Bạch Cảnh liếc hắn một cái mặc kệ, trong lòng đối với bộ dáng khẩn trương của hắn thực khinh thường, nguyên bản chỉ nghĩ muốn tùy ý nhìn xem giờ thật sự muốn đi tới một chút.
Vương Học Binh ảo não đuổi kịp, hắn như thế nào liền quên tính tình thiếu gia, dù cho thiếu gia thay đổi tính tình cũng không dễ chịu.
Bạch Cảnh cũng không đi xa, cảm giác có chút đói bụng, tùy ý chọn một nhà hàng thoạt nhìn không tệ lắm đi vào ăn.
Vương Học Binh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía câu lạc bộ cách đó không xa, hoàn hảo thiếu gia không đi vào trong đó, gay đối với những chỗ này giống như trực giác trời sinh, bất quá địa phương rõ ràng như vậy, thiếu gia đều không phát hiện, vậy có hay không chứng minh thiếu gia không phải là gay đâu?
Tùy ý chọn một ít đồ ăn, Bạch Cảnh ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Vương Học Binh tâm đều khẩn trương, mãi đến lúc đồ ăn được mang lên, thấy Bạch Cảnh an tĩnh ăn, hắn mới thực sự yên tâm, nhưng hắn không biết hắn yên tâm quá sớm.
Cơm nước xong, nghĩ sẽ bình yên vô sự, bởi vì nhà hàng này không khí rất tốt, Bạch Cảnh ngồi lại một chốc, nhìn đồng hồ mười rưỡi tối, hắn tính ra đi đi lại lại một chút, hôm nay đi dạo đơn giản là đủ, mấy ngày nay tinh thần vẫn luôn buộc chặt, khó có được cơ hội thả lỏng đi dạo một lần, nhìn được thành phố Tiêu Táp lớn lên cũng là một tâm nguyện của hắn, hắn tính toán ngày mai liền đi Hoàng Sơn, chuyện tinh thần lực rất cấp bách.
Đi ra từ nhà hàng, Bạch Cảnh thói quen nhìn thoáng xung quanh, khi nhìn về phía đối diện ánh mắt bỗng dưng trừng lớn, đồng tử xinh đẹp gắt gao co rút lại, bình tĩnh chăm chú nhìn phía trước, vội vàng đi theo, nếu hán không nhìn lầm, người vừa rồi là Hàn Diễn, nếu hắn ở trong này có phải hay không Tiêu Táp cũng ở không quá xa.
“Thiếu gia ngươi chờ một chút.”Vương Học Binh cực kỳ thống khổ, thiếu gia đang tốt tự nhiên lại nổi điên làm gì.
Đi tới cửa câu lạc bộ, Bạch Cảnh không hề nghĩ ngợi liền tiến vào, đại sảnh xanh vàng rực rõ. cực kỳ xa hoa, nơi chốn đều ngợp trong vàng son hấp dẫn, giống như nơi đây chính là thiên đường của nhân gian.
“Thiếu gia, chúng ta trở về.” Vương Học Binh kiên quyết không đi, tận tình khuyên nhủ.
Bạch Cảnh đầu đều không quay, lạnh lùng liếc hắn một cái, làm như không nghe thấy.
Vương Học Binh ngẩn người, ánh mắt vừa rồi của thiếu gia thực xa lạ, làm hắn sinh ra sợ hãi, là ảo giác đi, bất quá thiếu gia đã đi vào, hắn cũng đành đuổi theo.
“Vị tiên sinh này ngài hảo, hoan nghênh ngài đến với câu lạc bộ Thiên Hoàng chúng ta, xin hỏi ngài có thẻ hội viên sao?” Một tiểu thư bộ dáng xinh đẹp, mặc trang phục bó sát người tiến lên hỏi.
Thẻ hội viên? Cái này Bạch Cảnh biết, giống như câu lạc bộ cao cấp đi vào đều cần thẻ hội viên.
Vương Học Binh chưa kịp cảm thấy may mắn, liền thấy Bạch Cảnh quay sang hắn, đương nhiên phân phó: “Ta muốn đi vào, ngươi nghĩ biện pháp.”
Vương Học Binh chỉ chỉ chính mình, cứng họng: “Ta…Ta…” Thiếu gia nghĩ hắn là siêu nhân sao?
Bạch Cảnh cười lạnh: “Đừng để cho ta nghĩ ngươi không làm được”.Bọn họ đều là nhập ngũ rồi xuất ngũ, đều có con đường riêng của mình.
Tiểu thư kia vừa nghe bọn họ không có thẻ hội viên, thái độ liền trở nên khinh mạn, ngôn ngữ cũng càng thêm phóng đãng, vươn tay muốn nhéo mặt Bạch Cảnh: “Tiểu đệ đệ còn chưa có lớn, muốn hay không tỷ tỷ….A…Ngươi buông”.
Không đợi Vương Học Binh động thủ, động tác Bạch Cảnh nhanh như thiểm điện, một phen nắm tay nữ nhân kia, chỉ nghe thanh âm răng rắc vang lên, nữ nhân đau đớn hét ầm, ánh mắt nhìn về Bạch Cảnh tràn đầy kinh sợ, không dám vọng động.
