Chương 78
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
1382853_876137092406206_8543237253485988525_n
“Một mình Mộ Lê Thần cha mẹ song vong.”
Không có khả năng, nếu A Thần là con riêng, Mộ gia gia tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng để hắn trở thành người thừa kế, bởi vì chung quy còn có một đích tôn là Mộ Lê Dật mà.
Tư tưởng Mộ gia gia có chút cổ hủ, đối con ngoài giá thú đương nhiên không thể yêu thích, chỉ xem trọng cháu đích tôn mà thôi.
Cho nên nếu A Thần là con riêng, Mộ gia gia không có khả năng đối tốt như vậy, An Như cũng sẽ không đồng ý.
An Dương trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy đoán, nhưng không thể xác định.
Hắn liếc nhìn An Như một thân bẩn hề hề, hôm nay dù cho thế nào cũng phải đem chân tướng từ miệng An Như móc ra hết.
Nhất là An Như nói Mộ Lê Thần không phải con ruột cô ta, trong lòng hắn không thể áp chế được vui sướng.
Vào trong khu b, bề ngoài của An Như cùng An Dương quá mức chênh lệch, cực kỳ khiến người ta chú ý.
Bất quá An Dương thân là dị năng giả cấp cao, danh tiếng không nhỏ, cho nên đội tuần tra cũng không tống cổ An Như ra ngoài.
An Dương đem An Như vào trong biệt thự của mình.
Trong biệt thự, đoàn viên Tinh Thần dong binh đoàn đang chuẩn bị cơm chiều, nhìn thấy An Dương trở về, đều lần lượt ra chào hắn một tiếng.
Mà điều khiến bọn họ phải nhìn nhiều thêm vài lần chính là An Như bên cạnh An Dương, bất quá cũng không ai dám lắm miệng đi hỏi.
Trong khoảng thời gian ở chung, bọn họ cũng biết đội trưởng bọn họ thân thiện dễ nói chuyện trên thực tế lại không thích người khác tìm hiểu chuyện riêng của hắn.
An Dương hướng các đoàn viên gật gật đầu, thả lỏng tay vốn đang nắm chặt An Như, trong lúc nhất thời để An Như tránh thoát được, xông về phía bàn ăn, giống như quỷ chết đói túm lấy thức ăn nhét vào miệng.
Mọi người nhìn thấy thức ăn của mình đều bị một bà điên gớm ghiếc làm bẩn không tránh khỏi nổi nóng, nhưng lại cố kỵ bà điên này là do đội trưởng An Dương dẫn đến.
Bởi vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn An Như một người cơ hồ ăn sạch cả một bàn thức ăn lớn.
An Dương nhìn thấy An Như đã đói tới mức độ này cũng không thèm ngăn cản, chỉ lạnh mặt nhìn.
Hắn vung tay lên, dưới đất liền xuất hiện không ít rau dưa hoa quả thịt hộp linh tinh các loại, hướng các các đoàn viên hai mắt đang tỏa lục quang mà nói: “Cái này bồi thường cho mọi người.”
Nhất thời, tâm tình bất mãn của các đoàn viên chỉ hận không được bà điên này đến nhiều thêm vài lần.
Bọn họ vừa chuẩn bị bữa tối, bất quá chỉ là cơm canh thô ráp mà bọn họ đã nổ lực hâm nóng, căn bản chưa nói tới không có bao nhiêu dinh dưỡng, ăn cũng chẳng ngon miệng.
Nhưng An Dương bồi thường thức ăn cho bọn họ, lại còn là rau dưa hoa quả thiên kim khó mua, thậm chí còn có cả thịt hộp.
Thịt hộp rất tốt, hiện tại thịt của biến dị thú xử lý một chút cũng có thể ăn, mặc dù đôi khi có chút độc tố, nhưng loại độc tố này dị năng giả hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mà tự đào thải, cho nên dị năng giả cũng không thiếu thịt ăn.
Nhưng còn rau dưa cùng hoa quả lại là hiếm có khó gặp.
