Trừ lúc Lý Ninh đi công tác thì đây là lần đầu tiên cô bắt xe bus đi làm, dọc đường xe buýt cứ lắc lư làm đầu cô choáng váng, thật vất vả tới trạm lại bị người ta chen nhau xuống xe, nhất thời không đứng vững liền bị té.
Coi thường những cái nhìn tò mò hay như đang xem trò vui, cô cắn răng đứng lên, cúi đầu xuống mới thấy tất bị thủng một lỗ nhỏ, nhìn lại thời gian, nếu mà đi mua thì cũng không còn kịp rồi.
Quên đi, cứ vậy thì có sao, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cao ốc Hoa Tinh.
"Chờ đã..." Mắt thấy thang máy sắp đi lên, Dương Dương chạy nhanh tới, thang máy dừng lại, cô gật đầu cám ơn đi vào.
"Tít tít..."
"Quá tải rồi." Có người nói một câu.
Quá tải ư? Sao có thể chứ? Trong thang máy vẫn chưa tới 10 người mà, sao lại quá tải được? Nhưng thang máy vẫn liên tục vang lên tiếng báo, mọi người đều quá kiểu 囧 囧 nhìn cô, cô cũng 囧 buộc lòng phải đi ra, trong nháy mắt lúc cô đi ra thì một bóng người đi vào thang máy.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Hác Đình! Cô lập tức nhếch miệng, hảo tâm nhắc nhở: "Thang máy đầy rồi."
"Phải không vậy?" Hác Đình hất tóc, cười nhìn thang máy.
Nhưng thật đúng là trời đánh mà, thang máy lại không kêu lên tiếng gì cả.
"Cô nên giảm cân đi, xem đi, ngay cả "mỡ dự phòng" cũng có luôn." Trong nháy mắt thang máy đóng lại, Hác Đình chỉ vào bụng cô chế giễu.
Cô cúi đầu nhìn bụng mình, không có a! Nhưng thang máy cũng đã đóng lại rồi, góc phụ vừa vặn thấy một đám người nhe răng toét miệng cười.
Đứng một lúc lâu, thang máy chậm chạp không có đi xuống, cô xoay người chuyển sang thang bộ, hôm nay tâm trạng rất không ổn định, cô cần yên tĩnh một chút.
Đôi giày cao gót cao 5cm gõ vào trên nền xi măng, trên cầu thang vang vọng tiếng bước chân của cô.
"Em lúc nào thì có sở thích này vậy?" Giọng nói trầm thấp của nam sinh vang lên.
Cô sợ hết hồn, đứng ở cầu thang tầng 7 xoay người lại thì thấy mặt trắng nhỏ nhướng mày đứng dưới khoanh tay nhìn cô. Cô lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện mặt trắng nhỏ đã đi theo cô được một lúc, chỉ là cô mụ mị với chuyện cũ cho nên không có nhận ra.
"Anh không phải cũng có hứng thú cái này sao?"
"Hoạt động nhiều mới tốt mà!" Lúc nói lời này thì ánh mắt hắn lướt qua bụng cô.
"Bụng tôi không có to!" Hai tay cô che lấy bụng, mặt phình ra đến đỏ bừng.
"Đừng ngại, bụng to cũng rất đáng yêu, cho dù em có thành cô mập thì anh cũng sẽ không chê em."
Cô nhìn hắn có hơi cảm động, cô vẫn luôn mong muốn có một người đàn ông nói với cô lời như vậy, lúc đó cô có thể yên tâm không kiêng kỵ ăn những món ngon.
"Nuôi heo mập bán đi thì tương đối được giá đó." Hắn thêm vào một câu.
"Tử mặt trắng nhỏ!" Cô giận giữ trừng hắn.
Hắn vô tội làm mặt quỷ, cô nhất thời không nhịn được cười lớn.
"Rốt cục cũng cười rồi, cười lên mới đẹp." Hắn vẫn cảm thấy hai cái xoáy lê hoặc má lúm đồng tiền trên khuôn mặt nữ sinh rất mê người, nhớ tới hồi nhỏ, người đầu tiên hắn thầm mến cũng có má lúm đồng tiền rất mê người.
Cô cau mũi hừ một tiếng, nhưng nét vui vẻ cũng vẫn còn.
Hắn đi nhanh sóng vai cùng cô, "Khổ thân cho cái khuôn mặt cũng không hấp dẫn, vốn đã không đẹp rồi mà giờ cau mày nữa thì càng không có ai muốn."