“Xảy ra chuyện gì?” Quản lý đi ra thấy tình huống này liền hỏi.
Bạch Cảnh buông tay ra, Vương Học Binh thức thời lấy ra khăn tay, bọn họ không phải bảo tiêu mà là bảo mẫu, khăn tay đều là vật phẩm chuẩn bị sẵn trên người, chỉ sợ thiếu gia có lúc muốn dùng.
Bạch Cảnh xoa xoa tay, ngạo mạn liếc mắt đảo qua.
Nữ nhân kia vừa thấy quản lý đi tới liền khóc lóc kể lể: “Ca, bọn họ không có thẻ hội viên, ta bất quá chỉ hỏi hai câu, họ liền động thủ.”
Quản lý sắc mặt lạnh xuống, nếu như là hội viên, hắn sẽ còn lo lắng chút, người có thể tới nơi này phi phú tức quý, hai người trước mắt này, giàu thì còn có thể nhưng cũng không phải là có thân phận gì lớn (chém thôi), hắn lập tức xem thường liếc mắt một cái nói: “Hai vị tiên sinh câu lạc bộ Thiên Hoàng chúng ta cũng không phải là nơi gây sự.”
Bạch Cảnh nhíu nhíu mày, không rõ vì sao Tiêu Táp lại đến nơi này, mà thái độ nhân viên ở đây thực khó để hắn tin tưởng lại chính là một câu lạc bộ cao cấp: “Vị tiểu thư này phải làm “gà” cũng đừng ở cửa kiếm khách, là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ (ý là còn muốn được thờ phụng chăng?), nhìn tướng mạo của ngươi, mắt đậu xanh (mắt nhỏ như hật đậu), chân vòng kiềng, hai mắt cắt mí, ngực giả, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng, còn dám làm mất mắt xấu hổ.”
“Ngươi….” Nữ nhân kia đầu đầy mồ hôi, nghe thấy lời hắn nói chỉ kém chưa hộc máu, hướng về phía quản lý hô: “Ca…”
Quản lý đang muốn nói gì đó, một âm thanh lỗ mãng truyền tới: “Nha, náo nhiệt như vậy, em gái nhà ngươi lại phát tao.’
Thanh âm này Bạch Cảnh đặc biệt quen thuộc, lúc trước kêu đánh kêu giết, muốn làm thịt mình báo thù không phải hắn sao?
Hàn Diễn kỳ thật có xem một hồi, nhìn thấy thiếu niên này lại nhớ đến Táp ca, người Táp ca coi trọng đương nhiên không thể để người khác khi dễ, chính là không nghĩ tới miệng tiểu tử này thật độc.
Quản lý sắc mặt trầm xuống, âm ngoan liếc nhìn Hàn Diễn một cái, lại che dấu nói: “Diễn ca, là bọn hắn không có thẻ hội viên.”
“Không có việc gì, vị tiểu ca này là ta mời, người là ta mang đến.” Hàn Diễn vỗ vỗ bả vai quản lý, lớn tiếng nói.
Quản lý miễn cưỡng nở nụ cười một chút: “Nếu Diễn ca đã lên tiếng, liền theo ý tứ của người mà làm đi, chính là em gái ta…”
“Em gái ngươi liền để ở nhà nghỉ ngơi đi, đều làm mất hết mặt mũi rồi còn đi ra ngoài làm gì, câu lạc bộ không phải do nhà ngươi mở đâu.” Hàn Diễn nói chuyện không chút lưu tình, chỉ tiếc hận nhìn Bạch Cảnh một cái, đáng tiếc hôm nay có việc phải làm, nếu không liền đem người qua cho Táp ca.
“Các ngươi chậm rãi chơi, hôm nay ta mời.” Hàn Diễn nở một nụ cười mê người, kỳ thật nếu hắn không nói lời thô tục, người cũng rất dễ nhìn.
Bạch Cảnh không để ý đến hắn, bộ dáng không có chút cảm ơn, một ánh mắt cũng không bố thí liền trực tiếp đi qua hắn. Nếu Hàn Diễn không thể dẫn hắn đi gặp Tiêu Táp cũng không có giá trị lợi dụng, hắn sẽ không quên Hàn Diễn từng trào phúng nhìn hắn, nể mặt Tiêu Táp hắn sẽ không trả thù nhưng cũng đừng mong hắn hòa nhã.
Vương Học Binh vội vàng đuổi kịp, một màn vừa rồi với hắn là khiếp sợ, không chỉ thân thủ của thiếu gia, mà còn vì thiếu gia tàn nhẫn, có lẽ người khác không rõ nhưng hắn biết tay của nữ nhân kia khẳng định bị bẻ gãy.
Hàn Diễn mất mặt, nhất thời một hơi bị nghẹn đứng ở đó, người nào a! Khinh thường miết miết miệng, xoay người bước đi, hắn quyết định, hắn nhất định phải nói cho Táp ca biết thiếu niên này không phải hàng tốt.
