở.
Đương nhiên, trong nội tâm hắn đích xác thực là nghĩ như vậy, nhưng mà hoàn toàn không dám nói ra.
Mộ Lê Thần gật đầu, nói: “Yên tâm, ta vẫn khẳng định toàn thân ngươi có thể trở ra.”
Nói xong, liền đi đến bờ sông.
Mục Nhiên vốn đang muốn xác nhận lại một chút điều Mộ Lê Thần nói có phải hay không đang lừa hắn, nhưng nhìn thấy Mộ Lê Thần đã bước tới bờ sông, liền đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.
Lúc này Ân Phùng mới vội kéo hắn: “Cẩn thận một chút, theo sát anh ta.”
Mục Nhiên gật gật đầu, sau đó đi theo.
Mộ Lê Thần mang theo Mục Nhiên đi đến bờ sông, dùng tinh thần lực ngăn cách khí tức hai người, hắn nói với Mục Nhiên: “Mau tìm xem có thấy một khoả tim đang đập nào đó hay không, có thể là lam sắc. Ngươi chỉ có thời gian mười phút, sau mười phút chúng ta phải lập tức rời khỏi bờ sông.”
Mộ Lê Thần có thể dùng loại thủ đoạn này ngăn cách khí tức là từ truyền thừa công pháp thu liễm khí tức, thời gian không có bao nhiêu chỉ có mười hai phút, sử dụng được một lần, phục hồi trong một giờ.
Mười phút dùng để tìm Huyền Thủy chi tâm, hai phút dùng để chạy khỏi phạm vi công kích của nước sông.
Không biết chiều dài con sông này là bao nhiêu, muốn tìm kiếm có lẽ phải mất rất nhiều ngày, bất quá vì Huyền Thủy chi tâm, phí chút thời gian rất đáng giá.
Mục Nhiên vội vàng sử dụng kỹ năng đồng thị, cẩn thận xem xét bên trong con sông có hay không thứ Mộ Lê Thần nói.
Bên trong con sông có không ít tôm cá bơi qua bơi lại, còn có các loại tảo, thực vật thủy sinh lượn lờ…… Tất cả đều hiện ra trong mắt Mục Nhiên, hắn nhịn không được khẽ cảm thán trong lòng.
Loại cảnh tượng mĩ lệ này trước tận thế rất ít khi xem được, chung quy ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng .
Không nghĩ tới tài nguyên nước hiện nay bị virus tang thi lây nhiễm thành màu đen của mạt thế, thế nhưng còn có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy.
Bất quá cảm thán thì cảm thán, Mục Nhiên đều không có một chút nào lơ đãng nhiệm vụ tìm kiếm Huyền Thủy chi tâm Mộ Lê Thần phân phối.
Mười phút rất nhanh qua đi, nhưng Mục Nhiên chỉ có tìm được trong phạm vi hai mươi mét của con sông
Muốn cẩn thận tìm kiếm một khối tim nhỏ, thật sự không dễ dàng, nếu không lưu ý dù chỉ một chút liền có khả năng bỏ lỡ. Đăng bởi: admin
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky3bab54c1ea8f047cb2655187c1fa582dd2c1179f10af3-vfjYYY_fw658
“Hắn chợt cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt của mình nếu ở nơi mĩ lệ thế này cũng là lựa chọn không tồi.”
Đây là một con sông lớn, trước tận thế ô nhiễm rất nghiêm trọng, sau khi mạt thế bùng nổ thế nhưng lại trở nên trong veo thấy đáy.
Không giống như trước tận thế bị nước thải sinh hoạt cùng chất thải công nghiệp, cũng không phải vì tang thi virus mà ô nhiễm nguồn nước, nước sông bây giờ thậm chí còn ngọt lành ngon miệng.
Mộ Lê Thần đi dọc theo con đường bên cạnh, gặp vô số trở ngại, các loại biến dị thú biến dị thực vật cấp cao chỗ nào cũng có.
Nhưng lại nhìn đến con sông, bực bội trong lòng đều tiêu tán.
Mạc danh, Mộ Lê Thần liền nhớ đến con sông lớn được nhân loại xưng là con sông mẹ đã sớm khô cằn thành một mảnh dài…… Nói như vậy, con sông mẹ đó, cũng từng mĩ lệ giống như vậy, nó nuôi dưỡng con người, nhưng mà con người lớn lên, liền muốn hút khô sinh mệnh của nó.
Mộ Lê Thần nhịn không được nghĩ, mạt thế, có phải hay không là sự trừng phạt của ông trời dành cho loài người?
Nhân loại tự nhận là chủ nhân của đất trời, rốt cuộc bởi vì lòng tham không đáy mà hủy hoại địa cầu, bị trừng phạt.