"Thiết, ai cần anh lo!" Cô "cộp cộp" đạp mạnh giày cao gót.
Hắn nhìn đôi giày dưới chân cô, Ferragamo quả là hàng cao cấp, ngay cả tiếng gõ xuống mặt đất cũng êm tai hơn nhiều những đôi giày khác, hắn cười một tiếng liền đi theo.
Hai người chậm rãi đi một lúc, mặt trắng nhỏ theo cô tới tầng 15 rồi quay lại tầng làm việc của mình.
Vừa về tới văn phòng, ghế còn chưa có ngồi nóng, Mary Lý lại như một cơn gió lốc cuốn tới, tiếng "cộc cộc" từ giày cao gót phát ra như muốn "gõ" vỡ sàn nhà.
"Ms Dương, tới phòng làm việc của tôi một chuyến." Bộ đồ công sở màu trắng gọn gàng sạch sẽ, mắt kiếng không có gọng, đồ trang sức phối hợp hài hòa, cách trang điểm trung tính càng miêu tả sinh động hơn hình ảnh của một nữ cường nhân.
Thấy nét mặt không có nụ cười kia của cô ấy tim Dương Dương "thịch" một cái, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng sửa sang quần áo rồi đi theo.
Mary Lý ngồi ở chỗ của mình, xuyên thấu qua ánh mắt nhìn Dương Dương.
Cô có hơi lo lắng, không rõ bản thân đã làm sai điều gì, cô ấy không lên tiếng mời cô ngồi nên cô cũng không dám tùy tiện ngồi xuống, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng.
"Ngồi đi." Miệng nhếch lên nụ cười, giọng điệu cũng không nghiêm khắc nhưng cũng khiến cô lông tóc dựng đứng, chỉ cảm thấy một làn hơi lạnh thổi qua gáy, lặng lẽ rùng mình một cái, cả người đều nổi da gà, "Người là dao thớt, ta là thịt cá", lúc này cô cũng cảm giác mình chính là "thịt cá" kia.
Cô theo lời ngồi xuống.
"Phần case của cô thế nào rồi?"
"Hôm qua tôi đã tới công ty TB một chuyến, nhưng bọn họ..."
"Kết quả đâu? Tôi không thích nghe quá trình, tôi cũng không cần nghe bất kỳ cái cờ gì cả, tôi chỉ muốn biết kết quả ra sao, thành công hay thất bại? Understand?"
"Yes, kết quả là thất bại, ngay cả mặt ông chủ bọn họ tôi còn chưa có gặp."
"Vậy cô đã tổng kết được cái gì?"
"Tổng kết cái gì ạ?"
"Tổng kết cái gì? Ms Dương, phải biết rằng, chỉ câu trả lời này của cô thôi tôi đã có thể cho cô rời khỏi công ty rồi. Cho dù tôi có tâm cất nhắc cô, nhưng cũng cô phải nỗ lực nữa, cô đang ở nơi làm việc, ngoài chịu khó ra thì cũng chỉ có chịu liều, giờ bên ngoài xã hội hiện nay chính là ý này đó." Mary Lý chỉ vào đầu mình.
Cô có hơi hậm hực, đây là đang ám chỉ cô không có đầu óc sao hả? Cô cũng không phải muốn giải thích hay bào chữa gì, chỉ là cảm thấy có hơi ủy khuất. Từ lúc nhận nhiệm vụ cho tới giờ mới chỉ có một ngày, huống hồ phần case này khó cỡ nào mọi người cũng đều biết, cô cũng không phải người đầu tiên gặp phải trận Waterloo* này, rất nhiều thành viên của bộ tiêu thụ cũng không có thành công, cho nên phần case này mới giữ lại rồi chuyển sang người mới là cô.
"Cô có phải đang nghĩ tôi nói quá phận nên cảm thấy ủy khuất phải không?" Mary Lý lập tức từ nét mặt cô mà nhìn ra, cô ấy sao lại không biết được chứ? Chỉ là người mới như cô, ban đầu chịu chút đau khổ và bài học kinh nghiệm thì sau này sẽ có trợ giúp rất lớn, thất bại là mẹ của thành công, không có bánh từ trên trời rơi xuống, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, cô ấy cũng đi từng bước như thế.
"Vâng." Dương Dương cũng không khách sáo với cô ấy.