Bên trong cửa hàng của căn cứ cũng có bán rau dưa hoa quả , bất quá đều rất ít, mùi vị đắng đắng, màu sắc cũng không tốt, đương nhiên càng không đạt chuẩn tươi tốt, nhưng cho dù như vậy, giá cả vẫn đắt muốn chết.
Ngoại trừ thời điểm thân thể các dị năng giả thiếu vitamin cần được bổ sung, những thời điểm khác đều không muốn mua.
Mà một đống trước mặt này đều thật phong phú, hương vị cũng ngon, rau dưa mới mẻ hoa quả tươi tốt, đều là thứ cung cấp cho các lãnh đạo cấp cao trong căn cứ.
Các khu phố bên ngoài cũng chưa bán, bởi vì thật sự là quá quý hiếm.
Hiện tại, đất trong căn cứ có thể gieo trồng rau dưa rất ít, còn được bảo vệ chặt chẽ, cơ hồ không có khả năng chảy tới bên ngoài mà bán.
Mà bọn họ hiện tại lại nhìn thấy rau dưa hoa quả mà chỉ tại thời điểm chưa xảy ra mạt thế hơn một năm trước mới có, làm sao bọn họ có thể không vui mừng?
Thời điểm An Dương nói cái này là cho bọn họ, bọn họ cơ hồ muốn dùng tốc độ như đi đầu thai mà xông lên.
May là bọn họ còn nhớ rõ đội trưởng của mình còn ở nơi này, cũng không dám bởi vì một mảnh rau xanh mà ra tay tàn nhẫn, một đám thành thành thật thật phân phối công bằng.
Sau đó vui sướng ôm thức ăn trong lòng như là ôm con của mình vậy, ai nấy vui vẻ trở về phòng của mình.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Trong phòng khách hiện tại không có một ai, An Dương đem mắt trận của trận pháp cách âm mà Mộ Lê Thần đưa cho hắn ra, dựa theo phương pháp Ân Phùng nói bố trí trong phòng khách.
Hắn ngồi ở trên ghế, nhìn An Như vẫn còn đang ăn uống, kiên nhẫn đợi ả ăn xong.
An Như ăn mãi đến khi bụng trướng đau không chống đỡ được nữa mới dừng lại, leo lên ghế thở ra một hơi thật dài.
An Dương thấy ả ta đã ăn xong mới bắt đầu hỏi: “Nói đi, thân thế A Thần rốt cuộc là như thế nào?”
An Như rất rõ ràng thằng cháu của mình đã trở nên rất lãnh khốc, cũng không dám làm bộ làm tịch, cô ta còn tưởng có thể sử dụng tin tức này tranh thủ hảo cảm của An Dương, như vậy về sau mới có thể lưu lại bên người An Dương.
Cô ta không muốn phải trở về cái khu d – địa phương như ác mộng kia, chỗ đó thậm chí so với tang thi còn đáng sợ.
An Như bình tĩnh trở lại, thời điểm đang chuẩn bị nói, đột nhiên ợ hơi, ả ngượng ngùng cười cười, nhìn thần sắc An Dương, thấy hắn thờ ơ, lúc này mới yên tâm một chút.
Ả nói: “Mộ Lê Thần không phải con cô, hắn là con của chú nó.”
An Dương nhíu mày: “Chú?”
An Như làm gì có chú, đừng nói trong miệng cô ta ‘chú’ chính là chỉ anh hai của Mộ Dung đi.
An Dương nghĩ như vậy, bản thân trước đây tựa hồ cũng nghe nói qua Mộ gia gia có hai người con.
An Như cho rằng An Dương không biết sự tình trong đó, liền nói: “Sự tình là như vầy……”
Vậy ra, khi Mộ gia gia tuổi còn trẻ, cùng với sự hỗ trợ của Mộ nãi nãi mà cùng nhau trải qua đoạn thời gian khó khăn nhất, lập được gia nghiệp.