Nhân loại từ một kẻ đứng đầu trong chuỗi thức ăn rớt xuống tầng thấp nhất.
Các loại động thực vật từng cái chỉ có thể bị nhân loại tùy ý ngược đãi đánh giết biến dị thành cường đại, nhân loại ngược lại trở thành thức ăn cho bọn chúng.
Cây cối từng cái chỉ có thể bị nhân loại tùy ý chặt phá biến dị thành cường đại, nhân loại ngược lại đem khu vực của chúng nó trở thành cấm khu.
Mộ Lê Thần để lại Mục Nhiên Ân Phùng cùng Tiểu Hắc đứng ở xa xa nhìn, chính mình chậm rãi tới gần con sông mĩ lệ này, trong lòng căng thẳng.
Hắn không cho rằng một con sông chứa Huyền Thủy chi tâm ở mặt ngoài nhìn qua mĩ lệ sẽ vô hại như vậy.
Thời mạt thế, càng mĩ lệ thì càng đáng sợ.
Huống chi đây cũng không phải là một con sông thông thường, nó chứa Huyền Thủy chi tâm.
Nhất định là có thứ gì đó cực kì nguy hiểm.
Bất quá Mộ Lê Thần vẫn đi đến bờ sông, nhưng không phát hiện nguy hiểm gì, cũng không gặp phải công kích.
Hắn đứng trên đám bùn đất ướt sũng bên bờ sông, nhìn đám cá nhỏ bơi trong nước, thần kinh vốn đang buộc chặt hốt nhiên liền thả lỏng.
Hắn chợt cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt của mình nếu ở nơi mĩ lệ thế này cũng là lựa chọn không tồi.
Loại cảm giác này tới quá đột nhiên, nhất tâm thầm nghĩ báo thù của Mộ Lê Thần chợt bừng tỉnh.
Sau đó nhanh chóng lùi ra ngoài đến hơn mười mét, sắc mặt không dễ nhìn.
Hắn vừa rồi thế mà lại trúng chiêu!
Nếu không phải chấp niệm báo thù của Mộ Lê Thần quá sâu, chỉ sợ vừa vướng phải tinh thần thôi miên, nhất định đã vĩnh viễn trầm mê ở này.
Không hổ là Huyền Thủy chi tâm, quả nhiên không đơn giản.
Mộ Lê Thần lúc trước cho rằng sẽ gặp phải biến dị thực vật giống như khi lấy được Mộc Hoa chi tâm, hoặc có thể gặp phải biến dị thú dưới sông.
Chỉ là không nghĩ tới tư duy mặc định của hắn đã trở thành sai lầm.
Đâu có ai nói công kích hắn phải nhất định là biến dị thú hoặc biến dị thực vật đâu?
Sau khi Mộ Lê Thần hồi phục tinh thần, liền biết, thứ công kích hắn là cả con sông này.
Mộ Lê Thần muốn có trong tay Ngũ Hành chi tâm, sở ngộ đến khó khăn, hẳn chính là bị sự tồn tại của Ngũ Hành ký sinh.
Tỷ như Mộc Hoa chi tâm ký sinh trên những đại thụ lớn, nếu không phải lúc trước lần nhật thực thứ ba chưa đến, trong khu rừng đó tuy thực vật vẫn chưa biến dị, lấy thực lực của Mộ Lê Thần khi ấy, tiến vào bên trong đã phải rất khó khăn mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ mà trở về.
Mà lần này Huyền Thủy chi tâm ký sinh hẳn vào trong cả sông ngòi, hoàn toàn không phải một biến dị thú hoặc là thực vật Thủy Sinh biến dị.
Cho nên Mộ Lê Thần vừa đi đến bờ sông, nhìn một cảnh sông nước mĩ lệ, nó chính là tinh thần thôi miên.
Có lẽ phát hiện Mộ Lê Thần thoát khỏi thôi miên, con sông đổi một loại thủ đoạn công kích khác.
Nước sông vỗn dĩ đang tĩnh lặng đột nhiên sôi trào, cuồn cuộn, rít gào hướng Mộ Lê Thần đổ tới.
Nước sông ngưng tụ thành vô số mũi tên, Mộ Lê Thần vội vàng tạo ra năm sáu bức tường lửa bạch sắc chắn trước người.
Tên nước còn chưa xuyên qua bức tường đã bốc hơi hết.
Đợt đầu công kích qua đi, những mũi tên nước biến thành băng tiễn.
Từng đạo băng tiễn u lam dưới chiết xạ của ánh nắng chói chang phát ra quang mang hoa mỹ, đâm về phía Mộ Lê Thần.