"Trong công sở không có chuyện ủy khuất gì cả, không một ai đồng tình với cô đâu. Công trạng chính là tất cả, cô có bản lĩnh thì mọi người sẽ kính trọng cô, cô không có bản lĩnh vậy thì ai cũng có thể giẫm nát cô dưới chân, đã xem "Kim Chi Dục Nghiệt"** chưa?"
Cô gật đầu. Năm cô gái trong bộ phim "Kim Chi Dục Nghiệt" cô lừa tôi gạt, đem hết đủ các loại thủ đoạn ra mà tranh thủ tình cảm, phát huy được đến xuất thần nhập hóa cảnh phụ nữ trong cung đình đấm đá nhau, lúc đó cáo rất nhiều người nói đó là một bộ phim về công sở của cổ đại.
"Vậy cô nên biết nó là phiên bản cổ trang của "hiện thực chính trị công ty", công sở cũng như chiến trường, một chiến trường không có khói thuốc súng, cô không muốn bị người ta dẫm nát dưới chân, vậy cũng chỉ có đem người khác làm đá hoa cương cho mình đạp lên! Xem đi, đây là công trạng của Ms Hác, các cô cùng một ngày được phân công nhiệm vụ, sáng hôm nay cô ấy đã đem kết quả của case ấy giao lên rồi." Mary Lý ném một văn kiện xuống trước mặt cô.
Cô cầm lên mở ra xem, Hác Đình quả nhiên là một nhân viên rất xuất sắc, mặc kệ cô ta dùng thủ đoạn gì, mặc kệ cô ta có phải đi cửa sau hay không, nhưng những cái này người ta không quản, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần một thứ, đó là kết quả, Hác Đình làm việc rất nhanh, tờ đơn cũng đã lấy, hơn 10 vạn không tính là lớn, nhưng là người mới thì thành tích này đã rất giỏi rồi.
Trong lòng rất khó chịu, áp lực vô hình giống như áp lực không khí đè xuống khiến cô không thở nổi.
"Biết tôi vì sao gọi cô tới không?" Nhìn mặt Dương Dương lúc trắng lúc xanh, nhưng Lý Bội Hinh không có định bỏ qua cho cô ấy, hôm nay nếu cô vì tình cảm mà bỏ qua cho cô ấy, vậy sau này ai thông cảm mà bỏ qua cho mình chứ? Cô cũng không phải không biết, rất nhiều người đang chờ nhìn cô thất bại, cho nên cô không được phép sai, sai một bước thì sai mọi bước. Đừng nói cô máu lạnh, bởi cô đã sớm không có lương tâm rồi, cái chức này đã lăn lộn bò lên được mấy năm, giả sử trước đây có người hơi chút đồng tình giúp đỡ cô một phen, cô cũng sẽ không leo lên đến khổ cực như vậy, cô bây giờ làm bất quá là trả lại mỗi việc mà trước đây người khác làm với cô mà thôi, chỉ cần cô có giá trị, cô ấy sẽ hết sức tài bồi bạn, chỉ khi cô không có giá trị nữa, vậy thật ngại quá, cửa ở đây, tự mình đi thôi.
"Biết."
"Biết là tốt rồi, tôi thích nhất là giao tiếp với người thông minh, tôi cũng không còn gì nữa, cô ra ngoài trước đi."
"Vâng, cảm ơn quản lí." Cô đứng lên, kê lại cái ghế rồi đi tới cửa, trong lúc mở cửa thì Mary Lý lại gọi cô lại.
"Còn nữa này Ms Dương."
"Dạ?"
"Mặc dù công ty không ngăn cản việc yêu đương văn phòng, nhưng mọi việc cũng phải có mức độ của nó, việc lợi dụng tốt cái ấy có thể giúp cho cô một bước lên mây, nhưng vạn nhất không nắm chắc, vậy sẽ khiến người ta có được đầu đề câu chuyện khiến bản thân rơi vào vị trí bị động, hạn chế đó của công sở chắc Ms Dương còn chưa có đi qua chứ?"
"Tôi hiểu rồi, tôi về làm việc trước đây."
"Đi đi."
Lúc cánh cửa "cách" một tiếng rồi đóng lại, cô mới cắn môi không để cho mình bật khóc. Cô cũng biết thị phi tại công sở từ trước tới giờ rất nhiều, cái chuyện khua môi múa mép rồi bị hạn chế mỗi ngày đều xảy ra, chỉ khi nào chuyện xảy ra tới người mình thì mới có cảm giác với tư vị khác hoàn toàn với người đứng xem!