Chỉ tiếc, Mộ nãi nãi lại không có phúc khí, cùng Mộ gia gia qua hơn mười năm gian khổ, vậy mà khi gần đến thời điểm được hưởng phúc, thân thể dần yếu đi , không lâu sau cứ như vậy buông tay ra đi, chỉ để lại một đứa con.
Người con này chính là anh hai của Mộ Dung — Mộ Trường Sinh.
Thời điểm Mộ nãi nãi mang thai Mộ Trường Sinh, còn cùng Mộ gia gia mỗi ngày đều thức đêm công tác, quá mức vất vả dẫn đến sinh non, cho nên thân thể Mộ Trường Sinh không tốt.
Cái tên Mộ Trường Sinh này, cũng là kỳ vọng tốt đẹp mà Mộ gia gia cùng Mộ nãi nãi ký thác đối với đứa con duy nhất của mình, hi vọng con bọn họ có thể khỏe mạnh Trường Sinh.
Chỉ tiếc không như mong muốn.
Mộ Trường Sinh khi hơn ba mươi tuổi kết hôn không bao lâu liền chết, chỉ để lại người vợ đang mang thai.
Mà đứa con mồ côi ngay từ trong bụng mẹ này chính là Mộ Lê Thần.
Mẹ ruột Mộ Lê Thần là một nữ nhân ôn nhu, nhưng đối với tình yêu là trên hết, trong lòng bà, người quan trọng nhất chính là chồng của mình.
Cho nên sau khi sinh hạ Mộ Lê Thần, vì muốn đi theo chồng, bà liền tự sát.
Chỉ để lại một mình Mộ Lê Thần cha mẹ song vong.
(Zombie: Mẹ kiểu gì vậy trời, đẻ xong quăng đó (¬_¬))
Mộ gia gia sinh ra ở nông thôn, tư tưởng vẫn là của một ông già lạc hậu, một đứa nhỏ không cha không mẹ ở nông thôn đều sẽ bị người khác nói là sao chổi xui xẻo, cuộc sống khó khăn.
Ông lo lắng Mộ Lê Thần sẽ bởi vì không cha không mẹ mà bị người khinh thường, dẫn đến tư tưởng trong quá trình trưởng thành trở nên cực đoan.
Vì thế liền đem Mộ Lê Thần trên danh nghĩa Mộ Dung, trở thành con trai trưởng của Mộ Dung và An Như.
Mộ Dung và An Như đều đồng ý, vẫn là bởi vì Mộ gia gia nói, chỉ khi Mộ Lê Thần trở thành con trưởng của bọn họ, Mộ Dung mới có tư cách nhận tổ quy tông.
Không sai, Mộ Dung chính là con riêng.
Mộ gia gia cùng Mộ nãi nãi tình cảm vô cùng tốt, tự nhiên sẽ không xuất quỹ, Mộ Dung sinh ra, là do mẹ của hắn tính kế.
Mẹ của Mộ Dung là con gái của một tập đoàn thiên kim, cô ta lúc ấy tuổi trẻ lại thích Mộ gia gia, thế nhưng Mộ gia gia đã có vợ, dây dưa một đoạn thời gian liền buông tay.
Thế nhưng lúc này gia tộc cô ta xuất hiện nguy cơ, để có thể cứu gia tộc mình, ngoại trừ vài tập đoàn lão làng kia, cũng chỉ có Mộ gia mới quật khởi.
Đám tập đoàn lão làng kia chỉ còn chờ gia tộc cô ta chống đỡ không nổi nữa, sau đó chen lên mặc sức mà xâu xé, cho nên cô ta bởi vì bất đắc dĩ, liền đi tìm Mộ gia gia.
Mộ gia gia đương nhiên không muốn trả cái giá lớn như vậy chỉ để cứu vớt một tập đoàn cùng ông hoàn toàn không có quan hệ, vì thế cự tuyệt .
Lúc này Mộ nãi nãi mắc bệnh nặng, Mẹ của Mộ Dung liền nghĩ ra một hôn chiêu, cô ta cảm thấy nếu mình gả cho Mộ gia gia rồi trở thành nữ chủ nhân mới của Mộ gia, như vậy sự tình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Vì thế cô ta tính kế Mộ gia gia, thành công hoài thai một đứa trẻ.