Quản lý sắc mặt thực khó coi, nữ nhân kia còn kêu đau một cái, ngoài miệng còn không ngừng oán giận: “Ngươi sợ hắn làm chi, ngươi làm nhiều hơn có được không, tay ta đau quá, nhất định là bị gãy, trở về ta nhất định phải nói cho mẹ”.
“Ngươi yên tâm, hắn không đắc ý được bao lâu đâu, đến lúc đó ca báo thù cho ngươi, ngươi bây giờ nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra.”
“Ta không đi, ta không đi, ngươi mỗi lần cũng chỉ biết nói suông, Tiêu Táp không phải đã chết rồi sao? Các ngươi làm sao còn phải sợ cái thứ người hầu này.””Đừng nói lung tung, Hồng ca nói tạm thời tốt nhất không nên động vào hắn, ngươi trước kiên nhẫn một chút, hắn kiêu ngạo không được bao lâu.”
Săc mặt Bạch Cảnh xanh mét, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhẫn a nhẫn mới ngăn được xúc động muốn tiến lên chất vấn, tự nói chính mình phải lãnh tĩnh, Tiêu Táp tuyệt không có vấn đề gì, hắn đối với câu lạc bộ này không quen, tùy ý kéo một nhân viên phục vụ, hỏi nơi náo nhiệt nhất ở đâu rồi trực tiếp lên lầu ba.
Nơi nhiều người là chỗ nghe ngóng tin tức tốt nhất.
Vương Học Binh lo lắng đuổi kịp, đến đại sảnh lầu ba, liền nghe thấy âm nhạc ồn ào, trên sần nhảy đầy những thân ảnh, bọn họ lơ đãng mà vặn vẹo thân thể, điên cuồng lay động đầu, theo tiết tấu am nhạc mà thập phần say mê vũ động, cũng có người lớn mật trực tiếp ôm nhau hôn lưỡi, triển khai tinh thần lực Bạch Cảnh còn có thể nghe được không ít tiếng rên rỉ thống khổ.
Bất quá nơi này dường như tất cả đều là đàn ông, Bạch Cảnh lúc này mới biết, đây là một câu lạc bộ tổng hợp, tất cả đàn ông đều ở tầng ba, Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, nhân viên phục vụ kia như thế nào khẳng định mình là gay.
“Thiếu gia, nơi này không thích hợp với ngươi.” Vương Học Binh nhíu nhíu mày, thần sắc nghiêm túc.
“Không phải có ngươi ở đây sao?” Bạch Cảnh nhướng mày lập tức đi vào một góc tối, triển khai tinh thần lực bốn phía.
Vương Học Binh phi thường bất đắc dĩ, thiếu gia không cần tự tin vào hắn quá có được không, bất quá thấy thiếu gia cũng không phải đi chơi, trong lòng cũng buông lỏng, nhịn không được suy nghĩ, ban đầu thiếu còn tốt vì cái gì tự nhiên chấp nhất muốn tới nơi này….
“Nha, đây không phải Dân ca sao? Như thế nào lại đi buôn bán, có muốn hay không theo ta chơi đùa?”.
“Thành ca nói đùa, như thế nào lại không chết trên giường? Ta ở đâu làm việc cũng không quan hệ với ngươi.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạch Cảnh tâm thần vừa động, đem tinh thần lực tập trung, hắn cũng không phải dị năng giả tinh thần lực, bao trùm diện tích lớn như vậy để lắng nghe cũng có thể, nhưng thao túng rất khó thời gian dài sẽ không chống đỡ được.
“Tạ Dân Hàng cho ngươi mặt mũi đừng nên không biết xấu hổ, ca hôm nay để ý ngươi chính là phúc khí của ngươi.”
“Đa tạ Thành ca nâng đỡ, ngươi vẫn là nghĩ xem khi Táp ca trở lại như thế nào thu thập ngươi.”
“Đừng dùng Tiêu Táp đến áp lão tử, nếu hắn dám xuất hiện tại N thị, ta bảo đảm hắn có đến mà không có về.”
“Ngươi đây là ý tứ gì?” Tạ Dân Hàng đổi giọng điệu nói.
“Ha ha.” Vương Thành kiêu ngạo nở nụ cười, đắc ý nói: “Hiện tại các đại ca hắc đạo và cảnh sát đều truy nã hắn, ngươi nói hiện hắn còn sống cũng có thể trở về sao?”
“Vương Thành, Táp ca cho tới giờ đối đãi với ngươi không tệ, ngươi là đồ không có lương tâm”.
“Hừ! Hắn đối đãi với ta không tệ, còn không phải là xem mặt mũi Tiêu Tịnh Hải, hiện lão gia hỏa chết rồi, nếu hắn thật sự tốt với ta, sao không cho ta bãi quản.”
“Ngươi đi theo Tiêu Hồng chẳng lẽ sẽ ưu việt hơn sao?”
“Ha ha, ưu việt hơn nhiều, Ôn Nhu Hương này không phải là để ta chơi đùa sao, ngươi cũng là người xinh đẹp ôn nhu đâu, ta xem ngươi như thế nào chạy trốn…”
“Ba!”