Cô ấy nói vậy hẳn là đã có người đâm thọc hoặc khua môi múa mép, trước Vu Lỵ cũng nói qua với cô là có bát quái nói cô thấy người sang bắt quàng làm họ, leo lên cái cây to Phan Thừa Hi này muốn một bước lên trời, cô cũng chỉ cười cho qua chuyện, nhận thức với bát quái là chuyện của mấy kẻ ngốc, nhưng đúng là cô vẫn còn quá ngây thơ, cô phạm tội, người ta lại chưa chắc đã buông tha cho cô, thế giới này chính là có những người thấy người ta tốt hơn bọn họ thì bắt đầu chê bai ghen tị.
Điện thoại vang lên lúc này, là mặt trắng nhỏ gửi tin nhắn tới: Anh ở tầng thượng chờ em:), right now.
Cô nắm chặt lấy điện thoại di động rồi đi ra ngoài, thế nhưng lại không nhìn thấy bên cạnh có người nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô, giống như một con rắn đang nhòm ngó con mồi vậy.
Trên tầng thượng gió rất lớn, vừa lên thì đã thấy mặt trắng nhỏ đứng đó rồi, vóc người thon dài cao gầy đưa lưng về phía cô, gió thổi tung tóc hắn, kỳ thực hắn thực sự rất ưu tú, trong khoảng thời gian này tiếp xúc, cô không phải là không có cảm giác, chỉ là cô bây giờ rất phiền, cực phiền, mà hắn chính là một trong số nguyên do phiền não.
"Em tới rồi." Dường như cảm giác được có người phía sau, hắn xoay người lại.
Cô không nói gì, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười, "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Hắn ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại lộ ra nụ cười, "Không có gì cả, chỉ là có hơi nhớ em thôi."
Cô mắt trợn trắng, hỏa khí thoáng chốc bốc lên: "Tôi nhờ anh đó có được không, chúng ta cũng không phải bạn bè trai gái, anh đừng có mỗi ngày đều làm phiền tôi nữa, phải biết rằng hành động của anh mang tới rất nhiều phiền nhiễu cho tôi."
Khuôn mặt đang cười của hắn cứng đờ, tiếp đó là cười lạnh, "Được lắm, cô rốt cuộc nói ra rồi! Quả thực, trong khoảng thời gian này đều là một mình tôi tự tác đa tình***, tôi tội gì phải làm khổ mình thế chứ, cô Dương đại tiểu thư xem thường tôi, tôi lại vẫn còn dây dưa, chẳng những không được gì mà còn bị nói là một tên vô lại, hôm nay nếu cô đã nói ra, vậy tôi rất xin lỗi đã mang tới cho Dương tiểu thư phiền phức lớn như thế, Phan Thừa Hi tôi hôm nay ngay tại đây cam đoan với cô, sau này tuyệt sẽ không làm phiền tới cô nữa!" Nói xong quay mình bỏ đi, mới đi không được hai bước liền vòng lại, nhét một thứ vào tay cô: "Cái này vốn đưa cho cô, nhưng mà cô cũng không cần nữa thì có thể vứt đi, tôi không muốn lấy lại những thứ mình đã tặng đi."
Sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa trên người hắn, mùi nước hoa CK dành cho nam, hơi có mùi cây mộc hương chua cay, rất dễ chịu. Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, cô có hơi ngơ ngác, rốt cuộc vẫn là bản thân làm hắn tổn thương.
Lấy ra thứ mà hắn bỏ vào tay cô trước khi đi, vừa nhìn thì mắt liền ướt, là một đôi vớ, cô cúi đầu nhìn cặp vớ kia của mình, một lỗ nhỏ hơi bẩn hiện ra thật chói mắt, phảng phất như đang châm biếm cô không biết tốt xấu.
Trái tim cô lại bắt đầu khó chịu, trong đôi mắt đã phủ lên một tầng sương mù mịt, những lời mình vừa nói không biết đã làm tổn thương trái tim hắn cỡ nào.
Cô siết chặt đôi vớ trong tay, muốn đuổi theo nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng dáng, đôi giày cao gót Gucci 9cm cùng bộ đồ công sở có hơi khêu gợi, mái tóc lượn sóng màu nâu đỏ, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Là Hác Đình! Xà mỹ nữ của văn phòng!
*Chú thích*:
*Waterloo:Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon.