Cô ta tiết lộ tin tức này cho Mộ nãi nãi, thành công khiến bệnh tình Mộ nãi nãi tăng thêm, không bao lâu sau đó, Mộ nãi nãi qua đời.
Mà lúc này, Mộ Trường Sinh – cha của Mộ Lê Thần mới năm tuổi, đã có hiểu biết.
Mộ gia gia bị cái chết của Mộ nãi nãi đả kích không ít, đối với mẹ của Mộ Dung ý hận sâu sắc, nhưng cố tình cô ta lại mang thai đứa trẻ của ông, muốn ông nhẫn tâm tiêu trừ đứa trẻ, ông thật sự không làm được.
Vì thế Mộ gia gia đối gia tộc mẹ của Mộ Dung bỏ đá xuống giếng, triệt để khiến gia tộc cô ta nhanh chóng lụn bại.
Sau khi cô ta sinh ra Mộ Dung, đem hắn giao cho Mộ gia gia, sau đó biến mất.
Mộ Dung tuy rằng là con ruột của Mộ gia gia, nhưng ông đối với đứa con riêng này thật sự thích không nổi, vì thế ông liền để Mộ Dung tùy tiện tìm một chỗ nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Không quan tâm cho dù thân thể Mộ Trường Sinh rất kém cỏi, nhưng Mộ gia gia cũng không nghĩ tới việc để cho Mộ Dung nhận chủ quy tông mà kế thừa Mộ gia.
Ông nhớ rất rõ, Mộ gia là do ông cùng Mộ nãi nãi gầy dựng, Mộ nãi nãi có thể lưu lại cho ông một đứa nhỏ cùng huyết mạch. Mộ Trường Sinh tuy rằng thân thể không tốt, nhưng cuộc sống hằng ngày lại rất hạnh phúc, hắn đối với cha mình ngoan ngoãn nghe lời, cùng vợ của mình tình đầu ý hợp.
Tuy rằng hắn không thích công việc kinh doanh, nhưng Mộ gia gia từ sớm đã đem đại bộ phận cổ phần chuyển tới trên danh nghĩa hắn, mời nhân viên chuyên môn quản lý thay, hắn chỉ cần ngồi lấy tiền là được rồi.
Hắn mãi cho đến lúc chết, đều không biết còn có một Mộ Dung, cùng địa vị của hắn đối lập.
Chỉ là bị Mộ gia gia nuôi dưỡng ở bên ngoài, chưa bao giờ hỏi đến Mộ Dung được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh nào.
Thẳng đến khi Mộ Trường Sinh chết đi, Mộ Lê Thần được sinh ra, cần có cha mẹ, Mộ gia gia lúc này mới đem Mộ Dung về.
Tư tưởng Mộ gia gia trước giờ như vậy, hắn đón Mộ Dung về, chỉ là muốn cho hắn cưới vợ, hai người làm cha mẹ Mộ Lê Thần trên danh nghĩa, Mộ gia vẫn chỉ có thể để Mộ Lê Thần – đứa con của Mộ Trường Sinh kế thừa.
Nhiều nhất cấp cho Mộ Dung một chút cổ phần, để hắn ăn uống không lo là được.
Mộ Dung cũng biết ý định của Mộ gia gia, hắn không cam tâm cái gì cũng không có, nhưng bất quá cũng chỉ là một đứa con nít của những kẻ đã chết rồi.
Vì thế hắn nghĩ mọi biện pháp cùng thiên kim của An gia — An Như xây dựng quan hệ tốt.
Chỉ tiếc, Mộ gia gia cùng An gia gia quan hệ không phải bình thường, là lão bằng hữu, cho nên An gia gia đối Mộ gia gia đem gia sản giao cho đứa nhỏ mang huyết mạch của hắn cùng Mộ nãi nãi phi thường tán thành.
