Trong lớp tiếng Anh, cục giấy trắng không thèm để ý đến kỉ luật, vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, được Khang Mỹ Lệ ném chuẩn xác vào bàn của Lăng Hảo Hảo.
(Chủ tịch, cậu với Thanh Thủy Ngự Thần yêu đương thế nào? Đừng để Cao Cung Mỹ Huệ cướp đi.)
Tôi nói rồi! Lại hỏi việc này! Lăng Hảo Hảo nhấc bút lên, nhanh chóng viết vài chữ, sau đó thuần thục ném về phía sau. Cục giấy rơi xuống bàn Khang Mỹ Lệ.
(Vẫn như trước.)
(Ý tôi là cụ thể cơ.) Cục giấy tiếp tục bị ném đi.
(Không có cụ thể.) Chẳng nhẽ cả chi tiết việc bị hôn cũng nói cho Mỹ Lệ sao. Cục giấy tiếp tục bị ném trở lại.
(Sao lại không có?)
(Không có mà!)
Cục giấy cứ ném qua ném lại giữa không trung như vậy, ném qua ném lại liên tục khiến cho giáo sư đang đứng trên bục giảng cũng không thể làm như không thấy.
Vù!
Dưới tầm mắt học sinh trong lớp, với công lực hơn 30 năm, viên phấn đập trúng cục giấy, làm cho nó ngừng việc ném qua ném lại suốt nửa tiết học, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Lăng Hảo Hảo. Giáo sư hắng giọng, Kì thi cuối kì tiếng Anh còn một tháng nữa là đến, năm nay tôi hi vọng em có thể tham gia kì thi bằng chính năng lực của mình. Nói cách khác, chính là ông chắc chắn, chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay cho cô, kéo thành tích lên đạt chuẩn giúp cô nữa.
Giáo sư, cái đó, chuyện gì cũng phải từ từ ạ! Khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, cô cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của giáo sư. Nếu không có giáo sư hằng năm kéo cô lên, cô 100% không qua được môn tiếng Anh.
Tôi hi vọng năm nay sẽ thấy bài thi của bạn Lăng Hảo Hảo đạt tiêu chuẩn, tôi biết, bạn Lăng Hảo Hảo sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không? Giáo sư cười vô cùng hiền hậu.
Cái đó, dĩ nhiên ạ. Lăng Hảo Hảo cười gượng đáp. Nhìn vẻ mặt giáo sư miệng nam mô, bụng bồ dao găm (*) liền hiểu, năm nay nếu muốn bình yên qua môn, chắc chắn phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi.
(*) Miệng nam mô, bụng bồ dao găm: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.
※ ※ ※
11: 50 --
Tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên, báo thời gian ăn trưa đã đến. Lăng Hảo Hảo thu dọn sách giáo khoa xong liền chào tạm biệt Mỹ Lệ, trực tiếp đi tới phòng ăn A của trường.
Năm nay không qua môn tiếng Anh, không có nghĩa là cô không có tâm trạng ăn trưa. Như dự đoán Lăng Hảo Hảo nhìn thấy Thanh Thủy Ngự Thần đang ngồi bên bàn ăn, uống cốc cà phê đen. Nhưng, ngoài dự đoán của cô chính là bên cạnh anh lại có thêm 2 người -- Cao Cung Mỹ Lệ và một người đàn ông có vài điểm giống cô ta, có thể là anh trai của cô ta, Cao Cung Dương Nhất trong truyền thuyết.
Thanh Thủy Ngự Thần để cốc cà phê xuống, lẳng lặng nhìn Lăng Hảo Hảo, hôm nay, đôi mắt cô thiếu chút sinh động, thêm chút ảm đạm.
Sao thế? Anh mở miệng hỏi, muốn biết nguyên nhân cô không vui.
Không có gì? Chỉ là năm nay môn tiếng Anh không qua được... Lăng Hảo Hảo ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thanh Thủy Ngự Thần. Cô để sách trong tay xuống, cầm cốc sữa mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị trước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Kém tiếng Anh! Hóa ra có người kém tiếng Anh đến mức không qua được. Cao Cung Mỹ Huệ che miệng nhỏ giọng cười, nói. Cho dù cười nhạo người khác cũng không quên thói quen lễ nghi căn bản.
Hừ! Cô nói cho Ngự Thần nghe, không phải cho cô ta nghe, cô ta cười cái gì! Lăng Hảo Hảo tức giận lườm Cao Cung Mỹ Huệ một cái.