**Kim Chu Dục Nghiệt: phim "Thâm cung nội chiến"
***tự tác đa tình: tưởng ai cũng mê mình
Coi thường những cái nhìn tò mò hay như đang xem trò vui, cô cắn răng đứng lên, cúi đầu xuống mới thấy tất bị thủng một lỗ nhỏ, nhìn lại thời gian, nếu mà đi mua thì cũng không còn kịp rồi.
Quên đi, cứ vậy thì có sao, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cao ốc Hoa Tinh.
"Chờ đã..." Mắt thấy thang máy sắp đi lên, Dương Dương chạy nhanh tới, thang máy dừng lại, cô gật đầu cám ơn đi vào.
"Tít tít..."
"Quá tải rồi." Có người nói một câu.
Quá tải ư? Sao có thể chứ? Trong thang máy vẫn chưa tới 10 người mà, sao lại quá tải được? Nhưng thang máy vẫn liên tục vang lên tiếng báo, mọi người đều quá kiểu 囧 囧 nhìn cô, cô cũng 囧 buộc lòng phải đi ra, trong nháy mắt lúc cô đi ra thì một bóng người đi vào thang máy.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Hác Đình! Cô lập tức nhếch miệng, hảo tâm nhắc nhở: "Thang máy đầy rồi."
"Phải không vậy?" Hác Đình hất tóc, cười nhìn thang máy.
Nhưng thật đúng là trời đánh mà, thang máy lại không kêu lên tiếng gì cả.
"Cô nên giảm cân đi, xem đi, ngay cả "mỡ dự phòng" cũng có luôn." Trong nháy mắt thang máy đóng lại, Hác Đình chỉ vào bụng cô chế giễu.
Cô cúi đầu nhìn bụng mình, không có a! Nhưng thang máy cũng đã đóng lại rồi, góc phụ vừa vặn thấy một đám người nhe răng toét miệng cười.
Đứng một lúc lâu, thang máy chậm chạp không có đi xuống, cô xoay người chuyển sang thang bộ, hôm nay tâm trạng rất không ổn định, cô cần yên tĩnh một chút.
Đôi giày cao gót cao 5cm gõ vào trên nền xi măng, trên cầu thang vang vọng tiếng bước chân của cô.
"Em lúc nào thì có sở thích này vậy?" Giọng nói trầm thấp của nam sinh vang lên.
Cô sợ hết hồn, đứng ở cầu thang tầng 7 xoay người lại thì thấy mặt trắng nhỏ nhướng mày đứng dưới khoanh tay nhìn cô. Cô lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện mặt trắng nhỏ đã đi theo cô được một lúc, chỉ là cô mụ mị với chuyện cũ cho nên không có nhận ra.
"Anh không phải cũng có hứng thú cái này sao?"
"Hoạt động nhiều mới tốt mà!" Lúc nói lời này thì ánh mắt hắn lướt qua bụng cô.
"Bụng tôi không có to!" Hai tay cô che lấy bụng, mặt phình ra đến đỏ bừng.
"Đừng ngại, bụng to cũng rất đáng yêu, cho dù em có thành cô mập thì anh cũng sẽ không chê em."
Cô nhìn hắn có hơi cảm động, cô vẫn luôn mong muốn có một người đàn ông nói với cô lời như vậy, lúc đó cô có thể yên tâm không kiêng kỵ ăn những món ngon.
"Nuôi heo mập bán đi thì tương đối được giá đó." Hắn thêm vào một câu.
"Tử mặt trắng nhỏ!" Cô giận giữ trừng hắn.
Hắn vô tội làm mặt quỷ, cô nhất thời không nhịn được cười lớn.
"Rốt cục cũng cười rồi, cười lên mới đẹp." Hắn vẫn cảm thấy hai cái xoáy lê hoặc má lúm đồng tiền trên khuôn mặt nữ sinh rất mê người, nhớ tới hồi nhỏ, người đầu tiên hắn thầm mến cũng có má lúm đồng tiền rất mê người.
Cô cau mũi hừ một tiếng, nhưng nét vui vẻ cũng vẫn còn.
Hắn đi nhanh sóng vai cùng cô, "Khổ thân cho cái khuôn mặt cũng không hấp dẫn, vốn đã không đẹp rồi mà giờ cau mày nữa thì càng không có ai muốn."
"Thiết, ai cần anh lo!" Cô "cộp cộp" đạp mạnh giày cao gót.