Suy tính của Mộ Dung căn bản là không thành. Đăng bởi: admin
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
1382853_876137092406206_8543237253485988525_n
“Một mình Mộ Lê Thần cha mẹ song vong.”
Không có khả năng, nếu A Thần là con riêng, Mộ gia gia tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng để hắn trở thành người thừa kế, bởi vì chung quy còn có một đích tôn là Mộ Lê Dật mà.
Tư tưởng Mộ gia gia có chút cổ hủ, đối con ngoài giá thú đương nhiên không thể yêu thích, chỉ xem trọng cháu đích tôn mà thôi.
Cho nên nếu A Thần là con riêng, Mộ gia gia không có khả năng đối tốt như vậy, An Như cũng sẽ không đồng ý.
An Dương trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy đoán, nhưng không thể xác định.
Hắn liếc nhìn An Như một thân bẩn hề hề, hôm nay dù cho thế nào cũng phải đem chân tướng từ miệng An Như móc ra hết.
Nhất là An Như nói Mộ Lê Thần không phải con ruột cô ta, trong lòng hắn không thể áp chế được vui sướng.
Vào trong khu b, bề ngoài của An Như cùng An Dương quá mức chênh lệch, cực kỳ khiến người ta chú ý.
Bất quá An Dương thân là dị năng giả cấp cao, danh tiếng không nhỏ, cho nên đội tuần tra cũng không tống cổ An Như ra ngoài.
An Dương đem An Như vào trong biệt thự của mình.
Trong biệt thự, đoàn viên Tinh Thần dong binh đoàn đang chuẩn bị cơm chiều, nhìn thấy An Dương trở về, đều lần lượt ra chào hắn một tiếng.
Mà điều khiến bọn họ phải nhìn nhiều thêm vài lần chính là An Như bên cạnh An Dương, bất quá cũng không ai dám lắm miệng đi hỏi.
Trong khoảng thời gian ở chung, bọn họ cũng biết đội trưởng bọn họ thân thiện dễ nói chuyện trên thực tế lại không thích người khác tìm hiểu chuyện riêng của hắn.
An Dương hướng các đoàn viên gật gật đầu, thả lỏng tay vốn đang nắm chặt An Như, trong lúc nhất thời để An Như tránh thoát được, xông về phía bàn ăn, giống như quỷ chết đói túm lấy thức ăn nhét vào miệng.
Mọi người nhìn thấy thức ăn của mình đều bị một bà điên gớm ghiếc làm bẩn không tránh khỏi nổi nóng, nhưng lại cố kỵ bà điên này là do đội trưởng An Dương dẫn đến.
Bởi vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn An Như một người cơ hồ ăn sạch cả một bàn thức ăn lớn.
An Dương nhìn thấy An Như đã đói tới mức độ này cũng không thèm ngăn cản, chỉ lạnh mặt nhìn.
Hắn vung tay lên, dưới đất liền xuất hiện không ít rau dưa hoa quả thịt hộp linh tinh các loại, hướng các các đoàn viên hai mắt đang tỏa lục quang mà nói: “Cái này bồi thường cho mọi người.”
Nhất thời, tâm tình bất mãn của các đoàn viên chỉ hận không được bà điên này đến nhiều thêm vài lần.
Bọn họ vừa chuẩn bị bữa tối, bất quá chỉ là cơm canh thô ráp mà bọn họ đã nổ lực hâm nóng, căn bản chưa nói tới không có bao nhiêu dinh dưỡng, ăn cũng chẳng ngon miệng.
Nhưng An Dương bồi thường thức ăn cho bọn họ, lại còn là rau dưa hoa quả thiên kim khó mua, thậm chí còn có cả thịt hộp.
Thịt hộp rất tốt, hiện tại thịt của biến dị thú xử lý một chút cũng có thể ăn, mặc dù đôi khi có chút độc tố, nhưng loại độc tố này dị năng giả hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mà tự đào thải, cho nên dị năng giả cũng không thiếu thịt ăn.
Nhưng còn rau dưa cùng hoa quả lại là hiếm có khó gặp.