Trong lòng Mộ Lê Thần biết chỉ một đạo tường lửa này khẳng định không thể ngăn nổi, liên tục lui về phía sau, tạo thêm từng đạo tường lửa che ở phía trước, đến khi nhìn lại, hắn đã dựng lên mười bức tường lửa trước mặt.
Chỉ là đối mặt với đoàn băng tiễn phô trương thiên địa, hơn mười bức tường cũng vẫn còn ngại không đủ sức chống đỡ.
Dưới công kích dày đặc của băng tiễn phía trước, tường lửa tuy rằng hòa tan không ít băng tiễn, nhưng tự thân cũng tiêu tán dần.
Mộ Lê Thần thấy từng đạo tường lửa che chắn phía trước đang nhanh chóng tiêu tan, không ngừng bồi thêm tường lửa, một cái tiêu tán, hắn lại bổ sung hai cái.
May mà năng lượng của hắn đủ để chống đỡ.
Mộ Lê Thần âm thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng, điều may mắn duy nhất là Huyền Thủy chi tâm này không có trí lực, không biết vận dụng nhiều nước sông.
Nếu nó dâng toàn bộ nước sông đánh xuống hắn, không cần đám tên nước băng tiễn gì đó, mặc kệ hắn tạo ra bao nhiêu bức tường lửa cũng phải bị diệt.
Sự thật đã đánh cho Mộ Lê Thần một cái thanh tỉnh, không phải việc gì cũng theo suy tính của mình.
Nếu đoán được nguyên nhân mình sẽ thất bại, nhất định không thể trông chờ vào cái gọi là may mắn, trước tiên phải có một số chiến lược dự phòng.
Mộ Lê Thần vừa rồi nghĩ, nếu toàn bộ nước trong con sông ấy đánh xuống hắn, hắn có dựng bao nhiêu tường lửa cũng vô dụng.
Kết quả, sau một vòng công kích của băng tiễn, nước sông thật sự đổ về phía hắn……
Có lẽ bị nước sông kéo vào sẽ không quá mức nguy hiểm…… Nhưng Mộ Lê Thần tuyệt đối không đi đánh cược với hai từ ‘có lẽ’ này.
Hắn không chút do dự sử dụng dị năng thuấn di, đem chính mình thuấn di đến bên người Mục Nhiên đứng xa xa ở ngoài nhìn động tĩnh bên này.
Nơi này, nước sông không tới được.
Dị năng thuấn di của hắn có được sau khi nuốt dị đan Không gian của Mộ Lê Dật bị biến dị mà ra, là kỹ năng chạy trốn rất tiện, chỉ là đẳng cấp hơi thấp, nếu gặp phải dị năng giả am hiểu Không gian hệ dị năng liền sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa tương đối bị hạn chế, dị năng thuấn di này chỉ có thể thuấn di một người, không giống đặc thù Không gian dị năng giả có thể mang theo người khác truyền tống, hơn nữa dị năng thuấn di nếu muốn tiến cấp, không phải chỉ dùng dị đan hệ Không gian là có thể, còn phải dùng cả của dị đan Không gian hệ đặc thù……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần đột nhiên xuất hiện, Mục Nhiên và Ân Phùng đều giật mình hoảng hốt, vừa rồi còn thấy hắn bị nước sông nuốt chửng, làm thế nào chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên người bọn họ?
Mục Nhiên cười ha hả hỏi: “Lão đại, anh đây là thuấn di sao? Dị năng dùng để bỏ chạy thật tốt nha.”
Ân Phùng cũng lặng lẽ vểnh tai nghe Mộ Lê Thần trả lời.
Kết quả Mộ Lê Thần chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người bọn họ, nói: “Biết quá nhiều, cái chết sẽ đến rất nhanh……”
Mục Nhiên lập tức gắt gao ngậm miệng, xoay mặt đi, một bộ biểu tình ‘Người vừa hỏi câu đó không phải tôi’.
Mộ Lê Thần cũng lười so đo với bọn họ, chăm chú nhìn con sông đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, trong lòng tính toán làm sao để tìm được Huyền Thủy chi tâm.
Con sông này có thượng lưu cùng hạ lưu, nước sông nhất định là ùn ùn không dứt, hắn có thể sử dụng Hỏa hệ dị năng làm bốc hơi hết một phần nước sông, nhưng không cách nào dùng Hỏa hệ dị năng đem cả con sông nấu cạn được.
Nếu Huyền Thủy chi tâm còn có thể khống chế nước sông công kích hắn, hắn đời này đừng nghĩ cướp được Huyền Thủy chi tâm.
