Trong suốt cuộc đời của phụ nữ có hai phần ba thời gian là mang áo ngực, nhưng 78% trong số đó căn bản không biết mình size nào, 81% người căn bản không biết kiểu dáng khác nhau thì có công dụng khác nhau thế nào, giống như có những người yêu cả đời lại vẫn không biết mình muốn cái gì.
Quán bar Hồng Ma là một trong số quán bar nổi danh nhất thành phố S, với một phong cách thiết kế độc đáo cùng phương thức kinh doanh hấp dẫn đã thu hút được nhiều trai thanh gái lịch. Mỗi khi màn đêm buông xuống, ánh sáng của sự phồn hoa hiện lên thì cũng là lúc một đêm mới bắt đầu. Những trò giải trí trào lưu từ âm nhạc tới xu hướng thời trang trong quán bar đã tạo thành một cảnh đẹp giữa bầu trời đêm thành phố S, trang trí cho đại đô thị với nhiều thực thể biến hóa này.
Quán bar Hồng Ma là một quán bar thương mại, theo đuổi là sự ấm áp, bầu không khí tùy ý và mặc sức của quán bar phương Tây. Tổng thể quán bar lấy màu đỏ làm cơ sở, đèn màu đỏ, sô pha màu đỏ, ghế cao màu đỏ, bát đĩa cũng màu đỏ. Dương Dương vừa vào liền rẽ phải, đi xuống cầu thang có treo một bức tranh trừu tượng, dễ thấy đủ loại trai thanh gái lịch trong sàn nhảy dưới ánh đèn màu đỏ, theo điệu nhạc không ngừng lắc lư cơ thể, trong ánh đèn tối mờ, mọi thứ có vẻ thần bí mà mập mờ.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác.
Cô rất ít khi tới quán bar, có mấy lần cũng là Lý Ninh với Mộc Mộc đưa đi, đây là lần thứ ba cô tới quán bar Hồng Ma, kỳ thực cô cũng thích phong cách quán bar này, theo cô thấy, quán bar đã nhờ đáp ứng được hoàn cảnh mà giành thắng lợi, mọi người tới quán bar chính là vì thả lỏng thần kinh của một ngày căng thẳng, nếu không cách nào có được điểm này, chắc chắn mọi người cũng sẽ không chọn một nơi như thế.
Thiết kế cầu thang xoắn ốc rất đặc biêt, theo như môn thiết kế mà nói, cầu thang hình xoắn ốc là kiểu chiếm dụng diện tích nhỏ nhất, đi lên theo một đường vòng uốn khúc hiện ra cá tính rất mạnh, tay vịn là làm từ gỗ cây anh đào đắt tiền, cô đi xuống theo hình xoắn ốc, một người đàn ông ôm một cô gái cao gầy đi lên, quần áo hai người đều vô cùng thời thượng, nhìn qua hết sức đẹp mắt. Lúc bọn họ đi qua cô, người đàn ông không biết nói câu gì bên tai cô gái, cô gái kia cười ha ha, dáng người thướt tha lắc lư. Dương Dương đột nhiên cảm thấy bóng lưng người đàn ông kia có phần quen mắt, vì vậy ngoảnh lại nhìn bọn họ, nhưng bọn họ đã ôm nhau cười tới chỗ rẽ.
Louis Amsrtong u buồn, giọng hát khàn khàn mà lại tràn ngập linh hồn ngay lúc cô bước chân xuống bậc cuối cùng thì truyền vào tai cô. Giọng hát Louis Amsrtong tràn ngập sức cuốn hút theo tiết tấu vang lên, nghe vào vô cùng thoải mái, có người từng hình dung, giọng hắn có thể như ánh trăng dịu dàng, cũng có thể lắng đọng như gió thổi qua kẽ lá. Giọng hát của Louis Amsrtong hết sức đặc biệt, bọn họ nói chỉ cần bạn nghe giọng hắn thì sẽ không quên, bởi vì trên thế giới không có người thứ hai hát như hắn, không có giọng hát như viên ngọc thô của hắn.
Trên nóc quán bar là bóng đèn nhỏ màu đỏ, ánh sáng màu đỏ chiếu tới bức tường mang phong cách cổ điển màu đỏ sậm để lộ ra bên ngoài những viên gạch màu hồng, lập loè như ẩn như hiện lại không chỗ nào không có màu hồng rạng đông êm dịu, khiến người ta không tự chủ liền thanh tĩnh lại, thiết kế u tối hài hòa mà không thiếu thời thượng, cô nghĩ đây chính là điểm mấu chốt quyết định thành công của quán bar Hồng Ma.
Bên phải quán bar là một quầy ba rất lớn, những chiếc ghế cao trước mặt đã đầy, bên trái quán bar là một chiếc ghế sô pha lớn, cô liếc mắt liền thấy Lý Ninh ngồi ngay giữa, trong tay kẹp một điếu thuốc, trong khói mù lượn lờ, cô ấy thoạt nhìn mờ ảo không chân thật.
Lúc này Lý Ninh cũng nhìn về phía bên này, cùng lúc thấy Dương Dương, giơ tay gọi cô lại, Dương Dương cười đi tới, âm nhạc lại chuyển sang bài You Give Me Something của James Morrison.
"Ngồi đi, muốn uống chút gì không?"
"Tùy thôi."
"Vậy lấy một cốc bailey' s vị bơ (bailey là rượu ngọt) đi." Lý Ninh giơ cao tay, waiter liền đi tới.