Bên trong cửa hàng của căn cứ cũng có bán rau dưa hoa quả , bất quá đều rất ít, mùi vị đắng đắng, màu sắc cũng không tốt, đương nhiên càng không đạt chuẩn tươi tốt, nhưng cho dù như vậy, giá cả vẫn đắt muốn chết.
Ngoại trừ thời điểm thân thể các dị năng giả thiếu vitamin cần được bổ sung, những thời điểm khác đều không muốn mua.
Mà một đống trước mặt này đều thật phong phú, hương vị cũng ngon, rau dưa mới mẻ hoa quả tươi tốt, đều là thứ cung cấp cho các lãnh đạo cấp cao trong căn cứ.
Các khu phố bên ngoài cũng chưa bán, bởi vì thật sự là quá quý hiếm.
Hiện tại, đất trong căn cứ có thể gieo trồng rau dưa rất ít, còn được bảo vệ chặt chẽ, cơ hồ không có khả năng chảy tới bên ngoài mà bán.
Mà bọn họ hiện tại lại nhìn thấy rau dưa hoa quả mà chỉ tại thời điểm chưa xảy ra mạt thế hơn một năm trước mới có, làm sao bọn họ có thể không vui mừng?
Thời điểm An Dương nói cái này là cho bọn họ, bọn họ cơ hồ muốn dùng tốc độ như đi đầu thai mà xông lên.
May là bọn họ còn nhớ rõ đội trưởng của mình còn ở nơi này, cũng không dám bởi vì một mảnh rau xanh mà ra tay tàn nhẫn, một đám thành thành thật thật phân phối công bằng.
Sau đó vui sướng ôm thức ăn trong lòng như là ôm con của mình vậy, ai nấy vui vẻ trở về phòng của mình.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Trong phòng khách hiện tại không có một ai, An Dương đem mắt trận của trận pháp cách âm mà Mộ Lê Thần đưa cho hắn ra, dựa theo phương pháp Ân Phùng nói bố trí trong phòng khách.
Hắn ngồi ở trên ghế, nhìn An Như vẫn còn đang ăn uống, kiên nhẫn đợi ả ăn xong.
An Như ăn mãi đến khi bụng trướng đau không chống đỡ được nữa mới dừng lại, leo lên ghế thở ra một hơi thật dài.
An Dương thấy ả ta đã ăn xong mới bắt đầu hỏi: “Nói đi, thân thế A Thần rốt cuộc là như thế nào?”
An Như rất rõ ràng thằng cháu của mình đã trở nên rất lãnh khốc, cũng không dám làm bộ làm tịch, cô ta còn tưởng có thể sử dụng tin tức này tranh thủ hảo cảm của An Dương, như vậy về sau mới có thể lưu lại bên người An Dương.
Cô ta không muốn phải trở về cái khu d – địa phương như ác mộng kia, chỗ đó thậm chí so với tang thi còn đáng sợ.
An Như bình tĩnh trở lại, thời điểm đang chuẩn bị nói, đột nhiên ợ hơi, ả ngượng ngùng cười cười, nhìn thần sắc An Dương, thấy hắn thờ ơ, lúc này mới yên tâm một chút.
Ả nói: “Mộ Lê Thần không phải con cô, hắn là con của chú nó.”
An Dương nhíu mày: “Chú?”
An Như làm gì có chú, đừng nói trong miệng cô ta ‘chú’ chính là chỉ anh hai của Mộ Dung đi.
An Dương nghĩ như vậy, bản thân trước đây tựa hồ cũng nghe nói qua Mộ gia gia có hai người con.
An Như cho rằng An Dương không biết sự tình trong đó, liền nói: “Sự tình là như vầy……”
Vậy ra, khi Mộ gia gia tuổi còn trẻ, cùng với sự hỗ trợ của Mộ nãi nãi mà cùng nhau trải qua đoạn thời gian khó khăn nhất, lập được gia nghiệp.