Nhưng nếu nghĩ ngược lại làm sao để có thể tránh được thời điểm nước sông công kích đem Huyền Thủy chi cướp về tay, như vậy nước sông tuy có nhiều nhưng đối với hắn không có lực công kích gì.
Chỉ là, hắn hoàn toàn không biết vị trí của Huyền Thủy chi tâm, thế thì làm sao có cách a?
Lúc trước thời điểm hắn có được Mộc Hoa chi tâm, bởi vì chỉ có một cái biến dị thực vật, cho nên hắn rất dễ dàng có thể tìm được vị trí của Mộc Hoa chi tâm.
Nhưng cả một con sông ngòi, muốn hắn như thế nào tìm được đây?
Nên nói, khi Huyền Thủy chi tâm còn ở trong nước, là hòa cùng một thể với nước, trừ phi là dùng mắt nhìn, bằng không dùng tinh thần lực tuyệt đối không có cảm giác gì.
Mộ Lê Thần nghĩ nghĩ, nhìn về phía Mục Nhiên: “Ngươi đợi một lát theo ta đến bờ sông , tìm một thứ.”
Mục Nhiên biết Mộ Lê Thần lại có chỗ cần dùng đến kỹ năng đồng thị của hắn, bất quá……“Lão đại, nước sông mà công kích tôi, tôi không có khả năng ngăn cản đâu, anh phải bảo vệ tôi a.”
Vừa rồi, khi hắn nhìn thấy nước sông công kích thật sự rất dọa người, thực lực hắn cũng không biến thái giống Mộ Lê Thần như vậy có thể bình yên vô sự toàn thân trở ra, cho nên chỉ có thể cầu chút che chở.
Đương nhiên, trong nội tâm hắn đích xác thực là nghĩ như vậy, nhưng mà hoàn toàn không dám nói ra.
Mộ Lê Thần gật đầu, nói: “Yên tâm, ta vẫn khẳng định toàn thân ngươi có thể trở ra.”
Nói xong, liền đi đến bờ sông.
Mục Nhiên vốn đang muốn xác nhận lại một chút điều Mộ Lê Thần nói có phải hay không đang lừa hắn, nhưng nhìn thấy Mộ Lê Thần đã bước tới bờ sông, liền đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.
Lúc này Ân Phùng mới vội kéo hắn: “Cẩn thận một chút, theo sát anh ta.”
Mục Nhiên gật gật đầu, sau đó đi theo.
Mộ Lê Thần mang theo Mục Nhiên đi đến bờ sông, dùng tinh thần lực ngăn cách khí tức hai người, hắn nói với Mục Nhiên: “Mau tìm xem có thấy một khoả tim đang đập nào đó hay không, có thể là lam sắc. Ngươi chỉ có thời gian mười phút, sau mười phút chúng ta phải lập tức rời khỏi bờ sông.”
Mộ Lê Thần có thể dùng loại thủ đoạn này ngăn cách khí tức là từ truyền thừa công pháp thu liễm khí tức, thời gian không có bao nhiêu chỉ có mười hai phút, sử dụng được một lần, phục hồi trong một giờ.
Mười phút dùng để tìm Huyền Thủy chi tâm, hai phút dùng để chạy khỏi phạm vi công kích của nước sông.
Không biết chiều dài con sông này là bao nhiêu, muốn tìm kiếm có lẽ phải mất rất nhiều ngày, bất quá vì Huyền Thủy chi tâm, phí chút thời gian rất đáng giá.
Mục Nhiên vội vàng sử dụng kỹ năng đồng thị, cẩn thận xem xét bên trong con sông có hay không thứ Mộ Lê Thần nói.
Bên trong con sông có không ít tôm cá bơi qua bơi lại, còn có các loại tảo, thực vật thủy sinh lượn lờ…… Tất cả đều hiện ra trong mắt Mục Nhiên, hắn nhịn không được khẽ cảm thán trong lòng.
Loại cảnh tượng mĩ lệ này trước tận thế rất ít khi xem được, chung quy ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng .
Không nghĩ tới tài nguyên nước hiện nay bị virus tang thi lây nhiễm thành màu đen của mạt thế, thế nhưng còn có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy.
Bất quá cảm thán thì cảm thán, Mục Nhiên đều không có một chút nào lơ đãng nhiệm vụ tìm kiếm Huyền Thủy chi tâm Mộ Lê Thần phân phối.
Mười phút rất nhanh qua đi, nhưng Mục Nhiên chỉ có tìm được trong phạm vi hai mươi mét của con sông
Muốn cẩn thận tìm kiếm một khối tim nhỏ, thật sự không dễ dàng, nếu không lưu ý dù chỉ một chút liền có khả năng bỏ lỡ. Đăng bởi: admin
/141
|