"Xin chào, xin hỏi cô cần gì?"
"Lấy thêm một ly COINTREAU (rượu mạnh có vị cam) đi."
Người phục vụ mỉm cười đáp lại, chỉ chốc lát sau liền mang tới một ly bailey' s và COINTREAU.
"Cậu sao uống nhiều rượu mạnh như vậy, uống ít thôi, không tốt với thân thể đâu." COINTREAU mặc dù có vị trái cây đậm, lại thêm chút đá pha loãng thì uống cũng như rượu trắng của Trung quốc, những cũng có 40 độ.
"Không sao, hôm nay chị đây rất vui vẻ." Lý Ninh gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn hình hoa hồng, cười rất yêu mị.
Lý Ninh là một cô gái rất quyến rũ, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều mang nặng hương vị phụ nữ. Mặc dù không có khuôn mặt đẹp tuyệt thế kinh thế hãi tục nhưng lại biết cách trang điểm cho bản thân, làm thế nào để phát huy ưu điểm của mình đến tận cùng. Quyến rũ là phẩm chất riêng của phụ nữ, Từ Chí Ma nói quyến rũ là trời sinh, là sự hấp dẫn thẩm thấu tận xương tủy, nó không cần dồn hết tâm trí cũng không cần tân trang. Sự quyến rũ của phụ nữ giống như một đóa hồng nở rộ, nhiều gai nhưng lại mang theo hấp dẫn trí mạng, khiến cho đàn ông vừa yêu vừa hận. Quyến rũ là một khí chất, là gợi cảm trong gợi cảm, phụ nữ trong phụ nữ, mà Lý Ninh chính là cô gái như thế, cho dù là vẻ nghiêm trang trên tòa, cô là "Mỹ nữ luật sư với lời nói ác độc" nổi danh trong giới luật sư, cũng vẫn tản ra mị lực và mùi vị riêng biệt của phụ nữ, khiến cho đàn ông vừa yêu vừa hận.
Dương Dương liếc cô ấy một cái, không nói gì, cô gái này thời gian qua đều không coi trọng thân thể của mình, cô nói gì cũng vô ích, cho nên lần này cô tự động ngậm miệng, tránh khỏi việc nói cô dài dòng.
"Case hôm nay thế nào, có phát triển thêm được gì không?" Lý Ninh dùng ba ngón tay lắc lắc ly rượu, tao nhã nhấp một ngụm nhỏ.
"Đừng nói nữa." Cô thở dài, cũng uống một hớp bailey' s, những rượu này đều được cho thêm đá, bằng không rượu ấm uống không ngon. Sau khi cho đá vào, màu cũng sẽ trở nên đẹp hơn, nhất là COINTREAU từ màu vàng trong suốt trở thành màu sữa. Mùi vị cũng không tồi, ngọt ngào, không cay, uống rất ngon.
"Sao vậy?" Lý Ninh vô tình hỏi, ở trong mắt người khác, cô một nữ cường nhân, nói một là một, năng lực làm việc rất mạnh, cô cũng không phủ nhận, cô vẫn cho rằng phụ nữ không bằng đàn ông là sai, đàn ông có thể làm, phụ nữ cũng có thể làm, một bầu trời vốn nên chia làm hai, mà trong đó nữa bầu trời chính là thuộc về phụ nữ, trên sự nghiệp Lý Ninh vô cùng thành công, không có dựa vào quan hệ trong nhà, hoàn toàn dựa theo năng lực làm việc trong hai năm ngắn ngủn liều mạng tới vị trí hiện tại, trong giới luật sư giữ một chỗ ngồi không thể không nói khiến người ta bội phục và có vài phần kính trọng, nghĩ lại ban đầu lúc cô mới xuất hiện, rất nhiều người, bao gồm người nhà cô đều nhất trí phản đối cô làm luật sư, nói cô không có quan hệ trong nhà thì không thể nổi danh, nhưng cô cắn răng kiên trì, dùng hai tay của mình chứng minh năng lực, cho dù cô là phụ nữ, chỉ cần cô chịu liều mạng, chịu nỗ lực, cô cũng có thể làm được, leo lên bất kì vị trí nào. Giới luật sư xưng cô là cô gái kiêm lão hồ ly và nhím có gai, trong công tác cô lâm nguy không loạn, những câu nói trúng tim đen, vấn đề tới tay cô, cho dù là ngựa chết cũng có khả năng sống lại. Nói đến công ty H năm ngoái phát động việc thu mua và đợt tấn công làm rung động toàn bộ thương giới, cho dù ai cũng sẽ không quên, dù cho nó đã qua 1 năm, bây giờ mọi người nhắc tới chuyện này mà cảm thấy vẫn còn mới mẻ. Mà trong phương diện sinh hoạt, vẻ ngoài cùng cách trang diện của cô khiến cô có một vẻ quyến rũ như hồ ly, quyến rũ là mỹ hảo mà phụ nữ hiện đại tập trung theo đuổi. Chính là phong cách không thể sánh ngang này khiến cô tràn ngập mị lực, làm cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
Trong quán bar kỳ lạ với âm nhạc hỗn tạp cùng mùi thuốc là nồng nặc. Giữa khung cảnh u ám, đủ loại trai thanh gái lịch hoặc nuốt vào nhả ra mây khói, hoặc giơ cao ly thủy tinh, hoặc lắc lư cơ thể trong điệu nhạc, vào ban ngày, bọn họ có một số là thành phần tri thức mũ áo gọn gàng, có một số là nhà giàu chạy Mercedes, BMW, có vàng, kim cương, nhưng lúc này, bọn họ chỉ là chính bọn họ, bỏ đi bộ mặt giả dối ban ngày, để linh hồn lắc lư theo điệu nhạc, bọn họ không nhất định vui mới đến quán bar, càng nhiều hơn chính là bởi vì sự tịch mịch vào ban đêm, bọn họ cần có người chia sẻ, một số người với tâm hồn cô độc, vẩn đục trong không khí, vũ điệu, buông thả. Hoặc hài lòng, hoặc không vui, nhưng bọn họ đều lựa chọn quên đi, lựa chọn phóng túng, cho nên không hẹn mà cùng tới quán bar này. Chỉ là trời vừa sáng, bọn họ lại trở về khuôn khổ, tiếp tục sinh hoạt ban đầu, về phần tối tăm xảy ra dưới ánh đèn thì không ai đề cập tới, ra khỏi quán bar cũng là lúc mọi người quên đi hết thảy.