Hắn nhìn đôi giày dưới chân cô, Ferragamo quả là hàng cao cấp, ngay cả tiếng gõ xuống mặt đất cũng êm tai hơn nhiều những đôi giày khác, hắn cười một tiếng liền đi theo.
Hai người chậm rãi đi một lúc, mặt trắng nhỏ theo cô tới tầng 15 rồi quay lại tầng làm việc của mình.
Vừa về tới văn phòng, ghế còn chưa có ngồi nóng, Mary Lý lại như một cơn gió lốc cuốn tới, tiếng "cộc cộc" từ giày cao gót phát ra như muốn "gõ" vỡ sàn nhà.
"Ms Dương, tới phòng làm việc của tôi một chuyến." Bộ đồ công sở màu trắng gọn gàng sạch sẽ, mắt kiếng không có gọng, đồ trang sức phối hợp hài hòa, cách trang điểm trung tính càng miêu tả sinh động hơn hình ảnh của một nữ cường nhân.
Thấy nét mặt không có nụ cười kia của cô ấy tim Dương Dương "thịch" một cái, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng sửa sang quần áo rồi đi theo.
Mary Lý ngồi ở chỗ của mình, xuyên thấu qua ánh mắt nhìn Dương Dương.
Cô có hơi lo lắng, không rõ bản thân đã làm sai điều gì, cô ấy không lên tiếng mời cô ngồi nên cô cũng không dám tùy tiện ngồi xuống, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng.
"Ngồi đi." Miệng nhếch lên nụ cười, giọng điệu cũng không nghiêm khắc nhưng cũng khiến cô lông tóc dựng đứng, chỉ cảm thấy một làn hơi lạnh thổi qua gáy, lặng lẽ rùng mình một cái, cả người đều nổi da gà, "Người là dao thớt, ta là thịt cá", lúc này cô cũng cảm giác mình chính là "thịt cá" kia.
Cô theo lời ngồi xuống.
"Phần case của cô thế nào rồi?"
"Hôm qua tôi đã tới công ty TB một chuyến, nhưng bọn họ..."
"Kết quả đâu? Tôi không thích nghe quá trình, tôi cũng không cần nghe bất kỳ cái cờ gì cả, tôi chỉ muốn biết kết quả ra sao, thành công hay thất bại? Understand?"
"Yes, kết quả là thất bại, ngay cả mặt ông chủ bọn họ tôi còn chưa có gặp."
"Vậy cô đã tổng kết được cái gì?"
"Tổng kết cái gì ạ?"
"Tổng kết cái gì? Ms Dương, phải biết rằng, chỉ câu trả lời này của cô thôi tôi đã có thể cho cô rời khỏi công ty rồi. Cho dù tôi có tâm cất nhắc cô, nhưng cũng cô phải nỗ lực nữa, cô đang ở nơi làm việc, ngoài chịu khó ra thì cũng chỉ có chịu liều, giờ bên ngoài xã hội hiện nay chính là ý này đó." Mary Lý chỉ vào đầu mình.
Cô có hơi hậm hực, đây là đang ám chỉ cô không có đầu óc sao hả? Cô cũng không phải muốn giải thích hay bào chữa gì, chỉ là cảm thấy có hơi ủy khuất. Từ lúc nhận nhiệm vụ cho tới giờ mới chỉ có một ngày, huống hồ phần case này khó cỡ nào mọi người cũng đều biết, cô cũng không phải người đầu tiên gặp phải trận Waterloo* này, rất nhiều thành viên của bộ tiêu thụ cũng không có thành công, cho nên phần case này mới giữ lại rồi chuyển sang người mới là cô.
"Cô có phải đang nghĩ tôi nói quá phận nên cảm thấy ủy khuất phải không?" Mary Lý lập tức từ nét mặt cô mà nhìn ra, cô ấy sao lại không biết được chứ? Chỉ là người mới như cô, ban đầu chịu chút đau khổ và bài học kinh nghiệm thì sau này sẽ có trợ giúp rất lớn, thất bại là mẹ của thành công, không có bánh từ trên trời rơi xuống, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, cô ấy cũng đi từng bước như thế.
"Vâng." Dương Dương cũng không khách sáo với cô ấy.
"Trong công sở không có chuyện ủy khuất gì cả, không một ai đồng tình với cô đâu. Công trạng chính là tất cả, cô có bản lĩnh thì mọi người sẽ kính trọng cô, cô không có bản lĩnh vậy thì ai cũng có thể giẫm nát cô dưới chân, đã xem "Kim Chi Dục Nghiệt"** chưa?"