Mỹ Huệ, anh không nhớ mẹ dạy em đối xử với người khác như thế. Cao Cung Dương Nhất ở một bên nhắc nhở em gái mình phải chú ý lễ phép, đồng thời quay đầu lại, tự giới thiệu với Lăng Hảo
(Chủ tịch, cậu với Thanh Thủy Ngự Thần yêu đương thế nào? Đừng để Cao Cung Mỹ Huệ cướp đi.)
Tôi nói rồi! Lại hỏi việc này! Lăng Hảo Hảo nhấc bút lên, nhanh chóng viết vài chữ, sau đó thuần thục ném về phía sau. Cục giấy rơi xuống bàn Khang Mỹ Lệ.
(Vẫn như trước.)
(Ý tôi là cụ thể cơ.) Cục giấy tiếp tục bị ném đi.
(Không có cụ thể.) Chẳng nhẽ cả chi tiết việc bị hôn cũng nói cho Mỹ Lệ sao. Cục giấy tiếp tục bị ném trở lại.
(Sao lại không có?)
(Không có mà!)
Cục giấy cứ ném qua ném lại giữa không trung như vậy, ném qua ném lại liên tục khiến cho giáo sư đang đứng trên bục giảng cũng không thể làm như không thấy.
Vù!
Dưới tầm mắt học sinh trong lớp, với công lực hơn 30 năm, viên phấn đập trúng cục giấy, làm cho nó ngừng việc ném qua ném lại suốt nửa tiết học, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Lăng Hảo Hảo. Giáo sư hắng giọng, Kì thi cuối kì tiếng Anh còn một tháng nữa là đến, năm nay tôi hi vọng em có thể tham gia kì thi bằng chính năng lực của mình. Nói cách khác, chính là ông chắc chắn, chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay cho cô, kéo thành tích lên đạt chuẩn giúp cô nữa.
Giáo sư, cái đó, chuyện gì cũng phải từ từ ạ! Khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, cô cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của giáo sư. Nếu không có giáo sư hằng năm kéo cô lên, cô 100% không qua được môn tiếng Anh.
Tôi hi vọng năm nay sẽ thấy bài thi của bạn Lăng Hảo Hảo đạt tiêu chuẩn, tôi biết, bạn Lăng Hảo Hảo sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không? Giáo sư cười vô cùng hiền hậu.
Cái đó, dĩ nhiên ạ. Lăng Hảo Hảo cười gượng đáp. Nhìn vẻ mặt giáo sư miệng nam mô, bụng bồ dao găm (*) liền hiểu, năm nay nếu muốn bình yên qua môn, chắc chắn phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi.
(*) Miệng nam mô, bụng bồ dao găm: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.
※ ※ ※
11: 50 --
Tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên, báo thời gian ăn trưa đã đến. Lăng Hảo Hảo thu dọn sách giáo khoa xong liền chào tạm biệt Mỹ Lệ, trực tiếp đi tới phòng ăn A của trường.
Năm nay không qua môn tiếng Anh, không có nghĩa là cô không có tâm trạng ăn trưa. Như dự đoán Lăng Hảo Hảo nhìn thấy Thanh Thủy Ngự Thần đang ngồi bên bàn ăn, uống cốc cà phê đen. Nhưng, ngoài dự đoán của cô chính là bên cạnh anh lại có thêm 2 người -- Cao Cung Mỹ Lệ và một người đàn ông có vài điểm giống cô ta, có thể là anh trai của cô ta, Cao Cung Dương Nhất trong truyền thuyết.
Thanh Thủy Ngự Thần để cốc cà phê xuống, lẳng lặng nhìn Lăng Hảo Hảo, hôm nay, đôi mắt cô thiếu chút sinh động, thêm chút ảm đạm.
Sao thế? Anh mở miệng hỏi, muốn biết nguyên nhân cô không vui.
Không có gì? Chỉ là năm nay môn tiếng Anh không qua được... Lăng Hảo Hảo ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thanh Thủy Ngự Thần. Cô để sách trong tay xuống, cầm cốc sữa mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị trước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Kém tiếng Anh! Hóa ra có người kém tiếng Anh đến mức không qua được. Cao Cung Mỹ Huệ che miệng nhỏ giọng cười, nói. Cho dù cười nhạo người khác cũng không quên thói quen lễ nghi căn bản.
Hừ! Cô nói cho Ngự Thần nghe, không phải cho cô ta nghe, cô ta cười cái gì! Lăng Hảo Hảo tức giận lườm Cao Cung Mỹ Huệ một cái.
Mỹ Huệ, anh không nhớ mẹ dạy em đối xử với người khác như thế. Cao Cung Dương Nhất ở một bên nhắc nhở em gái mình phải chú ý lễ phép, đồng thời quay đầu lại, tự giới thiệu với Lăng Hảo
/22
|