"Một cái bóng ông chủ cũng không thấy, nhân viên TB thì không có ai lễ phép cả, cũng rất hung hãn, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của tớ, ai, các case này là một đường hầm chết người, tớ nghĩ tớ cũng không thể đi ra được nữa."
"Tùy tiện vậy mà đã nói bại, không giống tính cách của cậu a." Lý Ninh hít vào một hơi thuốc, phun ra một vòng khói trắng, lơ lửng giữa không gian rồi từ từ tản mất.
Xuyên qua làn khói trắng, Dương Dương thấy khuôn mặt Lý Ninh trang điểm rất đậm, là kiểu make up Bedroom Eyes mốt nhất năm nay, đôi mắt trông rất nổi bật, Eyeshadow là phấn mắt được nhiều người dùng, tuy đậm nhưng không khiến người ta có cảm giác lôi thôi, hết sức lãng mạn.
Có người nói, tư thế phụ nữ hút thuốc lá rất gợi cảm, nhìn Lý Ninh mà trong lòng cô cũng có cảm giác như thế. Ai đã nói? Phía sau mỗi người phụ nữ hút thuốc đều có một câu chuyện.
Kỳ thực Lý Ninh vẫn luôn không vui, cô luôn cảm thấy lòng cô ấy rất trống rỗng, cho nên vẫn luôn dùng mấy thứ này nhét đầy nội tâm trống rỗng ấy, nghe nói trước năm thứ hai đại học Lý Ninh là một nữ sinh ngoan ngoãn, một đứa con gái ngoan trong mắt ba mẹ, một học sinh giỏi hạng ba trong mắt thầy cô, sau khi chia tay với một nam sinh mới bắt đầu uống rượu hút thuốc, chơi đùa với đàn ông, những năm gần đây đàn ông bên cạnh cô ấy thay đổi hết người này tới người khác y hệt một cái đèn kéo quân.
"Tớ cũng không có nói buông bỏ chỉ là không ôm hy vọng mà thôi." Cô không biết tại sao bọn họ lại chia tay, nghe nói năm đó yêu hừng hực, tuấn nam mỹ nữ kết hợp, nghe nói khi đó bọn họ còn trở thành cặp đôi đẹp nhất thành phố S. Lý Ninh không nói thì cô cũng không hỏi, cũng chưa từng gặp nam sinh rất ưu tú trong truyền thuyết kia, lúc cô biết Lý Ninh thì nam sinh kia đã rời trường rồi, có người nói hắn ra nước ngoài.
"Vậy thì tốt, mọi việc quý ở kiên trì, bằng không có một ngày cậu sẽ hối hận bản thân sao không kiên trì." Lý Ninh giống như nói với cô, mà lại giống như nói với chính mình.
Đi bên trái hay là đi bên phải, đây cũng không phải là câu hỏi to be or not to be, theo cô thấy, tình yêu cho tới giờ vẫn cách Lý Ninh rất xa, không phải là tình yêu chưa có tới, mà là Lý Ninh chưa từng mở rộng trái tim mình, có lẽ bởi những năm gần đây cô ấy vẫn luôn tìm cái vốn không phải tình yêu.
"Còn cậu? Thắng chứ?"
"Cái đó còn phải hỏi sao, chị đây ra tay thì có cái gì không giải quyết được?"
"Các cậu thật nhàm chán đó, tới đây mà còn nói chuyện công việc sao, hai cô à, chúng ta tới đây là để thả lỏng mình, cho nên tất cả những cái gì liên quan tới công việc đều out out out hết!" Vừa dứt lời, Mộc Mộc với đôi giày cao gót 9cm cùng mái tóc quăn xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai cô gái, trong tay cầm chiếc túi LV mới mua cố ý show một vòng trước mặt hai người.
Dương Dương và Lý Ninh nhìn nhau, rất ăn ý không nói gì nữa.
Mộc Mộc lại giơ túi LV trước mặt các cô lần nữa, hai người vẫn không có phản ứng gì.
"Này, các cậu phản ứng chút có được không?" Mộc Mộc chu mỏ mắng, cái túi này ấy vậy tốn mất một tháng tiền lương của cô đó a.
"B, cậu muốn có phản ứng thế nào, nói đi, bọn tớ sẽ thỏa mãn cậu." Lý Ninh rút ra điếu thuốc thứ ba. Cup bra của ba người các cô xếp theo đúng thứ tự ABC, cho nên lúc chỉ có ba người, cô và Mộc Mộc bao giờ cũng thích lấy số đo ra mà gọi đối phương.