“Ngươi cũng dám đánh lão tử.”
“….”
“….”
Bạch Cảnh thu hồi tinh thần lực, nơi này rất ồn ào, mới nhe một chút, đâ cảm thấy có chút mệt mỏi, câu nói kế tiếp không cần nghĩ hắn cũng có thể được một ít, Tạ Dân Hàng hắn nhận thức, là một thuộc hạ của Tiêu Táp, từng nể mặt Tiêu Táp đối xử với hắn cũng không tệ lắm, mắt thấy bên kia sẽ nháo lớn, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ từ góc tối đi ra, Vương Học Binh còn chưa ki[j phản ứng, Bạch Cảnh đã đi ra chỗ sáng.
Hắn biết bộ dáng hiện tại của chính mình có lực hấp dẫn, Vương Thành và Tiêu Hồng đúng không?
Bạch Cảnh nghiền ngẫm cười, nếu bọn họ khiến Tiêu Táp không thể trở về, vậy hắn liền giúp Tiêu Táp một phen là tốt rồi.
“Thiếu gia.’ Vương Học Binh hổn hển đuổi kịp, vì ám chỉ trong mắt Bạch Cảnh mà không thể không đứng ở ngoài hai thước, trong lòng hận nghiến răng, hắn còn thật hiểu chính mình, hắn làm gì cần phải có hành vi thường ngày của bảo tiêu như vậy, làm một bảo tiêu có đạo đức nghề nghiệp, trừ bỏ nguy hiểm phát sinh, hắn không thể làm bất cứ việc gì ngăn cản ông chủ.
Bạch Cảnh vừa đứng ở nơi đó liền hấp dẫn không ít lực chú ý, khuôn mặt phấn điêu mài ngọc tinh tế, góc cạnh rõ ràng lại không mất ôn nhu, có sự linh hoạt kỳ ảo độc đáo và tuấn tú, tựa như một người được đúc từ khối mĩ ngọc không tỳ vết, cho dù lẳng lặng đứng dó, cũng làm cho người ta cảm giác giống như một loại Thanh Hoa tao nhã, cũng hoàn cảnh xung quanh không thích hợp nhưng càng khiến người khác thêm chú ý.
Tiêu Táp nhíu nhíu mày, nhìn thiếu niên thanh nhã như ngọc giữa sàn, hắn như thế nào lại tới đây?
Hàn Diễn rụt cổ không nói chuyện, lúc ấy hắn nhìn thấy thiêu niên đi vào, lại không nghĩ ra nơi này đã không phải là địa bàn của Táp ca, Tiêu Hồng quả thực biến nơi này thành loạn thất bát tao, một ít vấn đề ngầm cũng lôi ra ánh sáng tiến hành.
Bạch Cảnh khóe môi khẽ cười một độ cong hoàn mỹ, ánh mắt nhìn lướt qua mọi nơi, giống như lơ đãng tìm một cái ghế để ngồi, không có bao lâu liến có người đến gần.
Chẳng qua là ai cũng không hay ho gì, Bạch Cảnh cũng không chần chừ, quản người tiến lên kia là ai, nói cái gì một tát liền quăng qua.
Không chỉ có người nọ sửng sốt, Vương Học Binh sửng sốt, người chung quanh sửng sốt, ngay cả Hàn Diễn, Tiêu Táp trong phòng riêng nhìn bọn họ cũng sửng sốt.
Hàn Diễn nuốt nước miếng, sớm biết thiếu gia này tính tình không tốt, không nghĩ tới lại quá đáng như vậy.
“Ngươi con mẹ nó đánh ta – ” Nam nhân kia liền nổi giận, hắn tại N thị cũng coi như có danh dự uy tín, quản thiếu niên trước mặt có đẹp như thiên tiên, đánh hắn chính là làm mất mặt hắn.
Chỉ là hắn vừa nói, Bạch Cảnh lại trả lời bằng một bạt tai.
“Ngươi…” Nam nhân còn chưa nếm qua nỗi nhục như vậy, huy quyền muốn đánh, chỉ lầ lại bị một tay hữu lực ngăn cản.
Bạch Cảnh lại thừa cơ một tát đi qua.
Vương Học Binh hết chỗ nói rồi, nếu hắn xem không rõ liền choáng váng, thiếu gia đây là muốn gây sự sao, đây chính là đầu của người khác hắn như thế nào không phân rõ nặng nhẹ như vậy.
Bạch Cảnh mặt mày khinh thường liếc nam nhân kia một cái ý nói chính là đánh ngươi đấy thế thì như thế nào.
Trâu Trạch Thần cảm thấy hắn nằm cũng trúng đạn, nguyên bản chỉ là nhìn thiếu niên cũng không tệ lắm, tính đi lên tán gẫu hai câu, vòng luẩn quẩn này thực loạn, khó có một lần hảo tâm, có hắn nói thiếu niên náy cũng không đến mức bị người lừa đi, ai ngờ hảo tâm đụng phải lòng lang dạ thú, không công trúng mấy bàn tay, hắn khẳng định sẽ không tính như vậy a.