Chỉ tiếc, Mộ nãi nãi lại không có phúc khí, cùng Mộ gia gia qua hơn mười năm gian khổ, vậy mà khi gần đến thời điểm được hưởng phúc, thân thể dần yếu đi , không lâu sau cứ như vậy buông tay ra đi, chỉ để lại một đứa con.
Người con này chính là anh hai của Mộ Dung — Mộ Trường Sinh.
Thời điểm Mộ nãi nãi mang thai Mộ Trường Sinh, còn cùng Mộ gia gia mỗi ngày đều thức đêm công tác, quá mức vất vả dẫn đến sinh non, cho nên thân thể Mộ Trường Sinh không tốt.
Cái tên Mộ Trường Sinh này, cũng là kỳ vọng tốt đẹp mà Mộ gia gia cùng Mộ nãi nãi ký thác đối với đứa con duy nhất của mình, hi vọng con bọn họ có thể khỏe mạnh Trường Sinh.
Chỉ tiếc không như mong muốn.
Mộ Trường Sinh khi hơn ba mươi tuổi kết hôn không bao lâu liền chết, chỉ để lại người vợ đang mang thai.
Mà đứa con mồ côi ngay từ trong bụng mẹ này chính là Mộ Lê Thần.
Mẹ ruột Mộ Lê Thần là một nữ nhân ôn nhu, nhưng đối với tình yêu là trên hết, trong lòng bà, người quan trọng nhất chính là chồng của mình.
Cho nên sau khi sinh hạ Mộ Lê Thần, vì muốn đi theo chồng, bà liền tự sát.
Chỉ để lại một mình Mộ Lê Thần cha mẹ song vong.
(Zombie: Mẹ kiểu gì vậy trời, đẻ xong quăng đó (¬_¬))
Mộ gia gia sinh ra ở nông thôn, tư tưởng vẫn là của một ông già lạc hậu, một đứa nhỏ không cha không mẹ ở nông thôn đều sẽ bị người khác nói là sao chổi xui xẻo, cuộc sống khó khăn.
Ông lo lắng Mộ Lê Thần sẽ bởi vì không cha không mẹ mà bị người khinh thường, dẫn đến tư tưởng trong quá trình trưởng thành trở nên cực đoan.
Vì thế liền đem Mộ Lê Thần trên danh nghĩa Mộ Dung, trở thành con trai trưởng của Mộ Dung và An Như.
Mộ Dung và An Như đều đồng ý, vẫn là bởi vì Mộ gia gia nói, chỉ khi Mộ Lê Thần trở thành con trưởng của bọn họ, Mộ Dung mới có tư cách nhận tổ quy tông.
Không sai, Mộ Dung chính là con riêng.
Mộ gia gia cùng Mộ nãi nãi tình cảm vô cùng tốt, tự nhiên sẽ không xuất quỹ, Mộ Dung sinh ra, là do mẹ của hắn tính kế.
Mẹ của Mộ Dung là con gái của một tập đoàn thiên kim, cô ta lúc ấy tuổi trẻ lại thích Mộ gia gia, thế nhưng Mộ gia gia đã có vợ, dây dưa một đoạn thời gian liền buông tay.
Thế nhưng lúc này gia tộc cô ta xuất hiện nguy cơ, để có thể cứu gia tộc mình, ngoại trừ vài tập đoàn lão làng kia, cũng chỉ có Mộ gia mới quật khởi.
Đám tập đoàn lão làng kia chỉ còn chờ gia tộc cô ta chống đỡ không nổi nữa, sau đó chen lên mặc sức mà xâu xé, cho nên cô ta bởi vì bất đắc dĩ, liền đi tìm Mộ gia gia.
Mộ gia gia đương nhiên không muốn trả cái giá lớn như vậy chỉ để cứu vớt một tập đoàn cùng ông hoàn toàn không có quan hệ, vì thế cự tuyệt .
Lúc này Mộ nãi nãi mắc bệnh nặng, Mẹ của Mộ Dung liền nghĩ ra một hôn chiêu, cô ta cảm thấy nếu mình gả cho Mộ gia gia rồi trở thành nữ chủ nhân mới của Mộ gia, như vậy sự tình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Vì thế cô ta tính kế Mộ gia gia, thành công hoài thai một đứa trẻ.