"Lại hút thuốc, có ngày nó sẽ giết chết cậu đấy!" Mộc Mộc nói chuyện từ trước tới giờ không có rào trước đón sau, hấp tấp, trong lòng có cái gì liền hiện hết lên mặt.
"Không cần lo lắng, có ngày chị đây chết cũng sẽ gọi người thông báo cậu tới thắp nén hương lên phần mộ!"
"A!" Mộc Mộc chống nạnh khó chịu, cô nàng này lúc nào cũng thế, lẽ nào không thể yêu bản thân một chút sao?
"B, xin cậu chú ý hình tượng của mình!" Phụ nữ không bị tổn thương sẽ không thích vết thương, phụ nữ không bị tổn thương sẽ không thích mùi khói, điếu thuốc là sự tịch mịch. Thuốc lá có thể nói là một sự bổ khuyết vào tịch mịch, với tịch mịch thì thuốc lá lại là ký thác. Điểm chính là thuốc lá, đốt chính là trống rỗng, hút chính là tịch mịch, cho nên có người nói, mỗi một người phụ nữ hút thuốc đều tịch mịch.
Vừa nghe lời này, Mộc Mộc hết nhìn trái lại nhìn phải, phát hiện có một anh đẹp trai đang nhìn cô ấy, lập tức la lên rồi ngồi xuống, bày ra dáng dấp thục nữ.
Cô và Lý Ninh khinh bỉ nhìn cô ấy, các cô từ lúc học đại học đã bắt đầu biết nhau, Lý Ninh lớn nhất, tiếp theo là Mộc Mộc, sau đó mới là cô, cô là Lý Ninh lúc nhập học mới quen nhau, mà cùng với Mộc Mộc lại có đoạn chuyện cười.
Nhớ ngày đó, Mộc Mộc tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác chạy đến chỗ các cô, chỉ vào Lý Ninh mắng: "Cô là con hồ ly tinh, cô sao lại cướp bạn trai của tôi?"
"Bạn trai cô là ai?" Thời điểm đó Lý Ninh đang hút thuốc, phun khói thuốc vào mặt Mộc Mộc, Mộc Mộc tức giận đẩy ra.
Lúc đó cô ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ cãi nhau.
Mộc Mộc ăn mặc rất thục nữ, gò má nhỏ, đôi mắt thì một bên một mí, một bên hai mí, lúc cười rộ lên thì trông như mặt trăng, rất vui tươi, là kiểu nam sinh thích nhất. Mộc Mộc không cao, là người nhỏ nhắn nhất trong các cô, thoạt nhìn yếu đuối như đóa hoa Ôn Thất Lý, không phải trải qua mưa gió, nhưng lại kích thích ý muốn bảo hộ của phái mạnh.
Tranh cãi đến kết quả cuối cùng là Mộc Mộc phát hiện mình chửi lầm người, Mộc Mộc đỏ mặt một mực xin lỗi Lý Ninh, Lý Ninh liếc cô ấy một cái nói, cô ấy cho dù có xấu thế nào đi nữa cũng sẽ không đi làm người thứ ba, cô ấy ghét nhất là phá hoại hạnh phúc của người khác.
Cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, ba người bởi vậy quen nhau, sau cùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thành bạn tốt, chỉ là sau khi quen thuộc các cô mới biết được, dáng vẻ thục nữ của Mộc Mộc hoàn toàn là ngụy trang, lúc không có người ngoài (đặc biệt là đàn ông), bản tính thô lỗ sẽ lộ ra, cho nên lúc cô ấy bày ra dáng vẻ thục nữ, các cô sẽ xì mũi coi thường cô ấy.
Mộc Mộc sau đó gọi một ly Sherry, ánh mắt lại chuyển tới Dương Dương: "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị, nói, đôi giày cao gót Ferragamo dưới chân cậu là ai tặng!"
Cô ấy vừa nói Lý Ninh cũng đưa đầu nhìn qua, sau đó vẻ mặt mập mờ nhìn cô.
"Ai nói nhất định là người khác tặng, lẽ nào tớ không thể tự mình mua hả?"
"Cậu mà có thể dùng 4k để mua một đôi giày, trừ phi mặt trời mọc đằng Tây!"
"Con nhóc kia, cậu thành thật khai ra mau, cậu biết là cậu không trốn thoát được đâu mà." Lý Ninh cố ý nhả khói vào mặt Dương Dương khiến cô ho nhẹ một trận.
"Ơ hay, đây là đồ giả, không "chắc" đâu!" Cô vẫn giãy dụa cái cuối cùng.
"Christian Louboutin nói, giày cao gót xinh đẹp cũng không thể che khuất cơ thể cậu, ngược lại còn khiến cậu lộ ra nhiều hơn. Mà giày cao gót Ferragamo lại có thể làm hiện ra hết đường cong của phụ nữ, cho nên người tặng cậu thứ như vậy nhất định là đàn ông, nói đi, là ai?"
Lý Ninh tiếng nói vừa dứt, Dương Dương vẫn là một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, lập tức nháy mắt với Mộc Mộc, Mộc Mộc hiểu ý, giơ hai "vuốt" xông tới Dương Dương.
"Đừng mà, hai chị. . . Ha ha. . ." Cô sợ nhất là nhột, thân thể hết né lại tránh, sau cùng cả người đều nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, tóc tai bù xù.
"Trò vặt, xem cậu có khai không!" Mộc Mộc cười dê.
"Được rồi được rồi, tớ khai!"