Cô gật đầu. Năm cô gái trong bộ phim "Kim Chi Dục Nghiệt" cô lừa tôi gạt, đem hết đủ các loại thủ đoạn ra mà tranh thủ tình cảm, phát huy được đến xuất thần nhập hóa cảnh phụ nữ trong cung đình đấm đá nhau, lúc đó cáo rất nhiều người nói đó là một bộ phim về công sở của cổ đại.
"Vậy cô nên biết nó là phiên bản cổ trang của "hiện thực chính trị công ty", công sở cũng như chiến trường, một chiến trường không có khói thuốc súng, cô không muốn bị người ta dẫm nát dưới chân, vậy cũng chỉ có đem người khác làm đá hoa cương cho mình đạp lên! Xem đi, đây là công trạng của Ms Hác, các cô cùng một ngày được phân công nhiệm vụ, sáng hôm nay cô ấy đã đem kết quả của case ấy giao lên rồi." Mary Lý ném một văn kiện xuống trước mặt cô.
Cô cầm lên mở ra xem, Hác Đình quả nhiên là một nhân viên rất xuất sắc, mặc kệ cô ta dùng thủ đoạn gì, mặc kệ cô ta có phải đi cửa sau hay không, nhưng những cái này người ta không quản, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần một thứ, đó là kết quả, Hác Đình làm việc rất nhanh, tờ đơn cũng đã lấy, hơn 10 vạn không tính là lớn, nhưng là người mới thì thành tích này đã rất giỏi rồi.
Trong lòng rất khó chịu, áp lực vô hình giống như áp lực không khí đè xuống khiến cô không thở nổi.
"Biết tôi vì sao gọi cô tới không?" Nhìn mặt Dương Dương lúc trắng lúc xanh, nhưng Lý Bội Hinh không có định bỏ qua cho cô ấy, hôm nay nếu cô vì tình cảm mà bỏ qua cho cô ấy, vậy sau này ai thông cảm mà bỏ qua cho mình chứ? Cô cũng không phải không biết, rất nhiều người đang chờ nhìn cô thất bại, cho nên cô không được phép sai, sai một bước thì sai mọi bước. Đừng nói cô máu lạnh, bởi cô đã sớm không có lương tâm rồi, cái chức này đã lăn lộn bò lên được mấy năm, giả sử trước đây có người hơi chút đồng tình giúp đỡ cô một phen, cô cũng sẽ không leo lên đến khổ cực như vậy, cô bây giờ làm bất quá là trả lại mỗi việc mà trước đây người khác làm với cô mà thôi, chỉ cần cô có giá trị, cô ấy sẽ hết sức tài bồi bạn, chỉ khi cô không có giá trị nữa, vậy thật ngại quá, cửa ở đây, tự mình đi thôi.
"Biết."
"Biết là tốt rồi, tôi thích nhất là giao tiếp với người thông minh, tôi cũng không còn gì nữa, cô ra ngoài trước đi."
"Vâng, cảm ơn quản lí." Cô đứng lên, kê lại cái ghế rồi đi tới cửa, trong lúc mở cửa thì Mary Lý lại gọi cô lại.
"Còn nữa này Ms Dương."
"Dạ?"
"Mặc dù công ty không ngăn cản việc yêu đương văn phòng, nhưng mọi việc cũng phải có mức độ của nó, việc lợi dụng tốt cái ấy có thể giúp cho cô một bước lên mây, nhưng vạn nhất không nắm chắc, vậy sẽ khiến người ta có được đầu đề câu chuyện khiến bản thân rơi vào vị trí bị động, hạn chế đó của công sở chắc Ms Dương còn chưa có đi qua chứ?"
"Tôi hiểu rồi, tôi về làm việc trước đây."
"Đi đi."
Lúc cánh cửa "cách" một tiếng rồi đóng lại, cô mới cắn môi không để cho mình bật khóc. Cô cũng biết thị phi tại công sở từ trước tới giờ rất nhiều, cái chuyện khua môi múa mép rồi bị hạn chế mỗi ngày đều xảy ra, chỉ khi nào chuyện xảy ra tới người mình thì mới có cảm giác với tư vị khác hoàn toàn với người đứng xem!