Cô ta tiết lộ tin tức này cho Mộ nãi nãi, thành công khiến bệnh tình Mộ nãi nãi tăng thêm, không bao lâu sau đó, Mộ nãi nãi qua đời.
Mà lúc này, Mộ Trường Sinh – cha của Mộ Lê Thần mới năm tuổi, đã có hiểu biết.
Mộ gia gia bị cái chết của Mộ nãi nãi đả kích không ít, đối với mẹ của Mộ Dung ý hận sâu sắc, nhưng cố tình cô ta lại mang thai đứa trẻ của ông, muốn ông nhẫn tâm tiêu trừ đứa trẻ, ông thật sự không làm được.
Vì thế Mộ gia gia đối gia tộc mẹ của Mộ Dung bỏ đá xuống giếng, triệt để khiến gia tộc cô ta nhanh chóng lụn bại.
Sau khi cô ta sinh ra Mộ Dung, đem hắn giao cho Mộ gia gia, sau đó biến mất.
Mộ Dung tuy rằng là con ruột của Mộ gia gia, nhưng ông đối với đứa con riêng này thật sự thích không nổi, vì thế ông liền để Mộ Dung tùy tiện tìm một chỗ nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Không quan tâm cho dù thân thể Mộ Trường Sinh rất kém cỏi, nhưng Mộ gia gia cũng không nghĩ tới việc để cho Mộ Dung nhận chủ quy tông mà kế thừa Mộ gia.
Ông nhớ rất rõ, Mộ gia là do ông cùng Mộ nãi nãi gầy dựng, Mộ nãi nãi có thể lưu lại cho ông một đứa nhỏ cùng huyết mạch. Mộ Trường Sinh tuy rằng thân thể không tốt, nhưng cuộc sống hằng ngày lại rất hạnh phúc, hắn đối với cha mình ngoan ngoãn nghe lời, cùng vợ của mình tình đầu ý hợp.
Tuy rằng hắn không thích công việc kinh doanh, nhưng Mộ gia gia từ sớm đã đem đại bộ phận cổ phần chuyển tới trên danh nghĩa hắn, mời nhân viên chuyên môn quản lý thay, hắn chỉ cần ngồi lấy tiền là được rồi.
Hắn mãi cho đến lúc chết, đều không biết còn có một Mộ Dung, cùng địa vị của hắn đối lập.
Chỉ là bị Mộ gia gia nuôi dưỡng ở bên ngoài, chưa bao giờ hỏi đến Mộ Dung được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh nào.
Thẳng đến khi Mộ Trường Sinh chết đi, Mộ Lê Thần được sinh ra, cần có cha mẹ, Mộ gia gia lúc này mới đem Mộ Dung về.
Tư tưởng Mộ gia gia trước giờ như vậy, hắn đón Mộ Dung về, chỉ là muốn cho hắn cưới vợ, hai người làm cha mẹ Mộ Lê Thần trên danh nghĩa, Mộ gia vẫn chỉ có thể để Mộ Lê Thần – đứa con của Mộ Trường Sinh kế thừa.
Nhiều nhất cấp cho Mộ Dung một chút cổ phần, để hắn ăn uống không lo là được.
Mộ Dung cũng biết ý định của Mộ gia gia, hắn không cam tâm cái gì cũng không có, nhưng bất quá cũng chỉ là một đứa con nít của những kẻ đã chết rồi.
Vì thế hắn nghĩ mọi biện pháp cùng thiên kim của An gia — An Như xây dựng quan hệ tốt.
Chỉ tiếc, Mộ gia gia cùng An gia gia quan hệ không phải bình thường, là lão bằng hữu, cho nên An gia gia đối Mộ gia gia đem gia sản giao cho đứa nhỏ mang huyết mạch của hắn cùng Mộ nãi nãi phi thường tán thành.
Suy tính của Mộ Dung căn bản là không thành. Đăng bởi: admin
/141
|