Mộc Mộc lúc này mới buông cô ra, chờ cô ngồi thẳng dậy, hai người sáu con mắt lấp lánh có thần nhìn cô.
Quán bar Hồng Ma là một trong số quán bar nổi danh nhất thành phố S, với một phong cách thiết kế độc đáo cùng phương thức kinh doanh hấp dẫn đã thu hút được nhiều trai thanh gái lịch. Mỗi khi màn đêm buông xuống, ánh sáng của sự phồn hoa hiện lên thì cũng là lúc một đêm mới bắt đầu. Những trò giải trí trào lưu từ âm nhạc tới xu hướng thời trang trong quán bar đã tạo thành một cảnh đẹp giữa bầu trời đêm thành phố S, trang trí cho đại đô thị với nhiều thực thể biến hóa này.
Quán bar Hồng Ma là một quán bar thương mại, theo đuổi là sự ấm áp, bầu không khí tùy ý và mặc sức của quán bar phương Tây. Tổng thể quán bar lấy màu đỏ làm cơ sở, đèn màu đỏ, sô pha màu đỏ, ghế cao màu đỏ, bát đĩa cũng màu đỏ. Dương Dương vừa vào liền rẽ phải, đi xuống cầu thang có treo một bức tranh trừu tượng, dễ thấy đủ loại trai thanh gái lịch trong sàn nhảy dưới ánh đèn màu đỏ, theo điệu nhạc không ngừng lắc lư cơ thể, trong ánh đèn tối mờ, mọi thứ có vẻ thần bí mà mập mờ.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác.
Cô rất ít khi tới quán bar, có mấy lần cũng là Lý Ninh với Mộc Mộc đưa đi, đây là lần thứ ba cô tới quán bar Hồng Ma, kỳ thực cô cũng thích phong cách quán bar này, theo cô thấy, quán bar đã nhờ đáp ứng được hoàn cảnh mà giành thắng lợi, mọi người tới quán bar chính là vì thả lỏng thần kinh của một ngày căng thẳng, nếu không cách nào có được điểm này, chắc chắn mọi người cũng sẽ không chọn một nơi như thế.
Thiết kế cầu thang xoắn ốc rất đặc biêt, theo như môn thiết kế mà nói, cầu thang hình xoắn ốc là kiểu chiếm dụng diện tích nhỏ nhất, đi lên theo một đường vòng uốn khúc hiện ra cá tính rất mạnh, tay vịn là làm từ gỗ cây anh đào đắt tiền, cô đi xuống theo hình xoắn ốc, một người đàn ông ôm một cô gái cao gầy đi lên, quần áo hai người đều vô cùng thời thượng, nhìn qua hết sức đẹp mắt. Lúc bọn họ đi qua cô, người đàn ông không biết nói câu gì bên tai cô gái, cô gái kia cười ha ha, dáng người thướt tha lắc lư. Dương Dương đột nhiên cảm thấy bóng lưng người đàn ông kia có phần quen mắt, vì vậy ngoảnh lại nhìn bọn họ, nhưng bọn họ đã ôm nhau cười tới chỗ rẽ.
Louis Amsrtong u buồn, giọng hát khàn khàn mà lại tràn ngập linh hồn ngay lúc cô bước chân xuống bậc cuối cùng thì truyền vào tai cô. Giọng hát Louis Amsrtong tràn ngập sức cuốn hút theo tiết tấu vang lên, nghe vào vô cùng thoải mái, có người từng hình dung, giọng hắn có thể như ánh trăng dịu dàng, cũng có thể lắng đọng như gió thổi qua kẽ lá. Giọng hát của Louis Amsrtong hết sức đặc biệt, bọn họ nói chỉ cần bạn nghe giọng hắn thì sẽ không quên, bởi vì trên thế giới không có người thứ hai hát như hắn, không có giọng hát như viên ngọc thô của hắn.
Trên nóc quán bar là bóng đèn nhỏ màu đỏ, ánh sáng màu đỏ chiếu tới bức tường mang phong cách cổ điển màu đỏ sậm để lộ ra bên ngoài những viên gạch màu hồng, lập loè như ẩn như hiện lại không chỗ nào không có màu hồng rạng đông êm dịu, khiến người ta không tự chủ liền thanh tĩnh lại, thiết kế u tối hài hòa mà không thiếu thời thượng, cô nghĩ đây chính là điểm mấu chốt quyết định thành công của quán bar Hồng Ma.
Bên phải quán bar là một quầy ba rất lớn, những chiếc ghế cao trước mặt đã đầy, bên trái quán bar là một chiếc ghế sô pha lớn, cô liếc mắt liền thấy Lý Ninh ngồi ngay giữa, trong tay kẹp một điếu thuốc, trong khói mù lượn lờ, cô ấy thoạt nhìn mờ ảo không chân thật.
Lúc này Lý Ninh cũng nhìn về phía bên này, cùng lúc thấy Dương Dương, giơ tay gọi cô lại, Dương Dương cười đi tới, âm nhạc lại chuyển sang bài You Give Me Something của James Morrison.
"Ngồi đi, muốn uống chút gì không?"
"Tùy thôi."
"Vậy lấy một cốc bailey' s vị bơ (bailey là rượu ngọt) đi." Lý Ninh giơ cao tay, waiter liền đi tới.
"Xin chào, xin hỏi cô cần gì?"
"Lấy thêm một ly COINTREAU (rượu mạnh có vị cam) đi."