Vương Học Binh ảo não đuổi kịp, hắn như thế nào liền quên tính tình thiếu gia, dù cho thiếu gia thay đổi tính tình cũng không dễ chịu.
Bạch Cảnh cũng không đi xa, cảm giác có chút đói bụng, tùy ý chọn một nhà hàng thoạt nhìn không tệ lắm đi vào ăn.
Vương Học Binh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía câu lạc bộ cách đó không xa, hoàn hảo thiếu gia không đi vào trong đó, gay đối với những chỗ này giống như trực giác trời sinh, bất quá địa phương rõ ràng như vậy, thiếu gia đều không phát hiện, vậy có hay không chứng minh thiếu gia không phải là gay đâu?
Tùy ý chọn một ít đồ ăn, Bạch Cảnh ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Vương Học Binh tâm đều khẩn trương, mãi đến lúc đồ ăn được mang lên, thấy Bạch Cảnh an tĩnh ăn, hắn mới thực sự yên tâm, nhưng hắn không biết hắn yên tâm quá sớm.
Cơm nước xong, nghĩ sẽ bình yên vô sự, bởi vì nhà hàng này không khí rất tốt, Bạch Cảnh ngồi lại một chốc, nhìn đồng hồ mười rưỡi tối, hắn tính ra đi đi lại lại một chút, hôm nay đi dạo đơn giản là đủ, mấy ngày nay tinh thần vẫn luôn buộc chặt, khó có được cơ hội thả lỏng đi dạo một lần, nhìn được thành phố Tiêu Táp lớn lên cũng là một tâm nguyện của hắn, hắn tính toán ngày mai liền đi Hoàng Sơn, chuyện tinh thần lực rất cấp bách.
Đi ra từ nhà hàng, Bạch Cảnh thói quen nhìn thoáng xung quanh, khi nhìn về phía đối diện ánh mắt bỗng dưng trừng lớn, đồng tử xinh đẹp gắt gao co rút lại, bình tĩnh chăm chú nhìn phía trước, vội vàng đi theo, nếu hán không nhìn lầm, người vừa rồi là Hàn Diễn, nếu hắn ở trong này có phải hay không Tiêu Táp cũng ở không quá xa.
“Thiếu gia ngươi chờ một chút.”Vương Học Binh cực kỳ thống khổ, thiếu gia đang tốt tự nhiên lại nổi điên làm gì.
Đi tới cửa câu lạc bộ, Bạch Cảnh không hề nghĩ ngợi liền tiến vào, đại sảnh xanh vàng rực rõ. cực kỳ xa hoa, nơi chốn đều ngợp trong vàng son hấp dẫn, giống như nơi đây chính là thiên đường của nhân gian.
“Thiếu gia, chúng ta trở về.” Vương Học Binh kiên quyết không đi, tận tình khuyên nhủ.
Bạch Cảnh đầu đều không quay, lạnh lùng liếc hắn một cái, làm như không nghe thấy.
Vương Học Binh ngẩn người, ánh mắt vừa rồi của thiếu gia thực xa lạ, làm hắn sinh ra sợ hãi, là ảo giác đi, bất quá thiếu gia đã đi vào, hắn cũng đành đuổi theo.
“Vị tiên sinh này ngài hảo, hoan nghênh ngài đến với câu lạc bộ Thiên Hoàng chúng ta, xin hỏi ngài có thẻ hội viên sao?” Một tiểu thư bộ dáng xinh đẹp, mặc trang phục bó sát người tiến lên hỏi.
Thẻ hội viên? Cái này Bạch Cảnh biết, giống như câu lạc bộ cao cấp đi vào đều cần thẻ hội viên.
Vương Học Binh chưa kịp cảm thấy may mắn, liền thấy Bạch Cảnh quay sang hắn, đương nhiên phân phó: “Ta muốn đi vào, ngươi nghĩ biện pháp.”
Vương Học Binh chỉ chỉ chính mình, cứng họng: “Ta…Ta…” Thiếu gia nghĩ hắn là siêu nhân sao?
Bạch Cảnh cười lạnh: “Đừng để cho ta nghĩ ngươi không làm được”.Bọn họ đều là nhập ngũ rồi xuất ngũ, đều có con đường riêng của mình.
Tiểu thư kia vừa nghe bọn họ không có thẻ hội viên, thái độ liền trở nên khinh mạn, ngôn ngữ cũng càng thêm phóng đãng, vươn tay muốn nhéo mặt Bạch Cảnh: “Tiểu đệ đệ còn chưa có lớn, muốn hay không tỷ tỷ….A…Ngươi buông”.
Không đợi Vương Học Binh động thủ, động tác Bạch Cảnh nhanh như thiểm điện, một phen nắm tay nữ nhân kia, chỉ nghe thanh âm răng rắc vang lên, nữ nhân đau đớn hét ầm, ánh mắt nhìn về Bạch Cảnh tràn đầy kinh sợ, không dám vọng động.