Cô ấy nói vậy hẳn là đã có người đâm thọc hoặc khua môi múa mép, trước Vu Lỵ cũng nói qua với cô là có bát quái nói cô thấy người sang bắt quàng làm họ, leo lên cái cây to Phan Thừa Hi này muốn một bước lên trời, cô cũng chỉ cười cho qua chuyện, nhận thức với bát quái là chuyện của mấy kẻ ngốc, nhưng đúng là cô vẫn còn quá ngây thơ, cô phạm tội, người ta lại chưa chắc đã buông tha cho cô, thế giới này chính là có những người thấy người ta tốt hơn bọn họ thì bắt đầu chê bai ghen tị.
Điện thoại vang lên lúc này, là mặt trắng nhỏ gửi tin nhắn tới: Anh ở tầng thượng chờ em:), right now.
Cô nắm chặt lấy điện thoại di động rồi đi ra ngoài, thế nhưng lại không nhìn thấy bên cạnh có người nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô, giống như một con rắn đang nhòm ngó con mồi vậy.
Trên tầng thượng gió rất lớn, vừa lên thì đã thấy mặt trắng nhỏ đứng đó rồi, vóc người thon dài cao gầy đưa lưng về phía cô, gió thổi tung tóc hắn, kỳ thực hắn thực sự rất ưu tú, trong khoảng thời gian này tiếp xúc, cô không phải là không có cảm giác, chỉ là cô bây giờ rất phiền, cực phiền, mà hắn chính là một trong số nguyên do phiền não.
"Em tới rồi." Dường như cảm giác được có người phía sau, hắn xoay người lại.
Cô không nói gì, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười, "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Hắn ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại lộ ra nụ cười, "Không có gì cả, chỉ là có hơi nhớ em thôi."
Cô mắt trợn trắng, hỏa khí thoáng chốc bốc lên: "Tôi nhờ anh đó có được không, chúng ta cũng không phải bạn bè trai gái, anh đừng có mỗi ngày đều làm phiền tôi nữa, phải biết rằng hành động của anh mang tới rất nhiều phiền nhiễu cho tôi."
Khuôn mặt đang cười của hắn cứng đờ, tiếp đó là cười lạnh, "Được lắm, cô rốt cuộc nói ra rồi! Quả thực, trong khoảng thời gian này đều là một mình tôi tự tác đa tình***, tôi tội gì phải làm khổ mình thế chứ, cô Dương đại tiểu thư xem thường tôi, tôi lại vẫn còn dây dưa, chẳng những không được gì mà còn bị nói là một tên vô lại, hôm nay nếu cô đã nói ra, vậy tôi rất xin lỗi đã mang tới cho Dương tiểu thư phiền phức lớn như thế, Phan Thừa Hi tôi hôm nay ngay tại đây cam đoan với cô, sau này tuyệt sẽ không làm phiền tới cô nữa!" Nói xong quay mình bỏ đi, mới đi không được hai bước liền vòng lại, nhét một thứ vào tay cô: "Cái này vốn đưa cho cô, nhưng mà cô cũng không cần nữa thì có thể vứt đi, tôi không muốn lấy lại những thứ mình đã tặng đi."
Sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa trên người hắn, mùi nước hoa CK dành cho nam, hơi có mùi cây mộc hương chua cay, rất dễ chịu. Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, cô có hơi ngơ ngác, rốt cuộc vẫn là bản thân làm hắn tổn thương.
Lấy ra thứ mà hắn bỏ vào tay cô trước khi đi, vừa nhìn thì mắt liền ướt, là một đôi vớ, cô cúi đầu nhìn cặp vớ kia của mình, một lỗ nhỏ hơi bẩn hiện ra thật chói mắt, phảng phất như đang châm biếm cô không biết tốt xấu.
Trái tim cô lại bắt đầu khó chịu, trong đôi mắt đã phủ lên một tầng sương mù mịt, những lời mình vừa nói không biết đã làm tổn thương trái tim hắn cỡ nào.
Cô siết chặt đôi vớ trong tay, muốn đuổi theo nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng dáng, đôi giày cao gót Gucci 9cm cùng bộ đồ công sở có hơi khêu gợi, mái tóc lượn sóng màu nâu đỏ, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Là Hác Đình! Xà mỹ nữ của văn phòng!
*Chú thích*:
*Waterloo:Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon.
**Kim Chu Dục Nghiệt: phim "Thâm cung nội chiến"
***tự tác đa tình: tưởng ai cũng mê mình
/52
|