Người phục vụ mỉm cười đáp lại, chỉ chốc lát sau liền mang tới một ly bailey' s và COINTREAU.
"Cậu sao uống nhiều rượu mạnh như vậy, uống ít thôi, không tốt với thân thể đâu." COINTREAU mặc dù có vị trái cây đậm, lại thêm chút đá pha loãng thì uống cũng như rượu trắng của Trung quốc, những cũng có 40 độ.
"Không sao, hôm nay chị đây rất vui vẻ." Lý Ninh gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn hình hoa hồng, cười rất yêu mị.
Lý Ninh là một cô gái rất quyến rũ, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều mang nặng hương vị phụ nữ. Mặc dù không có khuôn mặt đẹp tuyệt thế kinh thế hãi tục nhưng lại biết cách trang điểm cho bản thân, làm thế nào để phát huy ưu điểm của mình đến tận cùng. Quyến rũ là phẩm chất riêng của phụ nữ, Từ Chí Ma nói quyến rũ là trời sinh, là sự hấp dẫn thẩm thấu tận xương tủy, nó không cần dồn hết tâm trí cũng không cần tân trang. Sự quyến rũ của phụ nữ giống như một đóa hồng nở rộ, nhiều gai nhưng lại mang theo hấp dẫn trí mạng, khiến cho đàn ông vừa yêu vừa hận. Quyến rũ là một khí chất, là gợi cảm trong gợi cảm, phụ nữ trong phụ nữ, mà Lý Ninh chính là cô gái như thế, cho dù là vẻ nghiêm trang trên tòa, cô là "Mỹ nữ luật sư với lời nói ác độc" nổi danh trong giới luật sư, cũng vẫn tản ra mị lực và mùi vị riêng biệt của phụ nữ, khiến cho đàn ông vừa yêu vừa hận.
Dương Dương liếc cô ấy một cái, không nói gì, cô gái này thời gian qua đều không coi trọng thân thể của mình, cô nói gì cũng vô ích, cho nên lần này cô tự động ngậm miệng, tránh khỏi việc nói cô dài dòng.
"Case hôm nay thế nào, có phát triển thêm được gì không?" Lý Ninh dùng ba ngón tay lắc lắc ly rượu, tao nhã nhấp một ngụm nhỏ.
"Đừng nói nữa." Cô thở dài, cũng uống một hớp bailey' s, những rượu này đều được cho thêm đá, bằng không rượu ấm uống không ngon. Sau khi cho đá vào, màu cũng sẽ trở nên đẹp hơn, nhất là COINTREAU từ màu vàng trong suốt trở thành màu sữa. Mùi vị cũng không tồi, ngọt ngào, không cay, uống rất ngon.
"Sao vậy?" Lý Ninh vô tình hỏi, ở trong mắt người khác, cô một nữ cường nhân, nói một là một, năng lực làm việc rất mạnh, cô cũng không phủ nhận, cô vẫn cho rằng phụ nữ không bằng đàn ông là sai, đàn ông có thể làm, phụ nữ cũng có thể làm, một bầu trời vốn nên chia làm hai, mà trong đó nữa bầu trời chính là thuộc về phụ nữ, trên sự nghiệp Lý Ninh vô cùng thành công, không có dựa vào quan hệ trong nhà, hoàn toàn dựa theo năng lực làm việc trong hai năm ngắn ngủn liều mạng tới vị trí hiện tại, trong giới luật sư giữ một chỗ ngồi không thể không nói khiến người ta bội phục và có vài phần kính trọng, nghĩ lại ban đầu lúc cô mới xuất hiện, rất nhiều người, bao gồm người nhà cô đều nhất trí phản đối cô làm luật sư, nói cô không có quan hệ trong nhà thì không thể nổi danh, nhưng cô cắn răng kiên trì, dùng hai tay của mình chứng minh năng lực, cho dù cô là phụ nữ, chỉ cần cô chịu liều mạng, chịu nỗ lực, cô cũng có thể làm được, leo lên bất kì vị trí nào. Giới luật sư xưng cô là cô gái kiêm lão hồ ly và nhím có gai, trong công tác cô lâm nguy không loạn, những câu nói trúng tim đen, vấn đề tới tay cô, cho dù là ngựa chết cũng có khả năng sống lại. Nói đến công ty H năm ngoái phát động việc thu mua và đợt tấn công làm rung động toàn bộ thương giới, cho dù ai cũng sẽ không quên, dù cho nó đã qua 1 năm, bây giờ mọi người nhắc tới chuyện này mà cảm thấy vẫn còn mới mẻ. Mà trong phương diện sinh hoạt, vẻ ngoài cùng cách trang diện của cô khiến cô có một vẻ quyến rũ như hồ ly, quyến rũ là mỹ hảo mà phụ nữ hiện đại tập trung theo đuổi. Chính là phong cách không thể sánh ngang này khiến cô tràn ngập mị lực, làm cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
Trong quán bar kỳ lạ với âm nhạc hỗn tạp cùng mùi thuốc là nồng nặc. Giữa khung cảnh u ám, đủ loại trai thanh gái lịch hoặc nuốt vào nhả ra mây khói, hoặc giơ cao ly thủy tinh, hoặc lắc lư cơ thể trong điệu nhạc, vào ban ngày, bọn họ có một số là thành phần tri thức mũ áo gọn gàng, có một số là nhà giàu chạy Mercedes, BMW, có vàng, kim cương, nhưng lúc này, bọn họ chỉ là chính bọn họ, bỏ đi bộ mặt giả dối ban ngày, để linh hồn lắc lư theo điệu nhạc, bọn họ không nhất định vui mới đến quán bar, càng nhiều hơn chính là bởi vì sự tịch mịch vào ban đêm, bọn họ cần có người chia sẻ, một số người với tâm hồn cô độc, vẩn đục trong không khí, vũ điệu, buông thả. Hoặc hài lòng, hoặc không vui, nhưng bọn họ đều lựa chọn quên đi, lựa chọn phóng túng, cho nên không hẹn mà cùng tới quán bar này. Chỉ là trời vừa sáng, bọn họ lại trở về khuôn khổ, tiếp tục sinh hoạt ban đầu, về phần tối tăm xảy ra dưới ánh đèn thì không ai đề cập tới, ra khỏi quán bar cũng là lúc mọi người quên đi hết thảy.