“Xảy ra chuyện gì?” Quản lý đi ra thấy tình huống này liền hỏi.
Bạch Cảnh buông tay ra, Vương Học Binh thức thời lấy ra khăn tay, bọn họ không phải bảo tiêu mà là bảo mẫu, khăn tay đều là vật phẩm chuẩn bị sẵn trên người, chỉ sợ thiếu gia có lúc muốn dùng.
Bạch Cảnh xoa xoa tay, ngạo mạn liếc mắt đảo qua.
Nữ nhân kia vừa thấy quản lý đi tới liền khóc lóc kể lể: “Ca, bọn họ không có thẻ hội viên, ta bất quá chỉ hỏi hai câu, họ liền động thủ.”
Quản lý sắc mặt lạnh xuống, nếu như là hội viên, hắn sẽ còn lo lắng chút, người có thể tới nơi này phi phú tức quý, hai người trước mắt này, giàu thì còn có thể nhưng cũng không phải là có thân phận gì lớn (chém thôi), hắn lập tức xem thường liếc mắt một cái nói: “Hai vị tiên sinh câu lạc bộ Thiên Hoàng chúng ta cũng không phải là nơi gây sự.”
Bạch Cảnh nhíu nhíu mày, không rõ vì sao Tiêu Táp lại đến nơi này, mà thái độ nhân viên ở đây thực khó để hắn tin tưởng lại chính là một câu lạc bộ cao cấp: “Vị tiểu thư này phải làm “gà” cũng đừng ở cửa kiếm khách, là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ (ý là còn muốn được thờ phụng chăng?), nhìn tướng mạo của ngươi, mắt đậu xanh (mắt nhỏ như hật đậu), chân vòng kiềng, hai mắt cắt mí, ngực giả, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng, còn dám làm mất mắt xấu hổ.”
“Ngươi….” Nữ nhân kia đầu đầy mồ hôi, nghe thấy lời hắn nói chỉ kém chưa hộc máu, hướng về phía quản lý hô: “Ca…”
Quản lý đang muốn nói gì đó, một âm thanh lỗ mãng truyền tới: “Nha, náo nhiệt như vậy, em gái nhà ngươi lại phát tao.’
Thanh âm này Bạch Cảnh đặc biệt quen thuộc, lúc trước kêu đánh kêu giết, muốn làm thịt mình báo thù không phải hắn sao?
Hàn Diễn kỳ thật có xem một hồi, nhìn thấy thiếu niên này lại nhớ đến Táp ca, người Táp ca coi trọng đương nhiên không thể để người khác khi dễ, chính là không nghĩ tới miệng tiểu tử này thật độc.
Quản lý sắc mặt trầm xuống, âm ngoan liếc nhìn Hàn Diễn một cái, lại che dấu nói: “Diễn ca, là bọn hắn không có thẻ hội viên.”
“Không có việc gì, vị tiểu ca này là ta mời, người là ta mang đến.” Hàn Diễn vỗ vỗ bả vai quản lý, lớn tiếng nói.
Quản lý miễn cưỡng nở nụ cười một chút: “Nếu Diễn ca đã lên tiếng, liền theo ý tứ của người mà làm đi, chính là em gái ta…”
“Em gái ngươi liền để ở nhà nghỉ ngơi đi, đều làm mất hết mặt mũi rồi còn đi ra ngoài làm gì, câu lạc bộ không phải do nhà ngươi mở đâu.” Hàn Diễn nói chuyện không chút lưu tình, chỉ tiếc hận nhìn Bạch Cảnh một cái, đáng tiếc hôm nay có việc phải làm, nếu không liền đem người qua cho Táp ca.
“Các ngươi chậm rãi chơi, hôm nay ta mời.” Hàn Diễn nở một nụ cười mê người, kỳ thật nếu hắn không nói lời thô tục, người cũng rất dễ nhìn.
Bạch Cảnh không để ý đến hắn, bộ dáng không có chút cảm ơn, một ánh mắt cũng không bố thí liền trực tiếp đi qua hắn. Nếu Hàn Diễn không thể dẫn hắn đi gặp Tiêu Táp cũng không có giá trị lợi dụng, hắn sẽ không quên Hàn Diễn từng trào phúng nhìn hắn, nể mặt Tiêu Táp hắn sẽ không trả thù nhưng cũng đừng mong hắn hòa nhã.
Vương Học Binh vội vàng đuổi kịp, một màn vừa rồi với hắn là khiếp sợ, không chỉ thân thủ của thiếu gia, mà còn vì thiếu gia tàn nhẫn, có lẽ người khác không rõ nhưng hắn biết tay của nữ nhân kia khẳng định bị bẻ gãy.
Hàn Diễn mất mặt, nhất thời một hơi bị nghẹn đứng ở đó, người nào a! Khinh thường miết miết miệng, xoay người bước đi, hắn quyết định, hắn nhất định phải nói cho Táp ca biết thiếu niên này không phải hàng tốt.