"Một cái bóng ông chủ cũng không thấy, nhân viên TB thì không có ai lễ phép cả, cũng rất hung hãn, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của tớ, ai, các case này là một đường hầm chết người, tớ nghĩ tớ cũng không thể đi ra được nữa."
"Tùy tiện vậy mà đã nói bại, không giống tính cách của cậu a." Lý Ninh hít vào một hơi thuốc, phun ra một vòng khói trắng, lơ lửng giữa không gian rồi từ từ tản mất.
Xuyên qua làn khói trắng, Dương Dương thấy khuôn mặt Lý Ninh trang điểm rất đậm, là kiểu make up Bedroom Eyes mốt nhất năm nay, đôi mắt trông rất nổi bật, Eyeshadow là phấn mắt được nhiều người dùng, tuy đậm nhưng không khiến người ta có cảm giác lôi thôi, hết sức lãng mạn.
Có người nói, tư thế phụ nữ hút thuốc lá rất gợi cảm, nhìn Lý Ninh mà trong lòng cô cũng có cảm giác như thế. Ai đã nói? Phía sau mỗi người phụ nữ hút thuốc đều có một câu chuyện.
Kỳ thực Lý Ninh vẫn luôn không vui, cô luôn cảm thấy lòng cô ấy rất trống rỗng, cho nên vẫn luôn dùng mấy thứ này nhét đầy nội tâm trống rỗng ấy, nghe nói trước năm thứ hai đại học Lý Ninh là một nữ sinh ngoan ngoãn, một đứa con gái ngoan trong mắt ba mẹ, một học sinh giỏi hạng ba trong mắt thầy cô, sau khi chia tay với một nam sinh mới bắt đầu uống rượu hút thuốc, chơi đùa với đàn ông, những năm gần đây đàn ông bên cạnh cô ấy thay đổi hết người này tới người khác y hệt một cái đèn kéo quân.
"Tớ cũng không có nói buông bỏ chỉ là không ôm hy vọng mà thôi." Cô không biết tại sao bọn họ lại chia tay, nghe nói năm đó yêu hừng hực, tuấn nam mỹ nữ kết hợp, nghe nói khi đó bọn họ còn trở thành cặp đôi đẹp nhất thành phố S. Lý Ninh không nói thì cô cũng không hỏi, cũng chưa từng gặp nam sinh rất ưu tú trong truyền thuyết kia, lúc cô biết Lý Ninh thì nam sinh kia đã rời trường rồi, có người nói hắn ra nước ngoài.
"Vậy thì tốt, mọi việc quý ở kiên trì, bằng không có một ngày cậu sẽ hối hận bản thân sao không kiên trì." Lý Ninh giống như nói với cô, mà lại giống như nói với chính mình.
Đi bên trái hay là đi bên phải, đây cũng không phải là câu hỏi to be or not to be, theo cô thấy, tình yêu cho tới giờ vẫn cách Lý Ninh rất xa, không phải là tình yêu chưa có tới, mà là Lý Ninh chưa từng mở rộng trái tim mình, có lẽ bởi những năm gần đây cô ấy vẫn luôn tìm cái vốn không phải tình yêu.
"Còn cậu? Thắng chứ?"
"Cái đó còn phải hỏi sao, chị đây ra tay thì có cái gì không giải quyết được?"
"Các cậu thật nhàm chán đó, tới đây mà còn nói chuyện công việc sao, hai cô à, chúng ta tới đây là để thả lỏng mình, cho nên tất cả những cái gì liên quan tới công việc đều out out out hết!" Vừa dứt lời, Mộc Mộc với đôi giày cao gót 9cm cùng mái tóc quăn xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai cô gái, trong tay cầm chiếc túi LV mới mua cố ý show một vòng trước mặt hai người.
Dương Dương và Lý Ninh nhìn nhau, rất ăn ý không nói gì nữa.
Mộc Mộc lại giơ túi LV trước mặt các cô lần nữa, hai người vẫn không có phản ứng gì.
"Này, các cậu phản ứng chút có được không?" Mộc Mộc chu mỏ mắng, cái túi này ấy vậy tốn mất một tháng tiền lương của cô đó a.
"B, cậu muốn có phản ứng thế nào, nói đi, bọn tớ sẽ thỏa mãn cậu." Lý Ninh rút ra điếu thuốc thứ ba. Cup bra của ba người các cô xếp theo đúng thứ tự ABC, cho nên lúc chỉ có ba người, cô và Mộc Mộc bao giờ cũng thích lấy số đo ra mà gọi đối phương.
"Lại hút thuốc, có ngày nó sẽ giết chết cậu đấy!" Mộc Mộc nói chuyện từ trước tới giờ không có rào trước đón sau, hấp tấp, trong lòng có cái gì liền hiện hết lên mặt.
"Không cần lo lắng, có ngày chị đây chết cũng sẽ gọi người thông báo cậu tới thắp nén hương lên phần mộ!"
"A!" Mộc Mộc chống nạnh khó chịu, cô nàng này lúc nào cũng thế, lẽ nào không thể yêu bản thân một chút sao?
"B, xin cậu chú ý hình tượng của mình!" Phụ nữ không bị tổn thương sẽ không thích vết thương, phụ nữ không bị tổn thương sẽ không thích mùi khói, điếu thuốc là sự tịch mịch. Thuốc lá có thể nói là một sự bổ khuyết vào tịch mịch, với tịch mịch thì thuốc lá lại là ký thác. Điểm chính là thuốc lá, đốt chính là trống rỗng, hút chính là tịch mịch, cho nên có người nói, mỗi một người phụ nữ hút thuốc đều tịch mịch.
Vừa nghe lời này, Mộc Mộc hết nhìn trái lại nhìn phải, phát hiện có một anh đẹp trai đang nhìn cô ấy, lập tức la lên rồi ngồi xuống, bày ra dáng dấp thục nữ.
Cô và Lý Ninh khinh bỉ nhìn cô ấy, các cô từ lúc học đại học đã bắt đầu biết nhau, Lý Ninh lớn nhất, tiếp theo là Mộc Mộc, sau đó mới là cô, cô là Lý Ninh lúc nhập học mới quen nhau, mà cùng với Mộc Mộc lại có đoạn chuyện cười.
Nhớ ngày đó, Mộc Mộc tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác chạy đến chỗ các cô, chỉ vào Lý Ninh mắng: "Cô là con hồ ly tinh, cô sao lại cướp bạn trai của tôi?"
"Bạn trai cô là ai?" Thời điểm đó Lý Ninh đang hút thuốc, phun khói thuốc vào mặt Mộc Mộc, Mộc Mộc tức giận đẩy ra.
Lúc đó cô ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ cãi nhau.
Mộc Mộc ăn mặc rất thục nữ, gò má nhỏ, đôi mắt thì một bên một mí, một bên hai mí, lúc cười rộ lên thì trông như mặt trăng, rất vui tươi, là kiểu nam sinh thích nhất. Mộc Mộc không cao, là người nhỏ nhắn nhất trong các cô, thoạt nhìn yếu đuối như đóa hoa Ôn Thất Lý, không phải trải qua mưa gió, nhưng lại kích thích ý muốn bảo hộ của phái mạnh.
Tranh cãi đến kết quả cuối cùng là Mộc Mộc phát hiện mình chửi lầm người, Mộc Mộc đỏ mặt một mực xin lỗi Lý Ninh, Lý Ninh liếc cô ấy một cái nói, cô ấy cho dù có xấu thế nào đi nữa cũng sẽ không đi làm người thứ ba, cô ấy ghét nhất là phá hoại hạnh phúc của người khác.
Cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, ba người bởi vậy quen nhau, sau cùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thành bạn tốt, chỉ là sau khi quen thuộc các cô mới biết được, dáng vẻ thục nữ của Mộc Mộc hoàn toàn là ngụy trang, lúc không có người ngoài (đặc biệt là đàn ông), bản tính thô lỗ sẽ lộ ra, cho nên lúc cô ấy bày ra dáng vẻ thục nữ, các cô sẽ xì mũi coi thường cô ấy.
Mộc Mộc sau đó gọi một ly Sherry, ánh mắt lại chuyển tới Dương Dương: "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị, nói, đôi giày cao gót Ferragamo dưới chân cậu là ai tặng!"
Cô ấy vừa nói Lý Ninh cũng đưa đầu nhìn qua, sau đó vẻ mặt mập mờ nhìn cô.
"Ai nói nhất định là người khác tặng, lẽ nào tớ không thể tự mình mua hả?"
"Cậu mà có thể dùng 4k để mua một đôi giày, trừ phi mặt trời mọc đằng Tây!"
"Con nhóc kia, cậu thành thật khai ra mau, cậu biết là cậu không trốn thoát được đâu mà." Lý Ninh cố ý nhả khói vào mặt Dương Dương khiến cô ho nhẹ một trận.
"Ơ hay, đây là đồ giả, không "chắc" đâu!" Cô vẫn giãy dụa cái cuối cùng.
"Christian Louboutin nói, giày cao gót xinh đẹp cũng không thể che khuất cơ thể cậu, ngược lại còn khiến cậu lộ ra nhiều hơn. Mà giày cao gót Ferragamo lại có thể làm hiện ra hết đường cong của phụ nữ, cho nên người tặng cậu thứ như vậy nhất định là đàn ông, nói đi, là ai?"
Lý Ninh tiếng nói vừa dứt, Dương Dương vẫn là một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, lập tức nháy mắt với Mộc Mộc, Mộc Mộc hiểu ý, giơ hai "vuốt" xông tới Dương Dương.
"Đừng mà, hai chị. . . Ha ha. . ." Cô sợ nhất là nhột, thân thể hết né lại tránh, sau cùng cả người đều nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, tóc tai bù xù.
"Trò vặt, xem cậu có khai không!" Mộc Mộc cười dê.
"Được rồi được rồi, tớ khai!"
Mộc Mộc lúc này mới buông cô ra, chờ cô ngồi thẳng dậy, hai người sáu con mắt lấp lánh có thần nhìn cô.
/52
|