Quản lý sắc mặt thực khó coi, nữ nhân kia còn kêu đau một cái, ngoài miệng còn không ngừng oán giận: “Ngươi sợ hắn làm chi, ngươi làm nhiều hơn có được không, tay ta đau quá, nhất định là bị gãy, trở về ta nhất định phải nói cho mẹ”.
“Ngươi yên tâm, hắn không đắc ý được bao lâu đâu, đến lúc đó ca báo thù cho ngươi, ngươi bây giờ nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra.”
“Ta không đi, ta không đi, ngươi mỗi lần cũng chỉ biết nói suông, Tiêu Táp không phải đã chết rồi sao? Các ngươi làm sao còn phải sợ cái thứ người hầu này.””Đừng nói lung tung, Hồng ca nói tạm thời tốt nhất không nên động vào hắn, ngươi trước kiên nhẫn một chút, hắn kiêu ngạo không được bao lâu.”
Săc mặt Bạch Cảnh xanh mét, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhẫn a nhẫn mới ngăn được xúc động muốn tiến lên chất vấn, tự nói chính mình phải lãnh tĩnh, Tiêu Táp tuyệt không có vấn đề gì, hắn đối với câu lạc bộ này không quen, tùy ý kéo một nhân viên phục vụ, hỏi nơi náo nhiệt nhất ở đâu rồi trực tiếp lên lầu ba.
Nơi nhiều người là chỗ nghe ngóng tin tức tốt nhất.
Vương Học Binh lo lắng đuổi kịp, đến đại sảnh lầu ba, liền nghe thấy âm nhạc ồn ào, trên sần nhảy đầy những thân ảnh, bọn họ lơ đãng mà vặn vẹo thân thể, điên cuồng lay động đầu, theo tiết tấu am nhạc mà thập phần say mê vũ động, cũng có người lớn mật trực tiếp ôm nhau hôn lưỡi, triển khai tinh thần lực Bạch Cảnh còn có thể nghe được không ít tiếng rên rỉ thống khổ.
Bất quá nơi này dường như tất cả đều là đàn ông, Bạch Cảnh lúc này mới biết, đây là một câu lạc bộ tổng hợp, tất cả đàn ông đều ở tầng ba, Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, nhân viên phục vụ kia như thế nào khẳng định mình là gay.
“Thiếu gia, nơi này không thích hợp với ngươi.” Vương Học Binh nhíu nhíu mày, thần sắc nghiêm túc.
“Không phải có ngươi ở đây sao?” Bạch Cảnh nhướng mày lập tức đi vào một góc tối, triển khai tinh thần lực bốn phía.
Vương Học Binh phi thường bất đắc dĩ, thiếu gia không cần tự tin vào hắn quá có được không, bất quá thấy thiếu gia cũng không phải đi chơi, trong lòng cũng buông lỏng, nhịn không được suy nghĩ, ban đầu thiếu còn tốt vì cái gì tự nhiên chấp nhất muốn tới nơi này….
“Nha, đây không phải Dân ca sao? Như thế nào lại đi buôn bán, có muốn hay không theo ta chơi đùa?”.
“Thành ca nói đùa, như thế nào lại không chết trên giường? Ta ở đâu làm việc cũng không quan hệ với ngươi.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạch Cảnh tâm thần vừa động, đem tinh thần lực tập trung, hắn cũng không phải dị năng giả tinh thần lực, bao trùm diện tích lớn như vậy để lắng nghe cũng có thể, nhưng thao túng rất khó thời gian dài sẽ không chống đỡ được.
“Tạ Dân Hàng cho ngươi mặt mũi đừng nên không biết xấu hổ, ca hôm nay để ý ngươi chính là phúc khí của ngươi.”
“Đa tạ Thành ca nâng đỡ, ngươi vẫn là nghĩ xem khi Táp ca trở lại như thế nào thu thập ngươi.”
“Đừng dùng Tiêu Táp đến áp lão tử, nếu hắn dám xuất hiện tại N thị, ta bảo đảm hắn có đến mà không có về.”
“Ngươi đây là ý tứ gì?” Tạ Dân Hàng đổi giọng điệu nói.
“Ha ha.” Vương Thành kiêu ngạo nở nụ cười, đắc ý nói: “Hiện tại các đại ca hắc đạo và cảnh sát đều truy nã hắn, ngươi nói hiện hắn còn sống cũng có thể trở về sao?”
“Vương Thành, Táp ca cho tới giờ đối đãi với ngươi không tệ, ngươi là đồ không có lương tâm”.
“Hừ! Hắn đối đãi với ta không tệ, còn không phải là xem mặt mũi Tiêu Tịnh Hải, hiện lão gia hỏa chết rồi, nếu hắn thật sự tốt với ta, sao không cho ta bãi quản.”
“Ngươi đi theo Tiêu Hồng chẳng lẽ sẽ ưu việt hơn sao?”
“Ha ha, ưu việt hơn nhiều, Ôn Nhu Hương này không phải là để ta chơi đùa sao, ngươi cũng là người xinh đẹp ôn nhu đâu, ta xem ngươi như thế nào chạy trốn…”
“Ba!”
“Ngươi cũng dám đánh lão tử.”
“….”
“….”
Bạch Cảnh thu hồi tinh thần lực, nơi này rất ồn ào, mới nhe một chút, đâ cảm thấy có chút mệt mỏi, câu nói kế tiếp không cần nghĩ hắn cũng có thể được một ít, Tạ Dân Hàng hắn nhận thức, là một thuộc hạ của Tiêu Táp, từng nể mặt Tiêu Táp đối xử với hắn cũng không tệ lắm, mắt thấy bên kia sẽ nháo lớn, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ từ góc tối đi ra, Vương Học Binh còn chưa ki[j phản ứng, Bạch Cảnh đã đi ra chỗ sáng.
Hắn biết bộ dáng hiện tại của chính mình có lực hấp dẫn, Vương Thành và Tiêu Hồng đúng không?
Bạch Cảnh nghiền ngẫm cười, nếu bọn họ khiến Tiêu Táp không thể trở về, vậy hắn liền giúp Tiêu Táp một phen là tốt rồi.
“Thiếu gia.’ Vương Học Binh hổn hển đuổi kịp, vì ám chỉ trong mắt Bạch Cảnh mà không thể không đứng ở ngoài hai thước, trong lòng hận nghiến răng, hắn còn thật hiểu chính mình, hắn làm gì cần phải có hành vi thường ngày của bảo tiêu như vậy, làm một bảo tiêu có đạo đức nghề nghiệp, trừ bỏ nguy hiểm phát sinh, hắn không thể làm bất cứ việc gì ngăn cản ông chủ.
Bạch Cảnh vừa đứng ở nơi đó liền hấp dẫn không ít lực chú ý, khuôn mặt phấn điêu mài ngọc tinh tế, góc cạnh rõ ràng lại không mất ôn nhu, có sự linh hoạt kỳ ảo độc đáo và tuấn tú, tựa như một người được đúc từ khối mĩ ngọc không tỳ vết, cho dù lẳng lặng đứng dó, cũng làm cho người ta cảm giác giống như một loại Thanh Hoa tao nhã, cũng hoàn cảnh xung quanh không thích hợp nhưng càng khiến người khác thêm chú ý.
Tiêu Táp nhíu nhíu mày, nhìn thiếu niên thanh nhã như ngọc giữa sàn, hắn như thế nào lại tới đây?
Hàn Diễn rụt cổ không nói chuyện, lúc ấy hắn nhìn thấy thiêu niên đi vào, lại không nghĩ ra nơi này đã không phải là địa bàn của Táp ca, Tiêu Hồng quả thực biến nơi này thành loạn thất bát tao, một ít vấn đề ngầm cũng lôi ra ánh sáng tiến hành.
Bạch Cảnh khóe môi khẽ cười một độ cong hoàn mỹ, ánh mắt nhìn lướt qua mọi nơi, giống như lơ đãng tìm một cái ghế để ngồi, không có bao lâu liến có người đến gần.
Chẳng qua là ai cũng không hay ho gì, Bạch Cảnh cũng không chần chừ, quản người tiến lên kia là ai, nói cái gì một tát liền quăng qua.
Không chỉ có người nọ sửng sốt, Vương Học Binh sửng sốt, người chung quanh sửng sốt, ngay cả Hàn Diễn, Tiêu Táp trong phòng riêng nhìn bọn họ cũng sửng sốt.
Hàn Diễn nuốt nước miếng, sớm biết thiếu gia này tính tình không tốt, không nghĩ tới lại quá đáng như vậy.
“Ngươi con mẹ nó đánh ta – ” Nam nhân kia liền nổi giận, hắn tại N thị cũng coi như có danh dự uy tín, quản thiếu niên trước mặt có đẹp như thiên tiên, đánh hắn chính là làm mất mặt hắn.
Chỉ là hắn vừa nói, Bạch Cảnh lại trả lời bằng một bạt tai.
“Ngươi…” Nam nhân còn chưa nếm qua nỗi nhục như vậy, huy quyền muốn đánh, chỉ lầ lại bị một tay hữu lực ngăn cản.
Bạch Cảnh lại thừa cơ một tát đi qua.
Vương Học Binh hết chỗ nói rồi, nếu hắn xem không rõ liền choáng váng, thiếu gia đây là muốn gây sự sao, đây chính là đầu của người khác hắn như thế nào không phân rõ nặng nhẹ như vậy.
Bạch Cảnh mặt mày khinh thường liếc nam nhân kia một cái ý nói chính là đánh ngươi đấy thế thì như thế nào.
Trâu Trạch Thần cảm thấy hắn nằm cũng trúng đạn, nguyên bản chỉ là nhìn thiếu niên cũng không tệ lắm, tính đi lên tán gẫu hai câu, vòng luẩn quẩn này thực loạn, khó có một lần hảo tâm, có hắn nói thiếu niên náy cũng không đến mức bị người lừa đi, ai ngờ hảo tâm đụng phải lòng lang dạ thú, không công trúng mấy bàn tay, hắn khẳng định sẽ không tính như vậy a.
/133
|